Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Trở về phòng, đại phu cũng đã đến, hắn nhanh chóng chẩn bệnh cho các nàng:" May mắn loại độc này không phải quá khó giải, ta trước một chút giúp các nàng đẩy độc ra ngoài. Sau này uống một chút dược sẽ khỏi hẳn." Đại phu xem ra tay nghề cao thâm, hắn ở giúp cả hai người đẩy độc ra ngoài chỉ mất chưa đến hai khắc.

"Với tình hình như vậy, ta e các nàng sẽ không thể đấu tiếp vòng sau. Phải mất một thời gian mới hoàn toàn hồi phục được."

"Cảm ơn ngươi, đại phu." Hồ Nhuận Ca hướng hắn cảm tạ, liền trong miệng chảy ra một dòng máu tươi.

"Ngươi cũng bị thương sao? Mau đến để ta giúp người chữa."

"Vậy phiền ngươi." Hồ Nhuận Ca cũng không từ chối.

Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ đại phu liền cáo biệt, để lại các nàng ở trong phòng. Hồ Nhuận Ca nhìn một chút Hinh Di đang cùng Hàm Duy giúp đỡ hai người kia thay đổi y phục. Nàng một chút tiếng động cũng không gây ra liền rời khỏi phòng. Nửa ngày sau trở lại, trên người nàng dính đỏ máu.

"Ngươi...là đi tìm bọn họ báo thù?" Hàm Duy vừa nhìn thấy nàng đã bị dọa cho thất kinh.

"Ta chỉ là dùng chính ám khi của chúng hạ chúng thôi." Hồ Nhuận Ca cũng không phải kẻ ngốc mà trực tiếp đi tìm người, chưa nói đến chưởng môn của Hồ Ảnh phái là tu vi Nguyên Anh, còn có rất nhanh sẽ bị người khác phát hiện. Đến lúc đó chính nàng sẽ bị cấm thi đấu.

"Vậy máu trên người ngươi?"

"Là khi bọn chúng chết rồi bị ta phanh thây ném cho Lục Xà phi tang xác." Hồ Nhuận Ca mắt không chớp, tim không đập đáp.

Hàm Duy bị tàn bạo Hồ Nhuận Ca dọa tới không nói nên lời, chỉ nhìn nàng đi vào phòng tắm rửa sạch máu rồi thay y phục. Lần nữa bước ra chính là Hồ Nhuận Ca hằng ngày nàng nhìn thấy hiền lành, vui vẻ.

Nàng đi đến giường bệnh xem xét Phương Lam Yên cùng Hinh Ứng, sắc mặt so với lúc trước đã có chút huyết sắc. Tuy rằng vẫn còn tái nhợt.

"Ngươi gặp ác mộng sao? Chân mày nhíu chặt như vậy?" Nhìn chân mày của Phương Lam Yên dính vào nhau nàng mỉm cười dùng tay xoa xoa giúp nó giãn ra.

"Đại tỷ, ngươi đừng lo lắng quá. Đại phu đã nói sẽ không sao." Hinh Di nhìn ánh mắt nàng lại cầm tay an ủi.

"Ta biết, muội không cần lo cho ta." Đáp lại, Hồ Nhuận Ca nở một nụ cười.

Tối hôm đó cả nhà nghỉ chấn kinh khi Hồ Ảnh phái còn chưa kịp rời đi nhà nghỉ đã biến mất không dấu vết, trong phòng nghỉ còn có bê bết máu. Vệ sĩ lại tìm thấy độc bên trong thức ăn cùng nước uống của bọn họ.

Người bị nghi ngờ đầu tiên chính là Kiếm Luân phái vừa rồi bị bọn họ hại trúng độc hai người, nhưng không có bất cứ bằng chúng nào để chứng minh. Cuối cùng chính là thông báo ra ngoài, chưởng môn Hồ Ảnh phái vì bị tước quyền thi đấu vĩnh viễn cho nên đã nghĩ quẫn hạ độc toàn bộ đệ tử, sau đó tự mình tìm đường chết.

Những môn phái còn lại bởi vì chuyện này mà bắt đầu dè chừng Kiếm Luân phái các nàng, dù có phải các nàng làm hay không thì việc Hồ Nhuận Ca tàn bạo ra tay giết người rồi cướp linh khí cũng đủ khiến bọn họ lo sợ.

Qua mấy ngày sau, Phương Lam Yên cuối cùng cũng tỉnh dậy. Hồ Nhuận Ca lúc đó gấp đến độ tay chân lúng túng.

"Ta cũng không phải bị thương quá nặng, ngươi làm sao lại lo lắng như vậy?" Vỗ tay nàng trấn an, Phương Lam Yên buồn cười.

"Ta..chỉ là sợ ngươi có chuyện. Như vậy ngươi kêu ta sau này phải làm sao?" Nàng ánh mắt vô tội nhìn nàng, nũng nịu.

"Được rồi, không có trách ngươi." Hồ Nhuận Ca làm nũng chính là điểm yếu của Phương Lam Yên.

Hinh Ứng cũng tỉnh dậy sau đó vài canh giờ, sau khi uống tốt dược thì các nàng đã có thể đi dạo xung quanh một chút.

"Lần này hai người phải ở lại xem Nhuận Ca thi đấu rồi." Hàm Duy bắt đầu bàn bạc.

"Ta không sao, dù gì cũng vừa mới đột phá Trúc cơ. Ta có thể một mình thi đấu."

"Nhưng vòng thi sắp tới chính là đấu tiếp sức. Ngươi khẳng định trụ được sao?" Đấu tiếp sức chính là năm đệ tử của môn phái sẽ lần lượt lên thi đấu, nếu bị loại sẽ đến người tiếp theo lên tiếp tục đấu. Đến cuối cùng môn phái nào vẫn còn người trụ lại sẽ chiến thắng.

"Đã đến tứ kết rồi, ngươi nghĩ ta bỏ cuộc còn được sao?" Hồ Nhuận Ca hỏi, nàng mục tiêu chính là chung cuộc. Mới chỉ đến tứ kết liền dừng lại thì chính là có lỗi với sư phụ nàng.

"Hảo, tùy ngươi vậy." Hàm Duy cũng quản không nổi Hồ Nhuận Ca.

Đã đến ngày thi đấu, Hồ Nhuận Ca một mình lên sân chào hỏi đối thủ của mình. Đám người Phi Tu phái nhìn một mình nàng lên sân thì có chút giật mình, đây chính là có tự tin sẽ thắng bọn họ đi. Danh tiếng Hồ Nhuận Ca bọn hắn đã nghe qua, là đệ tử duy nhất đạt Trúc cơ mà không phải từ Linh Hàn phái cùng Ôn Thần phái. Nói nàng không tự tin thì đúng là nói láo đi.

Sau khi ở sân đấu gặp mặt xong, Hồ Nhuận Ca đứng nhìn người đầu tiên bước ra đấu với nàng. Đó là một nam tử khuôn mặt mềm mại nữ tính, nghe cách hắn nói chuyện khẳng định là một người học thức không tồi.

"Hồ cô nương, xin hãy nhẹ tay." Bất quá hắn chỉ mới đến Luyện khí bậc 4, khoảng cách với nàng quá khác biệt cho nên mới khách sáo nói một câu.

Hồ Nhuận Ca gật đầu, nàng sau đó không có nói thêm gì trực tiếp chuẩn bị chiến đấu. Kiếm trên tay lần nữa được bao phủ bởi một tầng linh lực, tuy vậy sát khí cũng không có dày đặc như lần đấu cùng Hồ Ảnh phái.

Đối phương cũng đã xuất vũ khí, hắn vũ khí chính là một đôi côn nhị khúc. Cho đến khi trọng tài bắt đầu trận đấu, hai bên vẫn chỉ đứng nhìn nhau một lúc lâu. Sau đó vẫn là Phi Tu phái ra tay trước, hắn đạp lên sân đấu nhảy cao hướng nàng đánh xuống.

Hồ Nhuận Ca không có di chuyển, nàng dùng một kiếm đỡ hai cái côn nhị khúc. Vô cùng dễ dàng, giống như kia vũ khí không mang đến bất kì áp lực nào cho nàng.

Xoay một vòng kiếm đã thành công đoạt được côn nhị khúc ném ra ngoài, nam tử kia thấy vậy liền kinh ngạc. Đây chính là thực lực của Trúc cơ sơ kỳ sao? Còn chưa kịp hiểu cái gì, cả người hắn đã bị đá một cước bay ra khỏi sân đấu.

"Phi Tu phái bị loại một người!!!" Trọng tài hô lớn, khán giả nhìn một màn đấu chưa quá hai cái chớp mắt thì vỗ tay ầm ĩ.

Người tiếp theo từ Phi Tu phái bước lên, lần này chính là một nữ nhân. Nàng ta ngoại hình có hơi bí ẩn, áo choàng trùm kín người không một kẻ hở. Tu vi vừa bước qua được Luyện khí bậc 7.

Trận đấu tiếp tục, nữ nhân vừa bắt đầu đã triệu hồi ra một con Bạch Xà lớn. Nó ở trước mặt nàng xì xì mấy cái trêu ngươi, Lục Xà ở bên trong kiếm nhìn thấy như vậy liền tức giận.

Hồ Nhuận Ca nhìn thanh kiếm của mình run lên thì buồn cười, bình thường nhát gan như vậy nhưng bị kẻ khác trêu một chút thì lại tức giận rồi. Dù là vậy Hồ Nhuận Ca cũng không có triệu hồi Lục Xà, nàng chỉ phi kiếm để nó bay xung quanh chủ tớ của Bạch Xà.

Nữ nhân kia không biết nàng định làm gì, nhưng khi thấy trên tay nàng không còn cầm kiếm thì liền ra lệnh cho Bạch Xà tấn công. Con rắn nghe lệnh lập tức lao đến há to miệng muốn nuốt nàng liền bị thanh kiếm của nàng bay đến chặn ngang họng.

Nó ra sức muốn cắn nát thanh kiếm nhưng vô dụng, Hồ Nhuận Ca chỉ nói một câu:" Đều là dùng xương của con gấu tu vi Trúc cơ, ngươi cắn không nổi." Lời nói xong nàng bật người dùng cước đá vào thân Bạch Xà khiến nó té ngã ra sau bất tỉnh.

Nhìn yêu thú của mình dễ dàng bị hạ gục như vậy nữ nhân áo choàng bắt đầu hành động, nàng ta đưa lên hai bàn tay với bộ móng vô cùng dài và sắc nhọn. Đây gọi là ma trảo đi.

Nàng đạp chân lấy đà phóng tới trước mặt Hồ Nhuận Ca, hai bàn tay nhanh chóng muốn cào vào người nàng nhưng lại bị kiếm chặn ở giữa. Cả hai người đứng yên một chỗ bắt đầu chơi đấu sức, nữ nhân kia dồn lực để bàn tay mình có thể cào trúng người Hồ Nhuận Ca, còn nàng thì lại dùng kiếm đẩy ra.

Dằng co một hồi lâu, cuối cùng nữ nhân cũng kiệt sức mà rời khỏi người nàng. Có vẻ là cạn linh lực rồi đi, Hồ Nhuận Ca vì vậy đã dùng vỏ kiếm đánh nàng một chiêu bay ra ngoài.

"Phi Tu phái bị loại hai người." Khán giả lại được dịp hò reo, trận đấu này xem rất mãn nhãn đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro