Chương 8
Sau đó các nàng được sắp xếp một chỗ ở trên thuyền, ngựa cũng được cột ở bên cạnh. Hồ Nhuận Ca ở đây tất nhiên cảnh giác vô cùng cao độ, nàng ở bên ngoài ngồi canh gác không để bất cứ kẻ nào tiến vào bên trong phòng.
Bởi vì vẻ ngoài của Hồ Nhuận Ca thanh tú, so với kẻ kia tên háo sắc thì hơn gấp nhiều lần cho nên được mọi cô nương trên thuyền để mắt đến. Nàng chỉ ở bên ngoài luyện kiếm một lát, ở phía bên kia thuyền lớn đã đầy ắp nữ nhân đến xem nàng.
Điều này khiến lão gia vô cùng tức giận, hắn ghen ăn tức ở bảo thuộc hạ không mang thức ăn đến cho Hồ Nhuận Ca xem như trừng phạt. Không chỉ có hắn ghen ghét mà Phương Lam Yên ở trong phòng từ cửa sổ nhìn ra cũng cảm thấy trong người đày một bộ vị chua.
Nàng không biết tại sao nhưng nhiều Hồ Nhuận Ca bị một đám nữ nhân vây quanh khiến nàng khó chịu, có thể là nàng ghét những nữ nhân hư hỏng kia dám đánh chủ ý lên nàng bằng hữu.
Hinh Di không chút ý vị liếc nhìn nàng biểu hiện, khóe môi đột nhiên đẩy lên một điệu cười khiến nàng cùng Hồ Nhuận Ca đột nhiên lạnh sống lưng.
Bọn họ ở trên thuyền đã được vài ngày, bình thường ngoại trừ việc lão gia hay đến làm phiền thì cũng không có chuyện gì lớn. Theo lời của ông lão lái thuyền thì chỉ qua một ngày nữa bọn họ sẽ ra khỏi vùng đầm lầy kia, nghe đến đây các nàng không khỏi vui mừng.
Đến tối, lão gia cho người mời các nàng đến thuyền lớn để đãi tiệc chia tay. Hồ Nhuận Ca vừa nghe xong đã biết không có chuyện gì hay ho nên định sẽ từ chối, nào ngờ Phương Lam Yên trước nàng một bước đã đồng ý.
"Nhuận Ca, hắn ta xem ra không phải người tốt. Chúng ta mượn cớ hắn làm bậy trừ khử cũng tốt." Phương Lam Yên là để ý tài sản của hắn đâu.
"Không, vạn nhất xảy ra chuyện chúng ta làm sao ứng phó?" Quả nhiên bị nàng từ chối.
"Nhưng hắn khẳng định đánh chủ ý lên Hinh Di, ngươi để yên sao?" Phương Lam Yên đã để ý rất lâu, kia đồ ăn đưa đến cho Hinh Di toàn bộ đều là thượng hạng.
Phương Lam Yên biết rõ điểm yếu của nàng chính là muội muội, vừa nghe đến câu này nàng liền siết chặt thanh kiếm nhìn đến Hinh Di đang ở cùng Hinh Ứng chơi đùa.
"Ngươi bảo vệ được các nàng chứ?" Nàng nhìn qua người kia hỏi.
"Chắc chắn."
"Nhờ ngươi."
Hồ Nhuận Ca sẽ không để yên cho kể nào dám có một ý định lên người nàng muội muội, kể cả có là nghĩ thôi cũng không được. Nàng đoán đồ ăn ở bữa tiệc chắc chắn đã bị bỏ thuốc, còn có rượu. Tốt nhất nàng vẫn là không nên đụng bất cứ cái gì.
Trời rất nhanh đã tối, thuộc hạ của lão gia đã ở cửa đợi các nàng. Trước khi đi Hồ Nhuận Ca đã đưa cho Hinh Di chủy thủ của mình phòng hờ bất trắc, Phương Lam Yên khoát tay nàng diễn thành một bộ phu thê giao hảo vô cùng hạnh phúc.
Hinh Ứng cũng được nàng bế lên, bốn người thành công giả thành kia gia đình hạnh phúc. Nhất phu hai phụ một con.
Mạn thuyền lớn tiếng nhạc xập xình vô cùng náo nhiệt, người bên trong thoát loạn nhảy nhót giống như vũ hội. Không kẻ nào mặc trên người y phục đầy đủ, nếu không thiếu quần chính là thiếu áo. Cục diện giống như lầu xanh một bộ.
Hồ Nhuận Ca đã lập tức dùng tay che mắt Hinh Ứng khi các nàng bước vào, Hinh Ứng cũng chính là không quan tâm đám này người lớn, mà chui rúc vào người nàng ngủ gật.
"Các vị đã tới rồi, xin mời ngồi." Lão gia đang ở trên người nữ nhân làm chuyện xấu hổ thì thấy các nàng, hắn ta thậm chí còn không hề ngừng lại mà giơ tay chào các nàng.
"Ta đột nhiên thấy hối hận rồi." Phương Lam Yên nhìn toàn diện chỉ biết nhắm mắt thở dài.
"Ngươi đến giờ mới cảm nhận được sao?" Hồ Nhuận Ca đáp nàng trong khi vuốt lưng Hinh Di trấn an.
Đám nữ nhân nhìn thấy Hồ Nhuận Ca thì ánh mắt hiện lên vẻ thèm thuồng, hết người này đến kẻ khác tìm cách muốn ngồi cạnh nàng. Rốt cuộc đều bị Phương Lam Yên liếc đến bỏng da thịt mà thối lui.
Lão gia nhìn nữ nhân đều bị nàng thu hút thì tất nhiên không vui, hắn sai người mang rượu cùng thức ăn đến cho các nàng. Nhìn một bàn đầy rượu thịt, Hồ Nhuận Ca cái gì cũng không có động vào. Mắt đều hướng lão gia lén lút dò xét.
"Các vị, hôm nay là ngày cuối cùng. Ta kính các ngươi một ly." Lão gia nhìn các nàng cái gì cũng không động thì chủ động mời rượu.
"Kia lão gia, nhà ta phu quân cùng tiểu muội không biết uống rượu. Ta thay bọn họ kính ngươi." Phương Lam Yên nhanh nhẹn hướng hắn đưa rượu rồi một ngụm uống hết.
Lão gia bị lời của nàng đánh gãy thì tức giận, nhưng khi thấy Phương Lam Yên đã uống hết rượu thì lại cười gian xảo. Bữa tiệc kéo dài thêm 1 khắc sau đó, cả người Phương Lam Yên cảm thấy không thoải mái. Nàng dựa vào người Hồ Nhuận Ca thở dốc.
"Phương Lam Yên, người như thế nào?" Hồ Nhuận Ca biết rằng nàng đã dính bẫy, chỉ có thể sâu kín nhỏ giọng gọi nàng.
"Ta không khỏe, chúng ta nhanh chút rời khỏi đây." Nàng má đã biến hồng, hơi thở nóng ấm lại phả vào cổ Hồ Nhuận Ca.
Hồ Nhuận Ca biết chuyện đã chuyển biến liền đỡ lấy Phương Lam Yên đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng chân còn chưa bước đến cửa đã bị kiếm kề vào cổ, uy hiếp lùi lại.
"Tiệc còn chưa tàn, các ngươi muốn đi đâu?" Lão gia đứng dậy, hắn ta cười lớn rung lắc hạ thân mình.
"Phương Lam Yên, ngươi cố gắng tỉnh táo rời đi trước. Ta ở lại xử lý bọn chúng." Nàng nói với Phương Lam Yên.
"Hảo, ta vẫn còn ổn." Tuy hai mắt đã sớm mờ nhưng nàng vẫn còn sót lại chút tỉnh táo.
Giao lại Hinh Ứng cho Hinh Di, Hồ Nhuận Ca rút kiếm hạ hai tên thuộc hạ hướng bọn họ kề kiếm. Đầu rơi xuống sàn, máu chảy thành dòng lại không hề dọa đám người kia hoảng loạn.
Thấy chuyện này không hề đơn giản chút nào, nàng liền thận trọng đưa ba người kia rời khỏi mạn thuyền trước. Sau đó nàng trở lại bên trong, thuộc hạ bên trong đã đông gấp bội. Hồ Nhuận Ca còn cảm nhận được đám người này cũng là tu chân giả, có điều tu vi còn kém nàng gấp 3 lần.
Hóa ra đây là lý do mà tên lão gia không hề sợ hãi trước nàng, chỉ rất tiếc cho hắn chính là nàng dư sức xử lý đám hạ cấp tu chân kia.
Nhìn thấy bộ dáng Hồ Nhuận Ca thư giãn, đám thuộc hạ cảm thấy có chút không đúng. Nhưng với tu vi của bọn chúng lúc này căn bản không thể đánh giá được tu vi thật sự của nàng, vì vậy khiến lòng người vô cùng hoang mang.
"Còn chờ cái gì? Giết hắn ta!!!" Lão gia nhìn thuộc hạ không dám động thủ liền la lớn.
Một đám hơn 50 tên tu chân giả hạ cấp xông đến chỗ nàng, chỉ thấy Hồ Nhuận Ca một sự sợ hãi cần thiết cũng không có vung kiếm. Hơn 10 tên đã bị cắt bay nửa người ngã xuống đất, máu chảy bắt đầu nhiều hơn làm mấy kẻ bên trong hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro