Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78

Cảm giác bàn tay ấm áp, bụng cùng chân cũng nặng trĩu, Nhược Ca nhìn sang bên cạnh, ba người gác đầu nằm trên người nàng lần lượt là Mạc Hy, Liễu Yến, Khả Đồng Đồng. Nàng choàng tỉnh dậy, Khả Đồng Đồng cũng mơ hồ đã tỉnh, đôi mắt đỏ ươn ướt lệ còn vương nơi mí mắt, mắt đỏ lên vì khóc. Nàng khóc đến thương tâm, mỹ nhân khóc như hoa lê đái vũ, đẹp đến mê người, cũng khiến người người thương tiếc. Nàng không dễ biểu lộ cảm xúc, lại tiếc nở nụ cười, vậy mà nàng cười vì ta, khóc cũng vì ta.

Nàng đưa tay còn lại hướng tới Khả Đồng Đồng, nở nụ cười thật tươi tắn. Sinh khí như chảy lại vào thân thể, sắc mặt nàng trở nên hồng hào hơn, mỉm cười cũng thật đẹp mắt.

Khả Đồng Đồng nhìn nàng ngây ngô cười, nàng không lý do cũng theo nàng cười, tay đưa ra bắt lấy bàn tay của nàng.

" Khả Đồng Đồng, tiểu tỷ tỷ, rốt cuộc cũng có thể tỉnh dậy để nhìn thấy ngươi"

Khả Đồng Đồng choàng tới ôm nàng, nghẹn khóc thút thít.

" Người xấu xa...tên mặt trắng... không cho phép ngươi lại đi nữa, ai cũng không được cướp người của ta"

Liễu Yến cùng Mạc Hy nghe tiếng khóc sợ hãi tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở đồng thanh hỏi Khả Đồng Đồng: 

" Tỷ tỷ/ Tiểu tỷ tỷ ngươi làm sao lại khóc, nàng ngưng thở sao?"

Chưa kịp hoàn hồn gương mặt quen thuộc hiện hữu trước mặt, Liễu Yến cùng Mạc Hy kinh hô. Mạc Hy không kiềm chế được cảm xúc choàng ôm lấy nàng, cũng đi theo Khả Đồng Đồng khóc.

Liễu Yến chết chân đứng bất động, đôi mắt thằng lăng lăng nhìn nàng không rời. Đôi mắt dò xét ẩn chứa sự lo lắng, sốt ruột lại kiềm chế vui mừng.

Nàng muốn biết người này là linh hồn phía trước quay lại hay là người nàng yêu.
Dù sao đã một tháng Nhược Ca không tỉnh lại, mời thái y khám cũng không ra bệnh, chắc chắn là có liên quan đến phần linh hồn. Chuyện kì bí cũng không hiếm, không sợ nhất vạn chỉ sợ  vạn nhất.

Đôi mắt của nàng ánh lên như vì sao sáng, nụ cười rạng rỡ lại ấm áp, da cũng đã khởi sắc trở nên hồng nhuận rất nhiều.

" Tiểu Ca...là ngươi?"

Nhược Ca gật đầu, vẫy nàng lại gần.

" Liễu Yến, là ta. Ta đã trở lại."

Liễu Yến nhìn nàng, lại nhìn hai người nàng ôm trong vòng tay, quá đỗi vui mừng, nàng nhảy lên giường ôm lấy các nàng.

" Ta cũng muốn ôm !!! Bổn công chúa cũng muốn ôm!"

Nhược Ca ôm các nàng thật lâu, an ủi cũng thật nhiều, đôi mắt lại thường nhìn đến ngoài cửa như trông như ngóng.

Nàng không cần ta, người nàng yêu là nguyên chủ.

Nàng ngậm lại nước mắt, cổ họng nghẹn đắng, tiếng nói cũng ách.

Nàng xoa đầu, lại dịu dàng lau đi giọt nước mắt vương trên má của Mạc Hy, Liễu Yến cùng Khả Đồng Đồng. Nàng lựa chọn chấp nhận, chấp nhận sự thật rằng Mạc Di không cần nàng.

" Đừng khóc, ta hát cho các nàng nghe được không?"

Khả Đồng Đồng đưa cho nàng một chén nước, bảo nàng uống xong rồi hãy hát, cổ họng lâu không nói có thể rất đau, không cần quá cố sức.

Nàng gật đầu chấp thuận, lại tinh nghịch trả lời Khả Đồng Đồng câu cửa miệng quen thuộc của A Kì

" Yes Sir!"

------

" Ông trời ơi

Lẽ nào người không nhìn thấy rằng con rất yêu cô ấy sao?

Tại sao rõ ràng hai người yêu nhau đến thế

Người lại nỡ chia cắt họ chứ?

Ông trời ơi

Người ngàn vạn lần đừng lén lút nói cho cô ấy biết rằng

Trong vô số đêm đen tĩnh mịch

Có một người đang nhớ cô ấy

Ngày tháng sau này người phải chiếu cố cô ấy nhé

Tôi không ở bên cô ấy, người không được ức hiếp cô ấy

Đừng để người ta lại bước vào trái tim cô ấy

Rồi cuối cùng lại rời xa cô ấy

.....
Ông trời ơi

Có phải người đang thầm cười tôi không

Rõ ràng biết tôi không đủ sức bảo vệ cô ấy

Mà lại để chúng tôi gặp nhau

....
Hi vọng nỗ lực của tôi có thể đuổi kịp cô ấy

Ngày nào đó tôi có thể cho cô ấy một gia đình trọn vẹn

Nhưng nếu người sắp đặt người khác cho cô ấy

Tôi sẽ chúc phúc..."

( Vịnh Alaska - Lam Tâm Vũ )

Các nàng nghe đến lời bài hát, giai điêụ nghe có chút xa lạ nhưng chất chứa thật nhiều bi thương, tâm cũng đi theo lời bài hát trở nên nặng trĩu đau đớn. Ngày Nhược Ca hôn mê, các nàng nghĩ đến lại không ngừng khóc.
Một ngày, hai ngày, lại ba ngày,...tưởng chừng nàng đã đi mất, từ bỏ các nàng đi đến thế giới của nàng. Các nàng thay nhau trông chừng nàng, thấy thân thể hồng nhuận lại ngày càng xanh xao, hao gầy, các nàng cùng đi theo chết dần hy vọng.

May mắn thay các nàng đã đợi được người trở về.

Mạc Di ở bên ngoài đứng dựa lưng vào cửa, khẽ buông tiếng thở dài.

Ngày rằm ánh trăng tròn vành vạnh ngây ngô ấy tưởng chừng sẽ thay được mặt trời thắp sáng trần gian. Thật giống như nàng hiện tại, cố gắng toả sáng, lại bao nhiêu cùng không đủ, nàng chỉ mang đến tổn thương cho người nàng yêu.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro