☆ 5【 Lạc Hoa Lưu Thuỷ 】
☆〔 Đệ ngũ chương 〕
•
"Ngươi hành động cũng thực sự là quyết tuyệt." Tiêu Thuần Nhiên cười vui vẻ nhấp một ngụm trà, một bàn tay như có như không vuốt ve tóc mai, động tác có vài phần câu dẫn động nhân, bất quá, đối phương đối với việc nàng chủ động câu dẫn vẫn luôn không có chút nào để ý.
.
Tiêu Thuần Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, nàng đã sớm thói quen, nếu như có ngày đối phương đột ngột cho nàng một sắc mặt tốt, khi đó mới là chuyện kỳ lạ xảy ra, "Ta còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục như trước, ở bên cạnh cùng đối phương diễn tiếp màn kịch mẫu tử tình thâm kia, ai nghĩ tới, nhanh như vậy, ngươi đã đem mối quan hệ giữa cả hai chặt đứt. Ha, hài tử kia có phải thật thương tâm hay không?"
.
Châu Trúc Ly có chút vô lực cầm y phục, phủ lên thân thể trần trụi một lớp ngoại y, hôm nay cô đã hiến tế một lượng lớn sinh mệnh lực cho Hồng Loan, cơ thể vì vậy cũng trở nên yếu ớt vô cùng, sinh mệnh của cô hiện giờ tựa như ngọn đèn dầu sắp tắt, lại thêm vừa nãy bị Tiêu Thuần Nhiên hung hăng chèn ép khi dễ một phen, hiển nhiên, hiện tại cô đã thập phần mỏi mệt, thế nhưng Châu Trúc Ly vẫn không quên quay đầu ném cho Tiêu Thuần Nhiên một ánh mắt lạnh lẽo.
.
"Không cần ngươi giả vờ quan tâm."
.
"Ha ha, ngươi cũng quá tuyệt tình, ta còn đang giúp đỡ ngươi nha, không thể để ý ta một chút sao?" Tiêu Thuần Nhiên cười khẽ, không hề bị thái độ tràn ngập địch ý của Châu Trúc Ly ảnh hưởng.
.
Thờ ơ liếc nhìn nàng một cái, Châu Trúc Ly quay đầu sửa sang lại ngoại y, tựa hồ nghĩ tới cái gì, bên trong mắt cô chợt loé lên một tia quang mang.
.
"... Thuận Phong rốt cuộc là ai?" Châu Trúc Ly đột ngột đưa ra một câu hỏi không đầu không đuôi, cô chậm chạp nhìn Tiêu Thuần Nhiên, thanh âm không chút phập phồng, "Nói đúng hơn, hắn có phải là người của ngươi hay không?"
.
Tiêu Thuần Nhiên tựa hồ không hề cảm thấy ngoài ý muốn với câu nghi vấn của Châu Trúc Ly, nàng hơi nhếch khoé miệng, thẳng thắn không chút giấu diếm trả lời cô, "Phải, ngươi đoán đúng, Thuận Phong là người của ta, dựa theo cách gọi của Nhân tộc các ngươi... Ừ, gọi hắn là cánh tay phải của ta cũng không sai, bất quá ta thật tò mò, Châu Trúc Ly, ngươi phát hiện được như thế nào?"
.
"... Là hắn nói với ngươi?" Nàng híp mắt.
.
"... Không phải hắn nói, là ta tự điều tra ra." Châu Trúc Ly chậm rì rì rũ mi, thanh âm điềm nhiên đáp lại, "Khi trước hắn đột ngột đề nghị muốn làm quân sư, ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, ta và hắn không thân cũng chẳng quen, trước đó ta cũng chỉ nghe nói về hắn qua lời kể của Thuận Tuân, thậm chí còn nghe bảo hắn khá chán ghét ta, cũng có ác cảm với Nhân tộc, vì lý tưởng của ta và hắn bất đồng. Vốn dĩ, Thuận Tuân luôn hiểu rõ nhi tử của mình nhất cũng nói, việc làm của Thuận Phong khiến y cảm thấy rất quái lạ."
.
"Ta nghi ngờ mục đích của hắn, cho nên thường xuyên đi tới chỗ hắn ở, âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của hắn, tuy rằng sau đó, ta phát hiện hắn đối với ta không hề tồn tại sát ý, thế nhưng hành tung đôi khi lại vô cùng mờ ám, ở sau lưng ta, hắn luôn bất động thanh sắc lui tới bên ngoài làm gì đó... Sau khi hắn dẫn ta tới Quỷ Vương cung gặp ngươi, ta càng có cơ sở để khẳng định — Chủ mưu đứng sau Thuận Phong chính là ngươi."
.
"Chơi đùa ta rất vui sao, Quỷ Vương đại nhân?" Nói tới đây, Châu Trúc Ly hơi trào phúng mà câu câu môi, liếc nhìn Tiêu Thuần Nhiên —— Kẻ đang không chút sợ hãi khi bị vạch trần bí mật, ngược lại, nàng tràn ngập hứng thú chống cằm nhìn cô, "Mục đích của ngươi khi đưa Thuận Phong vào Hồng Loan sơn là cái gì? Muốn thông qua hắn tìm được nhược điểm của ta sao?"
.
Tiêu Thuần Nhiên chớp chớp mắt tím, có chút ngạc nhiên khẽ cảm thán, "Quả là Châu Trúc Ly có khác, ta quả nhiên không thể qua nổi con mắt của ngươi." Nàng có chút vui vẻ miết miết môi, cũng không tỏ vẻ gì, nhún vai thành thật trả lời nghi vấn của cô, "Mục đích của ta rất đơn giản, cũng không phải muốn tìm ra nhược điểm của ngươi, ta chỉ muốn Thuận Phong dẫn ngươi tới chỗ ta, bởi vì ta biết, sẽ có một ngày ma khí của tiểu tử kia bạo động, mà ngươi sẽ cần có một sự trợ giúp từ phía ngoại nhân — Không cần nhìn ta kiểu đó, dẫu sao ta cũng là Quỷ Vương, hậu duệ của Ma tôn tồn tại, ta làm sao có thể sẽ không nhận ra?"
.
Quỷ Vương xưa nay hành xử tuỳ hứng, đồn đãi quả là không sai.
.
Châu Trúc Ly không đáp lại, cũng không hỏi nàng Thuận Phong đã đi đâu, tựa như tất cả đều không phải là chuyện của cô. Châu Trúc Ly hơi rũ mi, thu liễm tất cả tâm tình dư thừa, đôi mắt có chút sâu xa nhìn xuống sàn nhà, giống như đang suy nghĩ vẩn vơ.
.
"... Chính Thuận Phong là người đã đưa ngươi tới chỗ ta, hắn nghe theo mệnh lệnh của ta, lợi dụng ngươi từ đầu tới cuối, cuối cùng đưa ngươi tới Tử Đằng cung gặp ta, khiến ngươi rơi xuống tình cảnh chật vật bất kham như hiện giờ." Tiêu Thuần Nhiên chủ động cắt đứt trầm mặc, giống như tò mò mà hơi hơi nghiêng đầu, "Sở dĩ, ta có chút tò mò, ngươi không hận hắn sao?
.
"... Tại sao ta lại phải hận hắn?" Châu Trúc Ly ngẩng đầu nhìn Tiêu Thuần Nhiên, nhạt nhẽo cười, "Ta thậm chí còn cảm thấy mang ơn hắn, nếu như không có hắn, ta làm sao có thể nghĩ ra biện pháp cứu sống Hồng Loan? Cho dù được lựa chọn lại lần nữa, ta vẫn sẽ nguyện ý hiến tế sinh mệnh lực, đổi lại mạng sống của Hồng Loan."
.
"Ngươi vì hứng thú mà sử dụng ta làm thú vui tiêu khiển, Thuận Phong tuân theo mệnh lệnh của ngươi mà đưa ta tới Tử Đằng cung, ta vì cứu mạng Hồng Loan, dù biết rõ đi tiếp là vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn nhận mệnh nhảy xuống vực sâu không đáy." Châu Trúc Ly bình tĩnh mà cười, "Ta không phải là người thích giận chó đánh mèo, huống hồ, toàn bộ chuyện này đều không phải là ta bị ép buộc, mà là hoàn toàn tự nguyện."
.
"Hiện tại, ta quay đầu lại đổ hết mọi tội lỗi cho hắn, chẳng khác nào đang già mồm cãi láo."
.
"Cho nên, ta chẳng có lý do gì để căm hận Thuận Phong, hắn chỉ làm việc hắn cần phải làm thôi." Châu Trúc Ly nhìn Tiêu Thuần Nhiên, cười vạn phần giả dối, "Đây là lựa chọn của ta, là ta tự mình tìm tới ngươi, cùng Thuận Phong người kia, không có quan hệ."
.
Tiêu Thuần Nhiên nghe được, ngoài ý muốn cũng không có gì chê trách, thậm chí, nụ cười bên môi nàng tựa hồ nở rộ càng thêm rực rỡ, "Quả nhiên là Châu Trúc Ly!"
.
Vẫn luôn là như vậy, ôn nhu như vậy, làm ta không nhịn được... muốn hung hăng đem ngươi phá hỏng.
.
"Để sự hy sinh của ngươi không trở nên uổng phí, ta cũng nên đẩy nhanh tiến độ làm việc một chút, phải không?" Nàng cong mắt, cười nhàn nhạt.
•
Bên đình viện vắng vẻ không một bóng người, chỉ có một mình thanh y nữ tử ngồi vắt vẻo trên lan can của lầu một, một tay chống cằm nhàm chán nhìn liên hoa trì cách đó không xa, tựa hồ đang suy tư cái gì.
.
Tiêu Thuần Nhiên sau khi giúp đỡ xong hết mọi việc, liền vẫy tay mỉm cười thả cô về Hồng Loan sơn, người của Hồng Loan sơn cũng đã được Châu Trúc Ly hạ lệnh "giải tán" từ hôm kia, thành ra, nơi này hiện giờ chỉ còn lại một mình Châu Trúc Ly, cùng với Hồng... Không, phải gọi là Lý Lạc Hoa.
.
Lý Lạc Hoa cũng không muốn gặp mặt Châu Trúc Ly, cho nên, sau ngày hôm đó cãi vã nháo lớn một trận, bọn họ xem như bắt đầu chiến tranh lạnh, cũng không chạm mặt nhau quá lần hai.
.
Cũng không có việc gì, trận pháp đã sớm được khởi động, chỉ chốc lát nữa thôi, trên thế gian này sẽ không còn một người tên "Châu Trúc Ly" tồn tại.
.
Bất quá, quả nhiên vẫn có chút tiếc nuối, rõ ràng đã hứa với hùng hài tử kia rằng sẽ dẫn nàng ta xuống thành ngắm hoa đăng, vậy mà cứ như vậy thất hứa... Châu Trúc Ly có chút buồn chán chống cằm suy nghĩ.
.
"... Ngươi quả là tàn nhẫn, Châu Trúc Ly." Tựa hồ từ nơi hư không, có thanh âm nặng nề mà lên tiếng, nhất thời phá vỡ khoảng không gian thinh lặng hiện tại.
.
"Vận Mệnh?! Ngươi cư nhiên lại nguyện ý xuất hiện, quả là khiến cho ta thụ sủng nhược kinh (1) !" Châu Trúc Ly vờ như kinh ngạc mà há hốc miệng.
《 (1) Thụ sủng nhược kinh — 受寵若驚 : Được sủng ái mà lo sợ, được người quan tâm mà vừa mừng lại vừa lo. 》
.
"..." Thanh âm kia nhất thời nghẹn họng, thật lâu sau cũng không nói gì.
.
Vài giây sau đó, có một âm giọng khác lãnh đạm mà đều đều lên tiếng, tuy rằng giọng điệu của nó cũng giống với giọng nói vừa rồi, là nam nữ bất phân, nhưng bởi vì âm tuyến khác biệt mà có thể dễ dàng phân biệt ra ai là ai.
.
"... Vẫn như cũ là câu hỏi kia, ký chủ thực sự phải diễn đến mức độ này sao?"
.
"Tất nhiên."
.
Châu Trúc Ly có vẻ đối với thanh âm nọ thập phần quen thuộc, ngay cả một chút ngạc nhiên cũng không có, cô cười bất đắc dĩ, nhún vai lắc đầu trả lời nó, "Vốn dĩ ngay từ đầu, phần tình cảm này đã là không đúng, thời điểm kia... Ta là nhất thời động tâm mềm lòng đi... Nhìn hùng hài tử vì yêu ta mà điên cuồng thành như vậy, ta quả nhiên đứng một bên xem không được." Ngừng một chút, cô lại nói, "Là ta sai lầm đem mọi chuyện bắt đầu, vậy thì hiện tại, chính tay ta sẽ đem nó chặt đứt."
.
... Chỉ là nguỵ biện mà thôi.
.
"... Nhưng ký chủ, ngươi hoàn toàn có thể suy nghĩ biện pháp khác, vì cái gì lại năm lần bảy lượt cố chấp muốn tự hi sinh chính mình?" Thanh âm vốn dĩ là lạnh nhạt không chút cảm tình, lại tựa như nhiễm lên một chút u buồn khó thể nhận thấy, có lẽ là bị giọng nói nọ làm ảnh hưởng tới cảm xúc, nụ cười rạng rỡ bên môi thanh y nữ tử dường như hơi có chút phai nhạt, tựa hồ đang cố gắng mỉm cười, lại giống như muốn khóc mà không thể.
.
"Ta... là người vô tình."
.
"... Còn Lý Lạc Hoa lại là một kẻ ngốc, dẫu biết rõ ràng rằng bản thân mình bị lừa dối, lại vẫn tình nguyện nhảy xuống vũng bùn lầy này, đắm chìm sâu vào trong đó, vĩnh viễn đều không muốn thoát ra."
.
Vận Mệnh nói —— Thiên Đạo vô tâm, bất cận nhân tình, trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.
.
Thiên Đạo vốn không chấp nhận để "Châu Trúc Ly" sản sinh ra loại tình cảm này, ngay từ đầu đã là như vậy. Nếu như là Thiên Đạo, hẳn sẽ không mềm lòng cùng Lý Lạc Hoa nảy sinh ra tình cảm quyến luyến, sau đó khiến cục diện trở thành không thể vãn hồi như hiện tại.
.
Thiên Đạo vô tâm vô tình, nhưng "Châu Trúc Ly" thì không. Kỳ thực, vô tình như Thiên Đạo, đôi khi cũng có chỗ tốt, kẻ vô tâm sẽ không vì đối phương đau lòng mà mềm yếu, cũng sẽ không vì quyến luyến mà muốn lưu lại, sở dĩ, thời điểm buộc phải rời đi, cũng sẽ không lưu luyến buồn khổ.
.
"... Cho nên, ta kéo nàng ta ra khỏi nơi đó."
.
Lý Lạc Hoa là ma, nhưng lại có hơn bảy phần người, mà đã là người, ai lại chẳng tham lam, tiểu tử kia có được bản tính tham lam của nhân loại, hơn nữa tham lam đã ăn sâu vào trong huyết mạch, đã sớm thâm căn cố đế vào tận sâu trong tâm khảm của nàng ta, vĩnh viễn không thể lay chuyển được. Lại thêm một nửa là ma, tính tình tuỳ hứng cố chấp, một khi đã nổi lòng tham, nàng ta sẽ muốn ngừng mà không được.
.
Lý Lạc Hoa tham lam tới độ ngu ngốc, ngu ngốc tới mức đáng thương, nàng ta cố chấp muốn có được tình cảm của Châu Trúc Ly, thời điểm có được rồi, lại càng muốn chiếm được nhiều hơn. Muốn Châu Trúc Ly vĩnh viễn chỉ yêu mình, vĩnh viễn chỉ quan tâm để mắt tới mình, mãi mãi không muốn ngừng lại, không muốn buông tha. Cho nên thời điểm mất đi tất cả, mới có thể so với người khác càng thêm thống khổ khó chấp nhận.
.
Đây là Ma tộc nha —— Châu Trúc Ly cười, ôn nhu mà rạng rỡ.
.
Cố chấp, mù quáng lại si dại. Là Ma tộc.
.
Rõ ràng biết sẽ không có được đáp lại, tại sao vẫn còn kiên trì tiến tới như thiêu thân lao đầu vào lửa?
.
Rõ ràng biết sự thật tàn nhẫn đã phơi bày ở ngay trước mắt, tại sao lại vẫn tự lừa mình dối người, không muốn đâm thủng màng giấy kia?
.
—— Cố chấp níu kéo, đó là lựa chọn của ngươi.
.
—— Tàn nhẫn dứt bỏ, còn đây là lựa chọn của ta.
.
Thanh y nữ tử nhàn nhạt thu hồi nụ cười, tựa như đang lẩm bẩm với chính mình, thật nhỏ thật nhỏ.
.
" —— Công Lược, ngươi từng nói, Tham Lam yêu ta thực lòng. Ngươi nói, ta là kẻ dễ mềm lòng, ta có lẽ thực sự thật mềm yếu đi? Cư nhiên tốn công phí sức lập ra kế hoạch bài bản như vậy, lại vì một phút mềm lòng, mà tự mình đem kế hoạch dày công nghĩ ra đập nát. Ta nghĩ, kỳ thực Thiên Đạo cùng Ước Thúc rất đúng, Thần không nên có hỉ nộ ái ố, nếu như mềm yếu như ta, ngu ngốc cố chấp như ta, làm Thần, chỉ sợ thiên hạ này đã sớm chìm vào hỗn loạn rồi đi?"
.
Công Lược im lặng, cái gì cũng không nói. Dẫu biết khả năng đối phương cũng chẳng thèm nghe mình lảm nhảm vô nghĩa, thanh y nữ tử vẫn đều đều hỏi tiếp, đáy mắt hiện lên một tia mờ mịt mơ hồ.
.
"Ta làm như thế này... phải chăng, là sai rồi —— "
.
———— Câu nói đột nhiên bị ngắt đoạn, bởi vì chủ nhân của giọng nói nọ trong nháy mắt đã bị một thanh kiếm đâm xuyên tim. Trái tim bị quán xuyên, khiến cho hô hấp nhất thời liền đình chỉ...
.
Châu Trúc Ly hoàn toàn không cảm nhận được có người tiếp cận, cho nên, là Lý Lạc Hoa đã hoàn toàn nhập ma, tu vi tăng trưởng... còn cao hơn cô sao?
.
Châu Trúc Ly vốn là cường giả, sẽ không dễ dàng chết ngay lập tức, cô vẫn còn lại một tia hô hấp, vẫn còn lại một tia ý thức, thế nhưng, một kiếm này là trực tiếp xuyên thủng trái tim, Châu Trúc Ly biết rõ, người nọ thậm chí cả một con đường sống cũng không muốn chừa lại cho cô, là thật thật tại tại muốn đẩy cô tiến vào vực sâu tử vong.
.
Châu Trúc Ly trong một khoảng khắc hơi quay đầu, cô nhìn thấy biểu tình của người kia, mang theo hận ý khắc cốt ghi tâm, lại cũng trống rỗng, thê ai mà tuyệt vọng, giống như người bị đâm xuyên trái tim không phải Châu Trúc Ly, mà là nàng.
.
A —— Ta quả thực sai rồi. Thiên Đạo, ta là kẻ ngu ngốc... Luôn luôn như vậy.
.
Châu Trúc Ly dùng hết toàn bộ khí lực còn lại, vươn tay về hướng Lý Lạc Hoa, cô câu môi cười một cái, nụ cười này không rạng rỡ, nhưng từ đầu tới giờ, đây là tươi cười chân thành nhất của Châu Trúc Ly.
.
Chân thành, mang theo hối lỗi, mang theo tình yêu, còn có... điên cuồng cố chấp.
.
Châu Trúc Ly khẽ nỉ non, gần như là thì thầm, giọng điệu tràn ngập đắc ý cùng vui sướng —— Cũng không biết cô là đang trào phúng cười nhạo ai.
.
"Ta rốt cuộc có được ngươi..."
.
Ta làm tốt sao, Ước Thúc?
.
"..." Vận Mệnh dường như khẽ thở dài, thanh âm tràn đầy thương tiếc, cũng vô cùng ôn nhu.
.
"Ngươi đã làm rất tốt, Vô Tình." Vận Mệnh khe khẽ cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi mắt của Châu Trúc Ly.
.
"Ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi."
.
Châu Trúc Ly cười thoả mãn, kế tiếp, toàn bộ thế giới bị bóng tối bao phủ.
•
Lý Lạc Hoa ngơ ngẩn, giống như vẫn không phát giác được bản thân đang làm cái gì, người mình vừa mới giết là ai, tới tận khi máu tươi ấm nóng theo động tác rút kiếm của nàng mà bắn lên gò má, nàng mới giống như đụng vào lửa mà giật nảy mình, sợ hãi thả xuống thanh kiếm kia.
.
Thanh âm kim loại leng keng va chạm xuống nền đất, thanh thuý mà chói tai.
.
Nàng hoảng hốt nhìn huyết dịch lây dính trên đầu ngón tay, thần sắc hiện lên một ít mờ mịt cùng luống cuống, nàng vội vàng lau lau tay vào vạt áo, muốn đem màu đỏ chói mắt kia chùi sạch, lại càng lau càng bẩn. Lý Lạc Hoa giống như tiểu hài tử lạc đường, không biết đường về nhà là ở đâu, hoảng loạn lại thất thố.
.
... Ta vừa mới làm cái gì vậy?
.
Ta vừa mới làm cái gì vậy?
.
Ta rốt cuộc... vừa mới làm cái gì vậy?
.
Không đúng, không đúng, không đúng... Ta không muốn làm như vậy, ta thực sự không muốn làm như vậy, không đúng, ta chỉ là... muốn cùng nàng nói chuyện, muốn xin lỗi nàng mà thôi.
.
"Ta thực sự... không muốn giết Châu Trúc Ly. Thực sự không phải..." Thiếu nữ đưa hai tay run run rẩy rẩy che mặt, đồng tử đỏ tươi mãnh liệt co rút lại, nàng bàng hoàng mấp máy môi, lẩm bẩm biện giải với chính mình.
.
Thiếu nữ lắc lắc đầu, từ cổ họng bật ra vài âm tiết vô nghĩa, nàng muốn rít gào, muốn gào thét thật to, thế nhưng lại tựa như bị tắt tiếng, không thể phát ra dù chỉ một thanh âm nào.
.
Nàng cảm thấy rõ ràng, bản thân vừa mới rồi đã lỡ để vuột mất cái gì, vật gì vô cùng vô cùng quan trọng, mất đi nó, khiến nàng trong nháy mắt liền tâm trí trống rỗng. Nỗi đau này khảm tiến vào tận sâu trong linh hồn, thống khổ tê tâm liệt phế tới mức nàng hít thở không thông.
.
Bộp ——
.
Là thanh âm của thân thể mất đi sự sống chống đỡ mà rớt xuống nền đất, hồng y thiếu nữ giống như rốt cuộc bừng tỉnh khỏi cơn mê man, trong đầu không còn bất kỳ suy nghĩ nào, nàng có chút vội vã bước tới, không quản tới máu tươi đang nhuộm đỏ đôi tay, thiếu nữ thật nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang dần dần mất đi độ ấm kia. Động tác của nàng mang theo một loại cẩn thận mà ôn nhu thành kính, giống như đang nâng trên tay báu vật độc nhất vô nhị trên thế gian.
.
"Châu Trúc Ly..."
.
Người nọ vẫn giữ lại biểu cảm trước khi tử vong, trên mặt là một nụ cười ôn nhu mà rực rỡ, lại dần dần mất đi ôn độ, trở nên cứng ngắc vô hồn.
.
Hồng y thiếu nữ đưa tay gạt đi một lọn tóc xoã trước trán người kia, nàng đưa trán mình ma sát lên trán đối phương, khe khẽ cất tiếng nỉ non thật nhỏ.
.
"Tại sao lại làm như vậy?"
.
"Tại sao lại nói không yêu ta?"
.
"Tại sao lại muốn rời khỏi ta?"
.
Tóc mái theo động tác cúi đầu của nàng mà lả tả rơi xuống, che đi hơn phân nửa biểu tình của Lý Lạc Hoa, chỉ để lộ ra một nụ cười cứng ngắc quỷ dị đang dần dần nở rộ trên đôi môi màu đỏ tươi.
.
"Ta vì ngươi, rõ ràng nguyện ý làm tất cả mọi thứ."
.
"Ta rõ ràng, yêu ngươi tới như vậy..."
.
"Không thể ở bên ta được hay sao? Tiêu Thuần Nhiên có gì tốt? Nàng hơn ta cái gì?"
.
Hồng y bị máu tươi nhiễm bẩn, biến thành màu đỏ sẫm, màu sắc yêu diễm mà lại tuyệt vọng.
.
Hồng y thiếu nữ cầm lấy bàn tay của thi thể đang dần trở nên lạnh lẽo, áp lên má mình khẽ khàng cọ sát, dẫu cho máu tươi nhiễm lên gò má trắng nõn, máu hoà cùng với đồng tử đỏ tươi, khiến thiếu nữ càng có vẻ yêu dị chói mắt.
.
Ngươi yêu ta không, Châu Trúc Ly?
.
Ngươi hận ta không, Châu Trúc Ly?
.
—— Ngươi không thể rời đi ta, như thế này, ngươi sẽ không thể rời bỏ ta, bất cứ ai cũng không thể đem ngươi đi khỏi ta nữa!
.
Thiếu nữ run run rẩy rẩy dùng tay nâng mặt của người kia, mang theo điên cuồng vui sướng áp môi mình lên môi thi thể, trong mắt là si mê cùng cuồng dại, tựa như người nàng đang nhìn không phải là một cỗ thi thể không có sinh khí, mà là mỹ nhân đẹp nhất trong thiên hạ.
.
Lý Lạc Hoa run rẩy bật cười thành tiếng, trong thanh âm tràn ngập vui vẻ cùng thoả mãn, giống như hài tử cứng đầu rốt cuộc cướp được món đồ chơi mà mình yêu thích nhất.
.
"A Ly... Châu Trúc Ly... Như vậy, ngươi liền không thể rời đi, như vậy, chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Ta có thể mãi mãi giữ chặt lấy ngươi... Ta thật cao hứng, thật cao hứng, thật cao hứng, thật cao hứng, ngươi có phải cũng cô cùng cao hứng hay không, a Ly? Châu Trúc Ly..."
.
"Ta rốt cuộc... giữ chặt lấy ngươi."
.
Nàng ôm lấy thi thể lạnh ngắc trong vòng tay, thần sắc dù vui vẻ, lại có chút mờ mịt luống cuống, Lý Lạc Hoa nhìn gương mặt đã sớm mất đi huyết sắc của đối phương, cười ngờ nghệch như kẻ điên.
.
"A Ly, ngươi tại sao lại nhắm mắt? Tại sao lại không nhìn ta? Vì cái gì lại không muốn nhìn ta?"
.
"Là do ta không đủ xinh đẹp sao? Là do ta không đủ cường đại sao? Là do ta không đủ xứng đáng để ngươi đặt vào mắt sao? Ta kém Tiêu Thuần Nhiên ở chỗ nào? Ngươi không vừa ý ta điểm nào, ngươi nói đi, ta nhất định sẽ đem tất cả yếu điểm đều sửa lại, khiến cho tất cả đều vừa ý ngươi, được không?"
.
"A Ly, vì sao cơ thể ngươi lại lạnh lẽo như vậy? Ngươi lạnh sao? ... Không sao cả, không sao cả... Ta giúp ngươi sưởi ấm."
.
"Mở mắt nhìn ta đi, cầu ngươi..." Nàng ghé sát mặt thi thể, giống như van vỉ cầu xin, "Đừng không để ý đến ta..."
.
"A Ly..."
.
Lý Lạc Hoa rũ mắt, che đi thống khổ bên trong con ngươi, nàng cười lên một tiếng trầm thấp, mang theo vô hạn thê lương cùng khổ sở.
.
Rõ ràng nụ cười kia rất rạng rỡ, lại khiến cho người ta cảm thấy, so với người đang gào khóc thống khổ, nụ cười này còn muốn đau đớn hơn.
.
Thiếu nữ diễm lệ cong lưng ôm lấy người mà mình yêu nhất trên thế gian, cơ thể yếu đuối co lại thành một độ cong điêu tàn.
.
Nàng mờ mịt tự vấn chính mình.
.
—— Là ta sai rồi sao?
•
Kể từ sau khi Hồng Loan sơn được hạ lệnh giải tán, cường giả Nhân tộc đột ngột tử vong, nữ nhi độc nhất của người nọ lên tiếp quản Hồng Loan sơn, vậy nhưng nàng ta lại phản bội, cấu kết với Ma tộc, đem thông đạo giữa Nhân giới và Ma giới phá nát, khiến Ma tộc tràn vào Cửu Châu, đem đất đai của Nhân tộc công chiếm. Sau đó chính mình tự giành lấy địa vị Ma tôn, sử dụng Hồng Loan sơn dưỡng mẫu đã từng lập nên làm Ma cung.
.
Người ta nói, vị kia là một Ma tộc hỗn huyết, nghe nói còn có huyết thống với Ma tôn đã sớm biến mất từ hơn một ngàn năm trước, trước đó chỉ là đóng kịch hòng chiếm lấy lòng tin của cường giả Nhân tộc mà thôi.
.
Người ta nói, vị kia dung mạo mỹ lệ tuyệt luân, nghe bảo chỉ cần nhìn qua nàng một lần, liền sẽ bị nàng mê hoặc tới lú lẫn, rơi vào trong tay giặc lúc nào cũng không hay. Cường giả Nhân tộc cũng vì như vậy mà bị lừa gạt tới thê thê thảm thảm.
.
Người ta nói, vị kia là một kẻ nửa điên nửa khùng, tính tình vô cùng thất thường, tâm ngoan thủ lạt, hỉ dâm lạm sát, nghe nói, chính nàng đã một tay giết chết vị dưỡng mẫu đã nuôi lớn mình bấy lâu, một chút đều không lưu tình ——
.
Người ta lại nói... Nói, nói rất nhiều, nhân gian nói về ma đầu kia nhiều tới kể không hết, cũng từng có nhiều người nổi dậy muốn chống lại nàng, lại chỉ có thể nhục nhã dễ dàng bại trận dưới tay của nàng ta, dần dần, Nhân tộc cũng biết điều ngoan ngoãn.
.
Thời gian vốn trôi qua rất nhanh, chỉ cần không để ý một chút, nó liền nhanh nhẹn bay vụt qua, dưới uy áp cường đại của Ma tộc, mọi người cũng dần dần bắt đầu thích ứng với sự thống trị của Lý Lạc Hoa, mà Lý Lạc Hoa, lại càng ngày càng tần lâm vào sâu trong điên cuồng.
.
Tiêu Thuần Nhiên miết miết môi dưới như một thói quen, cười tới xảo tiếu thiên hề, nàng liếc nhìn thiên không mà mỉm cười nhàn nhã.
.
"Châu Trúc Ly, ngươi có biết hay không?"
.
Nàng khẽ cảm thán, trong giọng điệu lại mang theo thích thú cùng hưng phấn nồng đậm, "Nữ nhi thân ái nhà ngươi, bây giờ đã trở thành đại ma đầu bị hơn phân nửa khối đại lục chán ghét nha, hơn nữa, nàng ta còn đem danh tiếng Hồng Loan sơn của ngươi bôi nhọ đến triệt triệt để để, có phải cảm thấy thật thất vọng hay không?"
.
—— Bất quá nàng biết, người kia nếu như nghe được chuyện này, khẳng định sẽ không thất vọng, mà chỉ cảm thấy hối lỗi cùng tự trách.
.
Dù sao người kia, đối với Lý Lạc Hoa vẫn luôn là dung túng tới vô pháp vô thiên.
.
Cho dù không thể trông thấy Châu Trúc Ly hoàn toàn sụp đổ, nhưng được chứng kiến Lý Lạc Hoa tuyệt vọng điên cuồng, cũng đủ để khiến Tiêu Thuần Nhiên vui vẻ.
.
Tiêu Thuần Nhiên theo thói quen dùng móng tay sắc bén gõ gõ lên Nhiếp Hồn hạp, oán linh ở bên trong chiếc hộp nhỏ tựa như bị nàng không tiếng động dày xéo, phát ra từng trận từng trận đau đớn rên rỉ cùng kêu khóc. Tiêu Thuần Nhiên cười tủm tỉm thu hồi hộp, nàng trầm tư mà nghĩ, tiếp theo nên đưa cho Lý Lạc Hoa một bất ngờ như thế nào.
.
"Để cho nàng ta yên bình lâu như vậy, thực sự là có chút chán nản, ta có phải nên tới cùng nữ nhi của ngươi đàm đạo một chút?" Tiêu Thuần Nhiên híp mắt, mắt tím ánh lên một vệt sáng u tối.
•
"Mệt chết lão tử!" Thanh Đoàn thở dài ngồi bệt xuống mặt đất, dẫu là đang trong giờ làm việc, hắn cũng chẳng để ý chút nào mà ngồi xuống nghỉ ngơi, dù sao, Quỷ Vương nhà bọn họ cũng sẽ không để ý, cho dù hắn có bỏ công việc đi tìm mấy Mị Quỷ lăn giường một khen, khả năng nàng ta cũng chẳng thèm quản hắn đang làm cái gì.
.
Thanh Quả ở bên cạnh hơi nhướn mày, có chút hảo tâm nhắc nhở đệ đệ vô ưu vô lo nhà mình, "Cho dù thời tiết quả thực không tốt lắm, bất quá ngươi cũng không nên làm như thế, thật sự mất hết hình tượng. Công việc của chúng ta là canh giữ Tử Đằng cung, cũng xem như là công việc nhẹ nhàng nhất rồi, ngươi làm việc không nghiêm túc như vậy, vương mà phát hiện, nhất định sẽ trách phạt chúng ta."
.
"Đi, cùng ta đi tuần tra vòng quanh một chút!"
.
Thanh Đoàn lập tức liền lên tiếng tỏ vẻ kháng nghị, "Ta không đi! Tỷ tỷ, một mình ngươi đi là được rồi, ta ở lại đây canh cổng, dù sao nếu có ai muốn đi vào, ta cũng thuận lợi kiếm chút..." Hắn cười có chút bỉ ổi, khiến cho Thanh Quả không khỏi tràn ngập khinh bỉ liếc xéo hắn một cái.
.
Bọn họ phụ trách canh cổng Tử Đằng cung, công việc mệt mỏi mà tiền lương lại chẳng có bao nhiêu, vì vậy Thanh Đoàn liền không khỏi nổi lên ác tâm trấn lột "một chút" , thấy ai muốn vào thành lại đòi lệ phí qua cửa, tất nhiên, bọn họ sẽ không để cho Quỷ Vương tàn ác lại tính khí thất thường nhà mình phát hiện, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ bị nàng ta lột da rút gân...
.
"Tuỳ ý ngươi." Thanh Quả thở dài, nàng thực sự á khẩu không nói gì được, "Bất quá, mấy ngày hôm nay cũng chẳng thấy ai lai vãng gần Tử Đằng cung đâu, ngươi có muốn cũng chẳng kiếm được cái gì."
.
Thanh Đoàn có chút tiếc nuối chép miệng, hắn đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên trừng lớn hai mắt, Thanh Đoàn mục trừng khẩu ngốc nhìn phía sau lưng Thanh Quả, bộ dáng ngây ngẩn trông vô cùng ngốc nghếch.
.
Thanh Quả kỳ quái liếc nhìn phản ứng quái dị của hắn, sau đó nàng khó hiểu quay đầu, tò mò không biết Thanh Đoàn là đang nhìn cái gì.
.
Kế tiếp đó, chính nàng cũng ngốc lăng ——
.
Phía sau Thanh Quả, không biết từ khi nào đã đứng một người... Không, kia thực là một "người" sao?
.
Đối phương mang dung nhan tuyệt thế khuynh thành, hồng phát hồng mâu, hồng y trên người được thêu tinh xảo mà tỉ mỉ, chu sa chí nơi mi tâm đỏ thắm, diễm lệ như máu tươi, sau lưng nàng là một đôi cánh đen, cánh dài quá cơ thể, quét ở bên trên mặt đất, cặp sừng đen như ẩn như hiện sau mái tóc, chứng minh thân phận của nữ tử là một Ma tộc.
.
Hồng y yêu nghiệt mơ mơ hồ hồ nhìn phía tiền phương, nàng đưa đôi mắt đỏ tươi chậm chạp liếc nhìn về phía hai người bọn họ, mị nhãn vô ý mà như cố tình tản ra tình nùng mật ý, tựa như đang nhìn tình nhân mà nàng tâm ái nhất trên đời, thế nhưng Thanh Quả lại nhìn ra, trong đôi mắt diễm lệ kia lại chỉ có vô cơ cùng trống rỗng, nàng trong một thoáng giống như bị tử khí tuyệt vọng xung quanh người nữ tử hù sợ.
.
Quỷ tộc là tượng trưng của cõi u minh, sở dĩ, trên người bọn họ luôn tràn ngập tử khí cùng thi khí, nhưng tử khí dày đặc của nữ tử này... còn khiến bọn họ kinh hách tới có chút run run.
.
Người nọ rõ ràng vô cùng thu hút, vô cùng ưu mỹ, lại giống như một con búp bê mỹ lệ mà không có linh hồn.
.
Xung quanh người nọ vô thức mà tản ra một cỗ lực lượng cường đại, Thanh Quả cùng Thanh Đoàn trước kia từng là tu chân giả, tự nhiên liền biết, người này tuyệt đối không dễ chọc, tu vi thâm sâu khó lường, ít nhiều cũng phải cùng Quỷ Vương của bọn họ đánh ngang tầm, cũng không biết là quý nhân phương nào?
.
Lý Lạc Hoa trầm ngâm nhìn hai Quỷ tộc đang run rẩy sợ hãi trước mặt mình, nàng thoáng chốc mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, thanh âm trong trẻo, "Ta là Ma tôn ở vùng núi phía Đông Cửu Châu, ta có hẹn gặp mặt cùng Quỷ Vương của các ngươi, không biết, Quỷ Vương có ở bên trong hay không?" Nàng giơ ra lệnh bài của Hồng Loan sơn, như để chứng minh.
.
Cư nhiên là Ma tôn? Là vị Ma tôn tàn nhẫn thị huyết trong truyền thuyết, được đồn đãi là điên điên cuồng cuồng nửa tỉnh nửa mê kia?
.
Thanh Quả cùng Thanh Đoàn nhìn chằm chằm nữ tử đang cười tươi như hoa, vẻ mặt kinh dị, lát sau, bọn họ lại nhìn kỹ lệnh bài trên tay đối phương, kế tiếp liền không khỏi một trận giật mình.
.
Thanh Quả có chút ấp úng đáp lời, "Thật là sơ ý! Ngài đến thật đột ngột, khiến cho chúng ta không kịp chuẩn bị chiêu đãi.. A, phải rồi, vương của chúng ta ở bên trong Tử Đằng cung, có lẽ vương vẫn đang ở hoa viên, ngài chỉ cần đi thẳng từ cửa vào là sẽ chạm mặt ngài ấy..."
.
"Ta đã hiểu, cảm ơn hai vị vì đã chỉ đường." Lý Lạc Hoa gật gật đầu tỏ ý cảm ơn, cũng không nói thêm gì, dứt khoát liền quay người ly khai. Thanh Quả và Thanh Đoàn cuống quýt cúi chào, cũng chẳng dám "thó" tiền hay tiến đến gần vị Ma tôn xinh đẹp này.
.
Tại trong đại điện vắng vẻ, Lý Lạc Hoa lầm lũi bước đi về phía tiền phương, vài lọn tóc đỏ xoã trước ngực theo từng bước chân của nàng mà khẽ khàng đung đưa. Ánh mắt của nàng trống rỗng nhìn về phía trước, bên trong không có dù chỉ một chút ôn độ, thờ ơ mà lạnh lẽo.
.
Lý Lạc Hoa bất chợt dừng bước lại, trước mặt nàng là Tiêu Thuần Nhiên đang nhàn nhã ngồi dưới một gốc cây tử đằng uống trà hoa mai, mỹ nhân cùng khung cảnh hoa mỹ gộp chung một chỗ, hình ảnh có vẻ bình yên lại xinh đẹp, nhưng nàng lại chẳng thể xem lọt mắt.
.
Lý Lạc Hoa lạnh nhạt cất tiếng, "Ngươi nên có chuyện quan trọng để nói khi hẹn gặp ta tới đây hôm nay."
.
Tất nhiên, từ sau chuyện của Châu Trúc Ly, quan hệ giữa Tiêu Thuần Nhiên và Lý Lạc Hoa càng trở nên tệ hại hơn gấp bội phần, gần như là mỗi lần chạm mặt, nàng đều không nói lời nào đã cầm vũ khí lên cùng Tiêu Thuần Nhiên đánh giáp lá cà. Bất quá, thực lực của cả hai chung quy là khó phân thắng bại, Lý Lạc Hoa sau khi khôi phục ma thân, liền lấy được lực lượng chân chính, huyết mạch cường đại của Ma tôn cũng được thể hiện vô cùng rõ rệt, mà thực lực của Tiêu Thuần Nhiên đương nhiên cũng là rất mạnh, hơn nữa, thứ nàng có là kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, vì vậy cả hai khi đấu với nhau, căn bản là chưa từng thua, cũng chưa từng thắng được đối phương bất cứ lần nào.
.
"Tất nhiên là có, chuyện rất quan trọng là đằng khác, chí ít... Đối với ngươi mà nói, đó là chuyện quan trọng và đáng để lưu tâm." Tiêu Thuần Nhiên chậm chạp buông xuống chén trà, nhìn Lý Lạc Hoa vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế ngọc đối diện mình, cũng không mấy để ý tới thái độ thù địch của nàng.
.
"Đối với ta?" Lý Lạc Hoa ninh mi.
.
"Phải, là chuyện liên quan tới Châu Trúc..." Tiêu Thuần Nhiên nói một nửa liền dừng lại, bởi vì đối phương trong nháy mắt khi nghe thấy cái tên này, ma khí trong cơ thể liền có dấu hiệu bạo động, nàng biết, đối với Lý Lạc Hoa, tất cả những thứ liên quan tới người kia đều là cấm kỵ tuyệt đối, dù chỉ là nhắc tên cũng đủ khiến đối phương nóng nảy như mèo bị dẫm phải đuôi, bất quá...
.
Không phải như vậy càng thêm thú vị hay sao?
.
Tiêu Thuần Nhiên không chút để ý, nàng cười tới thập phần hứng thú, khinh miêu đạm tả mà nói, "Ngươi không muốn biết tất cả sự thật sao?"
.
Lý Lạc Hoa nhìn nàng chằm chằm, có chút nực cười nhếch môi, trong giọng nói có hơn mười phần là không tin tưởng, "Sự thật? Sự thật của cái gì mới được?"
.
Tiêu Thuần Nhiên nhìn ra thái độ có lệ của nàng, lại cũng chẳng mấy để ý, tựa như không trông thấy mà nói, "Sự thật về chuyện năm đó... Ta cảm thấy giấu ngươi cũng đã quá lâu, dù gì cũng đã gần năm năm." Tiêu Thuần Nhiên chầm chậm nói, "Cho dù Châu Trúc Ly trước đó có nhắc nhở ta, rằng không được phép nói sự thật cho ngươi biết, nhưng ta cảm thấy, giấu ngươi càng lâu, càng khiến cho mọi chuyện trở nên thật rắc rối, hơn nữa ta cũng rất bứt rứt nha, cho nên mới mạn phép..."
.
Lý Lạc Hoa thiêu mi, Tiêu Thuần Nhiên thấy vậy, liền cười tủm tỉm.
.
"Quan hệ giữa ta và Châu Trúc Ly cũng không có gì ái muội, đây là điều đầu tiên mà ta muốn nói."
.
Hiển nhiên, đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Lạc Hoa nghe Tiêu Thuần Nhiên nói câu này, nàng nguy hiểm híp lại mắt đỏ, thanh âm sương lãnh, tựa như thú dữ bị chọc trúng vảy ngược, "Ta không rảnh ở đây nghe ngươi nói lời vô nghĩa."
.
Tiêu Thuần Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, "Tất cả những điều ta nói đều là sự thật, nếu như hôm nay ngươi nhất quyết không chịu nghe, tương lai ngươi nhất định sẽ hối hận."
.
Lý Lạc Hoa cười khinh thường, "Hối hận?"
.
"Tin tưởng ta, ngươi chắc chắn sẽ hối hận." Tiêu Thuần Nhiên dùng giọng điệu chắc nịch mà khẳng định.
.
"..." Ý cười bên môi Lý Lạc Hoa thoáng chốc liền biến mất không thấy, nàng rốt cuộc không đáp lại, Tiêu Thuần Nhiên hiểu đó là ngầm đồng ý, nàng lập tức nhếch môi, chậm chạp trần thuật lại chuyện năm đó.
.
"Hồi trước, khi ngươi cùng Châu Trúc Ly vẫn còn là tình nhân, có một khoảng thời gian, ngươi đột nhiên đổ bệnh, chắc hẳn ngươi biết, ma khí của mình khi đó không an phận như thế nào, Châu Trúc Ly cũng biết, cho nên trước đó, nàng có sử dụng Dẫn Hợp đan giúp ngươi cân bằng lại. Nhưng khi đó, nàng ta cũng không rõ ngươi có huyết mạch của Ma tôn, cho nên không ngờ tới tình trạng phản phệ sau đó."
.
"Phản phệ?" Lý Lạc Hoa nhíu mày, vô thức hỏi lại.
.
"Phải." Tiêu Thuần Nhiên gật đầu, "Người bình thường muốn cân bằng khí, dùng cách của tiểu Ly là có thể thành công, dù sao còn có Dẫn Hợp đan phụ trợ, thế nhưng, ngươi là hậu duệ của Ma tôn, ma khí của ngươi quá cường đại, nhận lấy nhân khí của Châu Trúc Ly, không chỉ lắng xuống, ngược lại càng trở nên cuồng bạo."
.
"..." Lý Lạc Hoa trầm mặc không đáp, Tiêu Thuần Nhiên cũng không chút để ý, giống như mục đích duy nhất của nàng chỉ là đem sự thật phơi bày, những thứ khác đều không đáng để tâm.
.
"Sau khi ngươi sử dụng Dẫn Hợp đan, Châu Trúc Ly phát hiện, ma khí cùng nhân khí trong cơ thể ngươi càng thêm xung đột, còn khiến ngươi hấp hối sắp chết, dù sao, nguyên thần của ngươi có lực lượng ma khí cường hãn của Ma tôn, mà thân thể ngươi khi đó lại chỉ là của một phàm nhân yếu đuối, tiếp tục gánh chịu như vậy, ngươi khẳng định sẽ bị ma khí bên trong nguyên thần bức tới hôi phi yên diệt."
.
Giọng điệu của nàng bình thản chậm rãi, giống như đang kể lại một câu chuyện hết sức bình thường.
.
Lý Lạc Hoa thần sắc không nhìn ra chút biến hoá, thế nhưng bàn tay bên dưới vạt áo bào tinh xảo đã sớm siết chặt tới chảy ra máu tươi.
.
Tại sao... nghe lại quen thuộc như vậy? Tại sao lại có cảm giác... nếu như tiếp tục lắng nghe thêm nữa, đối diện với nàng chính là kết cục càng thêm điên cuồng?
.
Tiêu Thuần Nhiên không để ý tới Lý Lạc Hoa biến đổi sắc mặt, vẫn điềm nhiên kể tiếp, "Châu Trúc Ly lúc đó rất sợ hãi, nàng sợ ngươi sẽ chết, nàng không muốn ngươi chết, vì vậy, Châu Trúc Ly tìm mọi cách để cứu sống ngươi. Lúc này, nàng tới tìm ta, chủ động cầu xin ta trợ giúp nàng cứu ngươi, bởi vì Châu Trúc Ly biết rõ, ta am hiểu về chuyện sinh tử hơn bất cứ ai."
.
Quỷ tộc trước nay nổi tiếng là chủng tộc bất tử, bọn họ nguyên bản cũng là từ người chết có chấp niệm quá sâu mà hoá thành, thậm chí còn biết một ít "bí thuật" nghe đồn có thể cải tử hồi sinh, này cũng là lý do Châu Trúc Ly năm đó toàn tâm toàn ý tin tưởng Tiêu Thuần Nhiên có thể cứu sống Lý Lạc Hoa, sở dĩ, Tiêu Thuần Nhiên nói điều này, có hơn bảy phần cũng là sự thật.
.
"Sau đó ta nói, biện pháp duy nhất để cứu ngươi —— chính là sử dụng một loại tà thuật, nhưng làm cái giá để thực hiện pháp trận kia, nàng phải tự hy sinh sinh mệnh lực của chính mình. Sau đó, pháp trận có thể giúp ngươi thay đổi thể chất, hoàn toàn trở thành một Ma tộc."
.
"Châu Trúc Ly nghe xong, không chút do dự liền đồng ý." Tiêu Thuần Nhiên nhìn Lý Lạc Hoa sắc mặt nháy mắt trắng bệch như bị rút hết huyết sắc, nàng ngừng lại một chút, sau đó cười nhẹ cảm thán, lại tựa như đang âm thầm trào phúng, "Ngươi xem, Châu Trúc Ly quả thực là yêu ngươi sâu đậm tới tận xương tuỷ, đến ta khi đó còn bị tình cảm chân thành của nàng ta làm cho cảm động lây..."
.
—— Ta từ trước tới nay đều chưa từng yêu ngươi, ngươi chỉ là một quân cờ ta dùng xong rồi bỏ mà thôi, ngươi nào đáng để ta phải hy sinh nhiều như vậy...
.
"Không, đừng nói nữa..." Lý Lạc Hoa yếu ớt lẩm bẩm, một tay ôm chặt lấy đầu, đại não đau nhức giống như bị ai hung hăng chà đạp.
.
Giống như không nghe thấy Lý Lạc Hoa ngăn cản, Tiêu Thuần Nhiên tiếp tục không nhanh không chậm kể lại.
.
"Sau đó, ta mỗi ngày đều trợ giúp Châu Trúc Ly hiến tế, vì để cho tiện hơn, nàng đề nghị ta tới Hồng Loan sơn. Quá trình phức tạp cùng thống khổ ra sao, đương nhiên không cần ta miêu tả, rút đi sinh mệnh lực hiển nhiên không thoải mái, Châu Trúc Ly mỗi khi rời khỏi, sắc mặt đều vô cùng tái nhợt."
.
Lý Lạc Hoa nhớ tới, khi đó người nọ yếu ớt mỉm cười, cơ thể gầy yếu như chỉ giây sau sẽ liền ngã xuống. Nàng nhớ tới, khi đó nàng âm thầm bám theo, kế tiếp, biết được người kia cùng Tiêu Thuần Nhiên ở chung một chỗ.
.
... Là như thế này sao? Chân tướng cũng không phải như nàng tự mình suy diễn, mà là như vậy sao?
.
"Châu Trúc Ly nói, nàng không muốn bản thân trở thành nỗi vương vấn của ngươi, vì vậy nàng muốn tự mình đi cắt đứt với ngươi..." Tiêu Thuần Nhiên nhìn nàng một cái, hơi nhếch môi, lại nói tiếp, "Ngươi khi đó, xem chừng là bị nàng ta lừa tới thảm hại đi, bất quá Châu Trúc Ly nói, ngươi đôi khi cứ ngây thơ tin tưởng lời nàng nói như vậy, cũng tốt, chí ít sau khi nàng chết đi rồi, ngươi sẽ không vì nàng mà vương vấn đau khổ."
.
—— Ngươi đúng là ngu ngốc dễ bị lừa gạt, bị một người lừa dối suốt một quãng thời gian dài như vậy...
.
—— Nếu như đã sớm biết bản thân bị ta lừa gạt, tại sao còn không chịu tỉnh mộng đi?
.
"... Không đúng." Lý Lạc Hoa run rẩy ôm lấy đầu, móng tay sắc bén bấu chặt lấy tóc, mái tóc thoáng chốc đã bị nàng dày vò tới rối loạn. Nàng lẩm bẩm thật nhỏ, lại giống như là đang nghiến răng nghiến lợi ra từng chữ, tựa như đang lừa mình dối người, "Không đúng, không đúng... Ngươi nói láo... Nàng khi đó rõ ràng nói với ta, rằng người nàng yêu kỳ thật là ngươi, nàng thậm chí còn chấp nhận lên giường với ngươi, lại năm lần bảy lượt nói rằng tình yêu của ta đối với nàng là sai trái..."
.
"Không phải, Lý Lạc Hoa, Châu Trúc Ly yêu ngươi." Tiêu Thuần Nhiên thản nhiên cắt ngang đối phương đang tự lừa mình dối người, nàng mang theo chút hứng thú nhìn Lý Lạc Hoa sững sờ ngẩng mặt nhìn mình, "Châu Trúc Ly chưa từng yêu ta, thậm chí phải nói là, nàng căm hận ta tới nỗi muốn đem ta bầm thây vạn đoạn, nàng cùng ta lên giường, cũng chỉ là vì yêu cầu giao dịch mà ta đưa ra mà thôi, một chút cũng đều không tình nguyện."
.
"Ngươi!" Lý Lạc Hoa trừng mắt, đáy mắt có hồng quang chợt loé.
.
"Giờ không phải thời điểm để ngươi phát điên với ta, làm ơn nghe ta nói hết, sau đó ngươi có muốn điên muốn khùng ra sao, ta cũng không cấm cản." Tiêu Thuần Nhiên bình thản nhắc nhở nàng.
.
Lý Lạc Hoa hít sâu một hơi, sau đó mới bình ổn tinh thần được một chút, chuyện còn chưa nói xong, nàng ít nhất cũng sẽ không phát cuồng giết chết đối phương ở thời điểm này.
.
"Từ đầu tới cuối, Châu Trúc Ly vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình ngươi, thậm chí tới tận lúc sắp đối mặt với cái chết, nàng ta cũng chưa từng có một chút hối hận nào, cho dù có phải hy sinh chính sinh mạng mình vì ngươi."
.
"Từ đầu tới giờ, ngươi vẫn luôn hiểu lầm nàng."
.
"Châu Trúc Ly vì lo cho ngươi mà lao tâm khổ tứ, sau khi cùng ngươi triệt để cắt đứt, dường như lại càng thêm khổ sở, không biết là ngươi đã nói cái gì đả kích nàng?" Câu nói này nói ra, tựa như đang âm thầm mỉa mai, cơ thể Lý Lạc Hoa khi nghe tới đây, bất giác trở nên cứng ngắc.
.
—— Châu Trúc Ly, ta thật sự không ngờ tới, ngươi lại là kẻ đê hèn như vậy, ngươi leo lên giường cùng kẻ khác thân thân mật mật, ở góc tối lại cùng ta nói lời yêu thương. Thế nào, xem ta như con chó cái động dục ở sau chân ngươi quẫy đuôi đòi vuốt ve âu yếm, vui vẻ lắm phải không?
.
—— Châu Trúc Ly, ta chán ghét ngươi...
.
Người kia. . . khi nghe nàng nói tới điều này, rốt cuộc có bao nhiêu thống khổ? Phải uất nghẹn tới đâu, mới có thể khiến người luôn ôn hoà như Châu Trúc Ly tức giận ra tay đánh người...?
.
"... Ta chỉ muốn nói như vậy, đáng lẽ ra, ta phải tuân theo ý nguyện của Châu Trúc Ly, giấu diếm ngươi sự thật này vĩnh viễn, nàng không muốn ngươi đau khổ khi phát hiện ra chân tướng, thế nhưng, ta rốt cuộc vẫn nói."
.
Bởi vì ta muốn được tận mắt trông thấy... vẻ mặt tuyệt vọng của ngươi.
.
"Nếu như ngươi muốn bằng chứng, sinh mệnh của ngươi chính là minh chứng lớn nhất, còn tin tưởng hay không, tuỳ ý ngươi đi."
.
Đôi môi Lý Lạc Hoa run rẩy, khoé mắt đỏ bừng như sắp chảy ra huyết lệ, mái tóc bị nàng dày xéo tới rối tung, nàng nhìn Tiêu Thuần Nhiên đang bình thản uống trà, rồi lại không hiểu được mà điên cuồng cười lón, "Ha ha ha... Ý ngươi là nói, tất cả những gì mà ta có được ngày hôm nay, tất cả đều là nàng ban cho ta đúng không? Ý ngươi là nói, ta từ đầu tới cuối đều sai lầm rồi đúng không? Đúng không? Ha ha ha..."
.
"A, ngươi biết không? Chính tay ta đã cầm kiếm đâm xuyên trái tim của nàng... Chính tay ta đã giết nàng... Bây giờ ngươi lại nói, kỳ thực đều là nàng hy sinh vì ta? Ha... Nực cười... Thực sự nực cười muốn chết đi?"
.
Nàng trào phúng cười thật lớn, thanh âm dần dần nghẹn ngào, tiếng cười cũng trở nên tê khàn mà thê lương, tựa như đỗ quyên khấp huyết, "Ha ha ha! Thực nực cười! Thực quá mức ngu xuẩn... Nàng ta thực sự là ngu xuẩn muốn chết..."
.
"Nàng ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tự ý quyết định tất cả? Nàng ta rốt cuộc dựa vào cái gì, mà dám tuỳ tiện quyết định chuyện sinh tử của ta như vậy? Rốt cuộc là dựa vào cái gì?!"
.
—— Dựa vào cái gì, không nói cho ta biết?
.
Chỉ cần ngươi nói với ta toàn bộ, ta sẽ vì ngươi tìm kiếm biện pháp giải quyết, nếu ta không thể tìm ra, vậy chúng ta cùng nhau tìm. Thiên hạ này rộng lớn như vậy, vì cái gì lại cứ cố chấp muốn nhờ vả Tiêu Thuần Nhiên?
.
—— Người yêu với nhau, chẳng phải quan trọng nhất chính là tin tưởng cùng sẻ chia sao?
.
Nhưng là... cả hai thứ này, bọn họ đều không có được.
.
Châu Trúc Ly không muốn chia sẻ, vì cô sợ rằng Lý Lạc Hoa sẽ cự tuyệt sử dụng tà thuật, do đó tự mình đi tìm chết. Mà Lý Lạc Hoa, nàng quá thiếu đi niềm tin vào Châu Trúc Ly, quá khứ từng bị vứt bỏ khiến nàng luôn lo được lo mất, lúc nào cũng lo sợ bất an, nàng quá yêu Châu Trúc Ly, nhưng lại thời thời khắc khắc lo sợ cô sẽ rời bỏ mình mà đi, Lý Lạc Hoa cũng vì thế mà luôn luôn ghen tuông đố kỵ, thậm chí đôi lúc, còn hành xử thập phần bốc đồng.
.
Lý Lạc Hoa chỉ chăm chăm nghĩ rằng, đối phương muốn phản bội mình, muốn vứt bỏ mình, Lý Lạc Hoa tự cho mình là đúng, tới nỗi không thèm đi tìm hiểu kỹ nguyên do, liền cứ như vậy... đem Châu Trúc Ly giết chết.
.
Trong chuyện này, cũng không thể nói rõ ai sai ai đúng, vì cả hai người bọn họ căn bản đều sai. Châu Trúc Ly không thể oán hận Lý Lạc Hoa giết chết mình, vì chính cô là người khiến đối phương đau khổ, chủ động dối gạt nàng trước.
.
Nhưng Lý Lạc Hoa cũng không thể hoàn toàn chối bỏ tội lỗi, vì nếu năm đó, nàng chịu tìm hiểu kỹ càng hơn, bình tĩnh hơn, cố gắng kiềm chế xúc động hơn. Nếu năm đó, nàng không cầm lên thanh kiếm kia, không đem trái tim của người kia đâm xuyên, mà chỉ đi tới đình viện, hỏi Châu Trúc Ly kỹ càng nguyên do, có lẽ... chỉ là có lẽ thôi, Châu Trúc Ly khi đó sẽ mềm lòng, đem toàn bộ sự thật nói ra rõ ràng.
.
Cho dù Châu Trúc Ly sau đó sẽ chết, nhưng chí ít, bọn họ đã thành thật với nhau, Lý Lạc Hoa ít nhất cũng sẽ không... điên cuồng như hiện tại.
.
Bất quá, tất cả đều chỉ là "nếu như" .
.
Mà trên thế gian này, không bao giờ tồn tại cái gọi là "nếu như" .
.
"..." Tiêu Thuần Nhiên hơi nghiêng đầu một chút, nàng chậm chạp nói, "Châu Trúc Ly nói, nàng phải rời đi, bởi vì các ngươi đã không còn tương lai, nếu như nàng không chết, thì người phải chết chính là ngươi, mà nàng lại không thể sống thiếu ngươi."
.
Không thể sống thiếu ta?
.
"... Vậy còn ta?" Lý Lạc Hoa mấp máy môi, trong thanh âm của nàng mang theo thê ai cùng vụn vỡ, nội tâm thống khổ tới sắp sửa hỏng mất. Lệ nơi khoé mắt không kiềm lại được, rốt cuộc tuôn rơi, "Nàng thiếu đi ta sẽ không thể sống nổi, vậy còn ta thì sao? Còn ta thì thế nào?"
.
Ta mất đi ngươi, chẳng lẽ có thể an ổn mà sống hay sao?
.
Ta mất đi ngươi, chẳng lẽ còn muốn sống sao?
.
Dùng sinh mạng của ngươi, đổi lấy mạng sống của ta, sống như vậy, rốt cuộc còn có gì lạc thú?
.
Đôi môi nàng khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười yếu ớt, đó là một độ cong khiến người ta tan nát cõi lòng.
.
... Là ta sai rồi sao?
.
—— Đúng thế, ta quả thực sai lầm rồi.
.
Chúng ta đều sai.
_______________
【 Tác giả có đôi lời muốn nói 】Chương sau là kết cục của luân hồi thứ nhất, còn có một phiên ngoại của Tham Lam, các tiểu thiên sứ cố gắng chờ.
Tin tưởng tiểu Hồ, Đố Kỵ『 Tiêu Thuần Nhiên 』ban đầu là tra công, các tiểu thiên sứ có thể chán ghét nàng ta, nhưng yên tâm, sau này nàng ta sẽ bị tác giả ngược còn thê thảm hơn cả Tham Lam, ngược thân _(:зゝ∠)_
Chỉ có thể nói —— Đố Kỵ cục cưng, no zuo no die, why you still try? ╮(╯▽╰)╭
Lại nói, sắp hết kỳ nghỉ thu, sắp tới tiểu Hồ thật sự thực bận rộn, khả năng cũng không thể cập nhật đều đặn được nữa, nhật canh gì đó đều đi gặp quỷ hết đi ORZ
[ TỔNG SỐ LƯỢNG TỪ: 9436 từ.
ĐĂNG TẢI: Thứ tư _ 03 giờ 57 phút _ 01/01/2020 ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro