Chương 86 ( Hoàn thành)
Ba tháng sau, Mạc Di cảm thấy không khỏe, ăn uống đều không có chút hứng thú, đối với Nhược Ca càng tham luyến, ở gần nàng, Mạc Di liền thấy bản thân dễ chịu rất nhiều.
Nhược Ca biết nàng việc triều chính quá nhiều, quá mệt, cũng nhiều chạy đi chạy lại chăm sóc nàng. Không quản cái gì tướng quân, lão bà nàng khó chịu nàng phải hướng bếp nấu ăn, làm lão bà bồi bổ.
Nhược Ca thấy nàng ăn xong lại phun ra hết, đau lòng không thôi.
Cuối cùng nghĩ đến phương diện kia rồi lắc đầu. Nàng với Mạc Di đều là nữ tử, sao có thể?
Nàng giúp Mạc Di lau miệng, lại ngồi quỳ xuống dùng khăn thấm nước ấm lau mặt cho nàng.
Mạc Di ngồi trên giường, phun xong liền mệt lả muốn ngủ. Đầu nàng đâm vào ngực Nhược Ca, bản thân mới dễ chịu một chút. Nàng nhắm mắt lại muốn ngủ. Lại nghe Nhược Ca nói:
" Di di, ta giúp nàng bắt mạch một chút"
Mạc Di ngoan ngoãn nghe lời đưa tay bàn tay trắng nõn lộ ra, cho nàng tùy ý bắt mạch.
Nhược Ca bắt mạch, thấy mạch ở cổ tay Mạc Di nổi lên, lại đập mạnh rất có tinh lực, không khỏi kinh ngạc.
Sao có thể?
Nàng há hốc miệng nhìn chăm chăm Mạc Di. Lại có phần kinh hỷ, quá đỗi vi diệu.
" Di đi, ngươi có hỷ, ngươi mang thai"
Mạc Di nghe đến có hỷ liền sực tỉnh, cơn buồn ngủ liền không có, nàng ngẩn người nhìn Nhược Ca. Nàng làm sao có thể có thai, nam nhân đều không tiếp xúc gần, sao có thể có thai? Nhưng nàng đã chậm trễ kỳ kinh nguyệt hai tháng, không thể là thật đi?
" Kia...có thể là ngươi xem nhầm đi, chúng ta truyền thái y"
Thái y mặc đồ quái dị chống gậy đến bắt mạch cho nàng, Nhược Ca nhận ra là Nhị Thừa Điêu, cũng không ngăn cản y.
Mạc Di lại có chút dị nghị, thái y như vậy từ đâu chui ra? Mới tuyển? Là ai dám tuyển hắn, không ở nhà dưỡng lão còn bắt hắn vào cung làm thái y?
Nhược Ca thấy Mạc Di không có ý định đưa tay ra, liền vỗ vỗ lưng an ủi nàng.
" Không cần khẩn trương, y là tốt nhất thái y a"
Nhị Thừa Điêu cười cười, chống gậy đưa tay ra giúp Mạc Di bắt mạch.
" Thật là có hỷ, chúc mừng hoàng thái nữ"
Mạc Di ngơ ngác nhìn cổ tay của chính mình, lại nhìn sang Nhược Ca. Nhược Ca không nói gì cũng nhìn lại nàng.
" Tiểu Ca...ta không có...ngủ cùng nam nhân...ngươi tin ta sao?"
Nhược Ca chắc chắn tin tưởng nàng, chỉ là kinh hỉ không lộ ra ngoài, thấy nàng nhìn bản thân như đau lòng như muốn khóc, nàng kiềm không được lại ôm lấy nàng, hống tốt.
" Ta tin tưởng ngươi, hài tử này là con của chúng ta"
Mạc Di không biết từ đâu xuất hiện cái hài tử, liền cảm thấy chán ghét cái này hài tử trong bụng.
Nhị Thừa Điêu gật đầu.
" Là con của các ngươi, ta đảm bảo"
" Lão già, vì sao hai chúng ta lại có thể?"
" Ngươi nhớ lúc trước ngươi bị thương, được Khả Đồng Đồng đưa về chỗ chúng ta không? "
Nhược Ca gật gật đầu.
" Tốt, khi đó cơ thể ngươi hồi phục nhanh, đều là do thuốc ta sáng chế, có điều sau khi ngươi uống một thời gian dài, sẽ có tác dụng phụ..."
Nhược Ca há hốc miệng, đã hiểu ra.
" Đúng, cái này khiến ngươi âm dương không cần bằng, dương sẽ nhiều hơn, có thể làm nữ nhân khác có ngươi hài tử. Xác xuất thụ thai chỉ có hai phần trăm. Ngươi liền mấy tháng liền làm nàng hoài thai, thực ngưu"
Mạc Di nét mắt nhu hoà như yên tâm, lại đỏ mặt. Nếu có thể có thai, nàng không thể nhiều muốn Nhược Ca làm mấy chuyện thê thê, không thể cái gương mặt kia của nàng lừa gạt, làm nàng muốn liền cho.
Nhị Thừa Điêu gật đầu cười. Y xuống núi thăm đệ tử, lại muốn vào cung trò chuyện với Mạc Đình. Hai người đang chơi cờ có người báo tin hoàng thái nữ muốn truyền thái y, Mạc Đình lộ nàng sinh bệnh liền muốn cùng thái y đến xem. Kết quả y đứng ngoài cửa đợi, chỉ để Nhị Thừa Điêu vào xem bệnh.
Kia liền ở lại đây chơi vài năm, cũng có cháu bế.
Mạc Đình kinh hỷ không kém, theo sau Nhị Thừa Điêu đi vào.
" Thật tốt quá, ta có hoàng tôn"
Mạc Di thấy quá ồn ào liền đuổi mọi người đi rồi. Nàng quái thèm ngủ, muốn Nhược Ca bồi nàng ngủ.
" Tiểu Ca, ta muốn ngủ. Hài tử này thật hư, làm ta nghén không muốn ăn uống"
Ôm Mạc Di trong lòng, lại xoa nàng bụng nhỏ, nàng kinh hỷ không thôi. Hài tử của nàng cùng Mạc Di a! Có hay không xinh đẹp giống Mạc Di?
Khả Đồng Đồng bên kia nghe tin Mạc Di có hỷ, liền cảm thấy quái quái.
Nghe Nhị Thừa Điêu kể lại, nàng liền đỏ mặt.
Cái kia không có khả năng đi?
Nàng tự mình bắt mạch cho chính mình, không có gì bất thường liền thở dài.
Hài tử không phải muốn có là có.
Thời gian này để Nhược Ca bồi Mạc Di đi.
Bảy tháng sau
Mạc Di hạ sinh một tiểu công chúa bụ bẫm, Nhược Ca bế hài tử của chính mình, khóc thành tiếng.
" Ô ô, con gái ta quá xinh đẹp"
Nàng lau nước mắt đưa con gái cho bà vú, lại ôm lấy Mạc Hy nhiều hôn hôn, lại hống nàng nghỉ ngơi.
Lão bà của nàng quá vất vả.
Một năm sau, Khả Đồng Đồng, Liễu Yến cùng Mạc Di đều hạ sinh một tiểu công chúa.
Nhược Ca chật vật giúp các nàng thay tã, lại cho các nàng uống sữa, sau lại hống các nàng ngủ.
Cái gì tướng quân, nàng hiện tại là mẹ bỉm sữa!
Tiểu công chúa đầu cùng Mạc Di tên là Nhan Thư Hương ( một tuổi)
Khả Đồng Đồng là Nhan Manh Manh ( 5 tháng)
Liễu Yến là Nhan Uyển ( 3 tháng)
Mạc Hy là Nhan Doanh Doanh ( 1 tháng)
~~~Bốn năm sau~~~
Mạc Di, Liễu Yến cùng Nguyên Chỉ được truyền ngôi lên chức nữ hoàng.
Hai vị thái thượng hoàng ngồi ở phủ tướng quân chơi cờ, giáo Nhan Thư Hương cùng chơi.
Nhan Thư Hương hiện tại đã năm tuổi, nàng thừa hưởng sắc đẹp từ Mạc Di lần Nhược Ca, chọn lọc thật đẹp đôi mắt, cái mũi, cùng môi đỏ hồng nhuận, tóc đèn dài thẳng tắp. Nàng ngồi trên ghế cao hai chân đung đưa qua lại, rất hứng thú nghe hai ngoại tôn giáo cờ.
Lãnh Tình Xuyên cùng Nguyên U Vy ngồi khâu quần áo mùa đông cho bốn đứa nhỏ. Nhược Ca bên cạnh bị Nhan Manh Manh đu tay trái, Nhan Uyển đu tay phải, trên cổ còn thêm một cái Nhan Doanh Doanh.
Ba nàng không có hứng thú với cờ nhàm chán, chỉ muốn chơi chơi.
Giọng nói non nớt Nhan Manh Manh cất lên
" Mẹ, đại mẫu thân, nhị mẫu thân, tam mẫu thân, tứ mẫu thân đều thật bận bịu, không bồi chúng ta chơi!"
" Manh Manh, không nên trách các mẫu thân ngươi, các nàng làm đều vì bá tánh, thật to lớn trách nhiệm đâu"
Nhan Uyển chạy xuống đến bên hai bà ngoại, thật ngọt mà khen.
" Bà ngoại, áo bông bông thỏ thật đẹp, Uyển Uyển cùng muốn"
Nguyên U Vy xoa đầu nàng, cười vui vẻ không thôi.
" Được chúng ta sẽ làm tiểu thỏ bông cho Uyển Uyển thật nhiều "
Nhan Uyển vui vẻ ngồi giữ hai bà ngoại, cười đến không thấy mặt trời.
" Bà ngoại tốt nhất!"
Nhan Doanh Doanh hí hửng cười kéo tóc Nhược Ca như điều khiển robot.
" Mẹ, tứ mẫu thân, mụ mụ của ta đang ở kia, mau mau đến chỗ nàng"
" Được rồi, con còn bứt ta liền một cây tóc cũng không còn"
" Tiểu Hắc Tử, Doanh Doanh quá quấy, giúp giúp ta xem nàng, ta còn phải đi nấu cơm đâu"
Trong nhà không thiều người làm, nhưng các lão bà chỉ muốn ăn nàng cơm.
Nhan Doanh Doanh dẩu cái miệng nhỏ bất mãn, dang hai tay ra hướng Mạc Hy, muốn nàng ôm mình.
" Mụ mụ, bế"
Mạc Hy " hừ" một tiếng, mấy đứa nhỏ này thực phá đám nàng cũng Tiểu Hỗn Đản riêng tư, muốn nhiều ôm hôn cũng không thể.
Nàng cũng dang hai tay ra, bất đắc dĩ bế nàng lên.
" Không được quấy ngươi mẹ, nàng còn nấu cơm, Manh Manh, lại đây cùng tứ mẫu thân với muội muội đi chơi thôi"
Cuộc sống vui vẻ, náo nhiệt cứ thế diễn ra hằng ngày. Cùng những người quan trọng quây quần bên nhau ăn cơm có bao nhiêu hạnh phúc.
Trên cung bao nhiêu áp lực, về phủ áp lực đều trôi xuống sông, xuống biển.
Trong lòng Nhược Ca, các nàng là công chúa điện hạ cũng là bảo bối lão bà của nàng.
Hoàn.
( Truyện " Bảo bối là công chúa điện hạ" đến đây là hết rồi. Cảm hứng lúc đầu của bộ truyện này là 1x1 cặp đôi Nhan Nhược Ca x Mạc Hy, nội dung sẽ quay quanh hai nàng, cuối cùng không hiểu sao lại chuyển qua NP, làm Nhược Ca yêu nhiều người, lần đầu viết NP, tui thấy cũng rất thú vị, mới mẻ. Nhưng sau viết sâu, dài hơn, yêu nhiều người quá khó viết đối với tui, tình cảm nó dằn vặt lắm á:((.
Thôi coi như thử sức ~
Cảm ơn các độc giả đáng yêu đã luôn ủng hộ tui! )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro