Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆ 8【 Khúc Chung Nhân Tán 】

☆〔 Đệ bát chương

Kiêu Ngạo —— Tên gọi là Thương Khúc, thiết lập có nói qua, vốn dĩ nàng là một hài tử thiên tư trác tuyệt, nếu như Thương Khúc được người rắp tâm bồi dưỡng, khả năng sau này còn có thể phi thăng thành tiên, tu vi thăng tiến một cách nhanh chóng, dẫu sao Thương Khúc thiên phú vốn là nghịch thiên.

.

Chỉ có điều gia cảnh của nàng không tốt, cho nên khi còn nhỏ không có được cơ hội học tập tốt nhất.

.

Thương Khúc là trẻ mồ côi, thuở nhỏ từ khi có ý thức đã biết bản thân là kẻ không cha không mẹ, vừa sinh ra đã bị bọc trong tấm vải đưa tới trước cửa một hộ gia đình nghèo khó không con, Thương Khúc được gia đình đó nhận làm con nuôi, tới năm nàng lên mười tuổi, gia đình nọ tại trong một cơn dịch bệnh đã chết vì không có tiền trang trải thuốc thang, Thương Khúc sau đó may mắn được một người tốt bụng đi ngang qua cứu sống.

.

Trong tư liệu của Công lược cũng không miêu tả chi tiết, chỉ nói người đó là một vị Thần, bởi vì phạm tội, cho nên bị Thiên Đạo đày xuống trần thế, hôm đó lại trùng hợp gặp được Thương Khúc đang ngất xỉu vì đói khát tại một trấn nhỏ, người nọ xem qua mệnh cách, thấy hài tử này cùng mình có duyên sư đồ, cho nên liền thu nàng ta làm đồ đệ, dốc sức dạy nàng ta cách vận dụng nguyên khí, tu luyện thành tiên.

.

—— Ngoạ tào, kịch bản lại bắt đầu không đúng rồi đó! Đây chẳng phải chính là mở đầu của tình tiết nữ chủ gặp được tuyệt thế thần tiên sau đó vùng dậy. . . Khụ, nghịch tập sao? ! Châu Trúc Ly xem qua tư liệu, vẻ mặt nhất thời hắc tuyến.

.

Trong tư liệu cũng có nói qua, chính người đó đã nuôi dạy, cũng là động lực hỗ trợ Thương Khúc trở thành một cường giả, thế nhưng khi Châu Trúc Ly đang tràn ngập tính tò mò muốn đi điều tra thông tin về người kia, lại chỉ nhận được tin tức rằng người nọ đã chết tại năm Hậu Thiên 970 —— càng thêm đản đau chính là, lý do tử vong là cái gì Công lược cũng không nói rõ!

.

Dưới sự điều tra cặn kẽ của Châu Trúc Ly, cô cũng biết được thêm một ít thông tin —— Người kia trước khi chết đã chuyển nhượng cho Thương Khúc nguyên đan bản mệnh của chính mình. Cũng nhờ hấp thụ nguyên đan của Thần linh, Thương Khúc tu vi thăng tiến, một bước liền phi thăng Thiên giới, trở thành Thần Quang Minh như hiện tại, sau đó nhờ vào tự thân nỗ lực mà dần dần trở nên lớn mạnh, cuối cùng giống như bây giờ được cư dân của cả một vùng đất rộng lớn kính ngưỡng thờ phụng.

.

Riêng về thông tin của người bí ẩn đã cứu sống Thương Khúc, Châu Trúc Ly sau khi điều tra tư liệu cũng không thể nhìn ra được người đó là ai, giống như mọi thông tin của người nọ đã hoàn toàn bị tẩy sạch khỏi thế gian này, chỉ để lại một khoảng trắng trống không. Thông qua góc nhìn của tư liệu công lược, Châu Trúc Ly cũng chỉ moi móc được một chút thông tin lặt vặt không đáng để tâm về người kia.

.

Nghe Châu Trúc Ly thắc mắc, Công lược nói rằng nó cùng Vận mệnh cũng không thể nhìn thấy, do có ' Ước thúc ' (1) ngăn cản, bọn họ cũng không dám đi sâu vào điều tra.

(1) Ước thúc —— 約束 : Ràng buộc, hạn chế, hay còn có nghĩa khác là luật lệ. Ở đây vừa là để chỉ ' ràng buộc ' của luật lệ thời không, vừa là để chỉ 'Ước Thúc' .

.

Nhớ tới ' ước muốn ' của mình cũng bị Ước thúc ngăn cho không thể nhìn thấy, Châu Trúc Ly tuy vẫn còn tò mò, bất quá cũng không còn ý muốn kiên trì truy hỏi Công lược nữa.

.

Nếu như đến cả Công lược vạn năng đều không thể nhìn ra chút manh mối, vậy cô càng không có hy vọng tìm ra được đáp án.

.

Suy đi nghĩ lại, có khả năng người đó cũng là một xuyên việt giả bị đẩy tới thời không này, cho nên mới bị che giấu khỏi con mắt của Công lược. Công lược cũng từng nói qua, xuyên việt giả cùng trùng sinh giả có một loại ' khí tràng ' phi thường đặc biệt, dưới con mắt của Công lược và Xuyên việt — cũng như Ước thúc, bọn họ giống như được phủ lên một lớp chắn vô hình, khiến cho đám Công lược không thể trông thấy.

.

Đây cũng là lý do Châu Trúc Ly có thể thản nhiên đi lại dưới mắt của Ước thúc mà không bị nó phát hiện.

.

Châu Trúc Ly căn bản là lực bất tòng tâm, dịch vụ thông tuệ chỉ giới hạn cung cấp thông tin trong phạm vi của công lược nhân vật, những thông tin khác hoàn toàn bị cách ly, vì vậy cô chỉ có thể chờ đợi khi thời cơ tới sẽ đi điều tra, hiện tại hoàn toàn vô năng làm bất cứ việc gì.

.

Châu Trúc Ly hơi lắc đầu nhằm dời sự tò mò qua một bên, cô cúi đầu chú ý tới trận pháp được vẽ bằng máu tươi dưới mặt đất.

.

Đây là một loại ma pháp trận đặc biệt, Châu Trúc Ly mới học được nó không lâu, thứ này được kết hợp giữa pháp trận triệu hồi cùng hiến huyết trận pháp.

.

Một tuần trước, Châu Trúc Ly phát hiện Công lược còn có cả chức năng cung cấp bí tịch cho ký chủ —— còn là cung cấp miễn phí không lấy tiền, cho nên Châu nhân tra vô cùng vui sướng yêu cầu Công lược ôm về nhà một chồng công pháp bí tịch đủ thể loại kiểu dáng —— Bất quá Công lược bày tỏ: Trên đời có loại chuyện nào dễ dàng như vậy sao?

.

Vì vậy xem qua một hồi, Châu Trúc Ly vô cùng bi kịch nhận ra rằng —— Các loại bí tịch công pháp mà Công lược cung cấp cũng không phải chỉ nhìn qua một cái là học được như trong tiểu thuyết thường ghi, mà còn phải dựa vào thiên phú của bản thân cùng với thiên thời địa lợi nhân hoà, nói tóm lại, bí tịch Công lược đưa cho Châu Trúc Ly tuy rằng vô cùng ngưu bức, bất quá có thể luyện được nó hay không, tất cả còn tuỳ vào việc nhân phẩm của cô như thế nào, điều kiện ra sao.

.

Giống như đi học trên trường lớp, ngươi được giáo viên liệt kê công thức làm một bài toán, khi đi thi, ngươi phải tự mình sử dụng đống công thức đó làm một bài toán nâng cao.

.

Châu Trúc Ly lúc biết được chuyện này, quả thực không ngừng mà cảm nhận được ác ý tới từ phía Công lược và Vận mệnh —— Ni mã, cái loại quyền lợi hố cha này có thì cũng có khác quỷ gì không có đâu! Không cẩn thận luyện một chút, vương bá khí liền thành vương bát khí!

.

Công lược thanh âm lạnh nhạt bày tỏ: Chúng ta là hệ thống phụ trợ, cũng không phải bàn tay vàng.

.

Cũng may đổi lại Châu Trúc Ly phát hiện mình rất có duyên với ma pháp trận, chỉ cần đọc qua một hai lần, cô liền có thể nhuần nhuyễn thực hành thành công. Trận pháp tuy rằng không gây nên sát thương trực tiếp như kiếm thuật hay võ thuật, thế nhưng nó cùng phù thuật khá giống nhau ở chỗ vô cùng đa dạng phong phú, thậm chí có trận pháp còn có thể cải tử hồi sinh, lấy mạng đổi mạng. Châu Trúc Ly sau một hồi tìm hiểu, tự cảm thấy trận pháp thật sự quá tốt dùng, sau khi vùi đầu nghiên cứu một tuần lễ, một quyển bí tịch về ma pháp trận đã sớm được cô học tới thuộc làu làu.

.

Châu Trúc Ly chấm dứt hồi ức, cô đưa tay vẽ xuống một nét cuối cùng trên mắt trận, cái trận pháp triệu hồi này đã được cô chuẩn bị rất kỹ càng, bởi vì Châu Trúc Ly dùng máu của chính bản thân mình để vẽ, cho nên tác dụng của nó càng thêm mấy phần chắc chắn. Nếu như tiểu tử Thương Khúc kia còn không chịu xuất hiện, vậy chứng tỏ trình độ vẽ trận của cô vẫn còn chưa đủ, hoặc là do tiểu tử Thần linh ngạo kiều kia cố ý từ chối hạ phàm.

.

Châu Trúc Ly sắc mặt bởi vì mất máu mà trở nên có chút tái nhợt, tựa như chỉ giây sau sẽ ngã xuống, thế nhưng cô vẫn không quên chắp hai tay vào nhau, kết thành một cái chú ấn phức tạp, huyết dịch dưới pháp trận giống như được ai kêu gọi, dần dần tụ lại về phía Châu Trúc Ly.

.

Trong mắt Châu Trúc Ly xuất hiện một chút thần sắc mừng rỡ, điều này chứng tỏ trận pháp của cô đã khởi động thành công.

.

Châu Trúc Ly đưa mắt nhìn máu huyết của bản thân tựa như có sinh mệnh mà bay lên kết thành nhân hình, có tứ chi cùng đầy đủ ngũ quan, cuối cùng hoàn toàn hoá thành cơ thể một người.

.

Cảnh tượng quỷ dị này hiện vào trong mắt Châu Trúc Ly lại trở thành hình ảnh đẹp đẽ không lời nào tả hết, bởi vì điều đó chứng minh công sức nghiên cứu suốt một tuần của cô cũng không phải tốn công vô ích.

.

Pháp trận thành công!

.

Châu Trúc Ly cũng không bởi vì mừng rỡ mà quên mất chấm dứt trận pháp, cô nhanh nhẹn đặt một tay xuống đất, lẩm bẩm thật nhỏ một câu, "Phá trận."

.

Máu huyết đang lơ lửng liền giống như mất đi lực lượng chống đỡ, rơi lách tách xuống nền đất, mặt đất dưới thân Châu Trúc Ly lập tức bị một vùng máu huyết nhiễm đỏ tới bẩn hề hề, bạch y bào trên người cô cũng vì vậy mà bị tạp thành một đống hỗn độn. Châu Trúc Ly cũng không rảnh để ý tới mùi máu tanh tưởi đang vây xung quanh mình, toàn bộ lực chú ý của cô đã bị nữ tử được tạo ra từ máu huyết của chính mình dẫn đi.

.

Nữ tử mi thanh mục tú, da dẻ trắng nõn, thân hình cân xứng hoàn mỹ.

.

Đây là một mỹ nhân dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khí tràng xung quanh nàng đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ ai, thế nhưng lý do Châu Trúc Ly ngạc nhiên cũng không phải vì người này quá xinh đẹp, mà là vì lý do khác.

.

Nếu như có bất cứ ai nhìn về phía nữ tử nọ, sau đó nhìn lại Châu Trúc Ly, họ chắc chắn sẽ mỉm cười bảo với cô rằng: "Muội muội của ngươi thật xinh đẹp!"

.

Không sai!

.

Bọn họ thật sự rất giống nhau!

.

Không phải cái loại giống một cách ngẫu nhiên, không phải giống bởi vì khuôn mặt được sao chép y xì, mà là loại quen thuộc tới từ huyết thống. Đó là một loại cảm giác thân quen quỷ dị mà chỉ những người có cùng chung một dòng máu có được, chỉ cần nhìn lướt qua một cái, ai cũng có thể nhận ra nữ tử xinh đẹp kia cùng Châu Trúc Ly có quan hệ huyết thống với nhau.

.

Châu Trúc Ly có chút phức tạp gãi gãi sống mũi, cho dù trước đó cô vẫn luôn ba lần bảy lượt nói rằng mình là ' mẫu thân ' của bọn họ, nhưng khi chân chính nhìn thấy khuôn mặt giống mình tới bảy tám phần kia, Châu Trúc Ly lại chợt cảm thấy có điểm mạc danh kỳ diệu chột dạ.

.

Bởi vì Châu Trúc Ly tạo ra thân thể này bằng chính huyết dịch của bản thân, cho nên gương mặt của nữ tử cùng cô có vài ba phần giống nhau cũng là điều hiển nhiên, nhưng Châu Trúc Ly lúc lấy hình mẫu là từ thạch tượng của Quang Minh thần ở trong thần điện, sở dĩ khuôn mặt của nữ tử cho dù có giống cô tới bảy tám phần, cũng không bị mất đi nét xinh đẹp vốn có, xem như cũng vớt vát được một chút xíu khác biệt đi. . .

.

Chỉ cần trông qua một cái, bất cứ ai cũng có thể nhận ra nữ tử không phải một phàm nhân, bởi vì sẽ chẳng có ai sở hữu một cơ thể hoàn mỹ vượt quá mức độ của thường nhân như vậy cả.

.

Thương Khúc rung rung mi, nàng chậm chạp mở mắt ra, dường như cảm thấy tò mò vì bản thân đột nhiên xuất hiện tại nơi này, nàng đưa đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch lướt nhìn sự vật xung quanh một lượt, cho dù trên gương mặt của nữ tử không nhìn ra chút biểu tình nào, Châu Trúc Ly lại giống như nhìn ra trong mắt nàng một loại ý tứ khó hiểu. Cô theo bản năng đánh giá nữ tử từ trên xuống dưới, tổng kết thành quả mà bản thân đã kiến tạo ra.

.

Nữ tử có một mái tóc ánh kim vàng óng, sợi tóc sáng rực rỡ giống như kim sa, từng lọn từng lọn rủ xuống bên eo, làn da cùng thân hình cân đối hoàn mỹ —— tất cả đặc điểm này đều được sao chép giống hệt thạch tượng trong thần điện, chỉ có đôi mắt đen kia là giống với Châu Trúc Ly y như đúc.

.

Ừ. . . Bản người thật quả thực nhìn vẫn nhỉnh hơn bản tượng đá nhiều, dù sao cũng có sinh khí hơn, trong sách miêu tả Kiêu Ngạo mang vẻ đẹp rực rỡ như dương quang, quả thực không sai. Nếu mang tiểu tử này đi thi hoa hậu thế giới ở thế kỷ 21, tỷ không tin nàng ta sẽ không giật được giải nhất! Châu Trúc Ly suy nghĩ nhất thời thoát tuyến một chút, sau một hồi não bổ mới chợt ý thức được một chuyện quan trọng —— Bởi vì cơ thể này là từ huyết dịch tạo ra, cho nên nữ tử vẫn đang khoả thân từ nãy tới giờ!

.

Châu Trúc Ly vẻ mặt hắc tuyến, vội vàng cởi ngoại bào của bản thân đưa lên cho Thương Khúc.

.

Nhìn chằm chằm đối phương như vậy cũng quá thất lễ.

.

"Kiêu. . . Khụ, Quang Minh thần, y phục. . ."

.

Thương Khúc dời tầm mắt sang Châu Trúc Ly, giống như bây giờ mới ý thức được sự tồn tại của cô, nàng hơi há há miệng, phát ra là một cỗ thanh âm ấm áp cực kỳ dễ nghe, lại bởi vì chưa quen thuộc với cơ thể hiện tại mà có hơi trầm khàn. Châu Trúc Ly hơi ngẩn ra, cô bị thanh tuyến êm dịu như tiếng đàn Violoncelle (2) này làm cho da gà toàn thân bạo khởi.

(2) Đàn Violoncelle: Cello hay Violoncelle, còn được gọi là trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. ( Theo Wikipedia )

.

Thiên sát! Loại chất giọng tựa như CV (3) chuyên nghiệp này. . . Ngoạ tào, tựa hồ so với giọng của Vận mệnh còn dễ nghe hơn hẳn vài phần! Trước giờ vẫn nghĩ thanh âm của Vận mệnh đã đủ kinh thế hãi tục, ai nghĩ đến núi cao còn có núi khác cao hơn. . . Ngải mã! Đây là phạm tội! Trên đời làm sao sẽ tồn tại loại yêu nghiệt tới cấp độ này!

(3) CV: Viết tắt của Character Voice, người lồng tiếng cho nhân vật trong game, phim hoạt hình,... Ở Nhật, bọn họ còn được biết đến với tên gọi chung là Seiyū ( 声優, thanh ưu )

.

Châu Trúc Ly cho dù không phải một kẻ thanh khống, bất quá cô vẫn không khỏi nảy sinh yêu thích đối với giọng nói của Thương Khúc.

.

". . . Ngươi là người đã triệu hồi ta?" Biết rõ Thương Khúc đã sớm chú ý tới trận pháp triệu hồi được vẽ dưới mặt đất, cho nên khi nghe nàng hỏi câu này, Châu Trúc Ly đã sớm dự liệu được, sở dĩ, cô cũng không có chút nào ngoài ý muốn, còn vô cùng điềm tĩnh hồi đáp.

.

"Phải, là ta triệu hồi ngươi."

.

Thương Khúc không khỏi có chút ngạc nhiên chớp mắt một cái, trận pháp kia không chỉ là một cái pháp trận triệu hồi thông thường, nó còn bao gồm cả hiến huyết trận, còn có một vài trận pháp phức tạp khác hoà trộn vào, cuối cùng mới có thể tạo ra một cơ thể sống từ huyết dịch của người vẽ trận, sau đó triệu hoán linh hồn của nàng từ Thần giới tới đây.

.

Hơn nữa pháp trận kia mặc dù tác dụng đặc biệt lớn, cái giá phải trả cũng không phải là ít, dù gì cũng là triệu hồi linh hồn của Thần linh, cái giá đổi lại chính là một nửa sinh mệnh của bản thân người vẽ trận. . .

.

Tư tế này từ khi nào thì am hiểu về trận pháp như vậy? Rõ ràng nàng ta trước đó chỉ là một tư tế thông thạo cầu nguyện và tế lễ, không hơn không kém, hơn nữa kiểu vẽ trận này. . . Trong lòng như có ý nghĩ chợt loé mà qua, Thương Khúc tâm tư không dấu vết trở nên gấp gáp, đôi mắt đen láy giống như phát ra kim quang, nàng không một tiếng động sử dụng Thiên Nhãn đem nguyên thần của Châu Trúc Ly nhìn rõ tới nhất thanh nhị sở.

.

Thiên Nhãn!

.

Đồng tử của Châu Trúc Ly hơi chớp nháy một chút.

.

Thiên Nhãn là mắt của những cá thể sinh ra đã là Thần linh, đó là một đôi mắt có thể nhìn thấu chân thân của vạn vật, trong nguyên tác, Kiêu Ngạo phải thật lâu sau khi trưởng thành mới bằng vào chính sức mình phi thăng thành Thần, sau đó cướp được Thiên Nhãn của một tên pháo hôi trên Thần giới, bất quá nhược điểm của việc cướp Thiên Nhãn của người khác khiến cho năng lực của đôi mắt giảm mạnh, mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên khí.

.

Thế nhưng, hiện tại tất cả tình tiết đã bị xáo trộn tới loạn thất bát tao, nguyên tác ở đây đã sớm không còn cái gì trứng dùng. . .

.

Trong tư liệu công lược cũng nói, Thương Khúc sau khi trở thành Quang Minh thần, nhờ cắn nuốt nguyên đan bản mệnh của ' người kia ' , cho nên cũng đồng thời có được Thiên Nhãn của đối phương, xem ra tư liệu công lược cũng không sẽ nói dối.

.

Châu Trúc Ly ở góc độ Thương Khúc không nhìn thấy khẽ mỉm cười một chút, thứ đồ chơi này dùng lên người cô cũng là vô dụng, có Công lược cùng Vận mệnh ở tại đây mở ngoại treo, cho dù có là tiểu tử Sắc Dục tới đây dùng Thấu Mệnh Nhãn nhìn một cái, Châu Trúc Ly cũng tự tin rằng mình có thể chống chọi được.

.

Quả nhiên, Thương Khúc sau một hồi tra xét cũng không hề nhìn ra bất cứ điều gì bất thường, cũng không biết là nàng thất vọng vì bản thân tưởng tượng sai lầm, hay là vui mừng vì tư tế của mình không bị ai đó đoạt xá, chỉ thấy Thương Khúc thu liễm thần sắc, mỉm cười hỏi cô, "Ngươi hiến tế một nửa sinh mệnh thay ta đắp nặn một cơ thể có thể tồn tại ở phàm giới, lại triệu hồi ta xuống đây một cách bí mật như vậy, rốt cuộc là muốn ta trợ giúp ngươi việc gì đây? Tư tế của ta?"

.

Quả nhiên là Kiêu Ngạo, xem qua một cái đã nhìn thấu mọi ý định của tỷ. Châu Trúc Ly không khỏi cảm thán một chút, ngoài mặt lại thập phần bình tĩnh đáp lại nàng, "Ta triệu hồi ngươi xuống đây quả thực có chuyện muốn nhờ cậy, chuyện này. . . rất quan trọng, cho nên ta mới mạn phép thỉnh cầu tới Thần linh."

.

Thương Khúc nhìn sắc mặt nghiêm túc của Châu Trúc Ly, cười ôn hoà hỏi, "Có liên quan tới ta?"

.

"Phải." Châu Trúc Ly gật đầu, "Không chỉ liên quan tới ngươi, mà còn liên quan tới tương lai của cả đại lục này."

.

Về mặt nào đó mà nhận xét. . . Chuyện này quả thực có liên quan, nếu như Châu Trúc Ly không hoàn thành nhiệm vụ này, điểm tiến độ của cô sẽ lập tức tụt xuống - 0%, sau khi đóng cửa dịch vụ Công lược, quỷ biết Công lược cùng Vận mệnh hai cái tiểu hỗn đản này sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì. . .

.

Thương Khúc nghe vậy hơi nhướn mày, có chút bất khả tư nghị hỏi ngược lại, "Là chuyện gì nghiêm trọng như vậy?"

.

Châu Trúc Ly cẩn cẩn dực dực đưa mắt quan sát sắc mặt Thương Khúc một hồi, tựa như đang cố xác định xem nàng ta có khả năng sẽ nhảy lên nhất kích tất sát mình hay không, dù sao. . . chuyện này nói ra cũng quá mất thể diện!

.

"Trước tiên, phải nói cái này. . ."

.

Châu Trúc Ly ý nghĩ xoay chuyển gần nửa ngày, rốt cuộc cắn chặt răng, nghĩa vô phản cố nói một tràng, "Ta thực ra không phải tư tế của ngươi, ta là người đến từ một thời không khác."

.

. . . Thương Khúc chớp chớp mắt, ngây người một lúc, nàng nhìn khuôn mặt nghiêm túc không giống đang nói đùa của Châu Trúc Ly, cuối cùng không nhanh không chậm thu liễm lại vẻ thất thố, nàng hơi mỉm cười, hỏi ngược lại cô, "Ý ngươi là. . . ngươi đã đoạt xá cơ thể này?"

.

Châu Trúc Ly có chút nghẹn họng, cô rõ ràng mà cảm nhận được ý tứ mỉa mai của Thương Khúc, Thiên Nhãn nhìn không ra dấu hiệu đoạt xá, cho nên Châu Trúc Ly hiện tại chẳng khác nào đang trắng trợn bịa chuyện.

.

"Ách. . . Này cũng không phải." Châu Trúc Ly đảo mắt một vòng, cố tìm ra từ ngữ thích hợp để miêu tả, "Thân thể này là của Vận mệnh chi thần tạo ra cho ta, ta đến được đây cũng là do Vận mệnh đưa tới, hoàn toàn không phải là đoạt xá."

.

"Ồ? Vậy ngươi vì cái gì muốn tới đây?" Thương Khúc khơi mào cằm, tràn ngập hứng thú hỏi cô.

.

Châu Trúc Ly cố ý không để tâm tới nét mặt trào phúng của đối phương, cô nghiêng đầu hơi nghiền ngẫm một chút.

.

"Ta không có ý tứ muốn đến, đây đều là Vận mệnh ép ta." Nói tới đây, Châu Trúc Ly không khỏi phẫn hận nghiến răng nghiến lợi một chút, "Vận mệnh nói, nếu ta muốn quay trở về, ta phải thực hiện sứ mệnh mà nàng ta giao cho ta, sứ mệnh của ta chính là. . . Khụ. . . Chính là giúp ngươi tìm được chân ái của đời mình! Ngươi cũng hiểu. . . Cho nên ta mới tìm mọi cách triệu hồi ngươi tới đây sau đó cùng ngươi bàn chuyện nhân sinh." Châu Trúc Ly thanh âm ai lệ, "Đồng chí, ta thực sự là bị ép buộc!"

.

". . ." Thương Khúc khoé miệng vô thức giật nhẹ một cái, vẻ mặt tràn ngập quái dị liếc nhìn Châu Trúc Ly lâu thật lâu, cuối cùng có điểm buồn cười lắc lắc đầu, "Tư tế, ngươi đang nói nhảm cái gì?"

.

"Ta không có nói nhảm, ta nói đều là sự thật! Ngươi hãy tin ta đi!" Châu Trúc Ly chỉ ba ngón tay lên trời, "Ta tới tận đây đều là vì thực hiện sứ mệnh mà Vận mệnh tên hỗn đản kia giao cho ta, nếu như ta không thể hoàn thành nó, Công lược sẽ đem ta giết chết, đồng thời cũng đem cả khối đại lục này sát sát sát! Ngươi không muốn cả thế giới này tan thành mây khói đâu đúng không?"

.

Thương Khúc trầm mặc ba giây, cuối cùng mới ninh mi nói rằng, "Vậy ý ngươi là, nếu như ta không thể tìm ra được chân ái, ngươi sẽ bị thứ sinh vật gọi là ' Công lược ' kia giết chết, cùng với cả thế giới này?"

.

Châu Trúc Ly lập tức vỗ tay cái bốp, giơ ra một ngón cái, "Chính thế!"

.

Hiểu chuyện nhanh đó đồng chí!

.

Trước ánh nhìn chăm chú của Châu Trúc Ly, nụ cười bên môi Thương Khúc nở rộ càng thêm lớn hơn, trở nên ôn nhu đa tình cực kỳ, nàng điềm nhiên xoay người qua đằng khác, nhún vai đầy vẻ bất cần đời, "A? Vậy thì có liên quan gì tới ta đâu?"

.

". . ." Châu Trúc Ly nhất thời bị câu nói của nàng làm cho quên mất cả phản ứng, năm giây sau đó, cô mới giật mình hồi thần lại, Châu Trúc Ly vội vội vàng vàng lôi kéo tay Thương Khúc đang muốn rời đi, kéo nàng trở lại chỗ đứng cũ, "Ngươi đừng đi! Đại tỷ! Tổ tông! Ngươi chẳng lẽ đành lòng nhìn thế giới này cứ như vậy biến mất sao? Như vậy ngươi cũng sẽ tan biến cùng nó luôn đó! Vận mệnh và Công lược sẽ không dung tha cho bất kỳ một ai đâu!"

.

Ni mã Kiêu Ngạo đại đại! Vì hoà bình thế giới, xin ngươi hãy run rẩy quỳ gối trước Thần khí cùng Thần thú vĩ đại đi! QAQ

.

Thương Khúc vẻ mặt lạnh nhạt gạt tay cô ra, sau đó chán ghét phẩy phẩy tay áo, giống như thứ nàng vừa chạm vào là một loại sâu bọ bẩn thỉu nào đó, Châu Trúc Ly chợt cảm thấy có điểm đản đau, cái cảm giác tựa như tiểu tử này tới tận bây giờ mới lộ rõ bộ mặt thật là chuyện gì xảy ra. . . ?

.

"Thế thì đã sao? Thế giới này có như thế nào, cùng ta có liên quan gì đâu? Ta chết đi cũng được, ta từ trước tới nay đều không muốn quản chuyện thiên hạ, ta cũng chẳng có lý do gì để để ý tới nó."

.

. . . Mụ mụ! Kiêu Ngạo ngươi làm ơn phản ứng đúng với kịch bản một chút được không? Rõ ràng trong nguyên tác có nói ngươi rất quan tâm tới đại lục này mà! Tính cách của ngươi rõ ràng ta thiết kế không phải như vậy! ! Kịch bản lại sai nữa rồi đại thần xuyên việt! ! ! Châu Trúc Ly gào thét một hồi, đột nhiên lại cảm thấy thập phần đau đầu, bởi vì cô chợt nhận ra Thương Khúc bây giờ chẳng khác nào nàng ta ở thời kỳ sau khi đã hắc hoá. . .

.

Nhưng mà cũng không đúng! Nếu như so sánh với nguyên tác, Thương Khúc sau khi bị nam chủ ' cắm sừng ' mới bắt đầu hắc hoá, thời điểm hiện tại rõ ràng vẫn còn là bạch liên hoa yêu thương nhân loại a ngoạ tào!

.

Thấy Thương Khúc đã đi cách mình một khoảng khá xa, nhìn thái độ kia xem chừng là muốn dứt áo ra đi thực sự, Châu Trúc Ly thực sự cuống quýt tới tay chân lóng ngóng, đến thời gian để suy nghĩ thật kỹ cũng không có, chỉ có thể vội vàng chạy tới kéo nàng lại lần hai. Tiểu tử này mà chạy mất, cô làm sao có thể triệu hồi nàng ta lại lần nữa!

.

"Thương Khúc! Chết tiệt! Ngươi đừng đi!"

.

Cước bộ của Thương Khúc bất chợt khựng lại, Châu Trúc Ly nhất thời không kịp chuẩn bị, gót chân trượt một cái, chóp mũi va mạnh vào lưng Thương Khúc khiến cô suýt chút nữa thì ngã ngửa.

.

"A ngạch!"

.

Thương Khúc chậm chạp quay đầu nhìn Châu Trúc Ly đang ôm mũi than đau, đôi mắt phượng híp lại thành một độ cong tràn ngập nguy hiểm.

.

"Ngươi làm thế nào biết được tên ta?"

.

. . .  . . .  . . . Xin lỗi, ta có gọi tên của ngươi sao? Ban nãy gió lớn quá ta nghe không rõ.

.

". . ." Châu Trúc Ly khoé môi co rút, cứng ngắc quay mặt đi trốn tránh hiện thực.

.

"Tên của ta từ khi phi thăng đã không còn được sử dụng tới, ngươi làm sao biết? Ngươi nghe được nó từ ai?" Thương Khúc không để thái độ trốn tránh của Châu Trúc Ly vào mắt, nàng không bỏ sót một cử động nho nhỏ nào của Châu Trúc Ly, tầm mắt nóng rực như muốn đem cô nhìn xuyên thấu.

.

. . . Được rồi ta thừa nhận ta vừa mới rồi chỉ là lỡ miệng, được rồi ta thực sự không hề cố ý làm ra hành vi ngu xuẩn đó! Châu Trúc Ly thề rằng cô chỉ là quen miệng liền gọi một tiếng, hơn nữa do quá vội vàng mà thôi!

.

Thời gian có thể quay ngược trở lại sao sao sao? ! Châu Trúc Ly bi thống gào thét.

.

Vận mệnh trả lời: Nga! Có thể.

.

"Ách, thực ra. . ." Châu Trúc Ly không dấu vết đổ mồ hôi lạnh, cô hiện tại rất muốn quay đầu co chân bỏ chạy thục mạng, thế nhưng lý trí của cô nói rằng thời cơ hiện giờ đang tốt như vậy, không lợi dụng chính là ngu xuẩn.

Châu Trúc Ly suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh, cuối cùng ho khan một tiếng, cô hơi cúi đầu làm ra một cái bộ dáng thần thần bí bí, trầm giọng cười khẽ nói với Thương Khúc, "Vận mệnh đã nói tất cả về ngươi cho ta biết nha, tất cả. . . Từ cái tên của ngươi, từ thân thế thật của ngươi, cho tới. . . người kia, ta đều biết hết. . ."

.

Đồng tử của Thương Khúc nháy mắt co rút lại, nàng sắc mặt dữ tợn như một con thú dữ bị người đâm trúng vảy ngược, bàn tay giống như kìm sắt giữ chặt lấy hai vai Châu Trúc Ly, nàng gấp giọng hỏi cô, "Ngươi biết về nàng! Ngươi biết! Vậy. . . ngươi biết cách cứu sống nàng, đúng không? !"

.

Giọng điệu của nàng mang theo vội vàng và cấp bách, giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, cố sống cố chết chộp chặt lấy, Châu Trúc Ly nhất thời cũng bị bộ dạng điên cuồng của Thương Khúc doạ cho sợ giật mình, cô lập tức lắc lắc đầu phủ nhận, "Không, ta không biết. Vận mệnh và Công lược chỉ cho ta biết về người kia, ta không biết cách cứu sống nàng ta."

.

Lại như nghĩ tới gì đó, trong đôi mắt Châu Trúc Ly nhanh chóng xẹt qua một tia giảo hoạt, cô nhìn thẳng vào mắt Thương Khúc, từng câu từng chữ nói rằng, ". . . Nhưng Vận mệnh nói, nếu ta có thể thành công thực hiện ' sứ mệnh ' này, ta sẽ được nàng ban cho một điều ước. Ta có thể thay ngươi ước cho người kia sống lại."

.

Trong câu nói của Châu Trúc Ly tản ra mùi vị dụ dỗ nồng đậm, Châu Trúc Ly thiếu điều đào một cái hố sâu, sau đó mỉm cười hướng Thương Khúc vẫy tay, nồng nhiệt chào hàng: Nhảy đi bạn hiền, nhảy đi, hố không sâu đâu, nhảy xuống đảm bảo không đau không xước xát!

.

Nhịp thở hỗn loạn Thương Khúc theo câu nói của Châu Trúc Ly mà dần trở lại bình ổn, giống như rốt cuộc trấn an được tâm trạng của bản thân, nàng nhếch môi cười đầy mỉa mai, cũng không lập tức bị Châu Trúc Ly lừa gạt, "A? Vậy ta lấy cái gì để tin ngươi đây?"

.

". . . Ngươi có thể tin tưởng ta, nếu như ta thất hứa, ngươi có thể giết ta." Châu Trúc Ly sắc mặt thản nhiên, giống như thứ cô đang nói đến không phải chuyện sinh tử của bản thân, mà họ chỉ đang bàn về vấn đề thời tiết ngày hôm nay như thế nào.

.

Thương Khúc im lặng một lúc, trong đôi mắt đen không nhìn ra chút cảm tình dư thừa nào, cuối cùng, nàng mỉm cười thoả mãn, "Thành giao, nếu như cuối cùng ngươi không thể cứu sống nàng, ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi."

.

Lời này bên trong không hề mang theo chút nào đùa giỡn, là thật thật tại tại mà đe doạ, bất quá Châu Trúc Ly cũng không bị Thương Khúc doạ sợ, cô cũng mỉm cười, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo bị người kia kéo cho xộc xệch, "Thành giao!"

.

". . . Thế nhưng ta không biết được ' chân ái ' là ở đâu tìm thấy, cũng không biết cái thứ gọi là Vận mệnh kia có giao thời hạn cho ngươi hay không, càng không biết ngươi đang nói dối hay nói thật. Giả như ' sứ mệnh ' của ngươi vĩnh viễn không thể thực hiện, như vậy, chẳng phải thời hạn sống của ngươi cũng được gia tăng mãi mãi?" Thương Khúc diện vô biểu tình đặt nghi vấn.

.

Ách, cứ tưởng là có thể lách luật rồi. . .

.

Châu Trúc Ly khẽ cảm thán tính đa nghi của Thương Khúc, cuối cùng vẫn nhún vai bất đắc dĩ trả lời, "Thế này đi, ta sẽ đặt thời gian giới hạn là nửa năm, nếu sau nửa năm sau ngươi vẫn chưa thể tìm được chân ái, ta chấp nhận để ngươi giết ta, được không? Hơn nữa dẫu gì ngươi cũng đã lâu rồi chưa quay trở về phàm giới, xem như hiện tại ngươi đang trong một kỳ nghỉ, đi dạo chơi loanh quanh một hồi không phải cũng rất thú vị sao? Dù sao chỉ cần ngươi muốn, quay trở về Thần giới cũng chỉ là chuyện cỏn con thôi mà."

.

Thương Khúc trầm mặc một hồi, giống như đang muốn xác minh thật giả qua ánh mắt của Châu Trúc Ly, Châu Trúc Ly thoải mái để nàng ta tìm tòi xem xét.

.

Thương Khúc cảm thấy, bản thân tại trên Thần giới quả thực sinh hoạt nhàm chán, xuống đây dạo chơi một hồi cũng chẳng mất mát gì, suy ngẫm một chút, nàng rốt cuộc thoả hiệp, "Được, ta cho ngươi thời hạn nửa năm."

.

. . . Ha ha, nếu tới khi đó ngươi muốn giết ta, ta đã sớm sử dụng xuyên việt dịch vụ cao chạy xa bay. Châu Trúc Ly nhìn Thương Khúc khoác ngoại bào của mình, thản nhiên quay đầu bước ra khỏi khu vực phía sau thần điện, cô bình thản cười trào phúng một chút.

.

Ừ. . . Ban nãy diễn xuất có vẻ rất đạt tiêu chuẩn đi?

.

Công lược trầm mặc từ đầu tới giờ rốt cuộc lên tiếng, "Ngươi ban nãy đều chỉ là diễn?"

.

"Tất nhiên."

.

". . . Ta chân thành dành tặng cho ngươi 100 điểm diễn xuất." Vận mệnh lẩm bẩm.

.

"Không cần tặng ta nhiều như vậy, ta sợ ta kiêu ngạo." Châu Trúc Ly vẻ mặt khiêm tốn phẩy tay, "Cho dù cái nhiệm vụ này có hố cha thế nào, ta cũng không tin mình không thể thu phục được tiểu tử Kiêu Ngạo cứng đầu cứng cổ này, ngươi xem, nàng ta cũng bị ta lừa tới thảm."

.

Vận mệnh thở dài, lại có chút khó hiểu đặt nghi vấn với cô, "Tại sao ngươi lại phải nói dối? Rõ ràng nhiệm vụ công lược lần này là khiến Kiêu Ngạo yêu ngươi, đâu phải giúp Kiêu Ngạo tìm được chân ái."

.

". . . Mụ đản! Ngươi tính để ta nói ra cái nội dung nhiệm vụ hãm hại cha này ấy hả! ? Tiểu tử Kiêu Ngạo kia mà nghe thấy, khẳng định nàng ta không chỉ nghĩ ta bị điên, còn nghĩ ta là một kẻ tự luyến cuồng!" Châu Trúc Ky vẻ mặt hắc tuyến bác bỏ ý kiến của Vận mệnh.

.

Vận mệnh lại kỳ quái hỏi cô, "Nhưng hiện tại ngươi tính làm thế nào? Ngươi nói ngươi cần Kiêu Ngạo tìm được chân ái, lỡ như Kiêu Ngạo trong quá trình đó yêu phải ai khác thật thì sao? Nhiệm vụ này lại chỉ có thời hạn nửa năm. . ."

.

"Ngươi quên ta là ai rồi sao?" Châu Trúc Ly không cho là đúng lắc lắc đầu cắt ngang lời Vận mệnh, mỉm cười tới thập phần xán lạn, "Ta là một kẻ lừa tình chuyên nghiệp nha!"

.

". . ." Vận mệnh nghe vậy, rốt cuộc im lặng không làm ra đáp lại, tựa hồ nó đã hiểu rõ ý định của Châu Trúc Ly. Châu Trúc Ly thấy nó trầm mặc giả chết cũng đã sớm quen, liền lắc đầu thoải mái cho qua, cô nâng tay lên khẽ vung một cái, sử dụng Thuỷ hệ nguyên khí đem trận pháp bằng máu dưới mặt đất tẩy rửa sạch sẽ, sau khi xác định không còn chút dấu vết nào mới yên tâm khoát tay áo, chạy theo sau Thương Khúc.

.

"Đại tỷ! Tiểu tổ tông của ta! Ngươi đi chậm một chút, ta theo không kịp!"





"Nếu ngươi muốn bỏ trốn, vậy thì mang theo nhiều đồ đạc như vậy sẽ khiến hành trình của chúng ta trở nên chậm trễ hơn nhiều đó, tư tế." Thương Khúc cho vào miệng một miếng quế hoa cao (4), điềm nhiên như không nói với Châu Trúc Ly đang bận tới bận lui thu dọn đồ đạc trong phòng vào không gian giới chỉ.

(4) Quế hoa cao —— ( 桂花糕 ) : Quế hoa cao (bánh hoa quế) là một loại bánh điểm tâm được làm từ bột nếp, đường và mật quế hoa. Nó là một loại bánh điểm tâm thường thấy ở thời cổ đại.

.

Ngẩng đầu nhìn bộ dạng nhàn nhã vắt chéo chân ngồi ăn bánh của Thương Khúc, Châu Trúc Ly rất có xúc động muốn đi qua đánh nàng ta một phát.

.

Muội ngươi! Trong khi ta đang bận rộn muốn thổ huyết thì ngươi lại nhàn rỗi ngồi đó ăn hết quế hoa cao của ta!

.

". . . Vô sự, không gian giới chỉ của ta là do tư tế tiền nhiệm để lại, diện tích bên trong đủ để ta đựng toàn bộ đồ đạc trong căn phòng này." Châu Trúc Ly dời tầm mắt khỏi cái tên thiếu đánh kia, chú tâm tiếp tục thu dọn đồ đạc.

.

Thương Khúc không nói gì, nàng tuỳ tiện ăn nốt một cái quế hoa cao cuối cùng, mắt thấy bánh điểm tâm trong hộp gỗ đã hết sạch, nàng chìa cái hộp về phía Châu Trúc Ly, hất cằm sai khiến, "Lấy cho ta thêm một hộp nữa."

.

". . ." Nói thật đi, ngươi thật ra không phải Kiêu Ngạo, mà kỳ thật ngươi là Bạo Thực biến thành đúng không? Kỳ thật ta là triệu hồi nhầm người rồi đúng không? Đúng không? ! Một hộp quế hoa cao có hơn mười chiếc, ngươi ngồi ăn mười mấy phút liền hết sạch hai hộp, ngươi còn có thể tham ăn hơn nữa được không a khẩu hồ! !

.

Châu Trúc Ly mi mắt co giật tới lợi hại, cô kiềm lại cỗ xúc động muốn đem cái hộp ụp vào mặt Thương Khúc chửi tục một câu "ăn em gái ngươi!" , bất quá cũng may trực giác vẫn luôn nhanh trước hành động. Châu Trúc Ly liếc nhìn sắc mặt Thương Khúc một chút, cô tiếp nhận hộp rỗng từ tay nàng, vươn tay đặt nó sang một bên, thấy Thương Khúc bất mãn trừng mình một cái, Châu Trúc Ly tràn ngập bất đắc dĩ lên tiếng giải thích.

.

"Xin lỗi rất nhiều a tiểu tổ tông, nhưng trong phòng ta chỉ còn lại hai hộp quế hoa cao này thôi, cả hai hộp ngươi đều đã ăn hết rồi, muốn lấy thêm phải tới trù phòng, hơn nữa tới đó chắc chắn sẽ chạm mặt ngoại nhân, ngươi vẫn là nhẫn nhịn một chút đi, dù sao ngươi cũng đâu để chết đói đâu."

.

Thương Khúc nhíu mày, "Ngươi thân là tư tế mà đến cả một hộp quế hoa cao cũng không có?"

.

". . . Nhảm nhí! Ai nói ta không có! Hai hộp quế hoa cao vừa rồi ngươi ăn, ngươi nghĩ ta lấy từ đâu ra? Hơn nữa món ăn ưa thích của ta cũng không phải quế hoa cao, trong phòng ta tất nhiên cũng sẽ không tàng trữ nhiều như vậy."

.

Châu Trúc Ly cảm thấy một trận mệt tâm, tại sao Kiêu Ngạo lại bỗng nhiên hành xử như tiểu hài tử thế này? Hình tượng cao quý lãnh diễm trong văn miêu tả đâu?

.

. . . Được rồi, Châu Trúc Ly không nhịn được bi thương ôm mặt, từ khi xuyên tới đây sau, cô thực sự đã dần mất hết niềm tin vào kịch bản do chính mình viết ra.

.

Châu Trúc Ly lấy ra một bộ y phục từ trong tủ gỗ, nhẹ giọng nói với Thương Khúc vẫn còn đang trừng mắt với mình, "Đừng lườm ta nữa, ngươi mau đứng dậy thay y phục đi, chúng ta tranh thủ trốn ra khỏi thần điện ngay khi trời còn chưa sáng."

.

Thương Khúc nhìn xuống hoàng y trên tay Châu Trúc Ly, trong mắt hiện rõ một tia ghét bỏ, "Ngươi muốn ta mặc thứ trang phục này lên người đi ra ngoài? Đây là muốn bôi tro trát trấu lên mặt ta sao?"

.

Bôi cái quỷ! Ngươi không ra vẻ ngạo kiều một phút thì cũng chẳng ai bảo ngươi phát điên đâu! Gân xanh trên trán Châu Trúc Ly giần giật, cô dúi y phục vào trong tay Thương Khúc, lại tốn nước bọt một trận dỗ dành đối phương.

.

"Đây là y phục đẹp nhất và tốt nhất ta có, ngươi nếu không chịu mặc nó, vậy một là khoả thân đi ra ngoài, hai là tự biến ra y phục cho chính mình đi, dù sao ta cũng không phiền."

.

Thương Khúc tức giận trừng mắt nhìn phàm nhân hỗn xược dám thách thức mình này, thế nhưng hiện tại Thương Khúc quả thật là lực bất tòng tâm, nơi này không phải Thần giới, cho dù có được một cơ thể phù hợp, thế nhưng cỗ thân thể này lại không thể cùng một lúc chứa chấp hết toàn bộ sức mạnh của nàng, linh lực cũng phải từ từ mới hồi phục lại, cho nên hiện tại Thương Khúc chỉ có thể trơ mắt nhìn Châu Trúc Ly đắc ý ở trước mặt mình diễu võ dương oai.

.

Đợi tới lúc ta khôi phục lại linh lực, ta liền khiến cho ngươi không còn khả năng đắc ý được nữa. . . Nàng nheo mắt âm u suy nghĩ.

.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Thương Khúc rốt cuộc thoả hiệp cầm lấy hoàng y, nhìn trái nhìn phải một chút, cảm thấy Châu Trúc Ly quả thực nói cũng không phải giả, y phục này tuy rằng cùng trang phục của nàng cách biệt một trời một vực, thế nhưng chất liệu may mặc quả thực là quý giá, tơ lụa sờ trên tay mát mẻ mềm mại, kiểu dáng cũng thập phần tinh xảo dễ nhìn, đông ấm hạ mát, hơn nữa còn là hoàng y —— Màu sắc mà nàng yêu thích, tổng thể mà nói, xem như cũng miễn cưỡng có thể mặc lên người đi ra ngoài.

.

Thương Khúc sau một hồi đánh giá mới hơi vừa lòng, vươn tay đưa y phục cho Châu Trúc Ly, sau đó cao cao tại thượng ra lệnh, "Mặc đồ cho ta, sau đó giúp ta chải đầu."

.

". . . Ngươi rõ ràng có thể chính mình mặc." Châu Trúc Ly yếu ớt phản kháng lại.

.

"Nhưng ta muốn ngươi mặc." Thương Khúc bướng bỉnh nói.

.

Châu Trúc Ly thực sự chẳng còn tâm trạng cùng Thương • ngạo kiều • Khúc cãi vã, cô thở dài đầy não nề, buông xuôi giãy dụa, loay hoay cầm hoàng y giúp Thương Khúc mặc đồ.

.

Y phục cổ đại đối với người hiện đại mà nói, quả thực là thiên đại sát nghiệt, huống hồ đồ của thần điện khi nào cũng phức tạp rườm rà, Châu Trúc Ly rối rắm gần nửa ngày mới thành công đem y phục mặc xong.

.

Thương Khúc khinh thường liếc nhìn Châu Trúc Ly đang thở hổn hển ở một bên một cái, đổi lại là cái trừng mắt đầy phẫn hận của Châu Trúc Ly, Thương Khúc cũng không tức giận vì thái độ chống đối của cô, nàng giơ tay ném cho cô một chiếc lược ngọc đính đá, bản thân thì ngồi vào chiếc ghế phía đối diện gương đồng.

.

"Chải đầu cho ta." Thương Khúc ngạo kiều ra lệnh.

.

". . ." Tại sao ta lại giống như dần trở thành bảo mẫu của cái hùng hài tử kiêu ngạo coi trời bằng vung này? Kịch bản càng ngày càng trở nên sai lệch với nguyên tác rồi.

.

Công lược, Vận mệnh, ta chân thành đề nghị các ngươi nên nhìn lại kịch bản gốc một chút. . .

.

Châu Trúc Ly cho dù cực kỳ không tình nguyện, thế nhưng dưới dâm uy của Kiêu Ngạo, cô vẫn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chậm rì rì đi tới giúp Thương Khúc chải đầu.

.

Mái tóc của Thương Khúc quả thực mềm mại như tơ lụa thượng đẳng, sắc vàng xinh đẹp như kim sa, Châu Trúc Ly sờ soạng một hồi, không nhịn được bị xúc cảm dễ chịu trên tay mê hoặc.

.

Quả là yêu nghiệt, tới mái tóc cũng yêu nghiệt như nhau.

.

Trong gương đồng phản chiếu hình ảnh của Thương Khúc, bây giờ Châu Trúc Ly mới có cơ hội được nhìn ngắm nàng thật kỹ. Mỹ nữ trong gương có mày ngài mắt phượng, lông mi cong dài, môi đỏ như tô, khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết này nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân khuynh thành.

.

Nhìn ngắm đánh giá một hồi, Châu Trúc Ly không khỏi có chút tò mò hỏi Thương Khúc, "Ngươi bình thường. . . còn đẹp hơn như vậy sao?"

.

Thương Khúc đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra, nàng mỉm cười dương dương tự đắc, "Không chỉ đẹp hơn, dung mạo của ta chính là cực phẩm của cực phẩm, ta còn được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Thần giới đâu, ngươi mà nhìn thấy ta, khẳng định sẽ ghen tị tới ngất xỉu, hoặc là hâm mộ muốn quỳ gối xin được ở bên cạnh bồi ta cả đời."

.

"Nói đến, ngươi hiện tại được chải tóc hầu hạ ta, hắc, đây chính là phúc tổ bảy mươi đời nhà ngươi!"

.

Châu Trúc Ly bỏ qua Thương Khúc đang lảm nhảm vô nghĩa, cô đảo mắt hồi tưởng một chút về miêu tả Kiêu Ngạo trong nguyên tác, cảm giác lời Thương Khúc nói cũng không phải không có căn cứ. Thương Khúc được mệnh danh là có sắc đẹp mê đảo chúng sinh, so với cỗ thân thể ' hàng nhái ' hiện tại khẳng định còn đẹp hơn hàng trăm hàng vạn lần, nếu như gặp được chân thân của Kiêu Ngạo, Châu Trúc Ly tuy không chắc mình sẽ ' ghen tị tới ngất xỉu ' như nàng ta nói, nhưng kinh diễm thì chắc chắn phải có.

.

Châu Trúc Ly tay nghề cực kỳ không tốt, bình thường đầu tóc của bản thân cũng chỉ tuỳ tiện túm lại sau đó dùng trâm gỗ đơn giản cài lên là xong, hoặc lười biếng hơn thì nhờ vả hạ nhân trợ giúp, hoặc là trực tiếp mặc kệ, một tay mơ như cô nói gì tới hỗ trợ người khác chỉnh sửa tóc tai, huống chi Châu Trúc Ly còn vừa chải đầu vừa suy nghĩ thoát tuyến, thành ra một đầu tóc của Thương Khúc đều bị cô phá hỏng.

.

"Ngươi rốt cuộc là sống như thế nào? ! Đến cả nhan sắc của bản thân cũng không biết đường tu sửa chăm sóc!" Thương Khúc bất mãn trợn trừng mắt.

.

". . . Ta bình thường đều là nhờ người, hơn nữa chính ngươi đề nghị ta giúp, hối hận cũng đừng đổ lỗi cho ta." Châu Trúc Ly chột dạ ho khan một tiếng, nhìn đuôi tóc bị buộc lệch hẳn sang một bên của Thương Khúc, cô nín nhịn một hồi, rốt cuộc không kiềm chế được bật cười thành tiếng.

.

"Cười cái quỷ! Còn không mau chỉnh lại cho tốt!" Thương Khúc ném cái lược vào tay cô lần nữa, nàng đưa tay đem búi tóc gỡ ra, bực dọc lục lọi ngăn kéo, lấy từ trong hộp trang sức của Châu Trúc Ly một cây ngọc trâm, "Trang sức của ngươi cũng quá rẻ tiền, có cái này nhìn vừa mắt ta, tuỳ tiện buộc lại, sau đó cài nó lên là được."

.

Châu Trúc Ly cầm trên tay cây trâm hình phượng được chế tác cực kỳ tinh xảo, rất muốn thổ tào một câu "đây rõ ràng là đồ của ta", thế nhưng cuối cùng lại nhịn xuống được, cô ảo não cầm lược lên giúp Thương Khúc buộc một kiểu tóc đơn giản nhất có thể, sau đó đem trâm ngọc cài lên tóc nàng. Hoàn thành hết mọi việc cũng tốn của họ gần nửa tiếng đồng hồ, Châu Trúc Ly nhìn sắc trời vẫn còn một mảnh đen kịt, cảm thấy có chút may mắn khi trời còn chưa sáng.

.

"Ngươi khoác cái này lên đi, để lộ mặt thật sẽ không tốt." Châu Trúc Ly đem áo choàng mặc vào người Thương Khúc, cố ý bỏ qua ánh nhìn tràn ngập chán ghét của nàng ta.

.

"Ta đã chuẩn bị mã xa, chúng ta bây giờ đi ra ngoài liền sẽ có xe tiếp đón."

.

"Ngươi lái?"

.

Châu Trúc Ly dẩu môi, "Ta đời nào sẽ lái? Là người khác lái."

.

"Người quen của ngươi?" Thương Khúc nhướn mày.

.

". . . Có thể xem là như vậy, ngươi yên tâm, người này không biết chuyện của chưng ta, sẽ không làm ra sự tình gì phá hỏng tới kế hoạch." Châu Trúc Ly tuỳ ý trả lời, cô vươn tay kéo kéo tay áo Thương Khúc, thúc giục nàng, "Đi thôi."

.

Thương Khúc lạnh nhạt đem tay áo giật ra khỏi tay Châu Trúc Ly, trước một bước đi ra khỏi tẩm điện của cô, Châu Trúc Ly gương mặt có chút ngơ ngẩn, cô cúi đầu nhìn tay mình một hồi, sau đó cũng không để ý, mỉm cười bất đắc dĩ khoát tay áo đi theo sau.

.

Hai người dựa theo cổng sau của thần điện ra được tới bên ngoài, ở đó quả nhiên có một cỗ xe ngựa đang đứng chờ, người đánh xe là một nữ tử mặc áo choàng đen kín mít, tu vi thâm sâu khó dò, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt nhợt nhạt cùng mái tóc đen dài, ở bên dưới nguyệt quang u lãnh, nhìn qua rất có tư thái doạ người.

.

. . . Công lược, ta nói, ngươi đâu nhất thiết phải bọc kín như bánh chưng như vậy đâu, phải không? Nhìn cũng quá không có thành ý! Châu Trúc Ly ở trong biển linh thức hung hăng trừu trừu Công lược.

.

Công lược vẫn trước sau như một lạnh lùng bày tỏ: Ta muốn như thế nào, ngươi có thể ngăn cản ta sao?

.

Vì vậy Châu nhân tra gục ngã.

.

Châu Trúc Ly khoé mắt co rút một cái, đối với hình dạng nhân cách hoá của Công lược một trận phun nước bọt sau, rốt cuộc chịu dời lực chú ý qua một bên. Cô đưa tay mở ra cửa xe, ra hiệu cho Thương Khúc đi lên.

.

Thương Khúc tuy rằng không quen ngồi trên mã xa, nhưng cũng không có ý kiến gì, nàng thoải mái bước vào bên trong toạ ỷ tại một bên, độc chiếm cả đĩa điểm tâm, đôi mắt lại chăm chú theo dõi Châu Trúc Ly đang thì thầm nói chuyện với ' người đánh xe ' kỳ quái kia.

.

"Ngươi tính đi đâu?" Công lược nhàn nhạt đề câu hỏi, chất giọng vẫn là âm u không cảm xúc, bất quá so với khi trước cũng nhiều thêm một phần nhân khí, cho dù không thể nhìn rõ được biểu cảm của đối phương bên dưới lớp áo choàng, Châu Trúc Ly cũng có thể đoán ra nàng ta hiện tại là một bộ mặt than.

.

Châu Trúc Ly suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu vào trong mã xa hỏi Thương Khúc, "Ngươi muốn đi đâu?"

.

Chuyến đi này một phần là để trốn tránh người của thần điện nhằm tránh xảy ra hỗn loạn không cần thiết, một phần cũng để truy tìm ' chân ái ' của Thương Khúc, tuy người đề nghị chuyến đi cũng này là Thương Khúc, nhưng không hỏi ý kiến nàng ta nên đi đâu mà đã quyết định thì thực sự là thất trách.

.

"Nếu ngươi muốn biết chân ái của ta là ai, vậy tại sao không tìm tới người có thể xem mệnh đoán số?" Thương Khúc lấy một miếng điểm tâm trên bàn cho vào trong miệng, tuỳ tiện liệt kê vài cái tên, "Ví dụ như —— Bạch Liên, Tiêu Thuần Nhiên hay Dương Thiên Tình, ngươi có biết bọn họ sao?"

.

". . . Có biết."

.

Sắc Dục, Đố Kỵ và Lười Biếng. . . Ta là mẹ đẻ của đám ôn thần các ngươi, không biết mới là có quỷ!

.

Châu Trúc Ly thật sự rất muốn từ chối, xét về mặt nào đó mà nói, có thể xem ba đại tội này là ba người cô tuyệt đối không muốn chạm mặt nhất, một cái là đại S tâm lý biến thái, một cái là hắc liên hoa tâm cơ thâm sâu khó lường, cái còn lại thì là một đại ôn thần theo đúng nghĩa đen. So sánh với ba người này, Châu Trúc Ly bày tỏ Kiêu Ngạo tiểu ngạo kiều vẫn còn tốt đẹp chán!

.

"Ngươi muốn đi gặp bọn họ?"

.

"Không, ta đời này chán ghét nhất chính là cùng bọn chúng chạm mặt, nhất là cái xà tinh Bạch Liên Biểu (5) kia. . ." Đôi mắt Thương Khúc khi nhắc tới Bạch Liên, chợt dấy lên một loại cảm tình u ám khó hiểu, Châu Trúc Ly bất chợt vô ý nhìn qua, thậm chí còn tưởng rằng mình gặp ảo giác.

(5) Bạch Liên Biểu: Từ dùng với ý tứ mỉa mai những người có bề ngoài ngây thơ trong sáng nhưng nội tâm mưu mô xảo quyệt. Nghĩa tương đương với từ "bạch liên hoa", nhưng với ý tứ trào phúng nhiều hơn.

.

Nhưng còn chưa để cho cô có thời gian suy ngẫm về việc đó, Thương Khúc đã khôi phục dáng vẻ bất cần đời vốn có, nàng hừ lạnh một cái, "Bất quá con bạch xà tinh đó là người duy nhất có thể xem mệnh cho ta, Tiêu Thuần Nhiên kẻ kia tâm địa sâu không lường được, Dương Thiên Tình từ xưa tới nay chưa bao giờ muốn quản chuyện của kẻ khác, cho nên ngươi tốt nhất vẫn là tới Vạn Yêu vực tìm nàng ta đi."

.

Châu Trúc Ly có chút ngạc nhiên, "Ta tưởng ngươi chán ghét Yêu vương?"

.

"Tất nhiên ta chán ghét nàng ta." Thương Khúc cau mày ghét bỏ nói, "Thế nhưng có thể kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt, không phải sao? Trước hết cứ tìm tới Vạn Yêu vực, có gì để sau ta sẽ tính tiếp."

.

Châu Trúc Ly trầm mặc theo dõi sắc mặt Thương Khúc một hồi, xác định nàng không có ý định đổi ý mới quay đầu nói với Công lược, "Ngươi nghe thấy rồi đó, đưa chúng ta tới Vạn Yêu vực."

.

Công lược gật đầu ứng thanh, đợi cho Châu Trúc Ly đã bước lên mã xa, nàng mới vung roi ra lệnh cho ngựa bắt đầu chạy.

.

Châu Trúc Ly ở trong buồng xe trầm mặc cùng Thương Khúc ngồi đối diện, hai người tự biết đường mà không làm phiền lẫn nhau. Cô gác tay lên cửa sổ thở hắt ra một hơi, quanh đi quẩn lại một hồi, rốt cuộc vẫn phải đi gặp Sắc Dục. . . Mong rằng sau đó sẽ không gặp phải bất trắc gì, bất quá dù sao cũng có Công lược ở bên cạnh, còn có Vận mệnh ở một bên chỉ dẫn, cùng lắm thì chết xong sử dụng dịch vụ trọng sinh sống lại một lần nữa, có điều việc này sẽ khiến nhiệm vụ trở nên phức tạp hơn một chút mà thôi.

.

Còn có, biểu hiện vừa rồi của Thương Khúc khi nhắc tới Sắc Dục là thế nào? Hai người này trong nguyên tác rõ ràng không có ân oán tư thù gì, cho dù bọn họ quả thực chán ghét lẫn nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ nước sông không phạm nước giếng, cũng không bao giờ tới độ căm hận nhau như vậy.

.

Chuyện này cũng thật quá sức kỳ quái. . .

.

"Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra sao, Vận mệnh?" Châu Trúc Ly suy tư một hồi liền lên tiếng hỏi.

.

". . . Ý ngươi là chuyện giữa Bạch Liên và Thương Khúc?" Vận mệnh vẫn đang oán trách vì chuyện mình không được nhân cách hoá như Công lược, nghe thấy Châu Trúc Ly hỏi, nó lập tức khôi phục tinh thần đáp lại, "Đây là chuyện có liên quan tới kịch bản thời không, thứ lỗi cho ta không thể tiết lộ."

.

". . . Ý ngươi là nói, chuyện này cũng bị Ước thúc ngăn cản sao?"

.

Vận mệnh trầm mặc một hồi, sau đó có chút bất đắc dĩ đáp lại, "Đúng vậy."

.

Châu Trúc Ly đau đầu xoa xoa mi tâm, nói như vậy, cô lại phải tự đi tìm hiểu tất cả, hơn nữa Châu Trúc Ly có cảm giác rằng ân oán giữa hai người này cùng mình đặc biệt có liên quan, chí ít cô cũng khẳng định việc này cùng cái kẻ bí ẩn được nhắc đến trong tư liệu của Kiêu Ngạo có thật lớn quan hệ.

.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được? Châu Trúc Ly có chút mờ mịt tự hỏi.

__________________

Tác giả có đôi lời muốn nói Nhập viện rồi, mấy ngày nay đều bị cách ly, ở trong phòng bệnh cô đơn muốn chết rồi, hơn nữa thở còn cần cắm ống, cảm thấy nhân sinh phi thường tồi tệ _(:з」∠)_

Chương này số lượng từ có điểm ngắn, vẫn là có gì mong đại gia lượng thứ đi. . .

[ VĂN CHƯƠNG SỐ LƯỢNG TỪ: 9976 từ. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro