Chương 3: Nữ phụ là diễn viên tuyến 18
''Vậy bây giờ bắt đầu từ đâu đây?''
Hoa Hoa lập tức trả lời, giọng đầy phấn khởi:
''Bắt đầu từ bây giờ! Hôm nay chính là lần đầu tiên nam chính gặp nữ phụ, cũng là lúc anh ta cứu cô ấy và chiếm được lòng hảo cảm đầu tiên. Nếu muốn ngăn nữ phụ hắc hóa, điều đầu tiên cần làm chính là ngăn cản lòng hảo cảm này phát sinh!''
Thương Kỳ khẽ nhướn mày, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, không chút dao động. Cô nhẹ nhàng đáp: '' Được, vậy nữ phụ đang ở đâu?''
Hoa Hoa chỉ tay lên lầu, nơi một người đàn ông mặc vest đen đứng trước cửa một căn phòng sang trọng. Ánh sáng phản chiếu qua ô cửa kính làm nổi bật khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng của anh ta.
''Ký chủ, người đó là Sùng Ứng Diêu, nam chính. Nữ phụ đang ở ngay trong căn phòng phía sau anh ta. Nếu không nhanh, anh ta sẽ cứu cô ấy, và lòng hảo cảm đầu tiên sẽ phát sinh. Nhanh lên, còn kịp!''
Thương Kỳ bình tĩnh nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lẽo. Nhưng khi cô vừa chuyển tầm nhìn về phía nam chính đang vươn tay mở cửa, một con số 22 tỷ đột ngột lóe lên trong đầu cô.
Món nợ 22 tỷ...
Bất chợt, sống lưng cô lạnh toát. Cả cơ thể luôn sống chậm rãi của Thương Kỳ cũng đột nhiên căng thẳng. Dù gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Đứng dưới món nợ 22 tỷ thì chúng sinh đều bình đẳng... Làm gì có ai bình tĩnh nổi?
Trong mắt của Hoa Hoa, Thương Kỳ vẫn là một ký chủ điềm tĩnh tâm lại vững có một không hai, nhưng bên trong, một cuộc chiến sinh tử với 22 tỷ đang diễn ra. Cô chạy chạy theo bóng dáng cao lớn của nam chính, ánh mắt như muốn khắc sâu thân ảnh đang bước vào trong kia.
Thương Kỳ vội vã chạy lên, nhưng khi vừa đến cửa thì đã muộn—nam chính đã bước vào. Tiếng tranh cãi từ bên trong truyền ra ngoài, giờ phút này đầu óc cô không nghĩ gì được ngoài số nợ 22 tỷ.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô gần như lao thẳng vào phòng theo bản năng. Tuy động tác của cô rất nhanh gọn, nhưng không tránh khỏi tạo ra tiếng động mạnh khi mở cửa, như thể sắp khiến cả cánh cửa rơi khỏi bản lề.
Ngay lập tức, căn phòng trở nên im lặng đến kỳ lạ. Nam chính, nữ phụ và một vài người khác trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn cô.
_____________________________________________________
Thương Kỳ khựng người, nhìn lướt qua hoàn cảnh trước mặt. Sùng Ứng Diêu đứng ở giữa, dáng vẻ tổng tài đầy khí chất. Kỷ Tử Du, nữ phụ, ngồi trên ghế với gương mặt tái nhợt. Cả hai nhìn cô như thể vừa thấy điều gì đó vô cùng kỳ lạ.
Tất cả mọi người: ''...''
Thương Kỳ đứng thẳng lưng, lấy tay chỉnh lại vạt áo, động tác rất ung dung. Dù trong lòng đã muốn chết nhưng cô vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt đầy sự nghiêm nghị, khôi phục hình tượng: ''Xin lỗi, cửa không khóa.''
''...'' Cả căn phòng rơi vào im lặng. Nam chính nhíu mày, nữ phụ trợn mắt, còn những người còn lại vì bất ngờ mà không biết phải phản ứng ra sao.
Thương Kỳ thản nhiên bước vào, điệu bộ đạo mạo, cố tỏ ra như sự xuất hiện của mình là hoàn toàn hợp lý. Cô đứng thẳng người như thể là chủ nhân của căn phòng, ánh mắt nhẹ quét qua nam chính và nữ phụ, tựa như mọi thứ đều nằm trong dự đoán của cô.
Hoa Hoa thì đã cười đến lăn lộn: '' Ký chủ, khôi phục hình tượng nhanh quá vậy? Hoa Hoa thật sự khâm phục kỹ năng này của cô!''
Thương Kỳ thầm nghĩ: giết quốc bảo ảo thì có đi tù không?
Nam chính, Sùng Ứng Diêu, lập tức nhận ra người vừa xông vào là ai. Anh nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ lịch sự, dù ẩn chứa chút khó hiểu: ''Thương tiểu thư? Sao em lại ở đây?"
Thương Kỳ đứng thẳng người, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, không chút hoảng loạn trước ánh mắt của mọi người trong phòng. Cô chỉ nhàn nhạt đáp: ''Tình cờ đi qua, nghe tiếng động nên vào xem.''
Giọng điệu của cô hờ hững đến mức khiến người khác khó mà nghi ngờ, nếu không phải màn xuất hiện vừa rồi của cô quá mức kỳ lạ, nói không chừng bọn họ sẽ tin thật.
Ngay sau đó, một người trong phòng giật mình thốt lên: ''Đây chẳng phải là đại tiểu thư của Thương Thị sao?"
Lời này khiến không ít ánh mắt trong phòng trở nên kinh ngạc. Một vài người rõ ràng đã nghe danh Thương Thị, nhưng chưa từng gặp mặt đại tiểu thư, nên bắt đầu xôn xao bàn tán. Không khí căng thẳng ban nãy dường như tan biến đi ít nhiều.
Nói nhỏ: ''Thật là cô ấy sao? Tôi chỉ nghe danh, không ngờ lại gặp ở đây''
Nói nhỏ: ''Nghe nói cô ấy rất thông minh và vô cùng xinh đẹp, nhưng không hay lộ diện trước công chúng.''
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Thương Kỳ vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm, không hề tỏ ra bận tâm đến những lời bàn tán. Cô lướt mắt một lượt qua căn phòng, rồi quay lại nhìn Sùng Ứng Diêu, ánh mắt không chút dao động.
Hoa Hoa nịn nọt: ''Ký chủ thật ngầu quá đi! Đúng là phong thái đại tiểu thư hàng thật giá thật có khác''
Thương Kỳ lờ đi lời của Hoa Hoa, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ba người phụ nữ đang ngồi kia, còn có ba người phụ nữ đang đứng phía sau họ, có vẻ là trợ lý hoặc quản lý.
Hoa Hoa nói cho Thương Kỳ rằng Kỷ Tử Du là ai trong ba người đàn ngồi. Thương kỳ đưa mắt nhìn, lúc này Kỷ Tử Du vẫn đang ngồi im trên ghế nhìn cô.
Kế hoạch ngăn cản nam chính và nữ phụ đã gặp nhau coi như thất bại. Tuy nhiên, cô nhanh chóng chuyển hướng. Ánh mắt của cô rơi xuống người Kỷ Tử Du, lập tức thay đổi thành vẻ thoáng ngạc nhiên, như thể vừa gặp lại một người quen cũ sau nhiều năm xa cách.''Tử Du?''
Giọng điệu của Thương Kỳ bình tĩnh nhưng mang theo chút cảm xúc vừa đủ để không bị nghi ngờ, tạo cảm giác thân quen một cách tự nhiên.
Tất cả ánh mắt trong phòng lúc này liền chuyển từ Thương Kỳ sang nhìn Kỷ Tử Du.
Kỷ Tử Du ngay lập tức đơ ra, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mờ mịt. Bộ dáng ngơ ngác của nàng giống như đang cố gắng nhớ lại xem mình đã gặp qua người phụ nữ trước mặt ở đâu, nhưng hoàn toàn thất bại. Bất quá vì thân phận của người trước mặt, không dám biểu hiện ra.
Thương Kỳ làm như không thấy sự bối rối trong mắt Kỷ Tử Du, bước lại gần liền nở nụ cười nhàn nhạt:
''Không ngờ lại gặp cô ở đây. Đã bao lâu rồi nhỉ? Hai năm? Hay ba năm?''
Kỷ Tử Du hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, nhưng cũng không dám nói ra rằng mình chưa từng gặp qua Thương Kỳ. Chỉ cười gượng, cố gắng duy trì sự lễ phép: ''À... vâng...?''
Bầu không khí trong phòng có chút kỳ lạ. Những người khác cũng bắt đầu nhìn nhau khó hiểu, nhưng vì thân phận của Thương Kỳ, không ai dám lên tiếng.
Một người đàn ông bụng phệ ngồi bên cạnh, không nhịn được tò mò, cất tiếng hỏi: ''Kỷ... tiểu thư, cô và Thương tiểu thư... quen biết nhau sao?''
Câu hỏi vừa vang lên, ánh mắt mọi người trong phòng đều dồn về phía Kỷ Tử Du. Ai nấy đều ngầm hiểu rằng thân phận của Thương Kỳ, đại tiểu thư nhà họ Thương, không phải người mà họ dám tùy tiện đặt câu hỏi hay nghi ngờ.
Dù là tư bản, nhưng so với Thương Thị, những người có mặt ở đây cũng chỉ là cá nhỏ gặp cá mập. 'Vuốt mặt nể mũi', bạn của Thương đại tiểu thư nhận thức, bọn họ đâu thể nào xem thường như những minh tinh linh tinh khác.
Kỷ Tử Du cứng người trong giây lát, ánh mắt thoáng qua sự lúng túng. Nàng không biết phải trả lời thế nào, nhưng đối diện với ánh mắt lãnh đạm mà sâu thẳm của Thương Kỳ, nàng không dám nói ra sự thật là cả hai chưa từng quen biết.
''À... đúng vậy. Chúng tôi từng gặp vài lần trong những dịp trước đây.''
Kỷ Tử Du cố gắng mỉm cười, lời nói tuy có chút không tự nhiên, nhưng trong tình huống này lại càng khiến người khác tin rằng nàng đang cố giữ vẻ lịch sự trước bạn cũ.
Thương Kỳ chỉ hơi nhếch môi, nụ cười thoáng qua đến mức không ai kịp nhận ra, ánh mắt cô vẫn giữ vẻ thản nhiên như thể mọi chuyện đúng như những gì nàng vừa nói.
Thương Kỳ liếc nhìn quanh căn phòng, ánh mắt lướt qua từng người một cách hờ hững nhưng đầy hàm ý. Cô biết rõ đây chẳng phải buổi họp bàn công việc nghiêm túc nào, mà chỉ là mấy kẻ tư bản tìm 'chim hoàng yến' để bao nuôi. Tuy nhiên, trên mặt cô vẫn không để lộ điều gì, chỉ nhẹ nhàng hướng ánh mắt đến Kỷ Tử Du, nhàn nhạt hỏi:
"Mọi người đang ăn uống bàn công việc sao? Tôi có làm phiền không?"
Giọng nói của cô đều đều, không chứa chút cảm xúc thừa thãi nào, nhưng vì khí chất áp đảo mà những người trong phòng, đặc biệt là đám tư bản, đều trở nên có phần lúng túng.
Một người trong số họ hắng giọng, cố gắng nặn ra nụ cười hòa nhã: ''À... đúng vậy, Thương tiểu thư. Chúng tôi đang bàn một số chuyện nhỏ thôi, không có gì quan trọng."
Vừa rồi bọn họ ở trước mặt của Sùng Ứng Diêu cũng không có bộ dáng này. Bọn họ đều là những tư bản không nhỏ, đối với một giám đốc công ty giải trí đương nhiên không cần quá nể mặt.
Nhìn thấy vẻ khép nép của bọn họ, ánh mắt Thương Kỳ khẽ dao động, như thể cô không quá để tâm. Cô nhìn đồng hồ rồi quay sang Kỷ Tử Du, vẻ mặt mang chút ý cười nhạt nói: ''Tôi còn có chút việc riêng phải đi, có thể xin cách liên lạc của cô không? Có việc gì có thể nhắn tôi.''
Câu nói nhẹ như gió thoảng của cô khiến không khí trong phòng thêm phần ngượng ngập. Mấy người đàn ông đầu hói ngồi đó, rõ ràng không ngờ đại tiểu thư Thương Thị lại đích thân đề nghị như vậy.
Kỷ Tử Du thì đơ ra, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Nàng còn chưa kịp hiểu nổi tại sao Thương đại tiểu thư lại đặc biệt quan tâm đến mình, nhưng dưới ánh mắt như thách thức của đối phương, nàng không dám từ chối.
''À... được. Tôi...có thể gửi số liên lạc cho Thương tiểu thư."
Bên cạnh, hai cô gái cùng ba người quản lý vốn đang im lặng quan sát cũng nhìn nhau đầy bối rối. Họ không hiểu vì sao một người như Kỷ Tử Du lại nhận được sự ưu ái này.
Hoa Hoa ngồi trên đầu Thương Kỳ cười khúc khích, không quên châm chọc:
"Ký chủ ơi, Cô diễn sâu quá đi!"
Thương Kỳ không đáp, cũng tùy tiện cho Hoa Hoa ngồi trên đầu mình, dù sao Hoa Hoa chỉ là một thực thể ảo, cũng chẳng ai có thể nhìn thấy nó.
Thương Kỳ cong khóe môi cười, trao đổi liên lạc với Kỷ Tử Du. Khí chất lạnh nhạt lại sắc bén của cô đủ để chiếm thế chủ động trong căn phòng, biến nam chính của câu truyện thành một kẻ dư thừa.
Đây chính là sự khác biệt của khí chất thật và khí chất chỉ được miêu tả qua vài nét của trang truyện.
Sau khi trao đổi liên lạc xong, cô xoay người rời khỏi phòng, không để lại bất kỳ ánh mắt nào cho đám người phía sau.
Bước qua cánh cửa, không khí bên ngoài nhà hàng lập tức khác hẳn. Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống mái tóc đen dài của cô, làn da trắng mịn dưới ánh sáng trở nên nổi bật đến mức khiến người đi ngang không khỏi ngoái đầu nhìn.
Vài người khách vừa bước vào không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng. Một người khẽ thì thầm:
''Là minh tinh nào đây sao? Đẹp đến vậy...''
Một vài người khác thì lén lút lấy điện thoại ra, cố gắng chụp lại khoảnh khắc cô rời đi. Thương Kỳ, như thường lệ, không để ý đến những ánh mắt xung quanh, chỉ bước đi với vẻ bình thản.
Lúc vừa bước ra khỏi cánh cửa, nét mặt lạnh nhạt của cô khẽ rũ xuống, đôi mắt phượng hờ hững thoáng xao động.
Thì ra đây là cảm giác khiến người người khiếp sợ của người chị cùng cha khác mẹ của cô...
Cô thầm nghĩ, ánh mắt sâu lắng. Chị ta là đại tiểu thư của Thương Thị, cũng là người thừa kế của Thương Thị ngoài đời thực.
Chị ta mỗi lần xuất hiện trong gia đình hay ở xã hội đều như một bóng ma quyền lực, luôn áp đảo người khác chỉ bằng một ánh nhìn. Là một đứa con riêng không có mẹ, Thương Kỳ chưa từng hiểu được loại cảm giác đó, nhưng giờ đây, cô cảm nhận được.
Dẫu vậy, cô không cảm thấy tự hào, cũng không có chút vui vẻ nào. Chỉ có một sự trống rỗng nhàn nhạt, như chính con người của cô.
Đây chính là ảo, không phải thật...
Thương Kỳ bước lên chiếc siêu xe mà Hoa Hoa nói là của cô trong thế giới này, bóng dáng cao gầy đẹp đẽ trong mắt người khác đã khuất sau cánh cửa sang trọng. Chỉ để lại một ấn tượng không thể phai nhòa trong mắt những người đang dõi theo cô.
______
Mà Kỷ Tử Du ở bên kia, mặc dù lúc đầu cũng cảm động vì được nam chính ra tay cứu giúp, nhưng sau khi Thương Kỳ xuất hiện, nàng đã bị những hành động kỳ lạ của Thương Kỳ làm cho kinh ngạc đến xém quên đi mất nam chính.
Sau khi Thương Kỳ rời đi, những tên tư bản đầu hói cũng không có tâm trạng tìm kiếm chim hoàng yến nữa, cứ thế tìm lý do rời đi.
___________________
Góc nhỏ của nam chính:
Sùng Ứng Diêu gào thét: ''Chú ý đến tôi một chút được không? Tôi là nam chính mà...''
_________
Đôi lời của tác giả: Đừng quên ấn like và cmt để ủng hộ mình nhé^^
_________
----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro