Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Quyến rũ

Sau một tuần điều trị, Tống Duệ được xuất viện. Cảnh sát vẫn chưa lần ra tung tích hung thủ đứng sau vụ bắt cóc, hồ sơ vẫn im lìm như bóng tối chưa chịu hé sáng.

Chiều hôm đó, Lâm Hi mặc áo khoác dài, tay kéo theo một chiếc vali bạc sáng loáng, đứng thản nhiên ngay giữa phòng khách.

"...Em dọn đến sống chung với chị đấy."

Tống Duệ hơi cau mày, cố giữ bình tĩnh mà giọng lại mang theo chút châm chọc:
"Không phải chị mới thoát chết sao? Em không cho chị chút thời gian tịnh tâm à?"

"Cho nên em mới đến." Lâm Hi cười, lúm đồng tiền khẽ hiện, đôi mắt long lanh tinh nghịch.
"Để chị... không tịnh tâm được."

---

Buổi chiều.

Chiếc vali đã yên vị trong phòng ngủ Tống Duệ, gọn gàng cạnh tủ áo, cạnh giường ngủ, cạnh cả trái tim đang đập thình thịch loạn nhịp của cô.

Lần đầu tiên, Tống Duệ - vị chủ tịch lạnh lùng, khét tiếng trên thương trường phải đối diện với việc sống cùng "bạn gái".

Cô đứng ở ngưỡng cửa, gõ nhẹ vào trán mình, thở dài:
"Mình vừa ra khỏi phòng hồi sức chưa được bao lâu... chắc não vẫn thiếu oxy."

Từ phía sau, một bàn tay ấm áp đặt lên vai.
Lâm Hi nghiêng đầu, giọng ngọt như rót mật:
"Không sao đâu. Em sẽ chăm sóc chị... đến khi nào chị tỉnh hẳn."

Đáng lẽ câu nói phải an ủi. Nhưng trong ánh mắt ấy, Tống Duệ lại thoáng thấy một thứ nguy hiểm mơ hồ, như thể... cô vừa ký một bản hợp đồng không lối thoát.

---

Đêm đầu tiên

Tiếng nước róc rách trong phòng tắm.

Tống Duệ đang định mở báo cáo tài chính để tự trấn an lý trí thì... cạch.
Cửa mở.

Lâm Hi bước ra trong váy ngủ lụa trắng mỏng manh, mái tóc ướt rủ xuống vai, làn da còn lấp lánh hơi nước.

"Chị chưa ngủ à?" giọng nàng mềm như khói sương.

Tống Duệ cứng ngắc như cây cột điện: "Ờ... ừ."

Nàng thản nhiên leo lên giường, nằm xuống, kéo chăn ngang ngực.
"Vậy em ngủ đây."

Chiếc giường rộng hai mét.
Kết quả: một bên, Lâm Hi nằm im như tượng đá.
Bên kia, Tống Duệ nằm sát mép, sắp rơi xuống đất.

Năm phút trôi qua, giọng thì thầm vang lên trong bóng tối:

"Chị nằm xa thế... ghét em à?"

"...Không có."

"Chị biết em đang làm gì không?"

"...Làm gì?"

Lâm Hi xoay người, hơi thở phả ấm bên tai:
"Em đang quyến rũ chị đấy."

Toàn thân Tống Duệ cứng đờ. Cô kéo chăn lên tận cổ, quay mặt vào tường, giọng run run như học sinh đi thi:
"Ngủ đi. Mai còn đọc kịch bản."

"Nhưng chị không thấy em đẹp sao?"

"...Thấy."

"Không muốn hôn em à?"

"...Không."

"Chị nói dối dở lắm."

Tiếng cười khẽ vang, rồi một vòng tay mềm mại choàng qua eo cô, đầu tựa lên vai:
"Chị từng nói sẽ bảo vệ em... Giờ để em bảo vệ chị. Theo cách của em."

Tim Tống Duệ đập không còn nhanh nữa.
Mà như muốn nổ tung.

---

Sáng hôm sau

6 giờ sáng, trợ lý nhận được cuộc gọi của chủ tịch.

"Đặt cho tôi một cái giường rộng 10 mét. À không, 20 mét. Và nhớ lắp thêm máy lạnh công suất cực mạnh."

"...?"

"À, mua luôn cho tôi bộ đồ ngủ kiểu... sư trụ trì. Càng kín càng tốt, có khóa kéo càng hay."

"...Chủ tịch... tôi nghĩ ngài cần gọi thầy trừ tà thì hơn."

---

Một tuần sau

Mạng xã hội bùng nổ với loạt hashtag:

#LâmHiLênBìaELLE
#TốngDuệTặngTrangSức10Tỷ
#TổngTàiTraoDựÁnChỉChoMộtNgười

Trong mắt dư luận, đó là tình yêu viên mãn, ngọt ngào.
Nhưng chỉ có Tống Duệ biết: cô đang sống chung với... một "yêu tinh" trá hình, ngày nào cũng làm tim cô lao dốc tự do.

Ví dụ:

Cô đang tắm. Cửa gõ nhè nhẹ:
"Chị ơi, em mang khăn vào nhé."
"...Không cần!"
"Nhưng chị đâu mang khăn?"
"...Chị lau bằng lòng tự trọng cũng được!!"

Một lần khác, Tống Duệ ngồi đọc tài liệu. Lâm Hi không nói không rằng, ngồi thẳng lên đùi cô, mặt kề mặt.
"Chị run à?"
"...Không. Chị chỉ sợ em ngã thôi."
"Ngã thì chị đỡ chứ?"
"...Không chắc."
"Vậy em thử nhé?"
"...Không-đừng-ngồi im-!"

Đêm muộn, Tống Duệ nằm đọc báo cáo. Đèn vàng dịu. Lâm Hi chui thẳng vào chăn, ôm chặt lưng cô, thì thầm:
"Chị cứ làm việc đi. Em chỉ muốn ôm thôi."

Tống Duệ nhắm mắt, hít sâu.
"Em mà 'chỉ' là tôi tin em luôn đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro