☆ 17【 Khúc Chung Nhân Tán 】
☆〔 Đệ thập thất chương 〕
•
Tử Đằng cung không thể không nói là địa phương phi thường xinh đẹp, hơn nữa kỳ diệu là, bên trong cũng không giống như trong tưởng tượng ngập đầy quỷ khí âm u, trái lại, bầu không khí vạn phần tinh thuần, phi thường dễ chịu.
.
Tiêu Thuần Nhiên cũng không giấu giếm, kỳ thực bên ngoài Quỷ cung được thiết đặt một cái đặc biệt kết giới, người bên ngoài không thể trông thấy Tử Đằng cung, mà quỷ khí phía bên kia kết giới cũng không thể xâm nhập trong đây nửa tấc, hơn nữa bên trong Tử Đằng cung chỉ tồn tại vỏn vẹn mấy cái hạ nhân, hiển nhiên cũng không chút ảnh hưởng tới toà cung điện khổng lồ này.
.
Không tính Tiêu Thuần Nhiên, từ lúc vào đây, Châu Trúc Ly chỉ gặp qua đúng ba cái Quỷ tộc —— Đầu tiên là Như Hoa, ngoài ra còn hai Quỷ tộc canh giữ đại môn mặc giáp kín mít, sau đó cũng không còn gặp quá ai.
.
Việc này khiến Châu Trúc Ly không khỏi có chút kỳ quái, Tử Đằng cung không phải là chỉ có ba hạ nhân thôi đó chứ?
.
Bất quá cũng không đáng truy cứu, Tiêu Thuần Nhiên kẻ này hành sự từ trước tới nay tuỳ hứng, Châu Trúc Ly đa số thời gian cũng vô pháp lý giải nàng ta là muốn làm cái gì trò quỷ.
.
Lại nói tới. . .
.
Châu Trúc Ly mang theo điểm tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm Như Hoa, đối phương vẫn không chút nào bị hành vi vô lễ của cô đả động đến, thuỷ chung bình tĩnh ung dung đứng nghiêm chỉnh ở một bên đợi chờ mệnh lệnh.
.
Nhìn kỹ, Như Hoa quả thực có rất nhiều nét giống với Phương Tâm.
.
. . . Chẳng lẽ Như Hoa thực sự là người của Phương gia? Châu Trúc Ly nheo nheo mắt, mơ mơ hồ hồ suy đoán.
.
Kỳ thật việc này cũng không phải không có khả năng, Như Hoa hiện giờ là Quỷ tộc —— Quỷ tộc đa số chính là người tử vong sau nổi lên ác hận mà sinh ra, có lẽ là sau khi bị trớ chú của Phẫn Nộ sát hại, thù diệt gia quá nồng hậu, sở dĩ nàng ta tái sinh thành Quỷ tộc. . . ?
.
Bất quá tại sao Như Hoa lại xuất hiện ở Tử Đằng cung? Nguyên tác có nói qua chuyện này sao? . . . Được rồi, loại này nhân vật phụ khẳng định sẽ không được cô tỉ mỉ nhắc đến.
.
Có lẽ. . . chỉ là Tiêu Thuần Nhiên tuỳ hứng muốn thu người?
.
Châu Trúc Ly suy nghĩ một chút về tính cách của Tiêu Thuần Nhiên, trong lòng lại càng thêm chắc chắn về suy đoán này. Tiêu Thuần Nhiên thích nhất là thu lưu thuộc hạ, tính tình xưa nay cũng thường xuyên thay đổi, nàng ta có lưu thêm một cái Phương gia hậu nhân cũng không phải không có khả năng.
.
Châu Trúc Ly đột nhiên có cảm giác, việc tình tiết thay đổi nhiều như vậy, Như Hoa ít nhiều cũng liên quan tới chân tướng, sở dĩ cô muốn càng sâu hơn điều tra. . .
.
. . . Tiêu Thuần Nhiên nghiêng đầu nhìn Châu Trúc Ly lại bắt đầu ngẩn người, nàng phát hiện đối phương rất hay xuất thần, bình thường ngồi im một chỗ cũng sẽ thả hồn vào hư không, người khác gọi cũng sẽ không trả lời.
.
Tiêu Thuần Nhiên hơi câu câu môi, nửa đùa nửa thật nói, "Ngươi có vẻ rất có hứng thú với Như Hoa?"
.
Châu Trúc Ly bị lời của đối phương gọi lại tinh thần, cô hơi chớp chớp mắt, bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, sau đó lập tức liền thu hồi tầm mắt, nhanh chóng quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng mọi khi.
.
Ở trước mặt Tiêu Thuần Nhiên cái này tiểu tử, Châu Trúc Ly cũng lười giả tạo mỉm cười.
.
"Không phải."
.
"A? Nhưng ta lại cảm thấy, ngươi phi thường lưu ý nàng." Tiêu Thuần Nhiên chống cằm cười, tự tiếu phi tiếu, như có như không nhấn mạnh từ ' lưu ý ' .
.
. . . Thỉnh không cần đánh đồng ta với tiểu biến thái nam nữ thông ăn nhà ngươi. . . Châu Trúc Ly hung hăng mà 囧 một chút, sau đó mới nghẹn xuất ra một câu giải thích.
.
"Ta chỉ là cảm thấy, nàng ta rất giống với bằng hữu ta quen biết, sở dĩ nhìn nhiều một điểm mà thôi. . ."
.
"Ồ?" Tiêu Thuần Nhiên tràn ngập hứng thú khơi mào cằm, nàng chớp mắt nhìn cô, bộ dạng nhìn qua vạn phần thiên chân vô tà, "Thật vậy sao? Giống với bằng hữu nào của ngươi, không chừng ta lại thật có quen biết."
.
Châu Trúc Ly hơi ngừng lại một chút, ở trong lòng âm thầm cân nhắc có nên thật lòng trả lời hay không, cô rất nhanh đưa ra quyết định, thanh âm mang theo vài phần chân thành mà nói, "Nàng ta. . . trông rất giống với một hậu nhân còn sót lại của Phương gia mà ta có nhận thức, tên gọi là Phương Tâm."
.
Tiêu Thuần Nhiên cong mắt cười tủm tỉm, ý vị sâu xa dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn, đối với câu trả lời này cũng không tỏ vẻ gì.
.
Như Hoa ở bên cạnh nàng ngược lại đưa ra phản ứng cực kỳ lớn, biểu tình lãnh tĩnh trong nháy mắt thay đổi, nàng hoa dung thất sắc tiến lên, dường như muốn tóm lấy hai vai Châu Trúc Ly mà hung hăng truy hỏi đầu đuôi ngọn ngành, thế nhưng chợt nhớ tới Tiêu Thuần Nhiên còn đang ở bên cạnh, Như Hoa thân thể hơi run lên một cái, vẻ mặt e ngại lập tức thu hồi tay.
.
". . . Châu cô nương thỉnh hãy nói rõ, ngươi phải chăng. . . thật sự quen biết một người gọi là Phương Tâm, là con cháu của Phương gia?"
.
Như Hoa nhanh chóng bình ổn lại tâm tình, nàng cố ra vẻ trấn tĩnh truy hỏi Châu Trúc Ly, thế nhưng thanh âm mang theo run rẩy đã bán đứng cảm tình của nàng.
.
Châu Trúc Ly trong mắt linh quang chợt loé, dựa theo phản ứng của Như Hoa, có lẽ suy đoán của cô là đúng, đối phương khẳng định cùng Phương gia có liên quan!
.
Phương gia ở trong nguyên tác là bị Phẫn Nộ tiểu tử kia nộ cấp công tâm diệt toàn gia, liên một cái nha hoàn cũng không may mắn thoát khỏi, hiện tại lại cư nhiên sống sót hai người. . . Được rồi, một trong số đó bây giờ chỉ là một cái sinh hồn. . . Bất quá như vậy đã là quá đi chệch khỏi nguyên tác, Ước thúc cư nhiên không phát hiện ra dị thường gì, như thế này cũng không khỏi quá không lý giải.
.
Phương gia toàn diệt cũng không đơn giản chỉ là tình tiết viết vào cho có, sau này đó cũng chính là lý do khiến mâu thuẫn giữa Phẫn Nộ nữ chủ và Dư Thuyên nảy sinh.
.
Phẫn Nộ yêu nam chủ điên cuồng, bất quá nam chủ từ nhỏ cùng Phương Tâm thân cận, xứng danh thanh mai trúc mã, hắn cũng coi Phương gia như người một nhà, tình cảm thập phần thâm hậu, Phương gia bị huỷ để lại trong lòng hắn bóng ma tâm lý.
.
Nam chủ thậm chí tại trước mộ phần của người Phương gia, lập lời thề sẽ tìm ra thủ phạm, bắt kẻ đó phải nợ máu trả bằng máu.
.
Sau này phát hiện Phẫn Nộ chính là người diệt Phương gia, nam chủ hiển nhiên yêu hận chất chồng, hai người từ đó tương ái tương sát, ngược luyến tình thâm một hồi liền là mấy vạn chữ.
.
Hiện tại Phương gia vẫn như cũ là bị người huỷ đi —— Dựa theo phản ứng của Như Hoa, không khó để nhận ra tình tiết này vẫn là xảy đến, nhưng mà kịch bản lại xảy ra sai lệch trầm trọng —— Phương Tâm không chết, nam chủ Dư Thuyên lại mạc danh kỳ diệu trở thành Quỷ tộc, chật vật lưu lạc tới tận Cửu Châu.
.
. . . Sở dĩ, đây là thế giới tự động bổ khuyết nội dung thiếu sót sao? Tựa hồ từ lúc xuyên tới cuốn tiểu thuyết này sau, tình tiết biến đổi cũng ngày một nhiều lên, bàn tay vàng ' biết trước tương lai ' của Châu Trúc Ly cũng xem như càng ngày càng không có chỗ dùng.
.
Châu Trúc Ly thực sự ưu thương không lời nào tả hết, vốn nghĩ sau này có thể dựa vào cái bàn tay vàng này kiếm chút cơm ăn, thế nhưng phát hiện cư nhiên tất cả mộng tưởng đều chỉ là phù du. . . Không ai có thể thấu hiểu được loại tâm tình bi thương này!
.
Châu Trúc Ly càng nghĩ lại càng hồ đồ, cô nhìn kỹ Như Hoa một cái, ở trong đầu cẩn thận chỉnh lý câu từ một chút, muốn dùng cách thức không quá phô trương mà điều tra thân phận của đối phương, bất quá Châu Trúc Ly vừa mở miệng định trả lời, câu nói đã ngạnh sinh sinh bị người chặn ngang.
.
"Người kia —— "
.
"Cung chủ! Cung chủ!"
.
Lời nói vừa ra tới miệng lập tức lại bị nuốt ngược trở vào, Châu Trúc Ly hơi đen mặt, emma! Có thể đừng như kịch truyền hình ngay đoạn quan trọng thì ngắt ngang như vậy hay không? Này cùng ' hung thủ chính là —— ' sau đó bị giết chết có gì khác biệt? Có gì khác biệt? !
.
Trong lòng thay vận số chó má của chính mình thắp nhang, Châu Trúc Ly cũng không dự định nói tiếp, cô lẳng lặng ngậm miệng lại theo dõi diễn biến.
.
Đại môn bị người hung hăng đẩy ra, phát sinh một tiếng vang thật lớn, ba người Châu Trúc Ly mãnh liệt bị cắt ngang, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía đại môn, muốn xem là ai tới làm phiền.
.
Nữ tử Quỷ tộc lảo đảo chạy vào, có lẽ nàng chịu phải trọng thương, binh giáp trên người cũng không còn mấy chỗ nguyên vẹn, tay phải bị người hung ác chặt đứt, bên khoé miệng vẫn còn lưu lại một tia máu, cước bộ của nàng có chút loạng choạng khó vững, thanh âm cũng thập phần trầm trọng.
.
Nữ tử cũng không có thời gian để ý lễ nghĩa, chỉ có thể quỳ xuống mặt đất, thở hổn hển mà thông báo.
.
"Cung chủ, Ma. . . Ma tôn đang ở trước cửa Tử Đằng cung, nàng ta. . ." Nàng khó nhọc hộc ra một ngụm máu tươi, vẫn kiên trì nói nốt một nửa câu sau, ". . . nàng ta muốn phá kết giới tiến vào!"
.
Ba người Châu Trúc Ly đồng dạng là đối chuyện này ngoài ý muốn, thế nhưng phản ứng cho ra lại khác nhau một trời một vực.
.
Như Hoa không nói một lời phục hồi bộ dạng lãnh tĩnh, thất thố vừa rồi thoáng chốc đã tiêu thất không thấy tăm hơi, nàng cẩn trọng đứng thẳng lưng, chờ đợi mệnh lệnh của Tiêu Thuần Nhiên.
.
Tiêu Thuần Nhiên không chút mảy may vội vã, nàng bình tĩnh ung dung nhấp một ngụm trà, tiếu ý như có như không thoảng qua bên môi, còn có tâm tình khẽ cảm thán.
.
"Thật là ngạc nhiên đây, tiểu tử kia qua một thời gian ngắn không gặp, cư nhiên tu vi tăng tiến nhiều như vậy, ta nhất thời cũng không nhận ra nàng ta tiếp cận."
.
. . . Nói dối không biết ngượng! Châu Trúc Ly ở trong lòng thầm thổ tào một câu.
.
Tiêu Thuần Nhiên tu vi so với bất cứ ai đều cao, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn thâm độc, không ai lường trước được nàng ta sau đó sẽ làm cái gì. Trong thất nữ chủ, ngoại trừ Bạo Thực tiểu quái vật ở ngoài, căn bản đều phải đối với nàng cắn răng nhận thua không bằng.
.
Thậm chí Thương Khúc bằng vào Thần lực khôi phục cũng không thể ngoan tuyệt đánh thắng Tiêu Thuần Nhiên, ít nhất khi nàng ở trên Thần giới, miễn cưỡng cũng có thể so tài ngang sức với đối phương.
.
Sở dĩ Châu Trúc Ly có chết cũng không tin tưởng Tiêu Thuần Nhiên không phát giác Lý Lạc Hoa tiến đến, đối phương chắc chắn là giả bộ!
.
"Nàng ta xem chừng là tìm ngươi? Cư nhiên từ Cửu Châu đuổi đến tận đây, ta cũng có chút muốn khâm phục nghị lực của nàng ta." Tiêu Thuần Nhiên vẻ mặt ' đã biết mà còn giả vờ không biết ' nhìn Châu Trúc Ly một cái, cười tới cực kỳ ra dáng hồ ly, Châu Trúc Ly hai tay ngứa ngáy lợi hại, rất muốn cầm chén trà nguội trên bàn hung hăng hất vào mặt đối phương, bất quá bởi vì vẫn còn yêu chuộng sinh mạng, Châu Trúc Ly rất tốt kiềm chế được.
.
". . . Ta căn bản không muốn cùng nàng ta dây dưa." Châu Trúc Ly cau mày, vẻ mặt thể hiện rõ sự chán ghét, "Nàng ta liên tục bám theo ta, muốn dứt ra cũng không thể. Thực sự là phiền chết!"
.
Hết bị Bạch xà tinh mưu hại lại tới lượt cái bệnh kiều này truy truy đuổi đuổi, bên cạnh còn có một cái hắc tâm liên thời thời khắc khắc đều muốn cùng mình so đo tài nghệ diễn xuất, lại thêm một tiểu tử ngạo kiều còn chưa lo liệu xong, Châu Trúc Ly quả thực là phi thường mệt tâm, cảm giác chỉ trong chưa đầy hai tháng, cô đã như già đi mấy trăm tuổi.
.
"Nếu ngươi không muốn ở lại. . ." Tiêu Thuần Nhiên tựa hồ thập phần thấu hiểu cảm tình của Châu Trúc Ly, nàng mỉm cười giảo hoạt, "Ngươi có thể âm thầm dùng thông đạo của ta rời đi Tử Đằng cung, Lý Lạc Hoa. . . cứ để ta tới lo liệu đi."
.
". . . Ồ? Ngươi lại có thể tốt bụng như vậy?" Châu Trúc Ly trào phúng mà hừ cười một cái, hiển nhiên không tin tưởng Tiêu Thuần Nhiên, trên mặt cô viết rành rành ba chữ ' ta không tin ' .
.
Tiêu Thuần Nhiên ra vẻ bị đả kích mà lắc đầu, "Tiểu Ly nha, ngươi cũng không cần nghĩ xấu cho ta như vậy đi? Ta là chân thành muốn đánh đuổi Lý Lạc Hoa cho ngươi." Nàng chớp chớp hai mắt, thanh âm phi thường thân thương tha thiết mà nói, "Nhìn vào đôi mắt chân thành này đi, ngươi có phải đã bị sự tốt bụng của ta cảm động tới rồi không?"
.
". . ." Châu Trúc Ly bị xưng hô ' tiểu Ly ' cùng loại âm tuyến ngọt nị này doạ sợ, da gà da vịt trên tay đua nhau rơi rụng, cô thiếu điều trực tiếp vung tay tát tỉnh đối phương.
.
Châu Trúc Ly thề có Công lược cùng Vận mệnh làm chứng, tính tới ngày hôm nay, đối phương đã giở trò trêu ghẹo cô đủ năm mươi bảy lần! Không phải phát bệnh thì chính là muốn giở trò quỷ!
.
Châu Trúc Ly kiềm lại khoé mắt muốn co rút, cô có điểm bất đắc dĩ hỏi đối phương, "Ngươi lại có ý đồ gì?"
.
Tiêu Thuần Nhiên câu dẫn khoé miệng, ý vị không rõ mà cong cong mắt, "Ngươi đoán thử xem."
.
". . ."
.
Châu Trúc Ly trên trán hơi hiện lên một dấu thập, cô nháy mắt thay đổi sắc mặt, đối Tiêu Thuần Nhiên cười tươi như mộc xuân phong, "À, ta đoán ra rồi."
.
"Là cái gì?" Tiêu Thuần Nhiên tràn ngập hứng thú hỏi.
.
Châu Trúc Ly chớp mắt liền thu hồi nụ cười xán lạn, cô lạnh nhạt cười một cái, trong mắt còn như có như không hàm chứa một tia tiểu nhân đắc ý.
.
"Ngươi. đoán. thử. xem."
.
". . ." Tiêu Thuần Nhiên bình sinh lần đầu tiên nghẹn họng trân trối, ngay cả phản bác lại như thế nào cũng đều quên.
.
Như Hoa ở bên cạnh nhìn chủ tử nhà mình hiếm thấy trừng mắt ngây ra như phỗng, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, Châu Trúc Ly xem chừng là người đầu tiên phản đòn Tiêu Thuần Nhiên thành công đi?
.
Như Hoa cho dù dở khóc dở cười, bất quá vẫn còn nhớ tới cục diện hiện tại, nàng kịp thời ho khan một cái kéo lại chủ đề đã sớm đi chệch tám vạn dặm.
.
"Cung chủ."
.
Tiêu Thuần Nhiên bị một tiếng gọi này giúp cho hồi thần, nàng dùng nụ cười che đi một vệt thất thố chợt loé nơi đáy mắt, lại hỏi Châu Trúc Ly, "Vậy, ngươi có muốn đi hay không?"
.
Châu Trúc Ly trầm mặc một chút, sau đó thành thành thật thật gật đầu, dù sao cô cũng không muốn nán lại nơi này lâu hơn. . .
.
Nghĩ tới đây, Châu Trúc Ly âm thầm cười một cái, rực rỡ mà xán lạn. Tiến độ công lược trong mấy ngày này quả nhiên như trong dự định đột phá, Thương Khúc quả nhiên không phải quả hồng mềm, dùng cách thức ôn nhu tới công lược nàng ta khẳng định là không thành công, sở dĩ Châu Trúc Ly mới bất chấp được ăn cả, ngã về không mà cường ngạnh dùng cách thức này công lược đối phương.
.
Hiện tại công lược tiến độ là 90%, tiến triển quả thực nhanh vô cùng, trước đó Châu Trúc Ly lo nghĩ rất nhiều, lại dùng nhiều cách như vậy thử công lược đối phương, căn bản cũng chỉ là tốn công vô ích, đem Thương Khúc đẩy lên Thần giới sau, tiến độ liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà tăng lên, hiện giờ chỉ còn thiếu 10% cuối cùng —— Chính là một câu bày tỏ của nàng ta.
.
Châu Trúc Ly tỏ vẻ mình cũng không vội, Thương Khúc khẳng định đã sớm mất hết kiên nhẫn, dựa theo bản tính của nàng ta, cô còn có cái gì là không hiểu? Chỉ sợ mấy ngày này đối phương là điên cuồng tìm mọi cách xuống dưới này đi. . .
.
Châu Trúc Ly đồng ý với Tiêu Thuần Nhiên, vô cùng bình thản sử dụng thông đạo lần nữa rời đi, Tiêu Thuần Nhiên lần này ngạc nhiên cũng không chơi khăm cô, ngược lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đưa Châu Trúc Ly rời khỏi Tử Đằng cung.
.
Còn Lý Lạc Hoa. . . Châu Trúc Ly hoàn toàn giao nàng ta cho Tiêu Thuần Nhiên lo liệu, Quỷ tộc cùng Ma tộc vốn dĩ có thù oán, nhiều thêm một cái cũng không tính nhiều, ít hơn một cái cũng chẳng phải thiếu, hơn nữa thực lực cả hai cũng bất phân thắng bại, ngược lại là không lo lắng hai cái bệnh xà tinh này tự giết hại lẫn nhau.
.
Châu Trúc Ly bước ra khỏi thông đạo đen kịt, cô đặt chân xuống mặt đất cứng cáp, rất nhanh liền đem nơi này nhìn qua một lần.
.
Đây cũng không phải địa phương nào xa lạ, thậm chí đối với Châu Trúc Ly còn thập phần quen thuộc —— Nơi này chính là vách núi phía sau Quang Minh thần điện, nơi Châu Trúc Ly triệu hồi Thương Khúc, cùng đối phương diện kiến lần đầu tiên.
.
Châu Trúc Ly cũng không biết Tiêu Thuần Nhiên tiểu tử kia là vô tình hay là cố ý giở trò quỷ, bất quá đối phương nghe theo ý định của cô mà mở thông đạo tới Quang Minh thần điện, đây cũng là hợp ý Châu Trúc Ly, cô cũng không có gì dị nghị.
.
Hơn nữa. . .
.
Châu Trúc Ly đưa mắt nhìn lên vùng phế tích xơ xác tiêu điều trước mặt, dựa vào tình trạng hiện tại, ai có thể nghĩ tới, đây đã từng là điện thờ lớn nhất của Đằng Chân đại lục chứ?
.
Châu Trúc Ly không nhịn được thở dài, xem ra Tiêu Thuần Nhiên lời nói trước đó cũng không phải dối trá, Quang Minh thần điện thực sự bị phản đồ phá huỷ.
.
Chỉ sợ khi không còn tế tư cùng thần Quang Minh thời thời khắc khắc theo dõi nghiêm ngặt, đám phản đồ ẩn núp trong thần điện đã hợp lực đứng lên tạo phản, đem thần điện huỷ diệt.
.
Thực ra chuyện này ở trong nguyên tác cũng xảy ra, nhưng là vào rất lâu sau này, khi Thương Khúc đã cùng Dư Thuyên chính thức công khai trở thành đạo lữ. Bởi vì Thương Khúc cùng nam chủ đàm luyến ái mà quên đi lo liệu tín đồ của thần điện, đám phản đồ mới có cơ hội hỗn thuỷ mạc ngư (1) mà trà trộn đi vào, sau đó nổi dậy tạo phản, bọn họ giết chết tư tế, muốn truy bắt Thần đan của Quang Minh thần cùng tình huống hiện tại không khác biệt lắm.
《 (1) Hỗn thủy mạc ngư — 混水摸魚 : Đục nước bắt cá, kế thứ 20 trong ' Hỗn chiến kế ' của Binh Pháp Tôn Tử 36 kế, nghĩa là lợi dụng tình thế để ra tay đạt được mục đích. Nghĩa tương đương với đục nước béo cò và mượn gió bẻ măng. 》
.
Thế nhưng Châu Trúc Ly xuyên vào đây xong, tình tiết thay đổi, tương lai cũng đổi thay, thần điện bị huỷ cũng xảy ra sớm hơn nguyên tác rất nhiều.
.
. . . Được rồi, chuyện này xảy ra vẫn là do cô sơ sảy, không tính toán kỹ càng.
.
Châu Trúc Ly kỳ thực cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này, kỳ thực khi đám tu chân giả kia đuổi theo bọn họ muốn cô giao ra Thương Khúc, Châu Trúc Ly đã mơ mơ hồ hồ ngộ ra cái gì, thế nhưng hoàn toàn không nghĩ đến, thần điện sẽ bị huỷ sớm như vậy.
.
Châu Trúc Ly nhìn thần điện nay chỉ còn là một mảnh phế tích hỗn độn, xác của các tín đồ trộn lẫn cùng vụn đá, thoang thoảng còn lẫn vào một tia huyết tinh mùi vị, cô không dấu vết nắm chặt tay, áp chế một tia buồn nôn chợt dâng lên trong cổ họng.
.
Nhân tâm đều là thịt làm, đều không phải đá cứng, chứng kiến hậu quả do bản thân gây ra lớn đến như vậy, liên mạng người cũng đều bị liên luỵ đến, Châu Trúc Ly hiển nhiên cũng sẽ ít nhiều bị đả động.
.
A. . . Xem ra, ta cũng không như trong tưởng tượng vô tâm vô tình đến vậy.
.
Châu Trúc Ly trào phúng mà tự giễu cợt chính mình.
.
"Ký chủ." Công lược lành lạnh mà lên tiếng, phá vỡ biểu tình có chút quỷ dị trên gương mặt Châu Trúc Ly.
.
". . . Thân ái, làm sao vậy?" Châu Trúc Ly nháy mắt liền khôi phục sắc mặt mỉm cười, giống như một tia quỷ dị kia chưa từng xuất hiện.
.
Công lược lạnh nhạt nhắc nhở: "Kim Thiết trên tay ngươi. . ."
.
Châu Trúc Ly cúi đầu nhìn vòng bạc trên cổ tay —— Thứ này cùng với vòng bạc cô từng đưa cho Thương Khúc không có bất cứ điểm nào khác biệt, kỳ thực vật này là một thứ pháp khí kết nối. Giữa chúng nó có tồn tại vô hình liên kết, khi ở gần sẽ phát sinh ra hiệu ứng cộng hưởng, sở dĩ. . . Châu Trúc Ly nhìn vòng bạc không ngừng toả ra bạch sắc quang mang, tựa hồ càng xuất càng liệt xu thế, nụ cười bên môi dường như càng thêm tươi sáng.
.
Muốn tới đây nha, Thương Khúc!
.
Châu Trúc Ly hiếm thấy vui vẻ tới cười ra tiếng.
.
Nói đùa! Không bao lâu nữa liền có thể đem cái nhiệm vụ hố cha này kết thúc, lập tức liền có thể đem 10% điểm tiến độ thu vào trong tay, Châu Trúc Ly thực sự là vui mừng tới muốn phát khóc, cô nắm chặt nắm tay, trên má lệ chảy dài.
.
Nê mã! Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi đám bệnh thần kinh này truy sát rồi! Ta có thể trông thấy một tương lai tươi sáng đang chờ đợi ở phía trước!
.
". . . Châu Trúc Ly." Vận mệnh chậm rãi lên tiếng, trong thanh âm của nó mang theo một ít uể oải khó thể nhận thấy, "Ngươi thực sự phải làm như vậy sao? Không có biện pháp nào khác?"
.
Châu Trúc Ly phục hồi tinh thần, cô không chút để tâm nhún vai, còn có chút dở khóc dở cười, "Đều đi đến bước này, ngươi nghĩ còn có cách nào khác sao?" Cô cười bất cần đời, lại ẩn ẩn một tia trào phúng, "Thương Khúc rõ ràng không muốn ta rời đi, ngay từ ban đầu, nàng ta đã thể hiện rõ lập trường này, tính tình của nàng ta ra sao, không ai có thể so với ta càng thêm rõ ràng."
.
". . . Tại sao ngươi lại nói rõ kết quả của nhiệm vụ ra cho nàng ta biết? Nếu ngươi hiểu được nàng ta sẽ giữ ngươi ở lại, vì sao lại nói sau đó sẽ rời đi?" Vận mệnh có chút khó hiểu địa hỏi, "Nếu như ngươi lúc đó nói dối sẽ ở lại, nói không chừng nàng ta sẽ bị ngươi lừa gạt, sau đó đối ngươi bày tỏ rồi."
.
Châu Trúc Ly chớp mắt một cái, vẻ mặt thập phần quái dị, có lẽ đối với câu nói của Vận mệnh có chút không hiểu ra sao, cô phất phất tay, "Bằng hữu a bằng hữu, ngươi nghĩ tốt đẹp quá rồi! Thương Khúc mà dễ dàng như vậy liền thổ lộ với ta, ta còn cần phải lao tâm khổ tứ tới tận bây giờ hay sao?"
.
Vận mệnh nhất thời á khẩu không trả lời được.
.
"Ngươi chỉ là không nhận ra mà thôi, thế nhưng ta so với ngươi càng thêm hiểu rõ suy nghĩ của Thương Khúc, sở dĩ ta đã sớm nhận ra. . . Nàng ta từ đó đến giờ vẫn nhìn thấu được ta sẽ rời đi, thậm chí ta còn cảm thấy, nàng ta đã nhìn ra cái gì. . ."
.
Vận mệnh có điểm bất khả tư nghị, "Nhìn ra cái gì? Ý ngươi chẳng lẽ. . ."
.
Châu Trúc Ly gật đầu xác minh suy đoán của nó là thật, "Chính là như ngươi nghĩ, nàng ta có lẽ đã biết được một ít chân tướng về chúng ta."
.
". . ." Vận mệnh thực sự bị chặn ngang họng, có lẽ nó quả thật không hề nghĩ xa tới phân độ này.
.
"Chẳng lẽ các ngươi không để ý sao? Thời điểm ta ở trước mặt nàng ta sử dụng xuyên việt dịch chuyển, Thương Khúc căn bản cũng không có chút biểu hiện nào là ngoài ý muốn, nàng ta không ngạc nhiên đối với chuyện xuyên việt, mà là ngạc nhiên vì ta muốn đẩy nàng ta đi."
.
"Các ngươi nghĩ thử xem, người của thời không này đối diện với chuyện li kỳ như xuyên việt thời không, chẳng lẽ ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có? Như vậy chẳng phải phi thường quái dị hay sao?"
.
". . . Cho nên, ngươi từ đầu đến cuối đều chỉ là diễn kịch? Lúc dùng xuyên việt lên Thương Khúc, cả khi ngươi vì đối phương mà bị Lý Lạc Hoa bắt đi, đều là cố ý? Bởi vì muốn kiểm tra suy đoán của bản thân, muốn chứng minh Thương Khúc là thật sự đoán ra chân tướng hay không?" Vận mệnh dường như có chút sợ run mà hỏi.
.
"Đương nhiên đều là diễn!" Châu Trúc Ly vạn phần bình thản trả lời, cô hơi ho khan một chút, "Cơ mà khi đó ta dùng xuyên việt dịch chuyển lên Thương Khúc. . . Khụ, quả thực có bảy phần là cố ý sắp đặt trước, bất quá ba phần còn lại chính là bất đắc dĩ. Ngươi cũng biết phía sau có tu chân giả đuổi theo, ta cũng không thể liều mạng mang Thương Khúc đi theo được."
.
Nếu thời điểm đó không trùng hợp được Công lược nhắc nhở Tiêu Thuần Nhiên xuất hiện, khả năng Châu Trúc Ly còn muốn cùng đám tu chân giả kia đồng quy vu tận một lần.
.
"Còn về lý do vì sao Thương Khúc nhìn ra được, kỳ thực ta cũng không rõ ràng lắm. . . Khả năng là cùng Thiên Nhãn của tiểu tử kia có liên quan đi?" Châu Trúc Ly có chút nghi hoặc miết miết mi tâm, cô phi thường bất đắc dĩ mà nhún vai, "Thế nhưng Thương Khúc rõ ràng là biết được ta tiếp cận nàng ta là có mục đích, cho nên lúc đó nàng ta hỏi ta có rời đi hay không, ta liền thành thành thật thật trả lời sẽ rời đi. Dù sao ta cảm thấy tiếp tục lừa gạt tiểu tử này mấy chuyện đó cũng không ổn lắm."
.
"Bên cạnh đó, các ngươi còn nhớ ' câu chuyện ' mà Tiêu Thuần Nhiên kể cho ta nghe hôm trước chứ?" Châu Trúc Ly nháy mắt lại mỉm cười.
.
". . . Nhớ rõ."
.
Châu Trúc Ly cười hì hì, bộ dạng bình tĩnh ung dung mà nói, "Kỳ thực, chuyện nàng ta kể, không tính chuyện Câu Hồn đăng, thì trong đó có hơn phân nửa là thật sự."
.
". . ." Công lược cùng Vận mệnh đều trầm mặc không nói, Châu Trúc Ly không chút để ý, cô bình thản nói tiếp.
.
"Thương Khúc tiểu tử kia thực sự là muốn sử dụng Câu Hồn đăng lên ta nha!"
.
Thực sự là quá ngây thơ, nàng ta vẫn luôn nghĩ cô không chú ý tới mấy chi tiết nhỏ nhặt này, thế nhưng Châu Trúc Ly là Sáng Thế Thần, chẳng có loại Thần khí nào quan trọng như vậy mà cô lại không nhớ hình dáng miêu tả cụ thể, sở dĩ, Châu Trúc Ly từ lâu đã để ý tới Thương Khúc luôn mang theo Câu Hồn đăng bên người —— Chính là ngọc thạch kim sắc đính trên cán chiết phiến của nàng ta.
.
Thời điểm từ sau khi rời khỏi Hồng Loan sơn, Thương Khúc vẫn luôn đăm chiêu nhìn khoả ngọc thạch toả kim quang đính trên chiết phiến chằm chằm, không dưới mười lần nhân lúc Châu Trúc Ly không để ý muốn động thủ, Châu Trúc Ly ngoài mặt vẫn luôn tỏ vẻ không nhận ra, kỳ thực đã sớm phát hiện, chỉ là muốn lợi dụng chuyện này đạt thành ý định, cho nên vẫn luôn im lặng không nói mà thôi.
.
". . ." Công lược á khẩu một lúc, sau đó mới nghẹn ra một câu hỏi, "Nàng ta rốt cuộc có ý định gì?"
.
Châu Trúc Ly nhàm chán phẩy tay, "Không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra được, khẳng định là có liên quan tới vị sư tôn kính yêu kia của nàng ta rồi! Tuy ta không hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhưng có lẽ Thương Khúc tiểu ngạo kiều thực sự muốn dùng nguyên hồn của ta hồi sinh sư tôn nàng ta, hoặc là cái quỷ gì đó giống vậy."
.
"Tóm lại, thế giới bệnh xà tinh này chẳng có ai là bình thường được."
.
Công lược: ". . ."
.
"Sở dĩ, ta đang chủ động đưa cho Thương Khúc sự lựa chọn." Châu Trúc Ly đưa ra một ngón tay, nụ cười trên môi rạng rỡ mà lại có điểm quỷ dị âm trầm, "Lựa chọn thứ nhất —— nàng ta phải tự mình thổ lộ, chính mình đưa ta đẩy đi."
.
Cô lại lần nữa giơ ra một ngón tay, gương mặt tươi cười thánh khiết như thiên sứ, lại cũng trào phúng mỉa mai cực kỳ, "Lựa chọn thứ hai. . . Chính là kết cục của chúng ta hiện giờ."
.
—— Thương Khúc lựa chọn không nói ra, cho nên, Châu Trúc Ly chỉ có thể sử dụng tới cách này ép buộc nàng ta nói.
.
Tại nơi hư không, dường như có thanh âm nhè nhẹ mà thở dài, lại rất nhanh tiêu thất không còn thấy tăm hơi. Vận mệnh tựa hồ rốt cuộc buông bỏ ý định thuyết phục Châu Trúc Ly.
.
". . . Tiếp theo ngươi muốn làm như thế nào?" Công lược không chút phập phồng hỏi.
.
Làm như thế nào. . . ?
.
Châu Trúc Ly diện vô biểu tình lấy ra Diệt Thần kiếm từ trong không gian giới chỉ, trầm ngâm nhìn nó một hồi. Lưỡi kiếm như cũ sáng bóng, sắc bén toả ra sát ý mãnh liệt, cô hơi câu câu đôi môi nhợt nhạt, cười tới phi thường xán lạn.
.
"Như mọi khi. . ."
.
"Đợi Thương Khúc tới rồi, chúng ta chỉ cần nhập hí!"
•
Châu Trúc Ly thu hồi mỉm cười, rất nhanh liền đem Diệt Thần kiếm giấu vào trong tay áo, thần sắc ngay cả một tia sơ hở cũng không có, bởi vì vòng bạc trong nháy mắt vừa rồi toả ra hào quang chói mắt —— Chứng minh Thương Khúc đang tiếp cận gần kề.
.
Quả nhiên mấy giây sau đó, thân ảnh hoàng y quen thuộc từ trên thiên không đáp xuống trước mặt Châu Trúc Ly, không một tiếng động cùng cô mặt đối mặt.
.
Châu Trúc Ly ngạc nhiên trừng to mắt, tựa hồ là hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ xuất hiện tại nơi này, cô theo bản năng giật lùi lại một bước, lại rất nhanh bị Thương Khúc vươn tay tóm chặt lấy, không cho di chuyển nửa tấc.
.
"Thương. . . Thương Khúc? Ngươi làm thế nào tới đây?" Châu Trúc Ly có điểm bối rối cười gượng gạo, thanh âm cũng theo vậy mà ấp a ấp úng, bất quá cũng không để cho cô có cơ hội kinh ngạc lâu lắm, Thương Khúc đã cường ngạnh chặn ngang lời cô.
.
"Ta làm thế nào? Ta làm thế nào? Ngươi còn dám hỏi ta làm thế nào tới đây? !"
.
Nói tới cuối cùng, thanh âm nàng đã gần như là gào thét, bén nhọn mà cũng chói tai, trong kim đồng xinh đẹp tựa hồ mang theo một tia quái dị điên loạn, tựa như dã thú phát cuồng.
.
Châu Trúc Ly trước đây chưa từng thấy Thương Khúc phẫn nộ thành như vậy bao giờ, cho nên bất tri bất giác cũng bị nàng doạ sợ, bả vai theo bản năng hơi run rẩy.
.
"Thương Khúc. . ."
.
Châu Trúc Ly cố thả mềm giọng nói, ôn nhu muốn trấn an nàng, thế nhưng Thương Khúc trải qua mấy ngày chật vật, chỉ sợ đã sớm mất sạch kiên nhẫn cùng lí trí, ngay cả mặt nạ ngả ngớn bất cần đời thường ngày cũng đã sớm vứt sạch.
.
"Ta lúc đó rõ ràng cầu xin ngươi! Ta lúc đó rõ ràng cầu xin ngươi! Thế nhưng, ngươi ngay cả để ý cũng không muốn, ngươi cư nhiên còn cố ý đẩy ta đi! Châu Trúc Ly! Ngươi có hay không từng một lần suy nghĩ tới cảm nhận của ta? !" Thanh âm của Thương Khúc nhiễm lên ngoan lệ, mang theo một loại cuồng loạn như có như không, quả thực doạ Châu Trúc Ly sợ tới tái mét mặt mày.
.
Thương Khúc siết chặt tay Châu Trúc Ly tới phát toan, giống như muốn đem hai tay cô ngạnh sinh sinh bẻ gãy, Châu Trúc Ly lại nửa câu cũng không nói, tuỳ ý để nàng tóm chặt lấy, ngay cả một cái nhướn mày cũng không có, giống như cô hoàn toàn không biết đau đớn tư vị là cái gì.
.
. . . Bấy giờ để ý kỹ, Thương Khúc rõ ràng một thân đều là thương tích, y phục dính huyết, vốn là hoàng sắc đều bị máu tươi nhuộm đỏ, hai mắt không rõ thần trí chỉ còn lại điên cuồng tình tự, tựa hồ chỉ giây sau sẽ ngất xỉu đi vậy. . .
.
Châu Trúc Ly không dấu vết cắn chặt môi dưới tới bật máu, cô đỡ lấy Thương Khúc, ôn thanh cố gắng trấn an nàng, Thương Khúc tức giận thành như vậy hiển nhiên đều là do lỗi của cô, Châu Trúc Ly chỉ sợ đối phương sẽ xảy ra chuyện.
.
"Thương Khúc, đừng kích động, ta không phải đã ổn rồi sao? Khi đó. . . đều là ta sai, ngươi muốn đánh ta, muốn mắng ta như thế nào cũng có thể, chỉ cần đừng tiếp tục tự hại mình như vậy nữa, được không?"
.
". . ." Thương Khúc giống như rốt cuộc bình ổn lại rồi, nàng tuỳ ý để Châu Trúc Ly đỡ lấy, cả người đều như muốn ngã lên người Châu Trúc Ly, lại không hề di chuyển đứng thẳng thân hình, ngay cả động một cái cũng không động.
.
". . . Ta muốn giam cầm ngươi lại."
.
Thương Khúc cúi đầu, thì thầm thật nhỏ thật nhỏ, loại âm tiết này đến cả Châu Trúc Ly cũng nghe không rõ ràng lắm, sở dĩ cô cũng không quá chú ý tới nàng dị trạng.
.
—— Muốn rút ra nguyên hồn của ngươi, muốn giam cầm ngươi lại. . . Vĩnh viễn không cho phép ngươi có cơ hội đi tìm đường chết, vĩnh viễn không cho phép ngươi được rời khỏi ta.
.
. . . Ngươi chết vì ta một lần, như vậy còn chưa đủ hay sao?
.
Để ta chịu đựng thống khổ dày vò gần ba trăm năm thời gian, như vậy còn chưa đủ hay sao?
.
Có bao giờ ngươi nghĩ thử, ta được ngươi dùng chính sinh mạng tới cứu sống, có hay không thực sự nguyện ý?
.
Thương Khúc bị truyền tống tới Thần giới sau đó, giống như là phát điên dã thú mà không ngừng phá huỷ rào cản của Thần giới, kết quả không cần nghĩ cũng biết, thiên lôi liền không ngừng oanh tạc về phía nàng, giống như muốn đem Thương Khúc đánh tới hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt.
.
Thương Khúc cùng thiên đối nghịch, nửa điên nửa cuồng mà chật vật mấy ngày, cơ thể cơ hồ bị thiên lôi tạc thành thịt nát, toàn thân huyết nhục mơ hồ, bất quá cuối cùng vẫn là phá được kết giới, không nói một lời liền lao xuống Nhân giới đây.
.
Rào cản của Thần giới cũng không phải muốn phá là phá, lần trước Thương Khúc cường ép đem luật lệ của Thiên Đạo áp chế mà đi xuống phàm trần, Thần đan đã nhận phải thật lớn thương tổn, chỉ sợ thật lâu sắp tới cũng không còn khả năng vận dụng toàn bộ thần lực trong người. Lần này nàng lại đem rào cản phá vỡ, hiển nhiên doạ sợ tới toàn bộ chúng Thần minh trên Thần giới, nếu như phải chịu trừng phạt, khả năng Thương Khúc cũng mất đi tư cách Thần linh, bị đẩy xuống phàm giới làm đoạ Thần. . .
.
Bất quá, Thương Khúc cũng không chút mảy may để ý. Chấp nhất của nàng chỉ có Châu Trúc Ly, sự sống của nàng cũng chỉ vì Châu Trúc Ly mà duy trì, thần Quang Minh cái gì, nàng căn bản không cần thứ danh phận hư hão này, còn cũng thế, mất cũng được, Thương Khúc sớm đã không có tâm tình đi quản.
.
". . . Thương Khúc, ngươi ổn chứ?"
.
Thấy đối phương kỳ dị mà trầm tĩnh không nói chuyện, Châu Trúc Ly nhất thời lo lắng nhướn mày, bất quá cô còn chưa kịp nâng nàng dậy kiểm tra một lượt, Thương Khúc tựa hồ bị gọi giật mình, nàng hơi ngẩn ra một chút, rất nhanh liền hoảng hốt đưa tay ôm siết lấy Châu Trúc Ly, lực đạo có thể nói là phi thường mạnh bạo, Châu Trúc Ly giống như còn nghe thấy được tiếng xương cốt của mình vang lên canh cách.
.
Ở góc độ mà cô nhìn không thấy, nàng chầm chậm mà nhếch đôi môi còn vấy máu lên, nở một nụ cười ôn nhu mà chói mắt cực kỳ.
.
". . . Châu Trúc Ly, ngươi cùng ta lên Thần giới đi, được không?" Thanh âm của nàng nhu nhuyễn mà dịu dàng, giống như trong trẻo nước hồ thu, ôn nhu vả lại cưng chiều.
.
Châu Trúc Ly nghe thấy lời này sau, toàn thân lại ngay lập tức cứng ngắc, lời nói của Tiêu Thuần Nhiên giống như vẫn ở bên tai vang vọng rõ mồn một, sấn đắc Châu Trúc Ly toàn thân lạnh lẽo.
.
"Cái kia. . ." Châu Trúc Ly đem đống suy nghĩ kia gạt ra khỏi đầu, cô có chút gượng gạo mà cười, khéo léo từ chối lời đề nghị này, "Thương Khúc. . . Ta vẫn là cảm thấy, ta không nên tới Thần giới. . ."
.
Thế nhưng lời nói này lại như kim châm đâm trúng nghịch lân của Thương Khúc, chỉ thấy nàng càng thêm ôm ghì lấy cô, thanh âm đã không còn như vừa rồi an tĩnh nhu hoà, trong nháy mắt trở nên sắc bén mà đáng sợ, gần như là nghiến răng nghiến lợi ra từng chữ.
.
"Tại sao lại không nên? Vì cái gì không nên? Vì cái gì. . . ! "
.
Nàng nháy mắt lại trầm ổn xuống, mang theo ý tứ thuyết phục mà bắt đầu khuyên nhủ, "Ngươi nhìn xem, Quang Minh thần điện bị huỷ rồi, hiện tại ngươi cũng không còn nơi để đi nữa, cùng ta lên Thần giới đi."
.
Thanh âm của nàng nhẹ bẫng, thời điểm nhắc tới thần điện bị huỷ, trái lại vẫn không chút phập phồng, giống như hàng vạn tín đồ đã chết kia đều chẳng là cái gì, thần điện bị phản đồ phá huỷ rồi, cùng nàng cũng chẳng hề nhấc lên quan hệ mảy may.
.
Châu Trúc Ly nhíu mày, Thương Khúc tàn nhẫn như vậy, cô dường như không quá thói quen.
.
Thương Khúc vẫn như cũ chầm chậm thuyết phục Châu Trúc Ly, "Ngươi cùng ta lên Thần giới sau, ngươi sẽ có mọi thứ —— Tiền tài, địa vị, sinh mệnh vĩnh cửu, ta cho ngươi tất cả. . . Được không?"
.
"Ngươi từng nói, ngươi yêu ta, vậy hiện giờ, ta chấp nhận tiếp nhận tình cảm của ngươi rồi, cho nên ngươi cùng ta lên Thần giới, được không. . . ?"
.
Giống như ác ma đang dụ dỗ người ta nhảy xuống dục vọng thâm uyên, thanh âm của Thương Khúc ngọt ngào mà trầm ấm, thế nhưng nghe vào tai Châu Trúc Ly, cô lại chỉ cảm thấy sống lưng một trận mát lạnh.
.
"Không —— "
.
Đợi cho Châu Trúc Ly phản ứng kịp, chỉ thấy cô trong lúc vô thức đã theo phản xạ đem Thương Khúc đẩy ra khỏi người, đối phương thương thế cũng không phải giả bộ, bị Châu Trúc Ly hung hăng đẩy ra như vậy, Thương Khúc không chút phòng bị nào liền theo quán tính lảo đà lảo đảo, hơi loạng choạng đứng thẳng thân mình, nhìn qua chật vật mà có điểm đáng thương.
.
"Xin lỗi. . . Thật xin lỗi! Ta. . ." Châu Trúc Ly lập tức liền luống cuống tay chân, muốn tiến lên đỡ nàng dậy.
.
". . . Cùng ta lên Thần giới, Châu Trúc Ly." Thương Khúc chậm rì rì lặp lại, bởi vì động tác cúi đầu, đôi mắt của nàng bị một ít tóc mái che khuất đi, không thể nhìn rõ cảm tình.
.
Châu Trúc Ly rõ ràng mà run lên một chút, bàn tay vừa mới vươn ra một nửa, lập tức lại thu trở về, cô cố kiềm lại xúc động chợt dâng lên trong lòng, thanh âm run rẩy hỏi lại, ". . . Vì cái gì?"
.
Vì cái gì lại muốn ta lên Thần giới cho bằng được như vậy?
.
Cố chấp như vậy, rốt cuộc lý do là cái gì?
.
Châu Trúc Ly đôi môi run rẩy, đối phương cho dù nói dối cũng được, nói rằng chỉ vì muốn cùng cô chung một chỗ thôi cũng được, miễn sao. . . Nàng cho cô một lý do để tự trấn an chính mình.
.
Thương Khúc thế nhưng lại không chút để ý tới câu hỏi này, nàng dùng tay áo lau đi vết máu tươi còn lây dính bên khoé miệng, nhanh như thiểm điện bắt lấy tay Châu Trúc Ly, đem cô lần nữa kéo chặt lấy, lực đạo lần này mạnh mẽ gấp mấy phần, Châu Trúc Ly cũng không khỏi vì đau đớn mà nhíu mày.
.
"Ngươi cùng với ta lên Thần giới!" Thương Khúc phớt lờ câu hỏi của Châu Trúc Ly, thanh âm của nàng lần này mang theo ngoan tuyệt không cho phép phản kháng.
.
Châu Trúc Ly chau mày, rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn nữa, cô hung hăng muốn giằng tay ra, bất quá thực lực chênh lệch, lại căn bản giằng ra không được, Châu Trúc Ly không phục trừng mắt, gằn giọng từng chữ.
.
"Tại sao ngươi lại cố chấp muốn ta lên Thần giới? Ngươi rốt cuộc có ý định gì?"
.
Thương Khúc đã sớm không còn tâm tình cùng Châu Trúc Ly đôi co, nàng mất kiên nhẫn mà nói, "Không phải đã sớm nói qua rồi sao, ta phải quay trở về Thần giới, sở dĩ, ngươi bắt buộc phải đi cùng ta, đừng bắt ta phải đem lời này nói lại lần nữa!"
.
Thần giới, Thần giới. . . Tại sao lại luôn muốn lôi kéo ta lên Thần giới cùng ngươi? Ngươi cũng chẳng phải là yêu ta, rốt cuộc muốn ra vẻ lôi kéo cái gì? !
.
Châu Trúc Ly quả thực muốn cười, là bị tức cười, là bi phẫn cùng thê ai mà cười.
.
"Ta không muốn đi! Con mẹ nó! Ngươi đừng ép ta phải cùng ngươi lá mặt lá trái!" Châu Trúc Ly phẫn nộ mà giãy dụa, không quản tới tay của mình bị tóm gần như muốn gãy nát, cô vẫn kịch liệt mà giãy khỏi kìm kẹp của đối phương, "Thả ta ra!"
.
Nhìn thấy Châu Trúc Ly tràn ngập tức giận trừng mắt nhìn mình, trong mắt thậm chí còn hàm chứa một tia phẫn hận, Thương Khúc lúc này giống như sợ hãi cô nổi giận, nàng lập tức liền thả mềm thanh âm, trong giọng nói còn mang theo mấy phần ý tứ lấy lòng, "Không phải ngươi vẫn nói, ngươi muốn tìm ý trung nhân của ta sao? Chờ cho chúng ta lên Thần giới rồi, ta nói cho ngươi biết đó là ai, được không?"
.
Lời này tựa hồ không lấy được lòng Châu Trúc Ly, ngược lại đem chỗ yếu hại của cô chọc đến, Châu Trúc Ly tràn ngập mỉa mai mà nhếch môi, cảm thấy lời này do Thương Khúc nói ra lại châm biếm tới cực điểm.
.
"Ý trung nhân? Yêu đương cái quái gì! Ta mẹ nó không cần biết ý trung nhân của ngươi là ai! Ta là đang hỏi ngươi, ngươi thành thành thật thật cho ta trả lời!"
.
Châu Trúc Ly giống như rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, cô gian nan cười khổ sở, cho dù là như vậy, trong lòng lại mang theo một tia nhỏ nhoi hy vọng mà hỏi, "Thương Khúc, ngươi có phải hay không. . . vẫn luôn muốn hồi sinh sư tôn của ngươi?"
.
Thương Khúc nháy mắt đồng tử co rút, mang theo khó có thể tin mà trừng Châu Trúc Ly, có lẽ nàng thực sự không nghĩ tới, sẽ có ngày cô chủ động nhắc tới ' người kia ' . . .
.
Châu Trúc Ly thấy Thương Khúc ngạc nhiên như vậy, tâm giống như bị ai hung hăng siết chặt, cô vẫn còn chưa bỏ cuộc, run giọng lại hỏi một lần nữa.
.
"Ngươi có phải. . . muốn truy tìm linh hồn của người kia, còn muốn dùng Câu Hồn đăng của Quỷ vương. . . A. . . Ngươi có phải. . ." Châu Trúc Ly khoé mắt đỏ lên, giống như tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể bật khóc, ". . . có phải, vẫn còn yêu người kia hay không?"
.
Công lược lúc này đột ngột chen ngang, "Ta có ý kiến."
.
Châu Trúc Ly cho dù còn đang bận rộn nhập hí, ở trong thức hải vẫn còn tâm tình cùng Công lược tán gẫu, "Thân ái thỉnh nói."
.
Công lược không chút cảm tình mà biểu đạt nghi vấn, "Ta tỏ vẻ không hiểu, vì cái gì ký chủ lại phải diễn tới tận phân độ này?"
.
Châu Trúc Ly: "Đương nhiên là muốn dẫn dắt Thương Khúc nói chuyện yêu đương nha!"
.
". . . Tiếp tục như vậy, Kiêu Ngạo sẽ thổ lộ sao?" Công lược dường như không chắc chắn lắm mà hỏi, nó cảm thấy với cục diện hiện giờ, rõ ràng là tiết tấu muốn cãi vã sau đó chia tay thần mã. . .
.
Châu Trúc Ly cười tủm tỉm, không mặn không nhạt nói với nó, "Không cần suy nghĩ nhiều như thế, ngươi cứ im lặng xem tiếp là được rồi."
.
Công lược quả nhiên trầm mặc không nói nữa.
.
Lúc này, Thương Khúc giống như gặp phải chuyện gì vạn phần kích động, nàng hung hăng tóm lấy Châu Trúc Ly, trong mắt hằn rõ tia máu, giọng nói lãnh lệ mà chói tai, bộ dạng nhìn qua có chút quỷ dị bệnh trạng, doạ Châu Trúc Ly có chút sợ run rẩy.
.
"Là ai nói với ngươi chuyện này? Là ai? ! Trả lời ta!"
.
Châu Trúc Ly cảm giác trong tim như có vật gì đó bị ai hung hăng mà giày xéo, thống khổ tê tâm liệt phế tới nói không nên lời, cô bỗng nhiên lại cảm thấy Thương Khúc thật nực cười, bản thân cô cũng thật nực cười.
.
Vô tri vô giác mà bị xem là thế thân tới lừa gạt, thậm chí còn muốn vì như vậy mà chết, nếu như không phải có Tiêu Thuần Nhiên nói ra tất cả sự thật, chỉ sợ cô đến chết còn cho rằng mình là chết có ý nghĩa!
.
"Thương Khúc, ngươi có thể ngừng diễn được chưa?" Châu Trúc Ly dùng tẫn khí lực đem tay của Thương Khúc gạt bỏ, cô chớp mắt lùi lại mấy bước, cách đối phương thật xa.
.
"Thương Khúc, ta mệt mỏi rồi, ngươi diễn lâu như vậy, cũng nên tới lúc kết thúc."
.
". . ." Thương Khúc ngơ ngác mà bị cô gạt ra, nàng cười gượng gạo, thế nhưng bởi vì khuôn mặt bị máu tươi vấy bẩn, nhìn qua có chút quái quỷ mà vặn vẹo.
.
"Châu Trúc Ly, ngươi đang nói cái gì. . . ?"
.
Châu Trúc Ly cao giọng cắt ngang, "Không cần giả bộ không biết với ta! Ngươi đối với ta có ý định ghê tởm gì, ta còn kém điểm không nhận ra sao? !"
.
Cô kiềm lại lệ muốn rơi ra từ khoé mắt, thanh âm vạn phần đay nghiến mà phỉ nhổ, "Ngươi nghĩ ta phát hiện ra tất cả rồi, còn có thể đối với ngươi lộ ra sắc mặt tốt đẹp sao? Thương Khúc! Ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi! Ta chán ghét ngươi! Ta thực mẹ nó chán ghét ngươi!"
.
Thương Khúc vì lời nói này mà trong nháy mắt sắc mặt sâm sâm tái nhợt, tựa như bị ai rút hết huyết sắc, nàng há miệng, muốn thay cho chính mình biện hộ, thế nhưng căn bản một chữ cũng nói không ra lời.
.
Là chính nàng có ý định này trước. . .
.
Châu Trúc Ly nói không sai, suy nghĩ ghê tởm như vậy, căn bản bất cứ ai khi biết được đều sẽ nảy sinh lòng chán ghét.
.
Thậm chí chỉ vài phút trước đó, nàng vẫn còn lưu lại ý nghĩ đáng khinh bỉ đó ở trong đầu. . .
.
Châu Trúc Ly giận cá chém thớt mà trách mắng Thương Khúc, thanh âm nặng nề cực kỳ, "Ngươi có phải cảm thấy ta thật ngu xuẩn? Cho nên mới đem ta lừa gạt tới thảm hại như vậy? Ha! Ta quả nhiên là kẻ ngu si, bị ngươi lợi dụng, lại căn bản vô tri không nhận ra!"
.
Đáng thương cho Thương Khúc, nàng thực sự là nằm không cũng trúng phải đạn lạc, bị Châu Trúc Ly trách móc, Thương Khúc hoàn toàn mờ mịt không hiểu ra sao, còn nghĩ tất cả đều là lỗi của mình.
.
Châu Trúc Ly rất ưu thương tại trong nội tâm thắp nến cho Thương Khúc.
.
Bằng hữu, ta cũng là bất đắc dĩ phải diễn mà thôi, có gì sau này chúng ta có thể từ từ bù đắp lại. . .
.
"Châu Trúc Ly, ngươi chắc là hiểu nhầm cái gì, ta chưa từng lợi dụng ngươi." Thương Khúc sau một hồi hoảng hốt, cũng xem như trấn tĩnh lại, nàng từ trước tới giờ vốn là người lí trí, sở dĩ hiện tại ôn thanh muốn cùng Châu Trúc Ly giải thích.
.
"Ngươi đừng giả ngây! Ta đã sớm nghe Tiêu Thuần Nhiên kể rõ tất cả sự thật, ngươi đừng tưởng ta ngây thơ dễ bị ngươi lừa gạt lần hai!" Châu Trúc Ly diễn tới phi thường nhập tâm, kém điểm quên mất mình là đang diễn, "Khi trước ta còn thắc mắc, ngươi vì sao có thể dễ dàng liền đồng ý cùng ta đi, hiện tại ta biết, ngươi chỉ vì muốn lợi dụng ta mà thôi!"
.
Thương Khúc càng thêm luống cuống, nàng thực sự bị Châu Trúc Ly nói tới hồ đồ rồi.
.
Bất quá. . . Tiêu Thuần Nhiên?
.
Thương Khúc tựa hồ ngộ ra cái gì, ở trong đầu có thứ gì đó chợt loé mà qua, nàng lập tức liền thay cho chính mình biện giải, "Châu Trúc Ly, ngươi đừng tin tưởng, Tiêu Thuần Nhiên tính cách như thế nào ngươi còn không rõ ràng hay sao? Ngươi cư nhiên lại có thể tin tưởng nàng ta? Tiêu Thuần Nhiên chỉ là bịa đặt hòng chia rẽ hai người chúng ta mà thôi!"
.
Nàng cấp thiết mà giải thích, thanh âm phi thường chân thành, giống như hận không thể đào tim móc phổi ra chứng minh mình là nói thật. "Ta sẽ không bao giờ lợi dụng ngươi, Châu Trúc Ly, thỉnh tin tưởng ta!"
.
Châu Trúc Ly tựa hồ có hơi rung động, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vứt xuống hoài nghi, cô lại hỏi, "Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải hay không đã từng muốn dùng Câu Hồn đăng lên ta?"
.
". . ."
.
Thương Khúc nhất thời á khẩu vô ngôn, kỳ thực nàng rõ ràng là có thể nói dối, thế nhưng lại mạc danh kỳ diệu cảm thấy, nếu như nói dối, ngược lại sẽ càng đem đối phương bức tới nóng nảy.
.
Thương Khúc quả thực từng muốn dùng Câu Hồn đăng khoá lại thần hồn của Châu Trúc Ly, thế nhưng đó căn bản cũng chỉ là ý niệm dám giữ ở trong đầu, nàng cũng không thực sự làm điều đó.
.
Bất quá, chỉ là ý niệm thôi thì thế nào? Cuối cùng vẫn là muốn đem người đó nhốt lại, làm cùng với không làm đều không có gì khác biệt.
.
Đều nói, kẻ ác không phải ở khoảnh khắc giết người mà trở thành ác nhân, chính ở thời khắc trong đầu kẻ đó nảy sinh suy nghĩ muốn giết người, khi đó, họ căn bản đã không còn là một người tốt.
.
Châu Trúc Ly thấy nàng im lặng, liền biết mình đoán đúng rồi. Cô đáng ngạc nhiên cũng không phẫn nộ như trong tưởng tượng, tâm can chỉ còn lưu lại mệt mỏi cùng tro tàn.
.
Châu Trúc Ly đột nhiên rất muốn cười, lại ngay cả cười cũng cười không nổi, nụ cười méo mó trên mặt nhìn qua so với khóc còn muốn khổ sở hơn.
.
—— Nếu như ngươi đã biết được chân tướng sự thật rồi, đến lúc đó, ngươi có thể lựa chọn xem có nên sử dụng thanh kiếm này hay không.
.
" —— Châu Trúc Ly." Thương Khúc hơi sợ run lên, kim đồng hai mắt nhìn thẳng Châu Trúc Ly, động bất động.
.
Diệt Thần kiếm không biết từ khi nào đã cầm trên tay, Châu Trúc Ly chĩa thẳng mũi kiếm về hướng Thương Khúc, trên mặt ngay cả một chút lay động cũng không có, biểu tình của cô lạnh nhạt như là sương tuyết, thế nhưng hai tay lại âm thầm mà run lên, ngay cả tâm cũng theo vậy mà không ngừng đập loạn.
.
"Châu Trúc Ly. . ." Thương Khúc lại lần nữa khẽ gọi, thanh âm hàm chứa một tia run rẩy mà chính nàng cũng không thể nhận ra.
.
. . . Nàng không hiểu, rõ ràng mới chỉ không lâu trước đó, Châu Trúc Ly còn vì nàng mà cản lại một kiếm, còn vì nàng mà đối đầu tu chân giả, thế nhưng chẳng qua chỉ là xa cách nhau mấy ngày mà thôi, vì cái gì cô lại cùng nàng đao kiếm tương hướng, ngay cả tình cảm cũng không muốn quan tâm?
.
Ái tình vốn dĩ sớm đã chìm sâu nơi đáy vực, tựa như lại càng thêm nhuốm màu hắc ám, nó trở nên đen tối, dơ bẩn, xấu xí, vả lại điên cuồng. . . Thương Khúc thế nhưng lại kỳ dị mà mỉm cười, giống như mọi ngày, mỹ lệ không chút tì vết, tựa hồ lại so với thường ngày càng nhiều thêm một phần ôn nhu, bất quá giống như hoa anh túc, mang theo hương thơm ngon ngọt dụ dỗ nhân sa đoạ, lại đồng thời là chí mạng độc dược.
.
Nàng giống như không hề trông thấy thanh kiếm kia, cước bộ bình ổn mà tiến tới, lồng ngực thẳng tiến mũi kiếm sắc bén, lập tức liền bị nó hung tàn giảo phá.
.
Thương Khúc lại như không hề phát giác lồng ngực truyền tới từng trận đau nhói thống khổ, nàng mỉm cười, một tay nắm chặt lấy mũi kiếm, mặc cho bàn tay bị huyết dịch thấm ướt, tay kia lại đối Châu Trúc Ly vươn ra, như có như không sượt qua gò má cô, lưu luyến mà âu yếm vuốt ve.
.
"Ngươi muốn giết ta sao? Hả?" Nàng thấp thấp mà cười rộ lên, thanh âm nhu nhuyễn trầm tĩnh, giống như chỉ đang hỏi Châu Trúc Ly, ngươi muốn ăn thứ gì vào bữa tối.
.
Thương Khúc chậm chậm tiến lên một bước, đem kiếm đâm càng sâu vào trong lồng ngực, sắc mặt lại quỷ dị không hề mang theo đau đớn thần sắc, ngược lại hưng phấn dị thường, tựa như vị thần Quang Minh kiêu ngạo trầm ổn ngày nào đã sớm tiêu thất, thay thế bằng kẻ nửa điên nửa khùng hiện tại.
.
Thần huyết tại trong cơ thể cảm nhận được chủ thể bị thương, lập tức dồn toàn bộ lực lượng điều động về hướng ngực trái, ra sức đóng lại vết thương nơi lồng ngực, bất quá đều chỉ là tốn công vô ích. Giống như đổ nước xuống biển nhất dạng, Thần huyết không ngừng tu bổ vết thương, mà thương tích kỳ dị vẫn không chịu lành lại.
.
Nếu như là thường ngày, chỉ sợ cho dù có đem tim của Thương Khúc đào đi ra, nàng cũng có thể bình an vô sự mà sống lại, thế nhưng. . . này là Diệt Thần kiếm.
.
Gọi là Diệt Thần kiếm, bởi vì nó là Thần khí chuyên dùng để giết Thần. Vết thương bị kiếm chết qua, khép lại liền lấy tốc độ hồi phục giống như thường nhân, sở dĩ Thần huyết hoàn toàn mất đi tác dụng.
.
Dẫu là thống khổ như vậy, Thương Khúc vẫn cong mắt cười, nàng đem ngón tay của mình chậm rãi ở trên lưỡi kiếm kéo dài một đường, lưu lại một tia máu ở bên trên lưỡi kiếm, mùi vị tanh tưởi rỉ sắt của máu tươi tản mát tại trong không khí, khiến cho Châu Trúc Ly cảm thấy có chút gay mũi, lại vô thức lạnh cả người.
.
"Ngươi không phải muốn giết ta sao?" Thương Khúc cười càng ngày càng ngọt ngào, mùi máu tươi cũng càng ngày càng nồng nặc.
.
"Ra tay đi, chỉ cần đem kiếm đẩy sâu hơn một chút nữa, như vậy là có thể trực tiếp xuyên thủng qua tim của ta rồi. . ."
.
". . ." Châu Trúc Ly không dấu vết run rẩy.
.
Thương Khúc thấy đối phương bất động, nàng ngờ nghệch cười khổ sở, "Ngươi không phải muốn giết ta sao?"
.
Chẳng lẽ là nhất thời động tâm, không nỡ hạ thủ?
.
Ngay cả Diệt Thần kiếm cũng đều có thể lấy ra rồi, cư nhiên còn không muốn sử dụng?
.
A. . . So với bất cứ cái gì đều càng không đáng tin.
.
Thương Khúc nghiêng nghiêng đầu, có đôi khi nàng nghĩ, phải chăng khi nàng tự tay đào ra trái tim của mình, dâng lên cho người kia nhìn tận mắt, có phải khi đó, người ấy sẽ hiếm thấy một lần nổi lòng thương hại, đối với nàng động tâm dù chỉ một chút hay không?
.
Thế nhưng nàng không ngu ngốc, lừa mình dối người như thế nào, căn bản cũng không thể che giấu được sự thật, Thương Khúc đã sớm biết. . . Người kia căn bản sẽ không nhìn đến nó.
.
Ngay cả khi nàng đem tim mình tự tay thành kính dâng lên cho người kia, đối phương cũng chỉ thờ ơ đem nó gạt bỏ, ngay cả liếc mắt một cái cũng lười cấp cho.
.
Tàn nhẫn như vậy, vô tâm như vậy. . .
.
Châu Trúc Ly hoảng loạn, giống như rốt cuộc phát giác ra bản thân đang làm gì, cô vội vã đem Diệt Thần kiếm kéo trở lại, mũi kiếm đâm tại lồng ngực Thương Khúc bị cô mãnh liệt rút ra, Thương Khúc hơi lảo đảo, cước bộ có điểm phiêu hốt mà loạng choạng, nàng đưa tay đỡ lấy lồng ngực không ngừng trào ra huyết dịch đỏ tươi, yếu ớt mà níu lấy vạt áo Châu Trúc Ly.
.
Người muốn mắng chửi ta, muốn hành hạ ta ra sao cũng được. . . Chỉ cần đừng rời đi, được không?
.
Gần ba trăm năm dằn vặt, ta cũng không muốn một lần nữa thử nghiệm qua. . .
.
Ta ngay cả tính mạng cũng nguyện ý đạp bỏ vì người, luân thường đạo lí ta cũng chẳng hề lưu tâm, người ta đều nói ta đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ, ta lại nửa chữ cũng không thèm để ý. Thậm chí đến cả tự tôn vốn chẳng có nổi bao nhiêu này, vì người, ta cũng có thể vứt nó đi, thậm chí sau khi vứt đi rồi, còn có thể hung hăng mà đem nó giày xéo chà đạp.
.
Ta không cầu người phải yêu ta cả đời, ta chỉ cầu người nguyện ý ở bên cạnh cùng ta sớm sớm tối tối, thiên trường địa cửu.
.
Người. . . lại ngay cả một lần cũng không nguyện ý đáp ứng ta. . .
.
Thương Khúc nặng nề ộc ra một ngụm máu tươi, nàng mấp máy đôi môi nhợt nhạt, giống như muốn nói gì đó, thế nhưng bởi vì vết thương quá nặng, liên nói chuyện cũng đều trở nên vạn phần khó nhọc.
.
Châu Trúc Ly nhìn đôi kia giống như mạ vàng kim đồng, rốt cuộc bi ai nhắm lại hai mắt.
.
Cô thực sự. . . không thể làm được.
.
Dẫu cho người kia lừa dối cô, từ đầu tới cuối đều chỉ là lợi dụng cô, Châu Trúc Ly lại ngay cả tổn thương người kia cũng không thể làm nổi. Người nọ nhận lấy thương tổn, chính cô cũng cảm thấy đau thương khó nhịn.
.
". . . Thương Khúc. . . Ngươi có bao giờ, thực sự yêu ta sao?"
.
Thương Khúc sợ hãi trừng lớn hai mắt, Châu Trúc Ly lúc này chậm rãi mà đem Diệt Thần kiếm đặt sát bên cần cổ của chính mình, chỉ cần cô khẽ đem kiếm này di chuyển, động mạch cổ tức khắc liền sẽ bị lưỡi kiếm sắc bén cứa đứt, huyết dịch phun trào. . .
.
Thương Khúc hoảng loạn tóm lấy tay áo của Châu Trúc Ly, muốn ngăn cản cô loạn động, vết thương nơi lồng ngực lại bất chợt đâm nhói, nàng chỉ có thể hữu yếu vô lực nhược nhược tóm lấy vạt áo cô, khàn giọng mà cầu xin.
.
"Châu Trúc Ly. . . Ngươi bình tĩnh nghe ta nói, được không? Đừng làm như vậy. . . Ngươi đừng làm thế, không cần. . . Không cần. . ." Thương Khúc ở thời điểm bị Diệt Thần kiếm đâm trúng cũng không hoảng loạn, lúc này cư nhiên bắt đầu sợ hãi, nàng sợ sệt tới thất thố, trong thanh âm còn mơ hồ lẫn vào một tia nức nở, thế nhưng mặc cho nàng hèn mọn cầu xin như thế nào, Châu Trúc Ly thuỷ chung vẫn không để tâm tới, lưỡi kiếm đặt trên cổ vẫn như cũ bất di bất dịch.
.
Châu Trúc Ly lại nhìn nàng một cái, cô hơi mỉm cười, rực rỡ mà xán lạn, hỏi lại thêm một lần, vẫn như cũ là câu hỏi kia, "Thương Khúc, ngươi có thực sự yêu ta sao?"
.
Chỉ cần trả lời có, Châu Trúc Ly sẽ biến mất.
.
Thương Khúc cảm thấy như có điều gì ngăn cản chính mình trả lời, bất quá lúc này nàng nào có thời gian tự suy nghĩ, lưỡi kiếm ở trên cần cổ trắng nõn hơi đè ép, máu tươi liền hơi chút chảy ra, mỗi một tia máu lại như đem tinh thần của Thương Khúc thống khổ tra tấn, đem tim của nàng bóp nghẹn tới khó thể thở nổi.
.
Thương Khúc tựa hồ thực sự sắp khóc, nàng vội vàng mà bừa bãi gật đầu liên hồi, thanh âm run rẩy tới không thành hình dáng.
.
Có lẽ cả đời, Thương Khúc cũng chưa từng chật vật thất thố như vậy được mấy lần.
.
"Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi. . . ! Châu Trúc Ly, ta yêu ngươi, cho nên cầu ngươi đừng làm như vậy, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, không nên động, ngươi không nên động. . ."
.
. . . Đây là ngươi chính mình nói, không nên hối hận. Châu Trúc Ly vui vẻ mà nhếch môi cười một cái, thoả mãn cực kỳ.
.
". . . Tích —— Đã xác nhận! Nhiệm vụ công lược《 Trở thành người Kiêu Ngạo chân tâm ái 》hoàn tất! Điểm tiến độ thu được từ nhiệm vụ —— 10% ! Điểm tiến độ hiện tại đồng dạng 10% ! Chúc mừng ký chủ vượt qua công lược nhiệm vụ thành công!"
.
Công lược lạnh như băng ở trong thức hải lên tiếng, âm điệu không cảm xúc giống như máy móc được lập trình sẵn, nghe vào tai có chút đáy lòng phát lạnh.
.
"Tích —— Đã xác nhận! Ký chủ lựa chọn sử dụng xuyên việt thời gian —— Đã xác nhận! Sử dụng xuyên việt ngược dòng, thời gian địa điểm tuỳ ý —— Ký chủ lựa chọn nhiệm vụ S cấp, nhiệm vụ hoàn thành thu được 20% điểm tiến độ, thất bại khẩu trừ 50% điểm."
.
"Đang tìm kiếm nhiệm vụ. . . Tìm kiếm hoàn tất —— Bắt đầu xuyên việt thời gian sau 10, 9, 8, 7, . . ."
.
Rốt cuộc cũng xong.
.
Châu Trúc Ly phi thường nhẹ nhõm thở phào một hơi, cô mỉm cười tươi sáng, gương mặt tại dưới quang minh tựa như đang phát quang.
.
Châu Trúc Ly nhìn Thương Khúc mà nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm phi thường ôn nhu nhỏ giọng thì thầm, "Ngươi đã nói yêu ta, vậy thỉnh đừng hối tiếc với quyết định này."
.
Thật xin lỗi, như vậy vô tâm với ngươi. . .
.
Thương Khúc tựa hồ nhận ra cô định làm cái gì, đồng tử kim sắc hung hăng co rút lại, nàng vội vàng gào lên, bất chấp vết thương nơi lồng ngực mà tiến lên muốn ngăn cản, "Châu Trúc Ly, đừng —— "
.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp nói hết câu, Châu Trúc Ly đã quỷ dị mỉm cười một cái, tay cầm Diệt Thần kiếm khẽ động, không để cho Thương Khúc có cơ hội ngăn trở, lưỡi kiếm lấy tốc độ nhanh như điện xẹt tại trên cần cổ mãnh liệt một cứa, máu tươi giống như huyết hoa phun dũng, nhuộm thanh sắc y bào thành sắc đỏ tuyệt vọng.
.
Thương Khúc ngây ngẩn, dường như có một vệt máu nóng ấm khẽ bắn lên gò má nàng.
.
Huyết dịch ấm áp, vả lại, cảnh tượng quen thuộc đến thế.
.
Thương Khúc chỉ kịp trông thấy thân ảnh của người kia mất đi sinh khí mà lảo đảo, sau đó, rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng phía sau lưng. . .
•
Châu Trúc Ly sau khi mở mắt ra lần nữa, lập tức phi thường ưu thương bày tỏ —— Tự sát bằng cách cứa cổ quả là quyết định sai lầm nhất!
.
Châu Trúc Ly xoa xoa cần cổ đã sớm trở lại nguyên vẹn, cảm giác đau đớn do lưỡi kiếm sắc bén cứa qua lại tựa như vẫn còn tồn tại, thống khổ tới mức Châu Trúc Ly không dám mường tượng lại quá nhiều, nếu không sẽ không nhịn được đản đau mà muốn khóc.
.
". . . Thật may mắn a bằng hữu, ta còn một cái dịch vụ thân thể miễn phí, nếu không khẳng định thê thảm rồi."
.
". . . Ngươi ra tay cũng đủ ngoan độc." Vận mệnh khẽ nói, "Thương Khúc khẳng định sẽ ghi nhớ chuyện này suốt đời."
.
"Ha ha. . ." Châu Trúc Ly cười vô cảm.
.
". . . Thương Khúc sau đó khẳng định là muốn tìm tới Tiêu Thuần Nhiên tính sổ đi?" Châu Trúc Ly nhớ tới lúc đó mình có mơ mơ hồ hồ nhắc qua tên Tiêu Thuần Nhiên, Thương Khúc khẳng định là nhớ kỹ, sau khi cỗ thân thể kia tử vong, chỉ sợ tiểu tử Kiêu Ngạo này sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Đố Kỵ, cho rằng vì lời nói lừa gạt của Tiêu Thuần Nhiên mà đem ' Châu Trúc Ly ' giết chết.
.
"Ký chủ đâu nhất thiết phải tự sát đâu, phải không?"
.
Công lược chẳng mấy khi ra vẻ cảm thông, lúc này cư nhiên lại đồng tình với Thương Khúc, "Hơn nữa Kiêu Ngạo vô tội bị vạ lây, liền bị ký chủ lừa gạt tới thê thê thảm thảm, cũng thật là đáng thương."
.
"Ta mà không tự sát ép buộc tiểu tử kia thổ lộ, nhiệm vụ kia chẳng biết thời điểm nào mới có thể chân chính kết thúc!" Châu Trúc Ly trừng mắt, "Sẵn tiện liền có Tiêu Thuần Nhiên trước một bước dẫn dắt đề tài, ta thuận tiện liền đem đống lời nói dối đó kiến tạo thành vở hài kịch này thôi, là Tiêu Thuần Nhiên gợi ra trước, cũng không phải ta tự mình nghĩ ra đống kịch thoại cẩu huyết này."
.
Công lược: ". . ."
.
"Mỗ X từng nói, nhân sinh này là một bàn trà đầy đủ chén (2) , ta bày tỏ các ngươi là bộ bàn ghế, nữ chủ là bộ đồ ăn, còn tác giả ta đây chính là cái bàn trà, sở dĩ Thương Khúc hùng hài tử vẫn nên tập làm quen với cuộc sống phũ phàng này đi thôi!" Châu Trúc Ly cười xuề xoà, "Chuyện đều đã qua, ngươi thương tiếc cũng chẳng vớt vát được cái gì."
《 (2) Một bàn trà đầy đủ chén: Nguyên văn dùng là "bôi cụ liễu nhất trà kỉ". Từ ' bôi cụ ' ( 杯具 - Bēi jù ) nguyên nghĩa là để chỉ cái ly/ tách/ chén/ cốc nói chung, nhưng nó còn đồng âm với từ ' bi kịch ' ( 悲剧 - Bēijù ) , cho nên sau này lại trở thành từ ngữ rất được lưu hành trên internet.
Câu gốc là "Nhân sinh thị trương nhất trà kỷ, thượng diện phóng mãn liễu bôi cụ" — Đời người tựa như một bàn trà, trên mặt bàn có để đầy đủ các loại cốc chén ( bi kịch ) . 》
.
Công lược nhất thời im lặng không nói. Châu Trúc Ly cũng không còn tâm tư để ý tới nó, cô nhìn xung quang một lát, nhận ra địa phương này mình cũng không có nhận thức qua, tâm tình nhất thời có chút quỷ dị.
.
"Đợi một chút đã, đây là nơi nào?"
.
Thời điểm chuẩn bị tự sát, Châu Trúc Ly thuận miệng liền chọn một cái nhiệm vụ, còn là nhiệm vụ S cấp, hơn nữa còn dùng xuyên việt thời gian ngược dòng, chỉ sợ nơi này là địa điểm nào đó của quá khứ. . .
.
Cơ chế xuyên việt của Công lược phi thường đơn giản, nếu như nêu rõ địa điểm, căn bản muốn xuyên tới nơi nào trên đại lục đều có thể, tất nhiên cũng phải tuân thủ quy tắc của quá trình xuyên việt, ví dụ như chỉ có thể xuyên tới quá khứ khi dòng thời gian đang ở trạng thái ngược dòng, chỉ có thể xuyên tới tương lai khi dòng thời gian ở trạng thái xuôi dòng. . .
.
Bất quá nếu như lựa chọn địa điểm tuỳ ý, căn bản chính là random (3) dựa vào may rủi, giống như chơi tung xúc xắc, ra nơi nào thì đi nơi đó, chỉ cần không phải mấy địa phương hố cha như trong miệng núi lửa, sát mép bờ vực hay giữa mặt biển thần mã, căn bản đều có thể xuyên trúng.
《 (3) Random: Ngẫu nhiên. 》
.
Thời điểm kia tự sát quá vội vàng, sở dĩ Châu Trúc Ly cũng không kịp suy nghĩ chính xác địa điểm, liền lựa chọn random.
.
Công lược hồi phục phi thường khoái, nó rất nhanh liền theo thông lệ cũ trả lời nghi vấn của cô.
.
Một tràng thông tin nhanh như súng liên thanh mà xông thẳng vào trong đầu Châu Trúc Ly, doạ cho cô sợ choáng váng.
.
"Địa điểm xuyên việt xác định vi —— Tây vực, thời gian, năm Hậu Thiên 961."
.
"Nhiệm vụ S cấp đã tìm thấy, nhân vật công lược định ra《 Bạch Liên — Sắc Dục nữ chủ 》, nội dung công lược ——《 Bang trợ đối phương trở thành chân long 》."
.
"Yêu cầu ngoài lề ——《 Trong thời gian trước khi nhiệm vụ hoàn thành, thỉnh ký chủ không để lộ diện mạo chân thật trước công lược nhân vật 》, yêu cầu không bao gồm thời gian giới hạn nhiệm vụ, vi phạm yêu cầu tự động tiến hành trừng phạt. Nhiệm vụ hoàn thành thu nhận 20% điểm tiến độ, nhiệm vụ thất bại hoặc huỷ bỏ nửa chừng, Công lược tự động khẩu trừ 50% điểm tiến độ."
.
"Thông tin chi tiết về nhân vật công lược cùng thông tin thân thể hiện tại đã thiết lập hoàn tất, toàn bộ sẽ được gửi tới cho ký chủ thông qua dịch vụ thông tuệ, thỉnh tiếp nhận —— "
____ Luân hồi chi nhị《 Khúc Chung Nhân Tán 》đến đây là kết thúc ____
__________
【 Tác giả có đôi lời muốn nói 】Hoa hơn bảy tháng thời gian, rốt cuộc cũng hoàn thành luân hồi thứ hai, ngoạ tào ta thực sự không nghĩ chúng ta mới bước qua chưa tới nửa chặng đường _(:з)∠)_
Kết cục này khẳng định là hơi quá nhanh đi? Bất quá như vậy cũng là kết thúc, có thể chỉnh sửa bản sẽ thêm vào vài tình tiết nữa, bất quá hiện tại vẫn là như vậy, kỳ thực chương này còn một đoạn H trong thần điện, thế nhưng lão Bát Quái là lười biếng, sở dĩ đem nó cắt đi rồi (¬ ¬")
Thương Khúc là cho rằng sư tôn giận mình đối người có tồn tại suy nghĩ không đứng đắn ( chính là muốn giam cầm PLAY quan nhốt tiểu hắc ốc cái gì cái gì. . . ) , cho nên Khúc Khúc tiểu hài tử lại tự trách chính mình rồi! Thực ra Thương Khúc ở thời điểm Châu Trúc Ly trách mắng một câu cũng không nghe hiểu, sở dĩ nàng ta tự não bổ, cho rằng sư tôn là chán ghét chính mình mà thôi, hiểu nhầm cái gì, quả thực rất không nỡ nhìn thẳng. . . ORZ
Châu Trúc Ly phỏng chừng cũng không chân chính đoán ra chân tướng, chính là suy đoán ra như vậy, vừa khéo lại trúng một nửa sự thật. Ai, ta nói, Khúc Khúc ngươi cũng quá tuỳ tiện, Câu Hồn đăng ngươi cư nhiên dám tuỳ tiện cầm trên tay đi khắp nơi như vậy, không bị đám tu chân giả ham của cướp mất căn bản cũng là do ngươi vận khí tốt ╮(╯▽╰)╭
Thương Khúc khẳng định muốn cùng Tiêu Thuần Nhiên kết thù, giống như Châu Trúc Ly nói qua —— Nàng ta sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tiêu Thuần Nhiên, dù sao Nhiên Nhiên cũng trước tiên cố ý chia ương rẽ thuý, cho nên chúng ta có thể xem Tiêu Thuần Nhiên là tự làm tự chịu. . . Khụ. . .
Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy, Châu Trúc Ly không nhất thiết phải tự sát, Châu Trúc Ly làm lố quá rồi. Thế nhưng ta tỏ vẻ Châu Trúc Ly làm như vậy là đúng, cũng là bất đắc dĩ buộc phải làm. Thương Khúc cố chấp không muốn Châu Trúc Ly rời đi, nếu như Châu Trúc Ly không dùng cái chết tới đe doạ Thương Khúc, chỉ sợ tiểu tử này sau đó cũng sẽ không bao giờ chịu thổ lộ. Mà Châu Trúc Ly căn bản hiểu rõ nếu như mình lúc đó không tử vong, giả dụ nàng lựa chọn sống, Thương Khúc tỏ tình sau, nhiệm vụ hoàn thành, sau đó đi làm nhiệm vụ khác cũng sẽ bị Thương Khúc bám theo kè kè, vừa bất tiện lại vừa dễ để lộ thân phận, sở dĩ Châu Trúc Ly lựa chọn chết đi ( huống hồ Thương Khúc còn nhất quyết không chịu thổ lộ tình cảm ) .
Lão Bát Quái hôm nay nói nhảm phá lệ nhiều, chính là hưng phấn vì luân hồi chi nhị rốt cuộc hoàn thành, chuyện muốn nói đặc biệt nhiều đi, rất sợ các ngươi không vừa ý, cho nên cũng muốn giải thích một chút, bất quá nếu như đại gia cảm thấy phiền phức, liền có thể trực tiếp làm ngơ đi rồi ORZ
Được rồi, lảm nhảm nhiều như vậy đã đủ, chúc đại gia cuối tuần khoái hoạt, luân hồi chi tam《 Hà diệp sinh 》sau đó lại tái kiến, yêu các ngươi rất nhiều, cảm tạ đã ủng hộ lão Bát Quái, ma ma đát~ (っ*'∀'*)っ
[ VĂN CHƯƠNG SỐ LƯỢNG TỪ: 13179 từ. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro