Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Trong đại điện tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua khe cửa, mang theo hương trúc phảng phất.

Tô Dạ Huyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hô hấp dần hòa cùng thiên địa. Linh khí xung quanh khẽ dao động, từng luồng nhỏ như sợi tơ mảnh cuộn trào, tụ lại quanh thân nàng. Đột nhiên, giữa cõi thần thức của nàng vang lên một tiếng tách khẽ — như có thứ gì đó vụn vỡ, rồi lại được lấp đầy bởi luồng sáng ấm áp không tên.

Khí tức quanh người nàng bỗng thay đổi, từng sợi linh khí như bị hút mạnh vào thể nội.

Tạ Nguyệt Dao, đang ngồi trên chủ tọa, tay khẽ dừng lại giữa động tác lật sách. Nàng ngẩng mắt, ánh nhìn sắc bén như xuyên qua tầng không khí. Chỉ thoáng một cái, nàng đã thấy rõ luồng linh quang mờ ảo quanh Tô Dạ Huyên.

“Linh lực lưu chuyển ổn định, tâm thần không tán loạn…”
Nàng khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp vang lên, mang theo uy áp vô hình:
“Đột phá rồi. Luyện khí kỳ — tam tầng.”

Tô Dạ Huyên vẫn còn ngẩn ngơ, cảm giác trong người vừa xa lạ vừa ấm áp. Nghe sư tôn nói, nàng chỉ kịp hít sâu một hơi, vội vàng thu tâm thần, tĩnh khí an thần, tiếp tục vận công như lời dạy.

Điện Thanh Nguyệt lại trở về tĩnh lặng.
Chỉ có ánh mắt của Tạ Nguyệt Dao hơi dao động — như mặt hồ bị ném vào một viên sỏi nhỏ.

Mới nhập môn chưa được bao lâu, chưa từng trải qua lần nhập định thực thụ, lại có thể tự mình đột phá… căn cốt bình thường, mà linh mạch lại vận hành thuận đến thế.

Nàng khẽ cụp mắt, trong lòng thoáng qua một tia nghi hoặc.
Thật là… quái gở.

Cứ như vậy, ánh tà dương đã rơi xuống ngoài cửa, kéo bóng hai người một dài một ngắn.
Tô Dạ Huyên vẫn ngồi xếp bằng, thần thức dần tản ra, hơi thở ổn định. Còn Tạ Nguyệt Dao ngồi ở chủ tọa, tay khẽ lật trang thư cuối cùng, ngón tay trắng ngần thoáng dừng lại trên hàng chữ, rồi khép sách.

Giọng nàng nhẹ mà lạnh:

“Hôm nay như vậy là đủ rồi, ngươi về phòng đi.”

Tô Dạ Huyên như được giải thoát, vội cúi người hành lễ, vừa định lui xuống thì giọng nói trầm tĩnh kia lại vang lên sau lưng:

“Khoan đã.”

Bước chân nàng khựng lại, tim bỗng đập nhanh.
Tạ Nguyệt Dao đặt thư sang một bên, tay áo khẽ vung, một khối ngọc bài liền rơi vào tay nàng — ngọc sắc lam nhạt, khắc rõ ba chữ nhỏ “Thanh Nguyệt Cư · Tô Dạ Huyên”, đường nét tinh xảo, ẩn hiện ánh sáng nhu hòa.

“Thứ này cho ngươi.”

Giọng nói nàng vẫn lạnh nhạt như gió sớm, không gợn sóng,

“Từ nay ngươi là đệ tử của Thanh Nguyệt Cư. Mang theo bên người, chớ làm mất.”

Tô Dạ Huyên ngơ ngác nhìn khối ngọc trong tay, ngón tay siết nhẹ mà lòng vẫn như mộng.
Đợi đến khi nàng hoàn hồn, Tạ Nguyệt Dao đã cụp mắt, ra hiệu lui đi.
Nàng vội vàng cúi đầu, khẽ đáp:

“Đa tạ sư tôn.”

Tô Dạ Huyên trở về phòng, cánh cửa khẽ khép lại, tiếng gió chiều thổi qua khe cửa mang theo hương hoa thoảng nhẹ.
Nàng đặt khối ngọc bài lam sắc lên bàn, ngay bên cạnh thanh kiếm sư tôn đã từng trao hôm trước. Cả hai thứ cùng ánh lên trong bóng đêm, như mang theo một loại trọng lượng vô hình.

Vừa khi nàng ngẩng đầu, con mèo nhỏ đã từ góc giường phóng ra, “meo” một tiếng, nhảy thẳng lên vai nàng. Cái đuôi dài khẽ quét qua cổ, khiến nàng hơi rụt người lại, bật cười mệt mỏi.

“Ta về rồi, ngươi lại giả vờ ngoan ngoãn nữa hử?”
Nàng xoa đầu con mèo, giọng lầm bầm:

“Hôm nay tu luyện thật cực khổ… lại chẳng thể làm qua loa trước mặt sư tôn được. Ngồi cách nhau mấy trượng mà vẫn thấy căng thẳng toàn thân, hở ra là sợ bị ánh mắt người quét trúng…”

Con mèo “meo” nhẹ một tiếng, như đáp lại.
Nàng chống cằm, thở dài một hơi:

“Đã thế còn có ảo giác sư tôn đang nhìn ta nữa chứ… không biết ngày mai sẽ thế nào đây.”

Nói rồi, Tô Dạ Huyên đổ người ra bàn, nửa người gối lên tay áo, mái tóc đen rũ xuống như thác, vài sợi rơi vương trên mặt ngọc bài.
Nàng cầm lấy nó, lật qua lật lại ngắm nhìn — ánh trăng rọi qua cửa sổ, phản chiếu lên ngọc, lạnh mà trong suốt.

“Cầm ngọc bài này cứ như đang cầm khối sắt nóng vậy… bỏng tay mà lại thụ sủng nhược kinh.”

Nàng khẽ cười khổ, thả ngọc bài xuống bàn, mắt nhắm lại.
Con mèo rúc vào lòng nàng, khẽ cọ cọ đầu, phát ra tiếng rừ rừ trấn an.
Trong căn phòng chỉ còn tiếng gió đêm và nhịp thở khẽ của cả hai, bình yên đến lạ.

Những ngày kế tiếp trôi qua như một giấc mộng kéo dài không đầu không cuối.
Tô Dạ Huyên vẫn thế — sáng sớm thức dậy, chỉnh y phục ngay ngắn, ôm theo thanh kiếm cùng khối ngọc bài, lặng lẽ đi đến tĩnh điện của sư tôn.

Cứ thế, ngày qua ngày, nàng ngồi trên bồ đoàn quen thuộc, hít thở linh khí trong không gian lạnh lẽo mênh mang.
Tạ Nguyệt Dao vẫn ở chỗ chủ tọa, tay cầm thư quyển, dáng ngồi nghiêm mà nhàn, tựa như đã trở thành một phần của cảnh vật.
Không ai nói với ai một lời — chỉ có tiếng gió lùa qua rèm trúc, tiếng hít thở hòa cùng nhịp đập tim đều đặn.

Ban đầu, nàng còn cố gắng tập trung, sau dần, tất cả chỉ còn là quán tính.
Ngày nối ngày, tháng tựa như chưa từng thay đổi.

Đến một buổi sáng, khi nàng bước đi trên con đường dẫn đến tĩnh điện, bóng cây rọi xuống gương mặt tái nhợt, đôi mắt có quầng thâm mờ nhạt, ánh nhìn rỗng như nước tĩnh không gợn sóng.
Cả người nàng giống như một cái xác khô đang được thói quen kéo đi.

Chỉ đến khi qua bậc cửa ngưỡng điện, Tô Dạ Huyên mới khẽ hít một hơi, thẳng lưng lại — dáng vẻ chỉnh tề như mọi khi.
Nàng bước đến chỗ quen thuộc, định ngồi xuống nhập định.

Nhưng giọng nói trầm thấp mà ôn hòa của Tạ Nguyệt Dao bỗng vang lên, phá tan tĩnh lặng:

“Hôm nay là đại hội so tài giữa các đệ tử.”

Tô Dạ Huyên thoáng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn sư tôn.
Sư tôn lật trang thư cuối cùng, ánh mắt khẽ nghiêng, giọng nói vẫn bình thản mà không để lộ cảm xúc:

“Ngươi cũng nên đi xem. Mở mang tầm mắt một chút.”

Nàng ngẩn ra, chưa kịp đáp, chỉ thấy trong mắt sư tôn phản chiếu lại dáng mình — nhỏ bé, mệt mỏi, mà cũng... xa vời.

Tô Dạ Huyên thất thần rời khỏi đại điện, đi trên con đường quen thuộc dẫn xuống núi.
Làn sương sớm mờ ảo quấn quanh chân, từng bước nàng khẽ in dấu lên lối đá rêu phong phủ kín.

Phía dưới, con mèo nhỏ meo meo kêu hai tiếng, dùng đầu cọ cọ vào tà váy như muốn được bế.
Tiếng kêu ấy khiến nàng hoàn hồn, hàng mi khẽ run.

Hít một hơi thật sâu, nàng cảm nhận luồng không khí trong lành ùa vào lồng ngực — mùi nhựa cây, mùi gió, mùi đất ẩm sau đêm dài.
Bao ngày ngồi trong tĩnh điện nghiêm ngặt như tu la địa ngục, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình… thật sự sống.

Cúi xuống bế con mèo lên, nàng ôm nó vào lòng, tay vuốt nhẹ lớp lông mềm ấm áp.
Bước chân nhỏ nối tiếp nhau, nhẹ mà vững, hướng về phía tông môn dưới núi.

Ánh nắng buổi sớm rải vàng lên tóc nàng, phản chiếu trong đôi mắt màu vàng kim đồng trong veo như hồ nước sáng, khẽ ánh lên tia sáng linh động hiếm hoi.
Bên hông, ngọc bài khắc chữ “Thanh Nguyệt Cư – Tô Dạ Huyên” khẽ đung đưa theo gió, va chạm nhẹ phát ra tiếng lanh canh như chuông nhỏ.

Tô Dạ Huyên vừa đặt chân xuống quảng trường tông môn, xung quanh đã rộn ràng tiếng nói cười, khắp nơi treo cờ và bày các trạm đăng ký cho đại hội so tài. Nàng thong thả đi vài vòng, ánh mắt vẫn còn vương chút mệt mỏi sau những ngày khổ tu, thì bất chợt phía trước vang lên giọng nói quen thuộc:

“Ngươi cuối cùng cũng đến rồi nha!”

Du Tiểu Miên khoanh tay trước ngực, chân nhịp nhịp xuống đất, mái tóc hồng phấn buộc cao khẽ đong đưa theo gió. Thấy Tô Dạ Huyên xuất hiện, nàng lập tức hớn hở chạy lại, mặt tươi rói như nắng sớm.

“Ta biết thế nào ngươi cũng sẽ đến đây mà, không uổng công ta chờ lâu như vậy!”

Tô Dạ Huyên khẽ nhướng mày, nhìn nàng bằng ánh mắt nửa bất đắc dĩ nửa bất lực.
“Ngươi… làm sao biết ta sẽ đến đây mà đợi?”

Du Tiểu Miên lập tức hất cằm, giọng đầy kiêu ngạo:
“Trực giác nha! Trực giác của ta chưa bao giờ sai cả.”

Nói rồi, nàng còn khoanh tay, ngẩng mặt nhìn trời đầy tự tin.

Tô Dạ Huyên đứng bên cạnh, khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn sang hướng khác — không biết nên đáp lại thế nào, chỉ cảm thấy cô gái này đúng là một cơn gió không thể nắm bắt.

Du Tiểu Miên đang còn kiêu kiêu hất cằm, bỗng nghe tiếng trống vang dội từ quảng trường xa xa liền sáng mắt hô lên:
“Bắt đầu rồi! Đại hội bắt đầu rồi đó!”

Chưa để Tô Dạ Huyên kịp phản ứng, nàng lập tức nắm tay kéo phắt đi như một cơn gió hồng.
“Đi thôi, đi thôi! Không mau là mất chỗ đẹp bây giờ!”

“Khoan—ngươi, ngươi chậm lại một chút đã!”
Tô Dạ Huyên hoảng hốt kêu lên, suýt chút nữa thì vấp phải bậc đá, bước chân loạng choạng chạy theo phía sau.

Hai bóng dáng — một lam, một hồng — cuốn theo nhau giữa đám đông đệ tử đang đổ về quảng trường. Con mèo nhỏ thấy chủ bị kéo đi cũng phải nhảy cẫng lên, vội vàng chạy theo, đuôi vểnh cao như một cọng cỏ bạc phơ trong gió.

Gió lướt qua mái tóc nàng, mang theo tiếng cười lanh lảnh của Du Tiểu Miên vang vọng cả lối đi:
“Haha, ngươi xem, vui chưa! Cả tông môn đều tụ lại ở đây đó!”

Tô Dạ Huyên vừa thở hổn hển vừa đáp, giọng run run:
“Vui… cái đầu ngươi ấy! Ta sắp bị ngươi kéo bay luôn rồi!”

Du Tiểu Miên quay lại, mặt vẫn rạng rỡ, cười như thể nghe được điều thú vị nhất trên đời:
“Thì bay đi! Có ta ở đây, ngươi chẳng rớt được đâu!”

Hai bóng áo lam hồng len qua đám đông nhộn nhịp, cuối cùng dừng lại bên một gò đá hơi cao, kế bóng cây râm mát, tầm nhìn rộng mở. Du Tiểu Miên chỉ tay xuống dưới, cười đắc ý như con mèo vừa bắt được cá béo:
“Thấy chưa? Ta đã nói rồi, chỗ này không tệ chút nào!”

Tô Dạ Huyên nhìn quanh, đúng là không chen chúc, gió lại thoáng, từ đây có thể nhìn rõ cả sàn đấu lẫn dãy ghế cao nơi các trưởng lão và sư tôn ngồi quan sát. Trong lòng nàng khẽ tặc lưỡi, thầm nghĩ Du Tiểu Miên này trông thì nông nổi mà ánh mắt chọn chỗ lại tinh thật.

Nàng vừa nghĩ vừa khẽ nghiêng đầu, giọng mang chút tán thưởng:
“Ngươi chọn chỗ khá đấy.”

Du Tiểu Miên nghe vậy, lập tức chống nạnh, cằm hếch lên trời, đôi mắt sáng rực như hai viên hồng ngọc:
“Đương nhiên! Ta mà ra tay thì sao có chuyện thất bại chứ. Chỗ này ta phát hiện từ năm ngoái rồi đó, vừa mát, vừa không ai dám tranh.”

Nói xong, nàng còn phủi phủi tà áo, ngồi xuống tảng đá, vui vẻ vỗ tay vỗ tay mời Tô Dạ Huyên ngồi kế bên:
“Nào, mau ngồi đi. Đại hội năm nay nghe nói có cả đệ tử nội môn tham gia, nhất định sẽ đặc sắc lắm!”

Tô Dạ Huyên khẽ ngồi xuống cạnh nàng, mèo nhỏ từ trong ngực nhảy ra nằm gọn trên đùi, đôi tai cụp lại nghe tiếng reo hò dưới sàn đấu.

Nàng khẽ cười một cái, thầm nghĩ —
Quả nhiên… hôm nay, nếu không bị Du Tiểu Miên kéo đi, có lẽ ta đã bỏ lỡ cảnh náo nhiệt thế này rồi.

Tô Dạ Huyên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dõi xuống sàn đấu. Hai đệ tử trẻ tuổi đã rút kiếm, linh khí quanh thân dâng lên như làn khói mỏng, chạm kiếm vào nhau vang lên từng tiếng leng keng giòn lạnh. Mỗi chiêu thức đều tinh tế, chuẩn xác, đẹp mắt, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc hơn là — xung quanh chẳng một tiếng reo hò, không ai vỗ tay hay cổ vũ, chỉ có tiếng gió khẽ lướt qua mái tóc và tiếng vũ khí va nhau vang vọng trong không gian trang nghiêm.

Nàng hơi ngẩn ra, nghĩ bụng:
Đại hội so tài lớn như vậy… sao yên tĩnh đến đáng sợ thế này?

Không nhịn được, nàng nghiêng người khẽ kéo tay áo Du Tiểu Miên, nhỏ giọng hỏi:
“Um… sao chẳng ai hò hét gì cả vậy? Chẳng phải đây là lúc nên cổ vũ ầm ĩ sao?”

Du Tiểu Miên đang chăm chú theo dõi trận đấu, nghe nàng hỏi liền quay sang, chớp mắt, vẻ mặt như thể chuyện này ai cũng biết:
“À… tại tiên tôn và Huyền tiên tử không thích ồn ào. Không biết từ khi nào đã đặt ra quy tắc rồi — đại hội so tài phải giữ yên lặng, chỉ được phép bình phẩm nhỏ tiếng. Ai dám làm loạn là bị đuổi ra khỏi quảng trường liền.”

Nói đoạn, nàng hạ giọng, môi còn cong lên một chút như sợ bị nghe thấy:
“Có lần, có đệ tử to gan hò hét tên mình, bị ánh mắt tiên tôn liếc qua một cái thôi là quỳ xuống tại chỗ đấy…”

Tô Dạ Huyên rùng mình, vô thức ngồi thẳng người, bàn tay siết chặt mèo nhỏ đang nằm ngoan trong lòng, trong lòng thầm thở dài:
Đúng là nữ chủ công luôn khiến người ta kính sợ… chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm người ta câm nín.

Rồi nàng liếc xuống sàn đấu lần nữa, đôi mắt vàng kim khẽ lóe lên.

Dưới sàn đấu, hai đệ tử đang giao kiếm đã gần như kiệt sức. Một chiêu cuối cùng lóe sáng như tia lửa xẹt qua không trung, kiếm khí mạnh mẽ quét ngang, mang theo âm vang choang! giòn lạnh.

Cả hai thân ảnh thoáng khựng lại — rồi một người lùi về sau mấy bước, thanh kiếm trong tay rơi xuống, cắm sâu vào mặt đá.

Tô Dạ Huyên khẽ chớp mắt, nhìn luồng khói linh lực tản ra dần trong không khí. Sân đấu trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió khẽ lùa qua những dải cờ phấp phới quanh quảng trường.

Từ trên đài cao, giọng một vị trưởng lão vang lên rõ ràng:
“Trận này, đệ tử Lục Tinh Vân thắng!”

Tiếng nói dõng dạc, không cần linh lực gia trì mà vẫn vang vọng khắp quảng trường. Dưới sàn, người thắng chắp tay hành lễ, người thua cũng cúi đầu, nét mặt không cam lòng nhưng vẫn tuân quy tắc mà lui xuống.

Ngay sau đó, vị trọng tài đưa tay phất nhẹ, cuộn linh khí ngưng tụ giữa không trung, tờ danh sách ánh sáng hiện ra, tên hai người kế tiếp lập tức được đọc lên —
“Chu Duyệt đối chiến Hà Tư Lâm!”

Tô Dạ Huyên hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại nơi thân ảnh vừa bước lên sàn — đó là một thiếu nữ mặc y phục lam nhạt, thân hình mảnh dẻ, da trắng đến gần như trong suốt. Dáng đi của nàng nhẹ tựa sương, khi đứng giữa sân đấu lại có vẻ cô tịch lạ lùng, như một đóa hoa mọc trong sương sớm.

Nàng chỉ mới tầm tuổi Tô Dạ Huyên, nhỏ bé giữa bao người, vậy mà khí tức quanh thân lại yên tĩnh đến mức khiến người khác không nỡ quấy động.

Hai người trên sàn hành lễ, kiếm trong tay khẽ rung.

Một tiếng “bắt đầu” vừa vang lên —

Linh quang lóe sáng.

Chỉ trong chớp mắt, một luồng khí mạnh quét qua khiến Tô Dạ Huyên phải nheo mắt lại. Khi nàng hoàn hồn, một người lớn hơn đã ngã khụy xuống đất, sắc mặt trắng bệch, còn Chu Duyệt vẫn đứng nơi đó, tay cầm kiếm, thân hình không chút dao động, như chưa từng ra tay.

Cả quảng trường thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Giọng trưởng lão tuyên bố người chiến thắng vang lên, nhưng Tô Dạ Huyên lại chẳng nghe rõ. Nàng chỉ biết mình đang ngơ ngác nhìn— thiếu nữ ấy chậm rãi thu kiếm, ngẩng đầu lên, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau.

Ánh mắt nàng trong veo, trầm tĩnh như nước giếng cổ — không có kiêu ngạo, không vui mừng, chỉ có một tầng mờ ảo khiến người khác chẳng thể đoán thấu.

Tô Dạ Huyên vẫn chưa hoàn hồn.
Ánh nhìn nàng vẫn dừng ở chỗ nữ hài vừa đứng, như thể vẫn còn thấy hình bóng lam nhạt ấy giữa khói bụi tàn quang.

Trên sàn đấu, hai đệ tử khác đã bước lên, tiếng kiếm va chạm leng keng nối tiếp, nhưng nàng chẳng để tâm.

Du Tiểu Miên ở bên cạnh thấy thế, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ huých khuỷu tay một cái.
“Ê, ngươi làm sao thế? Nhìn gì mà thất thần ra vậy?”

Tô Dạ Huyên giật mình, chớp mắt mấy cái, vừa định đáp thì Du Tiểu Miên đã “à” lên một tiếng như chợt hiểu.
“Ta biết rồi! Có phải ngươi đang ngạc nhiên vì nữ đệ tử mặc lam y lúc nãy không?”

Thấy Tô Dạ Huyên khẽ gật đầu, Du Tiểu Miên bật cười, nhỏ giọng nói với vẻ thần bí:
“Ngạc nhiên cũng đúng thôi. Nàng ta tên là Chu Duyệt, thiên tài hiếm có của nội môn. Nghe nói mới mười mấy tuổi đầu đã kết đan thành công rồi đấy. Nhưng mà…”

Du Tiểu Miên hạ giọng hơn, môi cong lên một chút, “Người ta bảo tính tình nàng ấy âm u, lạnh nhạt, chẳng để ý đến ai cả. Đệ tử trong môn ai gặp cũng phải tránh vài bước, sợ bị ánh mắt kia nhìn xuyên tâm.”

Tô Dạ Huyên nghe Du Tiểu Miên kể, trong lòng khẽ đáp —
Đương nhiên là ta biết.

Chu Duyệt.
Cái tên ấy, làm sao nàng không nhớ.
Nếu trí nhớ không sai thì Chu Duyệt chính là đại sư tỷ của tông môn trong game, căn cốt cực hiếm, lại là trời sinh đạo thể — thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người.
Và quan trọng hơn cả… nàng ta là một trong những nữ chủ công.

Nghĩ đến đây, Tô Dạ Huyên khẽ thở dài.
Chỉ tiếc mình mới cày đến đoạn giữa thì đã đột tử…
Những nữ chủ công sau đó là ai, nàng chẳng kịp biết, chỉ nhớ loáng thoáng mấy dòng mô tả sơ sài trong cốt truyện.

Nàng khẽ cúi đầu, môi giật giật, thầm rủa trong lòng:
Uổng công ta nạp cả đống tiền, thức đêm cày nhiệm vụ, vậy mà kịch bản viết qua loa như râu ria, còn báo hại ta chết trẻ như vậy… thật quá đáng mà!

Nghĩ đến đó, nét cười giễu nơi môi Tô Dạ Huyên dần phai.
Trong lòng nàng chợt trầm xuống, hình ảnh khi nãy lại hiện lên rõ mồn một — Chu Duyệt đứng giữa sàn đấu, kiếm quang như tuyết, ánh sáng bạc vỡ tan trong không khí, còn đối thủ thì quỳ gối khuỵu xuống, sắc mặt tái nhợt.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh đến mức người ta còn chưa kịp hít một hơi.

Tô Dạ Huyên khẽ cúi mắt, ngón tay siết chặt vạt áo, đôi đồng tử vàng kim phản chiếu ánh sáng sàn đấu, lặng lẽ thì thầm trong bụng:

“Nếu như ta cũng mạnh mẽ như nàng ấy… thì có lẽ sẽ chẳng phải non nớp lo sợ ai nữa.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động sợi tóc bên tai nàng.

Ý nghĩ kia vừa thoáng qua, giữa dòng cảm xúc mơ hồ ấy, trong đôi mắt Tô Dạ Huyên bỗng lóe lên một tia sáng lạ — vàng kim thuần khiết, ấm áp mà sâu thẳm, như có một dòng linh lực đang khẽ lay động trong huyết mạch.

Một luồng khí tức dịu nhẹ lan ra từ thân thể nhỏ bé của nàng, rồi vụt tắt nhanh như khi vừa xuất hiện. Tựa như có đôi cánh mờ ảo bằng linh quang hé mở sau lưng, khẽ rung lên một cái, để lại vệt sáng nhạt tan vào không trung.

Không ai nhận ra sự khác thường ấy. Trên khán đài vẫn là tiếng gió và tiếng va chạm kiếm leng keng đều đặn, mọi người dường như chẳng hay biết chút nào.

Chỉ có ở hàng ghế cao nhất — vị nữ nhân khoác áo nguyệt sắc khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt thường ngày bỗng chốc khựng lại.

Tạ Nguyệt Dao hơi nheo mắt, nhìn về phía thiếu nữ nhỏ đang ngồi giữa đám đông.
Luồng linh khí vừa rồi… thuần khiết đến khó tin.

Trong khoảnh khắc, thần thức nàng khẽ động, nhưng ánh sáng ấy đã biến mất, để lại Tô Dạ Huyên vẫn ngồi yên lặng, trông chẳng khác gì một đệ tử bình thường đang mải xem trận đấu.

Một thoáng trầm mặc lướt qua đáy mắt Tạ Nguyệt Dao.

Một luồng cảm giác kỳ dị, ấm áp đến mức khiến người ta rối loạn, từ từ lan dọc thân thể nàng. Linh khí trong kinh mạch vốn điều hòa ổn định, lại bỗng dâng trào, xoáy nhẹ quanh tâm mạch như đang đáp lại dư âm nào đó.

Hàng mi dài của nàng khẽ run. Trong lòng có thứ gì đó khó gọi tên — không hẳn là hoảng, cũng chẳng phải đau, mà như một cơn sóng ngầm vừa bị khơi dậy, kéo theo cảm giác thèm khát mơ hồ… thèm khát được chạm lại tia linh lực vừa rồi.

Tạ Nguyệt Dao hít khẽ một hơi, cưỡng ép ổn định tâm thần, ngón tay vô thức siết nhẹ chuôi ghế.

“Chuyện quái gì…” nàng khẽ lẩm bẩm, gần như không có tiếng.

Một đạo khí tức trong suốt vẫn chưa tan hẳn, như còn vương lại trong thần thức, khiến tâm nàng nhột nhạt khó yên. Dù đã tu luyện nhiều năm, nàng vẫn chưa từng trải qua thứ cảm giác hỗn loạn như thế này — rõ ràng chỉ là linh lực dao động, mà lại như… có ai vừa gõ khẽ vào tim nàng.

Đôi mắt phượng khẽ nâng lên lần nữa, hướng về phía thiếu nữ nhỏ nơi xa.
Tô Dạ Huyên vẫn ngồi đó, hồn nhiên chẳng hay biết gì, ánh nắng rọi xuống làm mái tóc nàng sáng như tơ.

Ánh mắt Tạ Nguyệt Dao hơi tối lại, cảm giác xa lạ trong lồng ngực vẫn chưa chịu tan.

Giữa tầng cao khán đài, nơi linh khí nhè nhẹ vấn quanh, một nữ nhân khoác lam y nhiễm sắc đen ngồi nghiêng trên chiếc ghế thấp chạm khắc tinh xảo. Trước mặt nàng là chiếc bàn gỗ trầm đặt ấm trà tỏa khói nhàn nhạt, hương thanh mát lan theo gió.

Nàng ngả người tựa vào tay vịn, ngón tay thon khẽ gõ nhịp trên mặt bàn, tựa hồ chẳng mấy để tâm đến cuộc tỷ thí đang diễn ra phía dưới.

Khóe môi nhẹ cong, nụ cười mỏng như khói, ánh mắt chứa tia hứng thú mơ hồ dừng lại ở phía xa — nơi một thiếu nữ nhỏ đang chống cằm nhìn sàn đấu, mái tóc đen mềm khẽ rung trong gió, ánh mắt trong veo như suối xuân.

Huyền Cẩm Tư lặng im nhìn một lúc lâu.
Ánh sáng nơi đáy mắt nàng như dao động, tựa trăng gợn trên mặt hồ yên ả, vừa dịu dàng lại vừa sâu không thấy đáy.

Một cơn gió khẽ thổi qua, hương trà, hương gỗ và hương tóc hòa quyện. Nữ nhân khẽ nghiêng đầu, hàng mi dài rũ xuống, che đi tia cảm xúc phức tạp vừa thoáng hiện.

Rồi bất chợt, nàng khẽ liếm môi một cái, động tác mơ hồ mà lại gợi cảm đến lạ. Đôi môi cong lên, ánh cười nơi khóe miệng như trêu như ghẹo, ý vị thâm trường, tựa hồ vừa phát hiện một món đồ chơi thú vị mà bản thân không vội chạm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro