Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Trên đường đi về phòng nghỉ, bọn họ gặp qua Ôn Thần phái cũng đang chuẩn bị thi đấu. Phong Ân dẫn đầu nhìn thấy nàng thì gật đầu chào hỏi nhưng ánh mắt lại đặt trên người Phương Lam Yên. Điều này làm Hồ Nhuận Ca khó chịu, nàng dùng thân mình che giữa hai người. Có điều ánh mắt của Phương Lam Yên cũng rất kỳ lạ, tuy nhiên Hồ Nhuận Ca không có để ý đến nàng.

Tỷ muội Hinh Di tất nhiên sợ sệt, dù cho bọn hắn không nhận ra các nàng nhưng vẫn khiến các nàng lo sợ chuyện ám sát lúc trước lần nữa xảy ra. Hàm Duy nhận thấy được nổi sợ của Hinh Di cho nên nhanh chóng ôm lấy nàng trấn an. Nàng cũng biết được sự việc của Hinh gia, lần đó Kiếm Luân phái đã giúp đến thu dọn tàn cuộc do có quan hệ tốt với Hinh gia.

Trở về phòng nghỉ, Hồ Nhuận Ca bắt đầu lo lắng. Nếu hiện tại các nàng có thể vào được chung cuộc, khả năng Hinh Di bị phát hiện rất cao. Bởi vì lần đó trốn thoát Hinh Ứng chỉ mới sinh cho nên tỷ lệ nhận ra không cao, chỉ có Hinh Di lúc đó đã 10 tuổi. Khuôn mặt so với bây giờ cũng không khác là mấy, chỉ cần tên Phong Kiện nhìn lướt qua nàng liền sẽ nhận ra.

"Chúng ta có thể dùng dịch dung pháp." Hàm Duy đưa ra sáng kiến, dịch dung pháp này nàng cũng đã dùng rất nhiều để tìm cách vào Đại Tái Tu Chân những lần trước.

"Thời hạn của nó là bao lâu?"

"Hai canh giờ."

"Không đủ, vào chung cuộc sẽ ở lại để liên tiếp đấu. Hai canh giờ là không đủ." Hồ Nhuận Ca lắc đầu.

"Để tỷ tỷ dùng mặt nạ cũng tốt." Hinh Ứng nói.

"Đúng rồi, chỉ cần không chú ý quá nhiều sẽ không nhận ra sự khác lạ." Hinh Di vỗ tay.

"Mặt nạ?"

"Mặt nạ là do nhị tỷ làm ra trong lúc trốn chạy để tiện trà trộn, nó được làm bằng da thú và được nhị tỷ vẽ lên hình mặt người."

"Muội hiện tại vẫn có thể làm sao?" Hồ Nhuận Ca hỏi nàng.

Đợi được Hinh Di gật đầu, Hàm Duy sau đó liền ra ngoài mua da thú cùng màu vẽ. Ở trong phòng vài canh giờ liền Hinh Di đã có thể làm ra mặt nạ.

Hồ Nhuận Ca nhìn thử, nó khá giống với đống mặt nạ bằng vật liệu mềm nàng được thấy lúc trước khi xuyên, tuy da thú không quá giống nhưng sau khi được vẽ màu lên thì xem như cũng tạm được.

Hinh Di sau đó đeo lên, trừ phần miệng có hơi lộ liễu thì mọi thứ xem như khá giống với mặt người. Như vậy chỉ cần mang theo một tấm màn che lại từ mũi xuống miệng thì xem như không còn sợ bị lộ nữa.

"Tuy đã làm như vậy nhưng cũng không nên chủ quan, Hàm Duy đến lúc đó nhờ người để mắt đến nàng." Hồ Nhuận Ca vẫn là lo trước lo sau dặn dò.

"Không cần ngươi nhắc ta vẫn ở cạnh nàng." Hàm Duy nghiêm túc gật đầu.

Cả một quãng thời gian dài Phương Lam Yên không nói bất cứ câu gì, nàng chỉ im lặng ở một bên quan sát. Đến nỗi khiến Hinh Ứng bình thường vô lo vô nghĩ còn chú ý đến.

"Lam Yên tỷ, ngươi có chuyện gì buồn sao? Từ lúc trở về phòng ngươi chưa từng nói chuyện."

Nghe được câu hỏi của Hinh Ứng nàng mới hoàn hồn, mỉm cười đáp:"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một chút nếu như Hinh Di bị phát hiện thì phải làm thế nào." Nàng ngượng ngạo vô cùng nhưng đã che giấu đi.

"Lam Yên tỷ, cảm ơn ngươi lo lắng cho ta." Hinh Di nghe nàng trả lời thì cong khóe miệng, biết ơn nói.

"Muội cảm ơn cái gì? Đều là người một nhà cả." Hồ Nhuận Ca ôm lấy vai Phương Lam Yên nói.

Không khí vô cùng vui vẻ, tràn ngập tiếng cười nói và tình cản gia đình. Thế những Phương Lam Yên lại không hề chú ý đến, nàng khuôn mặt âm trầm cúi đầu.

Trở về phòng ngủ lấy sức, nằm trong lòng Hồ Nhuận Ca nhưng hai mắt phương Lam Yên không tài nào nhắm được.

"Yên nhi, ngươi không ngủ được sao?" Hồ Nhuận Ca cảm nhận được người kia chưa từng nhắm lại mắt thì cảm thấy lạ.

"Ân, thật khó ngủ." Nàng nhỏ giọng đáp.

"Ngươi là lo lắng cho Hinh Di sẽ gặp chuyện?"

"Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không đủ bản lĩnh để đấu lại Phong Kiện."

"Ngươi không cần lo, cho dù có chết ta cũng sẽ kéo theo hắn đi cùng."

"Ngươi tàn nhẫn như vậy?"

"Ta từ trước vẫn luôn là như vậy, ta sẽ không tha thứ cho kẻ nào hãm hại gia đình ta. Còn có ta không thích bị phản bội." Hồ Nhuận Ca nói trong cơn ngái ngủ.

"Nếu xảy ra vậy thì ngươi sẽ làm gì?" Phương Lam Yên ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

"Ta sẽ trả thù, cho đến lúc ta chết cũng sẽ không tha thứ cho kẻ đó. Vì vậy Yên nhi, không cần phản bội ta..." Nói được một nửa Hồ Nhuận Ca đã mở mắt không nổi nữa liền tiến vào giấc ngủ.

Phương Lam Yên sâu kín nhìn nàng ngủ say, ánh mắt hiện lên vẻ đau thương không nói thành lời.

Vài ngày sau, các nàng kéo nhau cùng đi xung quanh nhà nghỉ để chờ đợi đến lượt mình thi đấu. Đại Tái Tu Chân đã bắt đầu được hai tuần, trải qua ba vòng thi đấu loại hiện tại sẽ đến cùng bán kết với 112 môn phái còn lại.

Có tất cả hai vòng bán kết, một vòng là đấu đôi một vòng là đấu tổ đội. Đấu đôi chính là một môn phái được cử ra hai đệ tử để cùng tham gia thi đấu, ở vòng này các đệ tử sẽ được thoải mái sử dụng pháp thuật, yêu thú và vũ khí.

Lần thi đấu này Hồ Nhuận Ca và Phương Lam Yên sẽ ra trận, cho dù nàng cùng Hinh Ứng phối hợp cũng rất tốt nhưng so với Phương Lam Yên cùng trải qua nhiều trận sinh tử thì chưa bằng.

Đối thủ lần này của bọn họ chính là Kim Hà phái, đây cũng chỉ thuộc môn phái tầm trung nhưng tốc độ phát triển vô cùng nhanh. Chỉ nhờ vào Đại Tái Tu Chân lần trước mà có thể từ một môn phái vô danh bật lên như vậy, quả thực không thể xem thường.

"Đệ tử Kiếm Luân phái, Hồ Nhuận Ca và Phương Lam Yên." Vị trọng tài hô to, vì trận đấu mấy ngày trước cho nên Phương Lam Yên đã nổi tiếng. Trên khán đài chỉ nghe thấy tiếng nam nhân cổ vũ nàng.

"Đệ tử Kim Hà phái, Trung Ỷ Hoàng và Trung Ỷ Liên." Đối diện sân đấu hai người được gọi tên bước lên sân, Hồ Nhuận Ca ban đầu còn nghĩ là mình hoa mắt bởi vì bọn họ quá giống nhau, nhưng sau vài giây thì liền nhận ra là hai cái song sinh huynh muội.

"Hồ Nhuận Ca, Luyện khí bậc 9. Phương Lam Yên, Luyện khí bậc 7. Trung Ỷ Hoàng, Luyện khí bậc 9. Trung Ỷ Liên, Luyện khí bậc 7." Trọng tài vừa đọc xong cái nàng tu vi, trên khán đài một trận xì xầm.

Lần này chính là hoàn toàn ngang tài ngang sức, nhiều người vẫn cho rằng Kim Hà phái sẽ chiếm ưu thế nhờ vào độ nổi tiếng. Nhưng cũng có những người đánh cược vào Kiếm Luân phái nhờ vào biểu hiện của Phương Lam Yên trong vòng đấu yêu thú.

Trận đấu bắt đầu, huynh muội Trung Ỷ liền di chuyển xung quanh. Hồ Nhuận Ca thấy vậy liền cùng Phương Lam Yên đối lưng vào nhau, một đợt chiêu thức từ tứ phía hướng các nàng đánh tới.

Giơ kiếm lên đánh vỡ một vài chiêu thức, Hồ Nhuận Ca tuy vậy cũng trúng không ít chiêu. Phương Lam Yên cũng không kém hơn là mấy, hai người đều đồng loạt ho vài tiếng.

"Yên nhi, ta ném ngươi được không?" Hồ Nhuận Ca sau một vài giây quan sát thì quay sang hỏi nàng.

"Cái gì?" Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Phương Lam Yên đã bị nàng nắm lấy hai tay ném về phía Trung Ỷ Liên đang dùng tốc độ vô cùng nhanh chạy quanh sân đấu.

May mắn Phương Lam Yên đáp ngay trúng người Trung Ỷ Liên, nếu không sợ rằng qua trận đấu này Hồ Nhuận Ca sẽ bị đánh đến không thấy mặt trời nữa.

Sau khi bị nàng đè trúng Trung Ỷ Liên đã nhanh chóng đứng dậy, trước khi nàng kịp ra đòn đã bị Phương Lam Yên dùng trường tiên quấn thành một khúc gỗ rồi trực tiếp xoay hai vòng.

Phương Lam Yên vừa xoay người vừa nhìn xem Trung Ỷ Hoàng đang ở đâu, thấy hắn đang định hướng phía sau Hồ Nhuận Ca đánh thì liền thả muội muội hắn ra. Huynh muội ngay tức khắc gặp nhau trên không trung, Hồ Nhuận Ca nhờ vậy mà tránh được một chiêu trí mạng.

Từ trên rơi xuống đất, huynh muội Trung Ỷ bắt đầu tức giận. Bọn họ lấy ra vũ khí nhằm các nàng đánh, Hồ Nhuận Ca so với đánh nhau thì đỡ đòn khá kém cho nên trúng không ít vết thương. Phương Lam Yên nhờ có trường tiên linh hoạt cho nên giữ được khoảng cách với Trung Ỷ Liên.

Qua vài giây ta đánh ngươi né cuối cùng Trung Ỷ Hoàng đã triệu hồi yêu thú của mình. Một con chim ưng to lớn với sải cánh vô cùng rộng xuất hiện, Hồ Nhuận Ca nhìn con chim thầm than không ổn. Lục Xà ở trong kiếm cũng run lên không ngừng.

"Đại tỷ gặp thiên địch rồi!!" Hinh Ứng ở phái dưới sân đấu nhìn con chim ưng than vãn.

"Tại sao biết bao nhiêu yêu thú nàng không chọn, lại chọn đúng ngay con rắn kia?!!" Hàm Duy dùng tay che mặt.

"Yên nhi, ngươi có thể hay không đổi với ta?" Hồ Nhuận Ca chạy đến bên Phương Lam Yên nhờ chút giúp đỡ.

Vừa nhìn thấy chim ưng nàng liền hiểu ra, nhìn Hồ nhuận ca một cái rồi gật đầu. Trung Ỷ Hoàng đang không hiểu tại sao Hồ Nhuận Ca lại rời đi thì đã bị một chiêu từ trường tiên của Phương Lam Yên đánh bay ra xa. Chim ưng của hắn thấy như vậy liền kêu lên một tiếng hướng phái nàng bổ nhào, Tiểu Hồ chọn đúng lúc con chim tiến đến gần từ trong ngọc phóng ra cắn cổ nó.

Trung Ỷ Hoàng bị một màn này làm cho thất kinh, hắn dùng một chưởng muốn hướng Tiểu Hồ đánh thì bị Phương Lam Yên dùng trường tiên trói chặt hai tay. Tình hình vô cùng không tốt.

Ở bên này, Hồ Nhuận Ca sau khi đổi với Phương Lam Yên thì bất ngờ bị Trung Ỷ Liên đánh cho tới tấp. Nàng ta ra một chưởng sau đó lại đạp một cước căn bản không để cho nàng có cơ hội tránh né, Hồ Nhuận Ca bất lực ho một búng máu.

Trung Ỷ Liên đắc ý, không chút quan sát tiến đến trước mặt nàng định dùng một chiêu loại nàng ra khỏi trận đấu. Nhưng tay vừa giơ lên đã bị Lục Xà ở phía sau dùng thân quấn chặt, Hồ Nhuận Ca lúc này từ một kẻ chật vật nở một nụ cười nửa miệng vô cùng thâm độc.

Nàng hiên ngang đứng dậy, khác với vẻ yếu ớt lúc nãy. Chờ đợi Trung Ỷ Liên bị Lục Xà bóp nghẹt không còn sức lực mới thả ra, sau đó nàng dùng vỏ kiếm truyền linh lực đánh bay Trung Ỷ Liên ra ngoài sân đấu.

"Trung Ỷ Liên, loại!!!" Trọng tài hô to, khán giả bị một trận đấu hấp dẫn làm cho náo loạn.

Bởi vì muội muội bị loại, Trung Ỷ Hoàng sẽ phải đối đầu với hai người các nàng. Chin ưng của hắn đã sớm bị Tiểu Hồ cắn cho bỏ mạng, bây giờ chỉ còn hắn một thân một mình đấu với hai nữ nhân lợi hại.

Nhìn vẻ ngoài của các nàng không chút gì gọi là kiệt sức, Trung Ỷ Hoàng liền giơ tay xin hàng. Hắn hiện tại khẳng định đấu còn không lại Phương Lam Yên, chưa nói đến Hồ Nhuận Ca. Chưởng môn hắn đã nói, nếu thấy đánh không lại liền đầu hàng miễn cho liều mạng.

"Trung Ỷ Hoàng, xin hàng. Kiếm Luân phái chiến thắng." Trọng tài hô lớn. Trên khán đài vang lên tiếng hò reo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro