Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

“Ngươi đừng hòng lừa ta. Dù có nói gì đi nữa, ta cũng sẽ không tin.”

Ánh sáng lờ mờ từ hỏa quang chiếu lên gương mặt nàng ta, môi đỏ như máu khẽ nhếch, ánh mắt mang theo tia trêu chọc lẫn hờ hững.

“Lừa ngươi?” nàng ta lặp lại, giọng như gió lạnh lướt qua bên tai,
“Ta chỉ nói sự thật mà thôi. Còn tin hay không… tùy ngươi.”

Nói dứt lời, nàng ta nhướn mày, phất tay áo một cái rồi quay người đi tiếp, dáng vẻ ung dung đến lạnh lùng.
Bước chân nàng ta vang lên nhè nhẹ trên nền đá, như chẳng hề bận tâm đến sự phòng bị hay tức giận đang bao phủ lấy Tô Dạ Huyên phía sau.

Tô Dạ Huyên cắn môi, đôi mày nhíu chặt lại.
Một phần trong lòng nàng biết rõ, người kia đang cố tình khơi lên nghi ngờ,
nhưng từng lời nói ra lại như có móc câu, len lỏi vào tận sâu trong tâm trí.

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi vẫn quyết định đi theo sau.

Ngọn lửa yếu ớt nơi tay nàng lại bập bùng sáng lên, soi lấy bóng lưng dài của nữ tử áo đen phía trước.

Cả hai đi thêm một đoạn khá lâu, con đường đá ẩm thấp dần mở rộng ra. Hơi lạnh nơi lòng đất bị thay thế bằng một luồng khí kỳ dị, vừa sắc bén, vừa áp bách, như có hàng trăm ánh nhìn vô hình dõi theo.

Tô Dạ Huyên khẽ cau mày, ngọn lửa nhỏ trong tay nàng lập lòe phản chiếu lên những bức tường loang lổ. Đến khi nàng và nữ tử áo đen bước qua khúc ngoặt cuối cùng, một khung cảnh choáng ngợp hiện ra trước mắt.

Đó là một căn phòng rộng lớn, cũ kỹ, trần cao đến mức ngọn lửa cũng không soi thấu được đỉnh. Tường xung quanh treo kín vũ khí, đao, kiếm, thương, kích, thậm chí có cả những thứ cổ quái mà nàng chưa từng thấy qua. Mỗi món đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như chứa linh khí còn sót lại.

Giữa phòng, đặt ngay ngắn là một giá trưng bày bằng đá đen, trên đó đặt một thanh trường kiếm toàn thân đỏ sậm như máu đông, xung quanh khắc vô số ký tự cổ xưa.

Không khí nặng nề đến mức khiến Tô Dạ Huyên cảm thấy khó thở.
Nàng liếc nhìn xung quanh, những món vũ khí kia không hề phủ bụi, trái lại, ánh sáng lạnh lẽo nơi lưỡi kiếm phản chiếu rõ ràng từng chuyển động nhỏ của hai người.

Nữ tử áo đen dừng lại giữa phòng, giọng nàng ta vang lên khàn khàn mà nhẹ như gió:

“Mỗi món ở đây đều đã từng uống qua máu người.”

Nàng ta quay đầu, ánh mắt lướt qua Tô Dạ Huyên, cong môi thành nụ cười mờ nhạt:

“Thế nào? Có thứ gì lọt vào mắt ngươi không?”

Tô Dạ Huyên khẽ liếc nàng ta, ánh mắt lạnh nhạt như thể không bị mê hoặc bởi hàng trăm món bảo vật quanh mình.

“Ta không có hứng thú.”

Nữ tử áo đen nghe vậy, ánh mắt khẽ cong lên, khóe môi kéo ra một nụ cười như có như không.

“Không hứng thú ư?” nàng ta lặp lại, giọng vừa nhẹ vừa mang theo ý trêu chọc “Ngươi thật khác những kẻ khác… ai đặt chân vào đây đều không cưỡng nổi lòng tham.”

Dứt lời, nàng ta thong thả giơ tay phải lên. Một luồng khí tối trào ra, không khí xung quanh lập tức biến động. Từng vũ khí trên tường rung lên leng keng như bị lay động bởi một cơn gió mạnh vô hình.

Chỉ nghe “vù” một tiếng, thanh trường kiếm đỏ sậm giữa gian phòng lập tức bay lên không trung, xoay vài vòng rồi lao thẳng vào lòng bàn tay của nàng ta.

Một tiếng “ong” vang vọng lan ra, rung động không gian.
Ánh sáng đỏ sẫm lan tỏa, phản chiếu lên gương mặt trắng như ngọc của nữ tử áo đen, khiến nàng thoạt nhìn vừa yêu mị vừa nguy hiểm.

Nàng ta nâng thanh kiếm ngang mặt, lưỡi kiếm run khẽ, dường như đang vui mừng khi được chủ nhân thật sự chạm tới.

“Thấy chưa?” nàng nghiêng đầu, đôi mắt đỏ nhạt ánh lên tia sáng lạnh.

“Vật có linh hồn, chỉ nhận chủ nhân xứng đáng. Nó đã chờ ta rất lâu rồi.”

Tô Dạ Huyên lặng nhìn, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác khó tả.

Không hiểu sao, từ thanh kiếm kia, nàng có thể cảm nhận được một mùi máu nồng nặc cùng khí tức của hàng nghìn oán linh đang gào thét.

Nữ tử áo đen thong thả xoay thanh trường kiếm trong tay, mũi kiếm khẽ chạm xuống đất, phát ra tiếng keng giòn tan vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Ánh mắt nàng ta lấp lánh như đang đùa cợt khi nhìn Tô Dạ Huyên.

“Sao không thử giơ tay xem?” giọng nàng ta vang lên nhẹ như gió.

“Biết đâu trong đám bảo vật này, sẽ có thứ tự tìm đến ngươi làm chủ. Đồ trong đây… toàn là đồ hiếm, ngươi không muốn xem thử à?”

Tô Dạ Huyên đứng yên, chẳng buồn liếc qua đám binh khí đang tỏa ra linh quang mờ nhạt xung quanh. Nàng chỉ khẽ quay mặt sang hướng khác, giọng thản nhiên mà lạnh nhạt:

“Không cần.”

Nữ tử kia “ồ” một tiếng, đầu hơi nghiêng, nụ cười mỉm dần kéo dài như thể thật sự bị câu trả lời này chọc cho hứng thú.

“Vậy sao…” nàng ta nói, giọng như nửa cười nửa châm biếm “Không phải ai cũng dửng dưng trước bảo vật được như ngươi đâu.”

Ánh mắt đỏ thẫm của nàng ta lướt qua khuôn mặt Tô Dạ Huyên, khẽ cong môi.

“Nhưng nếu ngươi không nhìn kỹ, e là sẽ thiệt thòi đấy. Có khi món đồ sinh ra vốn dĩ… chỉ để thuộc về ngươi.”

Nói rồi, nàng ta đưa tay vuốt dọc thân kiếm của mình, ánh sáng đỏ từ lưỡi kiếm phản chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ, tạo nên một vẻ đẹp ma mị và chết chóc, còn Tô Dạ Huyên chỉ im lặng, ánh mắt vẫn không hề dao động.

Nữ tử áo đen khẽ quét tay một cái, thanh trường kiếm đỏ sậm tan biến vào hư không, ánh sáng đỏ lóe lên rồi vụt tắt, như tro tàn bị gió cuốn. Nàng nghiêng đầu nhìn Tô Dạ Huyên, đôi môi khẽ nhếch, giọng nói pha chút trêu chọc:

“Vậy để ta chỉ ngươi một chiêu tự vệ nhé. Trong đây toàn bảo vật, ngươi không muốn lấy cũng được. Nhưng ít ra, phải biết cách tự tạo ra vũ khí để bảo vệ chính mình.”

Tô Dạ Huyên thoáng cau mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn nữ tử kia, chưa kịp phản ứng thì nàng ta đã bước lên một bước, đôi mắt đỏ thẫm lóe sáng giữa không gian mờ tối.

“Không cần vật thể đâu,” nàng ta chậm rãi nói, giọng như ngân vào xương.

“Đây là Thuật Kết Hình Hư Linh, một loại pháp thuật chỉ cần ý chí và linh lực là đủ. Dùng tâm để định hình, dùng khí để tạo vật. Nếu làm đúng, ngươi có thể tạo ra vũ khí từ hư không, tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng đủ để chiến đấu.”

Nói rồi, nàng ta nâng tay lên giữa không trung. Trong lòng bàn tay, không khí bắt đầu dao động nhẹ, rồi dần xoáy lại thành một luồng sáng đỏ sậm, từng tia linh lực như sợi tơ đang dệt thành hình.

Một nhịp tim qua đi, ánh sáng hội tụ lại thành hình dáng của một thanh trường kiếm bằng linh lực, thân kiếm trong suốt, ánh lên sắc đỏ huyết quang, lưỡi kiếm rung nhẹ như sống.

“Thấy chưa?” nữ tử nhàn nhạt nói, “Không cần vật dẫn, chỉ cần tập trung. Dụng ý niệm làm khuôn, linh lực làm cốt. Nhưng phải nhớ, nếu tâm loạn, vũ khí sẽ tan.”

Nàng ta quay người lại, chỉ vào Tô Dạ Huyên.

“Giờ đến lượt ngươi. Nhắm mắt lại, tập trung vào tay mình, tưởng tượng thứ ngươi muốn cầm, kiếm, đao, thương gì cũng được. Ý niệm càng rõ, hình càng chắc.”

Tô Dạ Huyên ngần ngại, nhưng ánh mắt nữ tử kia sáng rực, vừa như khiêu khích vừa như ra lệnh. Cuối cùng, nàng cũng khẽ hít sâu, nhắm mắt lại.

Nàng tưởng tượng cảm giác cầm kiếm, trọng lượng nơi bàn tay, độ lạnh nơi chuôi, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm. Linh lực trong cơ thể bắt đầu chấn động, dòng khí nhẹ chảy dọc mạch tay, tụ lại nơi lòng bàn tay.

Một tia sáng yếu ớt lóe lên, mờ nhạt, run rẩy như ngọn lửa sắp tắt. Nàng cắn răng, cố tập trung. Linh lực đáp lại ý chí đó, luồng sáng trong tay dần ngưng tụ, từ mơ hồ trở nên rõ rệt, thành hình một thanh kiếm mảnh làm từ linh khí, ánh sáng nhạt nhưng sắc bén.

Nữ tử áo đen nhìn thấy, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt chứa một tia tán thưởng hiếm hoi:
“Tốt. Ý chí kiên định hơn ta nghĩ.”

Tô Dạ Huyên mở mắt, hơi thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thanh kiếm ánh linh lực run run trong tay nàng, rồi tan biến thành khói mỏng.

“Cảm giác... thật kỳ lạ.” — nàng khẽ nói.

Nữ tử áo đen cười khẽ:
“Đó là sức mạnh thật sự của linh lực, nó không chỉ để phóng chiêu, mà còn có thể tạo rất nhiều thứ. Dĩ nhiên, nếu dùng quá sức, ngươi sẽ kiệt linh mà chết. Ghi nhớ điều đó.”

Tô Dạ Huyên gật nhẹ, ánh mắt trầm xuống. Nàng siết chặt bàn tay, nơi vừa rồi vẫn còn vết ấm của thanh kiếm vô hình.

Nữ tử áo đen bước lùi lại, bóng nàng hòa vào ánh sáng mờ ảo:
“Nếu muốn sống sót ở nơi này, hãy luyện cho đến khi chỉ cần một ý niệm, vũ khí sẽ hiện ra trong tay. Khi đó... ngươi mới thực sự đáng để ta để mắt tới.”

Nữ tử áo đen khẽ vuốt cằm, ánh mắt như đang chìm trong suy tư điều gì đó. Một thoáng trầm ngâm lướt qua, nàng nghiêng đầu nhìn Tô Dạ Huyên, giọng nói trầm thấp mà dứt khoát vang lên:

“Ngươi, đi theo ta.”

Không cho Tô Dạ Huyên cơ hội hỏi lại, nàng xoay người, tà váy đen phất qua, nhẹ như làn khói tan. Nàng ta đi thẳng về phía một vách đá phía bên trái căn phòng, nơi ánh sáng hầu như chẳng soi tới.

Tô Dạ Huyên do dự một chút, nhưng rồi vẫn lặng lẽ bước theo. Khi nàng vừa tiến đến gần, vách đá kia bỗng chuyển động, từng khối đá khẽ rung lên, để lộ ra một cửa hang nhỏ tối đen như mực, sâu hun hút như nuốt trọn mọi ánh sáng.

Nữ tử áo đen không quay đầu lại, chỉ nói một câu ngắn gọn.

“Đi sau ta, đừng rời nửa bước. Con đường này... không chào đón kẻ lạc hướng.”

Giọng nàng vang vọng giữa đường hầm lạnh lẽo, kéo dài như lời cảnh báo.

Tô Dạ Huyên khẽ gật đầu, bước theo sau, lòng bàn tay vẫn còn vương chút linh khí đề phòng. Bóng hai người dần khuất sâu trong đường hầm, nơi chỉ còn lại tiếng bước chân vọng lại xen lẫn tiếng nước nhỏ tí tách từ trần đá.

Sau một đoạn đường dài, không khí dần thoáng hơn, mùi ẩm ướt tan biến, thay vào đó là mùi cỏ và gió rừng. Một luồng sáng nhàn nhạt xuất hiện phía trước, càng đi càng rõ, cho đến khi hai người bước ra khỏi cửa hang.

Trước mắt Tô Dạ Huyên là một khu rừng rậm rạp, ánh sáng xuyên qua tầng lá dày tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Tiếng chim kêu, tiếng lá xào xạc như đánh thức không gian tĩnh lặng nơi hang động vừa rồi.

Tô Dạ Huyên khẽ nheo mắt, hít sâu một hơi, không khí tươi mới làm nàng thấy nhẹ nhõm, dù chỉ một thoáng. Nữ tử áo đen đứng phía trước, tà váy đen lay động, mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió, dáng người cao gầy như hòa vào bóng rừng, vừa u linh vừa khó nắm bắt.

“Từ đây trở đi, mỗi bước ngươi đi đều là thử thách.”

Nói rồi, nàng quay sang liếc nhìn Tô Dạ Huyên, ánh mắt như cười như không:
“Ngươi bảo là không cần bảo vật... vậy xem xem, ngươi có thể sống sót bao lâu khi chỉ có đôi tay trống rỗng của mình.”

Câu nói ấy rơi xuống, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến lòng Tô Dạ Huyên khẽ run.
Nàng mím môi, không đáp lại, chỉ siết chặt nắm tay, ánh sáng trong mắt nàng lóe sáng như đã quyết định.


----

Không gian quanh nàng lạnh lẽo và ẩm ướt, ánh sáng mờ ảo chiếu ra từ vài viên dạ minh thạch gắn trên tường, yếu ớt như hơi thở hấp hối. Cánh tay và cổ chân nàng bị những sợi xích đen quấn chặt, găm sâu vào da thịt khiến mỗi lần nàng giãy giụa, kim loại lại cọ xát phát ra tiếng “leng keng” lạnh buốt.

Trước mặt, Vân Cảnh Ly đứng thẳng lưng, hai tay chắp sau, bóng dáng cao gầy đổ dài trên nền đá. Gương mặt nàng ta lúc này không còn nụ cười cợt nhả, phong tình như trước, mà thay vào đó là vẻ trầm tĩnh u tối, tựa hồ đang cân nhắc điều gì sâu xa.

Không khí lặng đi đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập hoảng loạn của Diệp Sơ Tình.

Nàng cố gắng gượng dậy, đôi mắt ướt đẫm vì giận và lo sợ:
“Ngươi... thả ta ra mau!” giọng nàng run rẩy nhưng kiên quyết.

“Ta phải đi xuống... sư tỷ ta còn ở dưới đó!”

Vân Cảnh Ly khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nàng ta mở ra, trong đôi đồng tử như chứa một tầng sương mờ.

“Yên tĩnh chút đi.” giọng nàng ta khẽ vang, âm sắc không cao không thấp, lại như mang theo lực ép khiến người nghe nghẹt thở.

Diệp Sơ Tình vẫn vùng vẫy, nhưng sức lực vốn ít ỏi lại càng dần cạn kiệt, những sợi xích siết càng chặt khiến cổ tay nàng rớm máu.

“Ngươi... đồ độc ác... ta sẽ không tha cho ngươi...” tiếng nàng yếu dần, ngắt quãng như hơi thở cuối.

Vân Cảnh Ly vẫn đứng im, gió từ ngoài khe đá lùa vào thổi tung vài sợi tóc đen của nàng, khiến dáng vẻ ấy càng thêm vừa uy nghi vừa lạnh lẽo.

Vân Cảnh Ly khẽ mở mắt, trong ánh nhìn tĩnh mịch kia như có gợn sóng lay động. Nàng ta xoay người, bước từng bước chậm rãi đến gần Diệp Sơ Tình. Tiếng gót giày chạm nền đá “cộp, cộp” vang đều trong không gian tối tăm, mỗi tiếng như gõ vào ngực người nghe.

Đứng cách nàng chỉ vài bước, Vân Cảnh Ly hơi cúi đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười lạnh, chẳng có chút thương xót nào.

“Ngươi tự nhìn lại bản thân mình khi nói câu đó đi.”

Giọng nàng ta trầm thấp, lạnh lẽo, nhưng từng chữ lại như dao khắc vào tim Diệp Sơ Tình.

“Sư tỷ của ngươi ra quyết định như vậy… là vì ngươi.” Nàng ta nói chậm rãi, nhấn mạnh từng tiếng, ánh mắt lạnh như băng soi thấu người đối diện.

“Nếu không muốn tình cảnh này lặp lại… thì trở nên mạnh mẽ hơn đi.”

Diệp Sơ Tình ngẩng đầu lên, môi run run, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt, nàng không biết nên tin hay phản bác, chỉ cảm thấy lồng ngực nhói lên từng hồi.

Vân Cảnh Ly vẫn nhìn nàng, đôi đồng tử bỗng lóe sáng một tia bạc, ánh sáng ấy lạnh buốt, sắc bén như lưỡi dao kề cổ.

Trong thoáng chốc, không khí như đông cứng lại.
Một cơn gió lùa qua, vạt áo trắng của Vân Cảnh Ly khẽ tung lên, cùng lúc đó, Diệp Sơ Tình cảm nhận rõ ràng, ánh mắt ấy không chỉ là lời cảnh cáo, mà còn như một lời nhắc nhở vô hình:

“Yếu đuối... chỉ khiến ngươi đánh mất người mà ngươi muốn bảo vệ nhất.”

Diệp Sơ Tình nghe vậy, hai mắt đỏ hoe, giọng run run vì giận lẫn uất ức:
“Nếu như không phải ngươi xúi giục, sư tỷ ta cũng sẽ không lựa chọn như vậy!”

Âm thanh yếu ớt mà chứa đầy nén nhịn. Nàng vừa nói vừa vùng vẫy, xích sắt va vào nhau phát ra tiếng leng keng chói tai, nhưng sức lực của nàng đã sớm cạn kiệt, chỉ khiến cổ tay thêm rớm máu.

Song trong đáy lòng, một cơn đau thắt âm ỉ lan ra, nàng biết mình chẳng có tư cách để trách ai. Nếu không vì bản thân yếu đuối, sư tỷ đâu cần liều mạng để bảo vệ nàng? Chính nàng… mới là gánh nặng.

Vân Cảnh Ly không đáp ngay. Nàng ta đứng im một lát, vai áo khẽ run trong ánh sáng mờ, rồi chậm rãi xoay người lại.

“Xúi giục ư?” Nàng ta khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ nhưng lại mang theo vẻ mỏi mệt khó tả.

“Ta chỉ nói ra điều mà nàng ấy cần hiểu.”

Giọng nói của Vân Cảnh Ly dần nhỏ lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm, như chứa một tầng cảm xúc khó đoán.

“Trở nên mạnh mẽ hơn… đó mới là cách duy nhất để sống sót trong thế giới này.”

Một khoảng lặng kéo dài. Trong thứ tĩnh mịch chỉ còn nghe tiếng thở khàn khàn của Diệp Sơ Tình, và tiếng xích va nhau khe khẽ.

Vân Cảnh Ly quay lưng, dáng người mảnh khảnh bị bóng tối nuốt dần, chỉ còn lại giọng nói lạnh nhạt vang lên, tựa như là lời dặn, cũng như lời cảnh cáo:

“Ngươi muốn trách ai cũng được… nhưng trước khi làm điều đó, hãy tự hỏi bản thân, nếu đổi lại là ngươi, liệu có còn đủ tỉnh táo để ra lựa chọn?”

Diệp Sơ Tình thở dốc từng nhịp nặng nề, đôi mắt hoe đỏ nhìn chằm chằm xuống nền đá lạnh. Nàng không đáp, chỉ cắn môi đến bật máu. Không khí trong hang trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.

“ĐÙNG!”

Một âm thanh chấn động vang lên, như thể có thứ gì đó vừa va mạnh vào vách đá ngoài kia. Cả hang động rung chuyển nhẹ, bụi đất trên trần rơi lả tả xuống tóc nàng.

Diệp Sơ Tình giật mình, ngẩng đầu lên. Trái tim đập thình thịch, mọi cảm xúc vừa rồi lập tức bị quét sạch, chỉ còn lại một tia hy vọng mỏng manh.

Giữa không gian im ắng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa, khản đặc nhưng vẫn kiên định:

“Tô Dạ Huyên! Diệp sư muội!”

Âm thanh dội lại từ sâu trong hang, như vọng qua từng lớp đá. Diệp Sơ Tình mở to mắt, thân thể run lên, môi mấp máy gọi theo nhưng chẳng phát ra được âm nào.

Nàng không rõ đó là thật hay ảo giác… nhưng tim nàng siết chặt, từng thớ cơ trên cánh tay bị trói căng ra như sắp đứt.

Từ ngoài cửa hang, giọng nữ trong trẻo nhưng gấp gáp vang lên, “Chu Duyệt! Bên này! Linh phù cảm ứng được ở đây, mau lên!”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên mặt đất, xen lẫn âm thanh của cành khô gãy vụn. Trong màn sương mờ đặc, Du Tiểu Miên hiện ra, mái tóc hơi rối, khuôn mặt lấm tấm bụi nhưng ánh mắt sáng rực, căng đầy lo lắng và khẩn trương.

Phía sau nàng, Chu Duyệt vội vàng đuổi theo, trong tay vẫn còn nắm chặt một đạo phù chú phát sáng nhàn nhạt. Ánh sáng vàng mờ của phù chiếu lên vách đá lạnh, hắt bóng hai người kéo dài run rẩy.

Du Tiểu Miên cúi xuống kiểm tra mặt đất, nơi ánh linh phù vừa lóe sáng.

“Không sai rồi…” nàng nghiến răng, giọng run nhẹ.  “Chính là chỗ này. Linh phù cảm ứng được hơi thở của Dạ Huyên và Diệp sư muội!”

Chu Duyệt lập tức bước tới, rút kiếm ra, ánh lạnh lóe lên.

“Vậy không được chậm trễ. Mau mở lối vào!”

Du Tiểu Miên gật đầu, vận linh lực trong tay, một đạo phù chú xanh lam từ lòng bàn tay bắn ra, dán lên vách đá. Không khí xung quanh khẽ rung động, và một khe sáng mở ra, như cửa dẫn xuống sâu trong lòng đất.

Từ nơi ấy, hơi lạnh phả ra buốt tận xương, mang theo thứ mùi ẩm mốc kỳ lạ… và cả một linh áp u tối mơ hồ.

Chu Duyệt và Du Tiểu Miên liếc nhìn nhau, cả hai đều không nói gì thêm, chỉ siết chặt vũ khí, lao thẳng vào trong.

Hai người lao nhanh theo con đường đá hẹp, hơi thở gấp gáp vang vọng trong không gian lạnh lẽo. Ánh sáng từ linh phù run rẩy hắt lên những vách đá thô ráp, kéo dài thành những cái bóng méo mó trên tường.

Khi họ đến cuối hành lang, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai khựng lại, Diệp Sơ Tình bị xích bằng những sợi kim loại đen sì dính chặt vào vách đá, tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, hơi thở yếu ớt.

“Diệp Sơ Tình!” – Du Tiểu Miên hốt hoảng kêu lên, lập tức quỳ xuống cạnh nàng, hai tay run rẩy chạm vào cổ tay bị xích “Ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không? Ai làm chuyện này? Sao lại bị trói ở đây?”

Nàng hỏi liên tục, giọng đầy lo lắng, ánh mắt đỏ hoe như chỉ cần chớp một cái là nước mắt sẽ trào ra.

Diệp Sơ Tình mở mắt, thấy các nàng, khóe môi khẽ run, giọng khàn.

“Ta không sao... đừng lo...”

Du Tiểu Miên vẫn chưa yên tâm, định vận linh lực phá xích, nhưng Chu Duyệt đứng sau, vẻ mặt nghiêm nghị, hàng lông mày nhíu chặt. Ánh sáng trong mắt nàng tối lại, giọng trầm thấp vang lên cắt ngang không khí nặng nề:

“Tô Dạ Huyên đâu?”

Không khí như đông cứng trong khoảnh khắc.

Diệp Sơ Tình mím chặt môi, đôi mắt cụp xuống, không đáp nửa lời. Nàng chỉ khẽ quay đầu, ánh nhìn hướng về phía bóng người khoác bạch y đang lặng lẽ đứng trong góc tối.

Cả Du Tiểu Miên và Chu Duyệt đồng loạt sững lại, bấy giờ họ mới nhận ra, trong hang này còn có một người nữa.

Ánh sáng soi rõ dung nhan người ấy, một nữ tử khoác tà váy trắng như tuyết, dáng đứng thong dong, hai tay chắp sau lưng, thần sắc bình thản như thể tất cả chuyện này chẳng liên quan đến nàng.

“Ngươi là ai?” Chu Duyệt lập tức bước lên nửa bước, linh kiếm trong tay xoay một vòng, lưỡi kiếm ánh lên sắc bạc lạnh lẽo.
“Tô Dạ Huyên đâu rồi?”

Giọng nàng trầm thấp, mang theo sát ý. Không khí trong hang động lập tức căng như dây đàn.

Vân Cảnh Ly khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười mờ nhạt. Nàng nhìn thẳng vào Chu Duyệt, ánh mắt vừa thờ ơ vừa như đang thưởng thức.

“À... các ngươi nói đến tiểu thiên thần đó sao?”

Giọng nói của nàng vang khẽ, âm điệu lơ đãng mà chứa ẩn ý sâu xa.

Linh khí trong tay Chu Duyệt lập tức cuộn lên mạnh mẽ, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Vân Cảnh Ly, đôi mắt ánh lên tia cảnh giác dữ dội.

“Nói rõ đi. Nàng ấy đâu rồi?”

Thanh kiếm trong tay Chu Duyệt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Vân Cảnh Ly, linh khí cuộn trào quanh lưỡi kiếm, sẵn sàng xuyên thấu bất kỳ ai dám nhúc nhích.

Vân Cảnh Ly vẫn bình thản, chỉ hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ thành nụ cười mơ hồ, như thể toàn bộ sát khí đang hướng vào mình chỉ là trò đùa.

“Đừng vội,”

Nàng mở miệng, giọng nói trầm mà khẽ, từng chữ như phủ một tầng sương mỏng.

“Chúng ta… có khách đến rồi.”

Lời vừa dứt, một tiếng ầm chấn động trời đất vang lên.

Cả hang động rung chuyển dữ dội, khói bụi và đá vụn rơi lả tả từ trần xuống. Du Tiểu Miên và Chu Duyệt ho sặc sụa, vội lấy tay che miệng.

Diệp Sơ Tình giật mình, cơ thể run lên, xích sắt ma lực trên cổ tay cũng vang lên từng tiếng “leng keng” như than khóc.

Giữa làn bụi mù mịt, một luồng linh áp cường đại ép xuống, khiến không khí trong hang đặc quánh lại, lạnh buốt như đông cứng.

Từ trong khói, bóng dáng một nữ nhân chậm rãi bước ra, mỗi bước đi đều như giẫm lên uy nghiêm của bậc thượng giới.

Khi khói bụi tan hết, gương mặt nàng hiện rõ, đôi mắt sâu thẳm, thần thái lạnh lùng.

“Tiên... tiên tôn… ?” — Du Tiểu Miên gần như nghẹn lại, bàn tay cầm linh phù run lên.

Chu Duyệt ánh mắt siết chặt, mũi kiếm vẫn chưa hạ xuống, nhưng cánh tay nàng khẽ run, linh lực trong người bất giác hỗn loạn.

Không ai nói gì thêm.
Vân Cảnh Ly đứng giữa làn bụi còn vương trên tóc, nhếch môi cười khẽ, như thể tất cả đều trong dự liệu của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro