Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25.

Ăn tối xong, Lâm Nại vào trong phòng của Du Lợi chơi để đợi đến giờ đi học. Lâm Nại nhìn thấy chiếc xe đạp do bố cô tặng nằm yên vị một góc trong phòng Quyền Du Lợi nên liền hỏi: "Sao cậu không dùng chiếc xe đạp này?"

"Cậu có biết chiếc xe đạp này có giá bao nhiêu tiền không?" Du Lợi biết tính của Lâm Nại không thích đi mua sắm nên cô đoán chắc là Lâm Nại nhất định không biết gì về giá trị chiếc xe này.

"Tớ không biết. Vì bố tớ mua nên tớ không có hỏi." Lâm Nại lắc đầu.

"Rất đắt đấy. Bố cậu thật sự quá giàu có đi, mua hẳn một chiếc xe đạp leo núi của nước ngoài thế này. Tiêu nhiều tiền như vậy vào cái này thật sự không đáng. Xe đạp của tớ có giá chưa bằng một phần xe bố cậu tặng." Quyền Du Lợi đã thấy giá của chiếc xe mà bố Lâm Nại mua cho mình ở trong trung tâm thương mại, cái giá khiến cô sửng sốt và đồng thời Du Lợi cảm thấy nhà họ Lâm thực sự không phải chỉ là có tiền bình thường mà là rất giàu.

Lâm Nại đối với chuyện tiền bạc không hề có cảm giác gì đặc biệt lắm. Dù sao Lâm Nại cũng là lần đầu tiên có chiếc xe đạp cho riêng mình cho nên cũng không biết chiếc xe này tặng cho Du Lợi có phải là loại tốt hay không: "Cậu thích nó chứ?"

"Dĩ nhiên là tớ thích. Chiếc xe này rất dễ đi, chức năng giảm xóc của nó rất tốt. Không hổ danh là hàng đắt tiền. Có vài lần tớ dùng nó đi trên con đường dành riêng cho xe đạp lên Kỉ Sơn, cực kì có phong cách." Quyền Du Lợi nói với vẻ phấn khích. Mấy lần đi bằng con xe này lên núi, những người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Lâm Nại chỉ đơn giản nghĩ rằng miễn Quyền Du Lợi thích là được, cô rất muốn nói "Vậy thì lần sau chúng ta sẽ cùng nhau đạp xe lên núi dạo chơi" nhưng lời nói ấy lại trôi tuột vào trong cổ họng không thể thoát ra. Đổi lại, Lâm Nại hỏi: "Chủ nhật cậu thường làm gì?"

"Đi lên núi ném bóng." Quyền Du Lợi tựa người vào ghế sô pha.

"Cậu chơi với ai? Lâm Duẫn Nhi?" Lâm Nại hỏi.

"Đa phần là chơi cùng với Tôn Cương Quân, còn Lâm Duẫn Nhi chỉ thích đi dạo phố với bạn bè thôi. Tớ cũng không biết Duẫn Nhi làm cách nào lại tìm được nhiều người vậy để cùng mình tản bộ mỗi tuần như thế nữa." Quyền Du Lợi vẫn chưa hiểu được, Phố Cổ ngày nào cũng như ngày nào, có gì vui để tới đó chơi đâu?

"Lâm Duẫn Nhi nổi tiếng trong trường mà. Mọi người ai cũng đều thích chơi với cậu ấy." Lâm Nại thật sự rất ngưỡng mộ việc Lâm Duẫn Nhi có thể hòa đồng với nhiều bạn trong lớp. Quyền Du Lợi thì chỉ thích chơi với vài người bạn thân quen của mình mà thôi. Còn Lâm Duẫn Nhi dường như lại có thể chơi đùa vui vẻ với cả những người bạn không mấy thân thiết.

Trên đường đến trường tham gia giờ tự học, Lâm Nại đạp chiếc xe leo núi của mình còn Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi thì đi bằng xe đạp bình thường dành cho nữ, vì vậy Lâm Nại thấy chiếc xe đạp của mình lúc ấy hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh. Nó làm cho Lâm Nại càng thêm hoài niệm về những ngày ngồi ở yên sau xe, đi dưới bóng cây mát dọc con đường để cho gió nhẹ thoảng qua.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ trước kia đều là Quyền Du Lợi chở Lâm Nại nhưng bây giờ đã không cần phải chở Lâm Nại đến trường nữa. Rồi Duẫn Nhi nhớ lại lần đó khi Quyền Du Lợi đang chở mình, nàng đã vòng tay mình ôm lấy eo của Du Lợi và lắng nghe nhịp tim của Du Lợi. Quyền Du Lợi hôm đó đạp xe không nghiêm túc gì cả, một tay cầm lái, tay còn lại thì đùa giỡn uốn nắn với mấy ngón tay của nàng. Về sau này Lâm Duẫn Nhi vẫn thường hồi tưởng lại ngày hôm ấy. Có lẽ do ánh hoàng hôn cuối chân trời ngày đó quá rực rỡ, có lẽ do ngọn gió buổi tối đã làm say lòng người, có lẽ do nhịp tim của người ấy rộn rã không thôi, và có lẽ do vòng eo nhỏ của người ấy thật thon thả.

Quyền Du Lợi đạp xe trong im lặng, đầu đội mũ, cổ quấn khăn, Du Lợi quấn kỹ đến mức chỉ lộ ra hai mắt. Cô đang cố nhớ lại những động tác vũ đạo mà mình đã học vào chiều nay rồi hắt hơi hai lần.

Ba ngày Chủ nhật còn lại, Quyền Du Lợi đều phải luyện tập vũ đạo. Lúc trước cô thường hẹn Tôn Cương Quân cùng nhau chơi bóng rổ, đánh cầu lông nhưng giờ thì không thể đi với Tôn Cương Quân được nữa. Tôn Cương Quân vì thế mà cảm thấy rất nhàm chán nên cậu đã hỏi Du Lợi: "Tớ có thể ngồi một bên xem các cậu tập nhảy được không? Cậu không rủ tớ đi chơi, tớ cũng không có việc gì làm. Tớ đến bưng trà rót nước cho các cậu."

Quyền Du Lợi không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Con gái bọn tớ nhảy múa ở nhà, tự dưng để cho cậu ở một bên nhìn chòng chọc như vậy thì bất tiện lắm. Hơn nữa hệ thống sưởi nhà tớ hoạt động vô cùng năng suất, cho nên tập luyện xong cả người rất nóng, bọn tớ lại chỉ mặc quần áo mùa thu mát mẻ. Cậu đến thì bị cậu xem hết rồi còn gì."

Tôn Cương Quân trong đầu nghĩ tới hình ảnh ba cô gái xinh đẹp bọn họ diện trang phục mùa thu rồi nhảy múa, bản thân vì thế mà bật cười: "Các cậu nên chụp một tấm ảnh với nhau để làm kỷ niệm."

Quyền Du Lợi cho rằng lời nói của Tôn Cương Quân rất có lý. Vậy là trong buổi tập luyện cuối cùng, Du Lợi nói với Lâm Duẫn Nhi và Lâm Nại nên chụp một tấm ảnh. Lâm Duẫn Nhi nghe xong thì gõ vào trán Du Lợi rồi nói: "Chị đợi đến khi biểu diễn rồi hãy chụp. Bây giờ chúng ta mặc quần áo thế này, sao lại phải chụp bộ dáng xấu xí của mình chứ."

"Đến lúc biểu diễn thì tự nhiên sẽ có người chụp cho chúng ta thôi, chị muốn lưu giữ hình ảnh của bây giờ, cho dù nó không được đẹp nhưng lại là hình ảnh chân thật nhất. Như vậy bức ảnh mới đặc tả được sự vất vả tập luyện của chúng ta." Quyền Du Lợi mong rằng mình sẽ thuyết phục được Lâm Duẫn Nhi, còn Lâm Nại hẳn là không có vấn đề gì.

"Chị đừng có ở đây làm bài luận văn với em." Lâm Duẫn Nhi nhìn sang bên cạnh, muốn lôi kéo Lâm Nại: "Lâm Nại, cậu nói đi, cậu nghĩ thế nào?"

Tuy rằng Lâm Nại thấy chụp ảnh trong bộ dạng này thì có không được đẹp lắm nhưng mà nghĩ lại thì cô đã ngồi cùng bàn với Quyền Du Lợi hai năm rưỡi rồi, thế mà vẫn chưa có một bức ảnh chụp chung nên Lâm Nại đáp: "Tớ thấy ý kiến của Du Lợi cũng không tồi, cậu ấy muốn chụp thì cứ chụp một tấm đi."

Quyền Du Lợi cuối cùng cũng có người về phe mình, cô liền đứng dậy nói: "2:1, chúng ta phải quyết định mọi việc theo cách dân chủ. Tớ sẽ đi lấy máy ảnh."

Du Lợi chạy đến chiếc tủ đặt trong phòng khách rồi lấy máy ảnh ra, kết quả lại phát hiện cuộn phim trong máy ảnh không còn nữa, lần trước cô đã dùng hết cả rồi.

Lâm Duẫn Nhi vui vẻ: "Haha, đến cả ông trời cũng bảo chúng ta không nên chụp ảnh."

Quyền Du Lợi không phục: "Ông trời nào mà nói thế? Chị muốn chụp ảnh! Ngay lối vào khu nhà xưởng có một cửa tiệm chụp ảnh, chị sẽ đến đó mua một cuộn phim. Em với Lâm Nại ở nhà chờ đi." Dứt câu, Du Lợi hấp tấp khoác áo vào rồi lao ra ngoài.

Bỏ lại đây Lâm Duẫn Nhi và Lâm Nại không biết nói gì. Cả hai biết nhau được hai năm rưỡi, thường xuyên đi học chung, thỉnh thoảng cũng đi chơi với nhau nhưng hai người họ chưa từng ở riêng với nhau như thế này. Xem ra nếu không có mặt Quyền Du Lợi thì họ thật sự sẽ không biết nên nói gì với đối phương. Lâm Duẫn Nhi thấy không khí hơi gượng gạo, bản thân Duẫn Nhi lại không muốn trò chuyện với Lâm Nại về sự tình trước đây nên bèn hỏi: "Chủ nhật cậu thường làm gì?"

"Tớ ở trường đọc sách, nếu hôm nào thời tiết đẹp thì tớ đạp xe ra ngoài dạo mấy vòng." Lâm Nại không biết tại sao bản thân mình không muốn thành thật nói ra việc mỗi Chủ nhật mình đều ra ngoài đạp xe bất kể gió, tuyết.

"Còn nhỏ như vậy mà cậu phải đi học xa nhà rồi. Tớ rất ngưỡng mộ cậu." Lâm Duẫn Nhi nói, trong lòng có chút cảm thông cho Lâm Nại.

"Tớ quen rồi. Cho dù là có học ở trường gần nhà thì tớ suốt ngày cũng chỉ ở nhà có một mình thôi. Sang năm lên Đại học rồi, cậu có muốn đi học ở nơi khác không?" Lâm Nại hỏi không phải chỉ vì muốn có chuyện để tán gẫu mà là cô thực sự quan tâm đến việc tìm hiểu kế hoạch thi lên Đại học của Lâm Duẫn Nhi.

"Thật ra tớ vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó. Bố mẹ tớ muốn tớ ở lại Tây Nguyên. Còn giáo viên khuyên tớ nên thi vào các trường Đại học thuộc dự án 985*." Lâm Duẫn Nhi đối với kỳ thi tuyển sinh Đại học vẫn còn phân vân chưa rõ nhưng nàng nghĩ cũng chưa tới lúc ghi danh dự thi thì không cần phải quá lo lắng.

"Khi còn học năm nhất trung học, Quyền Du Lợi đã bảo tớ rằng vấn đề này nên được lên kế hoạch từ sớm." Lâm Nại nhớ lại buổi sáng cô ngồi trong tiệm hoành thánh vào năm đầu tiên trung học, Quyền Du Lợi dùng ngón trỏ chạm vào trán mình, Lâm Nại liền đưa tay lên xoa xoa.

"Vậy cậu dự định thế nào?" Lâm Duẫn Nhi không ngờ Lâm Nại và Quyền Du Lợi đã sớm lên kế hoạch về việc dự thi.

"Tớ sẽ thi vào Đại học Thủ Đô để theo đuổi ngành quản trị kinh doanh." Lâm Nại đáp.

"Nghe nói gia đình cậu làm ăn lớn lắm, cũng đến lúc để học cách kinh doanh rồi. Sau này cậu sẽ làm bà chủ." Lâm Duẫn Nhi cười nói.

Khoé miệng Lâm Nại hơi cong lên, cô lắc đầu không nói gì.

Lâm Duẫn Nhi thấy rằng với tính cách đơn thuần này của Lâm Nại, việc để cho người khác biết gia đình Lâm Nại giàu có cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt. Nàng rất muốn khuyên Lâm Nại hãy cẩn thận trong việc kết bạn nhưng lại sợ người ta nghĩ mình mới quen biết sơ mà đã vội cho lời khuyên rồi.

Hai người lại rơi vào im lặng.

Lâm Nại nhìn Lâm Duẫn Nhi đang thoải mái tựa người vào ghế sô pha, sau đó lại nhìn đến chính mình đang ngồi ngay ngắn, Lâm Nại thấp giọng nói: "Tớ vẫn luôn ngưỡng mộ cậu."

Lâm Duẫn Nhi im lặng nhìn Lâm Nại, không biết có nên hỏi Lâm Nại ngưỡng mộ cái gì ở bản thân nàng không.

Lâm Nại nói tiếp: "Có lẽ những lời này đã có nhiều người nói với cậu rồi, nhưng ngay cả khi chưa có ai nói với cậu thì cậu cũng nên biết là rất nhiều người nghĩ như tớ."

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười lắc đầu: "Tớ đâu có gì để người khác ngưỡng mộ. Trong học tập, tớ không phải là người giỏi nhất ở trường. Khi mọi người đang ở ngoài chơi đùa vui vẻ, tớ chỉ biết ở nhà nỗ lực học tập thêm. Tớ cảm thấy bất luận là bất kỳ ai đi chăng nữa, chỉ cần có cố gắng thì đều sẽ làm nên chuyện. Vả lại, thành tích của cậu so với tớ còn tốt hơn. Và tớ vẫn luôn cảm thấy cậu lớn lên sẽ rất xinh đẹp."

"Tớ cũng không rõ là mình ngưỡng mộ điều gì nơi cậu. Có lẽ vì cậu có tất cả, chẳng thiếu thứ gì. Bất luận là về thành thích học tập, cách đối nhân xử thế, điều kiện gia đình, ngoại hình, v.v. Điều hiếm hoi hơn nữa đó là dù cậu có tất cả mọi lợi thế như vậy mà các bạn cùng lớp cũng không ghen ghét cậu mà chỉ ngưỡng mộ, ước ao như cậu thôi. Giống như trong sách đã viết: Những người hạnh phúc đều có hạnh phúc như nhau, nhưng những người bất hạnh thì lại mang theo những bất hạnh của riêng mình." Lâm Nại biểu tình bình thản, giọng nói đều đều.

Lâm Duẫn Nhi nhìn vào đôi mắt sáng ngời ấy của Lâm Nại, từ lần đầu tiên gặp Lâm Nại,nàng đã thấy ánh mắt Lâm Nại rất đẹp, đó là ánh mắt luôn kiên định. Nghe những lời Lâm Nại nói, tựa hồ nàng có thể thấy trong mắt Lâm Nại ánh lên chút rụt rè. Lâm Duẫn Nhi xoay người mình, mặt đối mặt với Lâm Nại rồi nói: "Không ai là thập toàn thập mỹ cả, bất kỳ ai trong chúng ta cũng sẽ có khuyết điểm. Chỉ là chúng ta nhìn nhận về những khuyết điểm này như thế nào thôi. Có một số khuyết điểm mà chỉ cần mình cố gắng thì nhất định có thể thay đổi được nó, lại cũng có một số điểm thiếu sót đáng tiếc mà dù có cố gắng thế nào cũng chỉ là phí công, thậm chí ngay việc ra sức nắm bắt lấy cơ hội cũng không có."

Lâm Duẫn Nhi đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Nại: "Lâm Nại này, tớ chính là muốn nói về những bất hạnh đã xảy ra với cậu, như việc mẹ cậu chẳng may qua đời còn cậu một mình đi đến đất khách quê người, đến trường học hành, làm quen với bạn mới, tất cả những điều này đều không phải là lỗi của cậu."

Mắt Lâm Nại chợt đỏ hoe khi nghe câu "tất cả những điều này đều không phải là lỗi của cậu". Khi Lâm Nại còn học tiểu học, trong khi những đứa trẻ khác được mẹ đưa đón đến trường, cô bé Lâm Nại lúc ấy đã từng nghĩ nếu không phải sinh mình ra thì liệu mẹ có mất không? Rồi đến thời điểm học cấp hai, Lâm Nại đã luôn lẻ loi một mình, Lâm Nại nghĩ nếu bản thân mình không quá hướng nội thì có phải hay không cô sẽ có thể cùng hoà đồng trò chuyện vui vẻ với các bạn khác? Hết cấp hai, Lâm Nại rời khỏi nơi mình sinh sống, rời xa gia đình để học cấp ba thì Lâm Nại khi ấy lại nghĩ nếu mình không thi đậu vào trường trung học ở Tây Nguyên thì có lẽ bố đã không phải ở nhà một mình cô đơn. Chính Lâm Nại cũng không nhận ra rằng mình đã quá khắc khe với bản thân.

Lâm Duẫn Nhi vừa rồi còn nghĩ không nên khuyên bảo quá thân thiết với người mình chỉ quen biết sơ qua nhưng kết quả là sau một hồi nàng lại nói hết ra những điều ấy. Nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Lâm Nại càng làm cho sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống của cậu ấy trông đáng thương hơn. Duẫn Nhi nhịn không được nói thêm một câu: "Cậu sẽ ổn thôi. Tớ hy vọng cậu vĩnh viễn nhớ lời nói này của tớ."

"Được." Lâm Nại ngắn gọn đáp.

Quyền Du Lợi trở về nhà sau khi mua được cuộn phim, phấn khích nói to không biết ba người họ nên chọn tư thế nào để chụp ảnh, chụp ảnh ba người xong thì lại chụp ảnh hai người, cuối cùng là chụp ảnh cá nhân. Quyền Du Lợi luôn muốn chụp thêm thật nhiều tấm nữa nhưng Lâm Duẫn Nhi giữ nguyên ý kiến cho rằng mình đang mặc trang phục quá xấu, không muốn chụp ảnh. Hai người cứ tranh cãi mãi như thế, còn Lâm Nại ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ náo nhiệt một hồi, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ rồi nở nụ cười.

---

*Các trường thuộc dự án 985 là những trường đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro