
Chương 3. Mỉm cười
Tạ Hành chưa bao giờ nghĩ, Lâm Hi – cô gái từng bị hắn nghiền nát dưới bóng tối lại có ngày ngẩng đầu trở về ánh sáng, nhanh đến mức khiến hắn không kịp trở tay.
Bài báo sáng qua, như một cái tát giáng thẳng vào mặt.
Ly rượu vang rơi khỏi tay, vỡ vụn trên nền cẩm thạch lạnh lẽo, âm thanh lanh lảnh xuyên vào thính giác. Người đại diện hoảng hốt cúi đầu, vội vàng lấp liếm:
“Chắc là paparazzi gài bẫy… Tôi sẽ xử lý ngay!”
Tạ Hành không nói. Ngón tay hắn siết chặt đến run rẩy.
Nực cười thật.
Trong trí hắn, Lâm Hi mãi mãi chỉ là cô gái yếu đuối năm xưa, sẽ khóc lóc, sẽ cầu xin, sẽ chỉ cần một cái liếc mắt của hắn cũng đủ sụp đổ.
Chỉ là… hắn không ngờ, lần này cô lại có chỗ dựa.
---
Vùng ven thành phố.
Trên ban công căn hộ nhỏ, Lâm Hi ôm một con mèo mun mới nhặt ở bãi xe chung cư. Đôi mắt tròn đen láy của nó long lanh, dường như chứa cả dải ngân hà.
Nhưng đôi mắt của cô gái lại mờ mịt, như phản chiếu một nỗi mơ hồ không gọi được tên.
Từ sau khi tin tức bùng nổ, điện thoại của nàng như sắp nổ tung. Những tòa soạn từng phũ phàng từ chối nay lại ào ào nhắn tin xin phỏng vấn. Các nhãn hàng từng lạnh lùng gỡ hình cô khỏi banner, giờ thi nhau gọi điện, hệt như đàn cá ngửi thấy mùi máu trong nước.
Mọi thứ đến quá nhanh. Quá vội vã. Nhanh đến mức khiến cô khó tin nổi đó là thật.
Ấm áp, nhưng xen lẫn bất an.
“Em là người của tôi.”
Câu nói ấy lại vang lên trong đầu. Giọng Tống Duệ lạnh lùng, rõ ràng, nhưng lại dịu dàng đến kỳ lạ.
Cô ấy không giống bất kỳ ai.
Không hỏi: “Em có ổn không?”
Không dỗ dành: “Đừng buồn nữa.”
Chỉ thản nhiên:
“Tôi không thích em cúi đầu.”
Một câu thôi. Nhưng như ngọn đèn đầu tiên bật sáng trong màn đêm mịt mùng.
---
Tầng 28 Dự Quang.
Cuộc họp khẩn bắt đầu lúc 8:30.
Tống Duệ ngồi ở vị trí đầu bàn, gương mặt lạnh tanh, ngón tay lướt trên bàn phím laptop. Ánh mắt sắc như lưỡi dao, khiến cả căn phòng im phăng phắc, ngay cả trợ lý đứng cách ba bước cũng không dám thở mạnh.
“Lâm Hi đang gánh áp lực dư luận.” Giọng cô chậm rãi, mỗi chữ như đóng đinh.
“Chúng ta không để cô ấy một mình.”
Một nhân viên PR rụt rè giơ tay:
“Nhưng… nếu phía Tạ Hành phản công, họ sẽ nói chúng ta cố tình dùng scandal để PR phim mới.”
Tống Duệ khẽ cười nhạt, ánh nhìn hờ hững lướt qua cả bàn họp:
“Thì cứ PR.”
Cô nhấc ly cà phê, giọng thản nhiên nhưng áp lực nặng nề:
“Càng ồn ào, càng có người xem. Và rồi họ sẽ thấy… ai mới là người diễn giỏi hơn.”
Không khí lặng ngắt. Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cô xen lẫn kính phục và sợ hãi.
---
Tối hôm đó.
Mạng xã hội bỗng lan truyền một đoạn clip hậu trường, chỉ dài vỏn vẹn 30 giây.
Trong clip, Lâm Hi không hề trang điểm. Cô ngồi ăn mì gói dưới ánh đèn vàng yếu ớt. Không thoại. Không diễn.
Chỉ là… ánh mắt trống rỗng, dáng vẻ cô đơn ấy đủ khiến tim người xem nghẹn lại.
Không ai biết ai quay. Không ai biết ai đăng.
Chỉ có một dòng caption duy nhất:
[Không ai sinh ra để bị thương. Cô ấy đáng được yêu thương hơn thế.]
30 phút – 10 nghìn lượt chia sẻ.
1 tiếng – thẳng top trending.
Một vài nghệ sĩ lớn thản nhiên thả tim.
Dư luận nghiêng hẳn về phía Lâm Hi.
Trong xe, Tống Duệ ngồi ghế lái, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt sắc nét. Ngón tay gõ nhịp lên vô lăng. Một giây sau, khóe môi cô cong lên.
---
Sáng hôm sau.
Trang nhất báo giải trí giật tít lớn:
[Tạ Hành: “Tôi chưa từng yêu ai khác ngoài Lâm Hi.”]
Ảnh đính kèm: Ảnh đế Tạ Hành, mắt đỏ hoe, lệ long lanh, tay ôm ly rượu.
Bình luận bùng nổ:
“Trời ơi Hành Hành đau lòng quá, tui khóc theo rồi!!”
“Không tin! Nhất định là deepfake, idol của tui không sai bao giờ!!”
“Anh khóc như thể cả thế giới phản bội anh ấy vậy, đau lòng ghê á!!”
…
Phòng hóa trang.
Lâm Hi đứng trước gương, tay cầm điện thoại. Nàng đọc tin tức mà không hề ngạc nhiên. Chỉ là… ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Một tin nhắn bật sáng.
Số lạ. Nhưng quá quen thuộc:
[Không cần trả lời. Tôi sẽ xử lý.]
Lâm Hi nhìn dòng chữ, môi khẽ nhếch thành một nụ cười mờ nhạt.
Người phụ nữ này… thật kỳ lạ.
Không hỏi han. Không an ủi.
Cô ấy chỉ trực tiếp ra tay.
Giống như một tấm khiên lặng lẽ, không bao giờ tuyên bố hùng hồn, nhưng luôn đứng chắn gió trước mặt nàng.
---
Ba tiếng sau.
Một tờ báo uy tín tung bài độc quyền:
“Tạ Hành: Hành trình tình ái nhiều tầng. Ai mới là người thật sự bị tổn thương?”
Đính kèm:
Ảnh Tạ Hành ôm một cô gái trong tiệc rượu bốn năm trước.
Clip tiết lộ từng hắn từng quen nhiều cô gái cùng một lúc.
Dư luận xoay chiều nhanh như lật mặt.
Hình tượng của Tạ Hành sụp đổ. Người đại diện gọi điện như điên, cầu xin báo gỡ tin. Nhưng đã lên báo giấy rồi không cách nào rút lại.
---
Tối hôm đó.
Lâm Hi mở cửa căn hộ.
Ngay trên sàn, một túi giấy nhỏ đặt ngay ngắn.
Bên trong hộp bánh mousse trà xanh tinh xảo, cùng một mảnh giấy viết tay:
“Lúc tức giận không nên nhịn ăn. Tôi không biết dỗ em. Nhưng tôi biết chỗ bán bánh ngon.”
Chữ viết gọn gàng, mạnh mẽ, thẳng hàng như tính cách chủ nhân.
Lâm Hi ngẩn người.
Nàng ngồi xuống, ôm hộp bánh trong lòng. Không ăn. Không nói.
Chỉ lặng lẽ… nở một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro