Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆ 9【 Khúc Chung Nhân Tán 】

☆〔 Đệ cửu chương

Châu Trúc Ly cùng Thương Khúc ngồi đối diện nhau, ngăn cách giữa cả hai là chiếc bàn gỗ, đĩa thuỷ tinh đựng đầy điểm tâm ngọt trên bàn đã sớm bị Thương Khúc ăn sạch không còn một mảnh.

.

Bầu không khí giữa cả hai ngoài ý muốn có vẻ đặc biệt hài hoà, tuy rằng hoạ phong nhìn qua chợt có điểm không đúng lắm. . .

.

"Ngươi nói. . ." Thương Khúc hơi nhướn mày, bộ dạng tuy rằng vẫn như trước vân đạm phong khinh, lại chen lấn vào một tia thần sắc quái đản, ". . . ngươi tới từ một thời không khác?"

.

"Phải, đúng là như thế." Châu Trúc Ly vô cùng nghiêm túc địa hạ một cái gật đầu.

.

". . . Ở thời không của ngươi, mọi thứ đều khác biệt so với nơi này? Nhân loại ở chỗ các ngươi. . ." Thương Khúc bên trong hắc mâu chen vào một tia kỳ quái, nàng chậm chạp nói nốt một nửa câu sau, ". . . rất kỳ diệu?"

.

"Phải đó đồng chí!" Châu Trúc Ly mỉm cười vỗ tay cái bốp, sau đó hưng trí bừng bừng xổ ra một tràng thuyết giáo, "Ở thế giới của chúng ta, chúng ta có thể thoải mái bay trên trời cao mà không cần sử dụng nguyên lực ( máy bay thứ này quả thực rất đáng sợ, lỡ như rơi xuống thì chỉ có nước đi đời. . .  ) , chúng ta có thể xuống dưới biển sâu mà không cần nín thở ( tàu ngầm tỷ còn chưa từng có cơ hội đi thử đâu! ) , chúng ta còn có thể đào đất, từ dưới lòng đất tìm ra đủ loại tài nguyên ( còn có cả nhẫn kim cương, đáng tiếc ta chưa từng mua được cái nào ) , dù ở cách nhau rất rất xa, chúng ta vẫn có thể nghe và nhìn thấy nhau ( điện thoại di động quả là phát minh tối cao của khoa học công nghệ! ) ."

.

". . ." Công lược ở bên ngoài buồng xe vẫn tiếp tục bảo trì trầm mặc, thính giác nhạy bén cùng linh thức tương thông khiến nó có thể nghe rõ mồn một ký chủ nhà mình đang cùng Thương Khúc hào hứng chém gió tới nước miếng tung bay, Công lược không nói gì tự động nhắm mắt bịt tai, xem như bản thân mình không nghe thấy gì hết.

.

Không quản sự tình bên ngoài ra sao, đối thoại của hai người bên trong mã xa vẫn tiếp tục.

.

"Ha? Kỳ diệu như vậy. . ."

.

"Thế. . . ngươi là Thần linh sao?" Thương Khúc phe phẩy chiết phiến không biết lấy từ đâu ra, đối Châu Trúc Ly đề một cái câu hỏi.

.

Châu Trúc Ly trầm mặc, chính thức bị câu hỏi này hạ gục.

.

". . .  . . . Ngạch, này kỳ thật cũng không phải. . ." Đối diện với vị Thần. chân. chính Thương Khúc, Châu Trúc Ly thực sự không đủ mặt dày để giơ tay lên nói rằng mình là Thần, cô đảo mắt một cái như đang suy ngẫm, sau đó có điểm gượng gạo ho khan một tiếng, "Khụ. . . Ta là người bình thường nha, thực sự, ta tới đây được là do Vận Mệnh đại thần đưa tới, tất cả đều chỉ là bị bắt ép, ta đối với xuyên việt thời không thần mã hoàn toàn mù mờ, Thần lực gì đó ta cũng không có. . . Ách. . . Thế nhưng chuyện ta kể với ngươi ở thế giới của ta thực sự là có thật, chúng ta thực sự có thể làm được những việc đó! Ta không có nói dối ngươi đâu, thật sự!"

.

Cho nên hãy run rẩy trước năng lực vĩ đại của người Địa Cầu đi, đừng tiếp tục sai khiến ta nữa! Người Địa Cầu lòng tự tôn rất cao, xin hãy nâng niu họ! QAQ

.

Thương Khúc nhìn Châu Trúc Ly một hồi, biểu tình trên gương mặt tinh xảo không nhìn ra được là tin tưởng vẫn là không tin tưởng, nàng chầm chậm nhếch môi lên, cười tới cực kỳ thiên chân vô tà, thế nhưng khi Châu Trúc Ly nhìn thấy lại chỉ cảm thấy một trận sởn tóc gáy, da gà da vịt đua nhau rụng rơi đầy đất.

.

Thân là người sáng tạo ra Kiêu Ngạo, Châu Trúc Ly tự nhiên biết tiểu tử này mỗi khi cười tươi tới như vậy, một là sắp xảy ra chuyện gì không hay, hai là nàng ta đang âm mưu dự tính làm thứ gì đó cực kỳ khủng bố, tuyệt đối không phải là điềm báo gì tốt đẹp.

.

Sự thật chứng minh, vẫn là mẹ ruột hiểu con.

.

"Kỳ diệu như vậy?" Thương Khúc càng cười càng thêm xinh đẹp, gần như có thể câu hồn người ta, trong đôi mắt đen láy là một mạt ôn nhu giống như mùa thu ôn thuỷ. Nàng hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm ôn nhuyễn hỏi Châu Trúc Ly, "Vậy ngươi có thể làm thử vài thứ cho ta xem sao, tế tư ' tới từ thế giới khác ', ta thật tò mò nha."

.

". . .

.

Châu Trúc Ly. . . Châu Trúc Ly bày tỏ bản thân thực sự rất muốn quỳ, Vận mệnh đình công đúng lúc cô đang cần tới nó nhất! Mà bản thân Châu Trúc Ly cũng chỉ là một con cá mắm, tới cả việc vận dụng nguyên khí còn trúc trắc chưa quen, huống chi tới việc ' hô biến ' ra cái máy bay hay thứ gì đó khác, Công lược thì thậm chí còn chẳng thèm để tâm tới việc ký chủ nhà mình đang bị nhân vật công lược bắt nạt nữa! Đây căn bản là hữu tâm vô lực a ma đản!

.

Công lược điềm tĩnh tiếp tục đánh xe, làm ngơ Châu nhân tra đang gào khóc quỳ cầu trợ giúp: Chuyện này là ngươi tự mình khởi xướng, cùng chúng ta không có liên quan, giải quyết thế nào, ngươi vẫn là tự mình nghĩ cách đi.

.

Châu Trúc Ly gượng gạo mỉm cười nhằm hoà hoãn bầu không khí, đưa tay lau lau đống mồ hôi lạnh vô hình trên trán, "Việc này. . . Khụ khụ. . . Vận mệnh nói, để bảo vệ hoà bình thế giới, để giữ gìn trật tự thời không, vì một tương lai tươi sáng, vì Ước thúc ngăn cản. . . Nột. . . Tóm lại là, ta tạm thời không thể làm bất cứ việc gì ' bất thường ' tại nơi này, như vậy sẽ khiến thế giới xảy ra rối loạn. . . Nga ha ha ha, ta kỳ thật cũng không muốn như vậy, thực sự. . ."

.

Chứng kiến nụ cười càng ngày càng nở rộ rực rỡ trên môi đối phương, thanh âm của Châu Trúc Ly mạc danh kỳ diệu dần dần trở nên nhỏ lại, cuối cùng biến thành một loại lẩm bẩm lí nha lí nhí như tiếng muỗi kêu.

.

Thấy Thương Khúc chậm chạp nheo lại hắc sắc song mâu, đưa tay nâng lên chiết phiến như định làm cái gì, Châu Trúc Ly sống lưng vô tri vô giác mà một trận lạnh toát, giác quan thứ sáu mẫn cảm ngửi thấy mùi nguy hiểm, theo phản xạ bật thốt ra một câu hứa hẹn, "Ý ta là hiện tại ta không thể làm bất cứ điều gì hết, thế nhưng sau khi chuyện này kết thúc, ta có thể làm vài trò cho ngươi xem. . . Mụ đản, ngươi đừng kích động a đồng chí!"

.

Giết người thần mã đều là phạm tội!

.

Thương Khúc nghe Châu Trúc Ly nói, ngoài ý muốn cũng không làm ra phản ứng gì, giống như rốt cuộc bỏ xuống hiềm nghi, chiết phiến trên tay nàng cũng theo vậy mà từ từ hạ xuống.

.

Thương Khúc che miệng cười khẽ, trong tròng mắt loé lên một tia sáng giảo hoạt cùng tiếu ý đắc thắng, tựa như tiểu miêu vừa tóm gọn được con mồi trong lòng bàn tay. Châu Trúc Ly khoé môi vô thức khẽ giật một cái, bất chợt có một loại ảo giác như mình vừa bị sập bẫy của tiểu tử này. . .

.

"Ta rất mong chờ tới ngày đó, tế tư." Thương Khúc đập đập nhẹ chiết phiến lên trán Châu Trúc Ly, sau đó chỉ tay về phía cửa xe, mỉm cười ôn nhu ra lệnh, "Bây giờ, mau đi vào thành mua thêm điểm tâm cho ta đi."

.

Châu Trúc Ly 囧: ". . . Rốt cuộc từ nãy tới giờ ta giảng giải đạo lý cho ngươi đều là vô ích sao, thân?"

.

Thương Khúc lắc đầu: "Giảng đạo lý không có tác dụng."

.

Châu Trúc Ly quắc mắt trừng đối phương một cái đầy bất mãn, Thương Khúc bị Châu Trúc Ly trừng mắt cũng không chịu thua kém, hung hăng trừng lại cô.

.

"Còn không mau đi?" Thương Khúc nhăn mày phất phất tay áo như đuổi ruồi, cuối cùng dưới uy hiếp trắng trợn của đối phương, Châu Trúc Ly chỉ có thể lệ nóng doanh tròng đi xuống mã xa, tuân lệnh vào thành mua thêm điểm tâm.

.

Bọn họ đi gần hai ngày đường, từ Quang Minh thánh địa đã tới được Cửu Châu, nơi họ dừng chân là cổng thành Mạc Khiêm, thành trấn phồn hoa nhất nhì khối đại lục này, cũng là trung tâm của đại lục Đằng Chân.

.

Đằng Chân đại lục giống như một khối đại lục lơ lửng trên không trung, mỗi vùng đất lại được một chủng tộc cai trị, vạch chia lãnh thổ cực kỳ rõ ràng.

.

Vùng núi phía Bắc có Quỷ tộc chiếm giữ —— Trung tâm là Tử Đằng cung ; đồng bằng phía Tây được một đám tín đồ sùng tín trấn thủ —— trung tâm là Quang Minh thần điện ; phía Nam lại được các tu chân giả sử dụng làm nơi tu luyện cùng sinh sống —— trung tâm là Tiêu Dao phái ; vực thẳm phía Đông là địa bàn của Yêu tộc —— trung tâm là Vạn Yêu vực ; chính giữa trung tâm đại lục có Cửu Châu, bên trên Hồng Loan sơn có Ma cung, được cai trị bởi Ma tôn.

.

Tuy rằng Cửu Châu được phân rõ là địa bàn của Ma tộc, vậy nhưng bên trong Cửu Châu cũng có không ít nhân loại đang bình bình hoạt hoạt mà sinh sống, quan hệ của bọn họ chính là cái loại hoà bình hữu nghị giữa nhân ma hai loài. Ngoài ra còn có một số địa điểm khác, tại Đằng Chân đại lục cũng không thiếu trường hợp chủng tộc chung sống trộn lẫn như vậy, chỉ cần không chủ động phát động chiến tranh, bọn họ đều có thể giữ vững mối quan hệ hoà bình này lâu thật lâu.

.

Về vấn đề bên ngoài khối đại lục, đã từng có một độc giả hỏi Châu Trúc Ly, chuyện gì sẽ xảy ra nếu vượt ra ngoài ' vùng ranh giới ' . Châu Trúc Ly khi đó chỉ đơn giản trả lời hắn: Sẽ rơi xuống nha!

.

Đúng vậy, nếu như vượt qua vùng ranh giới, ngươi sẽ rơi xuống, về việc rốt cuộc rơi xuống đâu, chính bản thân Châu Trúc Ly cũng không biết được, có lẽ là sẽ vĩnh viễn rơi như vậy, hoặc giả như rốt cuộc ngươi rơi được tới tận cùng của ' vùng ranh giới ' , có lẽ ngươi sẽ xuyên việt thời không, hoặc là tan biến vào hư không như chưa từng tồn tại, Châu Trúc Ly bày tỏ chính cô cũng không rõ chân tướng, bởi vì bất cứ ai từng vượt qua vùng ranh giới đều không bao giờ quay trở về.

.

Cửu Châu ở bên trong nguyên tác vẫn luôn chìm trong chiến tranh loạn lạc, bởi vì vùng đất này vô cùng rộng lớn, lại có thật nhiều thiên địa nguyên khí chưa được ai khai thác, sở dĩ, bất cứ chủng tộc nào cũng đều muốn chiếm giữ Cửu Châu về cho tộc mình.

.

Thế nhưng Châu Trúc Ly khi tới đây lại vô cùng ngạc nhiên phát hiện, Cửu Châu thế nhưng ngoài ý muốn có vẻ đặc biệt yên bình, hoàn toàn là một dạng hoà bình vô chiến tranh, điều này khiến cho Châu Trúc Ly lại được thêm một lần sâu sắc mà suy ngẫm lại về nguyên tác, cảm thấy kịch bản dường như sai lệch cũng quá nhiều.

.

Châu Trúc Ly âm thầm hạ một kế hoạch —— Khi nào rảnh rỗi nhất định phải tra chuyện này tới nhất thanh nhị sở, cô có linh cảm không lành về điều này, chí ít, Châu Trúc Ly cũng cảm thấy nó là điều không tốt đẹp.

.

Vốn dĩ họ là tính toán một hơi đi qua nơi Cửu Châu, thế nhưng hành trình lại bị Thương Khúc bắt ép phải tạm dừng nửa chừng, lý do còn cực kỳ làm người ta đau đản.

.

—— Thương Khúc trên đường đi đã sớm đem mấy đĩa điểm tâm Châu Trúc Ly chuẩn bị trên xe ăn đến không còn một mảnh vụn, sau đó còn vô cùng quá đáng bắt ép Châu Trúc Ly phải vào trong thành mua thêm. Châu Trúc Ly tất nhiên không phục, lập tức liền giở ra đủ loại chiêu trò trốn tránh lại từ chối, thế nhưng Châu Trúc Ly căn bản là đánh giá sai tiểu tử này, đấu võ mồm một hồi vẫn là oanh liệt bại trận, sở dĩ, hiện tại Châu Trúc Ly phải cắn răng vác thân đi vào trong Mạc Khiêm thành, tìm mua điểm tâm giúp vị Thần linh tham ăn nào đó.

.

"Lão bản." Châu Trúc Ly gọi lại lão bản đang trò chuyện ở đằng xa, vừa gọi vừa đưa tay chỉ chỉ đống điểm tâm trên sạp hàng, "Cho ta sáu hộp quế hoa cao."

.

". . . Của ngươi hết hai viên nguyên thạch hạ phẩm." Lão bản hiểu ý nhanh chóng đi tới, hắn với tay lấy sáu hộp quế hoa cao, vừa gói vào túi vừa ngẩng đầu, thần sắc có điểm kỳ quái hỏi Châu Trúc Ly, "Cô nương, ngươi mua nhiều quế hoa cao như vậy, là nhà có khách sao?"

.

Xem xem! Châu Trúc Ly hận không thể ngẩng đầu trợn trừng mắt với trời xanh. Tới cả lão bản này còn nhận định ăn như vậy là quá nhiều!

.

". . . Cũng không phải." Châu Trúc Ly vẻ mặt mỏi mệt thở dài, "Ta là mua cho muội muội, muội muội ta rất thích ăn thứ đồ vật này, bởi vì nàng đã ăn hết số quế hoa cao ta có, cho nên ta mới phải tới đây mua thêm."

.

Châu nhân tra lợi dụng lúc không có mặt Thương • ngạo kiều • Khúc, thập phần vui vẻ đem thân phận của người nọ thay đổi tới triệt triệt để để, còn không tiếc mệt nghỉ thêm mắm giặm muối, gián tiếp đối nàng ta chiếm tiện nghi.

.

Lão bản mỉm cười thấu hiểu, "Muội muội của ngươi ăn thật nhiều nha, bất quá ăn nhiều quế hoa cao như vậy cũng không tốt lắm đâu."

.

Châu Trúc Ly nhún vai, thần sắc tràn ngập bất đắc dĩ, "Ngươi xem, ta cũng nói với nàng như vậy, thế nhưng nàng đâu có chịu nghe ta đâu, đợi đến ngày bao tử hay răng miệng gặp vấn đề, cũng đều phải nhờ tới ta đi gọi thầy thuốc."

.

"Ngươi ngược lại là quá nuông chiều muội muội." Lão bản cười cười lắc đầu, rướn người đưa cho Châu Trúc Ly mấy túi đựng quế hoa cao, tiện thể liếc mắt nhìn xem sắc trời một chút, "Cô nương, ngươi hình như là du khách đi? Ta trước đây cũng chưa thấy qua trang phục như của ngươi tại nơi này."

.

Châu Trúc Ly theo bản năng cúi đầu nhìn xuống người mình, nhất thời cảm thấy bản thân thật sự là thất trách, trên người cô vẫn còn xuyên đồ của thần điện, tuy rằng đã có áo choàng ở bên ngoài che lấp đi một phần, bất quá nếu như bây giờ gặp phải người của thần điện Quang Minh, vậy liền xác định sẽ bị phát hiện ra thân phận. Cũng do bọn họ lúc đó chạy trốn quá vội vàng, cơ bản tới thời gian để mua y phục cũng không có, lát nữa nhất định phải tìm một hàng quán nào đó mua y phục mới.

.

"Phải, ta từ nơi khác tới, vốn đang cùng muội muội du sơn ngoạn thuỷ, trùng hợp đi ngang qua nơi này, liền ghé vào mua chút đồ mà thôi." Châu Trúc Ly vẻ mặt bình thản nói dối, chất giọng thành khẩn chân thành, nghe không ra chút nào giả tạo trong lời nói.

.

Nơi này bình thường du khách tới cũng nhiều, lão bản nghe lời cô nói, hiển nhiên cũng không có chút nào nghi ngờ, rất nhanh liền bị Châu Trúc Ly lừa gạt đi rồi.

.

"Ta thấy trời giống như sắp sửa có giông, hơn nữa cũng đã gần chiều tối, đi đường hiện tại thật sự không tiện, hay là, ngươi cùng muội muội ở tại thành trấn này tá túc qua một đêm đi? Qua ngày hôm sau đi tiếp cũng không muộn màng gì, rảnh rỗi liền đi dạo tham quan nơi này một chút cũng được."

.

"Hơn nữa sắp tới là Thất Tịch, Mạc Khiêm thành sẽ rất nhộn nhịp."

.

Lão bản cười tới thập phần thân thiện, còn không quên nhiệt tình quảng bá, rất có phong thái của mấy ông chú hướng dẫn viên du lịch tại Địa Cầu, "Mạc Khiêm thành chúng ta được mệnh danh là thành trấn phồn hoa nhất đại lục, đây cũng không phải là nói khoác, tại nơi này không hề thiếu thốn bất cứ cái gì đâu, cô nương ngươi cần mua thứ gì liền nói, ta sẽ chỉ đường giúp ngươi."

.

Châu Trúc Ly nghe vậy liền nghiêm túc cân nhắc một chút, cảm thấy ở tại nơi này nghỉ ngơi một đêm cũng không mất mát gì, bọn họ vốn dĩ cũng không thiếu tiền, hơn nữa trời nếu như thật sự mưa to, đi lại quả thực là không an toàn lắm.

.

"Cảm ơn, ta sẽ bảo muội muội ở lại đây tá túc qua một đêm." Cuối cùng đưa ra quyết định, Châu Trúc Ly gật đầu cảm tạ lão bản, lại như nghĩ tới gì đó, cô mỉm cười hỏi hắn, "Phải rồi, ngươi có biết tại đây có khách điếm nào làm việc uy tín mà an toàn không?"

.

Nếu như cô chọn ở một cái khách điếm nào đó không đủ chất lượng, tiểu tử kia khẳng định liền hừ lạnh chê một tiếng ' tầm thường ' , dù sao tiền bạc cũng chất đầy túi, thuê một nơi ở đắt giá mà an toàn cũng là đáng tiền.

.

Lão bản nghe Châu Trúc Ly hỏi, lập tức liền mỉm cười hoà nhã đề cử một cái tên, giống như đã sớm quen thuộc với loại câu hỏi này, "Khách điếm tốt nhất thành này là Hạ Giang tửu lâu, nơi đó vừa là khách điếm, vừa là tửu quán lớn nhất nơi này, ngươi nếu như muốn ăn uống cũng vừa tiện. Hạ Giang tửu lâu thường ngày đều đông đúc, muốn có phòng đều phải tìm trực tiếp lão bản đặt phòng trước, ngươi hôm nay tới, trùng hợp lại vào ngày nơi đó đang vắng khách, có khi lại thuê được một phòng cũng nên."

.

"Bất quá giá cả nơi đó có phần đắt đỏ, cô nương, ngươi có chắc. . ." Lão bản có chút phức tạp nhìn Châu Trúc Ly, một nữ tử trẻ tuổi cùng muội muội đi ra ngoài du ngoạn, lại chọn đi thuê một nơi ở đắt tiền, cũng không biết bọn họ có thật là đủ tiền thuê hay không.

.

Châu Trúc Ly mỉm cười phẩy phẩy tay áo, lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, "Tiền bạc không thành vấn đề! Giá phòng đắt đỏ một chút cũng không sao hết, cái ta quan tâm chỉ là độ an toàn cùng tác phong làm việc của họ có tốt hay không thôi."

.

Lão bản gật gật đầu, "Cái này thì ngươi khỏi lo, Hạ Giang tửu lâu dù gì cũng là khách điếm nổi tiếng nhất thành này, tác phong làm việc của bọn họ tuyệt đối là đàng hoàng, độ an toàn bên trong khách điếm cũng là tuyệt đối!"

.

Châu Trúc Ly nghe lão bản miêu tả, thoáng có một chút vừa lòng, tìm một nơi ở tốt với tình hình hiện tại cũng không phải chuyện dễ dàng, "Nơi đó ở đâu vậy, ta cũng là lần đầu tiên tới đây, đối với đường xá hoàn toàn không am hiểu, làm phiền ngươi rồi."

.

"Không cần khách khí, không cần khách khí, du khách tới đây mỗi ngày không có hàng trăm thì cũng tới hàng ngàn, chúng ta đều đã sớm quen với loại công việc chỉ đường này." Lão bản vừa nói vừa vươn tay ra chỉ dẫn cho Châu Trúc Ly, "Ngươi chỉ cần đi thẳng theo con đường này là sẽ tới nơi thôi."

.

"Ta đã hiểu, đa tạ."

.

Châu Trúc Ly cười tươi gật đầu nói tạ, cô lục lọi không gian giới chỉ, đưa cho lão bản mấy viên nguyên thạch hạ phẩm, cũng không nhận lại tiền thừa, sau đó có chút chật vật ôm trên tay mấy túi điểm tâm nặng trịch rời khỏi sạp hàng.

.

Châu Trúc Ly không khỏi có chút hối hận khi nhét quá nhiều đồ vào trong không gian giới chỉ, hiện tại lại phải ôm một lô một lốc đồ ăn trên tay thế này, nhìn qua còn đâu là thể diện của tu chân giả nữa!

.

Cũng đều là do Thương Khúc tên kia, đang yên đang lành, không hiểu vì cái quỷ gì lại đòi mua thêm điểm tâm, rõ ràng nàng ta cũng không thể chết đói!

.

Làm xong nhiệm vụ này, tỷ khẳng định phải hung hăng giáo huấn Kiêu Ngạo một phen! Không làm được tỷ liền không mang họ Châu nữa!

.

Châu Trúc Ly thần sắc rơi vào trầm tư, bắt đầu nghiêm túc tính toán nên tính sổ như thế nào với Thương Khúc sau khi nhiệm vụ hoàn thành. . .

.

"Cô nương! Cẩn thận —— "

.

Châu Trúc Ly nghe thấy tiếng hét, cước bộ lập tức liền đình chỉ, suy nghĩ nhất thời từ trong mấy màn tra tấn bị kéo ngược trở về, cô theo phản xạ nhìn qua phía thanh âm phát ra, thấy đó là một lão nhân xa lạ đang hoảng hốt chạy tới phía mình.

.

Châu Trúc Ly hơi nhướn mày, định hỏi người nọ có chuyện gì, còn chưa kịp định thần đã bị một người từ trong đám đông chạy tới hung hăng va trúng, cánh tay nhất thời thả lỏng ra, khiến mấy túi quế hoa cao đang cầm trên tay cũng theo vậy mà rớt xuống.

.

"Ngạch!"

.

Châu Trúc Ly ngay cả đứng vững cũng không kịp, đặt mông ngã ngồi xuống đất sau, phản ứng đầu tiên của cô cũng không phải là đứng dậy hay lên tiếng chửi rủa thủ phạm, mà là vươn tay nhanh nhẹn chụp lấy mấy túi điểm tâm suýt chút nữa liền rớt xuống mặt đất, động tác có thể nói nước chảy mây trôi, nhanh tới mắt thường nhìn không kịp.

.

Người đi đường đều bị phản ứng của Châu Trúc Ly doạ cho sắc mặt 囧: Ni mã, quế hoa cao so với thân thể của ngươi còn quan trọng hơn sao? !

.

Châu Trúc Ly thở phào nhẹ nhõm, không chút quan tâm tới ánh mắt kỳ dị của người đi đường.

.

Cũng may mà cỗ thân thể này phản ứng rất nhanh, bằng không điểm tâm rơi hỏng, Kiêu Ngạo tiểu tử kia khẳng định liền đem tỷ mắng là đồ vô dụng.

.

Sau khi sắp xếp tốt mấy túi điểm tâm, Châu Trúc Ly lúc này mới có tâm để ý tới người vừa va trúng mình.

.

Người vừa đụng phải Châu Trúc Ly là một nam tử bộ dạng nhếch nhác, đầu tóc bù xù có chút cáu bẩn, nhìn qua giống như một tên khất cái hay tên lưu manh vô gia cư nào đó, đâm phải Châu Trúc Ly sau, hắn ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, vội vội vàng vàng đứng dậy liền bỏ chạy thục mạng, bộ dạng hấp tấp giống như ma đuổi.

.

Châu Trúc Ly nhíu mày, đứng lên phủi phủi bụi cát trên người, cô có chút khó chịu đưa tay kéo kéo y phục dính bẩn, không khỏi đối bóng lưng của nam tử kia giơ lên một cái ngón giữa.

.

Đi đường có mắt như mù, tông trúng người cũng không thèm đền bù phí tổn thất, tỷ cầu cho ngươi lát nữa đi qua đường liền bị xe tông chết ngắc luôn đi!

.

"Cô nương, ngươi không có việc gì chứ?" Lão nhân kia từ đằng xa rốt cuộc chạy tới phía này, lão hơi thở gấp một chút, đối Châu Trúc Ly hối lỗi cười gượng gạo, "Xin lỗi cô nương, làm phiền tới ngươi rồi."

.

"Ngươi quen biết hắn?" Châu Trúc Ly chỉ hướng nam nhân kia chạy đi.

.

"Ách. . . Nói quen biết, kỳ thực cũng không đúng. . . Người ban nãy là một trong những khách quan của quán chúng ta, hắn ăn xong liền lợi dụng khi chúng ta không để ý, không trả tiền đã bỏ chạy. . ."

.

. . . Thì ra ở tu chân giới cũng xuất hiện loại chuyện ăn quỵt này, lần đầu được chứng kiến, cảm giác thực vi diệu. . .

.

Châu Trúc Ly thoáng chốc lòng tràn đầy cảm thông, nhìn người trước mắt cũng thuộc dạng hiền lành chất phác, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, vừa cười lên một cái, nếp nhăn trên mặt giống như có thể kẹp chết ruồi, một bộ dạng đã gần đất xa trời khiến cho Châu Trúc Ly ngay cả định giận chó đánh mèo cũng cảm thấy có chút không nỡ.

.

Châu Trúc Ly lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, "Đều không có việc gì, lỗi là của hắn, ngươi không cần phải đối ta xin lỗi, ta cũng sẽ không để bụng những chuyện này."

.

Xem như hôm nay bị người đâm ngã cũng là do tỷ xui xẻo, về tới nơi nhất định phải bảo tiểu tử ngạo kiều kia làm vài ba cái phép chú may mắn thần mã, phù hộ tỷ lần sau đi đường không còn gặp phải tình huống đâm nhau cẩu huyết như vậy nữa.

.

Người kia vốn đang định nói khách sáo cái gì, lại chợt trông thấy Châu Trúc Ly ngẩng đầu lên, quay người định rời đi, lão vốn đang cúi đầu, hữu ý vô tình cùng Châu Trúc Ly bốn mắt chạm nhau, có trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, lão nhân cảm thấy máu huyết của mình giống như muốn đông cứng, tứ chi cứng ngắc tới lợi hại.

.

Người này. . . chẳng phải chính là. . .

.

Đôi môi của lão nhân hơi run rẩy, dường như muốn thốt ra một cái tên, cuối cùng lại không thể nói ra lời.

.

". . . Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt ngươi trông không được tốt lắm." Châu Trúc Ly vốn định quay đầu đi tìm Thương Khúc bàn chuyện chỗ ở, lại chợt chú ý tới gương mặt trắng bệch như gặp quỷ của lão nhân, cô không khỏi nổi lên chút lo lắng vỗ vỗ bả vai lão. Thần sắc tái nhợt của đối phương khiến Châu Trúc Ly hoài nghi lão có thể ngất xỉu ngay sau đó hay không, "Ngươi có phải cảm thấy cơ thể không khoẻ? Có cần ta gọi thầy thuốc tới hay không?"

.

Lão nhân bị Châu Trúc Ly vỗ vai, tựa hồ rốt cuộc hồi thần, lão mỉm cười gượng gạo, "Ta. . . ta không sao, chỉ là chạy mệt một chút mà thôi, cảm ơn."

.

"Thật không sao chứ?" Châu Trúc Ly nhìn sắc mặt của lão nhân một chút, lão lắc đầu tỏ vẻ mình thực sự không có vấn đề gì cả, xác định người nọ hoàn toàn không có chuyện gì, Châu Trúc Ly mới yên tâm xoay người muốn đi, "Nếu ngươi không có việc gì, vậy ta mạn phép đi trước. Trời cũng không còn sớm. . . " Châu Trúc Ly có chút uể oải lẩm bẩm tự nói, "Còn phải tới Hạ Giang tửu lâu thuê phòng ở. . . Trời đều muộn thành như vậy, cũng không biết có thể thuê được hay không. . ."

.

Nếu như không thuê kịp, tỷ liền dứt khoát đá tiểu tử kia ra đường trải thảm nằm đi!

.

Lão nhân thấy Châu Trúc Ly giống như thực sự định đi, trong lòng nhất thời một trận hoảng hốt, theo bản năng bật thốt ra một câu ngăn cản, "Ngươi đừng đi! . . . Ách. . . Ý ta là. . ." Thấy Châu Trúc Ly hồ nghi quay đầu nhìn mình, lão lia mắt cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ lại lời đối phương vừa nói, trong đầu lập tức loé lên suy nghĩ.

.

"Cô nương! Ngươi nói muốn thuê phòng ở Hạ Giang sao?"

.

Châu Trúc Ly cước bộ nhất đốn, cô im lặng hai giây, sau đó gật đầu, "Đúng vậy."

.

"Vậy cô nương liền đi theo ta, ta là người làm ở đó, ta có thể tìm phòng giúp ngươi." Lão nhân như sợ Châu Trúc Ly đợi lâu sẽ đổi ý, nhanh chóng nói.

.

Châu Trúc Ly nửa tin nửa ngờ nhìn lão nhân, "Thật sự? Lại có thể trùng hợp tới như vậy?" Ngừng một chút, cô lại nhíu mày nói, "Bất quá ta nghe bảo, nơi đó muốn có chỗ đều phải đặt phòng trước, ngươi làm như vậy, không phải là thật không tốt sao, có khả năng hay không sẽ bị người trách mắng?"

.

Thấy Châu Trúc Ly hoài nghi mình, lão nhân tựa hồ sợ cô không tin, ngay lập tức liền lắc lắc đầu.

.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Ta là tổng quản của tửu lâu, ta muốn làm cái gì cũng không ai ngăn cản ta được!" Lão nhân nhận ra phản ứng của mình quá kích động, thấy trong ánh mắt Châu Trúc Ly tràn ngập thần sắc ngờ vực, rất nhanh sau đó, lão liền giảm nhỏ lại âm lượng, "Ý ta là. . . ban nãy ngươi bị khách quan của ta tông trúng, coi như ta bây giờ đặc cách cho ngươi một phòng, tạm xem như. . . đền bù tổn thất đi."

.

Nghe thế nào cũng cảm thấy câu nói này là đang kiếm cớ.

.

Đền bù tổn thất? Cái gì tổn thất? Cô cũng không có bị xước xát hay mất mát cái gì, hơn nữa người đụng phải cô chỉ là một tên quỵt nợ không biết tên, không quen cũng chẳng thân, càng không phải là người của tửu quán bọn họ.

.

Nếu như nói chịu trách nhiệm, người nên bồi thường cũng là nam nhân kia, dù sao hắn cùng người của tửu lâu cũng hoàn toàn không có nửa điểm dính líu.

.

Châu Trúc Ly vẻ mặt quỷ dị liếc nhìn lão nhân một cái thật sâu, tự hỏi người này vì cái gì đột nhiên lại đối xử tốt với mình như vậy, trong chuyện này chắc chắn có gì đó không ổn. . .

.

. . . Lẽ nào vương bá khí của tỷ bạo phát?

.

". . . Kia. . . Vậy ta trước tiên đi gọi người của ta lại đây, sau đó chúng ta sẽ tới Hạ Giang tá túc qua một đêm. . ." Châu Trúc Ly khoé mắt hơi co giật một cái, ánh mắt lấp loé tinh quang của lão nhân giống như hổ đói muốn đem cô nuốt chửng, làm cho Châu Trúc Ly vô thức dậy khởi một thân da gà.

.

Này là chuyện gì xảy ra a ngoạ tào? Chẳng lẽ thực sự là bạo phát vương bá khí? Vẫn là bị Thương Khúc lây dính nữ chủ quang hoàn đi? !

.

Châu Trúc Ly khẳng định, bản thân cô hoàn toàn không cùng lão nhân này có quen biết, vì cái gì thần sắc của người này khi nhìn cô lại giống như gặp lại cố nhân vậy?

.

Lão nhân tất nhiên sẽ không từ chối, lão vui vẻ gật gật đầu, cười tới nếp nhăn che khuất cả mặt, "Được được, ngươi trước tiên liền gọi người của ngươi tới! Hạ Giang tửu lâu chúng ta sẵn lòng chào đón các ngươi!" Ngừng một chút, lão lại nói thêm một câu, "Còn có, tên của ta là Dạ Liên, cô nương khi tới Hạ Giang liền nói với tiểu nhị ngươi được ta mời tới, bọn họ sẽ dẫn ngươi đi gặp ta."

.

"Ách. . . Dạ lão, cảm tạ."

.

Châu Trúc Ly mỉm cười gượng gạo, vẫy tay chào Dạ Liên một cách vội vàng, sau đó ôm theo túi điểm tâm quay trở lại mã xa ngoài cổng thành, bộ dạng gần như là chạy trối chết.

.

Ánh mắt của người kia tựa hồ sắp đem tỷ nhìn thành cái sàng! Ta kháo! Trong chuyện này khẳng định có huyền cơ!




Thương Khúc ngồi trong mã xa, nhàn nhã chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tóc vàng tán loạn ở trên ghế, hắc mâu bên trong không mang theo chút rung động, giống như đang suy nghĩ gì đó, lại như căn bản chẳng suy nghĩ gì, bộ dạng ngoài ý muốn có vẻ cực kỳ chuyên tâm.

.

Châu Trúc Ly vừa bước vào buồng xe, đầu tiên trông thấy chính là cảnh tượng như vậy.

.

Châu Trúc Ly không khỏi trố mắt ngạc nhiên, ngược lại còn bị bộ dạng an tĩnh của nàng ta làm cho có chút mê huyễn.

.

Thương Khúc đã sớm nhận ra cô trở về, trông thấy Châu Trúc Ly ôm một đống túi giấy trở vào, nàng lập tức liền hồi thần, nhếch môi đối bộ dạng nhếch nhác của Châu Trúc Ly tràn ngập mỉa mai.

.

"Đi mua chút điểm tâm mà thôi, liền tiêu phí gần nửa ngày, ngươi ngủ gật trên đường sao?" Thương Khúc nhíu mày nghi ngờ, "Hơn nữa ngươi là đi đánh nhau? Y phục vì cái gì dính bẩn thành như vậy?"

.

". . . Không phải đánh nhau, ta ở trên đường bị người đụng phải." Hơn nữa đụng xong còn gặp phải một quái nhân. . .

.

"Ngươi đi đường mắt để trên trời sao? Nếu điểm tâm bị rơi hỏng mất thì phải làm thế nào?"

.

". . ."

.

Tuy biết với Thương Khúc nhân thiết, đối phương khẳng định sẽ không đời nào đối cô xuất ra một bộ mặt quan tâm, bất quá Châu Trúc Ly nghe được lời này sau, tay chân vẫn là không nhịn được một trận ngứa ngáy.

.

Tiểu tử này bình thường ngồi im một chỗ cũng có thể làm một an tĩnh mỹ nhân, lại cố tình thích mở miệng nói ra đủ loại lời lẽ cay nghiệt, quả thực hận không thể đem người khác chọc giận tới thổ huyết!

.

Châu Trúc Ly rất muốn đem băng dính dán miệng nàng ta lại. Ngươi an an ổn ổn làm một mỹ nữ là được rồi, có cần thiết phải mở miệng phỉ báng người ta như vậy hay không? ! Uổng phí ta vừa nãy còn nghĩ ngươi trông thật xinh đẹp!

.

Châu Trúc Ly âm thầm liếc xéo đối phương một cái, bất quá cũng sẽ không chủ động đi tìm tra, cô đem túi giấy đặt lên bàn gỗ, đối Thương Khúc nhàn nhạt nói, "Chúng ta sẽ ở lại nơi này tá túc qua một đêm, trời cũng đã tối, còn giống như sắp mưa, đi lại xung quanh hiện giờ không tiện."

.

Châu Trúc Ly vốn cho rằng người này sẽ lập tức ghét bỏ lên tiếng phản đối, còn chuẩn bị sẵn một tràng dài diễn thuyết đem nàng ta thuyết phục, vậy nhưng ngoài ý muốn của cô là, Thương Khúc cũng không có biểu hiện gì là bất mãn.

.

"Ngươi tính ở tại nơi nào?" Thương Khúc bình thản mở một hộp quế hoa cao ra, nhàn tản cho một miếng vào miệng nhấm nháp, gò má vì ngậm quá nhiều bánh mà có chút trướng lên, trông qua có điểm buồn cười.

.

". . . Hạ Giang tửu lâu, ta nghe bảo nơi đó là khách điếm tốt nhất nơi này, dưới chân còn là tửu quán, khá tiện cho việc ăn uống." Châu Trúc Ly chậm chạp giảng giải, "Chúng ta cũng không thiếu thốn tiền bạc, thuê phòng ở nơi đó cũng an toàn, đầy đủ tiện nghi lại không thiếu thốn cái gì."

.

"A, tốt, vậy liền ở đó đi."

.

Thương Khúc gật đầu bày tỏ chính mình hiểu được, sau đó nàng bình thản trước một bước đi ra khỏi mã xa, đi được một đoạn, Thương Khúc lại bất chợt ngừng lại cước bộ, trong lòng cảm thấy thiêu thiếu gì đó.

.

Thương Khúc nhíu mày hơi quay đầu, nhìn thấy Châu Trúc Ly vẫn còn đứng tại bên trong buồng xe nhìn mình chằm chằm, thần sắc có vẻ thập phần quỷ dị, giống như đang nhìn sinh vật quý hiếm nào đó.

.

Thương Khúc bị Châu Trúc Ly nhìn tới cả người đều ngứa ngáy khó chịu, nàng ngoắc ngoắc tay gọi lại đối phương, "Ngươi đứng ở đó thất thần cái gì? Sao còn chưa mau đi?"

.

Châu Trúc Ly sắc mặt càng thêm quái đản, ". . . Thương Khúc, ngươi xác định. . . ngươi là không có vấn đề gì sao?"

.

". . . Tất nhiên ta không có vấn đề, ngươi đang lảm nhảm cái quỷ gì? Còn không mau đi qua đây." Thương Khúc trừng mắt, giống như đang nhìn một người điên đang lải nhải vô nghĩa.

.

". . . Ta chỉ là chợt nghĩ." Châu Trúc Ly chậm rì rì mở miệng, cũng không trực tiếp bước đi qua, "Hình như lúc nãy đi đường quá xóc nảy, đầu của ngươi vô ý đập phải cạnh cửa, cho nên hiện tại ngươi mới trở nên ' bình thường ' như vậy. Ngươi rõ ràng là hạng người coi trời bằng vung, hơn nữa còn cực kỳ khinh thường những địa phương như thế này, nếu như ngươi thật sự không có chuyện gì, ban nãy nghe ta nói, ngươi khẳng định đã từ chối ở lại nơi này, sau đó lôi kéo ta đòi đi tiếp."

.

Châu Trúc Ly nói xong, còn vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái, trong đôi mắt tràn đầy thông cảm, "Thương Khúc, ta nghĩ ngươi nên để ta dẫn ngươi đi tìm thầy thuốc kiểm tra thân thể trước đã, chuyện khách điếm để sau rồi lo cũng được —— "

.

Còn chưa kịp nói hết câu, má phải của Châu Trúc Ly đã bị một đồ vật nào đó hung hăng bay xẹt qua, để lại một đạo vết cắt đau xót.

.

Châu Trúc Ly ngẩn người hai giây, sau đó chớp chớp mắt, chậm chạp quay đầu nhìn lên chiết phiến đang cắm ở trên khung cửa bên cạnh đầu mình, nhất thời một trận trầm mặc, trên gương mặt thanh tú nhìn không ra là sợ hãi vẫn là ngạc nhiên.

.

"Còn tiếp tục ở đó nói nhảm vô nghĩa, ta liền đem lưỡi ngươi cắt, ta nói được là làm được." Thương Khúc híp mắt cảnh cáo, thấy Châu Trúc Ly nhìn sang phía mình, nàng phất phất ống tay áo, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi tiếp, bỏ lại Châu Trúc Ly vẫn còn đang đứng hình trước cửa xe.

.

Châu Trúc Ly im lặng một hồi lâu, đến khi thân ảnh hoàng sắc biến mất ở phía đằng xa, cô mới vươn tay dùng sức rút ra chiết phiến cắm bên trên khung cửa, nhìn chằm chặp đồ vật trên tay vài giây, trên môi Châu Trúc Ly nở một nụ cười bất đắc dĩ, giống như đang nói về một hài tử nghịch ngợm không biết điều, "Ngươi nói a Công lược, hành động này có phải là đang đe doạ ta trắng trợn hay không? Với tư cách là mẫu thân của nàng ta, ta tỏ vẻ thật sự rất ưu thương. . ."

.

Công lược không một tiếng động từ trên chỗ ngồi đánh xe nhảy xuống, không để ý tới ký chủ nhà mình vẫn còn đang diễn tuồng, nó chậm rì rì hồi đáp, "Đều là do ngươi đang yên đang lành muốn trêu chọc Kiêu Ngạo, nếu như có ngày ngươi bị Kiêu Ngạo giết chết, ta tỏ vẻ đều là ngươi tự mình đi tìm ngược."

.

". . . Ngươi có thể bớt phũ phàng hay không, thân?"

.

"Là ngươi tự mình chuốc lấy." Công lược thanh âm vẫn một mảnh lạnh nhạt.

.

". . ." Quả nhiên hệ thống cùng xuyên việt giả quan hệ giữa nhau vẫn luôn là bất đồng quan điểm! Mỗ X nói quả thực không sai, hệ thống và ký chủ sinh ra chính là để ngược tâm lẫn nhau!

.

"Chiếu theo tư liệu ghi chép, ta tỏ vẻ ' Hệ thống ' cùng ' Công lược ' là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, ký chủ đánh đồng như vậy, ta bày tỏ rất không có khoa học." Công lược tựa hồ nghe thấu được tiếng lòng của Châu Trúc Ly, nó lập tức liền lên tiếng phản bác, thanh âm nghe qua đanh thép vô cùng, "Hệ thống là tập hợp các phần tử có quan hệ hữu cơ với nhau, tác động chi phối lẫn nhau theo các quy luật nhất định để trở thành một chỉnh thể. Công lược là tiến công chiếm đóng một hoặc nhiều mục tiêu đã được chỉ định rõ, từ đó suy ra, hai khái niệm này. . ."

.

Châu Trúc Ly: ". . . Bằng hữu, ngươi có thể hay không từ giờ trở đi đừng nói dài như vậy? Giáo viên Ngữ Văn của ta mất sớm, ta nghe ngươi nói thực sự một câu cũng đều nghe không hiểu."

.

Công lược trầm mặc.

.

Nó cảm thấy, bản thân từ giờ trở đi vẫn nên nói ít một điểm đi. . .




"Ngươi nói là thật sự?" Phương Tâm thanh âm một mạt run rẩy, nàng dường như có chút không dám tin tưởng vào lời nói của đối phương, "Ngươi nói. . . ngươi thấy được người kia? Người kia. . . ngài ấy tới đây?"

.

Dạ Liên thần sắc tràn ngập vui mừng, lão hứng khởi mỉm cười với Phương Tâm, "Đúng vậy, tiểu Phương! Ta thấy được ngài ấy! Ta khẳng định sẽ không nhầm lẫn! Tất cả, tất cả đều giống với người kia, từ cách nói chuyện, từ giọng nói cho tới từng hành vi cử chỉ, tất cả đều giống y hệt với tôn thượng!"

.

Cơ thể Phương Tâm rõ ràng mà run rẩy thật nhẹ, nói nàng không mong chờ được gặp đối phương, điều đó chắc chắn là nói dối. Nàng đã đợi gần một ngàn năm, suốt từng ấy thời gian, nàng vẫn luôn ghi nhớ từng lời căn dặn của người kia trong lòng, luôn luôn nhắc nhở chính mình không thể quên, không được phép quên. Rốt cuộc, đợi chờ suốt từng ấy năm. . . nàng rốt cuộc gặp được đối tượng mà người nọ đã nói tới trước khi ra đi, người mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm. . .

.

Nói Phương Tâm không mong chờ, không vui vẻ, điều đó là không thể nào! Nàng thật sự mừng rỡ tới sắp sửa thất thố mà bật khóc đây!

.

"Vậy, người kia đâu? Người kia đang ở nơi nào? Sao ta không nhìn thấy người kia?" Phương Tâm mang theo điểm không thể kiềm chế được mà dồn dập hỏi Dạ Liên, thanh âm của nàng vì quá sức vui vẻ và hứng khởi mà không khỏi nhiễm lên một tia run rẩy, khuôn mặt quanh năm băng sơn cũng theo đó mà có thêm chút sinh khí.

.

Dạ Liên có chút bất đắc dĩ vỗ vai trấn an Phương Tâm, "Tiểu Phương, ngươi trước hết bình tĩnh một chút, người kia hiện tại không có ở nơi đây."

.

". . . . . . Cái gì?" Phương Tâm không ngờ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời cả người đều ngơ ngẩn, "Ngươi nói người kia không ở đây, là có ý gì? Chẳng lẽ. . . chẳng lẽ ngài ấy đã rời đi rồi? Ngươi tại sao lại để ngài ấy rời đi? !" Nói tới cuối, thanh âm của nàng đã cất cao.

.

Dạ Liên ngoài ý muốn cũng không bị phản ứng của nàng làm tức giận, lão ngược lại khổ sở thở dài, người này tinh thần càng ngày càng trở nên không bình thường, chính là. . . đợi chờ lâu tới như vậy, có mấy ai có thể giữ lại được bình tĩnh đâu? Đến cả Phương Tâm tâm trí kiên định cũng đều sớm bị thời gian mài mòn tới nóng nảy.

.

"Ngài ấy chưa rời khỏi Mạc Khiêm thành, ngươi có thể yên tâm." Dạ Liên lắc đầu, "Lát nữa ngài ấy sẽ tới đây tá túc qua một đêm, tiểu Phương, ngươi bình tĩnh lại đi, nhìn thấy bộ dạng của ngươi bây giờ, ngài ấy khẳng định sẽ bị ngươi doạ sợ tới vội vàng bỏ chạy."

.

". . . . . . Xin lỗi, thực xin lỗi. . . Ta, ta chính là. . ." Phương Tâm bối rối ôm lấy mặt, nàng cảm thấy bản thân đã không còn đủ sức lực chống đỡ nữa rồi, nàng đã dần tiến tới trạng thái cuồng loạn, nàng càng ngày càng trở nên dễ nóng giận, càng ngày càng trở nên dễ mất kiên nhẫn, hầu như chỉ cần có bất cứ ai làm trái ý mình một chút thôi, nàng liền sẽ nổi giận lôi đình.

.

Này không phải là nàng. . . Nàng không phải là như thế này, ' Phương Tâm ' không phải là như thế này, không nên là như vậy. . .

.

Tôn thượng nếu như trông thấy. . . nhất định sẽ chán ghét, tôn thượng sẽ không thích một ' Phương Tâm ' nóng nảy tàn nhẫn. . .

.

—— Chỉ cần ngươi giữ vững tâm trí kiên định, không bao giờ quá mức kích động. . .

.

"Tiểu Phương. . ." Dạ Liên nhíu mày nhẹ giọng hô lên, nhìn Phương Tâm như vậy thống khổ, chính lão cũng cảm thấy thập phần khổ sở cùng khó chịu.

.

Dạ Liên cùng Phương Tâm đã ở cùng nhau thật lâu, tình cảm của cả hai bởi vậy vô cùng thâm hậu, sở dĩ, Dạ Liên vẫn luôn đem Phương Tâm xem như nữ nhi mà đối đãi, thế nhưng người này kể từ khi tôn thượng chết đi, mất đi khế ước chống đỡ giữa cả hai, liền dần dần trở nên cuồng loạn. Cho dù nàng ta đã đem bản thân một mực kiềm hãm lại, thế nhưng thời gian càng dài, lại càng thêm triệt để điên cuồng, cũng không biết Phương Tâm còn có thể cầm cự tới khi nào. . .

.

"Chủ tử!" Thanh âm của hạ nhân từ bên ngoài cửa vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cả hai, nghiễm nhiên cũng đem tâm trí hỗn loạn của Phương Tâm kéo trở về, "Người chủ tử nói đã đến rồi."

.

"A? Liền nhanh như vậy đã tới? Mau mau bảo họ ngồi xuống nghỉ ngơi, chiêu đãi tốt bọn họ, chúng ta rất nhanh liền đi ra." Dạ Liên hô lên một tiếng với hạ nhân, sau đó lắc lắc đầu, tràn ngập bất đắc dĩ quay qua nhìn Phương Tâm. Đối phương cũng không để ý tới cái nhìn của Dạ Liên, chỉ chăm chăm chú ý tới lời hạ nhân vừa nói.

.

"Người kia. . . người kia tới. . . ? Rốt cuộc đã tới rồi. . ." Phương Tâm cười có chút ngờ nghệch, khe khẽ thì thào nỉ non một mình, trông qua giống như một kẻ đầu óc không bình thường (*).

( * Nguyên văn là "thần kinh chất" = bị thần kinh )

.

". . . Tiểu Phương, ta nghĩ, ngươi trước hết cứ ở đây nghỉ ngơi đi đã, đợi ngươi bình ổn lại tâm tình, đi gặp người kia cũng chưa muộn." Dạ Liên nhíu mày, "Ngươi như thế này, làm sao có thể đi gặp người?"

.

". . . Ở đây?" Phương Tâm mờ mịt nhìn qua Dạ Liên, nhất thời có chút không kịp phản ứng, trí não mất vài giây dần dần tiêu hoá lời nói kia, nàng lập tức liền lắc đầu nguầy nguậy, "Không thể, không thể được, ta nhất phải đi!"

.

Phương Tâm bướng bỉnh nhất quyết không nghe, nàng vội vội vàng vàng đẩy cửa, hướng về phía khách phòng mà nhanh chóng đi, giống như chỉ cần nàng chậm trễ một giây thôi, người kia liền sẽ giống như bụi cát bay biến đi mất, sau đó cũng giống như khi trước. . . vĩnh viễn không thể gặp lại.

.

Thật lâu thật lâu. . . Ta đã đợi người nọ thật lâu. . .

.

Hiện giờ rốt cuộc gặp được rồi, ta làm sao có thể buông tha. . . ?

.

Châu Trúc Ly trầm trồ nhìn ngắm mọi vật xung quanh một lượt, ánh mắt liếc tới liếc lui không chừa một vị trí nào của tửu lâu. Mỗ người Địa Cầu đối với kiến trúc cùng văn hoá cổ đại thập phần lạ lẫm, một bộ dạng như tiểu kê thoát vỏ lần đầu tiên được bước ra thế giới rộng lớn, trông thấy thứ gì mới mẻ liền tò mò vươn tay đi sờ thử một phát.

.

Châu Trúc Ly mân mê bức tượng kỳ lân lấp lánh kim quang gần chỗ ngồi, trong đôi mắt lấp loé một loại ánh sáng gần như là tham lam, hận không thể ôm bức tượng này cao chạy xa bay.

.

Ma đản! Đây là nguyên thạch thượng phẩm đi? Đây thực sự là nguyên thạch thượng phẩm a! Thổ hào! Chủ nhân toà tửu lâu này khẳng định là thổ hào! Châu Trúc Ly ánh mắt loé lên tinh quang nhìn kỳ lân bằng nguyên thạch, tựa như muốn đem nó nhìn tới thủng một lỗ.

.

"Công lược, con kỳ lân này. . ." Châu Trúc Ly trầm giọng, nghiêm túc hỏi Công lược tại bên trong thức hải, ". . . gỡ ra bán được bao nhiêu?"

.

". . ." Công lược vừa quay trở về thức hải đã được ký chủ đặt câu hỏi, nó trầm mặc vài giây, sau đó dùng thanh âm vạn năm không đổi hồi đáp, "Chiếu theo số liệu đo lường, ta tỏ vẻ thứ này nếu như tách rời, số lượng có thể lên đến từ năm mươi vạn nguyên thạch thượng phẩm đến bảy mươi vạn nguyên thạch thượng phẩm."

.

Châu nhân tra thực sự bị con số Công lược nêu lên doạ sợ rồi. Thượng thiên! Này cũng thật nhiều a sát! Rất muốn đập ra đem đi bán thì phải làm thế nào? !

.

Thương Khúc ở bên cạnh nhìn Châu Trúc Ly sờ soạng kỳ lân nguyên thạch mãi không chán, nước dãi trong miệng thiếu điều chảy xuống cằm, gân xanh trên trán nàng không khỏi giật giật, Thương Khúc mặt không chút thay đổi giơ chiết phiến lên, không hề lưu tình hung hăng đập nó vào đầu Châu Trúc Ly một phát, thanh âm vang dội tới nỗi hạ nhân đứng bên cạnh cũng bất tri bất giác cảm thấy da đầu một trận tê dại. . .

.

"Ai —— Ngươi làm cái gì a khẩu hồ? !" Châu Trúc Ly ôm đầu, tràn ngập ai oán khiển trách kẻ chủ mưu.

.

Nằm tào! Hở một chút liền động tay động chân sử dụng vũ lực, ta phản đối bạo hành! !

.

"Đánh ngươi chứ còn làm gì?" Thương Khúc nhíu mày chán ghét, "Ngươi là kẻ nghèo mạt sao? Đừng có làm như thể đây là lần đầu tiên được trông thấy nguyên thạch thượng phẩm như vậy, thần thái nghèo hèn của ngươi làm ta cũng cảm thấy xấu mặt, đi cùng ta tốt hơn hết nên biết giữ thể diện một chút, đừng để lộ ra loại biểu tình mất mặt như thế."

.

. . .  . . . Châu • nghèo mạt • Ly thực sự là lần đầu tiên được trông thấy nguyên thạch thượng phẩm, nhất thời một trận trầm mặc, không biết phải như thế nào phản bác lại lời Thương Khúc.

.

Khi Châu Trúc Ly còn đang định mở miệng phun tào Thương Khúc ngạo kiều một câu, đại môn một lần nữa được người mở ra, Phương Tâm cùng Dạ Liên đi vào, theo sau còn có một đoàn hạ nhân bưng theo nước trà cùng điểm tâm.

.

Phương Tâm dung mạo cũng không tính quá dẫn nhân chú mục, trên người không mang theo đồ trang sức, bạch y bào nàng mặc tuy rằng là hảo vật, lại cũng không tinh xảo cầu kỳ, vẻ ngoài mi thanh mục tú, bất quá chỉ dừng ở điểm dễ nhìn, không như Thương Khúc là mỹ lệ rạng rỡ cái loại này. Trên mặt nàng thần sắc đạm mạc, hàm ý đều mang tại trong mắt, ngược lại tiếc chữ như vàng, nhìn qua cũng biết là một người kiệm lời lại ít cười.

.

Phương Tâm từ lúc bước vào phòng, ánh mắt đã ngay lập tức đảo qua một lượt tìm kiếm, sau đó dứt khoát dán chặt vào người Châu Trúc Ly đang ngồi trên ghế, không dịch chuyển dù chỉ một li, tầm mắt nóng rực như lửa khiến cho Châu Trúc Ly lại được một trận sởn gai ốc.

.

Ta sát! Lại là loại ánh mắt âm dương quái khí (1) này!

(1) Âm dương quái khí ( 陰陽怪氣 ): Nghĩa đen là chỉ tà khí trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. ( Theo leosansutu.wordpress )

.

"Ách. . . Ngài. . . là chủ nhân của nơi này, phải không?" Châu Trúc Ly nhìn phong thái cao quý khác một trời một vực với những người mình gặp trong tửu lâu, lại xem trang phục chất lượng đắt tiền của đối phương một chút, thân phận của nữ tử cũng rất nhanh được cô đoán ra.

.

Nữ tử này cũng thật là kỳ quái, vừa bước vào phòng đã nhìn chằm chằm Châu Trúc Ly mà ngẩn người, so với lão nhân tên Dạ Liên kia, dường như càng nhiều thêm mấy phần quái đản.

.

Phương Tâm thấy đối phương chủ động lên tiếng, rốt cuộc hồi thần, nàng xuất ra một nụ cười hiếm hoi, gương mặt thanh tú thường ngày lạnh nhạt, cười lên lại càng thêm tú lệ dễ nhìn, giống như băng tuyết sơ dung, khiến tâm can người ta nhộn nhạo, "Phải, ta gọi là Phương Tâm, là chủ nhân của Hạ Giang tửu lâu. Dạ Liên đã kể cho ta nghe mọi chuyện, thành thật xin lỗi đã làm phiền tới các ngài." Nàng vừa nói vừa cúi đầu, làm ra một lễ nghi nghiêm cẩn, trong thanh âm mang theo hối lỗi cùng một tia cảm giác gần như là thành kính. Chúng hạ nhân ở bên cạnh thấy chủ tử kính cẩn với người nọ, cũng ngay lập tức thức thời cúi người cung kính với Châu Trúc Ly.

.

Châu Trúc Ly trố mắt, bị tình cảnh mạc danh kỳ diệu này doạ sợ tới trợn mắt há mồm.

.

Châu Trúc Ly: "Ta kháo! Công lược, Vận mệnh! Vương bá khí của tỷ thực sự bạo phát!"

.

Công lược, Vận mệnh: ". . ." Nhắm mắt làm ngơ x 2.

.

Thương Khúc lúc này cực kỳ không biết điều mà chen ngang, nàng hơi nhíu mày phất phất ống tay áo, vẻ mặt mất kiên nhẫn đạo, "Nói vòng nói vo, chúng ta tới đây là để thuê phòng, cũng không phải để nghe các ngươi khách khách khí khí, muốn nói cái gì thì nói mau lên."

.

Châu Trúc Ly thực sự rất có xúc động muốn dùng băng dính phong bế miệng lưỡi người nọ.

.

Ngươi có biết cái gì gọi là ' kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt ' không? Lời này rõ ràng là chẳng xem ai ra gì, người nọ nhìn qua rõ ràng cũng không phải dạng dễ chọc, lỡ như đối phương thẹn quá hoá giận, đem chúng ta đuổi khỏi đây, đêm nay tỷ liền bắt ngươi nằm ngủ dưới đất! Cơ hội tốt như vậy còn không biết sử dụng, ni mã ngươi có muốn bị đánh cũng không cần kéo theo ta a lệ!

.

Phương Tâm ngoài ý muốn cũng không quá để ý tới ngữ điệu cao cao tại thượng của Thương Khúc, trên môi nàng thuỷ chung vẫn treo lên một nụ cười nhẹ nhàng chuẩn mực, nhìn không ra chút nào tức giận. Châu Trúc Ly thấy nàng ung dung bình thản, ngược lại bị phản ứng của đối phương làm cho hơi chút lúng túng.

.

"Ngạch. . . Thật xin lỗi thật xin lỗi, mọi người đừng quá để bụng, muội muội của ta tính khí chính là xấu như vậy, nàng ta tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện, nói năng có khi sẽ vô lễ vô phép. Ta về sẽ thật nghiêm khắc uấn nắn lại nàng. . . Đau —— " Châu Trúc Ly một tay đang che miệng Thương Khúc, nhất thời giật nảy mình thả tay ra, cô bi thương xoa xoa chính mình tay, nhìn lòng bàn tay hiện lên mấy vệt răng đỏ hồng, liền tức giận trừng mắt với Thương Khúc.

.

Thương Khúc hừ lạnh quay mặt đi, ngoài ý muốn cũng không lên tiếng phản bác.

.

Phương Tâm lắc lắc đầu tỏ ý không sao cả, không biết có phải là ảo giác của Châu Trúc Ly hay không, trong đôi mắt của nữ tử này khi nhìn vào cô, dường như mang theo một loại cảm giác tựa như ôn nhu cưng chiều. . .

.

. . . Này nhất định đều là lỗi giác!

.

"Chúng ta có mang theo một ít trà bánh, cũng không biết có hợp khẩu vị các ngài hay không, thỉnh hai ngài hưởng dụng." Phương Tâm ra lệnh cho hạ nhân đem đồ đặt lên bàn trà, ngừng một chút lại nói, "Về chuyện phòng ở, chúng ta đã đáp ứng, đương nhiên cũng sẽ nghiêm túc thực hiện. Không biết nhị vị là muốn ở phòng đôi, vẫn là hai phòng đi?"

.

"Một phòng chữ Thiên, phòng tốt nhất."

.

Châu Trúc Ly còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Thương Khúc đã trước một bước cướp lời.

.

Châu Trúc Ly trợn trắng mắt, tại sao lại dùng chung một phòng? Ngươi đây là lại phát bệnh cái gì?

.

Thương Khúc nhàn nhạt ninh mi liếc cô một cái, bảo ngươi làm cái gì thì cứ thuận theo mà làm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Lại muốn bị đánh sao?

.

". . . Một phòng chữ Thiên giá cả bao nhiêu vậy?" Châu nhân tra vẻ mặt hắc tuyến chuyển đầu qua nhìn Phương Tâm.

.

Phương Tâm ngược lại cũng không nói dối về giá cả, thành thành thật thật khai báo, "Một phòng chữ Thiên một đêm hết năm trăm nguyên thạch thượng phẩm, một tuần hết một ngàn nguyên thạch thượng phẩm, một tháng hết mười ngàn nguyên thạch thượng phẩm, nếu như nhị vị muốn đặt phòng lâu hơn, chúng ta có thể bàn bạc giá cả với nhau."

.

Châu Trúc Ly vừa nghe, lập tức cổ họng liền nghẹn, trong lòng xông lên một cỗ xúc động muốn phụt ra một ngụm lão huyết.

.

Này cũng quá đắt rồi! ! So sánh với khách sạn năm sao dưới Địa Cầu, nơi này còn muốn hút máu hơn a sát! Cầu giảm giá! Cầu thương hại! Châu • nghèo mạt • Ly phẫn uất cào tường

.

Cô cũng không phải thổ hào, tiêu tiền nhiều cũng sẽ biết tiếc rẻ, nghe tới con số không biết nếu viết ra sẽ đếm được bao nhiêu số 0 này, Châu Trúc Ly bày tỏ tâm can bị đả kích sâu sắc!

.

Vận mệnh bày tỏ: Không phải ban nãy ngươi nói mình cũng không thiếu tiền sao?

.

". . ." Châu Trúc Ly lại phun ra một búng máu, run run rẩy rẩy ôm lấy đầu gối vừa bị Vận mệnh bắn trúng một mũi tên.

.

Giờ phút này đây, Châu Trúc Ly sâu sắc thấu hiểu được vì sao Thương Khúc ban nãy lại chỉ chọn một phòng, nàng ta khẳng định đã sớm tính toán được chi phí đắt đỏ ra sao, nếu như thuê hai phòng, bọn họ khẳng định sẽ phải mất mặt đi quỵt tiền nhân gia a lệ!

.

Kỳ thực Châu Trúc Ly cũng không phải không mang nhiều tiền, trái ngược lại, số lượng nguyên thạch trong không gian giới chỉ của Châu Trúc Ly thực sự rất nhiều, dẫu gì lúc rời đi, Châu Trúc Ly cũng gom góp hết số tài sản của nguyên chủ vào bên trong không gian giới chỉ, thế nhưng Châu Trúc Ly tuyệt đối không muốn tiêu xài hoang phí, thứ nhất là vì chặng đường phía sau khả năng sẽ còn dài, sẽ có nhiều lúc bọn họ còn phải dùng tới nguyên thạch để lo lắng sinh hoạt, thứ hai, cô không muốn cùng một lúc lấy ra quá nhiều nguyên thạch, hai cái nữ tử đơn độc du hành lại có thể mang theo nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ rước lấy hiềm nghi từ phía ngoại nhân, thứ ba. . . tất nhiên là vì tiếc của. . .

.

Châu Trúc Ly giấu đi một tia run rẩy, khô cằn mỉm cười nói với Phương Tâm, "Cho chúng ta một phòng chữ Thiên, chúng ta. . . chỉ ở lại một đêm nay thôi."

.

Ở lâu hơn khẳng định liền táng gia bại sản _('ཀ'」∠)_

.

"Được, ta hiểu, nhị vị có thể thanh toán chi phí sau đó." Phương Tâm gật đầu, "Xin hỏi, nhị vị có đồ đạc gì cần chúng ta trợ giúp chuyển dời lên phòng hay không?"

.

Câu này nói đến cực kỳ ôn nhu săn sóc, tốt đến nhượng Châu Trúc Ly da đầu run lên.

.

Châu Trúc Ly lắc lắc đầu, "Chúng ta mang theo đồ đạc đều để tại bên trong không gian giới chỉ, ngoài ra cũng không còn gì."

.

Phương Tâm hiểu ý mỉm cười.

.

Thương Khúc lúc này rất không có mặt mũi vươn tay, bê nguyên đĩa quế hoa cao trên bàn lên ôm vào ngực, sau đó lấy một cái bỏ vào miệng tự nhiên như không, Châu Trúc Ly đang vươn tay muốn lấy bánh trên đĩa liền bị động tác của nàng ngăn cản, trên trán không khỏi nổi lên một cái dấu thập.

.

"Ngươi làm cái gì? Mau bỏ đĩa xuống!"

.

"Không bỏ." Thương Khúc hừ cười.

.

Châu Trúc Ly trừng mắt không phục, dùng dằng muốn cướp lại cái đĩa, lại bị Thương Khúc hung hăng dùng cán chiết phiến đập vào mặt đẩy ra đằng xa.

.

". . . Muội muội của ngài có vẻ rất thích ăn quế hoa cao?" Phương Tâm ở một bên nhìn tràng cảnh dở khóc dở cười này, trên môi thuỷ chung luôn giữ một nụ cười nhẹ như có như không, trong đôi mắt thâm thuý dường như lấp loé một vệt minh quang không rõ, thế nhưng Châu Trúc Ly căn bản cũng không quá để ý.

.

"Phải, muội muội của ta thích ăn nhất chính là thứ này, ăn nhiều tới độ chính ta còn thay nàng ta cảm thấy đau răng." Châu Trúc Ly lườm nguýt Thương Khúc một cái, sau đó quay qua mỉm cười ôn hoà với Phương Tâm, sắc mặt biến chuyển nhanh còn hơn lật sách, vị Thần nào đó ở bên cạnh hữu ý vô tình nhìn thấy, không khỏi trong lòng lại một trận khinh bỉ.

.

Ai là muội muội ngươi? Thương Khúc ở bên dưới bàn trà dùng chiết phiến quật vào eo Châu Trúc Ly một nhát, lực đạo mạnh mẽ khiến cho Châu Trúc Ly đau tới hút khí.

.

"Ai —— " Châu Trúc Ly trợn mắt nhích eo ra xa, ta nói ngươi là muội muội ta vậy ngươi liền là muội muội ta, dù sao cũng chỉ là giả dạng sắm vai một chút, làm quỷ gì phải tạc mao lên như vậy, sách!

.

"Lão bản các ngươi đừng quá để ý, muội muội ta lễ nghĩa không am hiểu, còn suốt ngày đánh tỷ tỷ ta đây, căn bản là một tiểu tử vô lễ vô phép, ha ha, ta sẽ thật tốt giáo huấn lại nàng!" Châu Trúc Ly vẻ mặt chính nghĩa vỗ vỗ lưng Thương Khúc, còn cố ý vỗ thật mạnh như để trả thù.

.

". . ." Thương Khúc • bị xem là tiểu bối • im lặng híp lại mắt phượng, bên trong tròng mắt âm hàn mà nguy hiểm, Châu Trúc Ly nhất thời cảm thấy sống lưng một trận mát lạnh, trong lòng dâng lên một luồng dự cảm bất thường. . .

.

Sự thật cũng chứng minh, trực giác của Châu Trúc Ly chưa từng sai lệch bao giờ.

.

Thương Khúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên Châu Trúc Ly, êm tai gọi một tiếng ' tỷ tỷ ' . Thanh âm ngọt như kẹo đường này khiến cho Châu Trúc Ly da gà da vịt rụng rơi đầy đất. Chỉ thấy nàng ngọt ngào cười rộ lên một cái, doạ cho Châu Trúc Ly suýt chút nữa liền mất mặt ôm đầu xin lỗi.

.

Thương Khúc bình thường rất ít khi cười lớn đến như vậy, thường ngày ngẫu nhiên cũng sẽ nở nụ cười, bất quá chính là cái loại tự tiếu phi tiếu khiến người ta theo bản năng mao cốt tủng nhiên, chứ không phải như hiện tại —— cười đến như thế ôn nhu lại điềm nị.

.

Thế nhưng Châu Trúc Ly hiểu rất rõ tính cách Kiêu Ngạo, sở dĩ hiểu rõ, cho nên càng rõ ràng người này nội tâm là hắc ám âm u ra sao, càng hiểu rõ nàng ta là hạng người trong ngoài bất nhất như thế nào, sở dĩ, khi vừa trông thấy nụ cười tươi tắn như hoa nở đầu mùa này, Châu nhân tra ở trong lòng đã nhìn thấy flag tử vong của mình được dựng lên.

.

"Tỷ tỷ, ngươi xoè tay ra, ta chợt nhớ ra, ta có một bất ngờ muốn cho ngươi xem." Giọng nói của Thương Khúc ngọt ngào như thủ thỉ cùng tình nhân, ôn nhu nói với vị nhân tra nào đó.

.

Châu Trúc Ly tóc gáy dựng thẳng, theo bản năng sởn gai ốc, cô cố gắng cười một tiếng khô khan, "Hắc, muội muội. . . Đó là đồ vật gì?"

.

Thương Khúc vẫn cười tới như mộc xuân phong, "Ngươi đưa tay ra, ta cho ngươi xem."

.

Châu Trúc Ly thực sự đổ mồ hôi lạnh, "Ta. . ."

.

Thương Khúc cười càng ngày càng rực rỡ, Châu nhân tra đang tính mở miệng từ chối lập tức cả người lạnh run, nhất thời cảm thấy bản thân bị lép vế, tựa như một con thỏ nhỏ đang bị cáo nhìn chằm chằm, Châu Trúc Ly run run rẩy rẩy chìa hai tay ra, cười tới so với khóc còn khó coi hơn.

.

Thương Khúc vui vẻ đưa tay tới, đặt vào lòng bàn tay Châu Trúc Ly một vật, sau đó bình thản rút tay về.

.

Châu Trúc Ly còn đang chuẩn bị tâm lý sẽ bị Thương Khúc hung hăng đánh, trông thấy nàng rụt tay trở về, nhất thời bị hù tới trợn mắt há mồm.

.

Chẳng lẽ là thực sự muốn đưa lễ vật mà không phải đánh sao? Châu Trúc Ly hồ nghi mở lòng bàn tay ra, cúi đầu nhìn xuống, muốn xem vật Thương Khúc đưa cho mình là cái gì. . .

.

Kế tiếp đó, Châu Trúc Ly chính thức hoá thành tượng đá.

.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay Châu Trúc Ly là một con trùng, trùng tử chỉ nhỏ bằng hai đốt ngón tay, thân hình béo mập chật vật ngọ nguậy, dường như đang muốn lật thân lại. Toàn thân nó đều là lam sắc, chỉ có cái đầu là mang màu đen tuyền. Trùng tử trông thấy Châu Trúc Ly đang nhìn mình chằm chằm, nó hồn nhiên ngẩng đầu, đưa hai con mắt màu xanh ngây thơ nhìn cô một cái. Trùng tử sung sướng kêu lên một tiếng ' chít ' nhỏ như tiếng muỗi kêu, tựa như trông thấy thân nhân.

.

Thương Khúc dùng khăn lụa trong tay áo tỉ mỉ chậm rãi lau bàn tay, giọng điệu ung dung điềm nhiên, giống như không hề trông thấy sắc mặt trắng bệch của người bên cạnh.

.

"Đây là lễ vật ta đặc biệt tìm tới cho ngươi, hy vọng ngươi yêu thích, tỷ tỷ." Thương Khúc cố ý nhấn mạnh hai chữ tỷ tỷ, tựa như đang châm chọc.

.

Mấy ngày trước, nàng liền phát hiện kẻ này đặc biệt sợ hãi trùng, mỗi lần trông thấy dù chỉ một con sâu bé xíu, cũng đủ để đối phương sợ tái mét mặt mày chạy xa trăm vạn dặm, thậm chí còn không tiếc đi đường vòng chỉ để tránh một tổ ong.

.

Thương Khúc tất nhiên không ngó lơ điểm yếu của người này, trùng hợp nhớ tới, bản thân từng ở chỗ một vị ' bằng hữu ' đoạt được một con Bạch Dạ Trùng, trước để tại trong không gian linh thức đã lâu, vốn dự định khi nào buồn chán liền đem nó ra hù doạ nhân loại một chút, bất quá nàng quả thực cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải dùng đến.

.

". . . Chiếu theo tư liệu ghi chép, theo như《 Đằng Chân đại lục • Một vạn không trăm lẻ một sinh vật kỳ bí 》—— Loại trùng này danh gọi là Bạch Dạ Trùng, nó là một loại độc trùng có năng lực phát tán dịch bệnh cực kỳ nhanh, dịch bệnh chúng mang tới đủ để huỷ thiên diệt địa, hiện tại vẫn chưa tìm ra phương thuốc. Sở dĩ, Bạch Dạ Trùng bị người dân của Đằng Chân đại lục thập phần chán ghét ghê sợ."

.

"Tuổi thọ của Bạch Dạ Trùng thường kéo dài từ năm ngàn năm tới mười ngàn năm, sinh sôi nhiều nhất ở môi trường hàn đới, tập tính sinh sống về đêm. Khi trùng trưởng thành sẽ mọc thêm bốn cánh, trên trùng giác và trùng nha sẽ tiết ra kịch độc, đủ để khiến người bị tê liệt, chịu đựng thống khổ tê tâm liệt phế dẫn tới tử vong, tới hiện tại cũng chưa có ai tìm ra phương pháp áp chế độc tố của Bạch Dạ Trùng."

.

"Tương truyền, nếu như đem một ngàn con Bạch Dạ Trùng trưởng thành nghiền nát, còn có thể luyện chế chúng thành một loại thần dược khiến người ta trường sinh bất lão, bất tử bất diệt."

.

"Bạch Dạ Trùng sinh sản khó khăn, hơn nữa còn bị người người săn lùng, sở dĩ số lượng đặc biệt ít ỏi, trong tộc chỉ có một Trùng Vương, trùng màu sắc càng đạm, năng lực càng cường đại, Trùng Vương màu sắc gần như tiếp cận bạch sắc. Trùng Vương có thể đối với các trùng khác tiến hành quá trình sinh sản, vô luận Trùng Vương là giống cái hay giống đực, đều có thể sinh sản."

.

"Bạch Dạ trùng cả đời chỉ nhận định duy nhất một bạn đời, sau khi chấp nhận đối phương, trong mối quan hệ sẽ có một Phụ một Mẫu, Phụ truyền trứng cho Mẫu, Mẫu tiến hành sinh sản, vô luận là Trùng Vương vẫn là Trùng Thường. Ngoài ra, tuổi thọ của Trùng Vương là vô tận, loại trùng này. . ." Công lược thanh âm đều đều như một cỗ máy, không hề có cảm tình, nói một hồi, nó nhìn ký chủ nhà mình vẫn đang bất động như một pho tượng, trong thanh âm ngoài ý muốn nhiễm lên một tia khó hiểu, "Ta bày tỏ không thể lý giải, Bạch Dạ Trùng trên tay ký chủ vẫn còn đang ở trong thời kỳ ấu trùng, cơ thể vẫn còn chưa phát dục tạo ra độc tố, hiện tại cho dù bị nó cắn hay làm gì cũng sẽ không bị làm sao, nói cách khác —— Bạch Dạ Trùng trên tay ký chủ hiện tại hoàn toàn là sinh vật vô hại. Ta tỏ vẻ việc ký chủ sợ hãi nó hoàn toàn là không cần thiết."

.

Châu Trúc Ly cơ thể cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng đều quên mất, giờ phút này cô làm gì có tâm tư để ý Công lược lảm nhảm cái gì.

.

Trùng tử trên tay sau một hồi loay hoay qua lại, rốt cuộc thành công lật lại được thân thể, nó vui vẻ ngọ nguậy vài cái, chậm rì rì bò lên cổ tay Châu Trúc Ly, thân mật cọ sát, kêu lên một tiếng ' chít ' thật nhỏ. . .

.

—— Mẫu. . .

.

. . .  . . .  . . . Trùng. . . Trùng. . . Trùng. . .

.

"A a a a a a a a. . . ! ! !" Thanh âm Châu Trúc Ly thê lương như lợn bị tạt nước sôi, khiến cho toàn bộ khách nhân của tửu lâu đều không hẹn mà cùng giật nảy mình.

.

Châu Trúc Ly bất động hồi lâu rốt cuộc cũng hồi phục được tinh thần, nhìn Bạch Dạ Trùng đã bò tới nơi cổ tay, da gà toàn thân lập tức bạo khởi, Châu Trúc Ly dùng hết sức bình sinh vung thật mạnh Bạch Dạ Trùng ra khỏi tay, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trốn ra phía sau Thương Khúc —— Châu nhân tra ở thời điểm mấu chốt không kịp suy nghĩ gì nhiều, theo phản xạ ôm lấy đùi đối tượng cường đại nhất nơi này, cố sống cố chết bám chặt lấy.

.

"Khúc. . . Khúc. . . Thương Khúc. . . ! Trùng. . . Ở đây có trùng. . ." Châu Trúc Ly vứt hết hình tượng ôm chặt lấy tay Thương Khúc, cơ thể run lập cập như cầy sấy, Thương Khúc chán ghét nhìn ' vật trang sức ' đang treo lủng lẳng trên cánh tay mình, không chút lưu tình đập chiết phiến vào đầu cô, đem Châu Trúc Ly đạp ra xa.

.

"Nóng muốn chết! Mùa hè oi bức, ôm với ấp cái gì!"

.

Châu Trúc Ly: ". . ." Ma đản!

.

Phương Tâm cùng Dạ Liên ở một bên đột nhiên lâm vào một trận trầm mặc. Đôi môi của Phương Tâm dường như hơi chút run rẩy, bàn tay bên dưới y mệ thoáng siết chặt, rồi lại thả lỏng ra. Nàng cố để cho thanh âm của mình thật bình thường, cười cười nói với Châu Trúc Ly, "Thứ lỗi đã mạo muội, thế nhưng, ngài có thể cho ta được biết quý danh hay không?"

.

Châu Trúc Ly từ dưới đất lồm cồm đứng dậy, ngó nghía xung quanh đã không thấy bóng dáng của tiểu trùng tử, cô mới thoáng một chút yên tâm.

.

Châu Trúc Ly phủi phủi bụi cát vô hình trên y phục, nhìn Phương Tâm và Dạ Liên vẫn đang trông mình chăm chú, vẻ mặt nhất thời 囧.

.

". . . Ta gọi là Châu Trúc Ly, là Châu của ' chu ' , Trúc trong ' nhất giang yên trúc chánh mô hồ ' , Ly trong ' diễm lệ ' (2) . . . Ách . . . Hai vị không sao chứ?" Châu Trúc Ly thấy hai người trước mặt vẻ mặt nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, nhất thời cũng bị doạ tới giật mình. ( Chú thích dài đều sẽ để ở cuối chương )

.

Phương Tâm thanh âm run lẩy bẩy tới không ra hình dáng, thế nhưng trong hắc mâu lại mang theo nồng đậm vui sướng, nàng cười tới cực kỳ rạng rỡ, trong mắt lại vô thức chảy ra một hàng lệ.

.

Thấy Châu Trúc Ly hoảng hốt nhìn mình, Phương Tâm vội vã đưa tay che đi hai mắt, không muốn để người kia thấy mình đang thất thố mà khóc lên.

.

"Là ngài, là ngài, thực sự là ngài. . ."

.

Ta. . . là đang tại trong mộng cảnh sao?

.

Nếu thật là mộng, vậy thì mộng cảnh này cũng thật quá tươi đẹp.

.

Nếu như là đang mơ, vậy thì thật mong cho mộng cảnh này vĩnh viễn đều không kết thúc.

———————

[ CHÚ THÍCH ]

[ (2) - Châu : "Châu" ở đây là từ đọc lái đi của "chu" ( ) , có nghĩa là "gốc cây", không phải "châu" trong "trân châu" ( 珍珠 ) .

- Ly : Đọc lái đi là "lệ" ( ) , trong từ "diễm lệ" ( 豔麗 ) .

- Trúc : Câu mà Châu Trúc Ly nói là một câu trong bài thơ "Bạc vãn tuý quy" của Cao Bá Quát .

薄晚醉歸 - 高伯适

酩酊歸來不用扶,
一江煙竹正模糊。
喃喃自與蓮花說,
可得紅如酒面無。

Bạc vãn tuý quy - Cao Bá Quát

Mính đính quy lai bất dụng phù,
Nhất giang yên trúc chính mô hồ.
Nam nam tự dữ liên hoa thuyết,
Khả đắc hồng như tửu diện vô?

Bạc vãn tuý quy - Cao Bá Quát

Say mèm, đi về không cần người đỡ,
Cả một dải sông mịt mờ những khói cùng tre.
Lầm rầm sẽ hỏi bông hoa sen,
Có đỏ được bằng mặt rượu của ta không?

( Bản dịch và chú thích thơ đều lấy từ Thivien.net ) ]

___________

"Ngay sau ngày hôm nay, ngươi hãy rời khỏi Hồng Loan sơn, từ đây trở đi, Hồng Loan sơn chúng ta cũng không còn. . . "

.

"Ngươi hãy tới Hạ Giang tửu lâu dưới Mạc Khiêm thành, ta đã chuẩn bị hết tất cả cho ngươi."

.

". . . Tôn thượng, còn ngài thì sao?" Phương Tâm run rẩy hỏi lại.

.

". . . Ta sẽ không sao. Nhớ kỹ, cho dù sau này có nghe tới bất cứ tin tức gì về ta, ngươi cũng không được quay về đây hay tìm Tiêu Thuần Nhiên gây sự." Châu Trúc Ly đặt vào tay nàng một hộp gỗ, bên trên là ổ khoá kim loại hình dạng kỳ quái vô cùng.

.

"Cái hộp này, ta sẽ giao cho ngươi giữ tạm. Tốt nhất là đừng cố mở nó ra, ngươi sẽ không mở được, ta muốn ngươi đưa nó cho một người. . .  . . . Tóm lại rất lâu sau này ngươi sẽ gặp nàng. . ."

.

Phương Tâm cần cẩn dực dực ôm lấy hộp gỗ, lại hỏi, "Rốt cuộc là bao nhiêu lâu?"

.

". . . A, để ta nhớ, chắc là khoảng. . . năm Hậu Thiên 1277 đi? Giờ là Hậu Thiên 855, mong ngươi kiên nhẫn một chút, nếu như khi đó ngươi trông thấy một thổ hào. . . ngạch, ý ta là một nữ tử tóc vàng mặc hoàng y, dung mạo khuynh quốc khuynh thành. . . Người đó sẽ tới đây tá túc qua đêm, đi bên cạnh nàng ta có một nữ tử mặc thanh y, hãy đưa cái hộp này cho thanh y nữ tử đó."

.

Phương Tâm hơi nhíu mày, có chút không chắc chắn lắm, "Người đó có đặc điểm nhận dạng nào sao?"

.

Châu Trúc Ly hơi nghiêng đầu một chút, tựa hồ đang ngẫm nghĩ, cuối cùng mới cười gượng gạo trả lời, ". . . Thanh y nữ tử kia sợ nhất chính là trùng, hoàng y nữ tử đi cùng nàng ta thích ăn nhất là quế hoa cao,."

.

"Ai, kỳ thực cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao khi gặp được bọn họ, ngươi khẳng định sẽ nhận ra ngay thôi."

.

". . . Còn tên gọi của người đó?"

.

Châu Trúc Ly mỉm cười có chút giảo hoạt, cô vỗ vai Phương Tâm, ký thác một lời cuối cùng.

.

"Giống như ta, tên gọi của người đó là —— Châu Trúc Ly, nàng là tế tư của Thần điện Quang Minh."

— Phương Tâm Hộp ký ức

_____________

Tác giả có đôi lời muốn nói Vốn dĩ tính để cho Đố Kỵ cùng Tham Lam tiểu cục cưng tại chương này xuất hiện xoát một ít cảm giác tồn tại, thế nhưng viết viết viết một hồi, đã trên 10000 từ mà vẫn chưa tới phân cảnh dự tính, đành phải dời sang các chương sau, so sad.

Rất yêu Phương muội tử, cho dù nàng ta chỉ là một nhân vật phụ, thế nhưng lão Bát Quái vẫn không nhịn được cho Phương muội tử lấn át ánh đèn sân khấu, gần như đem đất diễn của cả chương này đều giao cho Phương muội tử, tác giả tự thề sau này sẽ cố gắng rút kinh nghiệm ORZ

14 giờ chiều mai đăng cập nhật chỉnh sửa, thỉnh các tiểu thiên sứ khi đó quay trở về xoát văn xem lại, yêu các ngươi rất nhiều, ma ma đát~ \(≧∇≦)/

[ VĂN CHƯƠNG SỐ LƯỢNG TỪ: 13476 từ. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro