Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Hồ Nhuận Ca bị thương từ Trung Ỷ Liên cũng không ít cho nên đi được vài bước liền giống như sắp đổ. May mắn Phương Lam Yên đỡ lấy nàng.

Sau khi đem người trở về phòng, Hồ Nhuận Ca nhận được chữa trị từ đại phu của cuộc thi. Sau khi được băng bó và trị nội thương, các nàng ngồi lại bàn bạc.

"Yên nhi, ngươi đã làm gì Trung Ỷ Hoàng khiến hắn đầu hàng như vậy?" Hồ Nhuận Ca biết rõ với tu vi của Trung Ỷ Hoàng sẽ không dễ chịu thua trước các nàng.

"Ta dùng trường tiên hút hết linh lực của hắn." Đút dược vài miệng nàng, Phương Lam Yên đáo.

"Ra là vậy."

Lúc Trung Ỷ Hoàng bị trường tiên trói chặt, Phương Lam Yên đã dùng chiêu thức mới của mình vừa khám phá ra từ từ rút linh lực từ tay hắn. Chuyện này rất dễ dàng vì lúc đấy Trung Ỷ Hoàng đang vận linh lực đầy tay để hướng Tiểu Hồ một chưởng.

Chiêu thức này tuy vô cùng tốt nhưng nếu như trường tiên trói không đủ chặt sẽ khiến người sử dụng bị phản phệ ngược lại mà tiêu hao hết linh lực hiện có.

"Nhuận Ca ta nói ngươi, biết bao nhiêu yêu thú mạnh mẽ không ký khế ước, lại đi nuôi con rắn nhát gan nhiều thiên địch kia?" Hàm Duy lúc này mới nhắc lại chuyện nàng gặp thiên địch.

"Lục Xà không phải nhát gan, chỉ là nỗi sợ truyền lại rất nhiều đời rồi." Hồ Nhuận Ca cười cười.

"Thế thì đừng hỏi tại sao Tiểu Hồ khinh thường nó." Phương Lam Yên thêm vào.

Bởi vì trận thắng vừa rồi Kiếm Luân phái xuất sắc được vào vòng bán kết 2, chỗ ở cũng bắt đầu được dọn đến tầng cao hơn. Tiện nghi cũng ngày một nhiều, vệ sĩ cùng đã đông hơn.

Ở tầng thứ 30, các nàng bắt đầu gặp được những môn phái thuộc tầm cao, tuy vẫn chưa nhìn được tầm cực phẩm như Linh Hàn phái nhưng như vậy cũng là quá tốt rồi. Ở tầng này còn có một phòng đấu giá vật phẩm, nơi này dùng để những môn phái dành về đan dược hoặc là những bộ phận của yêu thú. Hoặc là vũ khí tốt hoặc yêu thú tu vi cao.

Hồ Nhuận Ca chính là để mắt đến việc đấu giá này, trong những bộ tiểu thuyết nàng xem được thì nhân vật chính sẽ phất lên nhờ vào đồ vật trong các buổi đấu giá. Cho nên nàng muốn dùng sàn đấu giá này gia tăng thêm thực lực.

Nghĩ là làm tối hôm đó nàng tiến thẳng vào sàn đấu giá, người đến từ những môn phái đông nghịt đang ồn ào ra giá cho một cây chủy thủ bằng vàng ròng. Tìm một chỗ ngồi ở gần cuối, Hồ Nhuận Ca xem xét một hồi.

Đồ vật tiếp theo là một cầu linh khí của một con yêu thú, người điều hành cuộc đấu giá bắt đầu nói:"Đây chính là linh khí của một con Bạch Hổ, nó có tu vi Trúc cơ đỉnh phong vừa được bắt giữ ở một ngọn núi xa. Vốn dĩ ban đầu có hai con nhưng trong lúc truy đuổi đã để một con chạy thoát, hiện tại đó là hai con Bạch Hổ duy nhất còn chưa Độ Kiếp thành người. Giá khởi điểm là một trăm vạn." Hồ Nhuận Ca nghe tới đây thì bắt đầu cảm thấy trùng hợp.

Bạch Hổ trong người nàng bắt đầu gầm lên mấy tiếng nhưng chỉ có nàng là nghe được, có vẻ như lần đó nàng gặp được nó chính là lúc nó vừa trốn được truy bắt của đám người này.

Mọi người trong sàn đấu giá bắt đầu ồn ào, phải nói Bạch Hổ từ một trăm năm trước đã vô cùng hiếm, một phần bởi vì con người săn bắt, phần còn lại chính là bọn chúng đã tu luyện đến Độ Kiếp sau đó biến thành người. Dẫn đến việc duy trì nòi giống không còn nữa.

"Bạch Hổ đại ca, ngươi thực sự muốn ta lấy linh khí của muội muội ngươi về?" Hồ Nhuận Ca ở trong lòng nghe được giọng nói của Bạch Hổ.

Bởi vì nhờ tu luyện bên trong linh khí của Hồ Nhuận Ca, Bạch Hổ rất nhanh lên cấp. Nó hiện tại đang đạt Kim Đan trung kỳ, nó cũng đã nói tiếng người được một thời gian. Nhưng hầu hết thời gian nó chưa từng muốn cùng nàng trò chuyện.

"Nàng là người thân cuối cùng của ta, có được linh khí của nàng ta có thể mang nàng vào bên trong người ngươi trú ẩn. Sau khi tu luyện xong sẽ có thể một bước trở thành người." Bạch Hổ đáp.

"Không phải, ngươi hiện tại xem ta là cái nhà chứa sao?!?" Hồ Nhuận Ca bức xúc, bởi vì sự xuất hiện của Bạch Hổ đã khiến tu vi của nàng chậm chạp đi một nửa. Bây giờ con mang theo muội muội hắn, khẳng định nàng tu vi sẽ dậm chân tại chỗ.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ nhường lại cho nàng. Ngươi tu vi vẫn sẽ như vậy không có bị cướp đi." Bạch Hổ cũng không phải không nói lý lẽ, hắn định sẽ nhường lại này tu vi cho muội muội trước.

"Hảo, ta giúp ngươi lần này. Ngươi cũng nợ ta một lần." Hồ Nhuận Ca thấy dáng vẻ của nó thật giống mình luôn bảo vệ em gái, vì vậy mới quyết định giúp.

"Hiện tại chúng ta bắt đầu đấu giá." Người điều hành gõ búa bắt đầu.

"Hai trăm vạn!!" Một nam nhân giơ bảng hô to.

"Hai trăm vạn của vị đại nhân này!!"

"Ba trăm vạn!!" Thêm một người nữa ra giá.

"Ba trăm vạn cho chưởng môn Hồ Ảnh phái!!!"

"Bốn trăm vạn!!!" Nam nhân kia lại ra giá.

"Năm trăm vạn!!!" Vị chưởng môn Hồ Ảnh phái có vẻ không thiếu tiền, tu vi nhất định cũng không cần thêm linh khí yếu ớt này nhưng lại muốn cùng hắn tranh giành.

"Sáu trăm vạn!!!"

"Bảy trăm vạn!!!"

"Tám trăm vạn!!!"

"Một ngàn vạn!!!" Hai người cứ day dưa không dứt cho đến khi chưởng môn Hồ Ảnh phái chốt giá cuối cùng. Nam nhân kia có vẻ cũng đã bỏ cuộc.

"Một ngàn vạn lần một!!!...." Người điều hành bắt đầu lên tiếng đếm.

"Hồ Nhuận Ca, ngươi muốn làm gì?" Bạch Hổ thấy nàng vẫn chưa ra giá thì sốt sắng.

"Ngươi gấp cái gì? Đến cuối cùng mới vui chứ!!!" Nàng nói với nó, khóe miệng đã bắt đầu kéo lên.

"Một ngàn vạn lần hai!!!" Vị chưởng môn kia cười ngày một tươi tắn nhìn những người khác không dám trả giá nữa.

"Một ngàn vạn lần....!!!"

"Một ngàn vạn lẻ một đồng!!!" Đợi đến lúc áp chót Hồ Nhuận Ca hô lớn. Chưởng môn Hồ Ảnh phái đang ung dung uống trà thì bị sặc.

"Một ngàn vạn lẻ một đồng từ vị cô nương này!!!" Người điều hành hét lên khi đang chỉ về phái nàng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng.

"Một ngàn vạn lẻ một đồng lần một!!!" Thấy không ai nói gì người điều hành lại đếm.

"Một ngàn năm trăm vạn!!!" Lão chưởng môn lại ra giá.

"Một ngàn năm trăm vạn lẻ một đồng!!" Hồ Nhuận Ca nhếch môi nói lớn, người bên trong bắt đầu thấy thú vị.

Tên chưởng môn này cậy mình có nhiều tiền cho nên từ đầu đến cuối đều dành hết vật phẩm, hiện tại có một người muốn cùng hắn dành đến cùng, quả thực đúng ý bọn họ.

"Ngươi....Một ngàn tám trăm vạn!!!" Lão ta bị nàng chọc cho suýt chút tức chết.

"Một ngàn tám trăm...lẻ một đồng." Để tạo kịch tính Hồ Nhuận Ca còn ngắt quãng một lúc lâu sau mới nói.

"Ngươi...." Tuy là tức giận nhưng tên chưởng môn cũng không dám trả giá cao hơn, bởi vì tiền ông ta mang đến đã đấu giá hết từ sớm rồi.

"Một ngàn vạn tám trăm lẻ một đồng lần một. Một ngàn vạn tám trăm lẻ một đồng lần hai. Một ngàn vạn tám trăm lẻ một đồng lần ba." Người điều hành đếm xong thì gõ búa một cái:"Bán cho cô nương ghế cuối cùng."

Mọi người đều hướng nàng vỗ tay chúc mừng, Hồ Nhuận Ca bình thản bước lên bục nhận lấy cầu linh khí trực tiếp dung nhập vào người. Trước con mắt của tên chưởng môn kia.

"Cô nương, xin mời cùng chúng tôi đi thanh toán." Một giây sau một nữ nhân ăn mặc sang trọng hướng nàng hộ tống.

"Được." Hồ Nhuận Ca vui vẻ đi theo.

Đối với nàng hai ngàn vạn không quá nhiều, bởi vì khi nàng lấy đi một nửa thùng vàng của tên chủ thuyền kia thì nó đã đủ để nàng mua hơn vài chục quả cầu linh khí như vậy. Chỉ có điều nàng sẽ phải chịu sự tra hỏi của Phương Lam Yên sau khi trở về.

"Cảm ơn ngươi, Hồ Nhuận Ca!!" Bạch Hổ sau khi đón được tiểu muội thì hướng nàng cảm tạ.

"Sau này ta gọi ngươi thì ngươi liền ra là được rồi." Hồ Nhuận Ca nhún vai.

"Được." Bạch Hổ nhanh chóng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro