☆ 22【 Hà Diệp Sinh 】
☆〔 Đệ nhị thập nhị chương 〕
•
Mã xa lấy tốc độ không nhanh không chậm đi trên sơn đạo gập ghềnh, sơn đạo không có nổi một người đi lại, một phần do tiết trời năm nay quá hàn lãnh, một phần lại do đường đi trên Tề Châu sơn quá nguy hiểm, sẽ chẳng có ai bồng bột thượng sơn vào thời điểm này.
.
Bất quá, nữ tử cùng người trong mã xa kia là ngoại lệ.
.
Lục y nữ tử bộ dạng nhàn nhã kéo kéo dây cương, vừa đánh xe vừa có tâm tình ngâm thơ, nhìn qua tựa hồ không hề có chút nào áp lực.
.
" —— Hoàng trần thanh thuỷ tam sơn hạ, cánh biến thiên niên như tẩu mã. Dao vọng Tề Châu cửu điểm yên, nhất hoằng hải thuỷ bôi trung tả (1) . . ."
.
Nữ tử vừa ngâm nga vừa đánh xe, trong đầu lại tự động não bổ ra một tràng cẩu huyết nội dung vở kịch, chính khi cô đang YY tới phân cảnh nam tử mình cứu được trên sơn đạo cởi ra mũ áo choàng, lộ ra nhất trương gương mặt tuấn mỹ. Nam tử thở dài âu sầu đạo: "Ta rốt cuộc phải nói cho nàng một sự thật, thực ra ta là vương tử của vương quốc XXX, vì nàng đã cứu mạng ta, ta đây chẳng có gì ngoài tấm thân này, chẳng thà. . . để ta được lấy thân báo đáp."
.
Nữ tử đánh xe vừa YY vừa cười tới thập phần bỉ ổi, bất chợt, nữ tử khoé mắt dư quang nhìn thấy một bóng ảnh nằm bên rìa sơn đạo, cô hung hăng mà mở to mắt, giống như được tiêm vào 500c máu gà bật người ngồi thẳng dậy.
.
—— Xuất hiện! Xuyên việt giả nhất định sẽ gặp phải một trong mười tình tiết cẩu huyết! Mỹ nhân gặp nạn trên sơn đạo!
.
Bất quá không để cho nữ tử kinh hỉ lâu lắm, thanh âm quen thuộc lạnh như băng tại trong thức hải vang lên, giống như không hề phát giác, thực bình tĩnh cắt ngang hưng trí của cô.
.
"Đã phát hiện nhiệm vụ phụ tuyến cấp độ SS, hoàn thành nhiệm vụ thu về 30% điểm tiến độ, thất bại điểm tiến độ quay về 0%. Nhiệm vụ thuộc về cưỡng chế nhiệm vụ, ký chủ không có quyền hạn từ chối chấp hành."
.
Châu Trúc Ly ngơ ngác chinh lăng ba giây, sau đó tựa hồ tâm can tan vỡ mà run run đạo, ". . . Bằng hữu, có thể hay không để cho ta ảo tưởng một chút?"
.
". . ." Công lược trầm mặc hai giây, rất nhanh, nó không chút cảm tình lặp lại, "Nhiệm vụ thuộc về cưỡng chế nhiệm vụ, ký chủ không có quyền hạn từ chối chấp hành."
.
Châu Trúc Ly bi thương ôm mặt khóc tang.
.
". . . Ta còn có sự lựa chọn sao? Không, ta không có."
.
Cư nhiên còn là nhiệm vụ cưỡng chế a nằm tào! Trước nay đều chưa thấy cưỡng chế nhiệm vụ bao giờ đâu! Mẹ nó còn là SS cấp ——
.
". . . Bất quá, còn có cả phụ tuyến nhiệm vụ? Cái gì gọi là phụ tuyến?" Châu Trúc Ly một mặt mộng bức.
.
Lần này trả lời lại là Vận mệnh, "Phụ tuyến nhiệm vụ thuộc về nhiệm vụ cấp SS, ngươi có thể đồng thời chấp hành nhiệm vụ phụ tuyến khi đang trong thời gian của nhiệm vụ chính tuyến."
.
Châu Trúc Ly chép miệng một cái, sau cùng bất đắc dĩ nghĩa vô phản cố phất tay áo, "Được rồi được rồi, đằng nào cũng là nhiệm vụ cưỡng chế. . . Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh được. . ."
.
"Ta đồng ý nhiệm vụ này, nội dung là cái gì."
.
Dẫu sao thành công cũng thu được 30% điểm tiến độ, trả giá cũng nhận được hồi báo, chỉ mong nội dung nhiệm vụ sẽ không quá hố cha đi. . .
.
"Trước khi cung cấp thông tin, công lược hảo ý nhắc nhở." Công lược lành lạnh lên tiếng, "Ký chủ sắp sửa cán phải nhân vật công lược, khoảng cách hiện tại —— 10 mét. Vì sự an toàn của cả ký chủ nói riêng và cả hai nói chung, thỉnh ký chủ dừng lại mã xa."
.
Châu Trúc Ly: "! ! !"
.
Lấy diện tích chật hẹp của sơn đạo, quả thực nếu bọn họ còn đi tiếp, khẳng định sẽ cán phải người nọ!
.
Châu Trúc Ly hoảng hốt trừng lớn hai mắt, ngay lập tức dùng lực kéo thật mạnh dây cương, ra lệnh cho ngựa dừng lại.
.
Thời khắc chỉ mành treo chuông, mã xa kịp thời dừng lại trước mặt người kia chỉ có vài thước, Châu Trúc Ly sâu sắc hiểu được cái gì gọi là ' hữu kinh vô hiểm (2) ' loại này may mắn. Cô vỗ vỗ ngực, trong vô thức đã xuất ra một thân mồ hôi lạnh, không nhịn được đưa tay lên lau lau cái trán ướt đẫm, thiếu điều quỳ xuống cảm tạ trời xanh.
《 (2) Hữu kinh vô hiểm: Trải qua kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm. 》
.
Nếu như sơ ý cán trúng đối phương, khẳng định sẽ rất thê thảm. . .
.
Châu Trúc Ly trấn an trái tim đang đập loạn nhịp, rốt cuộc mới có tâm tư chú ý tới người nằm bên vệ đường —— Đó là một nữ hài tử, thân hình được vải bố rách nát bao bọc lấy, mái tóc dài dính đầy bùn đất bẩn thỉu, rũ xuống che đi nửa khuôn mặt gầy yếu, hài tử bị một lớp tuyết dày phủ kín, xem ra là đã nằm tại đây khá lâu.
.
Nếu như không phải cơ thể này ngũ giác linh mẫn, có thể cảm giác được hô hấp nhỏ yếu của đối phương, chỉ sợ Châu Trúc Ly ban đầu đã cho rằng kia là một người chết.
.
Mành xe được người dùng tay xốc lên, thanh âm khàn khàn tràn ngập lo lắng của Bạch Liên phát ra từ bên trong mã xa, mang theo nôn nóng cùng nghi hoặc, "Sư tôn, phát sinh chuyện gì?"
.
Châu Trúc Ly nháy mắt phục hồi lại tinh thần, cô có chút phức tạp nhìn hài tử đang hôn mê trên mặt đất một cái, lại quay đầu nói với người trong mã xa, thanh âm bình tĩnh không chút phập phồng, "Không có gì đáng lo, gặp chút vấn đề nhỏ mà thôi, vi sư đi xử lý, ngươi ngoan ngoãn ngồi im bên trong."
.
". . ." Bạch Liên trầm mặc trong chốc lát, có lẽ nàng có định phản bác lại, thế nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nói gì. Tình trạng thân thể của bản thân nàng hiện tại quả thực không tốt, Bạch Liên cũng không dám làm trái lời Châu Trúc Ly mà loạn ý di động.
.
Hơn nữa nếu như Châu Trúc Ly đã nói như vậy, nàng cũng sẽ không nghi ngờ mảy may.
.
Châu Trúc Ly nghiêng người nhảy khỏi chỗ ngồi đánh xe, nhanh chóng đi tới bên cạnh nữ hài tử, động tác thập phần khinh nhu kiểm tra đối phương thương thế —— Trải qua mấy năm chăm chỉ rèn giũa y thuật, Châu Trúc Ly cho dù trình độ vẫn còn kém cỏi, bất quá động tác cũng có thể xem là lô hoả thuần thanh, cô rất nhanh liền kiểm tra xong xuôi.
.
Nữ hài là bị người dùng dao hung hăng thống một nhát, lại xui xẻo trúng ngay vị trí yếu hại, vết thương hiện giờ vẫn đang không ngừng ứa máu, hơn nữa đối phương còn thiếu dinh dưỡng trầm trọng, chỉ sợ đã lâu lắm rồi không ăn gì. Người này nằm tại nơi thâm sơn cùng cốc, chịu đựng giá rét cùng vết thương hành hạ, cư nhiên lại vẫn còn hô hấp, đối với việc này, thay vì nói là đối phương nghị lực kiên cường, chi bằng bảo là quái dị.
.
Loại này quỷ dị tình huống quả thực hù nhân sợ chết khiếp.
.
Nếu như là người bình thường, chỉ sợ đã sớm cho rằng nữ hài tử là yêu vật mà ngoảnh mặt làm ngơ, tránh xa vạn dặm còn không kịp, thế nhưng Châu Trúc Ly biết rõ đối phương là ai, sở dĩ cô cũng sẽ không sợ hãi —— Dù cho vết thương dữ tợn kia ở ngay trước mắt mình lấy tốc độ kinh người mà khép lại, Châu Trúc Ly cũng không hề ngạc nhiên, tựa như đã sớm đoán trước được.
.
"Đã xác định! Công lược nhân vật định ra ——《 Thương Khúc — Kiêu Ngạo nữ chủ 》, nội dung công lược ——《 Giúp đối phương trở thành Thần linh 》. Nhiệm vụ phụ tuyến không bao gồm bất cứ giới hạn, hoàn thành thu vào 30% điểm tiến độ, thất bại toàn bộ điểm tiến độ quay trở về 0%. . ."
.
Châu Trúc Ly có điểm sửng sốt, nhiều hơn chính là tái ngộ cố nhân mà vui vẻ, rất nhanh, cô thập phần hiểu rõ mỉm cười, nụ cười này xán lạn mà chói mắt như dương quang.
.
" —— Lâu lắm không gặp nha, Thương Khúc."
.
Không ngờ sẽ gặp được ngươi ở thời điểm như thế này. . .
.
Châu Trúc Ly có chút không nhịn được cảm thán, lần cuối cô gặp Thương Khúc, hai người bọn họ còn vừa trải qua hiểu lầm cãi vã, sau đó còn sinh ly tử biệt một phen, hiện tại cư nhiên gặp lại vào tình huống đặc thù như vậy, tâm tình của Châu Trúc Ly hiện tại. . . Quả thực không biết nên nói gì cho phải.
.
"Nhân vật công lược có thể trùng sao? Ta tưởng ngươi nói mỗi lần đều sẽ khác nhau?" Châu Trúc Ly đem vải bố trên người Thương Khúc xé mở, lộ ra vết thương dữ tợn trên bụng đối phương, Châu Trúc Ly hơi nhíu mày —— Thần huyết của Thương Khúc vị đạo thập phần đặc thù, tuy rằng không như Công lược ngọt ngấy dính nị, thế nhưng trái lại mang theo một tia đắng chát, ngửi vào phi thường gay mũi.
.
Châu Trúc Ly cũng không rõ vì lý do gì Thần huyết của Thương Khúc lại khó ngửi như vậy —— Tất nhiên so với nhân loại tanh tưởi mùi rỉ sắt, như thế này vẫn còn tốt chán, vậy nhưng Thần huyết tất cả đều là ngọt nị, vì cái gì tới lượt Thương Khúc lại trở thành vừa cay lại vừa đắng?
.
. . . Chẳng lẽ bởi vì Thương Khúc là hỗn huyết Thần Nhân?
.
". . . Ta tỏ vẻ ký chủ lý giải sai lầm, nhân vật công lược là có thể trùng nhau." Công lược nhàn nhạt đáp lời, "Ta nói chính là nhiệm vụ chính tuyến, phụ tuyến nhiệm vụ không nằm trong phạm vi đề cập, thậm chí tại phụ tuyến nhiệm vụ, nội dung công lược còn có thể trùng khớp."
.
". . ." Cư nhiên còn có cả loại này kỳ ba? ! Châu Trúc Ly vẻ mặt hắc tuyến, nhất thời á khẩu vô ngôn.
.
Châu Trúc Ly lắc lắc đầu, tạm gạt chuyện này qua một bên. Cô quay lại tìm kiếm trong tay áo một lúc, sau đó lấy ra một lọ đan dược, nghiêng lọ đổ ra lòng bàn tay một viên đan màu vàng kim, lại đưa một tay không nặng không nhẹ nâng lên cằm của Thương Khúc, ý đồ đem đan dược trong tay uy cho đối phương.
.
Bất quá lúc này, biến cố nảy sinh.
.
Chỉ thấy Thương Khúc đột nhiên mở ra mắt, cặp kia kim đồng vẫn giống y như trong trí nhớ, sắc bén tựa như đao nhọn, màu sắc trái lại vạn phần xinh đẹp, giống như mạ vàng nhất dạng —— Châu Trúc Ly còn chưa kịp định thần lại, Thương Khúc đã há ra miệng, hung hăng nhe nanh cắn vào cánh tay đang nắm cằm mình, động tác hung bạo như muốn đem tay Châu Trúc Ly đều cắn thành thịt nát.
.
Châu Trúc Ly hơi nhướn mày, hoàn toàn không giống như cảm giác được đau đớn, ngược lại có vẻ không quá vừa lòng với hành vi phản kháng của đối phương, cô đem bàn tay bị cắn cường ngạnh nắm lấy cằm Thương Khúc, bức đối phương ngẩng đầu.
.
". . . Ngu xuẩn, ta là đang có ý đồ cứu sống ngươi." Châu Trúc Ly cười gằn, "Tiểu tử ngươi không cảm kích ta thì thôi, cư nhiên còn có can đảm cắn ta?"
.
Thương Khúc cũng không hề cảm kích, thậm chí còn càng thêm cảnh giác co rụt lại cơ thể, trong cổ họng bật ra một tiếng nho nhỏ gầm nhẹ, tựa như tiểu dã thú nhe nanh múa vuốt đe doạ địch nhân.
.
". . . Ta không cần ngươi cứu giúp." Nàng lạnh lùng nói, thanh âm ngoài ý muốn đặc biệt dễ nghe, cho dù bởi vì cổ họng nhiễm lên huyết mà có chút khàn đặc, bất quá vẫn như cũ nhượng lòng người run lên.
.
Thương Khúc mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng mấy năm nay đã trải qua vô số lần trần thế nhấp nhô, sự đời so với bất cứ ai đều muốn nhìn nhiều, nàng tất nhiên sẽ không dễ dàng tín niệm bất kỳ ai.
.
Huống hồ Châu Trúc Ly mục đích cũng mơ hồ không rõ ràng, lại vô duyên vô cớ xuất hiện ra vẻ muốn rút đao tương trợ, Thương Khúc càng là đề cao cảnh giác.
.
Châu Trúc Ly đối với Thương Khúc đề phòng nhắm mắt làm ngơ, tất nhiên sẽ không cảm thấy phản cảm, cô thập phần hứng thú khơi mào đối phương cằm, nửa đùa nửa thật hỏi, "Không muốn nhận sự giúp đỡ? Ngươi biết kẻ làm trái ý ta sẽ nhận lấy kết cục gì không?"
.
Thương Khúc lãnh mắt nhìn Châu Trúc Ly, nửa khuôn mặt của cô đều bị mặt nạ bằng ngọc che khuất, chỉ để lộ ra đôi môi đang mỉm cười đầy giảo hoạt, nàng hời hợt nhếch môi lên, không chút để ý đạo, "Không đáng lưu tâm, cho dù ngươi có giết ta, như vậy cũng được. . ."
.
Dù sao, nàng từ lâu cũng đã mong muốn cái chết, nếu như người này có thể giết nàng, Thương Khúc thậm chí còn cảm thấy chân tâm cảm kích đối phương một phen.
.
—— Ồ? Muốn chết?
.
Châu Trúc Ly hơi mị mị mắt, cho dù có kinh ngạc, bất quá cũng không ngoài ý muốn cho lắm.
.
" —— Đáng tiếc, ta không cho phép ngươi chết." Châu Trúc Ly mỉm cười, cô cường ngạnh bóp mạnh lấy cằm Thương Khúc, nhượng nàng không thể không há miệng ra, Châu Trúc Ly giơ tay —— Có thể xem là không chút lưu tình —— Đem đan dược mạnh mẽ nhét vào miệng Thương Khúc, sau đó bịt chặt miệng nàng, buộc Thương Khúc phải nuốt xuống viên đan kia.
.
Thương Khúc trừng lớn mắt, muốn đem đan nhổ ra, thế nhưng Châu Trúc Ly kiềm chế quá mạnh bạo, nàng hiển nhiên không có năng lực phản kháng mảy may.
.
Đan dược vào miệng liền tan, ôn khí thuận theo kinh mạch chảy xuôi khắp tứ chi bách hài, đem thương thế đã sắp lành chữa trị thật tốt, lại nháy mắt đem đan điền đóng chặt của Thương Khúc mở ra, sửa chữa gân mạch đứt đoạn, đem xương cốt của nàng mạnh mẽ bẻ gãy, lại cường ngạnh đem chúng nối lại lần nữa. Tuy rằng cảm giác vạn phần thống khổ, bất quá cơ thể trải qua tẩy luyện, so với khi trước càng muốn dẻo dai cứng cáp.
.
—— Là Tẩy Tuỷ đan.
.
Tẩy Tuỷ đan, giống như tên, chính là tẩy kinh phạt tuỷ, loại bỏ tạp chất, sửa chữa gân mạch cùng cốt cách, giúp tu chân giả thăng tiến tu vi, giúp phàm nhân đả thông kinh mạch, bước vào tiên đạo.
.
Tẩy Tuỷ đan tại tu chân giới có thể xem như bảo vật quý hiếm, bất quá Châu Trúc Ly hiện giờ lại không chút nào tiếc nuối đem viên đan kia uy Thương Khúc, tựa như uy kẹo nhất dạng.
.
Thương Khúc bị đau đớn hành hạ tới nhíu chặt chân mày, thân bất do kỷ thừa thụ thống khổ do tẩy kinh phạt tuỷ đem lại, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, người bình thường chỉ sợ đã sớm đau tới bất tỉnh. Dù sao gân mạch xương cốt đứt đoạn rồi lại tái tạo, hiển nhiên không phải cảm thụ tốt đẹp gì.
.
Thế nhưng Thương Khúc đã trải qua nhiều lần thống khổ, so với hiện giờ chỉ càng muốn đau đớn hơn, nàng cắn chặt môi, kiềm lại thanh âm rên rỉ nghẹn tại cổ họng, rất nhanh liền vượt qua tẩy tuỷ luyện cốt quá trình.
.
Thương Khúc bị hành hạ tới cả người đều đau ê ẩm, cảm giác giống như cơ thể vừa bị đá tảng hung hăng nghiền ép qua, cho dù thương thế trên người nàng đã sớm được Tẩy Tuỷ đan chữa lành lại, gân cốt linh mạch còn được cường hoá, thế nhưng tinh thần của Thương Khúc vẫn thụ phải ảnh hưởng, trở nên thập phần uể oải.
.
Châu Trúc Ly nhìn nàng một cái, xác thật Thương Khúc đã tẩy kinh phạt tuỷ thành công, thậm chí còn dẫn khí nhập thể, cô thập phần hài lòng gật đầu một cái.
.
Không uổng một viên Tẩy Tuỷ đan dùng Thần huyết của Công lược luyện ra.
.
Châu Trúc Ly không tốn chút sức lực ôm ngang Thương Khúc lên, không nhìn tới biểu cảm phức tạp trên gương mặt đối phương, cô ung dung quay về hướng mã xa, mở cửa đặt Thương Khúc xuống ghế ngồi đối diện Bạch Liên.
.
". . . Ngươi chiếu cố nàng ta cho tốt." Châu Trúc Ly phó thác Bạch Liên một câu.
.
Thương Khúc khoé mắt dư quang nhìn thấy Bạch Liên, nữ hài một thân bạch y chính đang nhìn nàng chằm chằm, cả người đối phương đều bị bạch y bào rộng thùng thình bao trọn, sau lưng tựa vào thật dày thảm nhung, tuy rằng nhan sắc của nữ hài tử đặc biệt xinh đẹp điệt lệ, có điều hai mắt cũng không giống như nhân loại, đồng tử dựng thẳng như loài bò sát, thân dưới lại là một cái thật dài xà vĩ, nhìn qua có điểm dữ tợn vả lại quỷ dị.
.
Thương Khúc để ý, trên đầu người nọ còn ẩn ẩn có một cặp sừng trắng, kiểu dáng xinh đẹp tao nhã, tuy rằng độ lớn không đáng để ý, bất quá bề ngoài phá lệ nhẵn nhụi lại xinh đẹp, tựa như ngọc thạch thượng đẳng.
.
Là một Long tộc.
.
Long tộc trên đại lục đã sớm tuyệt diệt, thế nhưng lúc này lại gặp được, Thương Khúc nhất thời cũng có điểm ngoài ý muốn.
.
Nữ hài lạnh lẽo nhìn nàng đăm đăm, dựng thẳng song đồng mãn hàm đều là ghen ghét cùng lãnh ý, cơ hồ hận không thể giết nàng ngay tại chỗ.
.
Thương Khúc có chút mạc danh kỳ diệu, vì cái gì người này lại hiển lộ địch ý với nàng rõ ràng như vậy? Bọn họ trước đó có nhận thức qua sao?
.
". . ." Bạch Liên nhìn thẳng Thương Khúc mấy giây, ánh mắt ngập đầy sát khí tựa như muốn đem đối phương nhìn thành cái sàng. Đối diện với Thương Khúc quay đầu nhìn lại, rất nhanh, nàng thu hồi tầm mắt, lại chuyển dời sự chú ý sang Châu Trúc Ly.
.
". . . Sư tôn, đây là ai? Vì cái gì người lại đưa nàng ta vào đây?" Bạch Liên nhướn cao mày liễu, thanh âm ngập đầy u oán.
.
Đáng lẽ ra nàng đã có thể cùng sư tôn cùng nhau đồng thời, thế nhưng lại có kẻ thứ ba chen vào phá vỡ kế hoạch, này quả thực là chọc trúng Bạch Liên nghịch lân!
.
Châu Trúc Ly đảo mắt nhìn Bạch Liên, cố tình làm như không trông thấy đối phương không cao hứng, cô lang tâm cẩu phế cười một cái.
.
"Ta tìm cho ngươi một cái tiểu sư muội!"
•
Bạch Liên sắp tới thời kỳ lột da.
.
Long tộc không như Xà tộc —— mỗi mười năm lột da một lần, bọn họ cả đời chỉ thay da một lần duy nhất, có thể xem thời điểm này là khi Long tộc thoát thai hoán cốt, lấy được lực lượng cường đại chân chính. Châu Trúc Ly mấy năm nay bôn ba khắp nơi tìm kiếm phương pháp giúp Bạch Liên biến cường, đủ loại linh đan diệu dược đều không chút tiếc nuối uy cho Bạch Liên, tuy rằng có điểm mệt mỏi, bất quá trái lại cũng không uổng phí.
.
Chỉ có tám năm không dài không ngắn, Bạch Liên bé nhỏ long giác đã trường tới cứng cáp vững chắc, thậm chí gân mạch đã cường hoá đủ, đã tới thời kỳ lột da, khả năng còn sắp sửa đến kỳ trưởng thành.
.
Châu Trúc Ly cảm thấy hào quang chiến thắng đang vẫy gọi!
.
Trong khoảng thời gian thay da đổi thịt, Long tộc sẽ rơi vào trạng thái mất phòng bị, yếu nhược mặc cho người bài bố. Châu Trúc Ly từ trước tới nay suy xét mọi chuyện đều cẩn thận, cô không muốn ở thời điểm mấu chốt này lại xuất ra cái gì vấn đề, sở dĩ khi Bạch Liên nói mình sắp tới kỳ thay da, cô lập tức liền đưa nàng rời khỏi Phong Đô, tìm tới địa phương vắng vẻ mà tránh đi một thời gian.
.
Long tộc thay da sẽ tạo ra một làn sóng yêu khí, thu hút Yêu tộc tới gần, nếu như xui xẻo bị tu sĩ chú ý tới, thực sự sẽ rất thê thảm.
.
Châu Trúc Ly vẫn còn chưa quên, tu chân giả đối với Long tộc có bao nhiêu ác ý cùng thèm khát.
.
Châu Trúc Ly suy xét rất nhiều, thậm chí đã định sẵn sẽ phải lánh mặt lâu dài, đồ đạc dự trữ trong không gian giới chỉ còn chất thành một đống, đủ để bọn họ làm đà điểu mười mấy năm, bất quá trên đường đi lại ngoài ý muốn gặp được Thương Khúc, còn bất đắc bất dĩ bị buộc tiếp thêm một cái song S nhiệm vụ, loại này tình huống quả thực vượt ngoài tầm kiểm soát của Châu Trúc Ly.
.
Bọn họ cũng không đi lâu lắm, rất nhanh liền tới địa điểm đã chọn sẵn —— Tây vực.
.
Tây vực sau này chính là Vạn Yêu vực, bên dưới ngập đầy các loại yêu ma quỷ quái, thế nhưng hiện tại, Tây vực bất quá cũng chỉ là một vực sâu tối tăm ẩm thấp mà thôi. Hơn nữa nơi này quanh năm suốt tháng bị âm khí bao trọn, tu chân giả chạm vào âm khí sẽ dễ dàng xuất hiện tâm ma, ảnh hưởng tu đạo, sở dĩ cũng sẽ không có ai buồn chán tới gần Tây vực loạn hoảng.
.
Thế nhưng, ở đây ba người đều không hề bị âm khí ảnh hưởng mảy may. Bạch Liên vốn là thượng cổ Long tộc, cùng âm khí như hình với bóng, Châu Trúc Ly cùng Thương Khúc đều là Thần tộc, xem như cùng âm khí miễn nhiễm, bọn họ tất nhiên sẽ không sợ hãi dè chừng.
.
Châu Trúc Ly tìm một địa điểm tốt dưới Tây vực, cảm thấy nơi này phong thuỷ không tồi, sau đó mới mở cửa xe nói với hai người bên trong, "Các ngươi cũng đi ra ngoài đi, chúng ta tới nơi rồi."
.
Bạch Liên cùng Thương Khúc từ lúc đó tới giờ vẫn luôn duy trì trầm mặc, ta không nhìn ngươi ngươi cũng không để ý tới ta, nghe Châu Trúc Ly nói lời này, hai người không nói lời nào lập tức liền xuống xe.
.
. . . Thực ra, cũng chỉ có Thương Khúc xuống được.
.
"Sư tôn." Bạch Liên thanh âm vốn dĩ là âm nhu, hiện tại còn cố ý làm nũng, càng là mềm ngọt nhượng người da đầu run rẩy, hai tay nàng giơ về phía Châu Trúc Ly, giống như tiểu hài tử khát cầu cái ôm từ phía mẫu thân.
.
"Sư tôn, chân của ta đi không được."
.
". . . Thì như thế nào?" Châu Trúc Ly không dấu vết rút trừu khoé mắt, ít nhiều đã đoán ra ý tứ của đối phương, chính là cố ý không muốn đi tìm hiểu.
.
"Chân của ta đi không được." Bạch Liên lặp lại thêm một lần, như để chứng minh, nàng hơi động đậy xà vĩ, hai gò má Bạch Liên vô thức ửng đỏ, nàng tràn đầy ngượng ngùng nhìn Châu Trúc Ly, "Sư tôn có thể giúp ta sao?"
.
—— Không thể!
.
Châu Trúc Ly rất muốn trả lời như vậy, chính là đối diện cùng hai con mắt trong veo như hồ thu xuân thuỷ kia, cô thực sự không thể thốt ra nửa chữ từ chối, Bạch Liên luôn biết nên làm như thế nào để Châu Trúc Ly làm theo ý mình, tám năm trước cũng như thế, tám sau sau cũng như vậy, không hề thay đổi.
.
Sau cùng, Châu Trúc Ly ở trong lòng thở dài một tiếng, cô phi thường bất đắc dĩ thắp cho tiền đồ của mình ba nén nhang, đưa tay đem Bạch Liên ôm ra khỏi mã xa, động tác có thể xem như thuần thục, giống như đã làm qua việc này vô số lần.
.
—— Quả thực là vô số lần.
.
Châu Trúc Ly đau đớn bày tỏ, đây đã là lần thứ n cô bị Bạch Liên nửa cưỡng chế nửa cầu xin làm ra những hành động như thế này, hơn nữa càng lâu dài, Châu Trúc Ly càng cảm thấy mình bị dưỡng thành thói quen chăm bẵm Bạch Liên từng li từng tí. . .
.
Bạch Liên cười đầy thoả mãn, nàng vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của đối phương, thân thể mềm mại không xương nằm gọn trong vòng tay Châu Trúc Ly, tuỳ ý mặc cô ôm đi. Châu Trúc Ly đem Bạch Liên mang ra ngoài, hơi phất phất tay thu mã xa vào trong không gian giới chỉ —— Này kỳ thực là một kiện Pháp khí, Công lược khi trước từng sử dụng một lần, Châu Trúc Ly lần này cần thiết, thuận tay liền đem ra mà thôi. Bất quá Pháp khí này chỉ có thể di chuyển trên mặt đất, bọn họ muốn xuống đáy vực, vẫn là sử dụng Pháp khí phi hành.
.
Thương Khúc nhìn Bạch Liên một bộ dạng thân nhược thể yếu nhu thuận ôm Châu Trúc Ly, nhìn theo góc độ nào cũng thấy nàng ta là cố ý giả vờ, trong mắt Thương Khúc không dấu vết loé lên một tia khinh thường.
.
Thương Khúc thương thế vốn là rất trọng, bất quá Thần huyết có khả năng tự tái tạo, cho dù có là thương tổn chí mạng cũng đều có thể tự động chữa lành. Trước đó gặp mặt, thương tích của Thương Khúc đã sớm được Thần huyết chữa trị hơn phân nửa, lại thêm được Châu Trúc Ly uy Tẩy Tuỷ đan, khai thông linh mạch, dẫn khí nhập thể, nàng hiện tại đã có thể đi lại như thường. Ngoại trừ gương mặt gầy yếu tái nhợt do suy dinh dưỡng ra, sẽ chẳng ai cảm thấy Thương Khúc có điểm nào không ổn.
.
"Nhóc con, không muốn trốn đi sao?" Châu Trúc Ly cảm nhận được tầm mắt của Thương Khúc, rất nhanh, cô liền ngẩng mặt mỉm cười với đối phương một cái, thanh âm ngả ngớn nửa đùa nửa thật.
.
Vài canh giờ trước đó, Thương Khúc còn né cô như né tà, nghe Châu Trúc Ly muốn thu mình làm đồ đệ, nàng càng là bày tỏ kháng nghị mãnh liệt, bị Châu Trúc Ly đè xuống ép nằm im, Thương Khúc còn nhe răng hung hãn cắn cô mấy cái, thiếu điều xé xuống của Châu Trúc Ly mấy khối thịt —— Hậu quả chính là. . . Bạch Liên ở bên cạnh trông thấy Thương Khúc thương tổn Châu Trúc Ly, đương nhiên nổi giận lôi đình, không nói hai lời cũng há miệng ra —— Xà nhe nanh cắn!
.
Châu Trúc Ly có chút nghĩ lại mà kinh, Bạch Liên tính khí cô thập phần am hiểu, tuy rằng ban đầu đối phương chỉ xem cô như ân nhân cứu mạng, tình cảm cũng chẳng có gì sâu đậm đáng nói, bất quá trải qua tám năm chung sống, có muốn hay không cũng sẽ sản sinh hảo cảm —— Huống hồ từ trước tới nay, Châu Trúc Ly là người đầu tiên đối xử tốt với Bạch Liên.
.
Bạch Liên thập phần bảo vệ đồ của bản thân, bất cứ ai, vật gì đã được nàng thừa nhận, Bạch Liên có chết cũng muốn bảo hộ cho tốt, đụng vào liền tương đương với cùng Bạch Liên trắng trợn tuyên chiến. Châu Trúc Ly bị một cái tiểu thương cũng đủ khiến Bạch Liên như phát điên nổi khùng, huống chi còn bị Thương Khúc cắn tới huyết nhục mơ hồ. . .
.
Đối với Thương Khúc không thân cũng chẳng quen, còn dám thương tổn tới sư tôn mà mình luôn nâng niu hết mực, Bạch Liên tất nhiên sẽ không có nửa phần nhân từ, một phát cắn xuống liền là dùng toàn phần lực, cắn mạnh tới nỗi trên cổ Thương Khúc xuất ra một cái động. Hơn nữa Bạch Liên còn cố ý kích ra xà độc, độc này thập phần đặc thù, thường nhân trúng phải, chỉ sợ không chết cũng tàn phế, bất quá Thương Khúc vốn không phải phàm thai, trúng độc cũng sẽ không tử vong, chỉ là vạn phần thống khổ địa quằn quại.
.
Nếu không phải Châu Trúc Ly kịp thời kéo ra Bạch Liên, chỉ sợ nàng liền muốn ngạnh sinh sinh cắn đứt Thương Khúc cái cổ. . .
.
—— Cho nên nói, Kiêu Ngạo cùng Sắc Dục quả nhiên là không hợp mệnh cách sao? Tương lai cả hai có thù, liền xem như tạm bỏ qua đi, thế nhưng hiện tại cư nhiên mới vừa gặp mặt liền gây thù chuốc oán, nhìn nhau ánh mắt đều hung hăng toé ra tia lửa điện, nguyên tác cho dù cả hai là tình địch, thế nhưng cũng không tới mức như vậy. . .
.
Châu Trúc Ly không nhịn được ai thán ôm mặt.
.
Được rồi, nguyên tác hiện giờ đã sớm không còn cái gì trứng dùng. . .
.
Hơn nữa không phải Mạnh Tử cũng viết: Tận tín thư, tắc bất như vô thư (3) đó sao? Châu Trúc Ly rốt cuộc xem như vứt nguyên tác ra sau đầu. Kịch bản đều sớm bị ném xa tám trăm vạn dặm, hiện tại tình tiết giống như một con bệnh trĩ ngựa hoang, chạy xa tới nỗi Châu Trúc Ly nguyên là tác giả cũng sớm không rõ kịch bản nguyên dạng là như thế nào.
《 (3) Mạnh Tử viết: Tận tín thư, tắc bất như vô thư — 孟子曰 : 盡信書, 則不如無書 : Câu này nghĩa là "Mạnh Tử nói: Cả tin sách, chẳng bằng không có sách." 》
.
". . . Nhìn nhóc con ngươi, rõ ràng cũng không nguyện ý cùng chúng ta chung một chỗ, hiện tại thời cơ tốt như vậy, cư nhiên không tính lén lút trốn đi sao?" Châu Trúc Ly tự tiếu phi tiếu.
.
". . ." Thương Khúc đưa mắt nhìn Châu Trúc Ly một cái, thanh âm của nàng vẫn như cũ vạn phần bình tĩnh, giống như không để bộ dạng trêu đùa của Châu Trúc Ly vào mắt.
.
"Ngươi so với ta cường đại, hiện tại ta bỏ trốn, ngươi sẽ để ta yên ổn rời khỏi sao?"
.
. . . Cư nhiên nói tới như thế thuận tình hợp lý. Quả là không biết đùa. . .
.
Châu Trúc Ly che miệng ho khan một tiếng, cô cười càng thêm ôn hoà, "Ngươi không cần cảnh giác như vậy, ta không có ác ý với ngươi, chính là cảm thấy ngươi cùng ta có chỗ tương đồng, sở dĩ thu nhận ngươi mà thôi." Cô nhún vai một cái, "Hơn nữa ta thu ngươi cũng không phải tình thương người bộc phát, chính là, ta cứu ngươi một mạng, xem như ngươi dù muốn hay không cũng nợ ta một phần ân tình. Sau này có vấn đề, ta nhất định muốn tìm ngươi thanh toán nợ nần."
.
Cái này trái lại là hợp ý Thương Khúc. Nàng không tin đối phương sẽ đột nhiên nổi lòng thương cảm mà cứu vớt một kẻ xa lạ, nếu như Châu Trúc Ly trả lời là do đáng thương Thương Khúc, ngược lại càng khiến cho nàng hoài nghi.
.
Bất quá Thương Khúc quả thật không cần Châu Trúc Ly đưa tay cứu giúp, nàng cho dù muốn cũng không thể chết, hơn nữa giống như Châu Trúc Ly vừa nói —— Được cô cứu một lần, xem như nàng đã nợ của đối phương một phần ân tình, sau này chắc chắn sẽ phải thanh toán lại ơn nợ. Đây cũng là lý do Thương Khúc không muốn cầu xin sự thương hại của người khác.
.
Thương Khúc nhướn mày, "Tương đồng?"
.
Nàng cùng kẻ này có điểm nào tương đồng?
.
Châu Trúc Ly nụ cười càng thêm ý vị sâu xa, cô cũng không lấp liếm, trực tiếp liền trả lời, "Ta cùng ngươi đồng dạng là Thần tộc hỗn huyết, sở dĩ ta đối ngươi có điểm đồng bệnh tương liên mà thôi."
.
Cỗ thân thể này vốn là Thần tộc, thế nhưng nguyên hồn của Châu Trúc Ly lại là Nhân tộc chính thống, sở dĩ, cũng tạm xem là hỗn huyết. . . đi? Châu Trúc Ly có điểm không chắc chắn lắm tự hỏi.
.
Thương Khúc đương nhiên không biết mình là Thần tộc, nghe Châu Trúc Ly nói như vậy, nàng chính là một mặt mờ mịt không hiểu ra sao, ". . . Cái gì gọi là Thần tộc? Ngươi đang tại nói hươu nói vượn cái gì?"
.
Bạch Liên thấy Thương Khúc chất vấn sư tôn, tự nhiên cảm thấy phi thường không vui, nàng hừ lạnh một cái, dựng thẳng song đồng đều nhiễm lên trào phúng tiếu ý.
.
"Ngu xuẩn, sư tôn chính là đang nói, ngươi căn bản không phải nhân loại."
.
"Không, ta vốn là nhân. . ." Thương Khúc theo bản năng muốn phản bác, thế nhưng nói tới nửa, nàng chợt ngừng lại.
.
Nhân loại. . . ?
.
Nhân loại sẽ như nàng sao?
.
Tim bị đao gươm hung hăng thống thẳng vẫn không chết, ngã xuống vực sâu vạn trượng cũng sẽ sống lại, cho dù. . . cả thôn làng đều bị dịch bệnh giết chết, chỉ có một mình nàng còn sống. . . Nhân loại sẽ như vậy?
.
Thừa nhận chính mình là nhân loại, bản thân Thương Khúc đều cảm thấy gượng gạo cùng nực cười.
.
Châu Trúc Ly nhìn Thương Khúc trầm mặc không nói, cô thập phần hiểu rõ tiếp lời, "Chính ngươi có phải cũng như vậy —— Cho dù chịu phải thương tích chí mạng, ngươi cũng thần kỳ không chết? Thân thể ngươi bệnh độc bất xâm?"
.
Cô cười càng thêm xán lạn, "Ta cũng như vậy."
.
Thương Khúc ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên, đầy mặt đều là bất khả tư nghị, nàng có điểm không thể tin nổi truy hỏi, "Ngươi nói, ngươi cũng như vậy? Không phải. . . Không phải chỉ có ta mới như thế sao?"
.
Bạch Liên bị Thương Khúc chọc cười, "Cái gì mà chỉ có mình ngươi? Ta cũng đồng dạng chịu thương không chết đây."
.
Thương Khúc lúc này rốt cuộc chịu lia mắt nhìn tới Bạch Liên, nàng có chút khó xác định hỏi ngược lại, ". . . Ngươi cũng là Thần tộc?"
.
Lẽ nào là nàng nhận thức sai lầm? Long tộc bộ dáng không phải là như vậy?
.
Bạch Liên trừng Thương Khúc, thiếu điều lại mắng đối phương một tiếng "ngu xuẩn" , xà tín ở bên môi phun ra nuốt vào, phát ra một tràng tê tê quỷ dị âm thanh, "Ngươi hai mắt thực sự có vấn đề đi? Nhìn kỹ xem, ta rốt cuộc là Thần vẫn là cái gì?" Nói xong, còn không quên đập đập xà vĩ hay cái.
.
". . ." Thương Khúc biết mình nhận sai, liền thực không nói gì nữa.
.
Châu Trúc Ly lúc này lại chen vào, cười hoà nhã nói, "Thần tộc chính là như ngươi, không thể chịu thương mà chết, ta cũng đồng dạng là Thần tộc, sở dĩ nhận ra ngươi rốt cuộc là chủng tộc gì." Cô lại ngoắc ngoắc Bạch Liên, phi thường tận tình giải thích, "Bạch Liên không phải Thần tộc, mà là Long tộc, Long tộc năm xưa cường đại ra sao, chính ngươi cũng ít nhiều hiểu đi? Bọn họ không dễ dàng liền tử vong, chính là cũng có thể chết."
.
". . . Nhưng ta là từ tiểu tại Nhân giới lớn lên." Thương Khúc nhíu mày, kỳ thực nghe Châu Trúc Ly nói, nàng đã tin tới nửa phần. Thương Khúc đối với chính mình khác người rõ ràng hơn bất cứ ai, nàng cũng đã sớm nghĩ tới việc mình không phải nhân loại, chỉ là không có được một cái chứng cứ xác thực mà thôi.
.
Châu Trúc Ly nhún nhún vai, "Ai biết. Ngươi cũng không phải Thần tộc thuần huyết, khả năng cha hoặc mẹ của ngươi là Nhân tộc, sở dĩ ngươi sinh ra tại Nhân giới." Cô mỉm cười, "Chúng ta đều là Thần tộc, xem như đồng tộc đi? Ngươi cũng có vẻ không có nơi để đi, có nguyện ý bái ta làm sư hay không?"
.
Bạch Liên trong lòng bất mãn, ánh mắt lườm Thương Khúc như muốn ở trên người nàng đục ra một cái động, bất quá Bạch Liên cũng chỉ dám dùng ánh mắt tới biểu đạt, đối với làm mất lòng Châu Trúc Ly, nàng còn tương đương không muốn.
.
Thương Khúc làm ngơ Bạch Liên tràn ngập địch ý ánh mắt, nàng vẫn không bị Châu Trúc Ly mê hoặc, mà là lành lạnh nói, "Ta lấy cái gì tin tưởng ngươi?"
.
Đều nói nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ (4) , đối với người của Đằng Chân đại lục, bái sư là chuyện thập phần trọng đại, với tu chân giả càng là đại sự, kết duyên sư đồ sẽ ảnh hưởng tới nhân quả, một khi bái sư, cũng không dễ dàng như vậy liền có thể dứt bỏ, nếu như tu vi thấp, đạo tâm không ổn định, huỷ bỏ sư đồ quan hệ còn có khả năng suy giảm thọ mệnh, tu vi tụt dốc.
《 (4) Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ — 一日为师,终身为父 ( Yí rì wéi shī, zhōng shēn wéi fù ) : Một ngày làm thầy, cả đời là cha. 》
.
Đối với chuyện này, Thương Khúc quả thực so Châu Trúc Ly muốn chịu thiệt nhiều hơn.
.
Châu Trúc Ly có chút ngừng lại, dường như đang suy nghĩ nên như thế nào chứng minh. Sau cùng, cô chầm chậm đặt Bạch Liên ngồi xuống đất, trước ánh mắt mờ mịt của cả hai, Châu Trúc Ly từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản đao, ở trên cánh tay của mình mạnh bạo cắt ra một đường, huyết hoa lập tức phun dũng, thấm ướt tay áo lục sắc.
.
Bạch Liên kích động hét lên, "Sư tôn!"
.
Châu Trúc Ly không chút để ý phất phất tay, "Vô sự." Cô cười giảo hoạt, giơ ra cánh tay bị thương, đối Thương Khúc ra dấu.
.
"Nhìn xem, lập tức liền muốn khôi phục nguyên trạng."
.
Trước cái nhìn của cả ba, vết thương dữ tợn lấy tốc độ kinh người bắt đầu khép lại, thoáng chốc đã hồi phục hoàn toàn. Nếu như không nhìn vào tay áo đẫm máu kia, khả năng cũng không ai nghĩ tới trên tay Châu Trúc Ly vừa mới rồi còn có một vết cắt thập phần đáng sợ.
.
Thương Khúc im lặng, vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thực đáy mắt đã sớm trở nên hỗn loạn, bên trong bao hàm đủ loại phức tạp tâm tình.
.
Này quen thuộc quang cảnh. . .
.
Bạch Liên nhíu mày, cầm lấy tay Châu Trúc Ly mà cẩn thận tỉ mỉ xem xét, động tác của nàng cực độ thả nhẹ, thanh âm đều nhiễm lên nhè nhẹ trách móc cùng đau tiếc, "Sư tôn. . . Lần sau không cần tự ý thương tổn chính mình, được sao?"
.
Châu Trúc Ly hơi khựng lại một giây, sau đó có điểm tự giễu cười cười, "Đều không thể chết, cần gì phải lo lắng."
.
—— Ta cũng không thể chết được, chịu thương một chút mà thôi. . .
.
Trong ký ức, dường như có người cũng từng nói như vậy. . .
.
Bạch Liên nhíu mày càng chặt, trong mắt ẩn ẩn một vệt âm u, ". . . Sư tôn, người từng nói, không muốn ta làm ra sự tình tự mình hại mình, hiện tại ta cũng nói, ta không muốn thấy người tự mình hại mình."
.
"Người có thể đáp ứng ta chứ, sư tôn?" Bạch Liên dường như khẩn thiết mà truy hỏi.
.
". . ." Châu Trúc Ly nhất thời im lặng, ánh mắt nhìn Bạch Liên phức tạp không rõ hàm nghĩa, hồi lâu sau, cô mới chầm chậm nở nụ cười, bàn tay xoa xoa đầu Bạch Liên trấn an, ". . . Vi sư đáp ứng ngươi."
.
"Người đã nói rồi, tuyệt đối không thể nuốt lời." Bạch Liên thoả mãn mỉm cười.
.
—— Tương lai ra sao, ngươi cũng không thể biết được. . .
.
Chính khi Châu Trúc Ly mở miệng định nói gì đó, Bạch Liên đột nhiên không báo trước đem tay Châu Trúc Ly lên bên miệng, nhu tình hôn lên đối phương lòng bàn tay.
.
Động tác này nhìn vào mắt ngoại nhân có thể xứng thượng vô lễ, khi sư diệt tổ, xứng đáng nhận lấy trừng phạt, thế nhưng đối với Châu Trúc Ly không hiểu lễ tiết mà nói, ngoại trừ bị xúc cảm lạnh lẽo đụng chạm khiến cho hơi rùng mình một chút, ngược lại cũng chẳng có gì đáng nói.
.
Hơn nữa sống chung với Bạch Liên tám năm, Châu Trúc Ly cả ngày đều bị cái xà yêu này quấn lên, dính chặt như keo hồ, Bạch Liên đôi khi động dục còn xử sự thập phần kỳ quái, đụng chạm thân mật một chút cũng không phải không có, Châu Trúc Ly bày tỏ cô đã sớm thói quen, làm ngơ đi là tốt rồi.
.
Thế nhưng, Thương Khúc ở bên cạnh lại không cho là như vậy.
.
Nhìn hai người Châu Trúc Ly ở trước mặt mình đối thoại lại lẫn nhau hỗ động, Thương Khúc ánh mắt càng ngày càng biến đến quỷ dị.
.
Chẳng lẽ nàng lại là nhầm lẫn, hai người nọ kỳ thực không phải sư đồ, mà là tình lữ?
.
Đồng tính luyến ái tại trên Đằng Chân đại lục cũng không phải không có, thậm chí cũng có đồng tính cùng nhau kết thành đạo lữ, chuyện này tại tu chân giới cũng không còn xa lạ, huống hồ Yêu tộc xưa nay hành xử thẳng thắn thô bạo, đối với giới tính càng là không chút để tâm, Bạch Liên nếu như cùng Châu Trúc Ly là đạo lữ, cũng không phải không có khả năng.
.
Bạch Liên cái hôn này là cố ý làm cho Thương Khúc xem, đối Châu Trúc Ly thâm tình ôn nhu hôn một cái sau, còn không quên khiêu khích đối Thương Khúc ném cái mị nhãn.
.
Thương Khúc nhất thời không thể lý giải cái nhìn này.
.
Châu Trúc Ly nhẹ ho một tiếng, hiện tại rốt cuộc để ý tới Thương Khúc đang nhìn mình cùng Bạch Liên, ánh mắt còn thập phần quái dị, Châu Trúc Ly theo bản năng đem tay mình rút ra. Cố ý không để tâm tới ánh mắt bất mãn của Bạch Liên, cô vung vung tay áo, "Ngươi cứ từ từ ngẫm nghĩ, ta không ép ngươi, nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ thả ngươi, nếu ngươi muốn biến cường, ta chấp nhận thu ngươi làm đồ đệ."
.
Thương Khúc mục quang lấp loé, ". . . Ngươi có thể giúp ta biến cường?"
.
Châu Trúc Ly cười càng thêm rạng rỡ, chắc nịch mà gật đầu, "Chắc chắn có thể!"
.
Thương Khúc khao khát lực lượng, điều này Châu Trúc Ly phi thường rõ ràng.
.
Càng là người nằm dưới đáy bùn sâu, càng là người bị thế giới này lãng quên chà đạp, càng sẽ khao khát lực lượng, khao khát biến cường, khiến những kẻ từng chà đạp mình phải trả giá, bảo hộ chính bản thân mình.
.
Thương Khúc cũng như thế, Bạch Liên cũng như vậy, huống hồ Thương Khúc đại tội chính là Kiêu Ngạo, lòng tự tôn của nàng ta so bất cứ ai chỉ càng muốn cao, sở dĩ càng là khao khát trở nên cường đại.
.
Châu Trúc Ly không dấu vết địa cười một cái, có vẻ phá lệ quỷ dị, cô đối Thương Khúc chìa ra một tay, thanh âm thanh thuý trong trẻo.
.
"Cho nên, ngươi theo ta đi?"
•
Đây là một vùng tăm tối, không có dù chỉ một tia quang minh, Châu Trúc Ly thậm chí còn không thể nhìn rõ bàn tay của chính mình, có trong một chốc như vậy, cô nghĩ mình đã mù.
.
Châu Trúc Ly không nhớ được bất cứ thứ gì, cô là ai, cô vì cái gì lại ở đây. . . ?
.
Không nhớ, không có ấn tượng, tựa hồ toàn bộ ký ức chỉ là một khoảng không.
.
Châu Trúc Ly tại trong hắc ám chậm rãi du tẩu, lại chờ đợi thật lâu, cô cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, chính là trong lòng như có nhất đoàn ngọn lửa, nôn nóng mà có chút bất an. Chờ đợi thật lâu, lâu tới mức Châu Trúc Ly từ tâm tình hoảng loạn sợ hãi đã dần quy về bình tĩnh.
.
Châu Trúc Ly cảm thấy. . . thật cô độc.
.
Bên cạnh không có sinh khí, không có bất cứ vật gì, thật tịch mịch. Tịch mịch tới tưởng muốn thật to khóc lên. . .
.
Châu Trúc Ly cũng không rõ mình đã ở tại nơi này bao lâu, đột nhiên, bên cạnh cô xuất hiện một tia quang minh.
.
Cho dù thật nhỏ bé, nhưng vệt minh quang kia tại chốn hắc ám này lại thập phần rõ ràng, Châu Trúc Ly thật sâu mà giật mình, nhiều hơn chính là ngạc nhiên cùng kinh hỉ.
.
Cư nhiên. . . Nơi này còn có người khác?
.
Châu Trúc Ly trôi dần về hướng vật sáng bất minh, cô gần như là vội vã lên tiếng. Thanh âm của Châu Trúc Ly tuy rằng dễ nghe, thế nhưng cô rất ít khi nói chuyện, đa số thời điểm đều là tự nói với chính mình, sở dĩ âm vực nghe vào tai có chút quỷ dị.
.
【 Ngươi. . . là cái gì? 】
.
Vật sáng thế nhưng có linh thức, nó tại trên không trung hơi di chuyển, tựa như đáp lại, bạch quang toả ra từ vật sáng thập phần nhu hoà, khiến cả tâm can Châu Trúc Ly đều trở nên ấm áp.
.
【 . . . Ngươi không rõ chính mình là ai sao? 】Châu Trúc Ly hỏi nó.
.
Vật sáng nhẹ nhàng lay động, giống như đang ủ rũ thừa nhận.
.
【 Ngươi từ nơi nào tới? 】
.
【 . . . 】Vẫn như cũ là ủ rũ không rõ.
.
Đáy mắt Châu Trúc Ly hiện lên một vệt nhu hoà, cô chầm chậm vươn tay, động tác ôn nhu đem vật sáng ôm vào trong lòng, thanh âm mang theo bi ai cùng thở dài.
.
【 —— Chúng ta đều giống nhau. Từ hôm nay, ta cùng ngươi bầu bạn. 】
.
Liền gọi ngươi là Công lược đi. . .
•
. . . Châu Trúc Ly hơi hé mắt, khoé mắt còn lưu lại một vệt nước, cô theo bản năng giơ tay áo lên muốn chùi, sau đó lập tức bị chính mình doạ sợ hết hồn!
.
Mụ đản! Tỷ thế nhưng khóc? ! Châu Trúc Ly nhìn tay áo đẫm nước mắt, tâm tình nhất thời cực kỳ vi diệu.
.
". . . Ký chủ, ngươi ổn chứ?" Công lược hiếm khi săn sóc lên tiếng hỏi.
.
". . . Đều ổn, chính là ban nãy mơ thấy ác mộng mà thôi." Châu Trúc Ly xoa xoa mi tâm, thực sự là kỳ quái, cô cũng chưa từng bị ác mộng ảnh hưởng tới độ rơi lệ bao giờ. . .
.
Công lược im lặng một chút, sau cùng lại hỏi, "Ký chủ mơ thấy cái gì? Vì sao lại như vậy kích động?"
.
Kích động sao? Chẳng lẽ ngoài mất mặt khóc ra, cô còn làm ra sự tình gì càng thêm thất thố? Châu Trúc Ly có điểm bất khả tư nghị tự suy diễn.
.
Châu Trúc Ly vừa mới há miệng tính toán trả lời Công lược, đột nhiên như nghĩ tới gì đó, cô lại khựng lại, nhất thời có điểm tiểu tiểu sững sờ.
.
. . . Cô vừa mơ thấy cái gì?
.
—— Không nhớ.
.
Châu Trúc Ly không dấu vết mờ mịt nhíu mày, tựa như lạc vào mê cảnh nhất dạng, không phân biệt được rõ hư thực.
.
Cô rốt cuộc đã mơ thấy cái gì? Vì sao. . . lại không tài nào nhớ nổi?
.
Chính khi Châu Trúc Ly đang tự mình nghiêng đầu hồi tưởng, Bạch Liên từ động thiên gần đó trườn đi ra —— Không sai, chính là trườn, dùng phần thân dưới trườn trên mặt đất, giống như chỉ xà.
.
Tràng cảnh quỷ dị này quả thực rất doạ người, người khác thậm chí có thể sẽ gào thét thảm thiết, chính là Châu Trúc Ly nhìn nhiều cũng đã thành thói quen.
.
"Sư tôn, người rốt cuộc tỉnh rồi." Bạch Liên trông thấy Châu Trúc Ly đang nhìn mình, nàng lập tức câu câu môi, hoa đào mắt hơi cong lên, nụ cười tràn đầy nhu tình, "Linh thảo ta đều đã chiếu theo sư tôn phân phó trồng xuống, quả đúng như sư tôn đã nói trước đó, bên trong động quả thực có một ao linh tuyền, chúng ta lần này quả là may mắn."
.
". . . Tốt." Châu Trúc Ly hơi rút trừu khoé miệng, Bạch Liên nhìn cô chăm chú, trên mặt như hận không thể ghi rõ mấy chữ "sư tôn mau khen ta, sư tôn mau thưởng ta" .
.
Châu Trúc Ly thật muốn đưa tay lên ôm mặt, có chút không nỡ nhìn thẳng.
.
Đại tỷ, ngươi cũng không phải thiếu nữ hoài xuân, ngươi đều đã bốn trăm bảy mươi bảy tuổi rồi có được hay không? Ngươi bán manh như vậy, thực sự là đại trượng phu ( không sao cả ) sao?
.
Châu Trúc Ly còn đang định lên tiếng thổ tào một câu, Thương Khúc từ đằng xa đã đi tới, vừa vặn cắt ngang tràng cảnh quỷ dị này.
.
"Sư tôn, ta đem thức ăn về tới." Thương Khúc lên tiếng, từ sau khi chính thức bái Châu Trúc Ly làm sư tôn, nàng giống như ngay lập tức liền làm quen, một thanh "sư tôn" gọi tới càng ngày càng thuận miệng.
.
Châu Trúc Ly quay đầu nhìn sang, lập tức bị trạng thái của Thương Khúc hù tới một mặt hắc tuyến, chuyện ác mộng cùng đối thoại với Bạch Liên nháy mắt liền bị hình ảnh trước mặt gạt đi rồi.
.
"Thương Khúc? Ngươi đây là làm sao?"
.
Thương Khúc cả người đều là thương tích, từ trên xuống dưới không có chỗ nào tính là nguyên vẹn, vết thương nặng nhất là ở trước ngực, tựa hồ là bị con vật gì hung hăng trảo, huyết đều sớm thấm ướt bạch y. Có thể vậy nhưng, Thương Khúc ngay cả nửa cái chân mày đều không nhướn, thần thái thập phần bình thản ung dung.
.
Nghe Châu Trúc Ly hỏi, Thương Khúc mới giống như nhận ra chính mình bị thương, nàng cúi đầu tự nhìn bản thân bộ dạng nhếch nhác, sau đó có chút khó chịu nhíu mày trả lời, "Dưới đáy vực có mấy cái yêu thú, đều chưa khai thông linh trí, thế nhưng bọn chúng rất mạnh, ta muốn bắt vài cái về ăn, liền cùng bọn chúng triền đấu một trận. . ." Nói một nửa, nàng lại giơ ra khối thịt ôm trong tay, Châu Trúc Ly thiếu chút nữa bị doạ tới nôn mửa tại chỗ.
.
Đó là một khối thịt. Là chân chính tươi sống thịt. Có vẻ như nó bị Thương Khúc hung hăng bứt ra khỏi chủ thể, cư nhiên vẫn còn thấm đẫm máu tươi, bên trên mơ hồ còn nổi lên gân mạch, quả thực nhượng người cổ họng buồn nôn.
.
"Ta cướp được thứ này." Thương Khúc thanh âm đều đều, bình tĩnh tới độ quái dị, tựa như thương tích trên người nàng không tính là gì, lại tựa như khối huyết nhục trên tay chỉ đơn giản là hoa lá cỏ cây.
.
". . . Tạm để qua đằng khác." Châu Trúc Ly xua tay, ngăn cản Thương Khúc tiếp tục ' trưng bày ' khối huyết nhục kia cho mình xem xét.
.
Còn tiếp tục như thế, cô khẳng định sẽ ói, thực sự.
.
Châu Trúc Ly không phủ nhận, cho dù sống tại tu chân giới đã qua tám năm dài lâu, cô vẫn không thể nào quen nổi với hình ảnh huyết tinh này. Kỳ thật tại tu chân giới nhược nhục cường thực, Châu Trúc Ly hẳn nhiên không thể làm một cái nhát gan người, cô ngay cả giết người đều đã giết qua vài lần, tay đều đã sớm lây dính lên máu tanh, thế nhưng Châu Trúc Ly giết hại yêu thú cùng người khác, từ trước tới nay đều là một đao chí mạng, nhanh chóng lại gọn gàng, cô đối với loại tra tấn máu me be bét thực sự rất không có thiện cảm.
.
Thế nhưng Châu Trúc Ly phản cảm nhiều hơn, chính là thái độ bình tĩnh như không có gì của Thương Khúc.
.
". . ." Thương Khúc nghe lời để khối huyết nhục kia qua một bên.
.
Châu Trúc Ly trầm mặc một lúc, sau đó ngoắc ngoắc tay, ". . . Ngươi tới đây, vi sư có chuyện muốn cùng ngươi giảng."
.
Thương Khúc hơi ngập ngừng một giây, thế nhưng rất nhanh liền định thần, nàng duy trì cước bộ chậm rãi, từ từ đi tới trước mặt Châu Trúc Ly, cùng cô đối diện. Thương Khúc nhìn Châu Trúc Ly một mặt sương lãnh, liền biết đối phương tâm tình hiện tại phi thường không tốt.
.
Quả thực, Châu Trúc Ly đều nhanh bị Thương Khúc nhạ tới nộ khí xung thiên.
.
". . . Sư tôn, người có chuyện gì muốn cùng ta giảng?"
.
Châu Trúc Ly hơi híp mắt, cô âm trầm sắc mặt, thanh âm lạnh lẽo ra lệnh cho đối phương, "Quỳ xuống."
.
". . ." Thương Khúc sắc mặt không cảm xúc nhìn Châu Trúc Ly, cũng không quỳ.
.
"Quỳ xuống." Châu Trúc Ly lặp lại, thanh âm lần này càng thêm âm lãnh, giống như muốn đông chết người.
.
Thế nhưng Thương Khúc thuỷ chung không chịu quỳ, đối với người tự tôn cao như nàng mà nói, cho dù là tử vong ở ngay trước mắt, chỉ sợ nàng cũng không muốn khuất nhục quỳ xuống hai chân.
.
"Ta nói quỳ xuống! Vi sư lời nói ngươi đều không để vào trong tai? Ngươi bái ta làm sư, ta liền xem như cả đời làm ngươi sư tôn! Ta nói ngươi đi đông ngươi buộc phải đi đông, bảo ngươi đi chết ngươi cũng phải đi chết! Còn không mau cho ta quỳ!"
.
Châu Trúc Ly bị bộ dạng cố chấp của Thương Khúc chọc điên, cô tức khí nói lớn, quanh thân mãnh liệt toả ra cường đại uy áp. Uy áp bài sơn đảo hải ập tới, ngay cả Bạch Liên bên cạnh đều có điểm hít thở không thông. Thần tộc uy áp năng lực không phải là phàm nhân có thể thừa thụ, huống hồ Thương Khúc cho dù là Thần tộc, thế nhưng tu vi rất thấp, vừa mới rồi còn chịu phải trọng thương, nàng rốt cuộc không thể chống đỡ, liền chật vật té ngã, quỳ rạp tại trên mặt đất, trong cổ họng nổi lên một cỗ tanh ngọt, Thương Khúc lại cường ngạnh không đem cỗ tanh ngọt kia phun đi ra.
.
Thương Khúc run rẩy chống đỡ uy áp, thế nhưng không khác nào dùng trứng chọi đá, cả người nàng run lẩy bẩy, móng tay cào sâu vào nền đất tới bật máu, nhìn qua đáng thương mà lại khổ sở.
.
". . ." Bạch Liên ở một bên không dấu vết vui sướng nhếch môi, bản tính của Yêu tộc vốn là tàn nhẫn, Bạch Liên sớm xem Thương Khúc không vừa mắt, hiện tại nhìn nàng ta chịu khổ, nàng càng là vui vẻ.
.
Bất quá ngại có sư tôn ở tại, sư tôn còn đang tức giận, Bạch Liên cũng không trực tiếp cười đi ra.
.
Châu Trúc Ly kiềm lại xúc động muốn đem Thương Khúc đánh mấy phát, cô nhíu mày, thanh âm đanh thép mà nói, "Ngươi đây là không hiểu, vẫn là cố gắng tỏ ra không hiểu? Ngươi xem ngươi, tu vi được bao nhiêu? Ta đưa ngươi một viên Tẩy Tuỷ đan, ngươi tạm xem như dẫn khí nhập thể, thế nhưng tu hành một phút đều chưa tu, còn dám có can đảm một mình đi đánh yêu thú? Ngươi là đồ ngu sao? !"
.
Đây căn bản là muốn tự ngược! Châu Trúc Ly hít vào một ngụm lãnh khí, cô biết, Thương Khúc căn bản không bao giờ để ý bản thân chết sống, cho dù có bị người đe doạ tới tính mạng, nàng ta đều có thể nhắm mặt làm ngơ, mặc cho mọi chuyện tới đâu thì tới. Nếu là khi trước, Thương Khúc cho dù có tự ngược bản thân tới hấp hối, Châu Trúc Ly khả năng cũng lười đi quản, thế nhưng từ khoảnh khắc Thương Khúc bái cô làm sư, Châu Trúc Ly cũng xem như cùng Thương Khúc kết thành nhân quả, cũng không thể như cũ không quản đối phương sống chết ra sao.
.
Đồ đệ của bản thân tự đi tìm chết, chẳng lẽ thân là sư tôn, cô lại bỏ mặc đối phương tiếp diễn cái này ngu xuẩn hành động? Châu Trúc Ly hiểu rất rõ tính cách bất cần đời của Thương Khúc, cô chắc chắn nếu như bản thân không hung hăng nói rõ với đối phương như thế là sai trái, thậm chí sau này Thương Khúc còn có thể càng thêm quá trớn.
.
Sở dĩ, cho dù có phải mạnh tay giáo huấn, Châu Trúc Ly cũng tuyệt đối không mềm lòng!
.
Thương Khúc không dấu vết siết chặt nắm tay, nàng lại nói, "Thế nhưng sư tôn nói, muốn ta tự mình đi tìm thức ăn, muốn xem ta có thể hay không bằng chính sức mình sinh tồn, hơn nữa. . . ta cũng không thể chết, rốt cuộc có cái gì đáng lo?"
.
Thương Khúc trong suy nghĩ quả thực là như vậy —— Nàng nếu như đã không thể chết, còn cần gì phải lo lắng?
.
Thương Khúc cho dù trải qua nhiều lần trần thế nhấp nhô, thế nhưng chung quy lại, nàng cũng chỉ là một hài tử chưa đầy mười sáu tuổi, có được bất tử cơ thể, ngoài tự hận chính mình, nàng cũng sẽ kiêu ngạo, sẽ tự phụ, sở dĩ càng không biết chừng mực.
.
Châu Trúc Ly cười, là bị khí cười, cô thậm chí không chút phát giác, câu nói của Thương Khúc vừa rồi, cùng câu mà cô nói với Bạch Liên là giống hệt nhau.
.
"Vực thẳm này thiếu đồ ăn sao? Ngươi ngoài yêu thú ra, chẳng lẽ không biết đường đi bắt chim muông? Ngươi có khả năng bắt yêu thú, chẳng lẽ không có khả năng đi săn điểu bắt thỏ?" Châu Trúc Ly trừng mắt, không chút lưu tình trách mắng, "Ngươi bất tử thì thế nào? Ngươi ỷ mình bất tử, liền chấp nhận nhảy vào hiểm cảnh? Ngươi đây là quá tự tin, vẫn là quá ngu xuẩn? Vẫn căn bản là chán sống, muốn chết?"
.
". . . Phải." Thương Khúc vẻ mặt lạnh lẽo, thanh âm trầm tĩnh đáp lại, "Ta muốn chết."
.
Châu Trúc Ly đáy mắt đầy ngập lãnh ý nhìn nàng.
.
". . . Gia nhân của ta đều chết, tại sao ta lại không thể chết?" Thương Khúc lẩm bẩm, với âm lượng hiện tại, chi bằng nói nàng là đang tự vấn bản thân, "Làm Thần tộc có gì tốt, bất tử lại có gì vui? Nói là món quà được ban tặng, chi bằng bảo rằng đây là lời nguyền rủa tàn nhẫn nhất."
.
"Ta thà rằng chết, còn hơn sống như vậy."
.
". . ." Châu Trúc Ly hung hăng nghiến răng một cái, ngón tay bên dưới y mệ không nhịn được co rút, cô cố gắng thả mềm thanh âm, ít nhiều cũng không trực tiếp hét vào mặt Thương Khúc, ". . . Ngươi sống hay chết, tất cả đều là do vận mệnh quyết định, tại nhiều thời điểm ngươi muốn lựa chọn tử vong, vận mệnh cũng không để cho ngươi được như ý nguyện, mà khi ngươi muốn sống sót thời điểm, vận mệnh lại muốn đem sự sống từ trong tay ngươi tàn nhẫn đoạt đi. Bất công sao? Tàn nhẫn sao? —— Thế nhưng cuộc đời này chính là bất công như vậy, cuộc sống nhiều hơn chính là không ngờ tới, nhiều người muốn sống còn không được, ngươi được ban tặng sự sống vĩnh cửu, cho dù trải qua thống khổ, cũng so với nhiều người còn muốn tốt đẹp! Ngươi còn dám ở đây giở giọng cùng ta oán thân trách phận?"
.
Châu Trúc Ly càng nói càng lớn tiếng, tới cuối cùng, đã gần như là muốn quát to, "Nói sống chết đều do vận mệnh quyết, thế nhưng kể từ khi ngươi bái ta làm sư, sống chết của ngươi đã xem như đều do ta quyết định, vận mệnh cái gì, ngươi đều không cần quan tâm! Ta nói ngươi sống, vậy ngươi buộc phải sống, hiện tại ta chính là ' vận mệnh ' của ngươi!"
.
Châu Trúc Ly nói đến không chút lưu tình, cô thực sự rất không vừa mắt Thương Khúc như hiện tại. Thương Khúc mà cô biết, cả ngày bên miệng đều treo cười, cho dù nụ cười kia đôi lúc rất khiếm trừu, đôi khi thậm chí còn khiến người ta sống lưng phát lạnh, bất quá so với bây giờ vẫn còn tốt hơn nhiều lắm. Châu Trúc Ly thà rằng xem Thương Khúc cả ngày cười trào phúng móc mỉa mình, còn hơn là nhìn nàng ta bộ dáng hời hợt thờ ơ như hiện tại.
.
Thương Khúc bây giờ giống như một người chết, bộ mặt lạnh nhạt mà tê cứng, thái độ có lệ quả thực nhượng người phẫn nộ.
.
"Ta thu ngươi làm đồ, không phải để xem ngươi tự đi tìm đường chết, nể mặt ngươi cùng ta là đồng tộc, lại cùng là hỗn huyết, sở dĩ ta muốn giúp ngươi biến cường. Thế nhưng, ngươi cư nhiên ngay cả chính mình sinh mệnh đều không biết trân trọng, còn có tư cách gì nói muốn trở nên cường đại?" Châu Trúc Ly thấy Thương Khúc trầm mặc không đáp, cô rốt cuộc hừ lạnh, phất tay áo liền bỏ đi vào động thiên.
.
"Tiếp tục quỳ! Ngươi chính mình tự suy nghĩ! Nhận ra sai lầm liền tốt, không chịu tiếp thu, vậy liền trực tiếp cút đi! Ta không cần một cái đồ đệ ngay cả chính sinh mạng của bản thân cũng không biết quý trọng!"
.
"Sư tôn. . ." Bạch Liên nhìn theo bóng dáng Châu Trúc Ly, tựa hồ muốn mở miệng, lại bị Châu Trúc Ly giận chó đánh mèo quát.
.
"Gọi cái gì gọi! Cho ta đi nghỉ ngơi, ngươi đều sắp tới kỳ thay da, còn dám cướp công việc của Thương Khúc loạn quanh di động? Ngươi muốn học nàng ta chơi trò tự ngược sao?"
.
Bạch Liên biết Châu Trúc Ly tâm tình hiện giờ rất kém, nàng sống cùng đối phương tám năm, cũng chưa từng thấy qua Châu Trúc Ly phẫn nộ như vậy được mấy lần. Hơn nữa Châu Trúc Ly nạt nộ còn là có ý tốt cho nàng, sở dĩ Bạch Liên bị trách móc cũng không có nửa điểm tức giận, trái lại nhu thuận lắc lắc đầu, "Không có, ta lập tức liền đi nghỉ ngơi, lập tức liền đi, sư tôn người đừng nóng giận. . ."
.
Châu Trúc Ly phất tay, không nói lời nào đem cửa động phong bế, còn cố ý dựng thêm một tầng kết giới, xem bộ dáng này, phỏng chừng là bị nhạ tức giận, muốn ở một mình một thời gian mới đủ tốt.
.
Bạch Liên nhìn bóng dáng Châu Trúc Ly biến mất sau kết giới, nụ cười trên mặt rốt cuộc thu liễm, thời điểm nhìn về phía Thương Khúc, trên mặt cũng chỉ còn lại biểu tình lạnh lẽo cùng khinh thị.
.
". . . Ngươi còn chưa chịu nghĩ thông suốt? Nếu ngươi không nghĩ thông, cấm chế sư tôn đặt ra trên người ngươi còn lâu mới tiêu thất." Bạch Liên cười châm chọc, đáy mắt là ác ý cùng trào phúng, "Bất quá ngươi cứng đầu như vậy, chịu tội một chút cũng chẳng sai. Sư tôn ngược lại giáo ngươi một cái bài học, để xem ngươi có ngộ ra điều gì hay không."
.
—— Nếu như người này nhất quyết không chịu nghe lời, nàng liền giúp sư tôn thanh lý môn hộ, kẻ cứng đầu không nghe lời vĩnh viễn đều không xứng đáng đứng bên cạnh sư tôn.
.
Bạch Liên xuy cười một tiếng, nhìn Thương Khúc một thân chật vật, nàng có điểm vui sướng khi người gặp hoạ, tràn ngập trào phúng mỉa mai đối phương, "Ngươi đúng là ngu xuẩn, đám yêu thú dưới đây cho dù tu vi thấp, bất quá bọn chúng quanh năm được ma khí nơi đáy vực bồi bổ, ngươi tu vi còn chưa tới nổi Luyện Nguyên nhất tầng, cư nhiên dám cùng tụi nó đấu? Ngươi còn sống, cũng phải cảm ơn bản thân bất tử thể chất."
.
Bạch Liên cười càng thêm ác ý, "Ngoài tấm thân bất tử ra, ngươi còn có cái gì?"
.
". . ." Thương Khúc trầm mặc, chính là bàn tay siết chặt tới chảy ra máu tươi đã bán đứng nàng.
.
Đúng vậy, nàng quá yếu đuối, liên cả mấy cái yêu thú chưa khai mở linh trí đều có thể dễ dàng đem nàng đánh ngã, bị Châu Trúc Ly hạ chú thuật, nàng cũng không thể phản kháng mảy may.
.
Thương Khúc hận, càng nhiều hơn là hận chính mình yếu đuối khiếp nhược.
.
Bạch Liên nói đúng. Không có thân thể bất tử, nàng còn có cái gì đây?
.
Gia nhân cũng không thể bảo vệ, chính mình cũng không thể bảo vệ, dẫn khí nhập thể cũng phải nhờ tới ngoại nhân hỗ trợ, nàng căn bản chỉ là kẻ vô dụng.
.
Thương Khúc lành lạnh ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Bạch Liên một cái, khoé miệng tràn ra một tơ máu, là do ban nãy thụ uy áp quá lớn mà xuất ra nội thương.
.
". . . Ta không cần một cái súc sinh tới để ý."
.
Ánh mắt Bạch Liên nhìn nàng cũng không hiện lên phẫn nộ, Bạch Liên chỉ là càng thêm âm trầm hừ cười một tiếng, "Ta so với ngươi lớn hơn mấy trăm tuổi, ngươi hỗn láo với ta, chọc giận sư tôn, ta còn chưa làm gì ngươi đâu."
.
Nếu như có thể, thật muốn đem đôi kim đồng kia đào đi ra, thực là nhượng người chán ghét đôi mắt. . . Bạch Liên âm âm trắc trắc nghiêng nghiêng đầu, nụ cười trên mặt nhiễm lên một vệt vặn vẹo.
.
Sư tôn thực thích đôi mắt kia, nàng có thể nhận ra được.
.
Nếu như kẻ này tiếp tục chống đối, để sư tôn chán ghét thì tốt rồi, tới khi đó, nàng có thể tuỳ ý xử trí đối phương, cũng không lo bị sư tôn phàn nàn.
.
Bạch Liên thu liễm tia kia điên cuồng, nàng phất tay áo, xà vĩ hơi động đậy, liền quay lưng rời đi địa phương này, ". . . Bất quá, ta cũng lười cùng một hùng hài tử so đo nặng nhẹ, tiếp tục ở đây nhận lấy hình phạt của ngươi đi."
.
". . ." Thương Khúc nhìn Bạch Liên xoay người rời khỏi, cơ thể bị áp chế nhìn qua có điểm cứng ngắc, nàng rốt cuộc không thể kiềm được, nặng nề hộc ra một ngụm máu, làn da tế bạch nhuốm lên sắc đỏ tiên diễm, có vẻ phá lệ nhượng lòng người kinh.
.
Long Xà hỗn huyết. . .
.
Nàng cả đời đều chán ghét nhất xà.
•
Châu Trúc Ly sau khi bước vào động thiên, liền sâu sắc hiểu được cái gì gọi là giận quá mất khôn.
.
. . . Được rồi, kỳ thực cô ban nãy nửa phần đều chỉ là diễn, Châu Trúc Ly cho dù có thật tức giận, bất quá sẽ không bao giờ giận tới mức quát tháo to tiếng như vậy. . .
.
Bất quá Bạch Liên cùng Thương Khúc hiển nhiên đều xem tràng kịch kia là thật, Thương Khúc còn bị cô chèn ép tới thê thảm như vậy, chiếu lấy đối phương tính cách, chỉ sợ sẽ ghi thù. Hơn nữa càng khiến cho Châu Trúc Ly đản đau chính là, Thương Khúc bị chú thuật ép quỳ lâu như thế, đều đã sớm qua năm cái canh giờ, cư nhiên còn không chịu ngộ ra!
.
Sở dĩ, vẫn tiếp tục quỳ!
.
". . . Ta chân tâm mệt, tiểu tử này có thể hay không mềm mỏng một chút? Nhân nhượng một lần thì sẽ chết sao?" Châu Trúc Ly phi thường bất đắc dĩ ngồi gần cấm chế trước cửa động, chống cằm nhìn Thương Khúc vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu quỳ dưới mặt đất —— Cô có thể nhìn thấy Thương Khúc, bất quá đối phương khẳng định không thể trông thấy cô.
.
Công lược thực bình tĩnh bày tỏ, "Ký chủ ra tay quá tàn nhẫn, với tính tình cố chấp của Kiêu Ngạo, nàng ta còn lâu sẽ chịu thừa nhận mình sai."
.
". . . Ta chính là muốn giáo nàng ta một bài học! Không thể để nàng ta tiếp tục coi mạng mình như rơm rác thế được!" Châu Trúc Ly nghẹn một chút, rất nhanh liền phản bác, "Hơn nữa hiện tại mạng ta cùng mạng Thương Khúc là giống nhau, nếu như tiểu tử này ngu xuẩn tự đi tìm đường chết, ta cũng sẽ đi theo nàng ta lĩnh tiện lợi! Ta còn lâu mới để sự tình cẩu huyết này xảy ra!"
.
"Bất quá, ngươi tính để Thương Khúc quỳ như vậy bao lâu? Chú thuật này thực chỉ có thừa nhận bản thân sai mới có thể giải sao?" Vận mệnh có điểm không xác định hỏi.
.
Châu Trúc Ly chép miệng, cô nhún vai một cái, "Cái đó là ta nói điêu thôi, kỳ thực chú thuật kia ta muốn liền có thể giải, bằng không nó thậm chí còn có thể duy trì vĩnh viễn."
.
Vận mệnh: ". . . Cho nên, ngươi không định giải chú?"
.
Nó nhìn Thương Khúc một chút, đối phương sắc mặt tái nhợt như người chết, tơ máu vương tại khoé môi nhợt nhạt đã sớm khô lại, tuy rằng thương tích trên người đã tự chữa lành hoàn tất, thế nhưng thần hồn chịu thương tổn từ uy áp cũng không phải giả. Nếu như hiện tại chú thuật được giải đi, Thương Khúc khẳng định sẽ lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.
.
"Không cần thương hại, ta muốn nàng ta hiểu được, mạng của mình không phải là để khinh thường." Châu Trúc Ly thanh âm thờ ơ hời hợt, thậm chí còn có điểm tàn nhẫn lại lạnh lùng.
.
"Ỷ vào thân thể bất tử, không coi mạng mình ra gì, như Bạch Liên cũng nói —— Chịu phạt một điểm cũng chẳng phải oan uổng."
.
"Nếu như nàng ta không sợ thống khổ, vậy liền chịu đựng thống khổ đi, dù sao ta cũng không ngại." Châu Trúc Ly cười vô tâm vô phế, rốt cuộc chuyển dời tầm mắt, không còn tái để ý tới Thương Khúc ngoài kia.
.
Vận mệnh trầm mặc không đáp, Châu Trúc Ly không hề phát giác ra, dường như nó đang nhè nhẹ thở dài, trong tiếng thở dài kia nhiễm lên một tia bi ai khó thể nhận ra.
.
—— Người không coi chính mình ra gì nhất, không phải chính là ngươi sao? Châu Trúc Ly. . .
___________
(1) Trích từ bài "Mộng Thiên" của Lý Hạ .
•
夢天 — 李賀
老兔寒蟾泣天色,
雲樓半開壁斜白。
玉輪軋露濕團光,
鸞佩相逢桂香陌。
黃塵清水三山下,
更變千年如走馬。
遙望齊州九點煙,
一泓海水杯中瀉。
•
Mộng thiên — Lý Hạ
Lão thố hàn thiềm khấp thiên sắc,
Vân lâu bán khai Bích tà bạch.
Ngọc luân loát lộ thấp đoàn quang,
Loan bội tương phùng quế hương mạch.
Hoàng trần thanh thuỷ tam sơn hạ,
Canh biến thiên niên như tẩu mã.
Dao vọng Tề Châu cửu điểm yên,
Nhất hoằng hải thuỷ bôi trung tả.
•
Mộng lên trời — Lý Hạ
Sắc trời là nước mắt của thỏ già và cóc lạnh khóc,
Mây hé một nửa, sao Bích xiên xiên màu trắng.
Bánh xe ngọc đầy móc, làm ánh sáng phát ra như ẩm ướt,
Gặp tiên đeo ngọc hình loan trên con đường thơm hoa quế.
Dưới ba quả núi thần kia có cảnh bụi vàng nước trong,
Một canh trên mặt trăng bằng ngàn năm mau như ngựa phi.
Từ trên cao nhìn về Tề Châu, thấy chín điểm khói,
Nước một biển sâu đựng vừa trong một cái chén. ( Theo thivien.com )
____________
【 Tác giả có đôi lời muốn nói 】Chương mới câu giờ quá lâu, sinh thần Lạc Hoa liền cứ như vậy bị bỏ lỡ. Vốn là muốn để chương này dài ra thêm vài ngàn từ, chính là lão Bát Quái thực sự HOLD không nổi nữa, bỏ cuộc _(:з」∠)_ Tiểu phúc lợi sẽ cập nhật tại nhóm kín, ước chừng dài ba ngàn từ, ai muốn xem liền vào nhóm nha yêu~ ٩( ╹▿╹ )۶
Sắp sửa tới Weihnacht, thời tiết cũng đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển lạnh rồi, đại gia nhớ cẩn thận giữ ấm, đừng để bị cảm mạo. Bản cập nhật chưa qua chỉnh sửa, có chỗ nào sai sót thỉnh đại gia bỏ qua, đại gia cuối tuần khoái hoạt, phi thường yêu các ngươi, ma ma đát~╭(╯3╰)╮
Liên kết nhóm tại đây bấm hạ → https://m.facebook.com/groups/941457192686102?ref=bookmarks&resurrect_cookie=1&_rdr
[ VĂN CHƯƠNG SỐ LƯỢNG TỪ: 12671 từ. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro