
Chương 47
Sương vẫn dày, cây cối rậm rạp đến mức gần như nuốt hết ánh sáng.
Đi mãi, cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy tiếng người vọng lại từ xa.
Chu Duyệt lập tức cảnh giác, rút kiếm ra, nhưng khi tiến đến gần, ánh mắt nàng thoáng giãn ra.
Trước mặt là một nhóm đệ tử cùng môn, y phục rách rưới, thần sắc mệt mỏi, ánh mắt đầy cảnh giác và sợ hãi.
Liễu Thanh tiến lên trước, nhận ra người quen thì khẽ thở phào:
“Là các ngươi... Cuối cùng cũng gặp được rồi.”
Một nam đệ tử trong nhóm đáp lại, giọng khàn khàn:
“Chúng ta... bị ma tộc phục kích, đội ngũ hơn trăm người giờ chỉ còn lại hơn ba mươi...”
Không khí bỗng chốc trầm hẳn xuống.
Những gương mặt mỏi mệt, y phục dính máu, ánh mắt vẫn còn hoảng loạn, tất cả khiến khung cảnh vốn tĩnh mịch thêm phần bi thương.
Du Tiểu Miên cắn môi, giọng nhỏ đi hẳn:
“Thật sự... chỉ còn lại từng này thôi sao?”
Không ai trả lời, chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua khe núi.
Không khí như bị bóp nghẹt.
Trong làn sương dày, một bóng đen từ đâu hiện ra, toàn thân nó như tan chảy vào màn đêm, chỉ có khí đen lượn lờ quanh người, tựa như hàng ngàn oán hồn đang quấn lấy.
Khi nó bước ra khỏi bóng mờ, khuôn mặt trắng bệch đến dị thường mới lộ rõ, không chút huyết sắc, như mặt nạ sứ vô hồn. Hai mắt đỏ tươi như máu, rực sáng trong sương, nhìn chằm chằm về phía nhóm người, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rợn sống lưng.
Một đệ tử run rẩy lùi lại, giọng nghẹn ngào:
“Nó… nó lại đến rồi!”
Câu nói ấy như giọt nước chạm vào hồ tĩnh, khiến mấy người xung quanh lập tức hoảng loạn.
“Không thể nào, chúng ta đã tiêu diệt nó rồi mà!”
“Chạy mau!”
Trong nháy mắt, vài kẻ hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, va vào nhau đến mức ngã dúi dụi.
Du Tiểu Miên vội hét lên:
“Khoan đã! Đừng tách ra!”
Nhưng chẳng ai nghe. Tiếng bước chân rầm rập tan vào màn sương, chỉ còn lại nhóm Tô Dạ Huyên đứng đối diện với cái thứ kia.
Tịch Ly vốn luôn giữ nụ cười giễu cợt trên môi, giờ lại thu hết ý cười, ánh mắt trở nên sâu không thấy đáy. Sát khí trong không gian dâng lên, rõ ràng đến mức Tô Dạ Huyên cảm nhận được từng luồng lạnh toát trườn qua cổ mình.
Nàng vô thức siết chặt nắm tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Một cơn gió lạnh lướt qua, khiến tóc nàng dựng đứng, tim đập mạnh như trống trận.
Tịch Ly đứng giữa trung tâm hỗn loạn, áo choàng đỏ sẫm phấp phới, mái tóc đen dài tung bay, ánh mắt nhuộm màu máu lạnh lẽo.
Nàng vung tay, máu trong không trung tụ lại thành một thanh kiếm đỏ như huyết tinh, ánh sáng lập lòe, hệt như sinh mệnh đang đập thình thịch.
Con ma tộc gầm lên, khí đen vọt ra hóa thành hàng trăm xúc tua quỷ ảnh chộp lấy nàng.
Không hề né tránh, Tịch Ly lướt một bước, thân ảnh nàng biến mất trong nháy mắt, để lại quỹ đạo máu xoắn thành hình vòng cung.
Một tia đỏ chớp lóe giữa không trung.
Kế đó — “Ầm!”
Cả thân thể ma tộc bị bổ đôi từ vai xuống hông, máu đen phun ra ào ạt như mưa. Cái đầu của nó lăn xuống đất, đôi mắt đỏ vẫn còn trợn trừng, phản chiếu bóng Tịch Ly đang đứng đó, tay cầm huyết kiếm, mặt không chút cảm xúc.
Không khí yên ắng lại.
Chỉ còn tiếng sương rơi tí tách và mùi máu tanh lan ra khắp nơi.
Tịch Ly thở ra một hơi, rút khăn lau máu trên lưỡi kiếm, giọng khẽ lẩm bẩm:
“Xong rồi.”
Nhưng ngay khi nàng vừa xoay người, tiếng “xoẹt xoẹt” ghê rợn vang lên phía sau.
Tô Dạ Huyên và mấy người còn lại lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy xác ma tộc bị chém đôi đang động đậy. Từng thớ thịt đen sì bò lên, quấn vào nhau như giun, phát ra tiếng “lép nhép” kinh tởm.
Chu Duyệt siết chặt đao, giọng khàn hẳn:
“Không thể nào… bị chém thành hai nửa rồi mà vẫn sống?”
Tịch Ly quay lại, ánh mắt nàng tối sầm. Xác ma tộc lúc này đang dần dựng đứng dậy, hai nửa thân thể bị kéo lại với nhau, sợi thịt đen uốn éo nối liền, phát ra tiếng “rắc rắc” như xương đang mọc lại.
Tịch Ly mím môi, bàn tay siết chặt huyết kiếm, máu từ chuôi kiếm lại trào ra chảy dọc xuống đầu ngón tay.
Không còn vẻ nhàn nhã như trước, ánh mắt nàng lạnh đi hẳn, nửa đỏ nửa đen, như ẩn chứa thứ gì đó sắp bộc phát.
“Xem ra… phải xé nát ngươi ra từng mảnh mới được.”
Khí thế bạo liệt đến mức khiến cả rừng rung chuyển, sóng khí đỏ đen đan xen va vào nhau tạo thành từng đợt chấn động lan tỏa ra khắp bốn phía. Mặt đất nứt toác, đá vụn bắn tung tóe.
Thân ảnh hồng y của Tịch Ly như thiêu đốt trong làn sương dày, tay cầm huyết kiếm, một chiêu xuất ra như rạch nứt không gian. Máu chảy quanh lưỡi kiếm, tụ thành hoa văn quỷ dị đang rực sáng.
“Ầm!”
Một đòn nữa va chạm. Cả thân thể Tịch Ly bị hất văng ra, đập mạnh vào tảng đá, vết máu vương nơi khóe môi, nhưng nàng chỉ lau đi bằng mu bàn tay, cười nhạt:
“Cũng khá lắm.”
Phía xa, Liễu Thanh nhìn cảnh đó mà tim như thắt lại, bàn tay siết chặt thanh kiếm:
“Nếu cứ tiếp tục thế này… không ổn đâu! Yểm trợ nàng ta!”
Kỳ Dao bên cạnh đã dựng kết giới phòng hộ, lá chắn linh lực sáng lên liên tục vì những mảnh đất đá bay đến. Nàng nhíu mày, giọng có phần gấp gáp nhưng vẫn giữ lý trí:
“Yểm trợ? Ngươi muốn yểm trợ thế nào? Thứ đó mạnh hơn mấy người chúng ta cộng lại! Mỗi lần nó chuyển động, cả linh khí trong vùng đều bị hút sạch… Chỉ có nữ tử kia còn đủ sức cản nó thôi.”
Liễu Thanh nghiến răng, nhìn thân ảnh đỏ trong làn khói đang tiếp tục lao thẳng vào ma tộc, lòng dâng lên cảm giác bức bối.
“Nhưng chẳng lẽ cứ đứng đây nhìn sao?" Dù sao cũng đã cùng đồng hành một đoạn thời gian, chẳng lẽ để nàng ta chết ở đó?
Kỳ Dao quay đầu liếc nàng, ánh mắt lóe lên tia do dự.
Rồi nàng thở ra một hơi, cắn răng nói nhỏ:
“Ta cũng không muốn đâu… nhưng ngươi nhìn xem, mỗi lần nàng ta tung chiêu, cả không gian đều biến sắc… chúng ta không làm gì được đâu.”
Du Tiểu Miên một bên vừa dựng kết giới hỗ trợ vừa lắp bắp:
“Vậy— vậy rốt cuộc chúng ta phải làm gì đây? Chỉ nhìn thôi sao?”
Liễu Thanh hạ thấp giọng, mắt không rời khỏi trận chiến:
“Không… ít nhất cũng phải chuẩn bị, nếu nàng ta ngã xuống, chúng ta phải kéo nàng ra… dù chỉ là một hơi thở cuối.”
Không ai đáp.
Chỉ còn tiếng “ầm ầm” dội lại, xen lẫn ánh sáng đỏ rực giữa làn sương.
Diệp Sơ Tình nắm chặt vạt áo, môi mím lại, ánh mắt lóe lên tia do dự rồi dần trở nên kiên định.
“Có lẽ… ta có cách.”
Câu nói của nàng như một tiếng chuông giữa cơn bão.
Liễu Thanh lập tức quay phắt lại, trong mắt bừng sáng tia hy vọng mong manh, vội hỏi dồn:
“Là cách gì? Mau nói đi!”
Diệp Sơ Tình liếc thoáng qua Tô Dạ Huyên, giọng khẽ trầm xuống, xen lẫn chút run nhẹ:
“Ta… có lẽ có thể áp chế được thứ đó.”
Mọi người sững sờ.
Không khí lặng ngắt, chỉ còn tiếng “ầm” từ xa truyền đến.
Du Tiểu Miên há hốc mồm, suýt kêu lên nhưng bị Kỳ Dao kịp thời bịt miệng, ánh mắt cả hai đều tràn đầy kinh hãi.
Liễu Thanh thoáng biến sắc, muốn ngăn lại nhưng nhìn cảnh phía xa, Tịch Ly đang bị ép đến bước đường cùng, nàng chỉ còn biết siết chặt chuôi kiếm, khẽ nghiến răng:
“Nếu thật có thể, thì đành phải liều vậy.” Nếu không, chúng ta không một ai sống sót.
Máu trong không trung như bốc hơi, mùi tanh nồng nặc.
Tịch Ly và con ma tộc va vào nhau một lần nữa.
Một chiêu ngang tàn, lực đạo khủng khiếp khiến mặt đất lõm xuống hàng trượng, khói bụi mù mịt.
Giữa đám bụi ấy, thân ảnh hồng y khẽ lảo đảo, đôi vai khẽ run.
Nàng phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, chảy dọc theo khóe môi xuống tận cổ.
Hơi thở dốc, ánh mắt lạnh như băng.
“Nếu không phải lần đó mất cảnh giác…” nàng khẽ thì thầm, giọng khàn khàn. “Thì bây giờ… ngươi đã tan xác rồi.”
Con ma tộc trước mặt cười khàn khàn, âm thanh như hàng vạn oan hồn rên rỉ. Từ cổ họng nó, từng luồng khí đen đặc quánh tràn ra, cuộn thành những chiếc xúc tu vô hình phóng về phía nàng.
Tịch Ly siết chặt chuôi kiếm, huyết kiếm trong tay bừng sáng.
Ánh đỏ lan ra, hòa cùng tóc nàng tung bay, đôi mắt hệt như máu tươi giữa sương mù.
Tịch Ly xoay người né khỏi một chưởng đầy oán khí, thân ảnh như dải lụa đỏ tung bay giữa khói bụi. Huyết kiếm trong tay nàng chém xuống, ánh sáng đỏ xé toạc hư không, nhưng khi lưỡi kiếm chỉ còn cách thân thể con ma tộc một tấc, nó lại tan thành khói đen, biến mất như chưa từng tồn tại.
Nàng xoay người, hồng y xoay vòng, kiếm đỏ chém ngang, sức gió cuộn mạnh như bão. Nhưng vừa giao phong, nàng lập tức nhận ra, sức mạnh của thứ đó đang tăng lên, không ngừng hút lấy ma khí xung quanh.
Bụi mù mịt, mặt đất rung chuyển.
Bỗng, một luồng sáng tím xẹt ngang, phá tan bóng đen đang tràn về phía Tịch Ly.
Chu Duyệt từ xa lao đến, đôi mắt tím đậm lóe lên, kiếm trong tay vung ra vệt sáng dài như sấm chớp. Kiếm quang và oán khí va chạm, phát nổ giữa không trung, tạo thành tiếng nổ vang rền như sấm dội.
Ngay sau đó, Kỳ Dao cũng xuất hiện, vung tay dựng lên một bức kết giới ánh bạc, chặn đợt công kích phản phệ của ma khí. Nàng thở gấp, ánh mắt trầm lại:
“Tịch Ly, đừng mạo hiểm một mình, đòn của nó không phải thứ phàm tục đâu!”
Tịch Ly cười khẽ, không quay đầu lại:
“Ta vốn đâu phải phàm nhân.”
Lời vừa dứt, phía xa Du Tiểu Miên đã giương cung, từng mũi tên mang theo linh lực bốc cháy xé không khí lao đến. Tiếng dây cung “phập phập” vang lên liên hồi, mũi tên cắm thẳng vào thân thể ma tộc, nhưng chỉ khiến nó chậm lại trong chốc lát, rồi từng mũi tên bị ma khí đen đặc nuốt chửng.
“Quỷ thật! Cái thứ này da dày như sắt vậy!” Du Tiểu Miên thở dốc, vừa lùi vừa bắn, giọng run run. Bây giờ nàng rất hối hận không chịu nghe lời tu luyên.
Liễu Thanh từ phía sau cũng đã xông đến, tay nắm chặt pháp khí hình quạt, vận linh lực mạnh mẽ, gió cuộn lên như bão.
“Tụ lực, đừng để nó tái sinh! Nếu để nó hút thêm ma khí nữa, chúng ta thua chắc!”
Bốn người hợp lực, tiếng kiếm, tiếng cung, tiếng pháp chú hòa thành một bản giao hưởng hỗn loạn giữa khói lửa.
Con ma tộc gào thét, thân thể nổ tung rồi lại tái tạo ngay trước mắt, từng mảng thịt đen sền sệt bò lên nối lại, máu đen rơi xuống hòa cùng đất tạo thành khói mù hôi thối.
Tịch Ly khẽ cắn môi, huyết kiếm trong tay phát ra âm thanh như rít gào, sát khí của nàng bốc lên dữ dội hơn.
“Nếu cứ thế này…” nàng lẩm bẩm, giọng khàn “Thì đúng là phiền phức rồi.”
Tịch Ly vung huyết kiếm trong tay, thân ảnh hồng y như tia chớp đỏ lao thẳng vào con ma tộc. Mỗi nhát kiếm của nàng đều mang theo sát khí ngút trời, ma khí và huyết quang va vào nhau khiến không gian rung chuyển, đất đá bay mù mịt.
Thế nhưng con ma tộc kia như thể không biết đau, càng chém càng hung bạo, từng cú đấm của nó khiến không khí nổ tung từng hồi. Tịch Ly né tránh trong gang tấc, y phục bị xé rách, một vệt máu đỏ thẫm tràn ra nơi khóe môi.
“Khốn kiếp…” nàng khẽ rít qua kẽ răng, tay siết chặt chuôi kiếm.
Con ma tộc gào lên, vung tay đánh mạnh, khí đen cuộn thành cột.
Tịch Ly dùng huyết kiếm chặn lại, nhưng lực đạo quá lớn, nàng bị đánh bật ra xa, ngã quỵ xuống, máu tràn nơi bờ môi, sát chiêu chưa kịp tung ra đã bị ép lùi.
Vô số sợi dây đỏ từ lòng đất trồi lên như rắn, quấn chặt lấy thân thể con ma tộc.
Con ma tộc gào thét dữ dội, thân hình giãy giụa điên cuồng, khí đen tràn ra khắp nơi, nhưng sợi dây đỏ càng siết càng chặt, như có linh tính riêng, găm sâu vào da thịt nó.
Ở trung tâm, Tô Dạ Huyên cắn răng, hai tay giơ cao, hào quang đỏ thẫm tỏa ra, sắc mặt nàng tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định.
Linh lực trong người nàng gần như bị rút cạn, nhưng sợi dây đỏ vẫn không ngừng co siết.
Ngay khi tất cả còn đang gồng mình giữ thế trận, không khí quanh đó bỗng chấn động.
Trên không trung, Diệp Sơ Tình lơ lửng, luồng khí đen đặc quánh xoáy quanh nàng như cơn lốc. Mái tóc nàng tung bay, y phục lay động dữ dội.
Khí đen cuộn lại mỗi lúc một mạnh, từng đợt như gió lốc ma khí, thổi tung cả mặt đất phía dưới.
Kỳ Dao và Liễu Thanh cùng ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Sơ Tình khẽ mở mắt.
đôi đồng tử đỏ tươi như máu, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đến rợn người.
Một khắc ấy, nàng vươn tay về phía trước, giọng nói trầm thấp, gần như hòa vào tiếng gió:
“Lại đây…”
Ngay tức khắc, toàn bộ ma khí trong không gian như cá gặp nước, ào ào lao về phía nàng, cuộn trào quanh thân thể.
Ma khí xung quanh cuộn trào dữ dội, từng luồng đen đặc như khói độc bị một sức hút vô hình kéo về phía Diệp Sơ Tình. Càng lúc, dòng xoáy ma khí càng xoắn chặt quanh thân nàng, nhiễm vào từng sợi tóc, từng lớp áo, khiến toàn thân nàng như được bao phủ bởi một tầng u quang tà dị.
Con ma tộc bị sợi dây đỏ trói chặt gào rống điên cuồng, âm thanh vang vọng như tiếng kim loại cọ xát, chói tai và ghê rợn. Ánh mắt đỏ rực của nó dần chuyển thành một màu máu sâu hơn, điên cuồng và phẫn nộ, nhìn chằm chằm lên Diệp Sơ Tình giữa không trung, như muốn xé nát nàng ra để đoạt lại thứ đang bị cướp đi.
Phía dưới, Kỳ Dao vừa đẩy lùi một cú phản kích của ma tộc, cả người lảo đảo, hơi thở dồn dập, tóc rối bời. Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt, tròng mắt co rút, giọng khàn khàn:
“Thật là… mạo hiểm quá…”
Nàng liếc nhìn Diệp Sơ Tình giữa xoáy ma khí, ánh sáng đen phản chiếu lên gương mặt nàng, nửa sáng nửa tối, xinh đẹp đến rợn người.
Tuy Diệp sư muội nói có thể hấp thu ma khí để khiến nó suy yếu…Nhưng… người thường sao có thể hấp thu thứ tà khí này được?
Nàng xoay đầu nhìn về phía Liễu Thanh, người đang quỳ gối, một tay chống đất, thở dốc không ngừng, ánh mắt cũng chìm trong kinh nghi và lo lắng.
Hai người chạm mắt nhau, không ai nói lời nào, nhưng trong đáy mắt đều ẩn cùng một ý niệm:
Nếu Diệp Sơ Tình thật sự hấp thu ma khí ấy… thì nàng vẫn còn là “Diệp Sơ Tình” sao?
Con ma tộc phát ra tiếng gào thét thê lương, âm thanh vang vọng khiến đất đá xung quanh cũng rung lên từng hồi. Da thịt nó dần héo úa, từ sắc đen đặc sánh chuyển thành xám tro, từng mảng rơi xuống lộ ra lớp xương trắng nứt nẻ bên trong.
Tô Dạ Huyên đứng giữa màn khói, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, khí tức quanh thân bỗng chốc bộc phát. Không khí như vỡ tan, từng tia sáng li ti nổ lốp bốp quanh người nàng. Chỉ trong thoáng chốc, vô số ánh sáng tụ lại, hóa thành hàng trăm thanh kiếm trong suốt, tựa như được kết tinh từ ánh trăng.
Những thanh kiếm ấy chưa ổn định hoàn toàn, chao nghiêng vài lần trong không trung, phát ra tiếng rung khe khẽ, như đang chờ hiệu lệnh cuối cùng.
Tô Dạ Huyên hét một tiếng, đôi tay nàng siết chặt dây đỏ, rồi dồn hết sức lực kéo sang hai bên.
Ngay lập tức, vô số kiếm quang lao xuống như mưa rơi, xuyên qua làn sương mờ dày đặc, tạo thành một trận mưa kiếm rực sáng. Mỗi thanh kiếm khi cắm xuống đều phát ra tiếng nổ nhỏ, khiến mặt đất rung chuyển từng đợt, bụi đất bắn tung tóe.
Con ma tộc bị trói chặt trong vòng dây đỏ, rống lên điên cuồng, nhưng tất cả đã vô ích. Hàng trăm thanh kiếm xuyên qua thân thể nó, từng luồng sáng đâm sâu, mang theo tiếng nổ rền như sấm.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, ma khí quanh nó tan vỡ, như bị ánh sáng xé rách từng mảnh. Cơ thể khổng lồ ấy run bần bật một lúc, rồi bị nghiền nát thành tro bụi trong một tiếng “Ầm” chói tai.
Ánh sáng tắt đi, trận mưa kiếm cũng biến mất, chỉ còn lại Tô Dạ Huyên đứng giữa đống tro tàn, tay vẫn siết chặt dây đỏ, tóc bị gió thổi tung, gương mặt nghiêm nghị xen lẫn mệt mỏi, mà trong mắt vẫn còn sát khí chưa tan hết.
Không khí xung quanh như đông cứng lại sau trận chiến vừa rồi. Tro bụi còn chưa kịp tan, khói xám lượn lờ giữa gió, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Sơ Tình.
Nàng từ từ hạ xuống đất, mái tóc đen dài rũ xuống che nửa khuôn mặt, đôi mắt nhắm chặt, làn môi mím lại như đang chịu đựng điều gì đó. Hai tay nắm chặt vạt áo, khớp ngón trắng bệch, rõ ràng đang kìm nén cơn đau mãnh liệt.
Tô Dạ Huyên khẽ nhíu mày, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Cảm nhận mơ hồ như cơn đau ấy đang truyền sang chính nàng, từng nhịp run nhẹ, từng luồng khí lạnh quanh người Diệp Sơ Tình đều khiến lòng nàng siết lại.
Trong lòng bỗng trào dâng một thôi thúc muốn bước tới, muốn đưa tay an ủi. Muốn ôm lấy nỗi đau thay nàng.
Tô Dạ Huyên đã thực sự bước lên một bước, tay nàng cũng đã vươn ra trong vô thức, đầu ngón tay chỉ còn cách Diệp Sơ Tình một khoảng ngắn.
Ngay khoảnh khắc sắp chạm đến, một bàn tay lạnh như băng bất ngờ bắt lấy cổ tay nàng.
Cảm giác lạnh lẽo ấy kéo nàng hoàn hồn lại.
Là Tịch Ly.
Nàng cúi mắt nhìn, thấy Tịch Ly đứng cạnh mình từ bao giờ, ánh mắt người kia bình tĩnh đến lạnh nhạt, nơi khóe môi còn thấp thoáng nụ cười chẳng rõ là châm chọc hay ngăn cản.
Chỉ đến lúc này, Tô Dạ Huyên mới nhận ra, nàng đã bước đến gần Diệp Sơ Tình từ khi nào, đã vươn tay ra mà không hề hay biết.
Tịch Ly khẽ siết tay Tô Dạ Huyên một chút, ánh mắt lướt qua gương mặt nàng như trấn an, rồi buông ra, bước lên phía trước.
Nàng chậm rãi vươn tay, giọng nói mềm nhẹ nhưng mang theo sức mạnh vô hình:
“Để ta.”
Nàng tiến tới, đầu ngón tay khẽ chạm giữa trán Diệp Sơ Tình, ánh sáng hồng uốn lượn từ đầu ngón tay lan ra, hòa vào luồng ma khí đen như dòng nước ấm.
Diệp Sơ Tình khẽ run, đôi mi dài rung động, hơi thở hỗn loạn dần ổn định lại.
Tịch Ly rút tay về, sắc mặt hơi tái, môi vẫn nở nụ cười nhạt. Nàng quay đầu, nói với Tô Dạ Huyên bằng giọng mệt nhưng trêu chọc:
“Thấy chưa, có ta ở đây rồi, tiểu thiên thần, ngươi không cần phải lo đâu.”
Tô Dạ Huyên nhìn nàng, trong mắt ánh lên một tia cảm xúc phức tạp, nửa là cảm kích, nửa lại khó nói thành lời.
Du Tiểu Miên chống tay ngã ngửa ra đất, thở hổn hển, rồi bật ra một tiếng cười nửa mệt mỏi nửa nhẹ nhõm:
“Ha… ha… cuối cùng cũng xong rồi sao?”
Âm thanh của nàng vừa dứt, cả khoảng không vốn nặng nề bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Chỉ còn tiếng gió lạnh thổi qua, mang theo mùi khói và tro tàn.
Liễu Thanh chậm rãi bước tới, nhìn Diệp Sơ Tình vẫn đang được đỡ bởi Kỳ Dao, giọng đầy lo lắng:
“Diệp sư muội, ngươi… ngươi ổn chứ?”
Chu Duyệt cũng tiến lại, nhíu mày nhìn ánh đỏ chưa hoàn toàn tan trong đôi mắt Diệp Sơ Tình, khẽ nói nhỏ:
“Ánh mắt nàng ấy vẫn còn hơi khác thường… liệu ma khí có thật sự tan hết chưa?”
Tô Dạ Huyên lúc này vẫn đứng yên, ánh mắt nàng khẽ dời sang Tịch Ly, người đang đứng lùi về phía sau vài bước. Nàng nhận ra sắc mặt Tịch Ly trắng bệch, không còn chút huyết sắc, hơi thở dồn dập như vừa mất đi quá nhiều sức lực.
“Tịch Ly…” Tô Dạ Huyên khẽ gọi, bước về phía nàng.
Tịch Ly vừa quay đầu, môi cong lên một nụ cười yếu ớt định nói “Không sao đâu”, nhưng câu nói còn chưa kịp thoát ra, cả thân thể nàng đã mềm nhũn, đổ thẳng về phía trước.
“Tịch Ly!”
Tô Dạ Huyên hốt hoảng lao tới, hai tay vội đỡ lấy nàng trước khi cơ thể chạm đất. Thân thể Tịch Ly trong lòng nàng lạnh lẽo đến đáng sợ, hơi thở mong manh như tơ, hàng mi dài khẽ run lên nhưng vẫn nhắm chặt.
Khoảnh khắc đó, một tia hoảng loạn chưa từng có dâng lên trong lòng Tô Dạ Huyên, thứ cảm xúc hỗn loạn mà chính nàng cũng không hiểu nổi là sợ hãi hay xót xa.
.....
Tịch Ly khẽ chau mày, mí mắt nặng trĩu, nàng chống tay ngồi dậy, cảm giác đầu óc còn hơi choáng váng. Ánh lửa chập chờn từ đống củi gần đó hắt lên khuôn mặt Chu Duyệt đang ngồi canh gác bên cạnh, bóng lửa phản chiếu trong đôi mắt đen pha tím ấy khiến người nhìn cũng thấy rét lạnh.
Chu Duyệt hơi nghiêng đầu, hiếm hoi hỏi han, giọng nàng khàn khàn:
“Tỉnh rồi à?”
Tịch Ly không đáp, chỉ liếc nàng một cái, ánh mắt còn mang theo chút mơ hồ. Nàng đảo mắt quanh, ánh sáng yếu ớt soi lên gương mặt Tô Dạ Huyên đang tựa người vào tảng đá ngủ say, mái tóc rũ xuống che nửa gò má.
Cảm giác mùi máu nhàn nhạt lan trong không khí khiến Tịch Ly khẽ nhíu mày. Mùi này—ngọt, trong, quen thuộc một cách đáng ngờ.
Nàng hít nhẹ một hơi, rồi ánh mắt vô thức rơi xuống tay áo Tô Dạ Huyên, vạt áo rách, nơi cổ tay còn loáng thoáng vệt máu khô mờ mờ, có lẽ được băng lại tạm bợ bằng vải xé từ ống tay.
Khoé môi Tịch Ly giật nhẹ. Nàng khẽ chạm ngón tay lên môi mình, nơi đó còn vương vị ngọt dịu dàng của huyết dịch.
Một thoáng trầm mặc, rồi ý cười nhàn nhạt dần hiện ra trên gương mặt tái nhợt ấy.
“Hừm… ra là vậy sao.”
Giọng nàng khẽ như gió, mang theo chút gì đó mơ hồ.
Huyết dịch trong miệng vẫn chưa tan hết, nhưng cái ấm áp khác thường còn đọng lại nơi đầu lưỡi, khiến Tịch Ly bất giác bật cười khẽ, nụ cười ấy vừa đẹp, lại hiện trên khuôn mặt của nàng bất giác khiến người ta lạnh sống lưng.
Chu Duyệt ngồi gần đó, bắt gặp hành động ấy, ánh mắt lập tức tối lại. Nàng nheo mắt, giọng trầm xuống, lạnh mà đều:
“Ngươi có vẻ… rất hứng thú với Tô Dạ Huyên.”
Tịch Ly nghe vậy khẽ dừng động tác, rồi bất giác bật cười nhẹ, một tràng cười thấp, mang chút biếng nhác, xen cả lạnh lùng:
“Hứng thú ư?”
Nàng nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt trong ánh lửa, nhìn Chu Duyệt đầy thờ ơ.
“Nói ra… ngươi sẽ không hiểu được đâu, tiểu bằng hữu.”
Hai chữ cuối thốt ra nhẹ như gió, nhưng lại mang theo chút mỉa mai mơ hồ.
Chu Duyệt lập tức siết chặt tay, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, giọng nàng gằn lại:
“Ngươi…”
Chưa kịp dứt lời, một giọng nói khác vang lên, lạnh lẽo và dứt khoát, chém ngang bầu không khí đang căng như dây đàn.
“Ta cũng muốn biết lắm.”
Cả hai đồng thời quay đầu lại, Diệp Sơ Tình đang đứng dựa bên thân cây, ánh trăng hắt lên gương mặt nàng khiến đôi mắt càng thêm lạnh.
Giọng nàng bình thản, nhưng trong ánh nhìn lại ẩn sát khí rét buốt:
“Sao ngươi lại bám dai sư tỷ ta như vậy?”
Tịch Ly không đáp ngay, nàng phất nhẹ cổ tay, tầng linh trận mờ mịt lập tức bao phủ quanh ba người, tách bọn họ khỏi thế giới bên ngoài. Tiếng gió cũng như bị chặn lại, chỉ còn ánh lửa lập lòe hắt lên gương mặt mỗi người.
Tịch Ly ngẩng đầu, môi cong thành một đường cong nhàn nhạt, ánh mắt lướt qua Diệp Sơ Tình và Chu Duyệt.
“Không phải hai người muốn biết sao?”
Nàng nghiêng người, giọng nói lười nhác mà mang theo chút trêu chọc.
“Ngồi xuống đi.”
Diệp Sơ Tình hơi nhướng mày, nghi hoặc thoáng hiện trong mắt, nhìn qua Tịch Ly, lại nhìn sang Chu Duyệt.
Chu Duyệt khẽ gật đầu, ý bảo cứ đề phòng mà nghe thử.
Tịch Ly khẽ hừ một tiếng, giọng nàng nhẹ mà mang theo chút ý cười mờ nhạt, như không thèm che giấu sự khinh thường:
“Yên tâm, ta không có hứng động thủ với hai người.”
Cuối cùng, Diệp Sơ Tình bước lại, áo choàng khẽ lay theo gió, nàng ngồi xuống bên cạnh cách một khoảng cách với Chu Duyệt.
Ba người ngồi thành tam giác quanh ánh lửa, linh lực bao quanh lấp lánh như sương.
Tịch Ly nhìn hai gương mặt đang đối diện, ánh lửa phản chiếu khiến đôi mắt nàng như có như không ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt.
“Tốt lắm…” nàng khẽ nhếch môi, giọng nhỏ nhưng lạnh lẽo như gió đêm.
“Vậy, các người muốn biết… ta rốt cuộc muốn gì với Tô Dạ Huyên, đúng chứ?”
Diệp Sơ Tình ngồi đối diện Tịch Ly, ánh lửa hắt lên nửa khuôn mặt nàng, vừa sáng vừa lạnh. Giọng nói nàng vang lên trầm thấp nhưng rõ ràng, từng chữ đều mang theo sức nặng khó lường:
“Ta biết, ngươi không chỉ đơn thuần muốn hút máu sư tỷ để hồi phục sức lực. Nếu muốn, ngươi có thể tìm vô số kẻ khác.”
Không khí chợt trở nên lặng ngắt. Tịch Ly hơi ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên một tia hứng thú mơ hồ. Nàng nghiêng người, chậm rãi hỏi lại, giọng như khói sương lẩn quẩn.
“Nàng nói cho ngươi biết sao?”
Câu hỏi ấy nhẹ tênh, nhưng lại khiến tim Diệp Sơ Tình thắt lại. Nàng im lặng, hàng mi khẽ run. Trong đầu vang lên tiếng nói khàn khàn của Tô Dạ Huyên “Chuyện đó… đừng để tâm, ta chỉ bị cắn một chút thôi, không sao đâu.”
Không sao?
Nàng nhớ rõ đôi vai run rẩy của sư tỷ khi nói câu ấy.
Nhớ rõ cả cái cách Tô Dạ Huyên mím môi, né tránh ánh mắt mình, như thể sợ nàng phát hiện ra điều gì.
Ngón tay Diệp Sơ Tình khẽ siết, đến mức khớp tay trắng bệch. Một luồng hàn khí len lên từ lồng ngực. Khi ấy ta đã muốn giết ngươi, cái ả ma nữ này… chỉ cần nhìn thôi đã khiến ta thấy ghê tởm.
Tịch Ly nhìn nàng, đôi môi cong nhẹ, ánh mắt thoáng nét giễu cợt:
“Ngươi hận ta đến vậy sao? Vì nàng?”
“Không phải hận.” Diệp Sơ Tình ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh. “Chỉ là ta không chịu nổi khi thấy sư tỷ phải chịu đau đớn bởi thứ như ngươi.”
Chu Duyệt ngồi cạnh, khẽ liếc sang hai người. Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt nàng, khiến đường nét thêm sắc bén. Nàng cười nhạt, xen vào bằng giọng trầm thấp:
“Ta thấy không chỉ là không chịu nổi thôi đâu. Nhìn dáng vẻ này… hình như còn có chút ghen.”
Diệp Sơ Tình khựng lại. Trong thoáng chốc, tim nàng như bị bóp nghẹt. Nhưng rất nhanh, nàng thu lại vẻ mặt, cười nhạt:
“Ghen ư? Nực cười. Ta chỉ không muốn sư tỷ ta dính vào thứ ô uế như thế.”
Tịch Ly lặng lẽ quan sát nàng, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc mờ nhạt, không rõ là buồn cười hay thương hại.
Nàng đưa tay chạm nhẹ lên môi, đầu ngón tay khẽ cọ qua vệt máu khô. Một nụ cười gần như không thấy nở ra nơi khóe môi:
“Thứ ô uế sao… Nhưng chính nàng ấy là người tự nguyện, ngươi biết chứ?”
Lời nói ấy như một mũi dao đâm thẳng vào lòng Diệp Sơ Tình.
Nàng bất động, đôi mắt tràn đầy giận dữ nhưng cũng… run rẩy.
Ngươi nói dối. Nàng muốn phản bác, muốn hét lên. Sư tỷ sẽ không bao giờ tự nguyện… không bao giờ.
Nhưng đôi mắt lạnh lùng của Tịch Ly lại khiến nàng không thốt nổi một lời.
Chu Duyệt nhíu mày, ánh nhìn trở nên sắc bén, giọng mang theo cảnh cáo:
“Tịch Ly, ngươi đang chọc vào giới hạn của nàng đấy.”
Tịch Ly chỉ khẽ nghiêng đầu, nụ cười như gió thoảng:
“Ta chỉ nói sự thật thôi.”
Diệp Sơ Tình siết chặt tay áo, móng tay khẽ bấm vào da thịt, lòng ngực phập phồng. Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ hạ mắt, giấu đi cơn sóng đang trào dâng trong lòng.
Chỉ cần còn sống, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá… vì từng giọt máu, từng cái chạm, từng cái nhìn mà ngươi đã dám lấy từ sư tỷ ta.
Tịch Ly khẽ cười, khóe môi cong lên, nhưng lại chẳng mang chút ấm áp nào.
Ánh mắt nàng hờ hững dừng trên người Diệp Sơ Tình, nhìn dáng vẻ nàng ta đang im lặng, ngón tay siết chặt mép áo, cả khuôn mặt cố kìm nén cảm xúc.
Một thoáng, Tịch Ly nhướng nhẹ mày, mắt híp lại. Trong lòng thoáng dấy lên một tia chán ghét.
Diệp Sơ Tình… ngươi tưởng có thể che giấu được lòng mình sao?
Nàng thầm nghĩ, trong đáy mắt thoáng ánh lên tia lạnh lẽo.
Ánh nhìn ấy, hơi thở run rẩy ấy, cái cách ngươi phản ứng khi nghe đến tên Tô Dạ Huyên, rõ ràng là có tình cảm, vậy mà vẫn cố tỏ ra chính trực, thanh cao. Nực cười.
Nàng nghiêng đầu, khẽ chống cằm lên đầu gối, vẻ mặt thản nhiên đến mức gần như thờ ơ.
Nếu là người khác, có lẽ đã chẳng nhìn ra gì, nhưng trong đáy mắt nàng, ý cười nhạt dần chuyển sang lạnh lẽo.
Cứ tưởng ngươi thông minh hơn thế. Cứ ngỡ đã ngộ ra, ai ngờ vẫn ngu ngốc đến mức này… Cảm xúc là thứ yếu đuối nhất của nhân loại, vậy mà ngươi vẫn tự trói mình vào nó.
Nàng khẽ bật cười trong cổ họng, âm thanh mơ hồ như gió lướt qua mặt hồ, không rõ là châm biếm hay buồn cười.
Rồi ánh mắt nàng lại lướt sang Diệp Sơ Tình, đôi con ngươi như tẩm băng giá.
Ngươi không biết đâu, Diệp Sơ Tình… nếu không đủ tàn nhẫn, ngươi sẽ mãi chẳng bao giờ chạm tới được người mà ngươi muốn bảo vệ.
Tịch Ly chậm rãi thu ánh nhìn, hờ hững như chưa từng tồn tại bất kỳ gợn sóng nào.
Chu Duyệt khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật chậm.
Ánh lửa hắt bóng nàng lên vách đá, mỏng manh mà tĩnh mịch. Một tia cười lạnh khẽ lướt qua khóe môi.
Thật nực cười… nàng cứ nghĩ Diệp Sơ Tình đã rõ lòng mình, ai ngờ lại ngây ngốc đến thế.
Đã chạm đến cảm xúc rồi mà vẫn giả vờ không biết, vậy thì, không đáng nữa.
Nàng mở mắt ra, ánh nhìn đã lạnh đi mấy phần.
Chu Duyệt nghiêng đầu, không buồn nhìn về phía Diệp Sơ Tình thêm lần nào nữa.
Nếu ngay cả cảm xúc của bản thân nàng ta còn không rõ… thì chẳng cần để vào mắt nữa.
Ánh lửa khẽ lay, chiếu lên nụ cười nhạt của nàng — lạnh, mà cũng dứt khoát đến đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro