Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆【 Tiểu phúc lợi • Lạc Hoa Lưu Thuỷ 】

Tiểu phúc lợi Lý Lạc Hoa & Châu Trúc Ly

• Bí mật 秘密

☆ CP:〔 Lý Lạc Hoa x Châu Trúc Ly ( Giữ vững thiết đặt nguyên tác )

Quét mìn Bối cảnh định ra trước khi luân hồi chi nhất kết thúc, nội dung đều có liên quan tới chính văn, có thể xem là phiên ngoại, tiểu phúc lợi rất ngắn, các tiểu thiên sứ đều đã được cảnh báo.

____________

Nhất Chơi cờ

Lý Lạc Hoa chơi Thuỷ Tinh kỳ rất tệ, hoặc nói đúng hơn, không chỉ riêng Thuỷ Tinh kỳ, tất cả các loại cờ nàng đều chơi dở tệ. Có thể nói, Lý Lạc Hoa bẩm sinh không đội trời chung với Thuỷ Tinh kỳ. Nhắc tới Thuỷ Tinh kỳ, Lý Lạc Hoa lập tức sẽ nhăn mặt ghét bỏ.

.

Bất quá, trái ngược với Lý Lạc Hoa, Châu Trúc Ly lại rất yêu thích chơi cờ, thiên phú chơi cờ của cô không tốt lắm, nhưng lại rất thích chơi. Tuy rằng sự vụ tại Hồng Loan sơn có rất nhiều, khiến cho cô luôn bận tới chân không chạm đất, thế nhưng mỗi khi rảnh rỗi, Châu Trúc Ly đều sẽ lấy ra bàn cờ tự chơi với chính mình, mãi không biết mệt.

.

Có lần, Châu Trúc Ly rủ rê Lý Lạc Hoa cùng chơi, tuy rằng Lý Lạc Hoa cực kỳ có cố gắng, bất quá, khả năng chơi cờ của nàng từ lâu đã thập phần kém cỏi, rất nhanh, nàng liền trở thành bại tướng dưới tay Châu Trúc Ly —— Hơn nữa còn thua cuộc không chỉ một lần. Châu Trúc Ly tuy rằng kiềm chế, cuối cùng vẫn không thể nhẫn nhịn, xuy cười một tiếng.

.

Châu Trúc Ly bày tỏ, đây thực sự chỉ là cười đùa thuần tuý, tuyệt đối không phải cười nhạo chế giễu! Thế nhưng, Lý Lạc Hoa rất mẫn cảm, nàng tuyệt đối không cho là như vậy.

.

Bị người mình yêu đơn phương cười nhạo, Lý Lạc Hoa cảm thấy lòng tự tôn của mình bị đả kích nghiêm trọng!

.

"Mẫu thượng! Người cười nhạo ta!" Lý Lạc Hoa tràn ngập u oán, hai mắt thậm chí còn xuất hiện một ít hơi nước, nhìn qua đáng thương cực kỳ.

.

Châu Trúc Ly hiếm thấy chột dạ phất phất tay, lập tức ho khan phủ nhận, "Không có không có, ta không có cười nhạo ngươi... Thiên phú của ngươi kỳ thực cũng rất tốt..."

.

Câu này nói ra, chính Châu Trúc Ly cũng cảm thấy quá thiếu sức thuyết phục, huống hồ là Lý Lạc Hoa.

.

Lý Lạc Hoa đỏ mặt, biết Châu Trúc Ly chỉ đang nói dối trấn an chính mình, nàng xấu hổ mà cố gắng giữ bình tĩnh nói, "Là do ta ít khi chơi cờ, sở dĩ trình độ mới tệ hại như vậy! Sau này ta chắc chắn sẽ tiến bộ, thậm chí vượt qua cả người!"

.

Châu Trúc Ly nghe vậy, rõ ràng mà sửng sốt một chút, nhìn Lý Lạc Hoa hai mắt kiên định, sau cùng, cô mỉm cười, thanh âm bao hàm sủng nịch cùng ôn nhu.

.

"Được, ta chờ ngươi."

.

Lý Lạc Hoa mỉm cười tự tin, âm thầm nắm chặt nắm tay, lập tức đặt ra cho chính mình một mục tiêu —— Tương lai nhất định phải so đo Thuỷ Tinh kỳ chiến thắng Châu Trúc Ly!

__________

Nhị 】❖ Dễ mềm lòng

Tất cả mọi người đều biết, tính cách của Lý Lạc Hoa vô cùng tuỳ hứng, nàng là kẻ hỉ nộ vô thường, vô tư vô lo tới độ vô tâm, thi thoảng còn sẽ vô duyên vô cớ gây sự cùng người khác, chọc không biết bao nhiêu phiền toái, khiến cho Châu Trúc Ly luôn phải đi giải quyết hậu quả, rất nhiều lần vì đối phương mà đau đầu lo nghĩ. Cuối cùng, cô rốt cuộc không nhịn được, một ngày nọ, Châu Trúc Ly cao giọng quở trách Lý Lạc Hoa, còn tức giận đe doạ, nếu như Lý Lạc Hoa dám tái phạm, cô liền đem hai chân của nàng đánh gãy!

.

Bất quá, nói năng hùng hồn là vậy, thế nhưng, Châu Trúc Ly chưa từng chân chính tổn thương qua Lý Lạc Hoa lần nào. Nói dễ nghe một chút, đây là mềm lòng, còn nói thẳng ra chính là mạnh miệng.

.

Công Lược nói Châu Trúc Ly dễ mềm lòng, Châu Trúc Ly cũng cảm thấy, bản thân quả thực không thể xuống tay với Lý Lạc Hoa, cũng thực sự là hết đường cứu chữa.

__________

Tam 】❖ Vật yêu thích cùng chán ghét

Châu Trúc Ly biết Lý Lạc Hoa thích ăn nấm, liền bí mật sai đầu bếp, mỗi phần cơm của nàng đều phải nhớ cho thêm nấm vào. Đôi khi Lý Lạc Hoa làm tốt điều gì đó, Châu Trúc Ly còn cố ý đưa cho nàng một đĩa sứ đầy nấm xem như phần thưởng.

.

Lý Lạc Hoa thực rõ ràng mà biết được chuyện này, bất quá, nàng cũng biết Châu Trúc Ly da mặt mỏng, sở dĩ cũng không vạch trần, nhưng tình cảm chôn cất trong lòng vẫn như cũ càng thêm sâu đậm.

.

Châu Trúc Ly biết Lý Lạc Hoa ghét vật đắng, mỗi lần nhìn Lý Lạc Hoa phát sốt, phải buộc cắn răng nghiến lợi uống hết chén thuốc đắng ngắt, cô sẽ cố ý đưa thêm cho nàng một viên kẹo, nói là thưởng cho, kỳ thực chỉ là muốn giúp cho Lý Lạc Hoa bớt khó chịu một chút, mặc dù tác dụng cũng không đáng nhắc đến.

.

Lý Lạc Hoa biết Châu Trúc Ly thích ăn trứng rán, có lần, nàng len lén độc chiếm trù phòng, tự tay làm một đĩa trứng, sau đó âm thầm đưa cho Châu Trúc Ly thưởng thức. Tuy rằng món trứng kia làm vô cùng thảm hại, bất quá, Châu Trúc Ly ngoại trừ hơi nhíu mày, nhưng cũng không chê bai, còn ăn hết sạch sẽ.

.

Lý Lạc Hoa không biết, Châu Trúc Ly kỳ thực đã sớm biết món trứng cháy khét kia là nàng tự tay làm. Chỉ là không muốn phụ tâm ý của Lý Lạc Hoa, bởi vậy, cô mới nhắm mắt cắn răng ăn hết đĩa trứng "mùi vị kỳ quái" kia mà thôi.

__________

Tứ 】❖ Ác mộng

Khi trước, Lý Lạc Hoa thường xuyên mơ thấy ác mộng. Có lẽ là do tuổi thơ từng phải trải qua quá nhiều thống khổ, ảnh hưởng sâu tới tâm lý, sở dĩ, mỗi khi nhắm mắt ngủ say, trong đầu nàng lại tự động nhớ lại chuyện khi xưa.

.

Người của Lý gia thê thảm tử vong, tràng cảnh huyết tinh khiến người lợm họng buồn nôn. Nàng cùng mẫu thân và muội muội chật vật chạy trốn, mẫu thân vì tiền bạc mà bán nàng đi. Nam quan kỹ nữ của Tiêu Nguyệt lâu khinh rẻ cùng đánh đập chửi bới nàng, coi nàng như cỏ rác,...

.

Giống như là nguyền rủa, mộng cảnh không ngừng lặp đi lặp lại, khiến cho Lý Lạc Hoa gần như muốn điên cuồng.

.

Lý Lạc Hoa nhiều đêm giật mình tỉnh dậy, phát hiện bản thân đã vô thức ra một thân mồ hôi lạnh, sau đó nàng sợ sệt bất an cả đêm, cứ như vậy thức trắng. Rất nhiều thời điểm, ngay cả nhắm mắt đi ngủ, nàng cũng sợ hãi không dám. Lý Lạc Hoa chỉ sợ, một khi nhắm mắt, nàng lại phải trông thấy màu đỏ tanh tưởi buồn nôn kia.

.

Mãi tới sau này, Châu Trúc Ly biết chuyện, hàng đêm cùng nàng đồng sàng cộng chẩm, Lý Lạc Hoa nằm trong vòng tay của Châu Trúc Ly, được đối phương nhẹ nhàng an ủi vỗ về cả một buổi tối, liền an tâm nhắm mắt ngủ say.

.

Từ đó trở đi, Lý Lạc Hoa cũng không còn mơ thấy ác mộng, mộng cảnh cũng chỉ còn lại một mảnh an bình mà hư tĩnh.

__________

Ngũ 】❖ Quỷ thích khóc

Lý Lạc Hoa kỳ thực rất dễ rơi lệ.

.

Cổ nhân vẫn nói, người có lông mi dài đều yêu khóc. Châu Trúc Ly cảm thấy điều này rất đúng với hiện thực, Lý Lạc Hoa quả thật rất mau nước mắt, chịu chút chuyện uỷ khuất cũng có thể sẽ rơi lệ đầy mặt, còn khóc vô cùng dai dẳng.

.

Bất quá, Lý Lạc Hoa tuyệt đối sẽ không ở trước mặt ngoại nhân bộc lộ ra mặt yếu đuối của bản thân, chỉ có thời điểm ở bên cạnh Châu Trúc Ly, Lý Lạc Hoa mới chân chính biểu hiện ra cảm xúc chân thật nhất của mình.

.

Mỗi khi Lý Lạc Hoa khóc, vạt áo trước của Châu Trúc Ly sẽ định sẵn kết cục bị nước mắt thấm tới ướt nhẹp.

.

Lý Lạc Hoa ôm chặt lấy Châu Trúc Ly, hai tay siết chặt lấy eo cô, lực đạo mạnh tới nỗi eo Châu Trúc Ly đau tới phát run, nhưng cô cũng không phàn nàn nửa chữ, còn để mặc nàng vùi đầu vào ngực mình mà khóc.

.

"Mẫu thượng, người không yêu ta..." Mỹ nhân vùi đầu vào ngực cô khóc tới lê hoa đái vũ, hai mắt đong đầy thuỷ khí, thanh âm buồn bã khiến cho người nghe bi đát người xem đau lòng.

.

Châu Trúc Ly có chút dở khóc dở cười, "Ta khi nào thì không yêu ngươi?"

.

Cô sủng đối phương tới vô pháp vô thiên, các trưởng lão của Hồng Loan sơn vẫn luôn phàn nàn, nói cô cưng chiều Lý Lạc Hoa tới độ quá đáng, đến cả Dạ Liên thường ngày ít nói cũng thi thoảng khuyên cô không nên quá dung túng người nọ, dựa vào các loại biểu hiện này, Châu Trúc Ly thực sự có chút không hiểu nổi, Lý Lạc Hoa vì sao sẽ cảm thấy bản thân cô là không "yêu" đối phương?

.

Khụ... Kỳ thực, "yêu" của Châu Trúc Ly là một ít quyến luyến mà thôi, từ xưa tới nay, cô vẫn luôn yêu thích những người xinh đẹp — Nói thô tục một chút, Châu Trúc Ly căn bản chỉ là một cẩu nhan khống không có tiền đồ.

.

Cho nên, cho dù thường ngày, Lý Lạc Hoa hành xử có chút thẳng thắn thô bạo, đôi khi còn sẽ gây sự chọc phiền toái, bất quá, Châu Trúc Ly đều có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, đem những lỗi lầm của nàng đều bỏ qua.

.

Người xinh đẹp là có đặc quyền, Châu Trúc Ly luôn nghĩ như vậy.

.

Châu Trúc Ly từ lâu đã là một đầu gỗ, khả năng lý giải ái tình cực kỳ kém cỏi, sở dĩ, cô sẽ không bao giờ cho rằng tình yêu Lý Lạc Hoa dành cho mình là cái loại kia.

.

"... Mẫu thượng cùng tên nam nhân họ Từ kia muốn bái đường thành thân." Lý Lạc Hoa nói, thanh âm giống như đang nghiến răng nghiến lợi, bất quá, bởi vì nàng đang khóc, sở dĩ, thanh âm nghe vào tai chỉ có chút nức nở cùng run rẩy.

.

... Nam nhân họ Từ? Xin hỏi vị Từ X nào đó là chuyện gì xảy ra? Châu Trúc Ly chững lại một giây, vẻ mặt nhất thời có chút mộng bức.

.

Thỉnh chư quân thông cảm, Châu Trúc Ly thường ngày xử lý chuyện công vụ của Hồng Loan sơn, số lượng khách nhân tiếp đãi không có một trăm thì cũng hơn một ngàn, thử hỏi cô, làm sao có thể nhớ rõ người Lý Lạc Hoa đề cập tới là ai?

.

"Là người mà Từ Phổ đưa tới Hồng Loan sơn sáng hôm qua, ý đồ muốn mai mối cho ký chủ." Công Lược đúng thời điểm lạnh nhạt lên tiếng nhắc nhở.

.

Châu Trúc Ly nháy mắt liền minh bạch, hiểu rõ mà ở trong lòng à lên một tiếng.

.

Từ Phổ là một thương nhân, cũng đồng thời là đối tượng hợp tác mua bán của Hồng Loan sơn, từ trước tới nay, hắn vẫn luôn không ngừng có ý đồ mai mối cho Châu Trúc Ly, hơn nữa, các trưởng lão thúc giục cô thành gia lập thất cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên cũng không ai ngăn cản Từ Phổ. Số lượng nam nhân các trưởng lão đưa tới Hồng Loan sơn cũng đủ để cô dùng mười quyển sổ viết đều không hết, quỷ biết tên Từ X nào đó là xuất hiện khi nào!

.

Từ Khanh vốn là có họ hàng xa với Từ Phổ, hôm qua mới được Từ Phổ đưa tới muốn mai mối cho Châu Trúc Ly, cho dù Châu Trúc Ly cực kỳ không tình nguyện —— Châu nhân tra bày tỏ, cô làm nhiệm vụ không thôi đã bị đùa tới mệt chết, còn có thời gian chơi ba trò chơi thành gia lập thất mở rộng hậu cung này hay sao? —— Bất quá, Châu Trúc Ly cũng không muốn hiện tại liền xé rách da mặt với Từ Phổ, sở dĩ, cô cũng coi như ôn hoà mở lời cùng đối phương làm quen.

.

Thế nhưng, nam nhân kia không phải đêm hôm qua liền mất tích rồi sao?

.

Châu Trúc Ly kỳ thực biết rõ, Từ Khanh khẳng định đã bị Lý Lạc Hoa "âm thầm xử lý" , sáng nay, cô còn nháo một trận cùng Từ Phổ, sau đó cả hai rốt cuộc cắt đứt quan hệ nữa kìa, ha hả...

.

Tuy rằng Châu Trúc Ly đối chuyện ái tình cực kỳ chậm tiêu, thế nhưng những chuyện khác lại cực kỳ tinh ý, tính cách của Lý Lạc Hoa, cô còn có gì lạ. Nam nhân được các trưởng lão đưa tới, không mất tích cũng là mạc danh kỳ diệu giống như phát điên, một lòng muốn rời khỏi Hồng Loan sơn, một lần hai lần còn có thể xem như là trùng hợp, nhưng nhiều lần đều như vậy, là kẻ ngu cũng đều nhận ra có điểm khác thường.

.

Lý Lạc Hoa tự cho rằng mình che giấu rất tốt, kỳ thực nàng hiểu sai, mười phần sai, đều là nhờ có Châu Trúc Ly dùng quyền lực của mình đem nghi ngờ bốn phía áp xuống, bằng không, chỉ sợ Lý Lạc Hoa đã sớm bị người bóc mẽ, sau đó trừng trị.

.

Châu Trúc Ly bày tỏ, bệnh kiều cái gì, đều là đáng sợ nhất, cả đời không muốn dính dáng cùng bệnh kiều _(:зゝ∠)_

.

"... Khụ, ta cũng không có thành thân với hắn, hơn nữa, từ đêm qua cũng đã không ai nhìn thấy Từ Khanh." Châu Trúc Ly vỗ vỗ lưng Lý Lạc Hoa, ôn thanh trấn an, "Không cần lo lắng, ta sẽ không thành thân, công việc của ta bây giờ rất bề bộn, hơi đâu quản mấy chuyện này."

.

Lý Lạc Hoa thở phào nhẹ nhõm, bất quá, nàng cũng không hoàn toàn bỏ xuống tâm tình, nàng càng được đằng chân lấn lên đằng đầu, "Thế nhưng, mẫu thượng vẫn không yêu ta."

.

Châu Trúc Ly bất đắc dĩ cười khổ.

.

Vì cái gì vẫn còn nói không yêu?

.

Châu Trúc Ly khẽ vỗ vỗ đầu Lý Lạc Hoa, thanh âm ôn nhu mềm nhẹ, "Không cần lo lắng, ta yêu ngươi."

.

"... Thực sự sao?" Hai mắt Lý Lạc Hoa sáng rỡ, bên trong là kinh hỉ cùng bất khả tư nghị.

.

"Thực sự." Châu Trúc Ly mỉm cười, đưa tay gạt đi nước mắt còn vương trên gò má trắng nõn của đối phương, cô dịu dàng đặt môi lên mi gian Lý Lạc Hoa, như thường lệ, hôn lên chu sa chí đỏ tươi tựa huyết.

.

"Không cần khóc, ta yêu ngươi."

.

Lý Lạc Hoa dựa sát vào Châu Trúc Ly, khoé môi hiện lên ý cười thoả mãn, nàng cong cong hai mắt, rốt cuộc ngừng khóc.

.

"... Ta cũng yêu người, mẫu thượng."

.

—— Rất nhiều năm sau đó, tính cách thích khóc của Lý Lạc Hoa vẫn không bao giờ kém đi, thế nhưng hiện tại, cho dù nàng có gào khóc tới thanh âm khàn đặc, khóc tới cổ họng ứa máu, đã không còn có người như quá khứ ôn nhu vỗ về, an ủi nàng ba tiếng —— Ta yêu ngươi.

.

Bởi vì đối phương đã sớm chết.

_________

Lục 】❖ "Nếu như..."

Châu Trúc Ly từng suy nghĩ, kỳ thực, ở bên Lý Lạc Hoa cũng rất tốt.

.

Châu Trúc Ly cũng từng suy nghĩ, nếu như không bị Công Lược trói buộc, có lẽ cô sẽ lựa chọn ở lại bên Lý Lạc Hoa cũng không biết chừng.

.

Bọn họ không cần danh tức lợi lộc, Hồng Loan sơn có thể để lại cho Phương Tâm và Dạ Liên tiếp quản, hai người cùng ngồi trên lưng ngựa, giống như hai phàm nhân — Ngao du thiên hạ, khám phá lạc thú khắp nhân gian. Lấy đất trời làm giường, lấy mây mù làm chăn, sao trời sáng rỡ làm đèn, bình bình đạm đạm trôi qua một đời.

.

Nửa đời bị gò bó, tới cuối đời, chỉ mong có thể phóng túng tiêu dao.

.

Châu Trúc Ly từng suy nghĩ như vậy.

.

Mà mơ ước của Lý Lạc Hoa, cũng chỉ đơn giản như thế. Rõ ràng nghe qua dễ dàng biết bao nhiêu, kỳ thực đối với bọn họ, tất cả lại quá mức xa vời, tới cuối cùng, đều chỉ là một hồi mộng ảo, vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được.

.

Trên cuộc đời này, vốn không có "nếu như" .

_________

Thất 】❖ Đồng Tâm Kết

Lý Lạc Hoa từng nghe qua ở đâu đó về đồng tâm kết (1) —— Nghe nói, đồng tâm kết có thể cầu cho tình yêu càng thêm bền vững, nàng ngay lập tức hào hứng, muốn tự tay làm một cái tặng cho Châu Trúc Ly.

.

Thế nhưng, Lý Lạc Hoa tính tình thông minh nhanh nhẹn, bất quá lại bị vấn đề này làm cho luống cuống tay chân, nàng từ nhỏ đã không giỏi nữ công gia chánh, khó có được một lần nghiêm túc làm đồng tâm kết, nhưng lộn xộn một hồi, vẫn không thể thành công làm ra hình dạng gì nên hồn. Châu Trúc Ly hoàn toàn trái ngược, cô làm rất tốt, học qua một lần liền có thể hoàn mỹ làm ra một cái đồng tâm kết, phi thường tinh xảo xinh đẹp.

.

"Oa! Mẫu thượng thật khéo tay!" Lý Lạc Hoa ngập đầy nhu mộ mà nói.

.

"... Ngươi muốn đồng tâm kết làm cái gì?" Châu Trúc Ly có chút kỳ quái hỏi, tay lại thuận tiện đưa đồng tâm kết vừa làm được cho Lý Lạc Hoa.

.

Lý Lạc Hoa cẩn cẩn dực dực đón lấy đồng tâm kết, tràn ngập quý trọng đem nó phủng nơi tim, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng non, mang theo nhu tình, "Không có gì cả, ta chỉ là... muốn có một cái mà thôi."

.

"... Cũng chỉ là một cái đồng tâm kết." Châu Trúc Ly vô pháp lý giải ý tứ của đối phương, đồng tâm kết tuỳ tiện tìm ngoài chợ cũng có rất nhiều, giá bán cũng không đắt đỏ, đối với thổ hào như bọn họ mà nói, vung tay một cái liền mua được cả thùng, vì cái gì lại muốn cố chấp tự làm? Còn kiên trì nửa ngày?

.

"Không, nếu như là tự tay làm ra, ý nghĩa của nó sẽ càng trọng yếu hơn những thứ mua về từ bên ngoài." Lý Lạc Hoa lắc đầu, nàng mỉm cười ôn nhu, "Ta sẽ đặt đồng tâm kết này gần với trái tim, nếu như vậy, ta có thể thời thời khắc khắc đều nhớ tới người, mẫu thượng!"

.

"Sau này, ta cũng sẽ kết cho người một cái, thật tỉ mỉ thật xinh đẹp! Người cũng phải giữ nó thật tốt!" Lý Lạc Hoa tràn ngập hứa hẹn mà nói.

.

Châu Trúc Ly có chút mạc danh kỳ diệu, thế nhưng đối diện cùng hai mắt hàm tình mạch mạch của đối phương, mặt già của cô vô thức liền đỏ bừng, bất quá, cô cũng chỉ mỉm cười, bất đắc dĩ đồng ý.

.

"Đồng tâm kết này, ta muốn thu giữ cả đời."

.

Lý Lạc Hoa sau này nghĩ lại, cảm thấy chính mình khi đó nói thực sự quá dễ nghe. Thời điểm kia, nàng vẫn rất trẻ người non dạ, hai chữ "cả đời" nói ra cực kỳ dễ dàng tuỳ tiện. Thời điểm đó, nàng vẫn còn chưa hiểu nổi năm tháng vô tình, chưa hiểu được thế gian tàn nhẫn, một câu hứa hẹn, nói ra khỏi miệng không có chút vướng bận trong lòng.

.

Thậm chí, khi Châu Trúc Ly nghe nàng nói xong liền mỉm cười, ánh mắt âm tình bất định, Lý Lạc Hoa cũng nhìn không ra ý tứ của đối phương.

.

Rốt cuộc là đang cười nhạo nàng quá thiên chân, hay là đang chế giễu cái gì, nàng đều không hiểu.

.

Lại sau đó rất lâu, Châu Trúc Ly chết đi năm thứ năm, Lý Lạc Hoa rốt cuộc đem lời thề kia huỷ đi. Đồng tâm kết của Châu Trúc Ly... không còn nữa.

.

Lý Lạc Hoa một thân chật vật, đỏ mắt tìm kiếm khắp Hồng điện, nhưng vẫn không thể tìm được đồng tâm kết, nàng ngơ ngác ôm lấy vị trí ngực áo—— Nơi này từng có một đồng tâm kết, được nàng ngày đêm cẩn thận bảo hộ. Nơi này từng có người mà nàng ngày nhớ đêm mong, hứa hẹn cả đời đều sẽ hết mình yêu thương.

.

Hiện tại, đồng tâm kết không thấy, người cũng đã không còn.

.

Lý Lạc Hoa giống như phát điên rồi.

.

Nàng điên cuồng đào bới đồ đạc trong Hồng điện, hòng tìm ra đồng tâm kết, bàn tay bị vật nhọn trong rương đồ cứa đứt, móng tay bật máu, nàng vẫn cố chấp muốn tìm kiếm. Lý Lạc Hoa càng tìm càng hoảng loạn, càng tìm càng sợ hãi, máu tươi dọc theo cổ tay trắng nõn nhỏ xuống trên mặt đất, nhuộm đỏ một khoảng thổ địa.

.

Rốt cuộc, vẫn không tìm thấy.

.

Lý Lạc Hoa quỳ gục trên mặt đất, nàng đưa hai tay ôm lấy mặt, tê tâm liệt phế gào khóc, thanh âm khàn khàn mà thê lương.

.

"A Ly, ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ? Ta làm mất đồng tâm kết ngươi làm... Đồng tâm kết không còn nữa rồi, a Ly... Đồng tâm kết không còn nữa..."

.

Không có ai trả lời, cũng không có ai an ủi.

.

Cả đời... Cả đời rốt cuộc là bao lâu? Lý Lạc Hoa không thể biết được, nàng từng hứa hẹn cả đời, nhưng lại chính nàng là người phá vỡ hai chữ "cả đời" này.

.

Giết chết Châu Trúc Ly là nàng, đánh mất đồng tâm kết cũng là nàng.

.

Ta có tội, thật nhiều thật nhiều tội nghiệt.

.

... Sau này, Lý Lạc Hoa càng thêm cố chấp muốn làm đồng tâm kết, rất nhiều năm, nàng luôn tỉ mỉ tập luyện, rảnh rỗi liền lấy dây đỏ ra ngồi bện, cho dù tay nghề kém cỏi tới đâu, cũng sẽ bị thời gian mài giũa thành lưu loát điệu nghệ. Lý Lạc Hoa đã có thể làm ra đồng tâm kết mà bản thân ưng ý —— Tinh xảo, xinh đẹp.

.

Lý Lạc Hoa cao hứng, đồng thời cũng thập phần khổ sở.

.

A Ly, ta có đồng tâm kết.

.

Đồng tâm kết tặng cho ngươi.

.

... Thật xin lỗi, đồng tâm kết của ngươi, ta bất cẩn đánh mất, ngươi có thể giúp ta làm một cái nữa, được không? Lần này, ta sẽ giữ gìn nó thật tốt, tuyệt đối không làm mất nó. Chúng ta sẽ có một đôi đồng tâm kết, ta giữ một cái, ngươi giữ một cái, không bao giờ vứt bỏ nữa, được không?

.

Cả đời đều giữ.

.

Lý Lạc Hoa nắm chặt đồng tâm kết, hai vành mắt mơ mơ hồ hồ đỏ lên.

.

Lần này, là chân thật "cả đời" .

____________

[ CHÚ THÍCH ]

(1) Đồng tâm kết — 同心结 : Còn được gọi là bình an kết, cát tường kết hay nút thắt đồng tâm, vật này có khá nhiều ý nghĩa, có thể dùng nó để cầu may mắn phúc lộc, ngoài ra còn dùng với nghĩa kết tóc se duyên, vĩnh kết đồng tâm, cầu phúc cho tình yêu bền vững...

____________

Tác giả có đôi lời muốn nói 】Kỳ thực tiểu phúc lợi này rất ngọt, mục đích chính là muốn phân phát kẹo đường cho các tiểu thiên sứ, thực sự. Bất quá, viết một hồi, liền thành ra như vậy, tiểu Hồ cảm thấy bản thân thực sự cùng điềm văn vô duyên _(:з」∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro