Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆ 15【 Khúc Chung Nhân Tán 】

☆〔 Đệ thập ngũ chương

Châu Trúc Ly ở thời điểm nhìn rõ Bạch Liên sau, cơ thể không thể kiềm chế mãnh liệt mà rùng mình một trận.

.

Tuy rằng Châu Trúc Ly bẩm sinh sợ cũng chỉ có trùng, tuyệt đối sẽ không hãi xà, thế nhưng khi cùng Bạch Liên đối diện, trong thâm tâm vẫn vô thức sản sinh ra một cỗ hàn ý thẩm xương thấu cốt, tựa như cô là con mồi đang bị xà nhìn thẳng vào.

.

Rõ ràng này là không đúng, Bạch Liên căn bản là một người. . . Khụ, xà mù, hiển nhiên sẽ không có khả năng ' nhìn thẳng vào ' Châu Trúc Ly, sở dĩ, đây cũng chỉ là cô tự mình nghi thần nghi quỷ mà sợ hãi.

.

Thương Khúc lúc này đã sớm di động, nàng tất nhiên sẽ không e ngại Bạch Liên, chỉ thấy nàng một bước thành hai bước, cước bộ ung dung đi vào trong bóng tối, lúc này hai mắt Châu Trúc Ly đã dần dần thích ứng với bóng đêm, cô lờ mờ có thể trông thấy phía sau Bạch Liên có một cái bàn trà cùng một bộ ghế gỗ —— Thương Khúc hiện tại đang đả toạ ở phía trên ghế, đưa mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô, không tiếng động ra hiệu cho Châu Trúc Ly cũng tới ngồi.

.

Châu Trúc Ly sắc mặt không chút lay động, cô chậm rì rì đi đến bên cạnh Thương Khúc ngồi xuống, thời điểm đi lướt qua người Bạch Liên, cô mơ hồ còn cảm thấy một luồng lãnh ý lan tràn từ đầu ngón chân lên tới trên đỉnh đầu, hiển nhiên là hàn lãnh từ chính cơ thể Bạch Liên toả ra.

.

. . . Ni mã, động vật máu lạnh quả thực khiến cho người ta không rét mà run! Châu Trúc Ly ở trong đầu không khỏi phun tào.

.

". . . Sư muội, ngươi tựa hồ còn dẫn theo một người nữa?" Bạch Liên nhè nhẹ cười khẽ, rõ ràng là câu hỏi, lại nghe giống như câu trần thuật, thanh âm ' tê tê ' quỷ dị ở trong phòng tối quanh quẩn qua lại, khiến cho Châu Trúc Ly vô thức nổi da gà.

.

Sư muội. . . ?

.

Châu Trúc Ly hiện tại mới để ý tới xưng hô kỳ quái giữa cả hai, không khỏi càng thêm hoài nghi nhướn cao mày, bất quá cô cũng không có ý định ở thời điểm này hỏi hai người nọ.

.

"Không muốn giới thiệu người này với ta một chút sao?" Bạch Liên hơi nghiêng đầu, đôi mắt vô cự lại giống như đang chĩa thẳng về phía Châu Trúc Ly, dựng thẳng song đồng tựa hồ lấp loé một tia yêu dị.

.

Châu Trúc Ly hơi rút trừu khoé miệng một chút, cô biết Bạch Liên kỳ thực dù không thể nhìn thấy, bất quá đổi lại, nàng cũng mang trên mình Xà tộc xúc giác. Loại xúc giác đặc biệt này giúp Bạch Liên nhận biết được sự vật xung quanh, sở dĩ nàng cũng sẽ không gặp khó khăn khi đi lại, cho nên mặc dù Châu Trúc Ly cũng không lên tiếng, đối phương hẳn nhiên vẫn nhận ra cô đang ở đây.

.

"Đây là người của ta, ngươi thức thời thì không cần đánh chủ ý lên nàng ta." Thương Khúc phe phẩy chiết phiến, tư thái cao ngạo liếc nhìn Bạch Liên.

.

Lúc này nàng đã sớm khôi phục nguyên dạng, dù sao ở trước mặt Bạch Liên cái này xà mù, Thương Khúc cũng không cần phí sức vận dụng tới dịch dung thuật.

.

Châu Trúc Ly rốt cuộc được chiêm ngưỡng dung mạo chân chính của Thương Khúc, đối phương ngũ quan sau khi quay về chân thân tựa hồ càng trở nên tinh xảo, kim đồng xinh đẹp lấp lánh như thạch anh vàng, hoàng sắc tóc dài mềm mại rủ xuống bên hông, có lẽ bởi vì đối phương vốn dĩ là Thần minh, trên người thậm chí còn nhàn nhạt toả ra một tầng kim quang chói mắt, khiến người ta vô thức muốn cúi đầu thần phục.

.

Châu Trúc Ly nhìn nàng tới ngây người, được rồi, kỳ thực không phải cô là bị nhan sắc của Thương Khúc sở mê hoặc, chính là có Kiêu Ngạo chói mắt dung nhan đã đủ khiến cho quần chúng nhân dân gục ngã rồi đi, đằng này bên cạnh còn có một cái quyến rũ yêu dã Sắc Dục, sát thương nhân đôi, quả thực giống như muốn đem hai con mắt cẩu của Châu Trúc Ly ngạnh sinh sinh chiếu mù.

.

. . . Khung cảnh đặc sắc này, e rằng nhiều người muốn cũng không có tài năng trông thấy được. Ta có phải hay không nên cảm thấy hãnh diện một chút? Châu Trúc Ly giật giật khoé miệng.

.

Bạch Liên cười cười, rõ ràng là đang cười, kỳ thực cũng không mang theo chút nào tiếu ý.

.

"Sư muội có đối tượng mới? Rốt cuộc chịu di tình biệt luyến rồi sao?"

.

Di tình biệt luyến? Châu Trúc Ly vẻ mặt quỷ dị liếc nhìn cục diện giữa cả hai, mở miệng tính hỏi Thương Khúc ý nàng ta là sao, bất quá nhìn lại tiếu ý lạnh như băng trên mặt Thương Khúc, cuối cùng có chút muốn nói lại thôi.

.

"Sư tỷ suy nghĩ nhiều." Thương Khúc cũng mỉm cười, trong mắt ngược lại đọng một chút ý cười như có như không, "Hơn nữa, chuyện tình cảm của ta, sư tỷ từ khi nào thì để tâm như vậy?"

.

Bạch Liên dùng tay áo bạch sắc che miệng cười khẽ, hai mắt vô thần híp lại thành hình nguyệt nha, lọn tóc bạch sắc theo bả vai trần trụi hơi trượt xuống, có chút ma tính quyến rũ, "Không có gì, chỉ là. . . Ta mơ hồ ' nhìn thấy ' một ít sự tình, cũng ' nhìn thấy ' sư muội tới tìm ta muốn xem chuyện tình duyên, sở dĩ muốn hỏi như vậy."

.

Nàng cười càng thêm vui vẻ, giống như nói đến chuyện gì cực kỳ thú vị nhất dạng, "Ta quả thực phi thường ngạc nhiên, sư muội bao nhiêu năm nay vô dục vô cầu, hiện tại dĩ nhiên tìm tới ta muốn xem tình duyên tuyến, quả thực là chuyện kỳ lạ."

.

Cho dù bị Bạch Liên nói trúng ý định, Thương Khúc sắc mặt vẫn thuỷ chung không chút thay đổi, có lẽ nàng đã sớm dự đoán được chuyện Bạch Liên sẽ biết trước việc này, trái lại còn cảm thấy đối phương biết trước được càng thêm tiện lợi, đỡ mắc công nàng phải dài dòng vô ích giải thích.

.

"Sư tỷ đoán cũng không sai biệt lắm, ta quả thực tới đây muốn tìm kiếm ' chân ái ' , cho nên, thỉnh cầu sư tỷ đồng ý hỗ trợ." Thương Khúc khơi mào cằm, mặt không đỏ khí không suyễn, vô cùng nghênh ngang thỉnh cầu Bạch Liên, kỳ thực thay vì nói là thỉnh cầu, này càng giống như đang ngầm ép buộc.

.

Bất quá Bạch Liên cũng không để ý vấn đề này, nàng thậm chí không thèm truy hỏi Thương Khúc chi tiết, sảng khoái liền gật đầu đáp ứng, "Tất nhiên có thể! Sư muội đã đích thân lên tiếng nhờ vả, sư tỷ đương nhiên tận chức tận trách."

.

Châu Trúc Ly nhất thời khoé mắt co rút, nghẹn họng trân trối nhìn Bạch Liên, cô trước đó còn nghĩ với quan hệ tệ hại giữa hai người bọn họ ( dựa theo ngữ khí tồi tệ của Thương Khúc mỗi khi nhắc tới Bạch Liên ) , đối phương hẳn sẽ phải khó khăn lắm mới chấp nhận hỗ trợ Thương Khúc xem mệnh, sở dĩ Châu Trúc Ly trước đó còn suy nghĩ đủ mọi loại biện pháp đến thuyết phục đối phương, thế nhưng Bạch Liên dễ dàng như vậy liền đồng ý, thực sự khiến cho Châu Trúc Ly hung hăng nghẹn một nghẹn.

.

. . . Dễ như vậy liền đồng ý, Sắc Dục lẽ nào là có âm mưu?

.

"Vậy thì cảm tạ sư tỷ." Thương Khúc không chút nào nghi ngờ đối phương có bất hảo ý tứ, nói tới nửa, nàng lại nhìn qua Châu Trúc Ly ở bên cạnh, mỉm cười vô cùng xinh đẹp, thanh âm nhu hoà tới nỗi Châu Trúc Ly nghe thấy cũng không khỏi nổi da gà, "Châu Trúc Ly, ngươi tạm thời ở xung quanh đi lại đi, ta cùng Yêu vương cần một ít không gian riêng tư để xem mệnh."

.

Châu Trúc Ly biết xem mệnh chuyện này vạn phần nguy hiểm, dù sao cũng là trắng trợn công khai thách thức Thiên Đạo, không cẩn thận một chút, nhận lấy thiên phạt lôi kiếp cũng là chuyện bình thường.

.

Thương Khúc cùng Bạch Liên chắc chắn không lo, dù gì cả hai một người cũng là chân chính Thần minh, một người lại là cường đại Long tộc hậu duệ, hiển nhiên thiên phạt đối với bọn họ cũng có thể không tạo thành quá lớn ảnh hưởng, thế nhưng Châu Trúc Ly cho dù tu vi không thấp, bất quá cũng chỉ là phàm thai, nếu như chịu phải thiên phạt, cô khẳng định sẽ hồn phi phách tán, thi cốt vô tồn.

.

Châu Trúc Ly cũng tự biết lượng sức mình, không muốn ở đây gây thêm cản trở, cô dứt khoát liền gật đầu đứng dậy rời đi, cước bộ gần như là chạy trối chết —— Bầu không khí trong này thực sự khiến cho mỗ nhân tra cảm thấy da gà toàn thân bị kích phát, nếu như ở lại lâu thêm, cô khẳng định sẽ không kiềm chế được mà mất mặt chạy khỏi.

.

Cửa đóng lại, trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Bạch Liên mặt đối mặt, Thương Khúc nhàn nhã phe phẩy chiết phiến, không để ý tới Bạch Liên sắc mặt tại vừa mới rồi đột ngột thay đổi, cũng không chút để tâm tới bầu không khí âm hàn vây xung quanh đối phương.

.

"Sư tỷ kích động chuyện gì? Là vì. . . đối phương có cùng cái tên với người kia sao?" Thương Khúc không tiếng động nhếch môi cười nhạo.

.

Nụ cười của Bạch Liên đã sớm tiêu thất, trên mặt chỉ còn lại biểu cảm lạnh lẽo không chút ôn độ, nếu như đôi mắt của nàng có được tiêu cự, chỉ sợ đã sớm trợn trừng lên lườm Thương Khúc rồi đi.

.

". . . Ngươi lại có chủ ý gì?" Bạch Liên thấp thấp hừ cười, móng tay bén nhọn đã sớm cắm sâu cào nát mặt bàn, mặt nạ hiền hoà giả tạo cuối cùng cũng lột xuống, đây rốt cuộc mới là chân chính tàn nhẫn thị huyết Yêu vương.

.

"Người kia. . . rốt cuộc là ai?"

.

"Không phải đã sớm nói qua sao? Đây là người của ta, không cần phải đợi ta nói, ta chắc chắn ngươi hẳn phải rõ nàng ta là ai nhất đi, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, phải không?" Thương Khúc gấp lại chiết phiến, nhìn Bạch Liên trong nháy mắt sắc mặt sâm sâm tái nhợt, làn da vốn nhợt nhạt nay chợt vặn vẹo, càng thêm doạ người sợ hãi, giống như xà bị chọc trúng vảy ngược, không thể chịu được phát cuồng.

.

Thương Khúc không chút mảy may hoảng sợ, nàng nâng nâng cằm đối bạch y nữ tử mỉm cười khiêu khích, "Ta đã nói, không cần đánh chủ ý lên người của ta, lần trước ngươi cướp đoạt sư tôn từ trong tay ta, ta đã sớm đem thù oán giữa hai chúng ta ghi lòng tạc dạ, bất quá nể mặt sư tôn đối với ngươi còn niệm tình mấy năm sư đồ, ta miễn cưỡng nhẫn nại không giết chết ngươi."

.

"Hiện tại nếu như ngươi còn dám nhúng tay nhúng chân cản trở chuyện của ta, ta khẳng định sẽ không để cho ngươi được sống yên ổn."

.

"Ha? Cướp đoạt người từ trong tay ngươi?" Bạch Liên bị tức cười, cũng không biết là do bị đối phương chọc trúng chỗ đau mà thẹn quá hoá giận, vẫn là điên cuồng không thể tin khiến cho bả vai nàng hơi run rẩy, nàng hung bạo đứng dậy, tức giận khiến cho thanh âm càng thêm trầm khàn nhượng lòng người kinh.

.

"Sư tôn từ khi nào thì thuộc về ngươi? Năm đó rõ ràng là ngươi cướp sư tôn từ trong tay ta! Sư tôn cũng vì ngươi mà chết, ngươi còn dám ở đây lên mặt cùng ta nói lý! Ta cần ngươi tha mạng sao? Ta hận không thể xé xác, uống máu ăn thịt ngươi, nung nấu nguyên thần của ngươi!" Nàng càng nói càng lớn tiếng, gần như là phát điên mà gào thét, thanh âm của Xà tộc vốn là khàn đặc, nay lại trở nên chói tai mà thập phần bén nhọn, nếu như Châu Trúc Ly có mặt ở đây, cô khẳng định đã bị bộ dạng của nàng liên tưởng tới Lý Lạc Hoa khi nổi điên.

.

"Nếu như không phải cái mạng chó của ngươi là do sư tôn dùng chính nguyên đan bản mệnh tới đổi lấy, giết ngươi đi là vứt bỏ công sức cả đời của người, ta còn lâu mới để cho ngươi sống sót yên ổn tới tận bây giờ!"

.

"Si tâm vọng tưởng!" Thương Khúc cũng bị đối phương chọc tức, hiển nhiên khí không nhẹ, kim đồng đều bị phẫn nộ nung tới biến thành màu vàng đậm, nàng trào phúng cười lạnh, "Sư tôn khi nào thì yêu ngươi? Là ngươi năm đó tự mình bức người đi tới tuyệt cảnh! Là chính ngươi bức sư tôn phải lựa chọn tử vong tới giải thoát! Nếu không phải vì ngươi khi đó phát bệnh đem người bức tử, sư tôn hiện tại hẳn là vẫn còn bình an sống sót!"

.

"Sư tôn là yêu ta! Ta là người mà sư tôn gặp đầu tiên, ta là người sư tôn cứu vớt đầu tiên! Ngươi chỉ là kẻ đến sau, ngươi làm gì có quyền cùng ta tranh đoạt!"

.

Bạch Liên hung ác gạt tay hất đổ chén trà nguội trên bàn, điên cuồng phẫn nộ khiến cho nhân hình vốn đã không ổn định càng không thể kiên trì giữ vững, bạch lân trên người nàng chốc chốc phát quang, hai chân biến đổi thành thật dài xà vĩ, Xà yêu hung hãn nhe nanh, giống như muốn đem Thương Khúc ăn tươi nuốt sống.

.

"Ngươi nhìn lại mình xem, rốt cuộc có bao nhiêu sao thảm hại? Tự tay mình huỷ diệt long đan, tự tay mình huỷ đi hai mắt, cảm xúc lúc đó thống khổ ra sao, vưu vật ngu ngốc?" Thương Khúc một mặt cười trên nỗi đau của kẻ khác, nàng không chút khó khăn tránh thoát khỏi móng vuốt sắc bén vung tới, "Sư tôn năm đó cưu mang ngươi, căn bản là nàng sai lầm!"

.

"Câm miệng —— " Bạch Liên cuồng loạn, tựa hồ muốn đem Thương Khúc đào tim móc phổi giết chết tại chỗ, chính là nàng long đan huỷ diệt, đan điền gặp phải thật sâu hao tổn, e rằng trong vòng mấy ngàn năm cũng không thể trở lại cường đại như trước kia, hiện tại khẳng định địch không lại Thương Khúc đang ở trong thời kỳ điên phong, Bạch Liên rất nhanh liền bị đối phương dùng thần lực chế trụ.

.

"Ngươi vẫn luôn là như vậy, không thể nào kiềm giữ nổi yêu tính trong mình, cho dù ngươi có là Long tộc hậu đại, bất quá chung quy cũng chỉ là một cái xà không ra dáng xà, long không ra dáng long mà thôi."

.

"Ngươi đã từng có cơ hội thoát thai hoán cốt trở thành Thần long, tốc độ tu luyện của ngươi, ta tuyệt đối cũng không khinh thường, chính là bản tính của ngươi quá cố chấp, thậm chí liên cả long đan cũng đều muốn huỷ, hiện tại cho dù ngươi có đầu thai vạn kiếp, cũng đừng hy vọng lấy được chân thân Long tộc."

.

"Điên cuồng lại cố chấp, không trách sư tôn như thế ghê sợ chán ghét ngươi." Thương Khúc sử dụng thần lực đem Bạch Liên trói chặt, nàng phất tay áo, không chút lưu tình đem đối phương siết tới ho ra một ngụm máu tươi.

.

Bạch Liên vốn thân thể suy yếu, bị nàng dày vò như vậy, càng là tình trạng chuyển xấu, kém điểm bị siết tới xương cốt đều nát tan.

.

"Châu Trúc Ly là người của ta, nàng là yêu ta, ngươi vốn biết, sư tôn khi đó là tử như thế nào. . . U mê lâu như thế đã đủ, còn không chịu tỉnh mộng sao, tiện yêu?"

.

Ý định đến đây cũng chỉ là muốn đem Bạch Liên quyết đoán ném rớt, đối phương e rằng đã sớm nhận ra Châu Trúc Ly tồn tại, Thương Khúc sau khi khôi phục thần lực liền nhận ra Bạch Liên khí tức vẫn luôn âm thầm bám theo sau, vốn dĩ trước đó nàng cũng không muốn cùng cái bạch liên biểu này gặp mặt, bất quá chiều theo ý định của Châu Trúc Ly, nàng cuối cùng mới chấp nhận tới đây.

.

Hơn nữa nếu như không tốt tốt giải quyết nàng ta, hậu quả khẳng định khôn lường.

.

Xà yêu này tính tình thực sự không thể coi khinh, Tiêu Thuần Nhiên là hắc ám thâm uyên thâm sâu khó dò, Lý Lạc Hoa là điên cuồng không phân rõ đạo lý, mà Bạch Liên, lại là đạo lý đều không muốn đi quan tâm.

.

Thương Khúc chán ghét phẩy phẩy tay áo, dùng thần lực mạnh bạo hất văng Bạch Liên ra đằng khác, đối phương giống như miếng vải rách không chút sức lực phản kháng nào, tuỳ ý bị thần lực đập mạnh vào tường, kế đó liền nằm im bất động, bên khoé môi tái nhợt còn vương lại một tia huyết, giống như đã thật sự tử vong.

.

Bất quá Thương Khúc biết, Long tộc khả năng hồi phục so Thần tộc cũng không có gì thua kém, cho dù có ném đối phương từ trên cao xuống dưới, khả năng Bạch Liên cũng bình an vô sự, không chết được.

.

Thương Khúc cười nhạt, cũng không quay đầu ly khai.

.

. . . Còn về việc mệnh trung chú định người rốt cuộc là ai?

.

Cần gì phải phiền phức tới tìm tiểu tiện yêu kia tra hỏi, đáp án không phải đã sớm rõ ràng rồi sao? Thương Khúc nhếch môi mỉm cười tự giễu.

.

Lằng nhằng làm trò tới tận bây giờ, kỳ thực cũng chỉ là muốn tìm một cái chân chính khẳng định mà thôi, đáp án đã sớm rõ tới mười mươi rồi.





Châu Trúc Ly ban đầu vốn chỉ dự định đứng bên ngoài phòng, đợi cho Thương Khúc giải quyết xong xuôi sẽ đi vào trong xem xét, thế nhưng nghĩ lại, đứng ở gần nếu như không may trúng phải thiên phạt, khẳng định kết cục bi thảm, sở dĩ Châu Trúc Ly phi thường bất đắc dĩ phải rời xa khu vực của Bạch Liên, vô cùng nhàn rỗi ở trong Yêu cung đi lại một hồi.

.

Bất quá cũng vì như vậy mà Châu Trúc Ly không biết, tình cảnh bên trong phòng đã sớm náo loạn đến cực điểm.

.

". . .Vì cái gì ta luôn có ảo giác, Sắc Dục là một trung nhị niên thiếu?" Châu Trúc Ly nhìn bài trí hắc ám tăm tối của Yêu cung, cố gắng kiềm lại xúc động muốn đưa hai tay lên mất thể diện ôm mặt.

.

Loại địa phương • nhìn qua là có thể đoán được chủ nhân của nó là một tên trung nhị • kiểu này. . . Ngạch, được rồi, đây một phần cũng là do cô đích thân một tay xây dựng hình tượng nhân vật, đổ thừa cho Bạch • trung nhị • Liên là không đúng.

.

Châu Trúc Ly lần thứ n tự phát giác mà kiểm điểm chính mình, có Tham Lam một lần đánh đòn cảnh cáo, Châu Trúc Ly sâu sắc mà nhận ra tầm nguy hại của bệnh kiều cùng xà tinh bệnh.

.

"Ta tỏ vẻ Sắc Dục tâm dạ khẳng định sâu không lường được." Công lược chẳng mấy khi để ý Châu Trúc Ly thổ tào, hiện tại cư nhiên góp lời nhận xét, "Hệ thống đo lường cũng không thể hiểu rõ chính xác Sắc Dục cảm xúc, sở dĩ, ta đề nghị ký chủ sớm có đề phòng."

.

"Tới cả các ngươi cũng không hiểu được Sắc Dục đang cảm thấy thế nào?" Trước nay vẫn giữ vững suy nghĩ Công lược và Vận mệnh là cường đại Thần linh, ngoại trừ chống đối Ước thúc thì không gì không làm được, những sự tình như thế này không thể gây khó dễ bọn họ, cho nên hiện tại nghe được điều này, Châu Trúc Ly đầy đầu liền tràn ngập là bất khả tư nghị.

.

"Đúng vậy, Sắc Dục có Thấu Mệnh Nhãn, tuy rằng ta cùng Vận mệnh có thể hỗ trợ ký chủ không bị Thấu Mệnh Nhãn nhìn thấu thân phận ' ngoại lai giả ' , bất quá thứ này căn bản là một tai hoạ ngầm, chỉ cần chúng ta có một chút sơ sảy, Sắc Dục thậm chí còn có thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta." Công lược vẫn như trước bình bình đạm đạm, bất quá trong lời nói của nó lại mang theo một loại nói không nên lời nghiêm trọng, nhượng Châu Trúc Ly cũng không khỏi nghiêm túc đứng lên.

.

"Mà một khi người của thời không này phát hiện ra chúng ta, hoặc tệ hơn, họ nhận ra ' chân tướng ' của thời không —— Biết rằng nơi này kỳ thực chỉ là một cuốn tiểu thuyết, việc đó sẽ dẫn tới trật tự thời không bị phá vỡ, như vậy Ước thúc chắn chắn sẽ phát giác ra dị thường, đồng nghĩa với việc ngươi sẽ bị Ước thúc tìm ra. . ." Vận mệnh thanh âm trầm trọng, Châu Trúc Ly thập phần khiếp đảm co rụt bả vai.

.

"Ni mã, chuyện nguy hiểm như vậy, vì sao giờ này các ngươi mới nói cho ta biết?" Chẳng trách hai cái tiểu hỗn đản này từ lúc tiến tới Vạn Yêu vực liền không nói một lời, làm hại cô còn tưởng cả hai bận bịu chuyện gì, thì ra là vì sợ hãi Sắc Dục phát hiện ra!

.

"Chúng ta có muốn cũng không thể, kỳ thực ở thời điểm ngươi thả Dư Thuyên xuống Cô Diệp thành, chúng ta đã cảm thấy được Bạch Liên đang sử dụng thần thức theo sát, bất quá đối phương cũng không có ý tứ muốn gây khó dễ, sở dĩ chúng ta cũng không muốn đả thảo kinh xà, kinh động tới nàng ta." Vận mệnh giọng nói nhiễm lên một chút bất đắc dĩ, "Hơn nữa Bạch Liên che giấu khí tức vô cùng tốt, khi ngươi còn ở Mạc Khiêm thành, chúng ta cũng chỉ lờ mờ cảm thấy thần thức của nàng ta lúc ẩn lúc hiện, hoàn toàn không thể dám chắc, đối phương tới hôm nay mới thẳng thắn để lộ hành tung."

.

"Bất quá Thương Khúc khẳng định là đã sớm nhận ra Bạch Liên theo đuôi, dù sao Thương Khúc trước đây cùng Bạch Liên có từng nhận thức, đối với khí tức của nàng ta tất nhiên quen thuộc."

.

"Thương Khúc?" Châu Trúc Ly hơi ninh mi, nếu như Thương Khúc biết Bạch Liên đã sớm âm thầm bám đuôi, tại sao vẫn muốn lôi kéo cô hướng tới Vạn Yêu vực mà đi? Bạch Liên chắc chắn không có hảo ý, chỉ là chưa để lộ ra mà thôi.

.

Chẳng lẽ Thương Khúc là cố ý? Châu Trúc Ly càng nghĩ càng hồ đồ.

.

"Sắc Dục là dự định làm cái gì. . . ?" Tại sao lại không lập tức ra tay, nếu như nàng ta quả thực nhận thức Kiêu Ngạo, tất nhiên cũng ít nhiều biết Kiêu Ngạo có thể nhận ra mình, vậy thì còn kiên cố muốn bám theo làm gì chứ?

.

Lẽ nào là muốn xác minh cái gì, cho nên mới cố chấp muốn theo dõi đến cùng. . . Trong đầu Châu Trúc Ly giống như có suy nghĩ nào đó bất chợt vụt loé lên, lại rất nhanh biến mất, nhanh giống như thời điểm nó xuất hiện.

.

"Ký chủ." Công lược nhè nhẹ cất tiếng, đồng thời cũng kéo lại suy nghĩ của Châu Trúc Ly, "Có người hướng nơi này tiến tới."

.

Châu Trúc Ly thiêu mi, đang chuẩn bị đi qua ngã rẽ lập tức nhanh như thiểm điện xoay người, vô thanh vô tức núp sau một bình sứ to lớn, ẩn giấu thân mình, thuận tiện đưa tay kết ấn làm một cái trận pháp che giấu khí tức, may mắn đối phương cũng chỉ là Yêu tu Nguyên Quân trung kỳ, tuy rằng Châu Trúc Ly cũng chỉ hơn kém một cái cảnh giới, bất quá như vậy đã là thật lớn cách biệt. Châu Trúc Ly không chút khó khăn liền có thể qua mặt đối phương.

.

Yêu tu tới có hai cái, một nam một nữ, đều vận y phục của cảnh vệ, dung mạo cả hai có bảy phần tương tự, không khó để đoán ra đây là một cặp song bào thai.

.

"Tỷ tỷ, ngươi đoán thử, tại sao vương đột nhiên lại muốn ra lệnh cho chúng ta đi thu thập Thần khí?" Băng lam sắc tóc nam tử mỉm cười giảo hoạt, đối nữ tử đồng dạng dung mạo nháy nháy mắt, "Hai ngày trước ngài ấy mới lệnh cho chúng ta chuyển hết thuỷ tinh cầu từ mật thất tới chính điện, hôm nay lại là mấy món Thần khí này, rốt cuộc là vương có ý định gì?"

.

Nữ tử đi bên cạnh hơi nhướn mày, "Vương từ trước đến nay tuỳ hứng, đột nhiên muốn chuyển chỗ để đồ, tìm kiếm Thần khí, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, ngươi lo nghĩ nhiều."

.

"Tỷ, ngươi đúng là không tinh ý gì hết!" Nam tử dùng bả vai đẩy đẩy nữ tử, nụ cười trên môi càng thêm ám muội, "Ngươi chẳng lẽ không để ý, Thần khí mà vương muốn chúng ta đem tới, tất cả đều là Thần khí sử dụng dùng để trợ giúp tình duyên!"

.

"Cho nên?" Nữ tử vẫn như cũ không hiểu gì cả.

.

Nam tử khoé mắt hơi rút trừu, hắn bị sự ngây thơ của tỷ tỷ khiến cho hung hăng mà ' ha ' một tiếng, "Cho nên! Vương khẳng định là muốn xem duyên! Rốt cuộc ngài ấy cũng chịu thoát khỏi cái vỏ bọc ' vô dục vô cầu ' đó rồi, thân là thuộc hạ thân tín, chúng ta nên vui mừng cho ngài ấy mới phải!"

.

. . . Vô dục vô cầu? Các ngươi chắc chắn là đang nói đến Sắc Dục chứ không phải Lười Biếng hay Bạo Thực hả? Châu Trúc Ly ở sau bình sứ không khỏi trừng mắt thổ tào một chút.

.

"Vương chẳng lẽ. . ."Nữ tử vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, "Lẽ nào. . . ! Rốt cuộc ngài ấy cũng nguyện ý tiếp cận chuyện tình duyên! Chuyện này quả thực là khó thể tin được!"

.

Cước bộ của nàng không khỏi tăng nhanh, thanh âm nhiễm lên một ít hào hứng, "Thanh Tiêu, đừng chậm trễ! Mau đi nhanh lên, chúng ta nhất định phải hỗ trợ vương đến cùng!"

.

"Phải phải, nhất định phải dốc toàn lực hỗ trợ vương!" Nam tử nhanh chóng hưởng ứng, phi thường vui vẻ đuổi đi theo.

.

Châu Trúc Ly đợi cho bóng dáng hai Yêu tộc đi xa dần, khí tức hoàn toàn tiêu thất sau, cô mới từ sau bình sứ chầm chậm bước ra.

.

"Ban nãy hai cái Yêu tộc đó nói, Sắc Dục đang thu thập Thần khí xem duyên?" Châu Trúc Ly sắc mặt quỷ dị.

.

. . . Nàng ta làm vậy trùng hợp lại đúng vào ngày bọn họ tới đây, chắc sẽ không phải ngẫu nhiên đi? . . . Lẽ nào là muốn dùng những thứ này tới hỗ trợ Thương Khúc?

.

Răng rắc ——

.

Châu Trúc Ly hơi giật mình, cô cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sau đó nhặt lên đồ vật rơi ở trên mặt đất —— Đó là một thạch ngọc bạch sắc, lấp lánh xinh đẹp tựa như kim cương, bất quá Châu Trúc Ly khẳng định đây không phải là kim cương, bởi vì bên trong thạch ngọc có tầng tầng hồng tuyến li ti, giống như có sinh mệnh mà không ngừng lưu động.

.

. . . Huynh đệ, ngươi đánh rơi đồ của chủ tử ngươi.

.

Châu Trúc Ly cầm ngọc thạch trên tay, bắt đầu suy nghĩ có nên làm người tốt một lần, âm thầm đem nó trả lại cho nam tử Yêu tộc kia hay không, cô thật không dám tưởng tượng hắn sẽ nhận phải hậu quả ra sao khi bị Sắc Dục phát hiện đã đánh rơi đồ. . .

.

Châu Trúc Ly vừa mới giơ chân, lập tức liền đứng khựng lại, bởi vì thạch ngọc lúc này tựa như bị yểm bùa chú, không ngừng toả ra bạch sắc quang mang, một lúc lại chuyển thành hắc sắc, giống như đang do dự không biết nên như thế nào quyết định, hồng tuyến bên trong chậm rãi chậm rãi lay động, từ hồng sắc càng ngày càng đạm dần, cuối cùng hoàn toàn trở thành hắc sắc, nhìn qua có chút quỷ dị bi thương cảm.

.

Đáng chú ý tới nhất, hồng tuyến. . . Không, lúc này đã là hắc tuyến, dùng tốc độ cực nhanh bắt đầu gắn kết lại, trong điện quang hoả thạch dần dần nối lại thành mấy chữ.

.

—— Vô vọng luyến ái.

.

. . . Vô vọng luyến ái?

.

Châu Trúc Ly kỳ quái nhìn mấy chữ bên trong ngọc thạch, đây rốt cuộc là có ý gì?

.

Yêu tộc nam tử nói, đây đều là Thần khí hỗ trợ xem duyên. . .

.

Ở thời điểm trong mắt Châu Trúc Ly xuất hiện một chút mê man, phía sau vang lên thanh âm của Thương Khúc.

.

"Châu Trúc Ly, ngươi ở nơi này ngẩn người cái gì?"

.

Châu Trúc Ly quay ngoắt đầu lại, theo phản xạ đem ngọc thạch giấu vào túi Càn Khôn bên trong tay áo, không hiểu vì sao, cô lại không muốn để Thương Khúc biết được mấy chữ bên trong ngọc thạch.

.

Cho dù Châu Trúc Ly động tác vạn phần nhanh nhẹn, bất quá hiển nhiên không thể qua khỏi Thiên Nhãn của Thương Khúc, chỉ thấy nàng nhíu mày một cái, trong chớp mắt liền đem tay của Châu Trúc Ly cầm lấy, tốc độ nhanh tới nỗi Châu Trúc Ly cũng nhất thời phản ứng không kịp.

.

Thương Khúc vẻ mặt bình thản, động tác không chút trúc trắc đem Càn Khôn tay áo đảo phiên, tìm ra ngọc thạch vừa mới rồi bị Châu Trúc Ly nhét tiến vào bên trong.

.

Emma! Ngay cả áo Càn Khôn ngươi cũng dám tuỳ tiện xâm nhập trộm đồ, ngươi ỷ mình là Thần minh là có quyền xâm phạm quyền riêng tư hả? ! Châu Trúc Ly trừng lớn hai mắt, giơ tay ra muốn đem ngọc thạch từ trong tay đối phương đoạt lại.

.

Thương Khúc không chút khó khăn liền chế trụ Châu Trúc Ly, nàng khó hiểu mân mân môi, "Ngươi hoảng cái gì? Thứ này là đồ vật thần kỳ nào mà lại có thể khiến cho ngươi kích động như thế? Cư nhiên còn muốn giấu diếm cả ta?"

.

Châu Trúc Ly trong lòng dâng lên một ít không rõ hoảng loạn, không thể để đối phương trông thấy dòng chữ. . . đó.

.

Châu Trúc Ly trừng lớn mắt ngây ngẩn, hắc tuyến không biết từ thời điểm nào đã biến trở lại thành hồng sắc, dòng chữ kia cũng mạc danh kỳ diệu tiêu thất, hồng tuyến như lúc ban đầu chậm rì rì mà di chuyển bên trong ngọc thạch bạch sắc, giống như biến đổi kia chưa từng xảy ra.

.

Thương Khúc thấy Châu Trúc Ly dán mắt vào ngọc thạch, trong mắt còn mang theo thật sâu kinh ngạc, nàng không khỏi tò mò nhìn theo ánh mắt của cô.

.

Châu Trúc Ly giật mình, hồng tuyến lúc này lại lần nữa di chuyển, ngọc thạch lần này toả ra hồng sắc quang mang, bất quá cũng không như trước do dự, ngược lại vô cùng quyết đoán toả ra hào quang màu đỏ chói mắt. Hồng tuyến cũng không trở nên đạm màu, ngược lại càng ngày càng có trở nên đậm sắc xu thế, đỏ tới giống như muốn nhỏ ra huyết.

.

Hồng sắc tuyến dần dần nối lại với nhau, kết lại thành mấy chữ, bên trong vẫn không ngừng toả ra hồng quang, lại không gây cản trở tầm nhìn.

.

—— Cuồng nhiệt luyến ái.

.

Lần này cư nhiên cả Châu Trúc Ly cùng Thương Khúc đều hung hăng giật mình.

.

Châu Trúc Ly giật mình bởi vì ngạc nhiên, thứ Thần khí xem duyên này cư nhiên có thể ảnh hưởng lên cả Thần linh, Thương Khúc thì khác, nàng kinh hãi nhiều hơn là kinh ngạc.

.

Cuồng nhiệt luyến ái. . .

.

". . . Yêu vương."

.

Châu Trúc Ly lúc này đôi mắt vô thức khẽ phiên đảo, trùng hợp trông thấy bạch y nữ tử từ bên trong dãy hành lang dài bước ra, lập tức theo bản năng bật thốt ra một tiếng.

.

Bạch Liên vẫn như trước yêu dã mà tràn ngập ma tính, khiến cho người ta không thể dời đi tầm mắt, chỉ có điều, hiện tại nàng hoàn toàn đứng ra ngoài ánh sáng, làn da vốn trắng bệch càng có vẻ tăng thêm mấy phần tái nhợt, nghiễm nhiên còn gây ra một ít ảo giác mỏng manh yếu nhược. . .

.

Công lược cùng Vận mệnh lập tức cảnh giác đóng lại khí tức, im lặng không nói chuyện.

.

Bạch Liên đã sớm khôi phục nhân hình, đối diện với hai người Châu Trúc Ly, thần sắc ngay cả một giây cũng không thay đổi, trên mặt treo lên nụ cười hoàn mỹ không chút sơ hở.

.

"Sư muội cùng. . . Châu cô nương tại sao không ở lại Yêu cung của ta một thời gian? Dù sao đường xá xa xôi, hai người hẳn đã mệt mỏi lắm rồi."

.

Bạch Liên nói đến phi thường dễ nghe, hơn nữa dung mạo của nàng yêu mỹ động nhân, bị người như vậy nhìn thẳng, ngay cả lời từ chối cũng không nỡ nói ra khỏi miệng, bất quá thay vì nghĩ đối phương có hảo ý, Thương Khúc chỉ khó chịu hừ lạnh, đối phương thế nhưng vẫn còn cố chấp không chịu buông tha.

.

Châu Trúc Ly cũng biết Bạch Liên khẳng định có dự mưu, thế nhưng cô thực sự không tiện từ chối đối phương, đang muốn đối Thương Khúc ra một chút ám hiệu, Bạch Liên lại bất thình lình lên tiếng.

.

"Chẳng lẽ hai người không hài lòng với nơi này sao? Nơi này có phải hay không. . . có chút tồi tàn?" Bạch Liên hơi nhăn lại mày liễu, bộ dạng mỹ nhân phiền muộn khiến cho không ai nỡ đối nàng nặng lời.

.

. . . Đi mẹ nó đi tồi tàn! Châu Trúc Ly ở trong lòng hung hăng nghiến răng nghiến lợi, nhìn một cái thổ hào ở trước mặt mình thở dài than nghèo, Châu Trúc Ly thực sự rất có xúc động muốn đem cổ áo nàng tóm lấy mà lặc trụ không ngừng.

.

". . . Không, chỉ là chúng ta đã sớm có dự định, cũng không tiện ở đây lưu lại." Bị Thương Khúc dùng kim sắc song đồng sắc bén nhìn thẳng, Châu Trúc Ly tiểu tâm can nhẹ mà run rẩy, chỉ có thể thuận theo từ chối lời mời của Bạch Liên.

.

"Vậy sao? Thật đáng tiếc. . ." Xà tiếc nuối mà nói, Châu Trúc Ly nhìn đối phương vẻ mặt sầu muộn, hai mắt vô cơ hàm thuỷ giống như sắp vì uỷ khuất mà rơi lệ, thực sự rất muốn thay cho hình tượng vốn chẳng có được bao nhiêu của Bạch Liên thắp ba nén nhang.

.

"Khụ. . . Ách, thực ra sau này chúng ta còn có thể tái kiến, chính là hiện tại chúng ta thật bận rộn, không thể ở lại đây lâu hơn, lần này muốn tới cũng là vì muốn thỉnh cầu Yêu vương đại nhân giúp. . . chủ tử nhà ta xem một chút mệnh số." Nhắc tới hai chữ ' chủ tử ' , khoé miệng Châu Trúc Ly theo thói quen hơi giật giật, "Nếu như chủ tử đã xem xong, chúng ta cũng nên rời đi thôi."

.

Thương Khúc phi thường hài lòng gật đầu, Bạch Liên nụ cười lại nhất thời có điểm vặn vẹo, bất quá chút vặn vẹo này rất nhanh liền bị nàng hoàn mỹ che giấu đi.

.

"Nếu như hai người đã kiên trì, ta cũng không còn lý do gì để giữ chân hai người ở lại."

.

Bạch Liên biết, Thương Khúc đang chủ động bắc cho mình một bậc thang để leo xuống, nếu như nàng hiện tại cố chấp giữ lại Châu Trúc Ly, Thương Khúc khẳng định sẽ không chút cố kỵ đại khai sát giới.

.

Bạch Liên tự biết nặng biết nhẹ, nàng hiện tại long đan huỷ diệt, yêu đan cho dù vẫn còn tồn tại, tu vi cường đại vẫn không thể cùng Thương Khúc là Thần linh so sánh, nàng tất nhiên có thể bất chấp rủi ro cướp lấy Châu Trúc Ly —— Bạch Liên từ trước tới nay vì mục đích không tiếc trả giá tính mạng, tới long đan còn có thể không chút do dự huỷ đi, hai mắt cũng có thể tự tay móc ra, sở dĩ những chuyện này đối với nàng không tính là gì.

.

Thế nhưng Bạch Liên cho dù có chết, cũng muốn chắc chắn phải cướp được Châu Trúc Ly, nếu như hiện tại bốc đồng ở đây động thủ, Thương Khúc khẳng định sẽ không để yên cho nàng cướp đi Châu Trúc Ly, thậm chí còn có thể tiệt đường sống của nàng.

.

Sở dĩ, tốt nhất vẫn nên đợi tới thời điểm đối phương lộ ra sơ hở, khi đó nàng có thể âm thầm đem Châu Trúc Ly cướp lấy.

.

Bạch Liên trong đầu xoay chuyển trăm phương ngàn kế, ngoài mặt kỳ thật vẫn không chút động dung.

.

"À. . ." Châu Trúc Ly lúc này bất chợt à lên một tiếng, lợi dụng thời điểm đối phương bốn bề sơ hở, cô nhanh như thiểm điện đem ngọc thạch trên tay Thương Khúc cướp lấy, còn chưa để cho nàng ta có cơ hội trừng mắt cướp lại, Châu Trúc Ly đã trước một bước đi tới, đưa ngọc thạch cho Bạch Liên.

.

"Yêu vương đại nhân, ta có trông thấy thứ này rơi ở gần đây, đây hẳn là đồ vật của ngài?" Châu Trúc Ly thanh âm chân thành tha thiết, nghe không ra chút nào giả dối trong lời nói, ngay cả Thương Khúc cũng không nhịn được khoé môi co giật một chút.

.

Tiểu phiến tử, ngươi đây là cố ý đi?

.

Bạch Liên hơi ngạc nhiên nheo nheo mị nhãn, nàng hiển nhiên có thể cảm nhận được Thần khí trên tay Châu Trúc Ly, chính là trước đó vốn cho rằng là đồ của Châu Trúc Ly, Bạch Liên cũng không quá để ý, hiện tại cảm nhận kỹ, thứ này rõ ràng là một cái Thần khí bói duyên.

.

Bạch Liên đưa tay tiếp nhận, hơi mỉm cười, "Cảm tạ."

.

"Không có vấn đề. . ." Châu Trúc Ly nói được một nửa lại chợt ngừng lại, Thương Khúc bên cạnh cũng có điểm hứng thú hơi nhếch miệng.

.

Ngọc thạch tiếp xúc với Bạch Liên làn da sau, lại lần nữa bắt đầu biến đổi, hào quang lần này toả ra đạm màu mà yếu ớt, nhìn tựa như bạch sắc, kỳ thực lại là màu xám của tro tàn, hồng tuyến bắt đầu nhạt dần, đồng dạng trở thành màu sắc ảm đạm xám xịt.

.

—— Tuyệt vọng luyến ái.

.

Châu Trúc Ly hơi nhíu mày, có chút không hiểu ra sao, Thương Khúc tràn ngập trào phúng cười mỉa mai, Bạch Liên kỳ lạ lại không hề phát giác ra ngọc thạch thay đổi, đạm sắc tuyến tại bên trong mặt đá quẩn quanh một hồi, rất nhanh liền tán đi, lại khôi phục màu sắc như lúc ban đầu, biến đổi rất nhanh tiêu thất.

.

". . . Có chuyện gì sao?" Nhận ra hai người trước mặt im lặng không nói chuyện, Bạch Liên không khỏi lên tiếng, nàng cúi đầu ' nhìn ' ngọc thạch trong tay, nhất thời có điểm hồ nghi hỏi, "Vật này chẳng lẽ có gì?"

.

Bạch Liên thực sự là ngạc nhiên, thứ Thần khí này nàng cư nhiên không thể chủ động kích hoạt, dường như nó là một món Thần khí tự động vận hành, không thể chịu sự tác động của ngoại nhân. Thần khí loại này phi thường hiếm gặp, trên thế gian này tồn tại cũng chẳng có mấy.

.

"Ách. . . Không có, chỉ là có điểm thắc mắc, không biết thứ này có tác dụng gì?"

.

Bạch Liên cũng không giấu diếm, thẳng thắn liền trả lời, "Nó là Tinh Thần thạch, là một mảnh ở trên thiên không chiếu rọi tinh thần cấu tạo thành, về bản chất, nó là Thần khí xem duyên, có thể bộc lộ thuộc tính tình cảm của người khác."

.

"Thuộc tính tình cảm?" Lần này ngạc nhiên lại là Thương Khúc chủ động hỏi, Bạch Liên có chút cứng đờ, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thản.

.

Nàng gật đầu, "Giả dụ như ngươi yêu đơn phương một ai, Tinh Thần thạch sẽ nói rõ thuộc tính tình cảm của ngươi là ' âm thầm luyến ái ' , chính là đơn giản như vậy."

.

". . ." Vậy thì ban nãy. . .

.

Châu Trúc Ly có chút thất hồn lạc phách ngẩn người, tựa hồ đang suy nghĩ sâu xa cái gì.

.

"Có chuyện gì sao?" Bạch Liên không khỏi bán tin bán nghi dò hỏi, "Chẳng lẽ. . . Các ngươi kích hoạt Thần khí này?"

.

Chắc chắn không có khả năng, Thần khí tự động vận hành, vốn chỉ có người tự tay tạo ra nó mới có thể chủ động kích hoạt mà thôi.

.

Châu Trúc Ly lập tức hồi thần, cô cũng không muốn để Bạch Liên biết mình đã phát hiện ra ' thuộc tính ' tình cảm của đối phương. . .

.

"Ngạch. . . Không phải, ta chỉ là cảm thấy thứ Thần khí này rất kỳ diệu."

.

Bạch Liên mỉm cười, trong thanh âm ẩn ẩn có một ít lấy lòng ý tứ, "Nếu như ngươi thích, ta có thể tặng cho ngươi."

.

". . . Này cũng có thể sao? Nhưng thứ này quý giá như vậy. . ." Châu Trúc Ly nhất thời có chút kinh ngạc, đối phương cư nhiên nguyện ý giao cho cô một cái. . . Được rồi, là một nửa viên tinh thần, chuyện này quả thực nhượng người ngạc nhiên.

.

Bạch Liên ung dung lắc đầu, "Không sao cả, chỉ là Thần khí xem duyên mà thôi, ta kỳ thực vẫn còn rất nhiều, ngươi lấy đi một cái cũng không tổn thất gì." Nàng hơi ngẩng đầu, đối cô cười tới cực kỳ diễm lệ, mặc dù bởi vì sắc mặt tái nhợt cùng hai mắt vô thần mà có chút khuyết thiếu sinh khí, vẫn không khiến nụ cười này kém đi chút nào, "Huống hồ Châu cô nương giúp ta chiếu cố sư muội bấy lâu, ta cảm tạ ngươi còn không kịp đây."

.

"Ách. . . Ta không dám nhận. . ." Châu Trúc Ly kém điểm bị hù tới rơi lệ.

.

Đại tỷ, thỉnh không cần nói mấy câu như kiểu《 cảm tạ lão sư đã chiếu cố hài tử nhà ta 》trước mặt sư muội của ngươi có được hay không? Châu Trúc Ly cảm giác sau lưng có một ánh mắt sáng quắc đang trừng thẳng hướng mình, trừng tới nỗi sống lưng của cô một trận mát lạnh.

.

Châu Trúc Ly gượng gạo đẩy lại Tinh Thần thạch về tay Bạch Liên, còn chưa kịp lên tiếng khách sáo, Thương Khúc đã mất kiên nhẫn cắt đứt cuộc giằng co vô nghĩa này.

.

"Nàng ta đưa cho ngươi cầm, vậy thì cứ cầm đi!" Nhìn hai người rối loạn một hồi vẫn chưa quyết định xong, ngược lại là bị bộ dạng cố ý muốn lấy lòng của bạch liên biểu kia khiến cho kiên nhẫn hết sạch, Thương Khúc nghiến răng đem Tinh Thần thạch cướp lấy bỏ vào trong Càn Khôn túi của Châu Trúc Ly, "Ta đã sớm kiểm tra qua, thứ này bên trong cũng không bị bạch liên biểu hạ chú thuật, ngươi không cần lo lắng."

.

". . ."

.

Bằng hữu, ở trước mặt sư tỷ của ngươi gọi nàng ta là ' bạch liên biểu ' , như vậy thực sự là đại trượng phu ( không sao cả ) sao?

.

Châu Trúc Ly cũng không muốn mình trở thành nguyên nhân khiến cho tình cảm vốn đã rạn nứt giữa cả hai càng thêm hỏng mất, cô chỉ có thể cười trừ, "Vậy thì thật lòng cảm tạ Yêu vương đại nhân thành ý, trời cũng không còn sớm, chúng ta hiện tại lập tức muốn đi khỏi, trước tiên cáo từ."

.

". . . Hai người thượng lộ bình an." Bạch Liên cũng không níu kéo lâu thêm, nàng phất phất tay, cúi người làm một cái lễ vô cùng đạt tiêu chuẩn.

.

Thương Khúc biết có thể rời đi, liền không chút do dự lôi kéo Châu Trúc Ly đi khỏi, ngay cả cho cô cơ hội chào tạm biệt tử tế cũng không cho, Châu Trúc Ly bị nàng kéo đi, chỉ có thể đối Bạch Liên cười khổ.

.

"Vậy chúng ta đi, Yêu vương đại nhân, hữu duyên gặp lại."

.

". . . Hữu duyên gặp lại."

.

Bạch Liên cúi đầu, cũng không lưu luyến xoay người ly khai, áo bào cùng bạch sắc tóc dài tha kéo ở trên mặt đất, giống như mỹ lệ nhất liên hoa.

.

Không hiểu vì lý do gì, Châu Trúc Ly lại cảm thấy bóng dáng của nàng có một chút cô tịch cùng tuyệt vọng, tựa hồ ở địa phương người khác nhìn không thấy, bạch phát nữ tử đang âm thầm mà rơi lệ. . .

.

Tinh Thần thạch nói —— Tình cảm của Bạch Liên là ' tuyệt vọng luyến ái ' , chính là thứ tình cảm không bao giờ có hy vọng. . .

.

"Ngươi ngẩn người cái gì?" Thương Khúc thấy Châu Trúc Ly thất thần trông hướng Vạn Yêu vực, trong lòng nổi lên một ít khó giải thích tức giận, nàng không khỏi bực mình lên tiếng gọi lại tinh thần của cô.

.

Châu Trúc Ly bị gọi có điểm giật mình, cô mờ mịt ngẩng đầu lên, "A? Hả? Ngươi vừa nói gì sao?"

.

". . . Ta nói, ngươi đang suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy, ngay cả phi hành khí còn đứng không vững, nếu như không phải có ta giữ lại, ngươi có lẽ đã sớm ngã chết từ lâu!" Thương Khúc nhíu mày, kim đồng có một chút âm trầm vặn vẹo như ẩn như hiện, có thể vậy nhưng nàng vẫn là mỉm cười, tiếu ý lại không chạm tới được đáy mắt, "Làm sao? Lẽ nào ngươi hiện tại rời đi, cảm thấy vương vấn nàng ta rồi?"

.

Châu Trúc Ly thực sự rất muốn phun ra một câu ' đầu óc ngươi có bệnh ' , thế nhưng nhìn thẳng vào hai mắt của đối phương một hồi lâu sau, lời nói vừa ra đến cửa miệng lại mạc danh kỳ diệu bị cô nuốt ngược trở vào.

.

Có linh cảm nếu như nói ra rồi, Kiêu Ngạo khẳng định sẽ quay trở lại cùng Sắc Dục đại chiến ba trăm hiệp. . .

.

Châu Trúc Ly ho khan một cái, mỉm cười hoà hoãn, "Ta chỉ là. . . Khụ, thắc mắc một chút, ngươi đã tìm được ý trung nhân hay chưa mà thôi."

.

Thương Khúc sắc mặt không thay đổi, nụ cười lại thoáng chốc tiêu thất, nàng cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Châu Trúc Ly, thay vào đó, nàng lại hỏi ngược lại cô, ". . . Châu Trúc Ly, nếu như ta tìm được chân ái rồi, ngươi sẽ rời đi sao?"

.

—— Sư tôn, nếu như đồ nhi trở thành Thần rồi, người có nguyện ý ở lại bồi đồ nhi một đời không?

.

Châu Trúc Ly nhất thời có chút ngây ngẩn, cô thực sự chưa từng nghĩ tới việc Thương Khúc sẽ hỏi mình vấn đề này, cũng chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, sở dĩ hiện tại không chút phòng bị được hỏi, cô trong một giây có điểm mê man chợt loé mà qua.

.

Rất nhanh sau đó, Châu Trúc Ly mỉm cười xán lạn, tươi sáng đến có chút quỷ dị giả tạo.

.

"Sẽ rời đi." Cô thẳng thắn mà gật đầu, đáng ngạc nhiên là, vẻ mặt của Thương Khúc vẫn như cũ ung dung bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự đoán được cô sẽ trả lời như vậy.

.

Mấp máy môi mấy cái, Thương Khúc mới hỏi tiếp, ". . . Tại sao?"

.

Châu Trúc Ly thần tình quỷ dị nhìn nàng, cô nhún vai, bình tĩnh nói, "Không phải ngay lần gặp đầu tiên ta đã sớm nói qua rồi sao? Là Vận mệnh cùng Công lược ép buộc ta tới đây hỗ trợ ngươi tìm ý trung nhân —— Đừng nhìn ta kiểu đó, ta cũng không hiểu tại sao ta lại bị bắt ép phải làm như vậy." Châu Trúc Ly chậc lưỡi, "Tóm lại, ngươi tìm thấy chân ái sau, ta sẽ được giải thoát, lập tức có thể quay trở về nhà!"

.

—— Thật xin lỗi, Thương Khúc. . . Vi sư không thể ở bên ngươi cả đời, đến khi ngươi đủ trưởng thành, vi sư sẽ để cho ngươi tự lực cánh sinh.

.

. . . Thật tàn nhẫn, sư tôn. . .

.

Thương Khúc ở trong thâm tâm cười khổ sở, cho dù đã sớm biết đối phương sẽ không nguyện ý ở lại, nàng vẫn cố chấp níu kéo lấy một tia hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất.

.

Cho dù luôn chê bai Bạch Liên là mù quáng ngu xuẩn, kỳ thực Thương Khúc lại là người hiểu rõ nhất, chính mình so với đối phương cũng chẳng kém hơn mấy phần điên cuồng, chính là, nàng còn có hy vọng, hơn nữa, nàng đủ lí trí để kiềm giữ lại phần này tâm can điên cuồng.

.

Ở thời khắc vô tình quen biết Tiêu Thuần Nhiên cùng Dương Thiên Tình, biết Trùng vương kia từng có một ái nhân, lại nghe Quỷ vương xảo trá kia kể về người Lý Lạc Hoa yêu sâu đậm, nghe về bọn họ như thế nào vì người kia điên cuồng, nghe người kia như thế nào một lần lại một lần thê thê thảm thảm chết đi, Thương Khúc lập tức trong lòng cảm thấy trong chuyện này có điều không đúng, cho nên, nàng ở thời điểm không ai phát giác, vô thanh vô tức âm thầm điều tra, lại tự xâu chuỗi lại những gì đã tra được, sau đó nàng liền ngầm biết được một sự thật —— Sư tôn thực ra là không có tiêu thất!

.

Chỉ là sau khi chết, liền không ngừng luân hồi mà thôi.

.

Thương Khúc sau khi biết được, trong lòng dâng lên vô hạn mừng rỡ cùng tuyệt vọng được thắp sáng, nàng hận không thể dùng đao hung hăng tự thống mình một nhát, chứng minh đây không phải là một hồi mộng tưởng.

.

Rất nhiều năm, Thương Khúc truy tìm dù chỉ là một tia tung tích của người nọ, cho dù là hài đồng mới sinh, thậm chí là lão nhân sắp cận kề tử vong, nàng đều muốn đem thần hồn của những người đó phiên đảo xem qua một lần, thế nhưng thuỷ chung vẫn không thể tìm thấy.

.

Thương Khúc không bỏ cuộc, nàng bắt đầu tự thu thập cho mình các tín đồ, tạo nên Quang Minh thần điện, kỳ thực nàng cũng không cần những thứ này vô dụng đồ vật, thế nhưng nàng là Thần linh, không thể ở dưới phàm giới tồn tại quá lâu, sở dĩ mới cần một cái trung gian —— Chính là tư tế, trợ giúp nàng tìm người nọ.

.

Thời điểm cái tư tế kia nhặt về một hài đồng từ bên ngoài trở về thần điện, Thương Khúc ở trên Thiên giới, thông qua Thiên Nhãn nhìn thấy dung mạo của hài tử kia, trong phút chốc cơ hồ là mừng rỡ tới phát điên!

.

Thế nhưng. . . Không phải.

.

Vì cái gì lại không phải?

.

Thương Khúc thậm chí không kiểm tra thần hồn cũng có thể mạc danh kỳ diệu xác định, đây không phải là người mà mình đang kiếm tìm.

.

Thương Khúc lại lần nữa phát cuồng, là mất đi hy vọng mà điên cuồng, thậm chí trong phút chốc, nàng còn nảy sinh ra đáng sợ ý niệm —— Muốn giết hài tử kia!

.

Tại sao ngươi lại dám mang dung mạo của sư tôn? Vấy bẩn gương mặt của sư tôn?

.

Nụ cười của ngươi không như ngài ấy ôn nhu, ánh mắt của ngươi không như ngài ấy quang minh thấu triệt, ngươi không phải ngài ấy, ngươi càng không có tư cách được giống ngài ấy!

.

Thương Khúc chán ghét hài tử kia, thế nhưng cỗ thân thể này khả năng sẽ có một ngày cần thiết cho sư tôn đoạt xá trùng sinh, vì vậy nàng ngoài ý muốn cứ như vậy lưu lại nó, giả giả dối dối để nó ở lại trong thần điện, trở thành tư tế, cho dù mỗi lần nhìn thấy hài tử nọ, đáy lòng nàng lại nổi lên thật sâu mà ghét bỏ cùng căm hận.

.

Tại sao ngươi lại không phải là sư tôn. . . ?

.

Tại sao sư tôn không quay trở lại?

.

. . . Lẽ nào là ghét bỏ ta sao?

.

Thế nhưng ở thời điểm được Châu Trúc Ly triệu hồi xuống, trong lòng nàng liền xuất hiện một tia hy vọng.

.

Hài tử kia chưa từng biết đến vẽ trận, hơn nữa đối với nàng vẫn luôn tồn tại vô hạn sợ sệt cùng ghê hãi, trốn tránh còn không kịp, làm sao có thể vẽ trận pháp cấp cao triệu hồi nàng?

.

Thương Khúc dùng Thiên Nhãn hấp tấp muốn kiểm tra nguyên thần của người nọ, lại nhận ra mình hoàn toàn không thể nhìn thấu được linh hồn của đối phương, bất quá nàng nhận ra được, đây chính là sư tôn!

.

Có lẽ chính là trong dự liệu đoạt xá trùng sinh, linh hồn trong cơ thể của đối phương đã sớm bị hoán đổi, chỉ là nàng không biết vì sao lại không thể dùng Thiên Nhãn nhìn rõ nguyên thần của đối phương hiện giờ.

.

Hơn cả, người kia lại nhất quyết không chịu thừa nhận thân phận, còn nói tiếp cận nàng chỉ vì muốn giúp nàng tìm ý trung nhân.

.

Nàng bởi vì muốn sư tôn tự mình thừa nhận, hơn nữa Thương Khúc hiểu quá rõ sư tôn là người như thế nào, có lẽ sư tôn là không muốn nàng hoảng sợ, hoặc chỉ là muốn khai cái vui đùa, hoặc. . . đang cố trốn tránh đi? Dù sao đối phương từ xưa tới nay vẫn luôn là như vậy, nói chung, nàng không bắt ép sư tôn phải giải thích, cho nên Thương Khúc vô cùng nhẫn nại cùng đối phương diễn kịch, đeo lên mình mặt nạ giả dối, cùng đối phương đi chu du, thậm chí còn đồng ý đi gặp Bạch Liên.

.

Chắc hẳn Bạch Liên thông qua Thấu Mệnh Nhãn, mơ mơ hồ hồ cũng đã âm thầm đoán ra sư tôn quay trở về, sở dĩ mới theo chân bọn họ dò xét hư thực, nàng không muốn kinh động sư tôn, cũng tuỳ tuỳ tiện tiện làm ngơ nàng ta, hiện tại bạch liên biểu tự huỷ long đan, tu vi so với nàng kém xa, thực sự không đáng để Thương Khúc chú ý.

.

Sau đó đối phương ở thời điểm bị Lý Lạc Hoa truy đuổi, thổ lộ với nàng.

.

—— Cho dù Thiên Đạo không yêu quý ngươi, cho dù cả thiên hạ này quay lưng lại với ngươi.

.

—— Vẫn còn có ta yêu ngươi.

.

Lời nói vẫn như trước quen thuộc, trải qua rất nhiều năm, Thương Khúc vốn tưởng mình đã sớm đem nó ném vào nơi sâu nhất trong ký ức, kỳ thực lại vẫn luôn ghi lòng tạc dạ, một chữ đều không quên.

.

Sư tôn thậm chí vì nàng mà cản một kiếm, bị Lý Lạc Hoa người điên kia đem đi, nàng lúc đó cơ hồ là hoảng loạn muốn hỏng mất, suýt chút nữa liền không thể chịu đựng được, muốn lôi kéo Lý Lạc Hoa đồng quy vu tận một lần. . .

.

Thương Khúc bất chấp Thiên Đạo luật lệ phản phệ, thần hồn thống khổ, vẫn muốn dùng chân thân quay trở lại phàm giới, đuổi theo muốn đoạt về người nọ.

.

—— Thế nhưng kết quả khi một thân chật vật chạy đến nơi, thứ nàng nhìn thấy là cái gì?

.

Người nọ cùng Lý Lạc Hoa thân thân mật mật dựa sát vào nhau, âu yếm mà nói lên từng câu tình thoại.

.

. . . Thật tàn nhẫn.

.

Ta vì người ngay cả tính mạng cũng nguyện ý vứt bỏ, vì người bất chấp bỏ qua tất cả luân thường đạo lý, vì người giao ra toàn bộ tâm can, thế nhưng vẫn không thể chạm tới dù chỉ một góc áo của người. . .

.

Người thậm chí không để tâm tới ta chôn giấu tình cảm cuồng nhiệt, cho dù đã nhiều lần ta cố gắng phô bày nó ra, thổ lộ tất cả, người đều chỉ nhắm mắt làm ngơ, giống như không hề biết bất luận chuyện gì.

.

Khi đó cũng như vậy, hiện giờ cũng như vậy. . .

.

Tại sao người luôn là như vậy?

.

Tại sao. . . luôn tiếp cận ta như thế, sau đó lại không chút lưu luyến muốn vứt bỏ ta mà rời đi?

.

Thương Khúc cảm thấy thật sâu mà thống khổ, thậm chí còn ẩn ẩn một tia phẫn hận, nàng trong đầu bất chợt xuất hiện một cái kinh hãi niệm tưởng.

.

—— Nếu như đem thân thể này huỷ đi, bắt được thần hồn của người kia, có phải hay không. . . Có phải hay không, nàng sẽ có thể nắm giữ được đối phương trong lòng bàn tay, vĩnh viễn giam cầm người kia một đời?

.

Đến lúc đó, sư tôn chỉ có thể nhìn nàng một người, cho dù sư tôn có hay không nguyện ý, cũng chỉ có thể ở bên cạnh bồi nàng đi. . .

.

Thế nhưng. . . thuỷ chung vẫn là hạ thủ không được.

.

Thương Khúc cười tự giễu, trước đó vẫn luôn khinh bỉ bạch liên biểu kia điên cuồng, khi nào cũng muốn giam cầm sư tôn, hiện tại chính nàng trong đầu cũng đồng dạng tồn tại suy nghĩ đáng khinh như vậy, sư tôn nếu như biết, có phải hay không cũng sẽ như khi xưa chán ghét Bạch Liên, quay sang ghét bỏ nàng?

.

Ta thực sự rất thống khổ a, sư tôn. . .

.

". . . Nếu như ta tìm ra ý trung nhân, nhiệm vụ của ngươi sẽ lập tức được xem là hoàn thành sao?" Thương Khúc đột nhiên hỏi.

.

". . . Không." Châu Trúc Ly hơi đảo mắt một cái, giống như đang suy nghĩ, sau đó vô cùng thành thật nhún vai trả lời, "Ngươi tìm được ý trung nhân rồi, trọng trách của ta cũng không hẳn là hoàn thành, mấu chốt ở đây chính là, ngươi phải nói một câu ' ta yêu ngươi ' với đối phương, xem như là nghiệm chứng ngươi toàn tâm toàn ý, hơn nữa đối phương cũng phải đồng dạng nói yêu ngươi mới được."

.

". . ." Thương Khúc rũ xuống mắt, cúi đầu mân mân môi không đáp.

.

". . . Ngươi ổn chứ?" Thấy sắc mặt Thương Khúc quỷ dị mà có chút tái nhợt, Châu Trúc Ly không khỏi lo lắng, kỳ thực so với tính mạng của chính mình, cô càng thêm để ý tới sinh mạng của Thương Khúc hơn.

.

Dù sao cơ thể này cho dù có chết, Châu Trúc Ly cũng có thể sử dụng dịch vụ trùng sinh sống lại, nhưng nếu như công lược nhân vật chết, khẳng định điểm tiến độ sẽ bị trừ hết sạch, hoặc tệ hơn là Ước thúc phát hiện ra dị thường.

.

". . . Ngươi chẳng lẽ đã tìm ra ý trung nhân?" Châu Trúc Ly lờ mờ đưa ra một suy đoán, nếu là thật như vậy, tình hình của cô hẳn là đang vô cùng nguy hiểm. . .

.

"Không." Thương Khúc rũ mi, ". . . Không tìm được."

.

"Vậy sao?" Châu Trúc Ly tràn ngập tiếc nuối thở dài, kỳ thực trong lòng thầm đánh một cái thở phào nhẹ nhõm, Thương Khúc tiểu tử này nếu như là yêu ai đó thật, Châu Trúc Ly vô cùng bất đắc dĩ sẽ phải đi làm tiểu tam chia ương rẽ thuý, tuy rằng mỗ nhân tra đối với loại chuyện chia rẽ uyên ương này không có chút nào tội lỗi cảm, bất quá khả năng chia rẽ sau cũng sẽ không được đối phương yêu, ngược lại còn bị Thương Khúc nổi điên nhất kích tất sát. . .

.

Hình ảnh đó quả thực quá sức bi thiết, tỷ thực sự không dám suy nghĩ nhiều thêm. . . ORZ

.

"Nếu như ngươi đã không tìm được ý trung nhân, vậy thì tại sao không yêu ta? Ta rõ ràng là yêu ngươi, ngươi hiện tại nếu như cũng yêu lại ta, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, kết cục chẳng phải là viên mãn?" Châu Trúc Ly cười cười, nửa đùa nửa thật nói.

.

"Không được." Thương Khúc không chút do dự liền lập tức từ chối, thái độ ngoài ý muốn vô cùng ngoan liệt, tựa như chém đinh chặt sắt, Châu Trúc Ly cho dù có hơn phân nửa chỉ là đùa giỡn, bất quá vẫn bị nàng thẳng thừng khiến cho ngạnh sinh sinh nghẹn họng một chút.

.

"Mẹ nó, ngươi cũng không cần trả lời không chút do dự như vậy đi! Không thể chừa cho ta một chút tôn nghiêm sao?"

.

Thương Khúc thờ ơ đưa mắt qua nhìn hướng khác, cũng không phản ứng đối với Châu Trúc Ly lên án.

.

—— Không thể nói, không thể để lộ tình cảm, nếu không đối phương sẽ rời đi. . .

.

Nếu như người muốn ta tìm được ý trung nhân, muốn bởi vì ta tìm được chân ái mà rời khỏi, vậy ta thà rằng cả đời đều không nói ra lời yêu.

.

Dù sao. . . Ít nhất cũng có thể đem người giữ lại bên mình, như vậy là đủ rồi.

.

"Châu Trúc Ly." Im lặng một hồi, nàng lại lên tiếng gọi cô.

.

"Chuyện gì?" Châu Trúc Ly nhướn mày đáp lại.

.

"Ngươi muốn cùng ta lên Thần giới sao?" Thương Khúc ung dung hỏi một câu.

.

". . . Hả?"

.

Châu Trúc Ly không kịp phản ứng, nhất thời cũng chỉ có thể đần mặt hộc ra một chữ, trong đầu cấp tốc đem lời Thương Khúc vừa nói xử lý qua một lượt, Châu Trúc Ly lập tức tràn ngập bất khả tư nghị hung hăng trừng mắt, kém điểm bị doạ trượt chân ngã chết.

.

"Ngải mã! Ta còn có thể lên Thần giới cùng với ngươi? Phi phi phi. . . Không đúng, này cũng không phải là trọng điểm! Trọng điểm là vì cái gì ngươi lại đột nhiên muốn ngỏ lời đưa ta lên Thần giới?"

.

Thương Khúc bình thản trả lời, "Không phải ngươi vẫn muốn đi theo ta sao? Hiện tại ta là thân xác Thần linh, cho nên ta không thể trái với pháp tắc của Thiên Đạo mà ở lại quá lâu dưới này, tất nhiên phải quay trở lại Thần giới."

.

Châu Trúc Ly trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, "Phải rồi! Ta thế nhưng quên mất, ngươi còn bị Thiên Đạo luật lệ ràng buộc!"

.

Như nhớ tới gì đó, lúc này cô lại thập phần kỳ quái hỏi lại, "Bất quá, ngươi làm thế nào có thể hạ phàm lâu như vậy, nếu như ta nhớ không nhầm, Thần linh chỉ có thể hạ phàm nhiều nhất là thời gian nửa ngày."

.

Trong nguyên tác còn nói rõ, nếu như Thần linh hạ phàm không có sự cho phép của Thiên Đạo —— Kỳ thực theo lời nói của Công lược, người thi hành luật lệ của Thiên giới đều là Ước thúc —— nếu như không có sự cho phép mà đột ngột hạ phàm, hẳn nhiên sẽ gặp phải thiên lôi trừng phạt.

.

Thời điểm gặp lại Thương Khúc, sắc mặt của đối phương rõ ràng có chút không đúng lắm, lẽ nào nàng ta. . .

.

". . . Chuyện này không quan trọng, ngươi cũng không cần biết."

.

Thương Khúc nhíu mày phẩy tay ý bảo bỏ qua, Châu Trúc Ly không cho là đúng dự định phản bác, lúc này, tựa hồ cảm nhận được cái gì, hai mắt Thương Khúc đột nhiên trừng lớn, kim đồng sắc bén hiện lên một tia âm ngoan.

.

Châu Trúc Ly sống lưng mãnh liệt căng thẳng, hô hấp đình trụ —— Đây là một loại phản xạ đến từ trực giác nhắc nhở.

.

"Ký chủ! Có người tấn công! Ở hướng ba giờ có năm người, hướng chín giờ đồng dạng có năm!" Cùng thời điểm, trong thức hải vang lên thanh âm lạnh lùng của Công lược, mang theo một ít hiếm thấy dồn dập, "Ký chủ thỉnh cẩn thận! Đối phương có mang theo Diệt Thần chi kiếm!"

.

Tâm của Châu Trúc Ly trong nháy mắt như đình một nhịp, gần như là hoảng sợ nắm chặt lấy tay Thương Khúc ở phía trước, trong đầu cô như có ngàn vạn con thảo nê mã đua nhau chạy ngang qua, vừa chạy vừa đối với cô nhạo báng cười ' ha ha ' .

.

Diệt Thần chi kiếm. . . Là Thần khí có thể giết Thần!

.

Thiên muốn hại ta!

.

Châu Trúc Ly tựa hồ có thể rõ ràng mà trông thấy bốn chữ này rõ ràng hiện lên ở trong đầu.

____________

". . . A, ngươi xem, này là vật gì?" Nữ tử cúi người, từ dưới thảm cỏ nhặt lên một khoả ngọc thạch bạch sắc, bởi vì là màu trắng, sở dĩ nhìn qua nó gần như là trong suốt, thi thoảng còn toả ra một ít ngũ sắc quang mang, thập phần bắt mắt xinh đẹp.

.

". . . Là một mảnh tinh tú." Thiếu nữ nhìn ngọc thạch trên tay nữ tử, thanh âm trong trẻo mà có chút lành lạnh.

.

"Tinh tú? Hiếm thấy có tinh tú rơi xuống địa phương này nha! Còn xinh đẹp như vậy, nếu như đem nó đẽo gọt thành vật trang sức, khẳng định phi thường tốt nhìn!" Nữ tử vui vẻ nhìn ngắm mảnh tinh thần trong tay, cho dù tinh tú toả ra uy áp phi thường cường đại, nữ tử lại một chút cũng không bị nó ảnh hưởng tới.

.

"Nếu ngài thích, có thể giữ lại nó." Thiếu nữ nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười cho dù nhỏ nhẹ, lại giống như băng tuyết sơ dung, phi thường diễm lệ.

.

Nữ tử cười cười, "Ta muốn xâu nó thành vòng cổ, sau đó tặng cho ngươi!"

.

Thiếu nữ nụ cười tựa hồ càng thêm thuần khiết mỹ lệ, lẫn vào một ít ôn nhu, nhượng người không thể rời mắt.

.

"Kỳ thực ngài có thể dùng nó làm việc khác. Nó là trên thiên không tinh thần, bên trong có chứa cường đại lực lượng, ngài có thể sử dụng nó kiến tạo thành Thần khí."

.

"A? Cư nhiên còn hữu dụng như vậy?" Nữ tử giống như hoàn toàn không ngờ tới khoả ngọc thạch này còn như thế cường đại, sau đó lại không khỏi mỉm cười thích thú, có điều suy nghĩ xoa xoa cằm, "Ta có thể dùng Càn Khôn toa dệt một cái tuyến điều, đặt ở bên trong mặt đá."

.

Thiếu nữ nghiêng đầu, có chút khó hiểu, ". . . Thiên Đạo đại nhân, ngài muốn dùng nó tạo thành thứ gì?"

.

Nữ tử cười càng thêm vui vẻ, lại có chút quỷ dị giảo hoạt.

.

"Một Thần khí tiên tri! Bất quá có chút khó quyết định, Thần khí tiên tri ta tạo ra không thiếu, chính là lần này muốn đổi mới một chút. . ." Nữ tử giống như chợt nghĩ tới gì đó, phi thường hứng khởi đập đập tay, "Phải rồi! Có thể dùng nó tạo thành Thần khí bói duyên nha!"

.

"Ta nghĩ tới! Gọi nó là Tinh Thần thạch đi!"

.

Đối với tài đặt tên của nữ tử đã sớm thất vọng tràn trề, thiếu nữ hiển nhiên không có ý kiến.

.

Nhìn nữ tử vui vẻ cầm mảnh tinh tú cười hí ha hí hửng, thiếu nữ hơi câu câu môi, như có như không mỉm cười, ". . . Ngài không lo sợ ta nói cho hai người kia sao? Bọn họ nếu như phát hiện ngài tuỳ tiện lấy tinh tú làm Thần khí bói duyên, khẳng định sẽ tức giận."

.

Nữ tử giống như nghĩ tới tràng cảnh bị hai người kia phát hiện, thân thể không thể kiềm chế hung hăng mà rùng mình một cái, cô đưa mắt trừng thiếu nữ sắc mặt thiên chân vô tà, quyệt miệng trách cứ.

.

"Công Lược! Ngươi học xấu!"

—— ??? Hộp ký ức ——

_____________

Tác giả có đôi lời muốn nói Xem các tiểu thiên sứ não động nội dung vở kịch, bản thân tác giả cũng muốn bị các ngươi hù doạ, cảm giác chân tướng đều sắp sửa bị đại gia đoán ra. . . Kỳ thực chân tướng đã nằm ở chính văn án, mọi người chỉ là không để ý mà thôi, văn này kết cục cũng không khó đoán tới như vậy ╮(╯▽╰)╭

. . . Được rồi, từ giờ trở đi cũng không muốn tại cuối chương tiết lộ quá nhiều, nếu không kịch bản phía sau đều sẽ để lộ ra hết, như vậy sẽ càng không xong _(:з)∠)_

Có tiểu thiên sứ nói Kiêu Ngạo không đủ điên cuồng bằng Tham Lam, ta tỏ vẻ các ngươi hiểu sai, Kiêu Ngạo là đủ cuồng si, chính là nàng ta che giấu thập phần tốt, nội tâm bên trong kỳ thực đã sớm hắc thành một đoàn, sở dĩ ta nói, không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, rất dễ bị hố.

Đại gia cuối tuần khoái hoạt, phi thường yêu các ngươi, ma ma đát~ ٩(๑•́ ₃ •̀๑)ノ゙

[ VĂN CHƯƠNG SỐ LƯỢNG TỪ: 11957 từ. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro