Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Tô Dạ Huyên kéo mũ choàng che kín nửa khuôn mặt, bước chân khẽ dẫm lên lớp tuyết mỏng phủ trên con đường đá. Bông tuyết lả tả rơi, đậu nhẹ lên vai áo nàng, tan ra thành từng giọt lạnh buốt.

Tuyết quanh núi phủ trắng một vùng, cảnh vật im lìm, chỉ nghe tiếng gió rít qua vách đá. Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi mờ trong sương, trong lòng lặng lẽ cân nhắc, lúc này chưa phải thời cơ thích hợp để lên tìm Băng Liên, nếu hấp tấp e rằng chưa đến nơi đã bị khí hàn cắn ngược vào kinh mạch.

Vì thế nàng chỉ thăm dò xung quanh chân núi, bước chân nhẹ như lướt, linh thức mở rộng quan sát.
Tuy không phát hiện yêu khí hay dị động gì đặc biệt, nhưng cẩn thận vẫn hơn, dù tu vi đã ổn định, nàng chẳng dám khinh suất giữa vùng đất giáp ranh băng hàn và ma vực.

Sau khi kiểm tra xong một vòng, Tô Dạ Huyên quay về hướng thôn nhỏ.
Trên đường về, làn khói bếp lẫn trong sương chiều tạo nên khung cảnh an bình đến lạ. Nhưng bước chân nàng vừa chạm đến cổng thôn, sắc mặt khẽ đổi.

Phía trước, vài người mặc bạch y phục, thắt lưng đeo ngọc phù tiên môn, đang đứng giữa thôn nói chuyện với mấy dân làng. Bọn họ rõ ràng không phải người phàm, linh khí quanh thân mơ hồ lưu động, ánh mắt sắc bén mà thâm trầm.
Dân làng thì vẫn hồn nhiên, nét mặt tươi cười, còn cẩn thận mời trà, chẳng mảy may cảnh giác.

Tô Dạ Huyên dừng bước, hơi nghiêng người núp sau gốc cây tùng ven đường, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ.
"Người của tiên môn?"
Trong lòng nàng chợt trùng xuống. Không rõ là từ đâu đến, nhưng nếu họ nhận ra nàng, kẻ đang ẩn hành rời tông môn chưa xin phép, e rằng sẽ rắc rối.

Nghĩ vậy, nàng xoay người, đi đường vòng men theo bờ suối, y phục đen lướt qua mặt đất.

Tô Dạ Huyên vừa bước vào phòng, tuyết trên vạt áo còn chưa kịp tan, đã thấy cảnh quen thuộc, A Liệt ngồi chống cằm trên chiếc bàn gỗ thô, ánh mắt ngây ngô nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ phủ sương. Trông dáng vẻ lười biếng ấy, chẳng khác nào mấy con mèo hoang phơi nắng mà nàng từng thấy ở Thanh Vân tông.

Nàng khẽ lắc đầu, đóng cửa lại, tháo choàng choàng đen rồi ngồi xuống giường. Chưa kịp thở ra hơi nào, giọng nói trong trẻo đã vang lên:
"Tỷ tỷ về rồi à?"

Tô Dạ Huyên khẽ gật đầu, môi cong lên một chút ý cười.
A Liệt lập tức bật dậy, hai mắt sáng rực như sao:
"Tỷ tỷ, đi chơi với ta đi! Ở đây chán lắm, mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong thôn thôi."

Nàng hơi sững, thoáng định từ chối, nhưng rồi nhìn gương mặt non nớt ấy, sự hồn nhiên trong mắt cô bé khiến lòng nàng mềm lại. Mấy ngày nay quanh quẩn tu luyện, tâm thần vốn mỏi mệt; chi bằng ra ngoài hít thở một chút cũng chẳng sao.

"Đi đâu?" Nàng hỏi.

A Liệt nhanh nhảu đáp:
"Ra bìa rừng thôi, chỗ ấy đẹp lắm! Có suối nhỏ với cả mấy đóa hoa lạ nở suốt mùa đông luôn, ta dẫn tỷ đi nhé!"

Tô Dạ Huyên ngẫm nghĩ, tay khẽ vuốt mái tóc đen dài, ánh mắt dịu xuống.

...Tu luyện mãi cũng vô ích nếu tâm chẳng tĩnh. Đổi phong cảnh một chút, có lẽ còn tốt hơn.

Nghĩ vậy, nàng đứng dậy, khoác lại áo choàng.
"Được rồi, đi thôi."

A Liệt reo khẽ, kéo tay nàng chạy ra ngoài.
Cánh cửa gỗ khẽ khép lại, để lại trong phòng hơi ấm chưa tan cùng dấu chân hai người in trên mặt đất.

Khung cảnh nơi bìa rừng thật yên bình, ánh nắng nhạt xuyên qua tầng lá, rải những đốm sáng loang lổ lên mặt đất. Gió khẽ lay động, mùi cỏ non và hương suối hòa vào nhau, khiến người ta chỉ muốn buông bỏ mọi ưu phiền mà nhắm mắt an tĩnh.

Tô Dạ Huyên ngồi dưới gốc cây cổ thụ, hai tay kết ấn, linh lực vận hành đều đặn quanh thân. Luồng khí quanh nàng mờ nhạt như sương, mỗi hơi thở đều trầm ổn mà sâu xa. Cách đó không xa, A Liệt tung tăng chạy nhảy, đuổi bướm, hái hoa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nàng như sợ nàng biến mất.

Nhưng rồi, chỉ chốc lát sau, những tiếng cười líu ríu kia cũng dừng lại.

A Liệt ngồi phịch xuống trước mặt nàng, tay vung vẩy cành hoa đã bị bứt nửa cánh, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tô Dạ Huyên không chớp.

Tô Dạ Huyên khẽ mở mắt, hơi thở vẫn điều hòa, chỉ là đôi lông mày nhướng nhẹ:

"Sao nhìn ta như thế?"

A Liệt chống cằm, môi bĩu ra, giọng mang theo chút ấm ức trẻ con:

"Tại chán thôi…"

"Chán?" Nàng buông tiếng khẽ cười.

"Ừ, dạo này ai cũng bận nói chuyện với mấy người mặc đồ trắng kia hết, ngay cả cha mẹ ta cũng suốt ngày tiếp đãi họ, chẳng ai rảnh chơi với ta nữa."

Cô bé cúi đầu nghịch cỏ, giọng nhỏ dần đi:
"Ta không thích họ, cứ nhìn là thấy lạnh lạnh, không giống người tốt đâu."

"A Liệt, những người kia đến từ đâu?"

A Liệt nhăn mày chặt suy tư nhớ lại, cẩn thận đáp:

"Nghe nói là người của Lam Hành Tông."

Tô Dạ Huyên nghe đến cái tên Lam Hành Tông, ánh nhìn thoáng động, hàng mi cong khẽ cụp xuống, che đi tia cảnh giác vừa lóe lên trong mắt.

Lam Hành Tông… cái tên ấy nàng không xa lạ. Tông môn ấy vốn do một vị đệ tử xuất thân từ Thanh Vân Tông lập nên, tính độc lập cao, tuy không chịu sự điều khiển trực tiếp nhưng vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Thanh Vân. Những người của Lam Hành Tông phần lớn hành sự có quy củ, thường xuống nhân gian trợ giúp dân chúng hoặc diệt trừ yêu tà quanh các vùng hẻo lánh.

A Liệt thấy nàng im lặng, liền chống cằm nói tiếp, giọng líu lo như chim sẻ

"Ta cũng không biết họ nói gì đâu, chỉ nghe cha mẹ nói là mấy người đó tốt lắm, còn giúp thôn ta săn bắn, đổi lấy ít lương thực nữa."

Cô bé nghiêng đầu, đôi mắt sáng trong veo, không một gợn phòng bị.

Tô Dạ Huyên nhìn gương mặt non nớt ấy, đáy lòng khẽ dãn ra, môi cong lên nụ cười nhạt:
"Ra vậy…"

Nàng ngẩng nhìn trời, ánh nắng chiều chiếu qua tán lá, vẽ lên gương mặt nàng một lớp sáng dịu nhẹ.

"Có lẽ ta suy nghĩ nhiều quá rồi."
Giọng nàng trầm thấp, phảng phất ý cười tự giễu.

Dù vậy, tận sâu trong tâm trí, nàng vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng.
Lam Hành Tông… Thanh Vân Tông… đều là tông môn tu chân danh tiếng vang dội, nhưng thế gian đâu thiếu chuyện “danh nghĩa chính đạo, tâm lại bất chính”.

Song lúc này, nhìn thấy A Liệt vui vẻ rủ nàng ra suối nhặt đá sáng, nàng chỉ khẽ lắc đầu cười, gác mọi suy nghĩ sang một bên.
Ít nhất, ngày hôm nay, nàng muốn tận hưởng chút yên bình hiếm hoi này.

....
Ánh lửa từ ngọn đèn dầu chập chờn hắt lên khuôn mặt Tô Dạ Huyên, tô điểm thêm vài nét u tĩnh mà lạnh nhạt. Căn phòng nhỏ phủ một tầng sáng ấm, nhưng lại không xua nổi khí tĩnh lặng trầm sâu nơi nàng ngồi.

Ngọn gió đêm lùa qua khe cửa, lay động dải lụa bên giường khẽ phất. Nàng ngồi trước bàn gỗ, đôi mắt tĩnh lặng như nước, trong tay là một cành hoa bốn lá, thứ do A Liệt hái tặng hôm nào, nụ cười non nớt khi đó vẫn như còn vương nơi đáy tâm trí.

Linh lực mỏng manh bao quanh cành hoa, khiến nó vẫn tươi nguyên như ngày đầu. Nàng lặng lẽ xoay nhẹ nó trong tay, ngón tay khẽ vuốt qua từng phiến lá, ánh nhìn hơi trầm xuống, không biết suy nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, Tô Dạ Huyên khẽ thở ra, hàng mi rũ xuống. Nàng cất cành hoa vào nhẫn trữ vật, dùng linh lực niêm lại.

.....
Sáng sớm, khi ánh bình minh còn chưa xuyên qua tầng mây dày, Tô Dạ Huyên đã rời khỏi thôn. Nàng bay lượn giữa tầng sương lạnh, thân ảnh tựa như một vệt khói mờ lướt qua rừng sâu, để lại phía sau là tiếng gió vi vu và vệt tuyết cuốn theo tà áo.

Trước mắt nàng — Bắc Minh Cực Hải, nơi được mệnh danh là cực hàn chi địa, lạnh đến độ linh khí cũng bị đông cứng lại. Băng tuyết chồng chất như vạn tầng thủy tinh, núi non trắng xóa, ánh mặt trời phản chiếu lên mặt băng lạnh lẽo tựa gương, khiến người nhìn hoa cả mắt.

Nàng đáp xuống một mỏm đá cao, quanh người phủ kín hàn khí, hơi thở vừa thoát ra đã hóa thành sương trắng. Lớp băng mỏng dần kết trên áo và tóc nàng, tà váy lam nhạt giờ như phủ thêm một tầng sương tuyết, bóng dáng mảnh khảnh giữa nền trời xám lạnh càng thêm cô liêu.

Tô Dạ Huyên khẽ vận linh lực hộ thân, nhưng luồng khí rét cắt da thịt vẫn len lỏi vào kinh mạch, làm máu trong người như muốn đông lại. Nàng thử tiến lên vài bước, cảm nhận mặt đất dưới chân trơn trượt như gương, linh lực bị áp chế mạnh mẽ, thậm chí hơi thở cũng khó duy trì.

“Không thể tùy tiện xông vào…” nàng thì thầm, giọng nói tan vào gió, lạnh lẽo đến mức chính nàng cũng không nghe rõ mình nói gì.

Tô Dạ Huyên thu lại linh lực, bay vòng quanh đỉnh núi để dò xét. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy tầng tầng băng lở, từng dòng sông băng kéo dài vô tận.

Tô Dạ Huyên khẽ nhắm mắt, hai tay kết ấn, linh lực trong cơ thể nàng cuộn lên như sóng ngầm, từng sợi tơ sáng mảnh như khói mờ tụ lại ở đan điền. Nàng âm thầm thôi động Tịch Linh, bản mạng pháp khí đang ngủ say trong cơ thể.
Ngay khoảnh khắc ấn văn nơi tâm mạch sáng lên, một luồng khí ấm áp lan ra khắp tứ chi, xua tan hàn khí quanh thân. Băng sương nơi vai áo nàng khẽ nứt, rơi xuống như mảnh tinh quang tan biến giữa gió.

Tô Dạ Huyên mở mắt. Trong tầm nhìn mịt mù tuyết trắng, một tia sáng mờ ảo bất chợt lóe lên nơi đỉnh núi xa xa, mỏng manh như ánh trăng rơi xuống nhân gian. Nàng khẽ siết tay, đáy mắt hiện lên chút mịt mờ.

Ánh sáng?

Không do dự, nàng bay thẳng, áo choàng đen tung bay giữa tầng băng sương dày đặc.

Khi Tô Dạ Huyên lại gần, ánh sáng lạnh lẽo kia dần rõ hình, nằm giữa tầng băng dày đặc, một đóa băng liên trong suốt như pha lê, từng cánh hoa tỏa ra hàn quang dịu nhưng lạnh đến thấu xương.
Linh thức quét qua, tim nàng khẽ run lên.

Không sai… chính là nó.

Không chần chừ, nàng đạp không bay đến, áo choàng tung lên, khí tức quanh thân chuyển động như gió nổi giữa trời tuyết. Nhưng chưa kịp chạm vào, đóa băng liên khẽ lay động, như một sinh linh có tri giác.

Ngay sau đó.
Vèo!

Từng chiếc lá băng mảnh dài như dây leo vụt ra, sáng rực lưỡi lạnh, quấn lấy hướng nàng như muốn chém toạc không khí.

Tô Dạ Huyên biến sắc, vội nghiêng người tránh, khí lạnh xẹt qua gò má, một vệt đỏ mảnh hiện lên nơi da thịt. Nàng đáp xuống nền băng, khí tức tịch linh trong người khẽ chuyển, tay kết ấn, Tịch Linh lóe lên sau lưng, từng luồng linh quang đan xen như ấn chú bảo hộ.

Là linh vật có linh trí... muốn lấy được ngươi, e rằng chẳng dễ.

Những chiếc lá dài như lưỡi dao băng rít gió chém tới, tia sáng lạnh lóe lên trong tầm mắt.
Tô Dạ Huyên xoay người tránh né, tà áo phất nhẹ, chỉ cách một tấc, hàn khí đã rạch xượt qua mép váy, lưu lại một đường đóng băng mỏng manh.

Nàng đáp xuống một tảng đá nhô ra giữa băng sơn, chưa kịp ổn định thân hình, dây leo kia đã vút đến, tốc độ nhanh như chớp, mang theo luồng khí lạnh khiến đá xung quanh đóng băng chỉ trong hơi thở.

Tô Dạ Huyên nghiêng người, chân đạp nhẹ vào tảng đá, thân hình tựa khói mờ vụt sang bên.

Dây leo đánh thẳng vào nơi nàng vừa đứng, tảng đá lập tức nổ tung, vỡ vụn thành trăm mảnh, tung lên cùng bụi băng lạnh buốt.

Dây leo vừa rút lại, Tô Dạ Huyên chớp lấy khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt nàng lóe lên, thân hình nghiêng nhẹ, kiếm quang vẽ một đường chéo sắc bén, chém thẳng vào gốc băng liên.

Một tiếng “xoẹt!” vang lên, băng tinh vỡ vụn, sương trắng bắn ra như mưa bụi. Cả không gian rung nhẹ, ánh sáng xanh nơi tâm hoa chợt lóe rồi tắt ngấm.

Không chần chừ, nàng thu kiếm, lướt đi như một dải khói mờ, bóng dáng mảnh khảnh biến mất giữa tầng sương lạnh. Hàn khí nơi đây nặng nề hơn nàng tưởng, mỗi hơi thở như có dao cắt, phổi đau rát, linh lực trong người cũng bắt đầu tán loạn.

Không ổn… nếu còn ở đây thêm một khắc nữa, e là bị đông cứng mất.

Nàng cắn môi, thôi động Tịch Linh vận hành cực nhanh, một vòng linh quang mờ bao quanh cơ thể.
Hàn khí bị ngăn lại đôi chút. Nàng lao đi, xuyên qua màn tuyết dày.

Hơi thở còn vương sương lạnh, nàng chống tay lên gốc cây, từng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực. Làn da trắng nhợt, môi tím tái vì hàn khí vẫn chưa tan hết. Một lát sau, nàng chậm rãi điều hòa linh lực, để luồng khí ấm từ đan điền lan ra toàn thân, từng chút xua đi cái lạnh thấu xương.

Không khí rừng ấm hơn hẳn, ánh nắng xuyên qua tầng lá chiếu lên khuôn mặt nàng, mảnh mai nhưng ánh mắt lại sáng rõ, mang theo vẻ nhẹ nhõm và kiên định.

Trong tay nàng, đóa băng liên phát ra ánh lam dịu nhẹ, trong suốt như ngọc lưu ly, hàn khí quanh nó vẫn còn nhưng đã thuần phục.

Khóe môi nàng cong lên một nụ cười mệt mỏi nhưng thỏa mãn. Nàng nhẹ tay vuốt ve cánh hoa, linh lực trong người giao hòa cùng khí tức băng liên trong khoảnh khắc, tạo thành luồng sáng nhỏ quanh đầu ngón tay. Sau đó, nàng khẽ phất tay, băng liên lập tức hóa thành tia sáng xanh, ẩn vào nhẫn trữ vật nơi ngón giữa.

Nàng ngồi dựa vào gốc cây, gió khẽ lay tóc, tuyết tan chảy theo kẽ lá rơi xuống cổ, lạnh buốt mà thanh tỉnh. Hơi thở dần trở nên vững vàng, ánh mắt nàng cũng dịu lại.

“Băng liên đã có, chuyến này… xem như không uổng công.” nàng khẽ lẩm bẩm, ngón tay vô thức vuốt nhẹ nhẫn trữ vật, cảm nhận khí tức lạnh lẽo còn sót lại.

Trong lòng nàng đã có kế hoạch rõ ràng: phải mau chóng quay về, đem tiên dược về cho sư tôn. Bất giác khuôn mặt A Liệt hiện lên.

Mấy ngày qua, người trong thôn đối đãi nàng chẳng khác gì khách quý, cơm nước, chỗ nghỉ, thậm chí tiểu nha đầu A Liệt ngày nào cũng ríu rít quanh nàng. Nghĩ đến nụ cười sáng rỡ của tiểu nữ hài ấy, khóe môi nàng bất giác cong lên.

“Cũng nên đến chào một tiếng… dù sao họ đã chiếu cố ta.”

Nàng thì thầm với chính mình, ánh mắt nhu hòa hiếm thấy.
Trước khi rời khỏi khu rừng, nàng lật tay, từ nhẫn trữ vật lấy ra vài linh thảo cấp thấp cùng ít đan dược dưỡng thể, thầm nghĩ:

“Những thứ này với ta chẳng đáng là bao, nhưng với họ… có lẽ có thể giúp vượt qua một mùa đông yên ổn.”

Nàng đứng dậy phủi nhẹ lớp tuyết bám trên vạt áo, bóng chiều kéo dài thành vệt đỏ cuối cùng trên đỉnh núi, phản chiếu lên gương mặt nàng nửa sáng nửa tối. Trong lúc chuẩn bị rời đi, một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí khiến bước chân nàng khựng lại.

Rạng sáng hôm trước… nàng từng nhìn thấy vài dân làng đứng nói chuyện cùng đám tu sĩ Lam Hành Tông, giọng nói thấp thoáng trong gió lạnh, chẳng nghe rõ được mấy, chỉ thấy ánh mắt của một kẻ trong nhóm đó dừng trên người nàng rất lâu.
Ánh mắt ấy, không phải nghi hoặc, cũng chẳng phải địch ý, mà như có một thứ cảm xúc lạ lùng, khiến nàng khó chịu.

Nàng khẽ nhíu mày, ngón tay siết lại vạt áo choàng, cảm giác bất an mơ hồ dâng lên, song nàng nhanh chóng lắc đầu, ép bản thân dẹp bỏ ý nghĩ ấy.

“Có lẽ chỉ là trùng hợp… ta quá đa nghi rồi.”
Nàng ngẩng nhìn trời, sắc đêm đã dần nuốt lấy vầng dương tàn, gió bắt đầu lạnh buốt hơn.
Giờ đã sáng tối rồi, nếu chậm trễ e rằng không kịp trở về thôn trước khi gió tuyết nổi lên.

Hít sâu một hơi, nàng triển linh lực, hóa thành luồng sáng mờ, bay dọc triền núi trở về hướng thôn làng.

Gió đêm quét qua, mang theo mùi khét của thịt cháy và khói đen cuộn lên mù mịt. Nàng khựng lại, đôi mắt mở to không tin nổi vào cảnh tượng trước mặt.

Ngôi thôn nhỏ vốn yên bình mấy ngày qua, giờ đây chỉ còn là một biển lửa đỏ rực, lửa nuốt trọn từng mái nhà, từng vách gỗ, phát ra tiếng nổ lách tách rợn người.
Trên mặt đất, máu loang hòa vào tuyết, nhuộm đỏ đôi giày nàng vừa chạm xuống. Mùi tanh xộc thẳng vào mũi, khiến nàng nghẹn thở.

Nàng bước chậm từng bước, đôi mắt vô thức đảo quanh. Những gương mặt thân quen, những người từng mời nàng ăn, cười với nàng, nay nằm rải rác khắp nơi, ánh mắt trống rỗng, vẫn còn lưu lại nét kinh hoàng trước khi chết.

Cổ họng nàng nghẹn lại, muốn gọi mà không phát ra nổi tiếng nào. Chỉ có tiếng lửa nổ lách tách và tiếng gió hú qua khe núi đáp lại nàng.

“Không thể nào… chuyện gì đã xảy ra…”

Bước chân nàng lảo đảo, chân giẫm lên thứ mềm ấm, cúi đầu nhìn, là một cánh tay nhỏ, vẫn còn đeo chiếc vòng hoa dại nàng từng đan cho A Liệt.
Khoảnh khắc ấy, tim nàng như ngừng đập.

Nàng chạy cuồng loạn giữa đống tro tàn, linh lực vô thức khuếch tán, khiến gió lửa bạt đi một khoảng.

“A Liệt!!” giọng nàng khản đặc, run rẩy gọi.
Nhưng chỉ có tiếng nổ bùng và tro bụi tung lên trong gió, chẳng có ai đáp lại.

Nàng lao đi như gió, mái tóc đen tung bay, tay run rẩy đẩy cánh cửa gỗ cháy sém. Cảnh tượng bên trong khiến nàng chết lặng.

Trên nền đất phủ tro bụi, A Liệt nằm đó, thân thể nhỏ bé đầy máu, y phục rách tả tơi, ngực còn khẽ phập phồng yếu ớt. Mắt nàng trợn to, tim như bị ai đó bóp nghẹt, rồi không kịp nghĩ ngợi, nàng quỳ sụp xuống, đỡ lấy thân thể nhỏ ấy vào lòng.

“A Liệt! Tỉnh lại, ta ở đây, tỉnh lại đi!”

Giọng nàng run lên, gần như nghẹn. Linh lực tuôn ra, đan điền dao động mạnh mẽ, nàng dốc toàn bộ khí tức còn sót lại truyền vào người tiểu hài. Bàn tay nàng run run đè lên vết thương ở bụng A Liệt, ánh sáng linh lực mỏng manh chập chờn trong làn khói, như cố níu chút hơi tàn.

Máu từ vết thương vẫn không ngừng chảy, đỏ rực tay áo của nàng, nhưng nàng không dừng lại. Mồ hôi rơi, hòa vào nước mắt, từng giọt nhỏ xuống khuôn mặt tái nhợt của A Liệt.

“Đừng nhắm mắt… ngươi từng nói còn muốn cho ta ăn bánh nướng nữa mà… mở mắt ra đi…”

Một lát sau, A Liệt khẽ động mi mắt, đôi môi trắng bệch hé mở, thều thào như gió:

“Tỷ… tỷ ơi… bọn họ… nói là muốn… giết bọn muội... muội sợ lắm...”

Nàng khựng lại, cả người như đóng băng.

“Là ai? Là ai làm vậy?” nàng siết chặt tay A Liệt, giọng khàn đi.

Tô Dạ Huyên sững người, bàn tay đang truyền linh lực khẽ run lên. Ánh sáng ôn hòa quanh lòng bàn tay nàng bị một luồng khí đen nuốt dần, lan ra theo mạch máu của A Liệt.

Trên ngực tiểu hài, một vệt đen mảnh như tơ chậm rãi bò rộng, tỏa ra hơi lạnh đến rợn người. Cảm giác quen thuộc ấy khiến nàng rùng mình — ma khí. Nhưng không phải ma khí tự nhiên sinh ra, mà là loại tà thuật cưỡng ép truyền linh lực bằng cách hiến tế sinh mệnh kẻ khác.

“Tà thuật tăng tu vi…” nàng lẩm bẩm, giọng khàn khàn, ánh mắt dần chuyển lạnh.

Cổ họng nghẹn lại, một luồng linh lực trong nàng bạo động, tịch linh trong cơ thể khẽ chấn động như đáp lại cơn phẫn nộ của chủ nhân.

“Dùng… một đứa trẻ để tăng tu vi?” nàng nghiến răng, bàn tay siết chặt, khí tức xung quanh dao động dữ dội.

Khói đen ngoài cửa len vào, hòa với hơi lạnh trong phòng. Tô Dạ Huyên nhìn vệt đen kia lan tới tận cổ A Liệt, trái tim nàng như nứt ra từng mảnh.

Trong đầu nàng thoáng hiện lên ánh mắt của mấy tu sĩ áo trắng sáng nay, ánh nhìn quái dị, soi mói, như thể đang thăm dò một thứ gì đó.

“Lam Hành Tông…” giọng nàng trầm thấp, từng chữ như rơi vào hư không.

Không cần thêm chứng cứ. Chỉ cần nhìn A Liệt đang dần nguội lạnh trong lòng, nàng đã đủ hiểu.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt vàng kim của nàng.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt, linh khí bị hút cạn, một vệt khí đen vô hình lan từ chân nàng ra khắp nền đất.

Nàng cúi xuống, khẽ vuốt hàng mi đã nhắm lại của A Liệt, nàng không nói một lời.

Chỉ có tiếng xẻng đất khô khốc va vào nền băng lạnh, từng nhát, từng nhát chậm rãi mà nặng nề.
Mười đầu ngón tay trắng nõn đã dính đầy bùn đất và máu, móng tay gãy vụn, máu rỉ ra, hòa cùng màu đất xám đục.

Trên người nàng, y phục bạch như tuyết nay đã nhiễm đỏ từng mảng, không biết là máu người hay máu thú. Mỗi khi nàng nhấc xác một người dân trong thôn lên, đôi mắt chỉ khẽ run, không khóc, cũng chẳng biểu cảm.

Chôn người già.
Chôn phụ nữ.
Chôn cả đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành.

Cuối cùng, chỉ còn một thân thể nhỏ bé nằm trước mặt — A Liệt.
Tóc nàng rối bời, ánh mắt u ám như sương đêm.

Nàng quỳ xuống, tay run run lấy một cành hoa bốn lá, thứ A Liệt từng hái cho nàng, vẫn còn được linh lực bao quanh nên chưa héo úa.
Nàng nhẹ nhàng đặt nó lên nấm mộ nhỏ, ngón tay khẽ vuốt qua cánh hoa, như chạm vào hơi thở cuối cùng của tiểu hài.

“Ta sẽ thay ngươi đòi lại công bằng.”

Giọng nàng khàn khàn, không biết là do gió lạnh hay do cổ họng bị nghẹn.

Từng hạt tuyết rơi xuống vai, gió lạnh thổi qua, vạt áo bạch tung bay, máu khô in từng vệt xám trên nền vải.
Nàng đứng dậy, nắm chặt chuôi kiếm, thân kiếm khẽ ngân lên một tiếng dài, vang vọng giữa cánh rừng chết.

Chỉ có một bóng lưng trắng dần khuất trong màn tuyết, từng bước in máu đỏ trên nền đất giá băng.

Tiệc rượu giữa đêm, ánh lửa hắt lên từng gương mặt đỏ au, tiếng cười nói vang vọng khắp trại.
Mùi thịt nướng, mùi rượu cay, hòa cùng mùi khói khét đặc quánh trong không khí.

Một tên đệ tử Lam Hành Tông, y phục nửa mở, tay cầm bầu rượu đong đưa, miệng lảm nhảm hát nghêu ngao,

“Ha… hôm nay công thành danh toại, giết mấy con dân quê hèn hạ mà còn được khen thưởng, ha ha ha…”

Tiếng hắn hòa vào tiếng cười đám đồng bọn — hỗn tạp, bừa bãi, nồng nặc mùi kiêu ngạo.

Bỗng, một kẻ trong số đó chợt khựng lại.
Hắn chớp mắt, quay đầu nhìn về phía một góc tối bên ngoài vòng lửa trại.
Giữa màn đêm và làn khói rượu, hắn thấy một bóng người, bạch y phiêu dật, tà váy lay động trong gió, mái tóc dài đen tuyền xõa xuống, che khuất gần hết khuôn mặt.

Ánh trăng rơi lên thân nàng, lạnh lẽo, tịch mịch, mà lại đẹp đến mê hoặc.

Kẻ say nhướn mắt, nheo nheo nhìn kỹ, cười ha hả:

“Ồ… đây chẳng phải mỹ nhân sao? Này này, các huynh đệ, coi kìa! Trong rừng hoang mà còn có giai nhân lạc lối!”

Mấy tên khác quay đầu theo ánh chỉ, trong hơi men mờ ảo, ai nấy đều bật cười lớn.
Một kẻ ném bầu rượu xuống đất, đứng dậy loạng choạng bước tới:

“Tiểu mỹ nhân, ngươi lạc đường rồi à? Hay là… muốn tìm chỗ nương náu?”

Ánh lửa hắt lên gương mặt của người trong bóng tối, một thoáng gió thổi bay mái tóc, để lộ đôi mắt sâu như vực, lạnh lẽo đến rợn người.

Hắn chưa kịp phản ứng, một luồng linh lực vô hình đã quét ngang qua.
Tiếng “phựt” khẽ vang lên, đầu hắn rơi xuống đất, rượu văng tung tóe hòa cùng máu đỏ.

Cả trại im bặt trong khoảnh khắc.
Chỉ còn tiếng gió rít qua khe núi, và một bóng bạch y chậm rãi bước ra khỏi màn đêm.

Cảnh tượng náo động bỗng chốc hóa thành địa ngục nhân gian. Đám người lập tức tỉnh rượu, cầm lấy vũ khí lao về phía nàng.

Lưỡi kiếm lóe sáng trong đêm, tia lửa văng tung tóe khi va vào vách đá, tiếng hét xé tan màn đêm tĩnh mịch.
Tô Dạ Huyên không nói một lời, thân ảnh nàng nhẹ như khói, mỗi bước dịch chuyển đều mang theo một tia sát khí lạnh buốt.

Một kẻ vừa lao đến trước mặt, kiếm còn chưa kịp vung, ngực hắn đã thủng một lỗ, ánh máu phụt ra, bắn lên y phục trắng của nàng.
Bạch y bị nhuộm đỏ, nhưng nàng vẫn không dừng lại, ánh mắt vô hồn, chỉ có lửa hận và nỗi đau nghẹn nơi cổ họng.

Một đệ tử khác run rẩy hét:

“Là… là yêu nữ! Nàng là yêu nữ...”

Chưa kịp dứt lời, một đạo linh quang lạnh lẽo lướt qua cổ hắn, đầu rơi khỏi cổ, đôi mắt vẫn mở trừng trừng.

Khắp nơi máu bắn tung, lửa cháy lan ra, ánh sáng từ ngọn lửa soi rõ từng thân xác đổ gục.
Tiếng kiếm rít, tiếng xương gãy, tiếng thét đau đớn hòa vào nhau, không ai kịp phản kháng nổi.

Một kẻ cuối cùng ngã quỵ, máu loang đỏ đất, hắn run rẩy bò lùi về sau, đôi tay đầy máu, giọng lạc đi:

“Ngươi… ngươi là ai…?”

Tô Dạ Huyên bước đến, ngẩng đầu, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt lạnh tanh:

“Ta không có nghĩa vụ phải nói tên cho kẻ sắp chết.”

Lời nói vừa dứt, kiếm nàng hạ xuống, ánh bạc lóe lên, máu bắn tung, mọi thứ trở lại tĩnh lặng.

Tô Dạ Huyên khẽ khựng lại, máu tươi trào ra từ khóe môi, thấm đỏ vạt áo trắng. Lưng nàng đau nhói, luồng linh lực trong cơ thể tán loạn.

Nàng quay người lại, ánh mắt lạnh buốt như băng ngàn năm, nhìn chằm chằm vào kẻ vừa ra tay.
Hắn nở nụ cười khinh miệt, hơi men còn vương trên môi, tay nâng kiếm lên lần nữa:

“Ngươi tưởng giết vài kẻ vô danh đã có thể nghênh chiến với Lam Hành Tông sao?”

Tô Dạ Huyên không đáp, linh khí trong cơ thể bạo động, từng cơn gió lạnh cuốn quanh thân thể nàng. Mái tóc đen dài tung bay, khí tức sát phạt lan ra, ép cho kẻ đó run rẩy.

Nàng lao đến, một kiếm như sét đánh, xuyên qua tầng phòng ngự, kẻ kia gào thét, song vẫn cắn răng vận khí chống đỡ.
Hai người giao đấu kịch liệt giữa ánh lửa bập bùng, mỗi chiêu đều mang theo linh lực nặng nề, làm mặt đất nứt toác.

Cuối cùng, thanh kiếm của nàng đâm xuyên qua vai hắn, máu bắn tung tóe.
Kẻ đó lùi lại, thân thể run rẩy.

Một miếng ngọc sáng lóe lên, ánh sáng đó rực rỡ trong chốc lát, rồi nhanh chóng tắt ngấm.
Cùng lúc ấy, linh lực quanh người hắn tan biến, cơ thể mềm oặt ngã xuống, ánh mắt vẫn còn kinh hãi chưa kịp khép.

Nàng rút kiếm ra, phẩy máu khỏi lưỡi kiếm, quay lưng bước đi, dáng vẻ lạnh nhạt như gió thoảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro