Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Theo chỉ dẫn của Khiêm Uyển các nàng đi đến được tầng cao nhất của nhà nghỉ, nơi này cùng một cung điện giống nhau như đúc. Kiến trúc vô cùng chắc chắn, lại mang đến cảm giác ấm cúng không ngờ. Ở giữa phòng chính là Phi Hỉ, nữ nhân trầm ổn như nước đang nhìn các nàng.

"Ngươi bất quá là Phi Hỉ chân nhân đi?" Hồ Nhuận Ca tiến đến trước mặt nàng mở miệng.

"Phải, ngươi có gì trao cho ta sao?" Trước khi Khiêm Uyển đưa các nàng đến đây đã sớm phân phó ngươi đi báo cho Phi Hỉ.

"Kia, sư phụ muốn ta giúp nàng đưa nó cho ngươi." Hồ Nhuận Ca đưa tay lấy ra ngọc bội, đưa cho Phi Hỉ.

Nhận được ngọc bội, nàng cũng lấy chính ngọc bội của mình ra. Hai cái đều giống nhau như đúc, chỉ có khác dòng chữ được khắc trên đó. Một là Liêm Ngưng, một chính là Hỉ Nhi.

"Hỉ Nhi?? Ngươi không phải tên là Phi Hỉ hay sao?" Thắc mắc Hồ Nhuận Ca hướng nàng hỏi.

"Chính là tên gọi nàng dùng để gọi ta suốt một trăm năm." Phỉ Hỉ khóe miệng nở một nụ cười chua chát.

Hai trăm năm về trước, tại căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng có một đôi nữ nhi sống chung một nhà, cùng nhau lớn lên. Một nữ nhi vẻ ngoài năng động, thích cười luôn luôn đi xung quanh nghịch phá, một nữ nhi lại âm trầm như nước, luôn tìm cách che chở cho người kia.

Nữ nhi âm trầm kia, chính là Phi Hỉ, còn đứa nhỏ nghịch ngợm còn lại là Liêm Ngưng. Các nàng là cô nhi khi vừa mới chào đời, được một nông dân nhặt về nuôi lớn. Hằng ngày chính là ở trong nhà tự chơi cùng nhau, cho vơi bớt buồn chán.

Qua được mười năm, sau khi người nông dân kia rời khỏi cõi đời. Các nàng cũng quyết định đi tìm một cuộc sống mới, hai nữ nhân tay trói gà không chặt đi đến kinh thành. Một người bởi vì luôn thích tự do đã gia nhập Kiếm Luân phái, một người lại vì muốn mạnh mẽ để che chở người kia cho nên gia nhập Linh Hàn phái.

Cho dù môn phái khác biệt nhau nhưng cả hai đều tìm cách gặp mặt, Phi Hỉ năm đó bởi vì lo lắng tu luyện cho nên đã dần không đi gặp Liêm Ngưng. Để nàng chờ đợi mình suốt gần mười năm ròng rã, sau khi nàng đã đủ mạnh mẽ liền đi tìm Liêm Ngưng.

Bị bỏ rơi một khoảng thời gian dài, Liêm Ngưng dường như không còn muốn ở cạnh Phi Hỉ nữa. Chính là nàng hằng ngày mặt dày mày dạng đi tìm Liêm Ngưng, qua không bao lâu cả hai người lại lần nữa trở nên thân thiết.

Hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, ở cạnh nhau bao nhiêu năm xác thực sẽ nảy sinh tình cảm. Mà người nhận ra điều này trước chính là Liêm Ngưng, nàng từ nhỏ luôn vô cùng thẳng thắn cho nên đã bày tỏ chính mình cảm xúc với Phi Hỉ.

Năm đó Phi Hỉ đồng ý, nhưng lại không dám chính mình đối mặt tình cảm. Nàng vì vậy đã một lần phải lòng nam nhân, phản bội lại Liêm Ngưng. Chuyện nhanh chóng bị phát hiện, Liêm Ngưng chịu tổn thương đến mức tự đi tìm cái chết. May mắn được muội muội tông môn ngăn cản, chính là Hàm Duy năm đó vừa mới gia nhập Kiếm Luân phái.

Kể từ đó Liêm Ngưng từ chối gặp mặt Phi Hỉ, thậm chí còn không muốn nghe đến tên nàng. Mỗi lần cả hai vô tình gặp được nhau ở trên đường Phi Hỉ đều nhận được ánh mắt căm hận của Liêm Ngưng dành cho mình.

Mà Phi Hỉ sau đó phát hiện ra chính mình đã luôn yêu nữ nhân ngây thơ,thánh thiện kia, chỉ là không nhận ra. Nhưng đã quá muộn, một lần lừa dối chính là trăm năm không lần gặp lại. Cho đến tận hôm nay, Hồ Nhuận Ca mang ngọc bội đến, Phi Hỉ cũng chẳng thể nhìn thấy mặt Liêm Ngưng.

"Đây chính là tự ngươi chuốc lấy." Hồ Nhuận Ca nghe xong câu chuyện liền không kiêng nể mắng nàng.

"Phải, chính là tự ta chuốc lấy." Phi Hỉ bị mắng cũng không tức giận, ngược lại còn thấy thoải mái, ít ra thì cuối cùng cũng có ai đó thật sự thấy được con người thật của nàng mà mở miệng mắng một câu.

"Năm đó, chính là ngươi đã khiến cho tỷ tỷ ta hằng ngày khóc lóc đến hao tâm tổn sức. Đến nỗi phát tâm bệnh?" Hàm Duy chưa từng biết chính Phi Hỉ là người đó, nàng chỉ biết bản thân luôn muốn tìm người này mà đánh chết hắn.

"Ta biết, bản thân ta là một kẻ tệ hại, chỉ là ta luôn mong có cơ hội sửa chữa. Hồ Nhuận Ca, ngươi nói ta biết. Liêm Ngưng bây giờ đang ở đâu?" Phi Hỉ hai tay siết hai mảnh ngọc bội, giống như cầu xin nhìn nàng.

"Nàng đang nằm cạnh một căn nhà cũ kỹ sâu trong rừng." Hồ Nhuận Ca cúi đầu.

"Nàng...."

"Đã chết."

Phi Hỉ như không tin nhìn nàng, giống như muốn nàng nói đây chỉ là lời nói dối, chỉ tiếc Hồ Nhuận Ca một câu cũng không nói thêm. Nàng như một tòa tháp sau nhiều năm kiên cố cuối cùng cũng sụp đổ, giọt lệ ấm nóng từ khóe mắt rơi xuống lăn dài trên khuôn mặt chứa đầy đau khổ.

"Tên của ngươi chính là lời cuối cùng nàng nói, ngọc bội này cũng chính nàng trong lúc lâm chung nhờ ta đưa cho ngươi. Cứ xem như nàng hận ngươi cũng không muốn ngươi sẽ quên đi nàng." Hồ Nhuận Ca nói rồi cùng mọi người rời đi, để lại Phi Hỉ khóc tê tâm liệt phế.

Phương Lam Yên nhìn thái độ của Hồ Nhuận Ca xác thực là không vui, nàng vì thế đi lên trước hỏi:" Ngươi rất ghét nàng đi?"

"Đúng vậy, người phản bội là nàng ta. Hiện tại chính mình nhận khổ sở là do tự mình chuốc lấy, ta chỉ cảm thấy đáng thương cho sư phụ ta. Ngốc nghếch yêu một người như vậy, lại phải nhìn thấy nàng phản bội mình." Hồ Nhuận Ca trước giờ đối với những kẻ phản bội luôn có cái nhìn vô cùng xấu, cho dù là bất đắc dĩ hay không thì phản bội chính là phản bội. Không có tha thứ.

Phương Lam Yên nhìn nàng tức giận như vậy chỉ có thể im lặng đi bên cạnh, chợt nghĩ nếu như Hồ Nhuận Ca biết nàng phản bội thì lúc đó chính là như thế nào? Có hay không giống như Phi Hỉ Liêm Ngưng, một trăm năm bất kiến. Hay là một kiếm giết chết chính mình? Cho dù như thế nào thì cũng sẽ khiến Phương Lam Yên tâm can nát vụn.

Bởi vì đã bị loại cho nên Kiếm Luân phái cũng sẽ phải rời khỏi Đại Tái Tu Chân, các nàng hiện đang ở trong phòng dọn dẹp một chút đồ đạc để rời đi.

Khiêm Uyển vẫn cứ im lặng ở bên cạnh chờ đợi tiễn các nàng, cho dù là tiếc nuối vì Hinh Di thì nàng vẫn sẽ chúc phúc. Một tình yêu đẹp không cần phải là hai bên đáp lại lẫn nhau, mà chính là dù ở một phía nhưng vẫn sẽ chúc người kia hạnh phúc.

Nhiều người sẽ cho rằng Khiêm Uyển quá cao thượng, thực ra cao thượng hay không thì cũng vẫn không thể nhận được tình cảm từ Hinh Di. Nếu đã vậy, chi bằng cùng nàng tạo ra một hình tượng tốt đẹp, cho dù sau này nàng có yêu ai thì trong tâm vẫn sẽ luôn nhớ đến Khiêm Uyển với một hồi ức đẹp đẽ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro