Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆ 10【 Khúc Chung Nhân Tán 】

☆〔 Đệ thập chương

Châu Trúc Ly nhìn đối phương không biết vì lý do gì đột nhiên rơi lệ, bộ dạng này nhìn như thế nào cũng cực kỳ thương tâm nhận lòng người đau, Châu Trúc Ly nhất thời một trận hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy có điểm mộng bức (1).

(1) Mộng bức: Hay còn gọi là mộng ép, đây là một meme thường được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng trên weibo, biểu cảm này bày tỏ sự hoang mang, khó hiểu, thường là khuôn mặt kiểu này.

.

Ngoạ tào. . . Ta không có nói sai cái gì đi? Rõ ràng không có nói sai cái gì nha! Chỉ là xưng tên của bản thân mà thôi, hơn nữa cũng là người nọ chủ động đặt câu hỏi trước, tình cảnh này rõ ràng là không có lý do để khiến người kia phải lộ ra biểu tình đau lòng tới như vậy. . .

.

Công lược lúc này rất sát phong cảnh mà chen ngang vào, âm giọng không chút cảm tình đem suy nghĩ của Châu Trúc Ly một phát kéo trở về: "Chiếu theo chỉ số đo lường. . . Ta tỏ vẻ, tâm tình của nhân loại giống cái trước mặt ký chủ hiện có 30% đau thương, 2% phẫn hận, 68% hạnh phúc. . ." Công lược thanh âm thoáng ngừng lại một chút, tựa hồ đang suy ngẫm, cuối cùng, nó hiếm thấy mang theo vài phần nghi hoặc nói tiếp, "Tổng kết lại toàn bộ chỉ số thu thập được từ đối phương, ta bày tỏ, loại tâm tình này quá phức tạp, không thể giải thích."

.

. . . Châu Trúc Ly đầu đầy hắc tuyến, "Bằng hữu, ngươi lại nói thừa rồi, nhìn vào biểu tình đó, tới cả người ít đọc sách là ta còn có thể nhận ra tâm tình của nàng ta đang rất phức tạp."

.

". . ." Công lược nhất thời không nói gì.

.

Châu Trúc Ly tạm dời suy nghĩ khỏi Thần • nhiều chuyện • Khí Công lược, cô cẩn trọng đưa mắt quan sát Phương Tâm một chút, đánh giá biểu tình cùng phản ứng của đối phương, suy nghĩ lập tức bị sự nghi hoặc lấp đầy.

.

Châu Trúc Ly cho dù có ngu ngốc, cũng hiểu việc này tám chín phần mười có liên quan tới mình, huống hồ cô cũng chẳng phải một thiếu niên ngây thơ, Châu Trúc Ly tâm địa có thể nói cũng thâm sâu không thua kém Thương Khúc, thậm chí so với nàng ta còn nhiều hơn mấy phần âm ngoan cùng nhạy bén, chính là thường ngày vẫn biểu lộ ra là một cái thờ ơ bất cần đời người, sở dĩ cũng ít ai nhận ra Châu Trúc Ly chân thật là người như thế nào.

.

Nếu chuyện này không phải cùng Châu Trúc Ly có quan hệ, vậy thì lúc nghe được danh tính của cô, Phương Tâm đã chẳng biểu lộ ra mặt thất thố như vậy.

.

Hơn nữa Châu Trúc Ly có linh cảm, người này cùng bản thân khẳng định có liên hệ mật thiết, về phần rốt cuộc là cái gì. . . Châu Trúc Ly hắc mâu màu sắc biến càng thêm sâu đậm, đáy lòng âm thầm tính toán, có lẽ là nên từ từ điều tra tới nhất thanh nhị sở đi? Tiếp tục mờ mịt như vậy đi xuống, ngược lại cũng không phải giải pháp gì hay ho.

.

Suy nghĩ kể ra thì dài, kỳ thực trong thực tế mới chỉ trôi qua vài giây đồng hồ ngắn ngủi mà thôi.

.

Dạ Liên bị hành động vô thố của Phương Tâm làm cho có chút luống cuống tay chân, nhất thời cũng không biết nên làm sao cho phải, lão thực sự không nghĩ tới đối phương sẽ phản ứng lớn như vậy, dẫu sao, Phương Tâm từ trước tới nay vẫn luôn là một người trầm ổn ôn hoà, cho dù sau khi tôn thượng chết đi, nàng bị ác tâm nguyền rủa làm cho tâm trí thi thoảng trở nên có chút điên điên khùng khùng, nhưng tổng thể mà nói, thường ngày Phương Tâm cũng là một người bình thường.

.

Bất quá. . . Dạ Liên cười khổ sở mà suy nghĩ, Phương Tâm chung quy lại cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi, thống khổ thê lương kiềm nén gần ngàn năm thời gian, tâm trí của nàng thực sự đã sắp đạt tới cực hạn, hiện tại rốt cuộc đạt thành nguyện vọng, nàng làm sao có thể sẽ không thất thố đây?

.

"Cái kia. . ." Châu Trúc Ly thanh âm hơi có điểm ngập ngừng, cô cẩn thận sắp xếp lại câu từ trong đầu một chút, cuối cùng mới lên tiếng hỏi đối phương, "Ta. . . có phải đã nói sai cái gì hay không? Nếu là như thế, vậy thì thật xin lỗi. . ."

.

Nghe Châu Trúc Ly như vậy lo lắng, Dạ Liên sợ cô sẽ hiểu nhầm, lập tức liền gượng gạo mỉm cười lắc đầu giải thích, "Cô nương, chuyện này kỳ thực cũng không phải lỗi của ngươi, lão bản của chúng ta. . . là bị ngài gợi nhớ tới một vị cố nhân, người kia. . . Ngạch, nói như thế nào. . . Người kia chính là. . ."

.

Đôi mắt Dạ Liên khi nói tới việc này, bất tri bất giác lại ánh lên mấy phần cảm tình phức tạp, giống như bởi vì có Phương Tâm ở tại, lão cũng không biết có nên nói ra từ đó hay không. Bất quá Châu Trúc Ly vốn dĩ thiện giải nhân ý, không khó để cô nhận ra ý tứ mà đối phương đang muốn nói đến là cái gì. Châu Trúc Ly nhất thời có một chút bối rối, cô lập tức liền rối rít xin lỗi người nọ, "Thì ra là như vậy. . . Ta hiểu được. . . Thực sự rất xin lỗi, là do ta sơ ý!"

.

Phương Tâm dưới sự nhắc nhở âm thầm của Dạ Liên, rất nhanh cũng bình phục được tâm tình kích động, không biết có phải là ảo giác thoáng qua hay không, Châu Trúc Ly dường như cảm thấy đôi mắt khi nàng nhìn cô, dường như càng thêm ôn nhu, lại tựa hồ lẫn vào một vệt cảm xúc thành kính cùng quyến luyến, giống như rốt cuộc thấu hiểu được điều gì. Lại vì hiểu được mà trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

.

Châu Trúc Ly không khỏi khó hiểu nhíu mày, đây là chuyện gì xảy ra? Mọi việc giống như càng ngày càng trở nên quỷ dị. . .

.

"Không phải lỗi của ngài, ngài không cần đối ta nói xin lỗi, ta chỉ là. . . thông qua ngài, bỗng nhớ tới một vị cố nhân mà thôi. Này chung quy cũng là do ta quá đa sầu đa cảm. . ." Phương Tâm rũ mi, trong thanh âm mang theo một ít tâm tình ảm đạm, "Người kia. . . cũng gọi là Châu Trúc Ly."

.

——— Ta? Ta gọi là Châu Trúc Ly, chính là Châu của ' chu ' , Trúc trong ' nhất giang yên trúc chánh mô hồ ' , Ly trong ' diễm lệ ' .

.

. . . Tôn thượng.

.

Ta tìm được. . . Như lời ngài căn dặn, ta tìm được người kia. . .

.

Ta không lãng quên, tôn thượng, ngài có phải hay không. . . hiện giờ đang rất vui vẻ đâu? . . .

.

Phương Tâm ảm đạm cúi thấp đầu, hai mắt bị tóc dài như lưu hải che lấp đi, sở dĩ, cũng không thể nhìn ra được tâm tình của nàng hiện tại là như thế nào.

.

Châu Trúc Ly nghe vậy liền thấu hiểu được phần nào lý do, cô thở dài bất đắc dĩ, ". . . Ta có phải hay không đã gợi lên một vài ký ức không vui?"

.

Phương Tâm vốn đang có điểm sầu khổ, nghe cô hỏi, nàng ngay lập tức liền ngẩng đầu lên, biểu tình bi ai trên gương mặt thanh tú đã biến mất tự khi nào, nàng nhẹ lắc đầu, mỉm cười tới cực kỳ xán lạn.

.

"Không hề, ngài tới đây hôm nay, thực sự khiến cho ta rất vui vẻ." Phương Tâm trong đôi mắt toát lên tia sáng nhu hoà, thanh âm của nàng nhiễm lên một loại cảm tình quái dị như có như không, khi Châu Trúc Ly có điểm hoài nghi nhìn lên nàng, Phương Tâm lập tức liền dời đi lực chú ý của cô.

.

"Thực ra hôm nay chúng ta mời ngài tới đây, cũng là có một chuyện muốn thỉnh cầu."

.

' Thỉnh cầu ' cái từ này, nói đến không nặng không nhẹ, bất quá ngay lập tức từ chối cũng không hay lắm.

.

Châu Trúc Ly nhướn mày, thuận theo đối phương mà hỏi, "Không biết là chuyện gì? Nếu việc đó nằm trong khả năng, ta sẽ tận lực trợ giúp."

.

Phương Tâm cười vui vẻ, "Chính là. . . Vị cố nhân kia trước khi qua đời, từng để lại cho ta một món đồ vật, chính là nó được cất bên trong hộp, trên khoá có hạ một cái phong ấn, ta lại không biết cách mở ra loại khoá kia, nghe nói, loại khoá đó tới từ Quang Minh thánh địa ở phía Tây đại lục. . ."

.

"Mạn phép xin được hỏi, đại nhân, ngài có phải. . . tới từ Quang Minh thánh địa hay không?"

.

Châu Trúc Ly có chút mạc danh kỳ diệu, cô không khó để hiểu được rằng đối phương là dựa vào trang phục mà nhận ra thân phận của bọn họ, chính là, nữ tử này khi hỏi lại chỉ nói ' ngài ' , thay vì là ' các ngài ' , hơn nữa đường nhìn lại chỉ chăm chăm hướng về phía cô, căn bản nàng ta chỉ nhắm vào một mình Châu Trúc Ly, mà không bao gồm cả Thương Khúc.

.

Châu Trúc Ly âm thầm liếc mắt trưng cầu ý kiến từ phía Thương Khúc, đối phương lại chỉ chăm chú ăn quế hoa cao, tự thuỷ chí chung đều không mảy may quan tâm tới cuộc trò chuyện của bọn họ, một bộ dạng ' chuyện của ngươi ngươi tự mình lo liệu, cùng ta không có liên quan ' , nhất thời khiến cho Châu Trúc Ly 囧.

.

Thổ tào người nọ một câu ăn nhiều như heo, biết rõ đối phương tuyệt đối sẽ không rút đao tương trợ, Châu Trúc Ly hơi gượng cười, quay đầu trả lời Phương Tâm, ". . . Phải, chúng ta tới từ Quang Minh thánh địa, không biết. . . ngài là có chuyện gì muốn hỏi đâu?"

.

Phương Tâm đôi mắt hơi loé sáng, nàng còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Thương Khúc đã nhanh nhẹn trước một bước cướp lời, việc nàng đột nhiên lên tiếng khiến cho cả Châu Trúc Ly cũng có vài phần bị doạ đến, "Ngươi là muốn nhờ chúng ta mở khoá cái hộp đó?"

.

Châu Trúc Ly khoé mắt vô thức co giật một cái, ngươi ít nhiều cũng không cần phải thẳng thừng như vậy đi? Đối phương rõ ràng còn chưa kịp nói gì đâu. . .

.

Bất quá Phương Tâm ngoài ý muốn cũng không bị hành vi vô lễ của Thương Khúc chọc giận đến, ngược lại còn vô cùng thẳng thắn thừa nhận, "Đúng vậy, ta là muốn thỉnh cầu các ngài trợ giúp ta mở nó."

.

Châu Trúc Ly biểu tình hơi có chút kỳ dị, cô nhìn Phương Tâm một cái, sau đó mới chậm chạp nêu ra nghi vấn, "Ngài vì sao không tìm tới những người khác? Mạc Khiêm thành này rộng lớn như vậy, du khách tới từ phía Tây đại lục hẳn là cũng không thiếu đi?"

.

Phương Tâm tựa hồ cũng đã sớm dự tính tới việc Châu Trúc Ly sẽ đưa ra câu hỏi như vậy, biểu tình trên khuôn mặt vẫn không một chút lay động, nàng đúng lý hợp tình trả lời, "Ta tất nhiên đã tìm tới những người khác, thậm chí đã đến hẳn Quang Minh thánh địa để tìm hiểu về loại khoá này, những biện pháp khác cũng đều đã thử qua, thế nhưng. . . tuy ta đều đã thử, nhưng vẫn chưa tìm được ai biết được cách mở ra nó, hơn nữa phong ấn được hạ bên trên cái khoá quá mạnh mẽ, ta cũng không dám cường ngạnh ép vỡ nó, nếu làm như vậy, tám chín phần mười sẽ khiến đồ vật ở bên trong bị làm hỏng."

.

"Vậy tại sao ngài lại nghĩ chúng ta có thể làm được?" Châu Trúc Ly ninh mi, cố ý sử dụng từ ' chúng ta ' , lôi kéo cả Thương Khúc cùng chen vào.

.

Phương Tâm ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đôi mắt mang theo sự chắc chắn không cho phép nghi ngờ, lời nói nhỏ nhẹ mà sắc bén.

.

"Bởi vì ngài là đại tư tế của Quang Minh thần điện, người khác có thể sẽ không biết, nhưng ngài thì chắc chắn có thể làm được, Châu Trúc Ly đại nhân."

.

"! ! !"

.

Châu Trúc Ly ở trong lòng hung hăng trợn trừng mắt, đầy đầu tràn ngập là bất khả tư nghị, trong đầu vô thức hét lên một tiếng ' nằm tào ' , thiếu điều kích động hất tung bàn trà trước mặt, lời nói vừa rồi của Phương Tâm thực sự khiến cô bị shock đến.

.

Thiên sát! Bọn họ từ khi nào thì đã bại lộ thân phận? Việc này cũng quá hố cha rồi a uy!

.

". . . Ngươi điều tra chúng ta?" Thương Khúc bất quá cũng không có vẻ gì là giật mình hoảng hốt, nàng ninh nhẹ mi mắt, kim đồng nổi lên một vệt sương lãnh, có thể vậy nhưng nàng vẫn là mỉm cười, rốt cuộc cũng chịu tham gia nói chuyện, "Đây là đang muốn trắng trợn uy hiếp sao?"

.

"Nhị vị hiểu nhầm, chúng ta không hề điều tra các ngài, cũng không có ý muốn lấy thân phận của các ngài ra uy hiếp." Phương Tâm tựa hồ sợ hai người bọn họ thật sự hiểu sai ý mình, lập tức liền lắc đầu phủ nhận, trong thanh âm không nghe ra chút nào giả dối, rất nhanh sau đó, đôi mắt của nàng lại loé lên tinh quang, không kiềm được hưng phấn mà nói rằng, "Người kia. . . Cố nhân của ta có quen biết với ngài, Châu Trúc Ly đại nhân. Người đó từng kể cho ta nghe rất nhiều điều về ngài, còn nói ngài chắc chắn biết cách mở ra loại khoá này, bởi vì như vậy, ta từ trước đã luôn đợi một ngày nào đó ngài sẽ tới đây, ta tin tưởng rằng ngài có thể mở nó ra được!"

.

Châu Trúc Ly càng thêm kỳ quái nhướn cao lông mày, trước đó cô đã sớm đem tư liệu của cỗ thân thể này xem rõ tới nhất thanh nhị sở, bởi vì như thế, Châu Trúc Ly khẳng định, cô thực sự không có quen biết người nào như vậy, nếu như thực sự có một người cùng mình mang chung cái tên, Châu Trúc Ly hẳn là sẽ ghi nhớ thật kỹ.

.

Châu Trúc Ly mỉm cười gượng gạo, hoài nghi treo tại bên miệng, muốn nói ra lại có chút không nỡ, Thương Khúc ở bên cạnh lại không suy nghĩ nhiều tới thế, nàng nhàn nhã cắn một miếng quế hoa cao, một mạt vi tiếu, "Ha? Có khi nào là cố nhân của ngươi lừa gạt ngươi hay không? Hơn nữa chúng ta càng không có lý do gì để tin tưởng ngươi, người chết cũng đều đã chết, nếu như bây giờ chúng ta thực sự bị ngươi lừa gạt, cũng không thể tìm tới một cái người chết giảng đạo lý."

.

Nàng quay qua nhìn Châu Trúc Ly, cười tới cực kỳ ngọt ngào xinh đẹp, nụ cười này rạng rỡ tới mức Châu Trúc Ly cũng không nhịn được sống lưng lạnh lẽo, "Tỷ tỷ của ta từ trước tới nay đều chưa từng quen biết ai như vậy cả, phải không, tỷ tỷ?"

.

Châu Trúc Ly vẻ mặt 囧, bất động thanh sắc dịch người tránh xa khỏi Thương Khúc một chút, một phần là bởi vì đối phương thực sự quá thẳng thắn phũ phàng, khiến cho cô tại trong nội tâm thổ tào tới muốn nội thương, một phần cũng vì thanh ' tỷ tỷ ' điềm nị kia khiến cho Châu Trúc Ly vô thức dậy khởi một thân mồ hôi lạnh. Châu Trúc Ly đối với loại xưng hô này thực sự rất trứng đau.

.

. . . Thỉnh ngươi đừng tiếp tục gọi ta như vậy nữa, thực mẹ nó tiếp thu không nổi. . .

.

Châu Trúc Ly gạt đi đống mồ hôi lạnh vô hình trên trán, thanh âm khô khốc đáp lại lời Thương Khúc, "Cái này. . ."

.

Châu Trúc Ly còn chưa kịp suy nghĩ nên như thế nào trả lời đối phương, Phương Tâm ở kia giống như bị Thương Khúc kích phát đến, đã đột ngột cắt ngang lời cô.

.

"Không thể! Điều đó là không có khả năng! Ngài ấy không có khả năng hội sẽ lừa gạt ta!" Phương Tâm vốn đang là một dạng bình tĩnh nhu hoà, không hiểu vì sao lại đột nhiên cao giọng nói lớn, thanh âm bén nhọn tựa như đang rít gào, đôi mắt nàng đỏ bừng như dã thú bị người đâm trúng vảy ngược, nhìn qua thập phần doạ người.

.

"Phương Tâm! Ngươi bình tĩnh điểm! Đừng vô lễ!" Dạ Liên lo lắng Phương Tâm sẽ doạ sợ hai người Thương Khúc, lập tức liền nhẹ giọng nhắc nhở nàng.

.

Phương Tâm chốc lát liền phục hồi tinh thần, đối diện với Châu Trúc Ly đang hoài nghi nhíu mày nhìn mình, Phương Tâm nhất thời bối rối giật lùi lại một bước, sợ hãi tới gần như hoảng loạn, ". . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta. . . Ta thực sự không phải là cố ý. . . Ngài làm ơn đừng sợ hãi ta. . ."

.

Châu Trúc Ly thấy Phương Tâm kích động như vậy, hiển nhiên cũng có điểm cảm thấy Thương Khúc người này quá đáng, hơn nữa bọn họ rõ ràng là đến đây làm khách, đã xin ở nhờ lại còn chèn ép chủ nhà như vậy, này cũng quá không có đạo lý rồi, đối phương không trực tiếp nộ cấp công tâm đá bay bọn họ ra khỏi đây, xem như đã là cực kỳ nể mặt Thương Khúc.

.

"Thật xin lỗi, muội muội ta tính tình rất xấu, xin các ngài bỏ qua cho, ta hứa khi trở về sẽ thật tốt giáo huấn lại nàng."

.

"Ngươi có cái gì đáng phải xin lỗi? Ta nói chính là đúng lý hợp tình, lời phàm nhân này nói nửa chữ đều không đáng tin, phải trái đều là sơ hở! Lời các ngươi nói, căn bản đều là lừa quỷ!" Thương Khúc không coi ai ra gì, ngạo mạn hừ cười, "Tư tế, ngươi cũng không cần vì lòng thương cảm bộc phát mà hành xử ngu ngốc!"

.

"Ngươi đừng nói nữa!" Trông thấy sắc mặt hai người Phương Tâm nháy mắt đen lại, trong mắt còn mơ hồ nổi lên sát khí, Châu Trúc Ly lập tức vội vàng cao giọng nhắc nhở Thương Khúc im miệng.

.

Thương Khúc liếc cô một cái, sau đó hừ một tiếng không tái tiếp tục để ý.

.

"Thật sự xin lỗi!" Xem như bồi tội, Châu Trúc Ly quay đầu, đối hai người Phương Tâm mỉm cười ôn hoà, "Nếu như các ngài muốn ta trợ giúp, ta cũng không ngại hỗ trợ một chút, có lẽ. . . ta có biết về loại khoá đó."

.

Cho dù Châu Trúc Ly thực sự không nhớ trong tư liệu của nguyên chủ có một người như vậy tồn tại, nhưng dù sao đối phương cũng đã đích thân lên tiếng nhờ vả, Thương Khúc còn đắc tội người ta nhiều lần như vậy, nếu như hiện tại cô từ chối, chính là không chừa cho đối phương chút nào mặt mũi, Phương Tâm có khả năng liền sẽ nổi điên đem bọn họ chưởng bay ra khỏi đây, thậm chí còn tệ hại hơn, chính là thông cáo tới đám thần côn của thần điện Quang Minh.

.

Châu Trúc Ly thở dài, cô thực sự không muốn đối diện với mình sau đó sẽ là tình cảnh bị một đám người mê tín dị đoan truy đuổi, hơn nữa nhiệm vụ của cô còn chưa có hoàn thành, nếu như chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà làm hỏng nhiệm vụ, Châu Trúc Ly khẳng định sẽ bị Công lược và Vận mệnh hai cái tiểu hỗn đản kia nhất kích tất sát. . .

.

"Thật sự? Thật sự! Ngài thế nhưng thật sự đồng ý lời thỉnh cầu của ta? Ngài thế nhưng. . . Tốt quá rồi! Như vậy là tốt quá rổi!" Phương Tâm nghe Châu Trúc Ly đáp ứng mình, nháy mắt liền thu liễm lại vẻ mặt kích động, nàng mỉm cười tới cực kỳ vui vẻ, hứng khởi vẫy vẫy tay, gọi người mang tới hộp gỗ.

.

Châu Trúc Ly âm thầm liếc mắt sang nhìn Thương Khúc, đối phương đang nhàn hạ uống trà, dáng vẻ thuỷ chung bễ nghễ không để bất cứ ai vào mắt, xem ra cũng không còn tức giận chuyện ban nãy, bất quá nàng ta hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản hành động của cô.

.

Ngược lại có điểm xem không thấu.

.

"Thương Khúc. . ."

.

"Gọi Thương đại nhân!" Thương Khúc nhíu mày vươn ra một bàn tay, đem chiết phiến đập nhẹ vào trán Châu Trúc Ly nhắc nhở, "Ngươi hiện giờ là đại tư tế, cho dù ngươi có thật sự đoạt xá hay gì khác, cũng nên biết giữ gìn lễ nghi một chút."

.

. . . Ngươi quên đây đang là chốn công cộng sao, đồng chí?

.

". . ." Châu Trúc Ly khoé miệng co rút một chút, cuối cùng vẫn là chủ động nhượng bộ, dù sao Thương Khúc cũng là công lược nhân vật, trong quá trình công lược, cho dù cô có bị nàng ta bắt ba quỳ chín lạy, Châu Trúc Ly có muốn hay không cũng phải tuân mệnh làm theo.

.

". . . Ngươi vẫn giận hả?"

.

Thương Khúc nhàn nhạt liếc cô một cái, nụ cười lạnh lẽo, "Giận? Sao ta lại phải giận?"

.

Được rồi, là thật sự nổi giận.

.

Châu Trúc Ly cũng không muốn quan hệ giữa cả hai chuyển biến xấu, lập tức thẳng thắn thành khẩn giải thích, "Ban nãy ta cũng chỉ là không muốn đối phương nổi giận, ngươi xem, tính tình ngươi thẳng thắn lại không thích suy xét lời nói, ngươi chọc trúng chỗ đau của nhân gia nhiều lần như vậy, nhân gia hiện tại còn biết thân phận của chúng ta, nếu như đối phương nộ cấp công tâm để lộ ra ngoài, không phải chúng ta liền thảm?"

.

Thương Khúc tuy rằng không biểu lộ rõ ràng, bất quá nghe xong lời này, ánh mắt lãnh liệt của nàng rõ ràng mà có chút dịu xuống.

.

"Ý ngươi nói, lỗi là tại ta?"

.

"Ngạch. . . Không có." Châu Trúc Ly khoé mắt nhẹ kéo, "Chính là chúng ta thân thế đặc thù, để lộ ra ngoài cũng không tốt đẹp gì, sở dĩ, ta nghĩ ngươi trong thời gian này vẫn là nên khắc chế một điểm, tránh cho rước hoạ vào thân."

.

Thương Khúc im lặng không đáp, thế nhưng cô cũng hiểu nàng vốn là người biết suy nghĩ, Châu Trúc Ly biết đối phương vừa rồi cũng nghe lọt tai lời mình nói.

.

Cô cố ý giảm nhỏ lại âm lượng, thấy Phương Tâm cùng Dạ Liên cũng không quá chú ý tới hai người bọn họ, mới chầm chậm nói, ". . . Vả lại, ta nghi ngờ bọn họ không có hảo ý, khẳng định là có mục đích khác, chúng ta có phải nên âm thầm. . ."

.

"Không cần lo lắng." Thương Khúc cắt ngang lời cô, nàng tuỳ tiện phất phất tay áo, "Nữ nhân kia hiển nhiên là đối ngươi có mục đích, bất quá đổi lại, nàng ta cũng không có ý xấu với ngươi." Ngừng một chút, nàng có điểm buồn cười nhếch nhếch môi mỏng, đập nhẹ thanh chiết phiến lên đỉnh đầu Châu Trúc Ly mà mỉa mai, "Trái ngược lại, đối phương có vẻ rất yêu thích ngươi đó, tư tế."

.

Châu Trúc Ly khoé miệng hơi nhếch, rất muốn hỏi nàng làm thế nào nhận ra điều đó, thế nhưng nghĩ tới, tiểu tử ngạo kiều này dù gì cũng có một đôi Thiên Nhãn có thể xem thấu vạn vật, nhìn ra cảm xúc của người khác, nghĩ lại cũng chẳng có gì quá khó khăn. Châu Trúc Ly nghĩ như vậy, cuối cùng cái gì cũng không hỏi. Thương Khúc lại giống như xem hiểu được suy nghĩ của cô, nàng nhìn nhìn điểm tâm trong hộp, lười nhác chống má trả lời, "Suy nghĩ cùng cảm tình mà nữ nhân kia biểu lộ ra quá rõ ràng, cho dù không để ý, ta cũng có thể nhìn ra được. Chút việc này đối Thần linh không là vấn đề."

.

"Kỳ diệu như vậy?" Châu Trúc Ly cầm lấy một miếng quế hoa cao, đáng ngạc nhiên cũng không bị Thương Khúc cản lại, cô cắn lấy một miếng, nửa đùa nửa thật hỏi nàng, "Thần linh các ngươi đều là một dạng cường đại như vậy sao?"

.

". . . Phải, chúng ta rất cường đại."

.

". . ." Châu Trúc Ly hơi có chút quỷ dị nhìn Thương Khúc, cô thực sự không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời, thế nhưng cũng không ngăn cản nàng nói tiếp.

.

Thương Khúc hiển nhiên cũng không quan tâm Châu Trúc Ly có để ý mình đang nói cái gì hay không, nàng hơi câu môi, lại nói, "Bất quá Thần linh cũng không phải là hoàn mỹ, họ không thể cùng phàm nhân quá độ thân cận, bởi vì như vậy là trái với Thiên Đạo luật lệ đặt ra, sở dĩ, Thần linh đều không muốn thấu hiểu hỉ nộ ái ố, họ không muốn biết đến. . ."

.

Thương Khúc tròng mắt, thanh âm phiêu hốt nhẹ bẫng, chợt nghe có chút cảm giác không chân thật, "Đây chính là Thần linh —— Vô hạn cường đại, mang danh không gì không thể làm được. . ."

.

Thế nhưng. . . cũng mỉa mai tới cực điểm.

.

Châu Trúc Ly trong đầu mạc danh kỳ diệu xuất hiện một đoạn ký ức mơ hồ, giống như trong quá khứ, tại rất lâu rất lâu trước kia, cô cũng từng đối với ai đó nói ra những lời như vậy. . .

.

——— Không thể yêu, không hiểu yêu, hỉ nộ ái ố đều không thể chạm đến. . . Kỳ thực, ngươi nói là vô cảm cũng không sai biệt lắm. . .

.

——— Đây chính là Thiên Đạo. . . Vô tâm vô tình, không coi ai ra gì, lại cũng. . . cường đại tới cực điểm. Có phải rất đáng mỉa mai hay không?

.

——— . . . Thiên Đạo, ngươi quả thật vô tình.

.

Châu Trúc Ly giật mình, nhất thời ngây ngẩn cả người.

.

Kia. . . Vừa rồi là thứ gì vậy?

.

Cô hồ nghi chớp mắt, ký ức kia giống như nhất luồng khói bụi, chỉ kịp bay thoáng qua đầu óc một cái, liền lập tức tan biến không còn thấy tăm hơi. Châu Trúc Ly hơi rũ mi, tự hỏi thứ mình vừa nghe thấy, rốt cuộc là cái gì. . . ?

.

Ký ức sao? . . . Phải, lại cũng không đúng lắm, tựa hồ giống như. . . Thông qua đôi mắt của bản thân, nhìn vào ký ức của một người khác.

.

Thời điểm Châu Trúc Ly đang đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, hộp gỗ rốt cuộc được người mang lên đến, Phương Tâm tiếp nhận chiếc hộp từ tay hạ nhân, động tác cẩn cẩn dực dực nâng niu nó ở trên lòng bàn tay như trân bảo, nàng nhìn cái hộp một hồi, cuối cùng hai tay dâng hộp lên cho Thương Khúc và Châu Trúc Ly xem xét.

.

"Đây chính là chiếc hộp đó, không biết hai vị có biết về loại khoá bên trên hay không?"

.

Châu Trúc Ly hồi thần, cô đưa mắt nhìn lướt qua chiếc hộp một lượt, tổng quan mà nói, nó chỉ là một chiếc hộp gỗ không hơn không kém, so với trong tưởng tượng còn muốn đơn giản hơn mấy phần. Kế tiếp, tầm mắt của cô cố định bên trên ổ khoá một hồi lâu, cơ thể vô thức trở nên căng thẳng, lần đầu tiên kể từ khi xuyên qua, Châu Trúc Ly cảm thấy có chút cảm giác muốn ôm ngực thổ huyết. . .

.

"Có thể cho ta mạn phép hỏi, ngài có biết về loại khoá này hay không?" Phương Tâm nhìn đối phương giống như trong dự đoán ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt không dấu vết vụt loé lên một vệt quang mang, nàng chậm rãi lên tiếng hỏi Châu Trúc Ly.

.

Châu Trúc Ly bị Phương Tâm kéo lại tinh thần, cô ngẩng đầu, mỉm cười có chút gượng gạo, thanh âm ngập ngừng hỏi Phương Tâm, "Ách. . . Ta. . . thực ra cũng không chắc chắn lắm, ta có thể. . . mượn nó một chút chứ? Ta cần nhìn thật kỹ."

.

"Tất nhiên có thể." Phương Tâm mỉm cười ôn nhu, nhẹ nhàng đem chiếc hộp đặt vào tay Châu Trúc Ly.

.

Châu Trúc Ly cầm cái hộp trên tay, mân mê ổ khoá bằng kim loại, bên trên ổ khoá có nhiều nút bấm, trên nút bấm lại được khắc một ít ký tự, nhìn qua giống như được chính tay người dùng vật nhọn tỉ mỉ khắc lên.

.

Thương Khúc trông thấy Châu Trúc Ly chẳng mấy khi thất thần lại ngẩn ra nhìn cái hộp, nàng hơi nhướn mày, tựa hồ cảm thấy nghi hoặc, không nhịn được hơi nghiêng người qua nhìn một chút. Sau đó lại cau mày càng chặt, nàng nói ra một câu, trong nháy mắt, cả căn phòng rơi vào sự trầm mặc quỷ dị.

.

"Loại khoá này, ta chưa từng trông thấy bao giờ." Nàng chớp mắt một cái, lại nói, "Ngôn ngữ bên trên cái khoá, ta cũng xem không hiểu được."

.

Thương Khúc không nói hết một nửa câu sau, kỳ thực, chuyện khiến nàng ngạc nhiên tới như vậy không phải vì ổ khoá kia, mà là vì. . . Thiên Nhãn của nàng không thể trông thấy được thứ bên trong cái hộp. Chuyện này đối với Thương Khúc mà nói, thực sự là bất khả tư nghị.

.

Cho dù nguyên lực của Thương Khúc có bị phong bế hơn phân nửa, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng chút nào tới Thiên Nhãn của nàng, trên đại lục này, thứ có thể cản lại được Thiên Nhãn đều chưa có ai tìm ra, sở dĩ Thiên Nhãn mới được xem là đồ vật nghịch thiên, là bảo vật độc nhất vô nhị của Thần tộc, chính là cái hộp này. . .

.

Châu Trúc Ly bị lời mà Thương Khúc nói hơi chút doạ sợ.

.

Đến cả Quang Minh thần cũng không biết tới cái khoá này, xem cũng xem không hiểu ký tự bên trên, làm sao có thể như vậy? ! Như vậy rất không khoa học a khẩu hồ! Vậy, thứ này rốt cuộc là từ đâu mà ra ——

.

Chậm đã. . . Nếu như tới cả Thương Khúc cũng không biết. . .

.

Châu Trúc Ly vô thức đổ mồ hôi lạnh, cô nhìn lên Phương Tâm, chỉ thấy ánh mắt người kia nhìn mình càng thêm trìu mến, loại ôn nhu mạc danh kỳ diệu này khiến cô lại được một trận sống lưng lạnh toát.

.

Châu Trúc Ly nụ cười cương trực tại bên môi, vô thức đưa tay ra muốn trả lại cái hộp, chính là khi cô đặt nó vào tay Phương Tâm, đối phương lại lắc đầu đẩy nó lại cho cô.

.

"Mong ngài hãy giữ lấy nó." Phương Tâm thở ra một hơi, "Ta không thể tiếp tục lưu giữ vật này nữa."

.

Châu Trúc Ly không hiểu, cô tràn ngập mờ mịt hỏi ngược lại nàng, ". . . Vì cái gì?"

.

Phương Tâm phất nhẹ tay, trong giọng nói mang theo một tia thoả mãn khó thể nhận ra, nàng hơi mỉm cười, đáy mắt ánh lên nhẹ nhõm cùng thanh thản, giống như rốt cuộc hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình, "Thứ này thuộc về ngài."

.

"Người kia vốn để lại nó cho ngài."

.

"Nó không phải là của ta . . . Vốn dĩ ngay từ đầu, đã không thuộc về ta."

.

"Chỉ là. . . vật hoàn chủ cũ mà thôi."



"Quả là một đám người khó hiểu. . ."

.

Châu Trúc Ly ngồi ở cuối giường, chăm chú nghiên cứu hộp gỗ trên tay, trầm mặc một hồi lâu, cô rốt cuộc bị cảm giác ngứa ngáy sau lưng doạ cho sởn gai ốc, không nhịn được lia mắt nhìn sang Thương Khúc, đối phương đang nửa ngồi nửa nằm toạ ỷ tại trên đầu giường, ý vị thâm trường chống cằm nhìn cô.

.

Châu Trúc Ly vẻ mặt quỷ dị, ". . . Mặt ta có dính bẩn sao? Ngươi nhìn ta chằm chằm hơn một khắc ( một khắc = 15 phút ) rồi đó."

.

Thương Khúc cười tủm tỉm, cũng không trực tiếp thừa nhận lý do, nàng tự tiếu phi tiếu phe phẩy chiết phiến, "Chỉ là có chút ngạc nhiên, không ngờ ngươi cũng có mị lực tới như vậy."

.

Thừa thãi! Châu Trúc Ly trực tiếp trợn trừng mắt.

.

"Đối phương là tu sĩ Nguyên Đế sơ kỳ, thế nhưng cũng có thể đối với một tiểu tép tiu Nguyên Quân hậu kỳ như ngươi nảy sinh ra hứng thú lớn tới như vậy, quả thực là bất khả tư nghị." Thương Khúc vẻ mặt không nói ra được là đang mỉa mai hay đang khen ngợi. . . Bất quá Châu Trúc Ly hiển nhiên vẫn tin tưởng vế thứ nhất hơn.

.

Châu Trúc Ly không dấu vết hừ lạnh một cái, dáng vẻ ngạo nghễ, "Đây là mị lực của người Địa Cầu, phàm nhân như ngươi làm sao có thể hiểu được?"

.

"Phàm nhân?" Thương Khúc mị nheo lại mắt.

.

". . ." Châu Trúc Ly trầm mặc, mạc danh kỳ diệu đổ mồ hôi lạnh, lại bị gợi nhớ đến Bạch Dạ Trùng mới vừa bị đối phương đặt vào tay không lâu trước đó, da gà da vịt toàn thân liền mãnh liệt bạo nổi.

.

Châu Trúc Ly lập tức liền mỉm cười lấy lòng, vẻ mặt chân chó nịnh nọt đối phương, "Thương đại thần thỉnh không cần để ý, tiểu nhân vừa rồi bất quá chỉ là ngu xuẩn nói nhảm mà thôi, ha ha ha. . . Thương đại thần nhìn xa trông rộng, thấu tình đạt lý, làm sao có thể sẽ không nhìn ra được chứ? Vừa rồi đều là nói. . . A phải! Đều là nói Phương Tâm người kia! Tuyệt đối không phải nói ngài!"

.

Phương Tâm vô tội nằm không cũng trúng đạn: ". . ."

.

"A? Thật vậy sao?" Thương Khúc ninh nhẹ mi mắt, nàng chầm chậm ngọt ngào gọi lên một tiếng, "Tỷ tỷ thay đổi cũng thật nhanh nha, không phải là muốn dạy dỗ lại ta sao, hử?"

.

". . ." Châu Trúc Ly trầm mặc ôm lấy đầu gối, trong lòng nhất thời xuất hiện một loại ảo giác như vừa mới tự đào hầm chôn mình. . .

.

Thương Khúc lúc này ngoài ý muốn cũng không châm chọc gì thêm, tiếu ý trên môi phai nhạt, nàng hiếm có hơi nhăn lại mày liễu, vẻ mặt khó coi liếc nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bộ dạng chán ghét như đụng phải loài sâu bọ nào đó.

.

A. . . Bên ngoài đó có quỷ khí. . . ?

.

Châu Trúc Ly cũng hơi cau mày, hiển nhiên cô cũng có thể mơ hồ cảm thấy được luồng quỷ khí nhàn nhạt kia, còn chưa kịp hỏi đối phương chuyện gì xảy ra, Thương Khúc đã vẻ mặt phiền toái nắm lấy chiết phiến, điều động Thần lực nhảy lên bệ cửa sổ, trước khi rời đi còn cố ý quay đầu để lại một câu khiến cho Châu Trúc Ly sắc mặt đen kịt.

.

"Ngươi ở im tại đây, không cho rời khỏi, nếu không ta liền không tha cho ngươi." Nói xong, nàng còn không quên đưa tay kết thành một cái chú ấn phức tạp, tạo lên một kết giới vô hình bao xung quanh căn phòng, kế tiếp, không để cho Châu Trúc Ly có cơ hội mở miệng, Thương Khúc đã khi thân nhảy ra ngoài.

.

"Thương Khúc! !" Châu Trúc Ly vươn ra tay Nhĩ Khang (2) muốn gọi lại đối phương, chính là Thương Khúc tốc độ xuất quỷ nhập thần, không quá hai giây liền biến mất không còn thấy tăm hơi.

(2) Tay Nhĩ Khang: Hay còn gọi là "Nhĩ Khang vươn tay ra", đây là một hình ảnh nổi tiếng trong phim "Hoàn Châu Cách Cách" phiên bản năm 1997, thường được các bạn trẻ Trung Quốc chế làm meme.

.

". . ." Ni mã tỷ muốn đứng lên đòi lấy nhân quyền! Châu Trúc Ly thu tay lại, tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.

.

Kỳ thực kết giới kia cũng không phải dễ dàng tạo ra như vậy, dù sao cũng là Thương Khúc đích thân dùng Thần lực tạo thành, hiển nhiên cũng không phải chỉ cần tuỳ tiện huy tay hô lên vài cái chú ngữ là thành công đem nó gạt bỏ, bất quá Châu Trúc Ly có Công lược cùng Vận mệnh bên người, vốn dĩ bản thân hai thứ ' sinh vật ' này đã là nghịch thiên, Châu Trúc Ly có hai thứ này ở cạnh, căn bản chính là đang mở treo, phá một cái kết giới mà thôi, cũng không phải chuyện gì quá to tát.

.

Châu Trúc Ly thử dò xét đưa tay đến gần kết giới, màng chắn vô hình như có thể nhận biết được ý định bỏ trốn của cô, nó mơ hồ hiện lên một vài tia lửa điện, điện ti phát ra thanh âm lách tách, trông qua cực kỳ có tư thái doạ người, tựa như đang đe doạ Châu Trúc Ly không nên tuỳ hứng tới gần làm ra hành vi ngu xuẩn.

.

Châu Trúc Ly tất nhiên cũng không ngu tới nỗi thò tay tới thử nghiệm, cô thu hồi tay, chậm chạp quay trở về bên giường ngồi xuống, trên gương mặt tràn ngập đều là bất đắc dĩ, "Xem ra, tiểu tử kia là thực sự đối với ta sinh lòng cảnh giác. . ."

.

Kết giới này phi thường đặc biệt, Châu Trúc Ly ở thời điểm viết ra nó cũng đặc biệt dụng tâm, dù sao, thứ này cũng là đồ vật ' độc quyền ' của Thương Khúc, do chính nàng tạo ra.

.

Thứ này căn bản cũng không có tên gọi nào, bất quá tác dụng lại cực kỳ khủng bố nhượng lòng người kinh.

.

Kết giới này sẽ không giết chết người chạm vào nó, cho dù Châu Trúc Ly hiện tại có nhảy ra bên ngoài cũng có thể bình yên vô sự mà đi ra, bất quá, thứ này lại giống như một quả bom hẹn giờ, cho dù Châu Trúc Ly có thể an ổn chạy ra ngoài, thế nhưng sau đó cô cũng không chắc chắn mình có thể sống sót mà qua, chỉ cần người ở bên trong đi ra khỏi kết giới, nó lập tức sẽ liền nổ tung.

.

. . . Điều này hiển nhiên cũng sẽ xảy ra tương tự khi có người đi vào bên trong, bất quá chính là người đi vào bị nổ chết, mà không phải kết giới nổ. . .

.

Ngoại trừ chủ nhân kết giới là Thương Khúc, nàng ta hiển nhiên được bài trừ.

.

Mẹ nó đây căn bản là muốn sát hại nhân gia! ! !

.

Kiêu Ngạo tiểu tử này cũng thật là ' ra tay hào phóng ' , nếu như không phải Châu Trúc Ly chính là Sáng Thế Thần, tác dụng hố cha của cái kết giới này cô đã sớm hiểu rõ tới mười mươi, vậy thì có lẽ cô đã sớm ngu xuẩn đi ra ngoài, hiển nhiên sau đó sẽ để lại hậu quả không nhỏ, chí ít, cũng sẽ khiến cả cái Mạc Khiêm thành rộng lớn này nổ tan thành bụi cát.

.

Mà nếu bây giờ Châu Trúc Ly sử dụng Công lược tới đem kết giới triệt bỏ, Thương Khúc khẳng định sẽ phát giác ra, sau đó sẽ đối cô nảy sinh lòng hoài nghi, Thương Khúc hiện tại là đối tượng công lược, Châu Trúc Ly cũng không muốn quan hệ giữa cả hai xuất ra sự cố không đáng có.

.

Dẫu sao, điều kiện công lược hố cha kia cũng là đem tiểu tử này thành công đẩy ngã.

.

"Ký chủ, xin hỏi ký chủ có muốn sử dụng dịch vụ xuyên việt dịch chuyển hay không?" Công lược nhìn Châu Trúc Ly buông tha cho việc chạy trốn mà uể oải ngồi trên giường, thấy cô ngẩng đầu lên, nó chậm chạp giải thích, "Dịch vụ xuyên việt dịch chuyển —— Chính là có thể dịch chuyển tới bất cứ địa phương nào đã được nêu rõ, bất quá lại không thể rời khỏi thời không hiện tại, cũng như thay đổi thời gian mà ký chủ đang tồn tại. Về mặt nào đó, xuyên việt dịch chuyển cùng xuyên việt thời gian là khác nhau."

.

". . . Kinh nghiệm ở chung mấy ngày nay giúp ta đạt được một cái nhận thức, các ngươi sẽ không bao giờ tốt bụng đột xuất mà không có ý đồ." Châu Trúc Ly vẻ mặt không chút cảm xúc, "Nói đi, xuyên việt dịch chuyển lại phải tiêu hao mấy chục điểm tiến độ để kích hoạt?"

.

". . ." Công lược tựa hồ bị nghẹn họng một chút, vài giây sau, nó dùng thanh âm lạnh lùng vạn năm không đổi hồi đáp, "Bởi vì ký chủ lần đầu sử dụng dịch vụ xuyên việt dịch chuyển, Công lược đặc cách giảm đi 5% phí dịch chuyển, hiện tại mỗi lần ký chủ sử dụng dịch vụ xuyên việt dịch chuyển sẽ chỉ tiêu hao 5% điểm tiến độ —— Ưu đãi giảm phí sẽ áp dụng cho tới khi ký chủ sử dụng xuyên việt dịch chuyển một lần nữa."

.

". . . Để ta đoán, giá gốc của nó là 10% điểm tiến độ?" Châu Trúc Ly thanh âm tràn ngập bi thống.

.

"Ký chủ phán đoán phi thường chính xác." Công lược âm thanh đều đều xác nhận, Châu nhân tra hoài nghi tai mình có vấn đề, cô chính thức bị Thần Khí nhà mình doạ khóc.

.

"Thao đản!" Châu Trúc Ly gân xanh nổi lên, không nhịn được liền hất tung cái bàn, "Xuyên việt dịch chuyển một lần liền giảm 10% điểm, trùng sinh một lần liền mất 10%, xuyên việt thời gian cũng tiêu hết 10%, xuyên việt thời không liền trực tiếp mất hết tất cả, các ngươi con mẹ nó không xem ai ra gì! Ta X! Cái đám hắc điếm (3) chết tiệt này! ! !"

(3) Hắc điếm ( 黑店 ) : Quán trọ, cửa hàng, khách sạn, nơi tạm trú, . . . có thể là do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp. ( Theo Wiktionary )

.

Công lược đối mặt với Châu Trúc Ly lên án, tuyệt nhiên không có chút nào bị ảnh hưởng tới, nó chậm rì rì hỏi, "Ký chủ xác định không sử dụng xuyên việt dịch chuyển?"

.

"Không! Sử! Dụng!"

.

Dùng xong khẳng định liền sẽ chết! Điểm tiến độ hiện tại của Châu Trúc Ly chỉ có 0%, cho dù có được giảm 5% phí cũng chẳng khác nào không giảm, Châu Trúc Ly căn bản là lực bất tòng tâm, cô ngay tới cả vui mừng vì được hưởng ưu đãi giảm phí cũng không thể có hiểu hay không? !

.

Công lược nhận được xác nhận từ phía đối phương, rốt cuộc lựa chọn không nói gì nữa, nó tiếp tục cùng Vận mệnh ở một bên im lặng vây xem. Châu Trúc Ly ngồi ở trên giường, nhìn hộp gỗ trong tay, thê lương tràn ngập thở dài một hơi.

.

Tổng cảm giác không bao giờ có thể yêu nữa. . . _(:з」∠)_




Thương Khúc chầm chậm đáp xuống cổng thành Mạc Khiêm, không ngoài ý muốn của nàng, tại bên ngoài thành có một nữ tử đang khoanh tay mà đứng, hơi mỉm cười vẫy tay với nàng.

.

Thương Khúc sắc mặt lạnh tanh, ngay cả một nụ cười giả tạo cũng lười cấp cho đối phương.

.

Nữ tử nọ vận một thân tử y bào tinh xảo, có lẽ là bởi vì đứng khuất nơi bóng râm, khuôn mặt nàng có chút âm nhu sấm nhân, lại cũng không lấn át đi vẻ mỹ lệ vốn có, biểu tình của nữ tử ung dung điềm nhiên, giống như đã sớm dự đoán được Thương Khúc sẽ chủ động tới đây tìm mình.

.

Thương Khúc sắc mặt không nhìn ra chút lay động, nàng lạnh nhạt đưa mắt nhìn đối phương một cái, có chút trào phúng mà nhếch môi, thanh âm ngoài ý muốn lại cực kỳ ôn hoà dễ nghe, "Quỷ Vương. . . Tiêu Thuần Nhiên, đã lâu không gặp."

.

"Quả thực lâu nha, đều đã sớm qua ba trăm năm đây." Tiêu Thuần Nhiên cười giảo hoạt, "Quang Minh thần cư nhiên suốt hai trăm ba mươi bảy năm đều không hạ phàm xem vị bằng hữu này một lần, ta thực sự là thương tâm."

.

Thương Khúc không chút quan tâm nàng ta trêu chọc, nàng nâng lên mi mắt, nửa đùa nửa thật hỏi, "Ngươi tới nơi này làm gì? Còn tự tin không thèm che giấu khí tức, không sợ kẻ điên kia phát hiện ra ngươi, liền phát cuồng tìm tới truy sát hay sao?"

.

Tiêu Thuần Nhiên hiển nhiên cũng biết Thương Khúc hỏi như vậy không có ý tốt gì, bất quá nàng cũng không quá để ý, thuỷ chung vẫn giữ trên môi nụ cười tà mị, thản nhiên mà nói, "Tất nhiên có sợ, rất sợ nữa là đằng khác, chốc lát ta liền phải rời đi, nếu không nàng ta liền sẽ đuổi tới đây."

.

"Ngươi xem, ta tới cả cổng thành Mạc Khiêm còn chẳng thể bước vào nửa bước chân." Nàng hơi câu câu môi, rõ ràng là câu oán trách, lại nghe không ra chút ý tứ khó chịu nào, "Ma tôn cũng rất có ý tứ muốn bảo vệ lãnh thổ nha, ngươi tại nơi này dạo quanh, nàng ta nếu như biết địa phận của mình bị một con ' dã thú ' khác đặt chân tới, khẳng định liền không vui."

.

"Ha?" Thương Khúc nhếch miệng, lời ít mà ý nhiều, "Ta sẽ sợ sao? Dẫu gì cũng chỉ là một kẻ nửa điên nửa khùng, không hơn không kém."

.

"Ta biết ngươi sẽ không sợ, dù sao, bản thân ngươi vốn cũng là một kẻ điên, cùng nàng ta không có gì khác nhau." Tiêu Thuần Nhiên mị hí mắt, nhẹ giọng trào phúng, "Lý Lạc Hoa so với ngươi càng thêm điên cuồng, lại cũng không thể sánh bằng được ngươi. . ." . . . tuyệt vọng.

.

". . . Gì đây? Mèo khóc chuột sao?" Thương Khúc nụ cười có chút âm hàn, bầu không khí giữa cả hai tuy rằng không tới nỗi giương cung bạt kiếm, nhưng cũng tuyệt đối không phải dạng hoà bình thân thiện.

.

Tiêu Thuần Nhiên cũng không chút để tâm tới lời nói móc mỉa này, nàng hơi nghiêng đầu, có chút tò mò hỏi Thương Khúc, "Quang Minh thần hôm nay đại giá quang lâm, không biết là có lý do gì đâu? Lại nói, Quang Minh thần điện bên kia hiện tại đang thập phần náo nhiệt nha, nghe đồn, tư tế của bọn họ sau lễ tế điển, đột nhiên liền mất tích." Nói đến đây, nàng mang theo một ít ý tứ hàm súc đưa mắt tà tà nhìn sang Thương Khúc.

.

"Bây giờ mới phát giác ra sao?" Thương Khúc hơi mỉm cười, không chút cố kỵ thẳng thắn thừa nhận sự thật, "Tư tế kia hiện đang ở chỗ ta, chúng ta hiện tại muốn tới Vạn Yêu vực, tìm cái bạch liên biểu kia bàn luận chút chuyện, khả năng trong nửa năm tới cũng sẽ không quay trở lại."

.

Tiêu Thuần Nhiên quả thực có chút không ngờ tới câu trả lời này, nàng chớp chớp mắt, hứng thú bị khơi mào, liền vạn phần tò mò hỏi Thương Khúc, "A? Không phải ngươi vốn cùng cái vưu vật kia thập phần chán ghét lẫn nhau sao, rốt cuộc là chuyện gì quan trọng, mới có thể nhượng Quang Minh thần kiêu ngạo bễ nghễ như ngươi phải xuống nước đây?"

.

Chuyện gì quan trọng sao. . . ?

.

Thương Khúc nghĩ tới cái hồ ly tinh ranh giảo hoạt kia, mạc danh kỳ diệu lại hơi mỉm cười, nụ cười này ngược lại cũng không có chút nào giả tạo, giống như nụ hoa nở rộ đầu xuân, rực rỡ lại mỹ lệ. Tiêu Thuần Nhiên nhìn thấy, hiếm có hơi có chút ngạc nhiên.

.

Trong ấn tượng của nàng, đối phương đã rất lâu rồi không mỉm cười chân thành tới như vậy, tựa hồ là chỉ có khi nhắc đến ' người đó ' , nàng ta mới hiếm thấy nở một nụ cười. Bất quá kể từ khi ' người kia ' chết đi, nàng cũng không còn trông thấy Thương Khúc như vậy tràn đầy sức sống.

.

Thương Khúc giống như một tử vong nhân, khoác bên ngoài lớp vỏ bọc tươi tắn, bên trong lại đã sớm bị tử khí tuyệt vọng bao trọn lấy, mục ruỗng tới không ra hình dáng. Tiêu Thuần Nhiên thấu hiểu tâm can của người này, bởi vậy mới có thể đối với nàng ta nảy sinh ra hứng thú.

.

Dù sao, đùa bỡn nhân tâm, chứng kiến người ta ở trong vực thẳm tuyệt vọng gào khóc, đó cũng chính là thú vui của Tiêu Thuần Nhiên.

.

Trong văn của Châu Trúc Ly, thiết đặt ra thất nữ chủ chính là đủ mọi loại hình, bất quá bọn họ chung quy lại cũng đều do cùng một người ' tạo ra ' , sở dĩ giữa đó cũng là có tồn tại vài điểm giống nhau.

.

Tỉ như Kiêu Ngạo nữ chủ bản tính cao cao tại thượng, khinh thường người khác, coi mạng người như rơm rạ, nàng ta có thể mặt không đổi sắc huỷ diệt tất cả tín đồ của mình, bởi vì đơn giản, đối với Kiêu Ngạo, trên đời này đã không còn thứ gì đủ để khiến nàng xem trọng. Đố Kỵ nữ chủ tuy rằng không giống như Kiêu Ngạo thờ ơ với tất cả mọi thứ, nhưng nàng và Kiêu Ngạo lại cùng nhau có được cái nhìn vô tâm lạnh nhạt với người khác, nàng cùng Kiêu Ngạo giống nhau ở một điểm —— Lạnh lùng tàn nhẫn, tuyệt đối không coi ai ra gì.

.

Đối với Đố Kỵ, cuộc sống của nàng ta chính là để tìm kiếm thú vui, mà thú vui của nàng, cơ bản chính là chà đạp lên tinh thần của người khác, khiến đối phương bởi vì mất đi tất cả mà tuyệt vọng hỏng mất.

.

Đồng dạng là vô tâm, đồng dạng là cố chấp, cũng bởi vì thấu hiểu rõ đối phương tâm hồn là âm u hôi thối ra sao, cho nên càng sinh ra đồng tình, càng sinh ra chán ghét, đồng dạng. . . càng không muốn đối phương chiếm được hạnh phúc.

.

"Thương Khúc. . ." Tiêu Thuần Nhiên câu môi lên, trong tử sắc song đồng lại chỉ có cảm tình âm hàn khiến người ta thẩm xương thấu cốt, "Ngươi sống lại rồi."

.

Lời này nói ra tối nghĩa tới cực điểm, thế nhưng Thương Khúc lại kỳ diệu nghe hiểu ý tứ của nàng ta là cái gì.

.

Thương Khúc cười lên một tiếng trầm thấp, giống như biết đối phương đang khẩu thị tâm phi, nàng cũng không nói gì thêm.

.

"Trước đó, ngươi giống như một cỗ tử thi, không gì có thể đả động, không quan tâm, cũng không vì bất cứ ai mà đoái hoài đến, ngươi chỉ vì hình bóng của đối phương trong quá khứ mà tồn tại, cũng chỉ vì một chút hy vọng mong manh mà giữ lại một điểm lý trí. Thế nhưng hiện giờ. . ." Tiêu Thuần Nhiên nghiêng nghiêng đầu, rõ ràng là câu hỏi, lại nghe giống như câu trần thuật, ". . . ngươi rốt cuộc tìm thấy một ' lý do ' sống mới?"

.

". . . Có lẽ phải, cũng có lẽ không phải đi. . ." Thương Khúc cụp mắt, khinh miêu đạm tả mà trả lời, cũng không biết nàng là đang chế giễu, vẫn là đang thẳng thắn thừa nhận lời đối phương nói, "Bản thân ta cũng không quá rõ ràng."

.

Tiêu Thuần Nhiên chăm chú nhìn nàng thật lâu, giống như muốn thông qua biểu tình của đối phương mà tìm ra một tia manh mối, bất quá, nàng cuối cùng vẫn như cũ không thể nhìn ra bất cứ thứ gì.

.

Tiêu Thuần Nhiên hơi híp mắt, có chút cảm thán, quả nhiên là rất giỏi che giấu đây. . .

.

Tiêu Thuần Nhiên tựa hồ rốt cuộc chịu bỏ qua, nàng phất phất tay, ôn hoà chuyển chủ đề, "Các ngươi tựa hồ là có mục đích gì đặc biệt đi? Nếu không đã chẳng cần lén lén lút lút rời đi như vậy, là vấn đề gì rất quan trọng sao, cần ta tới trợ giúp một tay hay không?"

.

Thương Khúc có điểm trào phúng đem chiết phiến gõ gõ lên lòng bàn tay, mỉa mai ninh mi, "Ngươi từ khi nào thì trở nên tốt bụng như vậy?"

.

"Ta vốn dĩ vẫn luôn không ngại hỗ trợ ' bằng hữu ' ." Tiêu Thuần Nhiên không chút xấu hổ, mặt không đỏ khí không suyễn, điềm nhiên nói, "Chúng ta dù sao quen biết cũng đã gần ba trăm năm, về góc độ nào đó mà nhận xét, hai người chúng ta cũng có thể xem như bằng hữu nha."

.

"Bằng hữu? Ta và ngươi?" Thương Khúc giống như bị chọc cười, nàng tròng mắt đem chiết phiến thu hồi vào trong tay áo, cũng không thèm tiếp tục cùng đối phương nói nhảm, phẩy tay liền tỏ ý muốn rời đi, "Cái từ ' bằng hữu ' , ta và ngươi thật lâu cũng không mong có thể với tới, nhưng ' tử địch ' thì có lẽ đã sớm đạt được rồi."

.

Tựa hồ nghĩ tới điều gì phiền táo, nàng không khỏi nhíu mày, "Chuyện này cũng không tới lượt ngươi đến can dự, không cần tiếp tục tới làm phiền chúng ta, ngươi có ý định gì ta cũng không quan tâm, nhưng nếu ngươi lôi kéo chúng ta vào rắc rối, ta cũng không ngại giúp ngươi một lần nữa bị nhân loại tu sĩ ném xuống U Minh hà." Nói tới cuối, nàng không quên cấp cho đối phương một ánh mắt tràn ngập địch ý, giống như mãnh thú đang giương nanh múa vuốt bảo vệ lãnh thổ của mình.

.

Tiêu Thuần Nhiên nghe tới ' U Minh hà ' mấy chữ, trong mắt vụt loé lên một tia lãnh ý như địa ngục La Sát, bất quá chớp mắt một cái, cỗ lãnh ý kia liền biến mất không còn thấy tăm hơi, Tiêu Thuần Nhiên mỉm cười hoà hảo.

.

"Không cần nóng nảy như vậy, ta hôm nay tới đây là để tìm chút đồ vật thôi, cũng không có tâm tình đi đùa giỡn các ngươi, huống hồ. . ." Tiêu Thuần Nhiên hơi liếc mắt về phía bìa rừng, theo thói quen đưa tay miết miết môi dưới, tự tiếu phi tiếu loan thần, hai mắt híp thành một độ cong âm nhu khiến người ta rùng mình, "Ta còn có một kẻ điên đang cần phải giải quyết nữa."

.

Thương Khúc nhìn theo ánh mắt Tiêu Thuần Nhiên, hiển nhiên cũng nhận ra khí tức của một người khác, cái loại hơi thở ngập mùi huyết tinh tử khí này khiến cho nàng bất tri bất giác cảm thấy vạn phần chán ghét.

.

Thương Khúc nhạt nhẽo xuy cười một tiếng, không chút lưu tâm tới hồng y nhân vừa mới bước ra từ bên dưới tàng cây gần đó.

.

". . ." Hồng y nữ tử âm âm trắc trắc nhìn sang Thương Khúc, trong mắt chỉ tồn tại một mạt đỏ thẫm không có tiêu cự, hỗn loạn trộn lẫn cùng điên cuồng, giống như dã thú mất kiểm soát, chỉ trong giây lát sẽ lập tức phát cuồng xông lên cào xé đối phương.

.

Đối diện với hai mắt huyết hồng ngập đầy sát ý của người nọ, Thương Khúc cũng không có chút sợ hãi mảy may, ngược lại còn ác thú vị mà hướng nàng phe phẩy chiết phiến.

.

"Các ngươi muốn xuất thủ? A, thỉnh không cần ngại ngần, ta cũng không tiếp tục ở đây làm phiền các ngươi ' luận bàn ' , miễn sao không làm ảnh hưởng tới ta tâm tình là được rồi." Thương Khúc khi thân nhảy lên tường thành, đối hai thân ảnh bên dưới chắp tay làm một cái lễ, "Vẫn là hôm nay mạn phép xin đi trước, cáo từ."




Tìm đông tìm tây, sau khi xác định không thể bỏ trốn, Châu Trúc Ly không chút áp lực, dứt khoát liền phẩy tay áo, lựa chọn ở lại trong phòng.

.

Không thể trốn liền không thể trốn, dù sao Thương Khúc cũng sẽ không ở thời điểm hiện tại ra tay hại cô.

.

Châu Trúc Ly hơi đảo mắt, mò mẫm cái hộp gần nửa ngày, rốt cuộc vẫn không kiềm chế được hỏi ra nghi vấn từ đầu đến giờ của mình.

.

"Cái hộp này là từ đâu mà có?"

.

Không ngoài dự đoán, Công lược lập tức dùng thanh âm đều đều trả lời lại, "Thông tin vượt quá quyền hạn tra xét, Ước thúc không cho phép điều tra. . ."

.

"Vậy. . ." Châu Trúc Ly chép miệng, lại đổi sang một câu hỏi khác, ". . . Ai là người đưa cái hộp này cho Phương Tâm?"

.

Công lược không chút cảm xúc đánh tan hy vọng được biết đáp án của Châu Trúc Ly, "Thông tin vượt quá quyền hạn tra xét, Ước thúc không cho phép điều tra. . ."

.

Châu Trúc Ly trợn trừng mắt lên án, ngoạ tào ngươi còn có thể vô dụng hơn nữa hay không? Ngay tới cả cung cấp thông tin cũng bị giới hạn tới gần hết như vậy! Ngươi ngoài cung cấp thông tin nhiệm vụ còn có chỗ nào hữu dụng sao! ?

.

Công lược chậm chạp biểu thị: Ước thúc không cho phép.

.

Bị Ước thúc đại thần chèn ép, Châu nhân tra bày tỏ vô cùng ưu thương, ngay cả muốn đập bàn đòi lấy công đạo cũng không thể, cô có chút chán nản sụp vai xuống, tay mân mê ổ khoá kim loại trên hộp, trong lòng một hồi gợn sóng, rất có xúc động muốn giơ tay đem cái hộp hung hăng đập bể.

.

Giống như đột nhiên sực nhớ ra cái gì, Châu Trúc Ly vừa giơ hộp lên định đập liền thu lại ý định, bàn tay vô thức siết chặt lấy hộp gỗ, đối Công lược vội vàng lại đề một câu hỏi, "Công lược, Phương Tâm. . . Người kia. . . Nàng ta rốt cuộc là ai?"

.

Công lược lần này đáng ngạc nhiên cũng không còn lặp lại câu nói kia nữa, nó chầm chậm nêu ra đáp án, điều này lại thực sự khiến Châu Trúc Ly kinh ngạc, "Thứ nữ Phương Tâm của tu chân thế gia —— Phương gia."

.

Phương gia!

.

Chẳng trách lại như vậy!

.

Châu Trúc Ly không khỏi tràn ngập bất khả tư nghị đập đập trán, tự trách trí nhớ mình lẩm cẩm. Phương gia tại nguyên tác có xuất hiện thoáng qua, bọn họ nguyên bản là nhân vật phụ tuyến, bất quá chỉ là một nhóm pháo hôi nho nhỏ xuất hiện chưa tới nửa chương liền đi lĩnh tiện lợi, sở dĩ, Châu Trúc Ly cũng không lưu giữ quá nhiều ký ức về bọn họ.

.

Phương gia là tu chân thế gia, có quan hệ thân thiết với gia đình nam chủ, Phương Tâm trong nguyên tác thậm chí còn là nữ phối, vốn dĩ nàng ta được Phương gia định ra hôn ước cùng với nam chủ Dư Thuyên, nàng và nam chủ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, chính là sau này Phẫn Nộ đem lòng yêu Dư Thuyên, sau khi vô tình biết được chuyện hôn ước này, Phẫn Nộ từ xưa tới nay tính tình nổi tiếng tàn nhẫn không coi ai ra gì, hiển nhiên sẽ không để cho tình địch được sinh sống yên ổn, nàng rốt cuộc liền nổi lên sát tâm, đem độc tâm trớ chú ám lên toàn bộ Phương gia, khiến cho Phương gia trong một đêm toàn diệt.

.

Trong nguyên tác, Phương gia chính là bị Phẫn Nộ tiểu tử kia diệt gia từ đó, thậm chí tới cả một cái nha hoàn cũng không thể may mắn thoát khỏi ma trảo của Phẫn Nộ, cũng bởi vì tin tưởng vào nguyên tác, cho nên lần đầu cùng Phương Tâm chạm mặt, Châu Trúc Ly cũng không hề nghĩ tới việc nàng ta là người của Phương gia.

.

Bất quá kể từ khi xuyên tới đây, Châu Trúc Ly cũng không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện tình tiết bị thay đổi, cho nên việc Phương Tâm này chính là ' Phương Tâm ' kia cũng không phải không có khả năng. Trọng điểm ở đây chính là, Phương Tâm làm sao có thể thoát khỏi vụ việc diệt gia năm đó, còn an an ổn ổn sống tới tận bây giờ? Này cũng thực quái đản. . .

.

Châu Trúc Ly suy nghĩ tới thái dương đau nhức, đủ loại suy đoán, cuối cùng lại đổ về chiếc hộp trên tay, đối phương cố chấp với món đồ này như vậy, có lẽ. . . vật ở bên trong này chính là đáp án? Châu Trúc Ly nghiêm túc xoa xoa cằm, không khỏi bắt đầu đoán già đoán non, nghi thần nghi quỷ.

.

Hơn nữa, cái ổ khoá này là thứ khiến cô cảm thấy nghẹn lời nhất.

.

Châu Trúc Ly khoé miệng co rút một chút, ". . . Ta thực sự có thể chắc chắn mà nói, người đưa cái hộp này cho Phương Tâm là một xuyên việt giả, hơn nữa còn đặc biệt có quen biết với ta."

.

Công lược hiếm khi khó hiểu: "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

.

"Ngươi còn hỏi sao?" Châu Trúc Ly đưa tay sờ lên đống ký tự được khắc trên ổ khoá kim loại, tâm tình cực kỳ khó diễn tả, rất không nhịn được muốn phun tào, tựa hồ kể từ khi xuyên tới đây sau, Châu Trúc Ly càng ngày càng có thói quen thổ tào mọi thứ, ". . . Ta thực sự không nghĩ tới tiếng Anh đã vĩ đại tới mức có thể đột phá cả thời gian và không gian! Hơn nữa thứ này nhìn thế nào cũng giống như ổ khoá của thế giới hiện đại, ngươi nói, ở cổ đại làm sao sẽ tồn tại ổ khoá công nghệ điện tử nhập mật khẩu a ngoạ tào! !"

.

". . ."

.

Khó trách mấy người Phương Tâm lại xoắn xuýt lâu đến như vậy, còn nghĩ bên trên được hạ phong ấn, căn bản là họ xem không hiểu đống ngôn ngữ thâm ảo được khắc bên trên ổ khoá! Ni mã này thực sự rất hố cha được không!

.

Châu Trúc Ly ban đầu nhìn thấy cái hộp này, thậm chí còn quỷ dị mà suy nghĩ —— Sát! Cổ đại thì ra cũng có tồn tại tiếng Anh! Nhất thời còn cảm thấy có điểm đản đau, chính là sau đó Thương Khúc nói nàng ta cũng không hiểu được ngôn ngữ được khắc ở bên trên, Châu Trúc Ly liền có thể xác định, thứ này chắc chắn không phải là đồ vật của tu chân giới.

.

Tại Đằng Chân đại lục, ngôn ngữ thông dụng là một loại chữ phát âm thập phần kỳ quái, Châu Trúc Ly có thể thề rằng thứ tiếng này không có tồn tại ở Địa Cầu, có lẽ là ngôn ngữ riêng của thời không này. Khi bắt đầu xuyên tới đây, Châu Trúc Ly cũng là nhờ có Công lược cùng Vận mệnh làm ' phiên dịch viên ' miễn phí mới có thể nghe hiểu người ở đây nói gì, nếu không cô đã hoàn toàn mù mờ một dạng. Tất nhiên khi Châu Trúc Ly nói chuyện vẫn là tiếng Trung, bất quá nghe vào tai người ở đây lại được Công lược động tay động chân, biến thành một dạng ngôn ngữ khác, nói là phiên dịch cũng không phải hoàn toàn sai lầm.

.

Đương nhiên, Châu Trúc Ly viết chữ vẫn là tự thân vận động ( cho nên tới hiện tại vẫn thập phần trúc trắc không quen ) , Công lược thậm chí còn vô cùng tri kỷ hướng dẫn Châu Trúc Ly một khoá học ngôn ngữ miễn phí, về chuyện này, Châu Trúc Ly vẫn luôn bày tỏ: Nói cái gì xuyên qua liền hiểu tất cả ngôn ngữ đâu? Ta đây không có hai cái Thần khí cùng Thần thú ở bên cạnh mở ngoại treo, liền xác định hoàn toàn ngu ngơ một dạng! Cho nên ta nói, tiểu thuyết thần mã đều là gạt người!

.

Sở dĩ, lúc nhìn thấy tiếng Anh khắc bên trên ổ khoá, Châu Trúc Ly bày tỏ chính mình thực sự bị doạ đến, còn tưởng rằng mình là bị hoa mắt cho nên nhìn nhầm rồi. . .

.

Châu Trúc Ly đăm chiêu vài giây, kế tục dùng tốc độ cực nhanh đem nút bấm bên trên ổ khoá sắp xếp thành một câu chữ có nghĩa, rất nhanh liền đem nó bấm xong, không ngoài dự liệu, cái hộp thành công mở ra, Châu Trúc Ly trong một giây có điểm chinh lăng, trong mắt mang theo một loại cảm xúc kỳ quái không thể lý giải.

.

Mật khẩu của ổ khoá rất dễ hiểu, chỉ cần là người hiện đại biết một chút tiếng Anh, tuỳ tiện sắp xếp lại liền sẽ tìm ra mật khẩu. Bất quá Phương Tâm cùng những kẻ kia đều là người cổ đại, làm sao có thể sẽ hiểu được ý nghĩa của nó? . . .

.

" —— I am a heartless person." Công lược dùng thanh âm không chút cảm tình đọc lên mật khẩu bên trên ổ khoá, giọng nói của nó nghe như máy móc được lập trình sẵn, vô cảm mà sắc lạnh.

.

——— Ngươi nói đúng. . . Ta là một kẻ vô tâm.

.

". . . Thực sự là cùng ta có quan hệ nha. . ." Châu Trúc Ly có chút cười khổ, cô biết, hiện tại có muốn trốn tránh cũng không thể nữa.

.

Châu Trúc Ly đưa tay đem cái hộp mở ra, ngoài ý muốn của Châu Trúc Ly, bên trong cũng không như tưởng tượng đựng đầy đồ vật, chỉ có một cái đồng hồ quả quýt (4) bằng vàng được để ở bên trong.

(4) Đồng hồ quả quýt: Một dạng đồng hồ nhỏ có thể nhét túi.

.

Là đồ ở thế giới hiện đại.

.

Châu Trúc Ly hơi nhíu mày đem đồng hồ cầm lên, vươn tay mở ra nắp đậy, không ngoài ý muốn cho lắm, đồng hồ không còn hoạt động.

.

Châu Trúc Ly nhìn chữ số La Mã (5) bên trên mặt đồng hồ, giống như bị mê hoặc, nhất thời ngẩn ra.

(5) Chữ số La Mã: Số La Mã hay chữ số La Mã là hệ thống chữ số cổ đại, dựa theo chữ số Etruria. Hệ thống chữ số La Mã dùng trong thời cổ đại đã được người ta chỉnh sửa sơ vào thời Trung Cổ để biến nó thành dạng mà chúng ta sử dụng ngày nay. Hệ thống này dựa trên một số ký tự nhất định được coi là chữ số sau khi được gán giá trị.

Số La Mã được sử dụng phổ biến ngày nay trong những bản kê được đánh số ( ở dạng sườn bài ), mặt đồng hồ, những trang nằm trước phần chính của một quyển sách, tam nốt hợp âm trong âm nhạc phân tích, việc đánh số ngày ra mắt của phim, những lãnh đạo chính trị tiếp nối nhau, hoặc trẻ em trùng tên, và việc đánh số cho một số hoạt động nào đó, như là Thế vận hội Olympic và giải Super Bowl. ( Theo Wikipedia )

.

Thứ này. . . tại sao lại khiến cô có cảm giác thật thân thuộc?

.

". . . Châu Trúc Ly, ở dưới đáy hộp có một tờ giấy." Vận mệnh ít khi lên tiếng lại đột nhiên mở miệng nhắc nhở, Châu Trúc Ly hơi có điểm giật mình, có chút ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của nó, cô thu liễm tâm tư, đưa mắt nhìn xuống, trông thấy ở đáy hộp quả nhiên có một tờ giấy, có lẽ người kia không muốn tờ giấy bị đồng hồ đè nát khi gặp xóc nảy, cho nên còn đặc biệt giấu kín nó ở bên dưới lớp gỗ của cái hộp.

.

Châu Trúc Ly đem tờ giấy cẩn thận lấy ra, động tác thập phần cẩn thận, cô thế nhưng nhận ra loại giấy này —— Tại Quang Minh thần điện, chỉ có tư tế và lãnh chúa là có quyền sử dụng nó, Châu Trúc Ly khi trước chỉ có dịp được xem qua loại giấy này một lần duy nhất. Nghe nói thứ này rất quý hiếm, được làm từ da lông của Dị Đồng Ma Thú, bởi vì thứ này nguyên bản rất bền lâu, sở dĩ để qua bao nhiêu năm tháng cũng sẽ không hỏng đi, nước cũng không thể huỷ nó, liệt hoả cũng không thể đem nó đốt cháy, cho nên đặc biệt được dùng cho việc mật thám cũng như viết sách lưu trữ lại trong kho tàng.

.

Dựa vào loại biểu hiện này, không khó để nhận ra đối phương là một kẻ có tiền.

.

Bên trong chỉ viết vỏn vẹn vài câu, lại khái quát toàn bộ nội dung, Châu Trúc Ly rất nhanh cũng liền đem thư đọc xong.

.

——— "Điều ta nói sau đây, mong ngươi hãy thật lòng tin tưởng, thỉnh không cần nghi ngờ, ta tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho ngươi."

.

"Năm 885, thỉnh hãy đưa cái hộp cùng đồng hồ này cho thuộc hạ trung thành nhất của ngươi."

.

"Vận mệnh nói: Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu; Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu. (6) "

.

"Thiên Đạo từ xưa tới nay vô tâm, bất cận nhân tình."

.

"Ước thúc trên kia, vẫn luôn quan sát chúng ta, sở dĩ, chúng ta cho dù nỗ lực tới đâu, cũng không thể thay đổi kết cục của thời không này —— Đây là lời khuyên quan trọng ta muốn nói với ngươi."

.

"Điều cuối cùng muốn nói, Thiên Đạo chính là —— "

.

Dòng chữ tại đây đột ngột kết thúc, giống như chủ nhân của nó nhất thời không biết nên làm sao viết nên lời nói cuối cùng, hoặc tựa hồ. . . người đó bị thứ gì ngăn cản lại.

.

——— Thiên địa bất nhân. . .

.

". . . Vận mệnh. . ." Châu Trúc Ly miết tay lên chỗ mặt giấy không có chữ, chầm chậm gọi tên Vận mệnh, thanh âm của cô ngoài ý muốn nghe không ra chút nào phập phồng, bình tĩnh tới có chút quỷ dị.

.

Vận mệnh tựa như hiểu rõ lời Châu Trúc Ly định nói, nó lập tức liền đưa ra đáp án trăm lần như một, thanh âm nguyên bản vốn là ôn nhu, lại mang theo một loại đanh thép không thể lay chuyển, "Điều này là không thể, Châu Trúc Ly, Ước thúc không cho phép chúng ta can thiệp."

.

". . ." Châu Trúc Ly rũ mi không đáp, ngược lại cũng không có vẻ gì là bất mãn, tựa hồ đã sớm đoán được phản ứng của Vận mệnh sẽ là như thế này. Cô cầm đồng hồ bằng vàng trên tay, mặt đồng hồ phản chiếu ánh sáng của dạ minh châu, ánh kim lấp lánh, nhìn qua xinh đẹp vô cùng.

.

Trầm mặc thật lâu, suy nghĩ của Châu Trúc Ly cũng không biết đã trôi dạt về tận phương trời nào.

.

"Ký chủ. . ." Công lược lạnh nhạt hỏi, "Ngươi tin tưởng vào những gì bức thư nói sao?"

.

Châu Trúc Ly thu lại vẻ mặt ngẩn ngơ, cô xuy cười, thu hồi cái hộp vào trong không gian hệ thống, đồng hồ để vào trong túi áo, thuận miệng liền trả lời Công lược, thanh âm bình tĩnh tựa như không hề bị bức thư kia ảnh hưởng tới tình cảm, không có dù chỉ là một ít rung động, giống như không phải chuyện của mình mà đạo thanh, "Tất nhiên sẽ tin tưởng."

.

". . . Vì sao?" Công lược trong thanh âm thuỷ chung vẫn luôn không có chút cảm tình, chính là, Châu Trúc Ly lại từ trong câu nói của nó nghe ra một tia khó hiểu, "Ta tỏ vẻ không thể lý giải."

.

"Nói như thế nào. . . Ta chính là muốn tin, linh cảm của ta chưa từng sai lầm, cho nên ta lựa chọn tin tưởng lời bức thư nói." Châu Trúc Ly vẻ mặt không sao cả nhún vai một cái, trong lúc nhất thời lại có chút dở khóc dở cười, "Ta chẳng lẽ còn không tin tưởng lời nói của chính mình?"

.

". . . Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Lần này lên tiếng lại là Vận mệnh, rõ ràng là cùng một dạng âm tuyến, cùng một dạng câu hỏi, lại bởi vì cách biểu đạt cảm xúc khác nhau mà có thể phân biệt ra ai là ai.

.

Châu Trúc Ly nhìn tờ giấy trong tay, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia cảm tình phức tạp.

.

Châu Trúc Ly chỉ tay lên bức thư, "Trong này dùng danh xưng ' chúng ta ' , hơn nữa cái loại ngữ khí nói chuyện này, ta còn không rõ là của ai sao? . . . Đây hẳn là tương lai của ta đi?"

.

"Mà đáng nói tới nhất. . ."

.

Châu Trúc Ly nói tới đây chợt ngừng lại, cô khẽ lắc nhẹ đầu cười khổ, cũng không hoàn thành nốt một nửa câu sau, vậy nhưng Công lược và Vận mệnh cũng không sốt ruột, tựa hồ bọn họ đã sớm biết được lý do chân chính.

.

Châu Trúc Ly cúi đầu, biểu tình trên mặt hoàn toàn bị tóc mái rũ xuống che khuất đi, chỉ để lộ ra khoé môi đang chầm chậm nhếch lên, tạo thành một nụ cười tươi sáng, mà cũng thập phần cứng ngắc.

.

—— Vận mệnh nói — Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu; Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu.

.

—— Thiên Đạo từ xưa tới nay vô tâm, bất cận nhân tình.

.

—— Thiên Đạo, ngươi quả thật là vô tình.

_________________

[ CHÚ THÍCH ]

(6) Trích từ Đạo Đức Kinh ( 道德經 ) , chương 5 .

BẢN GỐC

天地不仁, 以萬物爲芻狗; 聖人不仁, 以百姓爲芻狗 .

天地之間, 其猶橐龠 ! 虛而不屈, 動而愈出. 多言數窮, 不如守中 .

HÁN VIỆT

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu; thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu.

Thiên địa chi gian, kì do thác thược hồ! Hư nhi bất khuất, động nhi dũ xuất. Đa ngôn sác cùng, bất như thủ xung.

DỊCH NGHĨA

Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm; thánh nhân bất nhân, coi trăm họ như chó rơm.

Khoảng giữa trời đất như ống bễ! Hư không mà không kiệt, càng chuyển động, hơi lại càng ra. Càng nói nhiều lại càng khốn cùng, không bằng giữ sự hư tĩnh.

(*) Sô cẩu — ( 芻狗 ) : Ngày xưa người ta lấy rơm cỏ tết thành hình chó, dùng khi cúng tế, tế xong thì đem nó vứt đi. Sau còn dùng để tỉ dụ sự vật tầm thường vô dụng.

( Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê )

________________

Tác giả có đôi lời muốn nói Thấy có tiểu thiên sứ nói Phương muội tử cùng Châu nhân tra có gian tình? Này. . . Lão Bát Quái bày tỏ đều chỉ là hiểu nhầm, Phương muội tử thuần tuý chỉ là đối với Châu nhân tra sùng bái cùng quyến luyến, cùng ái tình không có chút quan hệ dính líu, não bổ thần mã thật sự khiến cho người ta sợ hãi ╮(╯▽╰)╭ Chương sau lão Bát Quái sẽ cố gắng cho Tham Lam tiểu cục cưng xuất hiện, mọi người thỉnh không cần quá nóng vội, Tham Lam cục cưng hứa hẹn sẽ được lên sàn, chương này nàng ta là có xuất hiện thoáng qua một chút, bất quá lão Bát Quái chính là lười biếng, viết không tới QAQ

Khả năng Đố Kỵ cái này tiểu lãng hoá sẽ lại muốn can thiệp vào chia ương rẽ thuý, lão Bát Quái bày tỏ nàng ta là muốn đi tìm ngược, Châu Trúc Ly chỉ là thành toàn nàng ta, khụ. . .

Chương này dành tặng cho Thiên Phong, chúc mừng ngươi vượt qua kỳ thi tốt đẹp, mong các tiểu thiên sứ khác cũng là thi tốt, tác giả thay các ngươi ném tới cái thau động lực (ノ '∀')ノ

Hai mươi giờ tối nay thẩm văn, thỉnh các tiểu thiên sứ khi đó quay trở lại xem cập nhật sửa đổi, thỉnh không cần thúc giục chương mới, lão Bát Quái chỉ là nhất thời lười biếng, tin tưởng ta sẽ cố gắng cải thiện, hiện giờ muốn đi nghỉ, tối nay thấy! Yêu yêu đát~ (づ ¯ ³ ¯)づ

[ VĂN CHƯƠNG SỐ LƯỢNG TỪ: 13109 từ. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro