Chương 13.
Đại hội thể thao kéo dài ba ngày cuối cùng cũng kết thúc, đối với Quyền Du Lợi và Tôn Cương Quân mà nói thì họ đã mang về một chiến thắng lớn vì họ đều giành được vị trí đầu tiên trong tất cả các mục dự thi. Kết quả của Lâm Duẫn Nhi cũng không tệ, giành được một hạng nhất và một hạng nhì. Hôm nay tan học, Tần Minh Lãng không cùng bọn họ về nhà, Tôn Cương Quân cảm thấy kỳ quái nói: "Sao hôm nay Tần Minh Lãng không về nhà với chúng ta? Không phải là là bị tớ đánh bại trong cuộc thi chạy tiếp sức nên không còn dám đối mặt với tớ đấy chứ? Haha, cũng đâu phải lần đầu tiên."
Quyền Du Lợi nhìn bộ dáng đầy đắc thắng của Tôn Cương Quân: "Xem cậu kìa, đừng có kiêu ngạo quá. Đúng không, Lâm Duẫn Nhi?"
Trên gương mặt Lâm Duẫn Nhi không có chút biểu tình nào, nàng nghĩ đến chuyện lúc nãy Tần Minh Lãng ôm mình.
Quyền Du Lợi ngẫm nghĩ trong lòng, cô vẫn bị Duẫn Nhi tiếp tục ngó lơ, chắc là tâm trạng của Lâm Duẫn Nhi tâm trạng không tốt, Du Lợi không biết mình đã làm gì khiến Duẫn Nhi tức giận?
Khi đến xưởng đóng tàu, Tôn Cương Quân đi về trước. Đến nhà của Lâm Duẫn Nhi, Quyền Du Lợi cũng dừng lại. Lâm Duẫn Nhi khó hiểu nhìn Quyền Du Lợi và hỏi: "Sao chị không về nhà mình?"
"Hôm nay chúng ta được về sớm, mẹ chị cũng chưa về đến nhà, chị vào nhà em chơi." Quyền Du Lợi vì chưa hiểu được cục diện lúc này, trong lòng rất bất an.
Vào nhà, Lâm Duẫn Nhi mang ít hoa quả đi rửa sạch rồi ngồi ăn với Quyền Du Lợi trên ghế sô pha trong phòng mình.
Quyền Du Lợi nhìn Lâm Duẫn Nhi ăn trái cây không nói lời nào, cũng không cười đùa như mọi khi. Du Lợi lấy một quả cam, lột vỏ rồi đưa cho Lâm Duẫn Nhi, cô hỏi: "Hôm nay em không vui à? Sao không để ý gì đến chị vậy?"
Lâm Duẫn Nhi lúc đó mới nhớ ra vốn dĩ là nàng đang giận dỗi Quyền Du Lợi thì lại bị cái ôm của Tần Minh Lãng làm cho quên mất. Sau khi Lâm Duẫn Nhi chậm rãi ăn hết quả cam, Quyền Du Lợi lập tức đưa một tờ giấy cho Lâm Duẫn Nhi lau miệng, sau đó lau tay cho Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi quay mặt nhìn Quyền Du Lợi lạnh lùng hỏi: "Tại sao chị lại đi đâu mất khi em đang chạy đua?"
Phản ứng đầu tiên của Quyền Du Lợi là mơ hồ nhớ lại thời điểm thi chạy tiếp sức, vô thức đáp: "Khi em đang thi chạy, chị cũng thi mà..." Sau đó, cô nhớ ra điều mà Duẫn Nhi đang nói tới là chuyện mình không đứng đợi ở vạch đích lúc Duẫn Nhi tham gia thi chạy dài 1500 mét. Cô nghĩ thầm trong bụng, ở đó có đông người đến thế mà không hiểu làm sao Duẫn Nhi có thể phát hiện ra sự vắng mặt của cô?
Quyền Du Lợi lúng túng cười vài tiếng: "Chị ngồi ăn bên cạnh đường chạy rồi quên mất. Chị tưởng em vẫn còn chạy thêm một vòng nữa mới kết thúc."
Lâm Duẫn Nhi hừ lạnh một tiếng: "Bịa chuyện, lại bịa chuyện."
"Chị không có bịa chuyện, chị nói thật đấy. Lúc sau chị đã chạy rất nhanh tới chỗ vạch đích nhưng mà khi ấy lại có quá nhiều người bu quanh em, chị mới không chen vào được nên bỏ đi." Quyền Du Lợi sốt ruột giải thích.
"Chị không chen vào được? Hay là vốn dĩ chị không hề muốn chen vào?" Lâm Duẫn Nhi hỏi.
Quyền Du Lợi quả thực là vì thấy có quá nhiều người nên mới lười chen chúc, cô chỉ có thể trả lời kiểu trốn tránh: "Dù là chị không có đứng ở vạch đích chờ em nhưng mà trong suốt quá trình em thi đấu, chị vẫn luôn cổ vũ hết mình."
"Cổ vũ hết mình? Em cực khổ thi đấu còn chị cứ ngồi lì một chỗ ăn uống cũng không thèm đứng lên nữa." Lâm Duẫn Nhi nhớ lại cảnh khi chính bản thân mình thở dốc trên đường đua thì Quyền Du Lợi và Lâm Nại lại ngồi ở bên cạnh đường đua vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Lúc nàng chạy đến trước mặt Quyền Du Lợi, Quyền Du Lợi chỉ ngồi đó vẫy tay hét 'cố lên'.
Quyền Du Lợi thấy Lâm Duẫn Nhi lại vì chuyện này mà tức giận, cô cũng không hiểu tại sao nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành Lâm Duẫn Nhi.
Đầu tiên Du Lợi tích cực thừa nhận lỗi lầm của mình, sau đó bày tỏ sự quyết tâm bảo rằng đến năm sau thi đấu, cô nhất định sẽ chạy theo, đồng hành Lâm Duẫn Nhi suốt đường đua. Quyền Du Lợi bóc một quả chuối cho Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi ngậm chặt miệng không ăn, thấy vậy Du Lợi cù cho nàng ngứa ngáy, trò chuyện luôn miệng mong Duẫn Nhi nở nụ cười, sau khi thành công thì liền đút cho Duẫn Nhi ăn một miếng.
Lâm Duẫn Nhi nhìn Quyền Du Lợi đang đút cho mình ăn, nàng biết bản thân mình bị chuyện hôm nay làm cho không vui nhưng khi trông thấy Quyền Du Lợi ra sức dỗ dành mình, nàng cảm thấy tâm trạng mình khá hơn. Nàng hỏi Quyền Du Lợi: "Nếu không phải tham gia giờ tự học tối nay thì chị định làm gì?"
Quyền Du Lợi suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra việc gì khác: "Xem TV, bố chị không có nhà, mẹ chị thì ăn cơm tối xong chắc sẽ lại đi chơi bài."
"Em nói với mẹ em đến nhà chị rồi chúng ta ra ngoài chơi nhé?!"
"Cũng được, vậy em muốn đi đâu? Mà việc gì em lại phải nói dối mẹ em chứ? Em cứ nói là em muốn ra ngoài chơi không phải là được rồi sao?" Quyền Du Lợi thấy không cần phải phức tạp hoá những chuyện đơn giản thế này.
"Em có nói dối mẹ đâu? Em thật sự là có sang nhà chị rồi sau đó chị lại dẫn em ra ngoài chơi, chuyện này em bảo em không biết là được. Dạo này mẹ em cứ nói con gái không được ra ngoài chơi vì bên ngoài không an toàn. Mẹ em lo về chuyện đó lắm." Mẹ của Lâm Duẫn Nhi quản rất nghiêm đối với việc cho Duẫn Nhi đi chơi.
Quyền Du Lợi hiểu ra, thấy Duẫn Nhi có lý: "Vậy em muốn đi đâu?"
"Em nghe Tần Minh Lãng với Tống Trác Nhiên nói ở sân trượt băng rất vui. Dù sao em với chị cũng chưa từng đến đó, chúng ta đi thử đi." Lâm Duẫn Nhi chỉ muốn ra ngoài vui chơi thôi chứ bản thân nàng cũng không biết nên đến chỗ nào, sẵn tiện nhớ ra mình chưa đi tới sân trượt băng lần nào nên cũng muốn đi thử xem sao.
Quyền Du Lợi từ khi còn nhỏ đã thích đi chơi đây đó nhưng cô vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan. Người lớn dặn không được đến những nơi phức tạp, chẳng hạn như sân trượt băng. "Mẹ chị nói không nên tới sân trượt băng, ở đó có nhiều thành phần bất lương."
"Người lớn ai cũng thích phóng đại mọi chuyện để dọa bọn mình. Người ta mở cửa làm ăn thì đương nhiên là có đủ loại người đến rồi. Mà em nghĩ người xấu thì cũng chỉ có phần nào thôi. Nếu mà có nhiều người xấu ở đó thế thì cảnh sát chắc hẳn đã xử lý từ lâu rồi." Lâm Duẫn Nhi lúc nào cũng nghe theo lời bố mẹ nhưng mà bản thân cũng lại có rất nhiều suy nghĩ riêng.
Quyền Du Lợi vốn dĩ cũng không có ý nghĩ bài xích gì với việc đi đến sân trượt băng, chỉ là cô sợ sẽ có chút nguy hiểm.
"Chúng ta có nên rủ Tôn Cương Quân cùng vài người nữa đi cùng không?"
"Được, vậy chị mau đi gọi cho Tôn Cương Quân đi." Lâm Duẫn Nhi sai khiến Quyền Du Lợi theo thói quen.
"Mà này, đây là điện thoại nhà em, sao lại bắt chị gọi chứ?" Quyền Du Lợi đang định đứng dậy gọi điện thì cô chợt nghĩ vì lý gì mình phải ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ một chút, tốt nhất vẫn là không nên để Tôn Cương Quân nghĩ Quyền Du Lợi rủ cậu ta đi chơi.
"Được rồi, để em gọi cho."
Nàng gọi cho Tôn Cương Quân, Tôn Cương Quân nghe xong liền đồng ý rồi hỏi Lâm Duẫn Nhi: "Tớ có nên rủ cả Tần Minh Lãng cùng đi không?"
Lâm Duẫn Nhi thẳng thừng từ chối: "Không cần, rủ vài người trong xưởng đóng tàu của chúng ta là được rồi."
Người lớn ở xưởng đóng tàu ai cũng đều có suy nghĩ không tốt về sân trượt băng nên Tôn Cương Quân chỉ rủ được hai chàng trai là Tạ Chí Sinh và Trương Đức Húc, nhưng nghĩ rằng nhóm có ba nam hai nữ thì lại không đồng đều nên đã rủ thêm Âu Thi Đình.
Ăn cơm tối xong, cả bọn hẹn nhau tập trung trước cổng khu xưởng đóng tàu để cùng nhau lên đường.
Âu Thi Đình thấy Quyền Du Lợi với Lâm Duẫn Nhi thì trách cứ: "Sao hôm đó hai cậu mặc đồ giống nhau mà không bảo tớ? Hại tớ ăn mặc lỗi thời."
Câu hỏi này được đặt ra làm cho cả hai nhớ ra, dường như họ chưa từng nghĩ đến việc rủ người khác mặc đồ giống mình dù biết rằng Âu Thi Đình cũng làm người cầm bảng đứng ở vị trí đại diện lớp. Lâm Duẫn Nhi trả lời: "Bữa đó bọn tớ đi dạo phố thì vô tình trông thấy trang phục phù hợp nên mới hứng lên mua cùng thôi."
Quyền Du Lợi thấy Lâm Duẫn Nhi lại gạt người, cô lẳng lặng ngẩng đầu lên trời ngắm nhìn ánh trăng soi sáng.
Khi đến sân trượt, ba cậu nam sinh đã từng đến đây trước đó rồi còn ba cô gái bọn họ thì là lần đầu nên ba người dẫn mấy cô gái đi thuê giày, bốn cái bánh trượt dưới giày lăn lăn, khó khăn lắm mới có thể đứng vững nên ba cô gái chẳng ai dám bước tiếp. Họ đi vào sân trượt băng bằng cách nắm lấy tay vịn, mấy chàng trai đứng bên cạnh dạy họ khuỵu gối xuống để giữ thăng bằng, bảo họ không việc gì phải sợ, cứ từ từ trượt về phía trước. Quyền Du Lợi nhìn thấy hầu hết các nhóm nam nữ vào trong sân đều nắm tay nhau trượt đi, trong lòng có chút khẩn trương lo lắng. Cô nắm lấy tay vịn rồi đi vòng vòng, Tôn Cương Quân ngỏ ý muốn nắm tay Quyền Du Lợi nhưng hai tay Quyền Du Lợi liền giơ lên cao vẫy vãy, quán tính vẫn tiến về phía trước khiến cô suýt chút nữa là ngã xuống, Tôn Cương Quân kịp thời nắm tay Du Lợi giữ lại.
Tôn Cương Quân biết Quyền Du Lợi ngại ngùng, không muốn cậu ấy cầm tay dìu mình trượt băng nên cố chấp nắm tay Quyền Du Lợi một cách dứt khoát, trực tiếp kéo Du Lợi tiến về phía trước. Quyền Du Lợi đột nhiên bị kéo như vậy thì vội vàng dùng hai tay nắm lấy Tôn Cương Quân, mặt đỏ bừng hét lớn: "Mau thả tớ ra." Nhưng chính bản thân Du Lợi lại sợ ngã, không dám vũng vẫy thoát ra.
Tôn Cương Quân mỉm cười: "Tớ sẽ dẫn cậu trượt một vòng, nếu không để tớ xem làm sao cậu có thể tự mình đi về chỗ cũ."
Quyền Du Lợi không còn cách nào khác đành trượt cho xong một vòng. Lúc sau Tôn Cương Quân mới buông tay Du Lợi, đứng bên cạnh nở nụ cười vui vẻ. Quyền Du Lợi bắt đầu thấy chuyện trượt băng này rất thú vị cho nên không còn ngượng ngùng nữa mà chủ động đưa tay về phía Tôn Cương Quân: "Đưa tớ trượt thêm vài vòng đi."
Tôn Cương Quân nắm lấy tay Quyền Du Lợi rồi trượt đi, cậu quay đầu lại nhìn hai chàng trai còn lại với vẻ mặt vô cùng đắc thắng.
Tạ Chí Sinh và Trương Đức Húc đều muốn nhanh chóng được nắm tay Lâm Duẫn Nhi dẫn nàng trượt đi vài vòng, nhưng kết quả là Tạ Chí Sinh đã giành trước. Trương Đức Húc thuận theo tình hình, cậu mời Âu Thi Đình trượt với mình. Vì Lâm Duẫn Nhi với Âu Thi Đình thấy Quyền Du Lợi thoải mái nắm tay bạn nam cùng lớp nên họ không ngượng nghịu nữa mà đồng ý ngay.
Trượt được vài vòng, Quyền Du Lợi vốn đã có khả năng vận động rất tốt nên nhanh chóng giữ được thăng bằng. Tôn Cương Quân vì thế cùng với Du Lợi bắt đầu trượt băng với tốc độ nhanh hơn. Ngược lại, Lâm Duẫn Nhi di chuyển rất chậm chạp, nàng thường xuyên vấp ngã nhưng Lâm Duẫn Nhi không cho rằng chuyện đó nguyên nhân là do mình mà nàng cứ nhất định bảo tại Tạ Chí Sinh không dìu mình đi theo, còn nói nhìn Tôn Cương Quân làm tốt thế nào.
Quyền Du Lợi nói: "Cậu dắt Lâm Duẫn Nhi đi đi. Tớ thử trượt một mình." Tôn Cương Quân buông tay Quyền Du Lợi ra nhưng không rời đi ngay, cậu ấy dang hai tay ra bên cạnh để bảo vệ, sau khi thấy Du Lợi có thể đứng vững rồi mới rời đi để tìm Lâm Duẫn Nhi.
Tôn Cương Quân đưa Lâm Duẫn Nhi trượt được nửa vòng thì thấy Du Lợi bị ngã, Du Lợi đứng dậy dựa vào tay vịn. Hai người trượt đến bên cạnh Quyền Du Lợi, Lâm Duẫn Nhi đưa tay còn lại xoa xoa Quyền Du Lợi, hỏi: "Chị không sao chứ? Chị đi chậm thôi. "
Quyền Du Lợi đứng dậy xoa đầu gối, vẫn tươi cười: "Không sao đâu, vừa rồi em có thấy chị trượt gần hết một vòng tròn không?"
Lâm Duẫn Nhi nghĩ: "Bị ngã mà còn cười vui vẻ như vậy được, không thấy đau sao? Đồ ngốc này!"
Tôn Cương Quân gọi Tạ Chí Sinh đang trượt băng một mình: "Cậu lại đây trông coi cậu ấy đi."
Quyền Du Lợi liền nói "Không cần" rồi tự mình trượt đi. Lâm Duẫn Nhi cũng không giữ Du Lợi lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro