Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆ 18【Hà Diệp Sinh】

LUÂN HỒI THỨ BA

Hà Diệp Sinh(*)

(*) Trích từ "Mộ thu độc du Khúc giang" của Lý Thương Ẩn.

暮秋獨遊曲江李商隱

荷葉生時春情生,
荷葉枯時秋恨成。
深知身在情長在,
悵望江頭江水聲。

Mộ thu độc du Khúc giang — Lý Thương Ẩn

Hà diệp sinh thì xuân tình sinh,
Hà diệp khô thì thu hận thành.
Thâm tri thân tại tình trường tại.
Trướng vọng giang đầu giang thuỷ thanh.

Cuối thu một mình chơi ở sông Khúc — Lý Thương Ẩn

Lá sen sinh ra lúc tình xuân phát sinh
Lá sen tàn khi hận thu chớm thành
Biết rõ thân còn thì tình còn mãi
Buồn nhìn về đầu sông chỉ nghe tiếng nước sông chảy. (Theo thivien.com)

_____________

☆〔Đệ thập bát chương

Hậu Thiên 961



Phong Đô cuối năm vô cùng lạnh lẽo, cái lạnh của mùa đông như thấm cả vào trong xương cốt, đường đi bị tầng tầng tuyết dày trắng xoá bao phủ. Loại thời tiết gió tuyết này rất nguy hiểm, nếu như không cẩn thận, bị đông chết cũng là chuyện bình thường.

.

Vốn dĩ Phong Đô quanh năm đều ấm áp, đến cả mùa đông cũng có thể khiến người ta cảm thấy nóng như mùa hạ, nhưng năm nay thời tiết có vẻ khắc nghiệt, mưa tuyết triền miên không dứt, giống như muốn nhấn chìm cả đô thành trong biển tuyết.

.

Châu Trúc Ly run cầm cập đi vào một khách điếm cách đó không xa, tuy rằng cô có nguyên khí bảo hộ, trong người còn có thần lực giúp ủ ấm, nhưng Châu Trúc Ly vận dụng nguyên lực vẫn còn có chút trúc trắc chưa quen, lại thêm việc Phong Đô đầy rẫy cường giả, nếu như sơ suất sử dụng thần lực, khẳng định sẽ bị người khác nghi ngờ. Nên Châu Trúc Ly chỉ có thể chống chọi với giá rét, đi một đường từ Tây đại lục tới thẳng Phong Đô.

.

Cũng may Thần linh da dày thịt béo, bị thương còn có Thần huyết tự động chữa lành vết thương, đối với Châu Trúc Ly mà nói, quả thật không còn gì hơn thế này.

.

"Hoan nghênh tiên nhân!" Tiểu nhị trông thấy Châu Trúc Ly bước vào khách điếm, lập tức sắc mặt niềm nở đi ra nghênh đón, "Không biết ngài là tới đặt phòng, hay là muốn ăn tối?"

.

Tiểu nhị vốn là người trong nghề, tuy rằng hắn không có thiên phú tu tiên, tu luyện hồi lâu vẫn chỉ dậm chân ở Luyện Nguyên bát tầng, nhưng khả năng sát ngôn quan sắc quả thực ít ai bì kịp, nhìn Châu Trúc Ly một thân y phục sang quý, lại thêm tu vi sâu không lường được, tiểu nhị liền không chút ngập ngừng gọi ngay một tiếng "tiên nhân" ngọt xớt.

.

Nếu như là tu chân giả bình thường, chỉ sợ đã sớm đắc ý phổng mũi hất mặt cười. Tu chân giả để ý nhiều nhất chính là tu vi, sau đó mới tới gia thế, cho nên bọn họ đa số đều cực kỳ thích phô trương thanh thế, như muốn chiêu cáo cho toàn thiên hạ biết mình là người tu tiên.

.

Châu Trúc Ly lại không để ý nhiều tới thế, cô hơi cười cười, nói với tiểu nhị, "Cho ta một phòng bình thường, nếu có thì mang lên phòng ta một vò Trúc Diệp Thanh (1), cơm tối gì đó để sau rồi nói."

(1) Trúc Diệp Thanh Tửu — 竹葉酒: Rượu ngâm ủ lên men với lá trúc, được sản xuất ở Phần Dương. Loại rượu này nổi danh từ thời cổ đại, được biết đến đầu tiên khi chưng cất rượu cùng với lá trúc. Trúc Diệp Thanh có màu vàng trong suốt với ánh màu xanh, có mùi dịu ngọt độc đáo được chế từ Phần Tửu với các loại dược liệu. Tác dụng giúp làm ấm dạ dày, trung hòa hoạt động của gan và máu, bình ổn khí và giảm trừ mệt mỏi, cải thiện tiêu hóa, kích thích tuyến nước bọt. Nhân vật Lý Tầm Hoan (trong truyện kiếm hiệp Tiểu Lý Phi Đao của Cổ Long) rất mê loại rượu này. (Theo blogspot.phapsu.com)

.

Tiểu nhị lập tức đi sắp xếp phòng, hôm nay cũng không biết là ngày hoàng đạo gì, Phong Đô khắp hang cùng ngõ hẻm đều vắng hoe không một bóng người, đến cả các khách điếm mỗi ngày đông nghịt cũng chẳng còn nơi nào mở cửa đón khách. Châu Trúc Ly lê lết từng khách điếm một, vẫn không tìm được nơi nào tiếp khách, đang tính toán bỏ cuộc, may sao lại tìm ra nơi này.

.

"Cô nương, ngươi là từ nơi nào đến?" Bên cạnh Châu Trúc Ly có một nam tử đang ngồi độc ẩm, thấy cô ngồi xuống ghế, y liền xáp lại gần bắt chuyện.

.

"Trông trang phục của cô nương, cũng không giống như người Cửu Châu."

.

... Ta là từ Thần giới đi xuống, nếu ta nói như vậy, người anh em, ngươi sẽ tin tưởng sao?

.

"... Ta tới từ phía Tây đại lục." Châu Trúc Ly mỉm cười ôn hoà, cùng người lạ bắt chuyện cũng không ngượng ngùng, "Còn công tử đây? Xem khẩu âm của ngươi, cũng không giống với người Cửu Châu."

.

Nam tử hào sảng cười mấy tiếng, "Cô nương thật là tinh ý! Ta vốn sinh ra ở phía Nam, cũng không phải người Cửu Châu, đương nhiên khẩu âm không giống!"

.

Mắt Châu Trúc Ly hơi nheo lại, tựa hồ nghĩ tới gì đó, nhưng chút biến đổi này chỉ trong nháy mắt, nhanh tới nỗi nam tử cũng không kịp nhìn ra cái gì.

.

"Ta nghe nói phía Tây đại lục dạo gần đây phát sinh dịch bệnh kỳ quái, còn sắp sửa lan tràn tới Phong Đô, cô nương là tới đây lánh nạn sao?"

.

Châu Trúc Ly hơi chớp chớp mắt, lại lắc đầu, "Không phải, ta chỉ là thuận đường đi qua Phong Đô mà thôi. Nhưng việc mà công tử nói, bệnh dịch sắp lan tới Phong Đô là chuyện gì xảy ra?"

.

Nam tử đưa tay chỉ phía ngoài đại môn, mấy khách điếm phía đối diện đều đóng cửa tắt đèn, đường xá cũng vắng vẻ hiu quạnh, "Cô nương nhìn xem, Phong Đô này khi trước thuộc về thành trấn nhộn nhịp nhất nhì đại lục, hiện tại bởi vì người dân sợ hãi thứ dịch bệnh kia, người dám bước ra ngoài cũng chẳng còn mấy ai."

.

Châu Trúc Ly đương nhiên biết nơi khởi nguồn của dịch bệnh này, còn biết cả người bắt đầu nó là ai, nhưng thân phận bản thân đặc thù, cô cũng không tiện để lộ.

.

Châu Trúc Ly hơi nhíu mày, diễn xuất nhập thần mà hỏi nam tử nọ, "Dịch bệnh? Là bắt nguồn từ nơi nào của phía Tây? Nghe qua còn có vẻ rất nghiêm trọng..."

.

Nam tử hơi ngạc nhiên, "Cô nương không phải là người Tây đại lục sao? Thế mà lại không biết chuyện này?"

.

"Ta từ hai mươi tuổi đã rời Tây đại lục tới Nam đại lục tu luyện, đã lâu lắm rồi không quay trở về cố hương, lại thêm ta quanh năm cũng chỉ chăm chú bế quan tu luyện, mới vừa hạ sơn không lâu, cho nên cũng không rõ ràng lắm về những sự việc xảy ra mấy năm gần đây." Lời này cô nói ra thập phần tự nhiên bình thản, giống như sự thật vốn là như vậy.

.

Tu chân giả thường độc lập trưởng thành, đa số đều vô thân vô cố, vô gia vô hữu, từ nhỏ rời xa thân nhân mà gia nhập các môn phái là chuyện vô cùng bình thường, thậm chí có người từ nhỏ đã không rõ quê hương gốc gác của mình là ở đâu, từ khi có ý thức đã bị phụ mẫu đưa tới tiên môn đại phái học tập tu tiên, đó cũng là lý do khi Châu Trúc Ly nói ra những lời này, nam tử không hề nghi ngờ nửa chữ.

.

"Là vậy sao?" Nam tử gật gù, biết Châu Trúc Ly cũng là tu chân giả, y cảm thấy đối phương như đồng chí, lập tức xoá bỏ ngại ngùng mà bắt đầu khoa chân múa tay kể lại sự tình kia.

.

"Để ta nói cô nương nghe, đại dịch kia bắt đầu bùng phát ở một ngôi làng nhỏ phía Tây đại lục, sau đó lấy tốc độ kinh khủng lây lan ra khắp những ngôi làng xung quanh. Nghe nói..." Nam tử có chút không chắc chắn lắm lẩm bẩm, "A? Ngôi làng đó gọi là cái gì? Mộc Hoa thôn?"

.

"... Hẳn là Mộc Diệp (2) thôn." Châu Trúc Ly thuận tiện sửa đúng giúp y.

(2) Nam tử đọc chữ "Diệp" () nhầm thành "Hoa" () do thiếu chữ "Hoả" ().

.

"Cô nương biết ngôi làng này?"

.

"Không biết, ta chỉ từng nghe người ta đề cập qua mà thôi. Mộc Diệp thôn nằm tại một vùng núi khá hẻo lánh, bình thường cũng ít người dân tới đó sinh sống, ai nghĩ tới..." Châu Trúc Ly thở dài một tiếng, lại hỏi, "Công tử có biết, dịch bệnh kia có triệu chứng ra sao không?"

.

Nam tử cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó thành thành thật thật trả lời, "Ban đầu, người bệnh sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, triệu chứng cùng trúng phong hàn không khác nhau lắm, khiến nhiều người còn nhầm lẫn, nhưng sau đó cơ thể sẽ dần mất đi tri giác, cuối cùng rơi vào hôn mê. Hôn mê xong..." Nam tử hơi ngừng lại, kế tiếp có chút gian nan nói nốt một nửa câu sau, "... Thường sẽ xuất hiện hai trường hợp."

.

"Hai trường hợp?" Châu Trúc Ly thuận theo mà hỏi.

.

"Ừ, đa số đều vĩnh viễn chìm vào hôn mê, sau đó cơ thể sẽ giống như bị hoại tử, da thịt trở nên tím tái, nhưng sau đó lại mềm ra. Ta nói là mềm, ý ta là mềm nhão như cháo ấy! Cuối cùng nội tạng cùng huyết nhục đều nhão thành một bãi bùn, tách rời khỏi cơ thể, lưu lại cũng chỉ còn một bộ bạch cốt." Nam tử cúi đầu, thanh âm hơi ảm đạm, "Trước đó ta từng đi qua một thôn nhỏ, như thường ngày hạ sơn giúp thôn dân trảm yêu trừ ma, thế nhưng... thôn dân ở đó đều đã trúng dịch bệnh, khi ta tới nơi, đã sớm cứu vãn không được."

.

"Gần đó không có ai?" Châu Trúc Ly nhíu mày, "Không ai nhắc nhở ngươi sao?"

.

"Làm sao sẽ có ai rảnh hơi nhắc nhở ta?" Nam tử cười khổ, "Cả thôn đó đều mắc phải dịch bệnh quái quỷ kia, còn ai dám tới gần cửa thôn nửa bước chứ?"

.

... Quả thực giống như dưỡng phụ dưỡng mẫu của Thương Khúc khi đó, bị người dân xua đuổi xa lánh.

.

Châu Trúc Ly lại thở dài, cô quả thực không biết phải nói gì.

.

"... Còn ngươi nói, trường hợp thứ hai là cái gì?"

.

Nam tử biết mình vô ý nhớ lại chuyện cũ, y hơi ho khan một tiếng, lập tức lấy lại tinh thần, "À, trường hợp thứ hai, so trường hợp thứ nhất ít xảy ra hơn, nhưng triệu chứng ban đầu cũng giống nhau, chỉ khác một điểm — Sau khi hôn mê một thời gian, người bệnh sẽ tỉnh lại, tình trạng so với khi trước thậm chí càng khoẻ hơn gấp mấy lần."

.

Châu Trúc Ly lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, lại hỏi y, "Như vậy không phải là bình thường trở lại sao?"

.

Nam tử lắc đầu, chứng minh dịch bệnh kia cũng không đơn giản như vậy, "Làm gì có chuyện may mắn tới mức độ đó. Ta nói bọn họ tỉnh lại là một chuyện, nhưng có tỉnh táo hay không lại là một chuyện khác."

.

Lúc này, y lại bất chợt hỏi một câu không hề liên quan, "Cô nương, ngươi biết Phương gia chứ?"

.

"... Có biết, ý ngươi là Phương gia hơn trăm năm trước đã toàn diệt?" Ta còn quen biết qua lại với hai cô nương của Phương gia đây này.

.

"Đúng, chính là Phương gia đó." Nam tử gật đầu, lại nói, "Ngươi chắc hẳn không biết, Phương gia năm đó diệt gia cũng là vì dịch bệnh này."

.

Châu Trúc Ly vô cùng tận chức tận trách, đúng thời gian biểu hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, "Ý công tử là, Phương gia cũng mắc bệnh sao? Còn vì dịch bệnh này mà diệt gia?"

.

"Đúng đúng, bọn họ mắc phải trường hợp thứ hai." Nam tử chép miệng, "Người đầu tiên mắc bệnh chính là Phương gia phu nhân, nàng ta hôn mê bảy ngày, ngày thứ tám tỉnh lại, thần trí thanh tỉnh, tay chân khoẻ mạnh, thế nhưng đêm hôm đó lại đột nhiên phát điên, chém chết nha hoàn thân tín nhất bên người!" Nói tới đây, tựa như để tăng thêm phần kịch tính, nam tử còn cố ý hạ thấp giọng nói, nghe qua ghê rợn cực kỳ.

.

"Phương gia sau đó cho rằng, Phương phu nhân chỉ là tâm tình có chút không tốt, nàng ta cũng bệnh nặng mới khỏi, cho nên mới ra tay giết nha hoàn kia, vả lại ta nghe nói, nha hoàn đó trước nay cũng nổi tiếng tính tình vừa thẳng thắn vừa táo bạo, nếu như nàng ta sơ ý chọc giận Phương phu nhân, cũng chẳng khiến người ngạc nhiên." Nam tử khoanh tay mà tặc lưỡi, rõ ràng chỉ là một thanh niên đến ba mươi tuổi còn chưa đạt tới, lại cố ý muốn ra vẻ như nam nhân lớn tuổi.

.

"Đáng sợ hơn chính là, y sư kiểm tra qua tình trạng của Phương phu nhân, nhưng kết quả năm lần bảy lượt là bình ổn không vấn đề gì! Sau đó không lâu, Phương gia dậy sóng, bởi vì người Phương gia từ trên xuống dưới, đều bắt đầu xuất hiện triệu chứng!" Nam tử khua tay múa chân, làm vài cái động tác phụ hoạ, "Bắt đầu từ các nha hoàn, lại tới lượt các trưởng lão, sau đó đến cả Phương gia gia chủ cũng vướng phải! Thời điểm đó ván đã đóng thuyền, bệnh đã lan hết, có muốn cũng không thể cứu chữa nữa."

.

"Cuối cùng, vào một đêm, toàn bộ Phương gia đều phát cuồng, tựa như bị quỷ nhập vậy, bọn họ không chút nhân từ chém những người bên cạnh tới không ra hình dạng! Sau đó có người phát hiện đi tìm cứu trợ, lúc tới nơi, Phương gia chẳng còn người nào là may mắn sống sót."

.

Chuyện nam tử kể là đi theo đúng kịch bản, nhưng thực tế lại khác ở một điểm, Phương Tâm sau đó vẫn còn sống, Phương Hoa — cũng chính là Như Hoa — thì quả thực đã chết. Nhưng sau khi nàng ta tử vong, bởi vì thù hận quá sâu nặng, nàng đã hoá thành Quỷ, cuối cùng được Tiêu Thuần Nhiên thu làm thuộc hạ thân tín.

.

"Cho nên, ta nói ngươi nghe, dịch bệnh này thật sự là rất rất đáng sợ, đến cả Phương gia năm đó là tu chân thế gia đứng nhất nhì đại lục, cũng vô thanh vô tức mà bị huỷ diệt như vậy! Hơn nữa tới thời điểm hiện tại, vẫn không có ai tìm ra phương thuốc chữa trị, cách nó lây lan ra sao cũng không rõ, kiểm tra lại thấy cùng phong hàn không khác gì, cho nên người dân đại lục hiện tại đều lo được lo mất, mỗi ngày đều sống trong sự hoảng sợ." Nam tử nhún vai, bất đắc dĩ thở dài, "Ta cũng chẳng rõ mình đã mắc bệnh hay chưa nữa, không lâu trước ta đụng phải thôn làng kia, có người nói ta có khả năng bị lây nhiễm rồi đó..."

.

Châu Trúc Ly trầm mặc nhìn nam tử vài giây, sau đó cười ôn hoà vỗ vỗ bả vai hắn, "... Cảm ơn công tử đã thay ta giải thích một hồi."

.

"A, đều không thành vấn đề, cô nương không cần quá khách sáo, chung quy hai ta đều là người tu tiên với nhau, chút chuyện nhỏ này ta không để bụng." Nam tử cũng cười khách khách khí khí.

.

"..." Châu Trúc Ly nhìn hắn, há há miệng, muốn nói rồi lại thôi.

.

Lúc này, tiểu nhị rốt cuộc cũng quay lại, hắn quay sang Châu Trúc Ly làm một cái lễ, sau đó lại nói, "Tiên nhân, phòng của ngài đã sắp xếp xong xuôi, mời tiên nhân đi theo tại hạ lên phòng."

.

"Được, chúng ta đi." Châu Trúc Ly xoay người tính bước đi, lại tựa như nhớ ra chuyện gì đó, cô hơi quay đầu lại, cười xán lạn nói với nam tử lạ mặt kia.

.

"Công tử, nể tình chúng ta cùng là tu chân giả, ta tốt bụng khuyên nhủ ngươi mấy câu: ngươi sắp tới không nên tới Dương Châu, tốt hơn hết vẫn nên quay về Tiêu Dao phái của ngươi, nơi đó là địa phương an toàn nhất hiện giờ, Dương Châu sắp tới sẽ có tai hoạ ập xuống."

.

"Còn nữa, công tử không hề mắc bệnh, nên ngươi không cần lo lắng." Châu Trúc Ly cúi người, từ trong túi áo Càn Khôn lấy cho y một lá bùa vàng, lại cẩn thận dặn dò, "Thời điểm công tử cảm thấy mình có lẽ đã trúng phải dịch bệnh kia, nhớ dán lá bùa này lên ngực trái, nó có thể giúp công tử tránh thoát được một lần tử kiếp."

.

Cho dù Phẫn Nộ chưa chắc đã trung nhị tới mức ra tay sát hại đồng môn, nhưng cẩn thận cũng không phải chuyện thừa thãi.

.

Nam tử sững sờ cầm bùa trên tay, vốn định hỏi người kia thêm vài câu, lại nhất thời hoàn toàn quên mất vấn đề mình muốn hỏi. Nhìn Châu Trúc Ly vẫy tay chào mình, y theo bản năng cũng giơ tay lên vẫy lại chào tạm biệt cô.

.

Đợi cho thân ảnh của Châu Trúc Ly cùng tiểu nhị hoàn toàn biến mất sau thang lầu, y mới giật mình hồi thần, kế đó mờ mịt chớp mắt tự vấn.

.

... Đối phương làm thế nào biết y không mắc bệnh? Còn biết y muốn đi đến Dương Châu? Còn tai hoạ ập xuống... Rốt cuộc là có ý tứ gì?

.

Hơn nữa, làm thế nào đối phương nhận ra y là người của Tiêu Dao phái...

.

Nam tử im lặng trầm tư một hồi, trong lòng mạc danh kỳ diệu thấp tha thấp thỏm, đương lúc y tính toán chạy theo truy hỏi Châu Trúc Ly rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành, truyền âm phù bên đai lưng chợt vang lên thanh âm quen thuộc, kéo lại tinh thần của y.

.

"Thanh Tiêu! Ngươi còn không mau quay trở về Tiêu Dao phái? Ở ngoài chơi bời lêu lổng gần nửa tháng vẫn còn chưa chán? Mau về phái giúp ta quản giáo đám đệ tử tân nhập, một mình ta lo liệu sắp sửa lao lực chết rồi!"

.

Nam tử vội vội vàng vàng lấy truyền âm phù ra, nghe thấy lời đối phương nói, y không khỏi ai oán phản biện.

.

"Tỷ tỷ, không phải còn có các sư huynh sư tỷ ở đó sao? Các ngươi đều có mặt đông đủ, vì cái gì còn muốn nhờ cậy tới một thiếu niên như ta?"

.

"Không cần nhiều lời, tuổi tác tại Tiêu Dao phái này không có phân biệt, lập tức quay về phái cho ta!" Nữ tử mang theo một loại không giận tự uy thanh âm, khiến cho nam tử thực sự không còn lời gì để nói, y chỉ có thể thở dài nhất mực tuân theo.

.

Nam tử còn chưa muốn bị tỷ tỷ của mình đuổi tới tận đây đánh gãy chân đâu.

.

"A, tỷ tỷ." Nam tử đột nhiên như nhớ ra gì đó.

.

"Làm sao?"

.

"Ta nghĩ lại rồi, lần tới chúng ta đi Vạn Cô thành đi, đừng đi Dương Châu." Nam tử gãi gãi má, có chút xấu hổ, "Ta đột nhiên không muốn tới Dương Châu nữa."

.

Thanh âm của nữ tử cất cao, rõ ràng là vô cùng tức giận, "Thằng nhãi tuỳ hứng nhà ngươi! Lần trước thì nằng nặc đòi đến Dương Châu cho bằng được, gần đến ngày khởi hành thì đổi ý, ngươi muốn chọc điên tỷ tỷ ngươi có phải không?"

.

"Không có không có, chỉ là ta nghe nói Dương Châu dạo gần đây có bão tuyết, đường đầy có tuyết đọng nên đi lại khó khăn lắm, mà nhà cửa cũng bị tuyết vùi lấp hết, có gì đáng xem đâu chứ. Chẳng thà đi Vạn Cô thành ăn uống thả phanh còn hơn, tỷ tỷ ngươi thấy có hợp lý không? Ta biết rất nhiều quán ăn ngon ở Vạn Cô thành, năm ngoái ta mới Tuyết Như đi, chúng ta..." Nam tử không ngừng dỗ ngọt tỷ tỷ, y nhanh chóng đứng dậy rời khỏi khách điếm, bóng dáng chẳng mấy chốc đã biến mất trong đêm đen.



"... Ký chủ, ngươi lại làm chuyện bao đồng." Công Lược dùng ngữ diệu lạnh như băng quở trách, "Hiện tại thân phận của ký chủ rất đặc thù, cho nên, ta thành thật khuyên nhủ ký chủ an phận thủ thường."

.

Châu Trúc Ly nằm nhoài trên giường lớn, tay giơ cao vò Trúc Diệp Thanh, nốc rượu thập phần vui vẻ, không chút nào để tâm tới Thần Khí nhà mình đang lải nhải trách móc.

.

"Ta chỉ cảm thấy thanh niên kia có chút quen mắt, hơn nữa hắn cũng là người thành thật, cho nên mới muốn giúp đỡ hắn một chút mà thôi, dù sao cũng chỉ là một lá Thanh Tâm phù, tuỳ tiện vẽ vẽ là được thêm mấy cái." Châu Trúc Ly lại uống một ngụm rượu, sau đó lại cảm thán, "A... Thiên Nhãn quả thật là bàn tay vàng! Ta còn có thể nhìn ra tử kiếp của hắn là ở Dương Châu, còn biết hắn là người của Tiêu Dao phái!"

.

Trước nay cô chưa từng chân chính sở hữu bàn tay vàng, Châu Trúc Ly cảm thấy kích động tới nỗi muốn khóc. Thiên đại lão gia, ngài rốt cuộc cũng chú ý tới sự tồn tại của ta rồi!

.

Có thứ này, quả tình giúp đỡ được rất nhiều việc, hơn nữa đôi khi còn có thể dùng nó đọc suy nghĩ của người khác, đấu trí cùng người cổ đại cũng không còn lo thua cuộc! Xuyên việt đại thần vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

.

"Làm ơn đừng tuỳ ý sử dụng Thiên Nhãn, nếu như bị phát hiện thân phận, ký chủ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm." Công Lược vẫn như trước lạnh lùng nhắc nhở, cũng không biết từ khi tiếp nhận nhiệm vụ tới nay, đây đã là lần thứ bao nhiêu nó phải lặp lại câu này.

.

Châu Trúc Ly cười xuề xoà, tay giơ cao vò rượu, chất lỏng sóng sánh gần như muốn đổ cả ra ngoài, một ít rượu trượt xuống cổ tay trắng nõn, thấm ướt tay áo.

.

"Bạn tốt, ngươi cũng cứng ngắc quá rồi đó! Ta vẫn luôn chú ý phải trái trước sau, sau đó mới dám sử dụng Thiên Nhãn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm!" Châu Trúc Ly vẫn như mọi khi bất cần đời cười hì hì, "Hơn nữa ngươi chưa từng nghe qua câu này sao? Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt (3)! Ta hiện giờ đang hưởng thụ nhân sinh!"

(3) Nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt — 人不为己,天诛地灭/Rén bù wèi jǐ, tiān zhū dì miè: Người không vì mình, trời tru đất diệt.

.

Công Lược vô cùng bất lực, lựa chọn im lặng, nó cảm thấy, cùng Ước Thúc trò chuyện so với khuyên can Châu Trúc Ly đừng làm chuyện gì đó còn dễ dàng hơn...

.

"À, phải rồi phải rồi, hôm qua các ngươi nói, Sắc Dục hiện giờ đang ở đâu?" Châu Trúc Ly rốt cuộc cũng chịu để ý tới nhiệm vụ, Công Lược còn tưởng cô đã sớm quên mất mục đích của bọn họ khi tới Phong Đô.

.

Không có cách, từ lúc Châu Trúc Ly đọc xong thông tin của thân thể này, cô phát hiện bản thân hiện đang là Thần linh, sau đó giống như được tiêm thêm 5000cc máu gà mà hí ha hí hửng chạy đông nhảy tây, khiến Vận Mệnh hữu khí vô lực nhắc nhở.

.

Hơn nữa nhiệm vụ lần này cũng không bị giới hạn thời gian như trước đó, còn có hào quang thần thánh của Công Lược cùng Vận Mệnh chiếu rọi, Châu Trúc Ly lập tức bày ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi. Dù sao có Công Lược ở đây, có người tấn công cô cũng có đủ biện pháp đối phó, cho nên Châu Trúc Ly không lo làm nhiệm vụ, chỉ chăm chăm đi thăm thú đủ thứ.

.

Nếu như không phải Vận Mệnh đích thân xuất hiện nhắc nhở, chỉ sợ Châu Trúc Ly thật sự quên mất nhiệm vụ...

.

"... Trọng Thiên các." Vận Mệnh rốt cuộc vẫn phải ra mặt.

.

"Trọng Thiên các..." Châu Trúc Ly suy ngẫm lặp lại, "Rõ ràng ngươi nói, Sắc Dục chuẩn bị bị người đem ra bán, cơ mà ngày nàng ta bị bán đi chính xác là ngày nào? Vả lại, Trọng Thiên các đi hướng nào đây?"

.

Châu Trúc Ly lo cái này cũng không phải sai, Phong Đô là thành đô của Nhân tộc, diện tích cũng không tính là nhỏ, tuỳ tiện tìm chắc chắn tìm không thấy. Huống hồ, nơi giao dịch đấu giá của Trọng Thiên các trước giờ vẫn đều được giữ bí mật, người không có lệnh bài sẽ không được phép đi vào bên trong, Châu Trúc Ly cũng không thể ỷ mạnh hiếp yếu xông vào cướp Bạch Liên đi được, cho dù cô quả thực đã từng có ý định làm như thế... Khụ.

.

"Về chuyện vị trí Trọng Thiên các, bọn ta có thể lo liệu, ký chủ không cần quá lo lắng." Công Lược bình thản trả lời, việc này đối với nó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không đáng lo.

.

"Mười ngày nữa, Trọng Thiên các sẽ mở chợ giao dịch, trước đó ký chủ có thể tìm cách đi lấy lệnh bài." Công Lược im lặng một chút, sau đó lại nói thêm, "Một lệnh bài giá trị tám chục nguyên thạch thượng phẩm."

.

"..." Ni mã! Đây là giết người không dao sao? (╯°□°)╯彡┻━┻

.

Phải biết, một ngàn nguyên thạch hạ phẩm mới bằng một viên nguyên thạch trung phẩm, mà một ngàn viên nguyên thạch trung phẩm mới bằng một viên nguyên thạch thượng phẩm.

.

Châu Trúc Ly bây giờ tuy rằng là Thần linh, vậy nhưng lại xui xẻo là đoạ Thần, bởi vì vi phạm luật lệ của Thiên giới — không sai, ngay cả Thần linh cũng có sách luật — cho nên cô bị Thiên Đế đá xuống phàm giới, nửa phần nhân tình cũng không thèm để ý.

.

Lưu lạc tới tận mức độ này, trên người cô ngoài một ít nguyên thạch thượng phẩm cùng một bộ y phục đắt giá ra, ngoài ra cũng chẳng còn thứ gì có thể bán ra tiền.

.

... Cùng lắm thì cắt máu đem bán?

.

Châu Trúc Ly nhìn xuống cổ tay, nơi đó hơi hiện lên mạch máu màu xanh, cô giống như nhìn mỏ vàng mà chùi chùi nước miếng.

.

Thần huyết xưa nay nổi tiếng chữa được bách bệnh, nếu đem máu đi bán, có lẽ cô sẽ  phất lên sau một đêm, phát tài gì gì đó, không còn gì dễ dàng hơn thế!

.

"... Xin đừng suy nghĩ bậy bạ." Vận Mệnh không nhịn được, lập tức lên tiếng cắt ngang màn YY về tương lai bán máu kiếm tiền của Châu Trúc Ly.

.

"Ngươi còn có thể nghĩ ra biện pháp máu me tới như vậy sao, ta quả thực không còn lời gì để nói rồi." Nếu Vận Mệnh có bản thể, chỉ sợ nó đã sớm mỉa mai cười một cái với Châu Trúc Ly.

.

"Bán máu kiếm tiền cũng là một biện pháp, huống hồ ta chỉ có mười ngày! Mười ngày! Trong mười ngày ngắn ngủi đó, ngươi nghĩ ta kiếm ra tám mươi viên nguyên thạch thượng đẳng ở chỗ nào?" Châu Trúc Ly ôm lấy trái tim đau nhức mà khóc lóc rên rỉ, thanh âm ưu thương giống như sắp sửa tự sát, "Không còn cách nào khác, ta chỉ còn có thể cắn răng chịu đựng hy sinh chính mình..."

.

Công Lược: "... Không phải, ý ta là, ký chủ có thể luyện đan hoặc vẽ phù chú đem bán, kho tư liệu có đầy đủ công pháp bí tịch cho ký chủ tham khảo, vì cái gì không dùng?"

.

"Nhưng đây chỉ là biện pháp nhất thời mà thôi, hơn nữa thiên phú của ta trước giờ là trận pháp, luyện đan cùng vẽ phù đều chỉ là nghề tay trái, bảo ta vẽ một tờ Ngự Hoả phù trung phẩm hay luyện một viên An Khí đan Linh phẩm, ta có khi còn không làm được." Châu Trúc Ly sầu mi khổ kiểm than ngắn thở dài.

.

"Phù chú trung phẩm bán nhiều nhất được năm ngàn nguyên thạch trung đẳng, hiện tại tu chân giả người trên kẻ dưới đều biết vẽ bùa, kể cả tu sĩ chưa đột phá Nguyên Sĩ sơ kỳ, tiện tay huơ vài nét bút là vẽ được một lá Ngự Hoả phù, hơn nữa phù chú cho dù lợi hại tới đâu, cũng chỉ dùng được duy nhất một lần, cho nên trước nay thứ đó đều được xem là không đắt giá."

.

"Đan dược xem như vớt vát được một chút, một viên Tiên đan bán được mười ngàn nguyên thạch thượng đẳng. Trước nay tu chân giả sinh hoạt hàng ngày đều cần thiết tới đan dược, tỷ dụ như Ích Cốc đan thay thế cho thức ăn, Tẩy Tuỷ đan thoát thai hoán cốt, hay thậm chí là Trú Nhan đan lưu giữ nhan sắc, đan dược luôn là cung không đủ cầu."

.

"Nhưng luyện đan vẫn là khó khăn, cần dùng linh thức để luyện, tạm không nhắc tới đan dược Tiên phẩm cái gì, ta luyện riêng một bình Ích Cốc đan Linh phẩm đã mất cả một tháng, đó là chưa kể tới trong quá trình đó còn thất bại bao nhiêu lần..." Châu Trúc Ly nhớ lại ký ức đau thương, cô lôi khăn giấy ra chấm chấm nước mắt không có thật, "Ta quả thực cùng luyện đan hữu duyên vô phận."

.

Nếu như có thể quen biết Bạo Thực, vậy thì quá tốt rồi, đối phương dù sao cũng là luyện đan sư đệ nhất thiên hạ, tuỳ tiện làm cũng luyện ra mấy bình đan dược Thần phẩm, thật sự là hai thái cực khác biệt với Châu • luyện đan phế vật • Ly.

.

"... Thế nhưng thật sự không còn biện pháp nào, ký chủ, ngươi vẫn nên cố gắng nghiên cứu phương thức luyện đan đi, bằng không Sắc Dục bị bán đi, nhiệm vụ cũng được xem là thất bại."

.

Công Lược lần đầu tiên cảm thấy bất lực đến thế.

.

Châu Trúc Ly khóc không ra nước mắt, "Ta đương nhiên muốn! Nhưng ta thật sự không có duyên với luyện đan! Ngươi cũng đâu thể bắt một tên luyện đan phế luyện ra Thần đan được đâu, như vậy chẳng khác nào bảo nữ chủ Cường Dục vẽ một lá bùa thượng đẳng, bảo nữ chủ Đãi Noạ đánh giáp lá cà với nữ chủ Phẫn Nộ!"

.

"Vậy ngươi tính làm như thế nào đây? Chúng ta căn bản cũng không thể hô biến ra nguyên thạch được." Vận Mệnh thở dài.

.

"... Còn thế nào nữa?" Châu Trúc Ly để lộ cổ tay dưới vạt áo, ánh mắt sáng lấp loé, tựa như thứ cô giơ ra là trân bảo độc nhất vô nhị nào đó, "Dùng máu của ta, chúng ta sẽ phát tài!"

.

Vận Mệnh hơi trầm tư một chút: "... Ngươi vẫn còn giữ cái ý tưởng bán máu làm giàu đó hả?"

.

Châu Trúc Ly đen mặt, "Bán máu cái đầu ngươi! Ta không nói cái này!"

.

Châu Trúc Ly cho dù quả thực có ý định cắt máu đem đi bán, nhưng để một nữ tử đem mấy lọ máu ra chợ giao dịch, khả năng cao sẽ bị người ta nghi ngờ là lai giả bất thiện, sau đó bắt lại nhốt vào thiên lao...

.

"Ồ? Vậy ngươi tính làm gì?" Vận Mệnh cũng bị khơi mào hứng thú, không thể không nói, bọn họ cho dù thường ngày không màng thế sự, nhưng cũng bị vấn đề "làm giàu" này nhấc lên nhiệt huyết vốn chẳng có nổi bao nhiêu.

.

Châu Trúc Ly cười xán lạn, giống như nhà thám hiểm vừa mới phát hiện ra tân đại lục, cô cao hứng mà vỗ bàn một cái.

.

"Cái ta muốn nói là, chúng ta dùng Thần huyết luyện đan!"



Bách Thảo các hôm nay đông đúc hơn hẳn mọi ngày, bởi vì sắp tới Vân Thiên các mở chợ đấu giá giao dịch, nên đa số người tới đây đều là muốn tìm linh đan diệu dược, khi đến Vân Thiên các, họ sẽ đem đồ vật mua được ở đây giao dịch cùng người khác.

.

Bách Thảo các là chợ mua bán linh thảo cùng dược phẩm, muốn mở một gian hàng, đại khái cũng không cần quyên góp vốn lãi gì, muốn mở thì mở. Diện tích của Bách Thảo các rất rộng rãi, cho nên để người ta tuỳ ý mở cửa hàng bên trong, bọn họ cũng kiếm lời, tất nhiên sẽ không có yêu cầu gì thêm.

.

Người tới mua bán tại Bách Thảo các đa số đều che giấu dung mạo cùng thân phận chân thực, dù sao tại đây ngư long hỗn tạp, sơ ý để lộ thân phận cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.

.

"... Cô nương, ngươi bày bán là loại đan dược gì đây? Trông thật là lạ mắt." Nữ tử đeo mạng che mặt dừng trước sạp hàng nhỏ, nàng nhìn mấy chai đan dược bày bán trên sạp, tò mò hỏi chủ hàng.

.

"Ta trước nay cũng chưa từng thấy qua các ngươi ở Bách Thảo các, các ngươi là người mới tới đây làm ăn sao?" Nam tử ở sạp bên cạnh thuận miệng quay đầu sang hỏi.

.

Nữ tử đội mũ sa tựa hồ hơi mỉm cười, dùng thanh âm ôn hoà trả lời nam tử, "Phải, ta vừa mới tới hôm nay, có gì xin tiền bối chỉ giáo nhiều hơn."

.

Nói đoạn, cô lại quay đầu trả lời nữ tử che mặt, thái độ thập phần nhiệt tình, "Thứ này gọi là Thần... Khụ, ý ta là Phùng Sinh đan. Nếu cô nương tò mò, vậy thì tới gần nhìn kỹ một chút đi."

.

Bị thiếu nữ mặc áo choàng ở phía sau dẫm lên chân một cái, nữ tử lập tức giật mình sửa lời.

.

"Phùng Sinh đan? Ta chưa từng nghe qua tên loại đan dược này." Nữ tử hơi nhíu mày, lại hỏi, "Tác dụng của nó là gì?"

.

Nữ tử nghe thấy câu hỏi này, tựa như được bật trúng công tắc, cô nâng lên một trong số những chai đan, thanh âm hơi hạ thấp, có vẻ thần bí vô cùng, dụ dỗ người tiến tới gần.

.

"Tác dụng? Thứ này có thể chữa trị bách bệnh, bệnh nặng có thể chữa khỏi, hấp hối có thể sống lại, cho dù ngươi có đứt một cánh tay, bay một cái chân, sau khi ăn nó, tay chân cũng sẽ lành lại ngay lập tức!"

.

Nữ tử tất nhiên không tin tưởng dù chỉ là một chữ đối phương nói ra, thậm chí còn cho rằng mình bị đùa giỡn, nàng đem chai đan gạt đi, hừ một tiếng đầy căm tức.

.

"Nói nhăng nói cuội! Trên đời này làm gì có thứ đan dược thần kỳ như thế! Nếu như có, thiên hạ này chẳng phải đã sớm đại loạn? Nếu ngươi chỉ là một kẻ lừa đảo, vậy thì mau mau cuốn gói cút khỏi Bách Thảo các này đi!" Nói xong, cũng không để lại một ánh mắt cho đối phương, nàng dứt khoát phất tay áo quay người rời đi.

.

Châu Trúc Ly vội vội vàng vàng đưa tay đỡ lấy chai đan nọ, tránh cho nó rơi xuống nền đất mà vỡ tan. Cô cẩn thận ôm bình ngọc trong tay, nhìn theo bóng dáng của nữ tử che mặt, gương mặt tràn ngập khó hiểu, cô quay đầu hỏi thiếu nữ phía sau lưng, "Tại sao không ai chịu tin tưởng ta hả Công Lược?"

.

Nữ tử ban nãy đã là người thứ năm bỏ đi rồi, chẳng lẽ cô thật sự không có duyên với chuyện buôn bán hay sao? Châu Trúc Ly rơi lệ đầy mặt.

.

"... Ngươi nói như vậy, cho dù có là người ngu cũng không tin nổi ngươi." Công Lược không chút lưu tình đả kích Châu Trúc Ly, "Trên đời này làm gì có loại đan dược thần thánh nào chữa được bách bệnh, còn có thể giúp người tàn tật mọc lại tứ chi, còn hấp hối sống lại? Ngươi nói chẳng khác nào tấu hài."

.

Châu Trúc Ly: "..."

.

Tại sao lại luôn cảm thấy, Công Lược sau khi nhân tính hoá dường như càng thêm độc mồm độc miệng?

.

"Nhưng nó quả thực có thể làm như vậy! Ta chỉ nói sự thật! Thêm bớt không được!" Châu Trúc Ly giơ giơ bình ngọc, chỉ thẳng tay về phía Công Lược, bắt đầu lên án đối phương, "Hơn nữa ngươi chính là người đầu tiên nói ta nên quảng bá thứ này thật rầm rộ, hiện giờ lại trở mặt hết chê đông tới trách tây, đây là loại đạo lý gì? Hệ thống các ngươi đều thích gạt người như vậy hay sao?"

.

Công Lược không chút cảm tình phản bác, "Ta không phải là hệ thống."

.

Châu Trúc Ly bị nghẹn họng, cô lại rất nhanh hồi phục mà quát lớn, "Ta cóc cần biết ngươi là cái khỉ gì! Nếu như ngươi có cách nào quảng bá sản phẩm tốt hơn, vậy ngươi làm thay ta luôn đi!"

.

Công Lược vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, tựa như bất kỳ điều gì đều không để lay động nàng mảy may, "Ta chỉ có trách nhiệm ở một bên trợ giúp ngươi, việc này không thuộc trong phạm vi quyền hạn..."

.

"Đây chính là trợ giúp ta, ai rảnh quản quyền hạn quỷ gì!" Biết đối phương lại chuẩn bị nói ra một tràng dài thuyết giáo liên quan tới khoa học và đạo đức xã hội, Châu Trúc Ly đã sớm có kinh nghiệm xương máu, cô ngay lập tức chen ngang vào.

.

Công Lược trầm mặc.

.

"Sao nào? Mèo ăn mất lưỡi ngươi rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không có cách nào hả?" Châu Trúc Ly vô cùng không có tiền đồ sử dụng phép khích tướng, "Không phải ngươi nói, bất cứ thứ gì ta nhờ, ngươi đều có thể giúp ta thực hiện sao? Hiện giờ chưa gì đã định thất hứa rồi?"

.

Cô vốn tưởng rằng Công Lược vốn luôn thờ ơ lạnh nhạt sẽ không chút để tâm đến những lời nói này, ai biết câu này của Châu Trúc Ly lại vô tình đâm trúng nghịch lân nào đó của Công Lược, chỉ thấy đối phương cúi đầu thấp hơn một chút, thanh âm lạnh lẽo.

.

"Ta tất nhiên làm được, ngươi tránh ra."

.

"..." Châu Trúc Ly ngoan ngoãn lui qua một bên, nhường cho Công Lược tiến lên trước sạp hàng.

.

Công Lược thẳng lưng đứng trước sạp một hồi lâu, sống lưng thẳng tăm tắp như quân nhân tập trận, nàng im lặng không nói chuyện, tựa như một pho tượng không có sinh khí.

.

Ngay khi Châu Trúc Ly định hỏi xem có phải ngươi đã ngủ gật hay không, Công Lược tựa hồ đã tìm ra mục tiêu thích hợp, chỉ thấy nàng giơ ra cánh tay trắng nõn nà sau vạt áo đen, chỉ thẳng về phía nữ tử mặc phấn y đang đứng cách đó không xa.

.

Thanh âm của Công Lược vốn to rõ, nói ra khiến người trong toàn bộ khu vực này đều có thể nghe thấy được, quả thực chấn động lòng người.

.

"Ngươi. Đúng, chính là nữ tử mặc phấn y, độ tuổi từ hai mươi tới hai mươi hai, trên đầu cài trâm hình phượng làm từ đá đỏ thượng đẳng, trên tay cầm quạt xếp hồng, ngón trỏ đeo nhẫn đính ngọc thạch, tóc tới ngang lưng dài quá hai phân, y phục sau lưng in hình mân côi đó."

.

Châu Trúc Ly: "..."

.

Mọi người: "..."

.

— Loại miêu tả kỹ càng tới từng chi tiết này, chắc chắn chỉ có Công Lược mới có khả năng không chút xấu hổ nói ra! Châu Trúc Ly không nhịn được ôm mặt, rất muốn đào một cái hố mà tự chôn mình xuống.

.

Nữ tử tựa hồ bị hù, nàng sợ tới hơi run lên, "Ngươi... Ngươi đang nói ta sao?"

.

Cặp mày ngài của Công Lược hơi nhếch lên một xíu, tuy thay đổi rất nhỏ, không để ý kỹ sẽ không nhận ra, nhưng Châu Trúc Ly cũng nhìn ra được rằng nàng ta đang khó hiểu.

.

Công Lược đang tự hỏi → Đã miêu tả cặn kẽ như thế, đủ để phân biệt đến như vậy rồi, chẳng lẽ còn cần ta khai ra toàn bộ gia phả, tu vi cùng quá khứ mới đủ nhận ra sao?

.

Châu Trúc Ly chẳng lẽ lại không biết Công Lược đang nghĩ cái gì, cô tức khắc vỗ một cái vào lưng nàng ta, ý nói như vậy đã là quá đủ.

.

Công Lược thuận theo mà gật đầu, "Phải, ta đang nói ngươi."

.

"Thị giác của ngươi có vấn đề, phải không?"

.

Người mù à? Châu Trúc Ly cũng nhìn nữ tử, khoảng cách giữa họ khá xa, Châu Trúc Ly còn bị cận thị, nên cô không nhận ra đôi mắt của đối phương có vấn đề.

.

Nữ tử nghe tới câu này, cơ thể vốn đang co rút lập tức giật mình một cái, nàng "nhìn" về hướng Công Lược, lắp bắp đầy kinh hãi, "Ngươi... Ngươi làm sao mà biết được?"

.

Không thể nào! Nàng rõ ràng đã che giấu rất tốt!

.

Công Lược không mặn không nhạt trả lời, "Không cần quan tâm ta biết được điều đó như thế nào." Công Lược bình tĩnh không chút phập phồng hỏi nữ tử, cho dù là câu nghi vấn, nhưng bản chất lại là câu khẳng định.

.

"Để ta đoán xem, mắt của ngươi... là bị độc của Tê Giác Mãng phun trúng, phải chứ?"

.

Nữ tử càng thêm kinh hãi, "Chuyện này... Ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ có quen biết ta?"

.

"Không cần biết ta là ai, ngươi không xứng biết." Công Lược không chút nể mặt mà nói thẳng, Châu Trúc Ly cảm thấy Công Lược hẳn là đang hất mặt kiêu ngạo...

.

"Này! Ngươi dám vô lễ với..." Một nam tử — có lẽ là người hầu của nữ tử — bất mãn với thái độ kênh kiệu của Công Lược, hắn tức giận chỉ tay vào nàng.

.

Châu Trúc Ly: ... Người anh em, mọi thứ đang rất an bình, xin đừng khiến ác thần này điên lên...

.

Công Lược lạnh lùng ngẩng đầu nhìn nam tử, đôi mắt phía sau mặt nạ như có lực xuyên thấu, nam tử theo bản năng cảm nhận được tử vong kề cận, hắn rùng mình, giật lùi lại một bước.

.

Nhưng Công Lược sẽ không ra tay, nàng chỉ chậm rì rì đáp, "Ta không cần phải để ý việc chủ tử nhà ngươi là thần thánh phương nào."

.

Bởi vì quá yếu, cho nên không cần để vào mắt. Cũng giống như nhân loại sẽ không bao giờ sợ hãi những con kiến bé nhỏ bò trên đường.

.

"Đừng dong dài, trả lời trước khi bọn ta đổi ý." Thấy nam tử lại định phản bác lại, Châu Trúc Ly nhanh miệng nói trước, còn tiện tay kéo lấy Công Lược, ý bảo nàng không cần phải làm lớn chuyện.

.

Người anh em, làm ơn đi! Ta chỉ muốn sống yên ổn!

.

"... Ngươi có muốn chữa lành đôi mắt đó chứ?" Công Lược nghe lời không đe doạ nữa, nàng nhàn nhạt mà hỏi, thanh âm của nàng luôn luôn đanh thép như máy móc, nhưng vào khoảng khắc này, nữ tử phấn y lại cảm thấy tựa như bị ác quỷ rót mật vào tai.

.

Rõ ràng biết có lẽ đối phương chỉ lừa gạt chính mình, nữ tử phấn y lại kỳ quái mà hiện lên suy nghĩ, người nọ thực sự có thể giúp nàng chữa khỏi hai mắt!

.

Không hổ là hệ thống đại thần chuyên gia dụ dỗ xuyên việt giả ngã xuống hố sâu không đáy, đây chắc chắn là sở trường... Châu Trúc Ly nhếch môi, cũng không biết đang khen ngợi hay mỉa mai.

.

"... Ngươi có biện pháp?" Nữ tử nửa tin nửa ngờ, "Nhưng tất cả y sư đều nói qua, độc của Tê Giác Mãng ngàn năm khó giải, ta dùng qua đủ loại Tiên đan, cuối cùng vẫn không thể khôi phục thị giác."

.

"Tiên đan?" Công Lược tựa hồ bị chọc cười, thanh âm vốn là vô cảm, lúc này lại mang theo một chút hài hước.

.

"Ta có Thần đan."

.

Công Lược lật ngửa lòng bàn tay, lưng hơi cúi thấp, chìa một viên đan dược màu đỏ tươi như máu cho nữ tử nhìn thấy.

.

Phàm nhân nhìn vào chỉ cảm thấy viên đan dược này vô cùng diễm lệ, xung quanh còn có ánh sáng màu đỏ chậm rãi lưu chuyển. Tu chân giả nhìn vào sẽ biết, hào quang kia thực chất chính là thần lực.

.

Bầu không khí nhất thời lặng ngắt như tờ.

.

"... Ta..." Nữ tử bị áp lực của thần lực bên trong viên đan kia doạ sợ tới run chân, nàng nhìn Công Lược vẫn duy trì tư thế chìa đan dược ra. Công Lược hơi cúi người, đôi mắt trên mặt nạ rũ xuống, tựa như Thần linh cao ngạo đang nhìn xuống chúng sinh từ trên cao.

.

"Thứ này gọi là Phùng Sinh đan, nó có thể chữa trị bách bệnh, bệnh nặng có thể chữa khỏi, hấp hối có thể sống lại, cho dù ngươi có đứt một cánh tay, bay một cái chân, sau khi ăn nó, tay chân cũng sẽ lành lại ngay lập tức." Công Lược dùng ngữ điệu đều đều mà lặp lại y nguyên lời Châu Trúc Ly nói ban nãy.

.

Châu Trúc Ly làm vẻ mặt 囧: Ngươi thật sự thiếu thốn ngôn từ tới mức phải sao chép y nguyên câu của ta sao? Là kẻ nào vừa nãy nói câu này giống như lừa gạt người khác? Ai nói? ┻━┻⌒┗(`Д')┛⌒┻━┻

.

Nhưng Châu Trúc Ly nói câu này là một chuyện, Công Lược nói lại là một chuyện khác, phản ứng của quần chúng cũng khác nhau một trời một vực.

.

Đan dược Công Lược cầm trên tay có thần lực vây quanh, chứng minh người luyện ra nó cũng là Thần linh, hiện tại nàng nói đó là Thần đan cũng không có ai dám hoài nghi, huống chi là nói thứ này có thể chữa trị bách bệnh, hẳn nhiên mọi người đều tin sái cổ.

.

"Tiên nhân... Ngài... thật sự muốn đưa cho ta viên đan này sao?" Nữ tử hiện tại vô cùng thụ sủng nhược kinh, đừng nói tới đan dược Thần linh đích thân luyện ra, cả đời này, nàng tới cả Thần đan cũng chỉ thấy qua được có mấy lần!

.

Quần chúng vây xem cũng láo nháo nhộn nhịp, hiển nhiên ban nãy chấn động Công Lược gây ra quá lớn, đám đông đã bắt đầu bu lại.

.

"Ồ! Là Thần đan!" Người lên tiếng là chủ một sạp hàng bán đan dược, xem ra cũng là tay lão làng, mắt hắn nhìn đan dược trên tay Công Lược cũng mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, hắn hơi cảm thán, "Bốn tháng qua ta chưa từng thấy viên Thần đan nào!"

.

Ta đã nửa năm rồi chưa thấy...

.

Ta đã ba năm rồi chưa thấy...

.

Đây là lần đầu tiên ta thấy...

.

→ Mọi người đứng gần đó trầm mặc oán thầm.

.

Công Lược không thèm để ý đến quần chúng vây xem, nghe thấy nữ tử hỏi như vậy, nàng không chút khách khí trả lời.

.

"Ta 'bán', không phải 'cho' ngươi." Công Lược cầm một chai dược trên sạp hàng lên, bật nắp ném viên đan kia vào trong lọ.

.

"Hơn nữa, ta không bán một viên, ta bán một lần hai lọ, mua hai lọ trở lên, ta bán, dưới hai lọ, không bán. Trong từ điển của ta không tồn tại từ 'bán lẻ'."

.

Mọi người: "..."

.

Đại nhân, ngài có thể tỏ ra tôn trọng khách nhân một chút được hay không? Tuy rằng biết đại nhân ngươi khả năng là Thần linh, thế nhưng thái độ cũng quá khinh người rồi đó! Một chút mặt mũi cũng không chừa cho đối phương sao?

.

Châu Trúc Ly sắp bị Công Lược chọc tới cười ra tiếng, bình thường bị đối phương lạnh nhạt khi dễ, cô tất nhiên sẽ cảm thấy tức muốn nổ phổi, thế nhưng thời điểm chứng kiến Công Lược chèn ép người ta, Châu Trúc Ly chỉ cảm thấy muốn cười trên nỗi đau của kẻ khác.

.

Nữ tử cắn chặt răng, kiên trì hỏi tiếp, "Tiên nhân, xin hỏi... Giá cả đan dược như thế nào?"

.

Công Lược hơi nghiêng đầu, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau cùng, nàng vẫn quyết định quay đầu hỏi ý kiến Châu • từ nãy tới giờ không được ai để ý đến • Ly.

.

"Ngươi quyết định giá cả như thế nào?"

.

Tầm mắt đồng loạt đổ vào nữ tử đội mũ sa từ đầu tới giờ vẫn im thin thít đứng ở đằng sau, trong số đó, có vài người ra vẻ kiêng kỵ. Hơi thở của người này hết sức cường đại, nhưng che giấu vô cùng tốt, bọn họ thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của người nọ.

.

Hơn nữa thiếu nữ mặc hắc bào kia trước khi hành động còn phải dè chừng hỏi ý người nọ, chỉ sợ đối phương so với thiếu nữ kia còn cường đại hơn.

.

"..." Châu Trúc Ly còn đang hoàn toàn vô tri không biết, bản thân trong mắt mọi người đã thành cao nhân bí ẩn, cô cẩn thận ngẫm nghĩ vài giây, cảm thấy ra giá đắt quá cũng không câu được khách, rẻ quá lại phung phí máu của chính mình, cho nên quyết định lựa chọn một cái giá miễn cưỡng xem như hợp ý.

.

"Cái kia... Hai lọ giá sáu trăm nguyên thạch thượng đẳng đi." Chừng đó cũng quá dư dả để mua lệnh bài rồi, huống hồ đây còn là Thần đan, ra giá như vậy đã là vô cùng "hạt dẻ".

.

"..." Công Lược nhẹ nhàng gật đầu, nàng quay mặt lại, bình thản trả lời nữ tử phấn y.

.

"Chủ tử của ta quyết định, hai lọ đan dược này, ta lấy sáu ngàn nguyên thạch thượng đẳng, nể tình ngươi là khách hàng đầu tiên của chúng ta, ta giảm cho ngươi một trăm nguyên thạch hạ phẩm."

.

Mọi người: "..."

.

Châu Trúc Ly: "..."

.

Còn muốn cho chúng ta mua nữa hay không? (╯'Д′)╯彡 ┻━┻ Quần chúng không hẹn mà cùng bi phẫn hất bàn.

.

"Khụ... Công Lược." Châu Trúc Ly ở bên cạnh không nhịn được huých huých Công Lược hai cái, "Ngươi có phải chém giá quá mạnh tay rồi hay không? Như vậy nàng ta làm sao mua nổi?"

.

Tuy rằng nhìn nữ tử kia cũng thuộc tầng lớp sang quý, nhưng sáu ngàn nguyên thạch thượng đẳng vẫn là cái giá trên trời, nàng ta khẳng định trả không nổi.

.

Công Lược đối với chuyện này hiển nhiên không hề mảy may áy náy, "Không mua được là do nàng ta, mua được hay không thì có sao chứ? Huống hồ, ngay từ ban đầu ta gọi nàng ta tới, mục đích chỉ để gây sự chú ý của đám đông, cũng không phải dự định thật sự bán cho đối phương."

.

"..." Châu Trúc Ly thừa nhận, Công Lược so với cô nhiều khi còn nhẫn tâm hơn nhiều, loại lợi dụng này quả thật khiến cho người ta muốn thổ huyết vì phẫn uất...

.

"Nhưnt ngươi ra giá cao như vậy, có người mua nổi không mới là vấn đề." Châu Trúc Ly thở dài ngao ngán, đám đông vẫn còn đang tranh cãi về vấn đề giá cả, thậm chí có người còn đang tính toán ngân sách, dự định bán gia tài đoạt lấy Thần đan.

.

Thật sự không nghĩ tới, bọn họ sẽ vì Thần đan mà nhốn nháo tới mức độ này.

.

Công Lược không nhanh không chậm trả lời cô, "Người này không trả được, người khác sẽ trả được."

.

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời không lâu lắm, bên trong đám đông xuất hiện một nam tử, dung mạo phấn điêu ngọc trác, tư thái phong lưu tiêu sái, đồ trên người đều là bảo vật, nhìn qua đã biết đây là một thổ hào coi tiền như đất cát.

.

"Ta muốn mua tất cả sáu lọ." Nam tử cười híp mắt, "Tiên nhân đồng ý bán cho ta chứ?"

.

Loại hành vi không khác gì ném tiền ra ngoài cửa sổ này thật sự doạ sợ tất cả mọi người.

.

Công Lược âm thầm đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng xem như chấp thuận mà gật đầu một cái.

.

"Bán." Công Lược vẫn không chút động dung, nàng xoè tay ra, lạnh nhạt yêu cầu nam tử nọ, "Phiền ngươi lập tức giao tiền, bọn ta không chấp nhận đặt cọc."

.

Nam tử cũng không chút nào để tâm đến hành vi vô lễ này, hắn ra lệnh cho hạ nhân phía sau, lập tức có người cầm lên một cái tu di hạp được trang trí tinh xảo hoa mỹ, hai tay cung kính dâng lên cho Công Lược.

.

"Tất cả nguyên thạch đều ở bên trong, số lượng có đủ, mời tiên nhân kiểm tra."

.

Châu Trúc Ly kiềm lại vẻ hấp tấp, đưa tay đón lấy cái hộp, quay lưng lại muốn mở ra xem, kế tiếp... Châu nhân tra bị ánh vàng kim của sự giàu sang chói mù mắt chó hợp kim titan!

.

Công Lược, Vận Mệnh! Chúng ta rốt cuộc phát tài rồi! Rốt cuộc có thể phất lên rồi! Châu Trúc Ly xúc động sắp bật khóc.

.

Không để ý đến ký chủ của mình đang vui sướng tới khóc ròng, Công Lược lạnh nhạt giao sáu lọ đan cho nam tử, chậm rì rì nhắc nhở hắn, "Mỗi năm tối đa dùng một viên, dùng quá năm viên sẽ chết bất đắc kỳ tử, tuyệt đối không được ăn quá số lượng cho phép."

.

"Cảm tạ tiên nhân." Nam tử mỉm cười cầm lấy lọ thuốc.

.

Công Lược không có hứng thú cùng hắn diễn trò thật thật giả giả, nàng cũng không phải Châu Trúc Ly, đối mặt với loại hồ ly nửa thật nửa giả này, nàng chỉ cảm thấy bài xích cùng chán ghét, chỉ muốn tránh đi thật xa.

.

Nam tử lấy Thần đan xong xuôi liền ra lệnh cho hạ nhân rời khỏi Bách Thảo các, mọi người thấy trò vui đã hết, Thần đan cũng đã bị người đoạt đi, cũng chẳng còn hứng thú ở lại đây hóng hớt, nhanh chóng tản ra.

.

Châu Trúc Ly chiếm được một lượng lớn nguyên thạch, cô vô cùng cao hứng, kết quả của sự cao hứng này chính là: Châu Trúc Ly ôm lấy Công Lược hôn lấy hôn để.

.

"Bảo bối! Thân ái! Yêu dấu! Công Lược thân yêu, ngươi quả nhiên là Thần Khí hộ mệnh của đời ta! Trước đó là ta sai lầm rồi, ta không nên oán trách ngươi là muộn tao thích ra vẻ, ngươi rõ ràng là nữ thần! Ta yêu ngươi chết mất!"

.

Công Lược sắp bị Châu Trúc Ly làm ghê tởm chết.

.

"Ký chủ, phiền bỏ mặt ngươi ra, nếu không đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ."

.

"Bảo bối! Để ta hôn ngươi một cái nữa bày tỏ lòng cảm kích!" Châu Trúc Ly tựa như người uống nhầm thuốc, cô hứng khởi siết chặt lấy Công Lược không chịu buông tay.

.

"... Các ngươi có thể chú ý tới một người khác còn có mặt tại đây không? Ha ha." Vận Mệnh cười nhạt nhẽo.

.

"Tại sao ngươi (Công Lược) có thể đùa tới bất diệc nhạc hồ ở phàm giới, còn ta lại phải ở chốn hư vô này nhìn trời nhìn đất tự nói chuyện với chính mình?" Thanh âm của Vận Mệnh vẫn luôn là ấm áp nhu hoà, những hiện tại liền nhiễm lên một tia oán trách cùng đố kỵ.

.

Công Lược trước nay chưa bao giờ nhân nhượng ai, hiển nhiên, nàng lạnh mặt hồi đáp, "Ngươi đang trách ta đó sao? Ai bảo ngươi không có bản thể? Còn dám giận cá chém thớt?"

.

Vận Mệnh: "..." Không có bản thể là lỗi của ta?

.

"... Không phải các ngươi là đồng nghiệp sao?" Đả kích nhau như thế, thực sự là đại trượng phu (không sao cả) hả?

.

Châu Trúc Ly thấy Vận Mệnh im lặng không đáp, cô biết đối phương khẳng định giận điên lên rồi, cô dù sao cũng hợp tác cùng bọn họ được một thời gian, ít nhiều cũng thấu hiểu tính cách của Thần Khí cùng Thần Thú nhà mình.

.

Công Lược cho dù mặt than, thanh âm vô cảm, kỳ thật là kẻ ngoài lạnh trong nóng, bên cạnh đó còn thập phần ác khẩu, nếu như đấu khẩu cùng Công Lược, Châu Trúc Ly chắc chắn sẽ thua thảm hại.

.

Vận Mệnh... Được rồi, Vận Mệnh rõ ràng là phúc hắc. Châu Trúc Ly từ lâu đã không còn xem đối phương như một người đơn thuần ôn nhu được nữa... Có thể thắng Công Lược trong mấy màn đấu khẩu, hẳn nhiên Vận Mệnh không thể là loại người bình thường được.

.

"Chúng ta không phải đồng nghiệp, ký chủ đừng đoán mò." Công Lược làm mặt lạnh, tiếc chữ như vàng mà nói, "Ký chủ, ngươi còn không mau đi mua lệnh bài, còn có thời gian ở đây dỗ dành tiểu (Vận) hài (Mệnh) tử sao?"

.

"... Khụ, vậy ta đi." Châu Trúc Ly xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cô tự nhiên đổ mồ hôi giữa tiết trời tháng mười hai.

.

Chỉ là ban nãy...

.

Cảm giác lạnh sống lưng kia khẳng định là do Vận Mệnh!



Châu Trúc Ly vô cùng thuận lợi mua được lệnh bài ra vào Trọng Thiên các, cầm lệnh bài bằng thạch ngọc trên tay, Châu Trúc Ly giống như đỡ lấy trân bảo mà nâng niu nó từng li từng tí, chỉ còn thiếu điều đem nó mang lên bàn thờ thắp nhang thờ phụng.

.

Công Lược được Châu Trúc Ly đưa cho hai mươi viên nguyên thạch thượng đẳng, ngoan ngoãn nghe lời tiến vào Bách Thảo các lần nữa, giúp Châu Trúc Ly tìm mua linh thảo.

.

Sở dĩ Châu Trúc Ly học luyện đan, là bởi vì cô muốn làm giàu, nhưng nguyên liệu luyện đan vô cùng khan hiếm, riêng công pháp bí tịch đã có Công Lược cung cấp miễn phí, số lượng còn không có không giới hạn, xem như bớt đi phần đáng lo nhất, thế nhưng vật dụng lại thiếu thốn rất nhiều, cho nên hiện tại bọn họ cần từ từ bổ sung.

.

Công Lược mặc áo choàng đen kín mít đi vào Bách Thảo các, nơi này người người ra vào đều giấu mặt, tất nhiên sẽ không có ai rảnh hơi để ý đến Công Lược. Chỉ thấy Công Lược thuần thục mà rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, cuối cùng dừng chân trước một sạp hàng.

.

《Bạch Linh Chi》— Linh thảo thuộc tính Phong, hình dáng tựa như hoa lan, màu sắc thiên về trắng thuần, màu hoa càng nhạt, phẩm chất càng cao, thuộc tính càng tinh thuần. Địa phương sinh sôi chủ yếu tại đáy vực âm phong hàn lãnh, năm trăm năm nở hoa, một ngàn năm kết quả. Có tác dụng trấn áp độc tố, cường thân kiện thể, tu bổ kinh mạch, tăng cường ngũ giác cảm quan. →【Trích —《Đằng Chân đại lục • Bách Thảo Kinh》】

.

Công Lược máy móc khép lại quyển《Đằng Chân đại lục • Bách Thảo Kinh》trên tay, trầm mặc đưa mắt nhìn gốc cây Bạch Linh Chi phẩm chất Thượng giai trên sạp, gốc cây này có phẩm chất không tồi, hơn nữa còn mơ hồ đã có dấu hiệu kết quả, là một bảo vật.

.

Cũng may hiện tại là sáng sớm, khách nhân vào Bách Thảo các cũng không nhiều, cho nên Công Lược mới may mắn bắt gặp được gốc cây này.

.

Công Lược rốt cuộc tìm được một cây linh thảo vừa mắt, nàng giơ tay ra, muốn cầm lấy mua về.

.

Nhưng ý định của nàng bất thành.

.

Ngay khi nàng chạm tay tới gốc linh thảo kia, đã có người giành trước một bước gạt tay nàng ra, cầm lấy nó.

.

"Lão bản, tính tiền." Thiếu niên nghênh ngang nói với chủ hàng, nửa con mắt cũng không nhìn Công Lược.

.

"..." Công lược lạnh mặt nhìn chằm chằm thiếu niên, thanh âm cũng đồng dạng lạnh xuống, "Ta nhìn thấy gốc Bạch Linh Chi này trước, nó là của ta."

.

Thiếu niên kia rốt cuộc quay sang nhìn nàng, hắn không phục hừ lạnh, chủ động tìm chết mà khinh thường, "Cái gì gọi là nhìn thấy trước? Ai chạm vào trước thì là của người đó, ngươi thức thời thì mau cút đi!" Thiếu niên mất hứng phất tay, tiểu đồng bọn ở bên cạnh như để phụ hoạ, còn đồng loạt hướng Công Lược cười cợt ra tiếng.

.

Giả như Châu Trúc Ly có mặt bây giờ, nhất định sẽ đau thương thay cho các nhân vật qua đường Giáp Ất Bính này, thậm chí còn thắp ba nén nhang. Đến cả cô còn sợ Công Lược tới tái xanh mặt mày, Công Lược ngay cả ký chủ của mình còn dám chèn ép, huống chi là người ngoài.

.

Nếu như có Châu Trúc Ly ở đây, cô có lẽ sẽ suy xét tới tương lai mà trấn an Công Lược, không để đối phương đại khai sát giới, dù sao Công Lược từ xưa tới nay chưa từng biết hai chữ "kiềm chế" được viết như thế nào.

.

Nhưng hiện tại cô không ở đây.

.

". . ." Công lược mắt nhìn theo tay thiếu niên, vốn dĩ là chú ý gốc kia Bạch Linh Chi, tầm nhìn lại vô ý dịch chuyển vài phân, kế tiếp, liền dán chặt vào vòng bạc treo trên cổ tay hắn.

.

—— Đó là một cái đặc thù Tiên khí, bên trên cái vòng là mấy khoả ngọc thạch được treo lên, bên trong mặt ngọc mơ hồ còn có lưu quang ngũ sắc chuyển động —— Nếu như để ý kỹ, liền nhận ra bên trong ngọc thạch có cất giữ rất nhiều linh thảo!

.

Châu Trúc Ly nói —— Chỉ cần là đồ tốt, đều muốn nhặt hết về.

.

Công lược là một cái thuần tuý người, suy nghĩ cùng hành động của nàng cũng phi thường đơn giản —— Nghĩ như thế nào, liền muốn làm như thế đó.

.

Cho nên, ở khoảnh khắc mấy thiếu niên kia còn chưa kịp định thần lại, Công lược triệu hồi ra một cái kim toa tinh xảo.

.

"Tiểu tử ngươi lấy thứ gì ra? Là muốn dệt vải sao? Ha hả!"

.

Thiếu niên vô tri liền không biết, mình chọc giận nhầm người rồi.

.

Bất quá hôm nay tâm tình Công lược phá lệ tốt, có lẽ là do vừa mới rồi thu được rất nhiều nguyên thạch vào trong tay, lại thêm đấu khẩu thắng Vận mệnh, được ký chủ đích thân khen ngợi, sở dĩ nàng cũng không ngay lập tức giết chết cái thiếu niên kia. Trái lại, còn có tâm tình nói chuyện cùng hắn.

.

"Tiên khí trên tay ngươi." Nàng chỉ tay về vòng bạc trên cổ tay thiếu niên, thanh âm không chút phập phồng, "Ta muốn nó."

.

"Chúng ta làm giao dịch, ngươi thấy thế nào?" Nàng chìa ra năm, sáu khoả thượng đẳng nguyên thạch, đối với một cỗ Tiên khí chứa đồ mà nói, này ngược lại là quá nhiều.

.

"Ta đưa nguyên thạch cho ngươi, ngươi đưa ta Tiên khí."

.

"Ngươi nằm mơ. . . ?" Thiếu niên cười khinh miệt, lại thừa dịp cùng đồng bọn đắc ý khoa khoang, "Đây là quà sinh thần tổ gia gia tặng cho ta, ngươi có phải là thèm muốn hay không? Hắc! Mơ tiếp đi, nhìn đã biết ngươi đều không phải loại gì giàu sang, cư nhiên cầm mấy viên nguyên thạch liền muốn cùng ta trao đổi đồ."

.

". . . Ngươi đưa vòng cho ta, hoặc là đưa linh thảo trên tay cho ta." Công lược mặt càng thêm âm lãnh, nguyên thạch trên tay cũng thu trở về, bất quá cư nhiên vẫn còn kiên nhẫn yêu cầu giao dịch.

.

Bất quá thiếu niên bốc đồng hiển nhiên không để ý, hắn hừ cười, "Nếu không đâu?"

.

Công lược mị nheo nheo mắt, hắc sắc đồng tử lấp loé một tia bạch quang.

.

"Nếu đưa ta liền đánh bình thường, không đưa ta liền đánh cho chết."

.

Chỉ có một câu, liền triệt để khiến các thiếu niên tức đến nổ phổi.

.

"Ha! Khẩu khí cũng thật lớn! Ngươi biết bản thiếu gia ta là ai sao?" Thiếu niên cầm đầu kiêu căng hất mặt, "Ta là Cơ gia thiếu chủ, ta tổ gia gia thế nhưng là cường giả Nguyên Thánh đỉnh phong! Cơ gia tại Phong Đô này đều đứng thứ nhất, không ai dám xưng thứ hai, ngươi đắc tội ta, toàn bộ Cơ gia liền mở lệnh truy sát ngươi!"

.

Bất quá, Cơ gia thiếu chủ hoàn toàn không biết, kẻ đứng trước mặt hắn tuổi tác đã sớm nhiều hơn tổ gia gia hắn mấy vạn đời, hơn nữa tu vi đều so phi thăng giả càng muốn cường, nếu không phải bị luật lệ của Thiên Đạo áp đặt, năng lực bị kiềm hãm hơn phân nửa, Công lược tuỳ tiện vận dụng thần lực một cái, tổ gia gia cùng toàn bộ Cơ gia vĩ đại của hắn cũng liền hôi phi yên diệt.

.

Cơ gia thiếu chủ hỏi —— Ngươi biết ta là ai chứ?

.

Công lược lạnh nhạt mà thành thật bày tỏ ý kiến: "Nhân loại."

.

—— Nàng kỳ thực trả lời vô cùng thật lòng, tại trong mắt của Công lược, toàn bộ thế gian này chỉ có vỏn vẹn bốn loại sinh vật —— Nhân loại, không phải nhân loại. Cùng với có thể lợi dụng và không có thể lợi dụng, hoặc đã hết khả năng lợi dụng mà thôi. Không như Vận mệnh trong mắt chỉ có hai loại sinh vật —— Hợp mắt và không hợp mắt, tầm nhìn của Công lược càng nới rộng ra một chút.

.

Giống như Vận mệnh, tại trong mắt Công lược chính là cái gia hoả phiền nhiễu, thế nhưng nàng ta nằm trong phạm vi "có thể lợi dụng" , sở dĩ Công lược mới chấp nhận cùng đối phương giao hảo.

.

Tất nhiên sẽ có ngoại lệ, tỷ như Châu Trúc Ly. Tại trong mắt Công lược, Châu Trúc Ly không hề thuộc về vế nào.

.

Bất quá đám thiếu niên này, tất cả đều thuộc trong phạm vi nhân loại, còn có, không có khả năng lợi dụng.

.

Thiếu niên hiển nhiên hiểu sai hàm nghĩa câu nói này, vốn nghĩ Công lược khinh thường mình, cho nên liền tức giận ra lệnh cho tiểu tay chân giáo huấn Công lược một trận.

.

"Không biết tự lượng sức! Dám đối bản thiếu gia vô lễ! Các ngươi, đánh chết cái tiểu tử nghèo này cho ta!"

.

Công lược thấy đối phương động thủ, vốn muốn cùng người nọ hoà hảo giao dịch, thế nhưng tình cảnh biến đổi thành như vậy, dây thần kinh kiên nhẫn vốn chẳng có nổi bao nhiêu liền đứt cái ' phựt ' , nàng rốt cuộc giơ lên kim toa, thanh âm băng lãnh như sương tuyết.

.

"Khởi động Càn Khôn toa (4) • Buộc mệnh —— "

(4) Càn Khôn — 乾坤 : Còn đọc là Kiền Khôn. Càn là trời, Khôn là đất.

Toa — : Con thoi dùng để dệt cửi.





"Một khoả. . . Hai khoả. . . Ba khoả. . ."

.

Châu Trúc Ly đem nguyên thạch ở trong tu di hạp đều lấy đi ra, tỉ mỉ đếm đếm, còn sắp xếp tới đầy cả một khoảng đất trống, ánh sáng của nguyên thạch chói mắt tới mức muốn đem bản thân cô đều cay mù!

.

Sáng sớm, Công lược vừa từ bên ngoài ôm theo một chồng linh thảo về tới sơn động, nhìn thấy chính là tràng cảnh như vậy.

.

"Ký chủ. . ." Nàng ôm linh thảo đặt xuống nền đất trước mặt Châu Trúc Ly, vẫn là như cũ tiếc chữ như vàng, "Linh thảo của ngươi, tìm tới."

.

Châu Trúc Ly giống như rốt cuộc hồi thần, nhìn số lượng linh thảo nhiều thành một núi ở dưới đất, cô lập tức liền mỉm cười vui vẻ, "Ai~ Bằng hữu, thực sự phi thường cảm tạ ngươi trợ giúp! Nếu không ta liền phải tự thân vận động hết rồi."

.

"Không vấn đề." Công lược nhàn nhạt trả lời, sau đó đồng dạng vén vạt áo ngồi xuống dưới đất, chăm chú sắp xếp linh thảo cùng Châu Trúc Ly.

.

Số lượng nguyên thạch thu được sau khi bán sáu lọ đan dược kia quả thực rất nhiều, đủ để Châu Trúc Ly sống mười đời đều tiêu xài không hết, bất quá cô vẫn là tính toán sâu xa, chưa kể sau này còn phải dưỡng thành. . . Khụ khụ, chứa chấp Bạch Liên, khẳng định sẽ cần tới rất nhiều nguyên thạch.

.

Sở dĩ, Châu Trúc Ly bắt đầu học tập luyện đan, dùng đan dược kiếm tiền trang trải cuộc sống.

.

Bọn họ tìm một sơn động vắng người cách Phong Đô không xa, tại bên trong kiến tạo thành một nơi có thể sinh hoạt lâu dài. Châu Trúc Ly lại nhờ Công lược cầm nguyên thạch đi mua về một ít linh thảo, tại trong sơn động vây chúng lại một góc, diện tích dùng riêng để trồng linh thảo, đợi cho linh thảo đủ lớn, liền lấy chúng để luyện đan.

.

Hơn nữa sơn động này ở thời điểm chọn lựa còn đặc biệt được Châu Trúc Ly dụng tâm, sở dĩ bên trong còn có chứa một cái linh tuyền nho nhỏ, tuy rằng phẩm cấp chỉ là trung phẩm, diện tích cũng lớn chỉ bằng một khe đá, mỗi ngày nước linh tuyền chảy ra cũng không nhiều lắm, bất quá tích cóp thời gian lâu dài, trái lại cũng đủ dùng nuôi sống linh thảo.

.

Châu Trúc Ly cầm trên tay《 Đằng Chân đại lục • Bách Thảo Kinh 》mượn được của Công lược, giống như học sinh gương mẫu nhất dạng, chăm chú nghiên cứu từng loại linh thảo Công lược đem về ban nãy.

.

Linh thảo thuộc tính phân chia cực kỳ rạch ròi, sở dĩ phải phân biệt rõ ràng trước khi chế luyện, giả như khi luyện đan vô tình cho nhầm linh thảo Hoả thuộc tính vào lò đan Phong thuộc tính, đan lô nổ tung cũng là chuyện bình thường. Châu Trúc Ly tính tình cẩn thận, liền vô cùng kỹ càng ngồi dưới nền đất phân chia thuộc tính linh thảo.

.

"《 Bàn Nhược Hoa 》—— Linh thảo thuộc tính Hoả, hình dạng tựa hoa sen, chín mươi chín cánh hoa, màu sắc thiên về vàng kim, Bàn Nhược Hoa màu sắc càng đạm, thuộc tính càng tinh thuần, chế tạo đan dược phẩm chất càng cao. Địa phương sinh sôi chủ yếu tại nơi nhiệt hoả, mười ngàn năm nở rộ một đoá. Tác dụng, trấn áp tâm ma, trợ giúp phi thăng, hỗ trợ tu luyện, đẩy nhanh tiến độ. . ."

.

"《 Thiên Sơn Tuyết Liên 》—— Linh thảo thuộc tính Phong, hình dạng tựa hoa sen, màu sắc tinh thuần trong suốt, hoa càng nhiều cánh, thuộc tính càng rõ ràng, luyện ra đan dược phẩm chất càng cao. Địa phương sinh sôi chủ yếu tại đỉnh Thiên Sơn, mười ngàn năm nở hoa một lần. Tác dụng, trấn áp độc tính, thanh tâm tĩnh khí, giúp người cải lão hoàn đồng. . ."

.

.

.

" —— Cho ta đợi một chút!" Châu Trúc Ly đọc tới đây, rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, cô mãnh liệt dừng lại, quay đầu nhìn hướng Công lược đồng dạng đang ngồi ở một bên bình tĩnh sắp xếp linh thảo.

.

"Công lược! Ngươi lấy những thứ này từ nơi nào? Vì sao đều là linh thảo phẩm chất trên Trung giai?" Châu Trúc Ly vẻ mặt quỷ dị, "Ta nhớ đưa ngươi nguyên thạch cũng không đủ để ngươi mua nhiều đồ tốt tới thế."

.

Phải biết, một gốc linh thảo Trung giai đã có giá trên trời, đằng này. . . Công lược đem về đều là Trung giai trở lên, thậm chí còn có Đỉnh giai, có loại tại trong《 Đằng Chân đại lục • Bách Thảo Kinh 》ghi lại đã sớm tuyệt chủng!

.

Cư nhiên còn có cả Bàn Nhược Hoa cùng Thiên Sơn Tuyết Liên trà trộn đi vào! Ni mã, rốt cuộc tiểu tử kia là từ nơi nào mua về tới? !

.

Công lược nghe Châu Trúc Ly hỏi, động tác trên tay nhất đốn, nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt vạn phần thản nhiên đáp lời.

.

"Cướp được."

.

.

.

". . . Ngươi thành thật khai ra ngươi là từ nơi nào cướp, chúng ta chạy ngay bây giờ còn kịp."

_________________

Tác giả có đôi lời muốn nói Công lược cùng Vận mệnh kỳ thực đều là nhân vật phi thường trọng yếu, sau này cả hai sẽ có riêng một luân hồi cùng với Ước thúc, sở dĩ đại gia không cần thắc mắc vì sao phân diễn của hai nhân vật này lại nhiều như vậy ╮(╯▽╰)╭

Chương sau nếu như không có gì ngoài ý muốn, khả năng liền sẽ gặp mặt Sắc Dục tiểu bạch hoa!

Có ai nhận ta Thần khí Càn Khôn toa Công lược sử dụng từng xuất hiện qua ở chương nào không ao? \(≧∇≦)/ Một tình tiết ẩn, mong đại gia tìm ra được, xâu chuỗi một chút liền có thể ngộ ra chân tướng nha! Càn Khôn toa là đồ vật trọng yếu, hậu kỳ sẽ còn xuất hiện.

Đại gia cuối tuần khoái hoạt, hiện tại cũng không thể thường xuyên đăng tải chương mới, bất quá lão Bát Quái vẫn sẽ cố gắng cập nhật đúng giờ. Yêu đại gia rất nhiều, ma ma đát~╭(╯₃╰)╮

[ VĂN CHƯƠNG SỐ LƯỢNG TỪ: 12550 từ. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro