Chương 37
Khả Đồng Đồng mơ màng tỉnh , hai tay dụi mắt lờ mờ nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mặt, nàng có tật xấu là mỗi khi ngủ dậy liền ngồi ngốc một chỗ thật lâu.
Đại não rốt cuộc đã thanh tỉnh, nàng vặn eo nhỏ khởi động , ánh mắt liền bị đống lửa thu hút mà nhìn chăm chú
A? Sao vẫn cháy thật tốt? Y phục? Y phục nàng phơi ở đống lửa cũng biến mất!
Khả Đồng Đồng hướng đến mỏm đá lớn tìm một thân tiểu bạch kiếm, hắn cư nhiên lại không ở đó.
" Không có..." Vừa nói nàng vừa hoảng loạn tìm kiếm xung quanh, hai tay nắm chặt y phục che kín người.
Nhược Ca nàng vốn ra ngoài săn một con thỏ rừng, vừa hay trông thấy thấy bộ dáng ngơ ngác chưa tỉnh ngủ của Khả Đồng Đồng . Nàng đứng đó nhìn vẫn là không muốn lên tiếng, cái nữ nhân ngồi ngốc nhìn vào một góc vô định thật lâu, nàng cũng liền ngốc một chỗ quan sát. Đến khi Khả Đồng Đồng hốt hoảng tìm kiếm, miệng không ngưng nói 'không có' Nhược Ca mới đáp lại nàng.
" Cái gì không có? Tìm ta?"
Khả Đồng Đồng theo phản xạ hướng tới chỗ phát ra thanh âm, mặt có chút không thoái mái nắm chặt y phục che lại thân thể.
Hắn tỉnh...tỉnh trước nàng.
" ... "
Nhược Ca nhận biết nàng vẫn là phẫn nam trang, hiểu ý mà quay lưng lại đem tiểu thỏ ôm lấy hướng ra ngoài .
" Trước mặc y phục, ta đem thỏ nướng cho ngươi ăn"
Nhược Ca lấy vải thừa chói lại chân tiểu thỏ đặt bên cạnh, mang con dao nhỏ nàng dùng kỹ năng nghiệp vụ đặc công mà có được trong nhà bếp ở phủ Liễu Yến hướng tới mỏm đá mài bén.
" Tiểu thỏ, là ta bất đắc dĩ phải đem ngươi nướng, ngươi đừng oán trách ta "
..........................
Khả Đồng Đồng chờ đợi đến nhàm chán, theo hướng Nhược Ca đi ra. Vừa trông thấy bộ dạng tiểu bạch kiếm xắn ống tay áo mài dao , Khả Đồng Đồng đi tìm chỗ ngồi một bên quan sát. Nàng cuối cùng cũng để ý đến tiểu thỏ có bộ lông màu xám nhạt, đặc biệt giữa đỉnh đầu còn có chấm trắng hình bán nguyệt đang giương đôi mắt đỏ đáng thương nhìn nàng.
Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng Khả Đồng Đồng cởi trói cho tiểu thỏ, bế nó vào lồng ngực.
" Ngươi không cần mài dao, ta không muốn ăn thỏ nướng"
Nhược Ca đình chỉ động tác đem con dao mài bén tiến gần Khả Đồng Đồng, vừa nói vừa đếm ngón tay
" Ngươi không thích thỏ nướng ta có thể làm thỏ hầm, thỏ xào,..."
Tiểu thỏ như hiểu ý Nhược Ca nói mà càng rúc sâu vào trong lồng ngực của Khả Đồng Đồng.
Nhược Ca đương nhiên hiểu ra vấn đề, đem con dao cất lại vào trong bao, chỉ ngón trỏ lên tiểu thỏ.
" Ngươi a, lại để tiểu mỹ nhân cứu giúp, thật không đáng mặt tiểu thỏ của Bao Chửng"
" ..."
Khả Đồng Đồng không đáp lại nàng, hai tay ôm tiểu thỏ ra ngoài hang động, Nhược Ca chỉ đành im lặng theo sau nàng.
Ra đến ngoài hang động, Khả Đồng Đồng đem tiểu thỏ đặt xuống đất.
" Ngươi mau đi, thấy tên mặt trắng như hắn phải biết trốn đi, biết không?"
Nhược Ca đen mặt, nàng cư nhiên lại trở thành tên mặt trắng dọa thỏ ?
Tiểu Thỏ dường như không có ý định đi, nó cố gắng nhảy vào vòng tay của Khả Đồng Đồng. Sau ba lần nhảy nó cũng thực hiện được ý muốn, Khả Đồng Đồng vươn tay ra ôm lấy nó.
" Ngươi không muốn đi? Ngoan, ta nuôi ngươi " Vừa nói nàng vừa nhẹ xoa thân hình mập mạp của tiểu thỏ.
Quả là tiểu thỏ của Bao Chửng, suy nghĩ hơn thỏ thường, hiện tại liền được mỹ nhân bao nuôi.
Nhược Ca đem thỏ từ tay Khả Đồng Đồng nhấc lên.
" Tiểu thỏ ngươi nên biết ơn tên mặt trắng ta nha, ta cho ngươi cùng nàng một chỗ"
Đưa tiểu thỏ trả cho Khả Đồng Đồng.
" Ngươi đặt cho nó một cái tên"
Khả Đồng Đồng nhìn Nhược Ca rồi lại nhìn sang tiểu thỏ, nhẹ vẽ trên môi một đường cong hoàn mỹ.
" Bao Chửng, tên của ngươi là Bao Chửng"
Nàng đứng hình trước nụ cười của Khả Đồng Đồng :' Nữ nhân này cũng biết cười, lại cười thật mỹ'
" Ta nói Bao Chửng ngươi vẫn còn nhớ a? Lại còn đem đặt tên cho nó"
Đem Bao Chửng ôm hướng vào trong động quay lưng lại với Nhược Ca, Khả Đồng Đồng khẽ ngượng ngùng bao biện.
" Là ta lười suy nghĩ nên tùy tiện lấy ý ngươi đặt tên thôi"
"..."
Ngươi nói cái gì cũng đúng.
Nàng lại một lần nữa lủi thủi theo sau Khả Đồng Đồng, vào đến hang Khả Đồng Đồng tìm rau dại trong giỏ tre đem cho Bao Chửng ăn. Nàng ngồi bên đống lửa chống cằm nhìn hai người một người một thỏ.
Thỏ được ăn còn bổn đặc công nàng nhìn nó ăn.
Bao Chửng đã được Khả Đồng Đồng bài trí tốt, đem phần rau dại nàng hái được đem xào, còn lấy ra trong giỏ một túi bột gạo làm thành mì. Đưa đôi đũa tre dự phòng của nàng đưa cho tên tiểu bạch kiếm đang ngơ ngác nhìn tiểu thỏ như muốn ăn tươi nuốt sống.
" Mau lại ăn, ngươi không cần ở đấy tranh giành với Bao Chửng"
Nàng ăn một miếng, lông mày khẽ nhăn lại. Nồi đất vẫn lưu lại mùi của thảo dược, đã rửa thật sạch mà không hết. Quay sang tên tiểu bạch kiếm thấy hắn ăn thật ngon miệng, Khả Đồng Đồng cũng an ủi được mấy phần, đem bát mì của nàng đưa cho hắn.
" Cho ngươi, ta không đói"
Nhược Ca nhận bát mì rau dại từ tay Khả Đồng Đồng, cười cười hướng sang tiểu thỏ Bao Chửng:
" Ngươi ghét bỏ mùi thảo dược? Để ta nướng nó cho ngươi ăn"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro