
Chương 8
Tạ Nguyệt Dao xách gáy Tô Dạ Huyên một cách dứt khoát, áo lụa phất qua bậc đá như sương trôi.
Nàng chẳng nói thêm lời nào, chỉ thẳng bước về sân luyện phía đông - nơi Hoắc Ân đang đi tới đi lui, mặt đầy sốt ruột.
Vừa thấy tiên tôn, Hoắc Ân vội cúi đầu hành lễ, chưa kịp mở miệng đã thấy Tô Dạ Huyên bị "thả" xuống đất như một gói đồ lạc đường.
Ánh mắt Tạ Nguyệt Dao khẽ liếc qua, lạnh nhạt nói:
"Ngươi dạy trò còn để trốn đi chơi?"
Giọng không cao, nhưng từng chữ rơi xuống nặng nề như búa.
Hoắc Ân cứng người, mặt thoáng trắng bệch, vội quỳ thấp người:
"Đệ tử sơ suất, xin tiên tôn trách phạt."
Tạ Nguyệt Dao không nhìn nữa, chỉ để lại câu cuối cùng:
"Không cần. Tự biết bù đắp là được."
Nói rồi, nàng xoay người rời đi, vạt áo quét qua làn gió nhẹ, để lại mùi hương nhàn nhạt giữa sân.
Bóng nàng khuất hẳn, Hoắc Ân mới dám ngẩng đầu lên, thở ra nhẹ nhõm - rồi ngay lập tức chuyển ánh mắt sang tiểu đồ đệ đang đứng nép một bên.
Ánh mắt Hoắc Ân nghiêm lại, nhưng giọng nàng không còn lạnh như ban nãy, chỉ pha chút mệt mỏi:
"Tiểu sư muội, muội làm ta một phen hồn vía lên mây đó biết không?"
Tô Dạ Huyên cười gượng, tay nắm vạt áo:
"Muội chỉ... chỉ đi dạo quanh chút thôi, ai ngờ..."
"Thôi, đừng biện minh nữa." - Hoắc Ân thở ra, mắt nhìn quanh, rồi chỉ vào thanh kiếm đeo bên hông Tô Dạ Huyên. "Vậy càng phải cẩn trọng. Không thể để người khác nói đệ tử của tiên tôn chỉ biết chạy lung tung."
Giọng tuy nghiêm, nhưng đã dịu đi nhiều.
Tô Dạ Huyên vội dạ nhỏ, hiểu ý hai tay nâng thanh kiếm lên trước ngực.
Thanh kiếm mà Tạ Nguyệt Dao đưa hôm qua, thân kiếm trắng bạc, linh quang ẩn ẩn, khẽ rung như có linh trí.
Hoắc Ân hít sâu một hơi, rồi nói:
"Giờ tập lại động tác hôm qua của ngươi. Ta sẽ kèm sát, tiên tôn mà hỏi đến, ta còn biết đường trả lời."
Tô Dạ Huyên nghe mà muốn khóc.
Nàng giơ kiếm lên, vắt óc nhớ lại động tác Liễu Thanh chỉ hôm qua, tay run run, mồ hôi rịn ra trán.
Thanh kiếm trong tay nhẹ mà nặng, mỗi lần vung lên đều khiến cánh tay nhỏ run lẩy bẩy.
"Vai thẳng... không, thấp hơn chút! Tay trái phải giữ linh khí ổn định!"
Hoắc Ân không còn quát, nhưng giọng nghiêm và chuẩn xác đến từng li.
Tô Dạ Huyên cố làm theo, nhưng càng lúc càng loạng choạng. Trong lòng nàng thầm than:
"Liễu Thanh sư tỷ còn dịu dàng chỉ từng chút, vị này thì... y như đang luyện binh đánh trận..."
Tuy vậy, mỗi khi động tác sai, Hoắc Ân chỉ khẽ sửa tay nàng, ánh mắt vẫn nghiêm mà giọng lại chậm hơn, như sợ nàng hoảng.
Không biết trôi qua bao lâu. Chiều dần buông, sắc trời ngả sang hoàng hôn mờ ảo. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương trúc thoang thoảng.
Tô Dạ Huyên ôm thanh kiếm trong tay, bước chân lê thê như vừa đi từ chiến trường về. Vai nhỏ run lên theo từng nhịp thở, mồ hôi vẫn còn đọng trên trán.
"Cuối cùng... cũng xong rồi." - nàng lẩm bẩm, giọng khàn khàn vì mệt.
Trước mắt là hàng trúc cao vút, ánh trăng non vừa nhô lên, ánh bạc rải nhẹ lên mặt đất.
Nàng do dự một chút, rồi thôi - không về phòng nữa. Tô Dạ Huyên hạ mình ngồi xuống, tựa lưng vào gốc trúc, thanh kiếm ôm trong lòng, mắt lim dim tận hưởng cơn gió mát đang khẽ quấn quanh người.
Một bóng lông mềm từ đâu chui ra, con mèo nhỏ của nàng nhảy phóc lên đùi, kêu khẽ "meo~" một tiếng, cái đuôi phe phẩy qua lại như tỏ vẻ bất mãn.
Tô Dạ Huyên cười mệt, đưa tay xoa đầu nó:
"Mệt lắm đúng không? Hôm nay ta bị hành gần chết."
"Meo~"
Con mèo nghiêng đầu, dường như đang chê nàng yếu ớt.
"Đừng có 'meo' kiểu đó. Ngươi thì biết gì, thử cầm kiếm múa nửa canh giờ xem sao..." - nàng làu bàu, lại xoa xoa cổ nó, "Có khi mai ta chưa ra sân đã thành hồn ma vất vưởng rồi."
Con mèo ngẩng đầu, đôi mắt xanh sáng phản chiếu ánh trăng, rồi cúi xuống dụi đầu vào lòng nàng, giọng kêu nhỏ như an ủi.
Tô Dạ Huyên khẽ bật cười, tay vuốt nhẹ lông nó:
"Thôi được rồi, có ngươi bầu bạn cũng không đến nỗi quá thảm."
Gió đêm nhẹ thổi, trúc lay khẽ rì rào.
Nàng ôm kiếm, ôm mèo, giữa ánh trăng bạc mà dần dần nhắm mắt lại - mọi mệt mỏi tan ra như chưa từng có.
Trong tĩnh lặng của đêm khuya, ánh trăng bạc len qua song cửa, phủ lên sàn ngọc một tầng sáng nhàn nhạt.
Tạ Nguyệt Dao ngồi trong tẩm điện, bên bàn gỗ trảm khắc tinh xảo bày mấy quyển thư tịch cổ, giấy đã ngả màu thời gian. Hương trầm nhẹ tỏa, hòa cùng khí linh mỏng manh quanh người nàng, khiến không gian như chìm trong tịch mịch thần thánh.
Ngón tay thon khẽ lật từng trang, ánh mắt xanh thẫm lặng lẽ trôi qua dòng sổ sách vô nghĩa.
Nhưng khi đang đọc đến một đoạn quan trọng, chân mày Tạ Nguyệt Dao khẽ nhíu.
Một luồng cảm ứng nhỏ như sợi khói vừa biến mất trong thần thức nàng - là hơi thở của tiểu đồ đệ.
"...Hửm?"
Giọng nàng trầm thấp khẽ bật ra.
Thanh linh khí vốn tĩnh lặng quanh người lập tức dao động.
Tạ Nguyệt Dao buông quyển thư, tay khẽ nâng, một luồng thần thức tản ra như nước lan khắp Thanh Nguyệt cư.
Không có.
Trong phòng đứa nhỏ - trống trơn, chẳng còn bóng dáng, chỉ vương chút linh tức mỏng manh trên chăn gối.
Ánh mắt nàng trầm xuống, một tia linh quang xanh nhạt lóe qua đáy mắt.
"Giờ này còn chạy đi đâu?"
Tà áo trắng lay động khi nàng đứng dậy.
Một làn khí mát từ lòng bàn tay tản ra, nhẹ như gió thoảng nhưng lại đủ khiến cánh cửa gỗ mở ra không tiếng động.
Nàng bước ra hành lang, ánh trăng rọi trên dung nhan lạnh nhạt kia như phủ thêm một tầng băng.
Trong lòng, chẳng phải lo lắng - mà là thắc mắc.
Tạ Nguyệt Dao vốn chẳng để tâm đến ai, huống hồ chỉ là một tiểu đồ đệ vừa nhập môn. Nhưng không hiểu vì sao, từ khi nhận con bé ấy, nàng lại thường vô thức cảm nhận khí tức nó, tựa như một sợi dây mảnh vô hình vẫn ràng buộc lấy tâm thần mình.
"Thật nực cười."
Nàng khẽ thì thầm, môi cong lên rất nhẹ - chẳng phải nụ cười, chỉ là thoáng lạnh nhạt tự giễu.
Sau đó, ánh mắt lại trầm xuống, thần thức như gió thổi qua rừng trúc xa xa...
Chỉ một khắc sau, nàng đã cảm nhận được khí tức yếu ớt kia - mơ hồ, ngắt quãng, lại xen lẫn mùi linh mộc và trăng đêm.
Tạ Nguyệt Dao không nói thêm gì, áo trắng khẽ lay, cả người hóa thành một dải linh quang trong suốt, nhẹ nhàng rời khỏi điện mà không để lại dấu vết.
Tạ Nguyệt Dao theo luồng khí ấy đi thẳng đến khu rừng trúc phía sau. Mỗi cành trúc đều phủ sương, mờ ảo như mộng.
Nàng dừng lại nơi linh khí dao động.
Ánh trăng rọi qua kẽ lá - một thân ảnh nhỏ đang ngồi dưới gốc trúc, ôm thanh kiếm trên tay, mái tóc rối mềm rơi xuống, trên đùi là con mèo lười đang cuộn mình.
Tạ Nguyệt Dao lặng người.
Khí tức vừa rồi nàng cảm nhận rõ ràng - không phải ẩn tàng hay che giấu, mà là... ổn định, tĩnh lặng.
"...Là đang ngủ?"
Đôi mày tinh tế khẽ cau lại. Trong ánh trăng, dung nhan nàng tỏa ra thứ khí chất lạnh lẽo, nhưng đáy mắt lại thoáng hiện chút gì đó khó gọi tên - không phải nghi ngờ, mà là một thoáng ngẩn ngơ.
Con mèo nằm bên cạnh ngẩng đầu, ánh mắt tròn xoe nhìn nàng, không sợ hãi, chỉ lặng lẽ chớp mắt.
Không gian lặng đi, chỉ còn tiếng gió luồn qua rừng trúc xào xạc.
Tạ Nguyệt Dao đứng yên hồi lâu. Sau cùng, nàng khẽ cúi người xuống, cánh tay lạnh như ngọc nhẹ nhàng bế lấy tiểu đồ đệ nhỏ đang ngủ say.
Thân thể đứa nhỏ ấm áp, mềm nhẹ như tơ, mơ màng cựa quậy trong lòng nàng, miệng còn thì thầm mấy tiếng mơ hồ khiến ánh mắt Tạ Nguyệt Dao thoáng động.
"Chỉ là một đứa trẻ..."
Nàng thì thầm, giọng khẽ như gió qua hồ nước, không nghe ra là cảm thán hay phủ nhận.
Tà áo trắng lay động, bước chân Tạ Nguyệt Dao nhẹ như khói, mang theo cả đồ đệ lẫn con mèo lẽo đẽo đi theo sau, chậm rãi quay về Thanh Nguyệt cư.
Dưới ánh trăng, bóng dáng nàng mờ dần giữa làn sương - cao quý, uy nghi, lại mang theo một thứ mềm mại mơ hồ mà chính nàng cũng chưa nhận ra.
----
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len qua khung cửa sổ, Tô Dạ Huyên đã tự giác rời giường.
Nàng dụi mắt, uể oải duỗi người, ánh nhìn còn vương chút mơ màng.
Trên bàn, thanh kiếm bạc mà sư tôn ban hôm qua vẫn lặng lẽ nằm đó, ánh sáng sớm phản chiếu lên lưỡi kiếm lạnh như băng, sắc mà tĩnh.
Ôm mèo trong tay, Tô Dạ Huyên rửa mặt qua loa rồi đi ra sân - nơi mà Hoắc Ân sư tỷ sẽ đến dạy nàng luyện kiếm.
Nàng vẫn nghĩ hôm nay cũng như hôm qua, sư tỷ sẽ nghiêm khắc quát mắng đôi ba câu, nhưng vẫn dịu giọng chỉ nàng từng chiêu.
Thế mà, khi bóng áo lam xuất hiện ở lối đi, sắc mặt của Hoắc Ân hôm nay lại khác - không mang kiếm, cũng chẳng mang theo nụ cười thường ngày.
"Sư tỷ?"
Tô Dạ Huyên nghiêng đầu, ánh mắt ngờ vực.
Hoắc Ân dừng lại trước mặt nàng, giọng điềm đạm nhưng hơi trầm:
"Từ nay, ta sẽ không dạy ngươi nữa. Đây là chỉ lệnh của tiên tôn."
Tô Dạ Huyên khựng lại, mắt mở to, giọng ngơ ngác như không tin nổi:
"Sao lại vậy? Ta... ta làm gì sai à?" Mà hình như cũng có.
Hoắc Ân khẽ lắc đầu, ánh nhìn dịu xuống đôi chút:
"Không phải. Tiên tôn nói, chuyện tu luyện của ngươi, người sẽ tự mình sắp xếp."
Câu nói ấy khiến Tô Dạ Huyên càng thêm mờ mịt.
Sư tôn - người lạnh lùng, nghiêm khắc, hờ hững với tất cả - sao lại đột ngột muốn đích thân dạy nàng?
Hoắc Ân nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác ấy, trong lòng bất giác nhớ lại buổi sáng sớm hôm nay.
Khi ấy, Tạ Nguyệt Dao đích thân gọi nàng đến điện, giọng nói vẫn điềm nhiên nhưng khiến tim người khác bất giác căng thẳng.
"Từ nay việc dạy con bé, để ta lo. Có vài điều... ta cần tự mình xem xét."
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng Hoắc Ân nghe ra một tầng hàm ý khác - tiên tôn hình như có chút quan tâm đến tiểu đồ đệ kia, dù ngoài mặt vẫn lạnh như tuyết.
Nàng không dám hỏi nhiều, chỉ đáp lời, trong lòng vẫn chưa hiểu nổi nguyên do.
Giờ đây, khi đối diện với Tô Dạ Huyên, Hoắc Ân khẽ thở ra, giọng nhỏ lại:
"Không sao đâu, sư muội. Sau này nếu ta rảnh, sẽ đến xem ngươi luyện. Đừng nghĩ nhiều."
Tô Dạ Huyên chớp mắt, ngước lên, giọng nhỏ như mèo kêu:
"Thật hả?"
"Thật."
Hoắc Ân cong môi cười nhẹ, quay người bước đi, tà áo lam phất qua làn gió sớm.
Trước khi rời sân, nàng dừng lại một chút, giọng trầm mà dịu:
"Chiều nay nếu rảnh thì xuống tông môn dạo đi. Ở mãi trong Thanh Nguyệt cư cũng buồn lắm."
Tô Dạ Huyên khẽ gật đầu, ôm mèo trong tay, giọng nhỏ:
"Vâng..."
Gió thổi qua rặng trúc, lá lao xao va vào nhau như tiếng thì thầm.
Bóng Hoắc Ân khuất dần sau lối nhỏ, để lại Tô Dạ Huyên đứng yên nhìn thanh kiếm trong tay - thanh kiếm sư tôn đã ban cho nàng.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ...
Sư tôn muốn tự mình dạy ta?
Không hiểu sao, tim nàng lại khẽ đập nhanh hơn một nhịp.
Một cảm giác lạ lẫm, nóng rát mà mơ hồ, lan từ ngực đến tận đầu ngón tay khiến nàng thoáng giật mình.
"Khoan đã... sao lại như vậy chứ?" - nàng lắp bắp, tay vô thức đặt lên ngực.
"Chắc chắn... không thể nào là vì sư tôn đâu..."
Nàng nuốt khan một ngụm, gương mặt thoáng đỏ lên, trong lòng tự mắng chính mình.
Cái cảm giác ấy - vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi, vừa muốn lại gần vừa muốn trốn đi - khiến nàng chẳng biết phải làm sao.
"Không được... không được nghĩ lung tung !"
Tô Dạ Huyên lắc đầu lia lịa, mái tóc xõa rối bay trong gió như để xua đi những ý nghĩ tội lỗi.
"Thà rằng lỡ dính phải một nữ chủ công nào khác còn hơn... chứ sư tôn thì... tuyệt đối không được!" Trong cốt truyện, lão tổ tông đó là người cố chấp, bảo thủ lại đáng sợ. Một phần nữ chủ thụ bị điên đến nỗi sắp hắc hóa cũng do một tay sư tôn kính yêu ban tặng.
Con mèo trong lòng nàng chỉ khẽ "meo" một tiếng, ánh mắt lười biếng mà như cười cợt.
Tô Dạ Huyên trừng nó một cái, nhỏ giọng làu bàu:
"Ngươi nhìn cái gì? Ta đâu có làm gì sai."
Nói rồi nàng xoay người, ôm mèo đi về con đường nhỏ dẫn xuống núi, con đường lát đá hôm qua nàng từng lén men theo.
Con đường xuống núi phủ sương mỏng, ánh sáng buổi sớm len qua tầng mây, phản chiếu trên đá xanh thành những vệt sáng lấp lánh.
Tô Dạ Huyên vừa ôm mèo, vừa ngáp dài, dự tính sẽ đi dạo loanh quanh rồi kiếm chỗ vắng nằm nghỉ một lát.
Nàng còn chưa đi được mấy bước thì phía xa vang lên tiếng cãi vã.
Giọng nói non trẻ nhưng đầy khí thế vang lên giữa không trung:
"Ta đã nói rồi, cây linh quả đó đâu có ghi tên ai, các ngươi còn quản làm gì chứ!"
Tô Dạ Huyên khẽ nghiêng đầu - Du Tiêu Miên.
Nhìn cảnh cô bé áo hồng đứng chống nạnh giữa đám đệ tử áo lam, đôi mắt sáng lấp lánh như sắp phun lửa, Tô Dạ Huyên chỉ "..." trong đầu một tiếng.
Nàng quay người, định men sang hướng khác, trong lòng lười biếng nghĩ:
"Phiền phức thật, lại nữa rồi."
Nhưng chưa kịp rút lui, Du Tiểu Miên đã phát hiện ra nàng.
Đôi mắt cô bé sáng rực, môi cong lên đắc ý.
"Thôi khỏi nói với mấy người, ta không đôi co nữa!" - nói rồi, nàng chạy thẳng đến túm lấy tay Tô Dạ Huyên, làm cả đám đệ tử kia tức đến đỏ mặt nhưng chẳng dám đuổi theo, đành nghiến răng bỏ đi.
Du Tiểu Miên thở phào, quay qua cười hì hì:
"Lại gặp ngươi rồi nha!"
Tô Dạ Huyên khẽ kéo ống tay áo mình lại, giọng nhàn nhạt:
"Ừm."
Cô bé lập tức bĩu môi, giậm chân một cái, giọng vút cao như phàn nàn:
"Sao ngươi nhạt nhẽo vậy chứ! Ít nhất cũng phải chào ta một tiếng đi, chẳng lẽ gặp lại mà không vui à?"
Tô Dạ Huyên liếc nàng một cái, nửa cười nửa thật:
"Ta chỉ thấy lạ... sao lần nào thấy ngươi cũng đang cãi nhau hết vậy?"
Du Tiểu Miên lập tức trợn tròn mắt, đôi má phồng lên như trái ớt nhỏ, giọng lắp bắp phản đối:
"Tại... tại người ta kiếm chuyện với ta trước chứ bộ!"
Nhìn dáng vẻ ấy, Tô Dạ Huyên chẳng nhịn được mà khẽ bật cười, tay vỗ nhẹ con mèo trong lòng như giấu tiếng cười đi.
Du Tiểu Miên thấy Tô Dạ Huyên bật cười, hai má nàng liền đỏ bừng.
Cô bé vội khoanh tay trước ngực, hừ khẽ một tiếng ra vẻ tức giận:
"Thôi, ta không thèm đôi co với ngươi nữa!"
Nói thì nói vậy, nhưng vừa dứt lời đã nhanh nhảu nắm lấy tay áo Tô Dạ Huyên, kéo đi như gió.
"Đi, ta dẫn ngươi đi chơi! Ở đây có nhiều chỗ hay lắm - chỗ này có suối linh, chỗ kia có linh thảo nở về đêm, còn có hàng quán bán điểm tâm của đệ tử ngoại môn nữa đó!"
Nói đến đâu, Du Tiểu Miên kéo nàng đi đến đó, vừa nói vừa chỉ trỏ, ánh mắt sáng như hai viên linh thạch.
Tô Dạ Huyên chỉ cảm thấy chân mình sắp rời khỏi mặt đất, để mặc cô bé lôi đi hết đoạn này đến đoạn khác - nào là hồ ngọc xanh biếc phản chiếu mây trời, nào là khu trồng linh thảo thơm ngát, rồi lại vòng sang sân luyện khí đầy khói nóng.
Nàng hai mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng, chỉ kịp ôm con mèo trong lòng để khỏi bị văng ra.
Đến khi dừng lại, Du Tiểu Miên vẫn hào hứng chỉ chỏ khắp nơi, giọng nói ríu rít không dứt.
Tô Dạ Huyên nhìn nàng, khẽ thở dài trong lòng:
Đúng là... nhiệt tình đến đáng sợ.
Mèo nhỏ trong tay nàng ngáp một cái, đuôi quẫy nhè nhẹ như phụ họa, khiến Tô Dạ Huyên chỉ biết cười khổ, để mặc cô gái áo hồng kia kéo mình đi tiếp - giữa tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp sơn môn.
Du Tiểu Miên vừa đi vừa huýt sáo, bỗng mắt sáng rực như phát hiện ra báu vật.
"Kìa kìa! Bánh ngọt Linh Hoa đó, ngon nhất trong tông môn luôn!"
Nói rồi, nàng kéo Tô Dạ Huyên đến quầy hàng, lấy ra mấy viên nguyên thạch đưa cho người bán, dõng dạc nói:
"Hai phần, một cho ta, một cho nàng."
Chưa kịp phản ứng, Tô Dạ Huyên đã bị nhét vào tay một phần bánh, hương thơm ngọt dịu lan ra làm bụng nàng khẽ réo lên.
Nàng cắn một miếng nhỏ, đôi má phồng lên, vị ngọt tan nơi đầu lưỡi khiến nàng lẩm bẩm:
"Dù sao cũng đang đói, có đồ ăn chùa thì... tốt thôi."
Du Tiểu Miên cười khoái chí, hai người vừa ăn vừa tán dóc, dạo thêm một đoạn thì dòng người mỗi lúc một đông. Tiếng bước chân, tiếng nói cười hòa vào ánh chiều tà.
Tô Dạ Huyên còn đang cúi đầu lau vụn bánh trên tay áo, không để ý đường, bỗng va mạnh vào ai đó.
Nàng lảo đảo lùi lại hai bước, suýt nữa ngã, chỉ kịp ôm chặt con mèo trong lòng.
Một giọng nữ trầm nhẹ, mang theo ý cười khẽ vang lên:
"Cẩn thận."
Tô Dạ Huyên ngẩng đầu lên -
trước mặt nàng là một nữ nhân dáng người cao ráo, tầm hai mươi lăm tuổi, vận trường sam lam nhiễm sắc đen, bên hông đeo ngọc bội hình trăng lưỡi liềm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Mái tóc đen dài như thác đổ xuống vai, gió thổi khẽ lay mấy sợi bên má.
Khuôn mặt nàng ta tinh xảo mà lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia ôn nhu khó tả, vừa nhìn đã khiến người khác bất giác muốn cúi đầu.
Tô Dạ Huyên ngây ra một lúc, đôi mắt tròn xoe, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác là lạ -
nửa sợ, nửa tò mò, giống như đang nhìn thấy một bức tranh sống động bước ra từ truyện cổ.
Du Tiểu Miên thấy thế, vội kéo nàng lùi lại, cười cười nói:
"Xin lỗi sư tỷ, tiểu sư muội này không để ý đường thôi."
Nữ nhân khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Tô Dạ Huyên, nụ cười bên môi nhẹ đến mức như sương khói.
Tô Dạ Huyên khẽ nhíu mày - đường rộng thế này, bao nhiêu chỗ để đi, vậy mà lại va trúng người này.
Trong lòng nàng thoáng nghĩ: Không phải cố ý đấy chứ...?
Nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
"Xin lỗi sư tỷ, ta không để ý đường."
Nói xong, nàng nắm tay Du Tiểu Miên định lùi sang một bên, ai ngờ nữ nhân kia chẳng né, dáng vẻ như vô ý ngăn lối đi.
Giọng nàng ta vang lên, êm như gió thoảng mà lại khiến người khác không dám thở mạnh:
"Con mèo trong tay ngươi... thật đáng yêu.
Có thể cho ta nựng một chút được không?"
Con mèo vốn đang nằm ngoan trong lòng Tô Dạ Huyên, nghe vậy liền mở mắt liếc lên, đôi tai hơi cụp lại, ánh nhìn cảnh giác như sẵn sàng cào bất cứ lúc nào.
Tô Dạ Huyên ngẩn người, nghĩ bụng lạ thật, muốn chạm mèo thôi mà sao hỏi nghiêm túc thế...
"À... được thôi, sư tỷ cứ thoải mái."
Nàng đưa hai tay lên, chìa con mèo ra trước.
Nữ nhân ấy mỉm cười - một nụ cười khẽ, dịu mà khiến tim người khác như bị gãi nhẹ.
Ánh trăng rọi lên gương mặt nàng, lấp lánh nơi khóe môi, khiến người đối diện vô thức quên cả hít thở.
Bàn tay trắng mịn kia từ từ đưa lên...
Nhưng không đặt lên con mèo, mà lại rơi nhẹ lên đầu Tô Dạ Huyên.
Một cái xoa nhẹ, ấm áp mà xa xăm -
giống như kẻ trưởng thành đang vuốt tóc một đứa trẻ ngoan, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Tô Dạ Huyên đứng đờ ra, tai đỏ bừng.
Du Tiểu Miên ở bên cạnh cũng há hốc mồm, không rõ là đang ngạc nhiên vì hành động kia hay vì nụ cười của nữ nhân trước mặt quá đẹp.
Nữ nhân thu tay lại, ánh mắt cong cong,
nụ cười như có như không:
"Dễ thương thật."
Gió khẽ thổi, tà áo lam sẫm bay nhẹ, hương trà thoảng qua -
mà Tô Dạ Huyên vẫn còn ngẩn ngơ, không hiểu rốt cuộc ai mới là người bị nựng.
Tô Dạ Huyên vẫn còn đứng ngây người, như thể trí óc nàng bị gió cuốn đi mất một nửa.
Khi ý thức kịp trở lại, nàng khẽ lắp bắp,
"Vị... vị sư tỷ này..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, nữ nhân kia đã khẽ mỉm cười, giọng nói êm ái như nước chảy qua khúc gỗ trúc:
"Hẹn gặp lại, tiểu bằng hữu."
Nói xong, nàng xoay người rời đi, tà áo lam sẫm lướt qua ánh sáng buổi chiều,
mùi hương trà thoảng lại một thoáng rồi tan vào gió - nhẹ mà vẫn lưu luyến.
Tô Dạ Huyên nhìn theo bóng dáng ấy, trong lòng như có gì đó chạm khẽ,
bàn tay nhỏ bé khẽ đưa lên, chạm vào đỉnh đầu nơi nữ nhân vừa đặt tay.
Chỗ đó vẫn còn vương chút hơi ấm, khiến nàng mất tập trung một lúc lâu.
Bên cạnh, Du Tiểu Miên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nói liến thoắng:
"Người kia thật đẹp nha... nhưng cũng kỳ lạ thật đấy.
Có khi nào nàng bị vấn đề về mắt không?
Nếu không thì sao lại sờ lộn như thế chứ?"
Tô Dạ Huyên không đáp.
Nàng chỉ khẽ cúi đầu, bàn tay vẫn đặt nơi mái tóc mình,
ngón tay vô thức vuốt nhẹ qua đó.
Trong lòng nàng mông lung hiện lên một cảm giác khó tả -
vừa ngượng, vừa... ấm áp.
Cảm giác thật...kì lạ.
---
Bóng dáng nữ nhân chậm rãi rời khỏi con đường tông môn náo nhiệt,
tà váy lam nhiễm sắc đen khẽ lướt qua nền gạch, tựa làn sương mờ.
Một lúc sau, nàng dừng trước tiểu điện ẩn trong tầng mây,
mây khí lượn lờ quanh mái ngói xanh, hương linh thảo nhẹ phất.
Cảnh sắc tĩnh lặng như tách biệt hẳn với nhân gian.
Nàng đứng yên, bàn tay khẽ ngửa ra, nơi đó vẫn còn chút cảm giác ấm mềm,
ánh mắt chợt hiện lên một nét cười mơ hồ, vừa như ôn nhu, lại như suy tư.
Một thoáng, nữ nhân đưa đầu ngón tay chạm nhẹ môi,
rồi hít khẽ một hơi, mùi hương lưu lại phảng phất giữa hơi thở.
Đôi mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch,
một tiếng cười nhỏ bật ra, trong trẻo mà khiến người ta không đoán nổi tâm tư.
"Thơm thật..." - nàng lẩm bẩm, giọng mảnh như gió.
Ánh trăng hắt nghiêng lên khuôn mặt tinh xảo,
trong đôi con ngươi đen nhánh, thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo.
Không ai biết nàng đang nghĩ gì -
chỉ thấy nàng khẽ xoay người, tà váy lướt nhẹ, từng bước khuất dần vào sương.
Đợi khi bóng dáng ấy biến mất,
mặt đất nơi nàng từng đứng hiện ra một vòng linh văn mờ ảo,
tựa như vết sóng gợn từ một giọt nước rơi xuống hồ.
Từng tia quang mang nhỏ li ti tản đi, hòa vào không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro