
Chương 34
Diệp Sơ Tình sững người khi nghe câu nói dứt khoát kia vang lên, tim nàng như ngừng đập một nhịp.
“Sư tỷ… không được!”
Nàng vội vàng vươn tay nắm lấy tay áo Tô Dạ Huyên, nhưng chưa kịp chạm tới thì một luồng linh lực mềm mại mà mạnh mẽ đã khóa chặt lấy cổ tay nàng.
“Ở yên đó.” giọng nói của Vân Cảnh Ly vang lên, nhẹ nhàng mà mang theo uy lực khiến người khác không dám kháng cự.
Diệp Sơ Tình hoảng loạn vẫy vùng, ánh mắt ầng ậc nước. Nàng cố gắng giãy khỏi sự kiềm chế, nhưng linh lực quanh thân như xiềng xích trói buộc, khiến nàng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Sư tỷ! Đừng đi! Nghe muội nói đã! Khoan đã!”
Tô Dạ Huyên quay đầu lại, đôi mắt nàng tĩnh lặng đến lạ. Ánh sáng trắng ngoài miệng hang rọi vào gương mặt nàng, làm nổi bật thần sắc vừa ôn hòa vừa kiên định ấy. Nàng mỉm cười, nụ cười dịu như gió xuân thoảng qua giữa màn sương lạnh.
Vân Cảnh Ly vẫn giữ chặt Diệp Sơ Tình, ánh mắt nàng cong cong, khóe môi nhếch nhẹ, vừa như hứng thú vừa như quan sát phản ứng của cả hai.
Tô Dạ Huyên quay lưng lại, từng bước một đi đến mép hang. Áo nàng khẽ lay động trong gió, sợi dải lụa đen trên cổ phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, trông như một sợi dây định mệnh đang khẽ rung.
Diệp Sơ Tình cố gào lên, giọng khản đặc, nước mắt tràn khỏi khóe mắt:
“Sư tỷ!!”
Nhưng tiếng gọi của nàng bị gió cuốn tan biến trong không trung.
Tô Dạ Huyên dừng lại một thoáng, không quay đầu, chỉ khẽ nói nhỏ đến mức như chỉ mình nàng nghe được.
“Không sao... đừng lo lắng cho ta.”
Nói dứt lời, nàng bước thêm một bước, thân ảnh mảnh mai rơi vào khoảng không trắng xóa giữa tầng sương, biến mất khỏi tầm mắt Diệp Sơ Tình.
Tiếng gió rít qua miệng hang, lạnh lẽo như tiếng nghẹn ngào bị nuốt vào trong đáy vực.
Gió rít từng hồi bên tai, lạnh buốt như muốn cứa vào da thịt. Tô Dạ Huyên rơi tự do giữa không trung, mái tóc dài bị gió cuốn tung như tơ đen dệt trong sương trắng. Áo nàng lay động dữ dội, thân thể nhẹ bẫng trôi giữa tầng mây xám, chỉ có tiếng gió và nhịp tim đang dồn dập vang trong lồng ngực.
Không trung rộng lớn như nuốt chửng lấy nàng. Cảm giác rơi xuống vừa thực vừa ảo khiến nàng nghẹt thở.
Trong khoảnh khắc, hình ảnh cũ vụt hiện trong đầu: ngôi miếu đổ nát, tà linh lao đến, máu lạnh buốt nơi vai, hơi thở hư thoát... và cái nhìn lạnh như băng của cái chết khi đó.
“Ta... vẫn chưa muốn chết.”
Nàng cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu, nỗi sợ bị gió cuốn tan biến thành một tia quyết liệt.
Đôi mi khẽ nhắm lại — rồi mở ra trong khoảnh khắc tiếp theo.
Ánh mắt nàng bỗng bùng sáng — sâu thẳm, rực rỡ như ánh sao bị dồn nén quá lâu nay bỗng vỡ tung.
Phía sau lưng, không khí như rung động. Một luồng linh lực khổng lồ bất ngờ bộc phát, tụ lại nơi sống lưng nàng. Gió xoáy mạnh, từng sợi tóc, từng cánh vạt áo đều bị cuốn theo luồng linh quang ấy.
Một tiếng “phụp” khẽ vang rồi đôi cánh dần hiện ra.
Lông vũ trắng xóa xen ánh kim nhạt, tỏa ra quang mang mờ ảo giữa làn sương dày. Đôi cánh mở rộng, bao trùm cả thân hình mảnh khảnh, linh lực quanh thân nàng dâng trào, khiến không gian rung chuyển nhẹ.
Gió thổi phần phật, dải lụa đen nơi cổ nàng cũng lay động dữ dội, tựa như bị một luồng sức mạnh vô hình kéo căng ra nhưng không đứt.
Giữa tầng sương mù lạnh buốt, Tô Dạ Huyên mở mắt, ánh nhìn sáng rực, đôi cánh sau lưng mở rộng, linh lực tỏa lan như sóng, khiến không khí quanh nàng rung lên từng đợt.
Niềm vui bùng nổ trong lồng ngực nàng thứ cảm giác khó tả, vừa choáng ngợp vừa hân hoan. Gió vẫn rít bên tai, nhưng lần này không còn là âm thanh của tuyệt vọng rơi xuống, mà là tiếng gió vờn quanh đôi cánh đang dang rộng.
Tô Dạ Huyên quay đầu nhìn thoáng qua đôi cánh trắng ngà phía sau — lông vũ mềm mại, ánh sáng mờ ảo chảy qua từng sợi, linh lực tràn đầy đến mức khiến nàng run lên. Một giọt sương rơi trúng cánh, lăn nhẹ rồi bốc hơi trong tích tắc.
“Thật... là của ta ư?” nàng khẽ thở, giọng run rẩy không tin nổi.
Thế nhưng, niềm vui chưa kịp kéo dài, thực tại đã ập đến. Gió mạnh quất qua mặt, nàng vẫn đang rơi!
“Khoan đã! Giờ… bay thế nào đây?!”
Nàng hoảng hốt dang rộng hai tay, theo bản năng cố gắng khua khua đôi cánh sau lưng đầy vụng về, khiến thân thể nàng chao đảo như một chú chim non chưa học bay.
Gió xoáy quanh, nàng nghiêng người, suýt đập vào một tảng đá nhô ra. Tô Dạ Huyên hít sâu, cố gắng cảm nhận luồng linh lực đang truyền dọc sống lưng, dồn ra đôi cánh “điều khiển nó... giống như vận linh khí... phải rồi.”
Nàng thử hít một hơi, giữ vững tâm niệm, rồi khẽ cử động cánh, lần này, linh lực thuận theo ý chí nàng mà tỏa ra.
Một luồng gió ngược mạnh mẽ bốc lên, cơ thể nàng khựng lại giữa không trung!
Không còn rơi nữa.
Nàng run run mở mắt, rồi bật cười khẽ, niềm vui dâng lên tràn ngập cả lồng ngực. Đôi cánh trắng mở rộng, nhẹ nhàng vỗ xuống từng luồng gió lạnh bị xé toạc, nàng dần dần hạ thấp độ cao, chao nghiêng giữa không trung như cánh chim vờn sương.
Ánh sáng xuyên qua lớp mây, chiếu lên gương mặt nàng một tầng sáng nhạt. Nàng cười thật tươi, hơi thở hòa cùng gió, đôi cánh khẽ điều chỉnh góc, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất phủ đầy sương cỏ.
Đôi chân vừa chạm đất, nàng suýt ngã khụy, nhưng vẫn cố đứng vững, thở dốc mà vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
“Thành công rồi...”
Ta đã cược đúng.
Giọng nói khẽ vang giữa không gian tĩnh lặng mang theo niềm vui mừng xen chút run rẩy.
Tô Dạ Huyên vẫn còn nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở chưa kịp ổn định sau cú đáp vừa rồi. Gió sớm lướt qua, mang theo hơi ẩm của cỏ non và mùi đất lạnh.
Nàng khẽ nheo mắt, đảo nhìn xung quanh. Bốn bề là rừng rậm um tùm, sương mù phủ dày, những thân cây cao lớn quấn quanh rễ rêu, chẳng thấy đâu là đường ra. Trên cao, vách đá dựng đứng, nơi nàng vừa nhảy xuống, giờ chỉ còn lại một bóng tối sâu thẳm đi lên bằng đường cũ, gần như không thể.
Tô Dạ Huyên cau mày. Trực giác nói cho nàng biết, “thử thách” mà Vân Cảnh Ly nói tuyệt đối không chỉ dừng lại ở việc sống sót sau cú nhảy.
Nếu chỉ là một hố sâu, một lần liều mạng, thì với người như Vân Cảnh Ly kẻ có ánh nhìn sắc như dao và giọng điệu chứa đầy ẩn ý kia làm sao có thể gọi là “thú vị”?
Tô Dạ Huyên khẽ nhíu mày, vừa bước đi vừa cẩn trọng quan sát khắp bốn phía. Tán cây rậm rạp che kín ánh sáng, chỉ có vài tia mờ nhạt xuyên qua, chiếu lên đôi cánh trắng bạc đang cụp sát sau lưng nàng.
Đôi cánh khẽ rung, từng sợi lông ánh lên sắc sáng yếu ớt như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Dù nhìn có vẻ đẹp đẽ và thần thánh, nhưng với nàng, chúng chẳng khác gì một món đồ vướng víu.
Tô Dạ Huyên hạ giọng lẩm bẩm, vừa đưa tay kéo vạt áo che bớt phần lông vũ ló ra:
“Phiền chết được… nếu có thể biến mất thì tốt biết bao.”
Đôi cánh dường như cảm nhận được sự khó chịu của chủ nhân, khẽ run nhẹ rồi co lại thêm, nép gọn vào đường sống lưng nàng, trông chẳng khác gì một tấm áo choàng trắng mỏng.
Nàng lại tiếp tục bước, ánh mắt thỉnh thoảng liếc quanh, từng gốc cây, từng vệt bóng mờ đều khiến nàng cảnh giác. Rừng sâu yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng bước chân nàng vang lên khẽ khàng trên thảm lá khô.
“Không biết nhóm Chu Duyệt có rơi vào đây không…”
Nàng khẽ thở ra, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào gió, “Nếu chỉ còn một mình thì phiền rồi đây.”
Khoé môi nàng khẽ giật, nửa như lo, nửa như tự trấn an. Rồi Tô Dạ Huyên ngẩng đầu, đôi mắt trầm lại, ánh nhìn kiên định xuyên qua tầng sương dày trước mặt.
Nếu họ cũng ở đây, thì thật tốt quá.
Tiếng gió rít vụt qua bên tai, một luồng khí lạnh như xé toạc không gian bất chợt ập đến, theo sau là tiếng gầm gừ trầm đục vang lên từ trong rừng rậm.
Tô Dạ Huyên lập tức dừng bước, sống lưng căng thẳng, tay phải vô thức đưa lên thủ thế. Một đôi mắt đỏ ngầu như máu lóe sáng giữa bóng tối, thân hình khổng lồ của con quái vật dần hiện rõ, toàn thân phủ lớp lông xám rối bù, hàm răng lởm chởm, hơi thở phả ra khói trắng đặc quánh mùi tanh.
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì nó đã lao đến, móng vuốt sắc bén chém xé mặt đất, đá vụn tung tóe.
Tô Dạ Huyên nghiêng người tránh, vạt áo trắng bị xé rách một đường dài, gió lạnh lùa vào khiến da thịt nàng rát buốt.
“Phiền thật…” — nàng nghiến răng, trượt người sang bên, nhặt vội một cành cây khô dài ngang tầm cánh tay, truyền linh lực vào trong.
Cành cây vốn mục nát, dưới luồng linh khí của nàng, bỗng phát ra ánh sáng nhạt, vỏ ngoài rạn nứt, bên trong ẩn ẩn mạch linh văn mờ ảo.
Quái vật gầm lên, đôi mắt đỏ rực càng thêm dữ tợn, lần này nó lao tới nhanh gấp đôi, móng vuốt xé gió đánh thẳng vào đầu nàng.
Tô Dạ Huyên nhún người, cúi thấp người tránh sang bên trái, rồi xoay cổ tay, cành cây như thanh kiếm quét một đường ngang “Keng!” một tiếng chói tai vang lên khi linh lực va chạm, tia lửa tản ra giữa không trung.
Sức mạnh của quái vật khiến cánh tay nàng tê rần, bị hất lùi vài bước, song ánh mắt vẫn không run rẩy.
Nàng khẽ nghiêng đầu, linh khí quanh người bắt đầu vận chuyển.
Một luồng sáng bạc thoáng hiện, đôi cánh phía sau khẽ mở, gió cuốn tung bụi đất dưới chân, đôi mắt Tô Dạ Huyên sáng lên sắc bén như lưỡi đao.
Lần này, nàng chủ động tấn công.
Cành cây trong tay nàng phát ra ánh sáng bạc nhạt, linh lực dọc theo thân gỗ tỏa ra từng tia sáng mảnh, khẽ rung lên như có linh tính.
Tô Dạ Huyên bước tới, gió thổi tung vạt áo rách, đôi cánh sau lưng mở rộng nửa chừng, luồng khí linh áp từ người nàng tản ra khiến quái vật phía đối diện khựng lại, gầm gừ đầy cảnh giác.
“Giỏi lắm… còn biết sợ à?” — nàng nhoẻn môi cười, ánh mắt mang theo ý lạnh.
Ngay khi lời vừa dứt, bóng nàng đã biến mất khỏi chỗ cũ, chỉ còn gió lốc xoáy cuộn dưới chân.
Tốc độ ấy nhanh đến mức con quái vật không kịp phản ứng, móng vuốt nó vung ra trong không khí trống rỗng, chỉ để lại vệt xé dài trên đất.
Từ phía sau, một tiếng rít khẽ vang lên,
“Vù—!”
Cành cây chứa linh lực quét ngang, đánh thẳng vào sườn quái vật. Một tiếng “Ầm!” nặng nề vang vọng, thân hình to lớn kia bị hất văng, đập mạnh vào gốc cây phía xa, lá rụng lả tả.
Nó rú lên thảm thiết, lông dựng đứng, đôi mắt đỏ rực tràn ngập sát khí.
Nó gầm lên, thân thể bắt đầu phồng to, cơ bắp cuộn lại, linh khí đen ngòm tỏa ra dữ dội, khí tức lập tức tăng vọt gấp đôi.
Tô Dạ Huyên chau mày, cảm nhận được linh áp đang ép tới, tay nắm cành cây càng chặt hơn, mũi chân nhẹ nhấc, đôi cánh sau lưng vỗ mạnh một cái.
“Phập!”
Một luồng gió mạnh bắn ra, bụi đất mù mịt, thân ảnh nàng lao vút lên cao, đôi cánh sáng bạc khẽ run, kéo theo tàn ảnh mờ ảo giữa không trung.
Quái vật ngửa đầu gào lên, há cái miệng rộng như chậu máu, phun ra một luồng khí đen.
Nàng xoay người giữa không trung, cánh khép nửa, mũi chân điểm nhẹ lên vách đá, rồi lao thẳng xuống như mũi tên.
Cành cây lóe sáng, mang theo làn sóng linh lực trắng bạc, xuyên qua làn khói đen, nhắm thẳng vào đầu con quái vật.
“Phập!!!”
Máu tươi vang khắp nơi, con quái vật la chói tay, nàng cắn răng, tay dùng lực xoay cành cây trong tay. Con quái vật la dữ dội hơn, máu từ đầu nó không ngừng tuôn ra, tiếng thét vang rộng khắp khu rừng.
Khi mọi thứ lắng xuống, Tô Dạ Huyên đứng giữa vũng máu, hơi thở dồn dập, cành cây trong tay chỉ còn lại một đoạn gãy, ánh sáng linh lực đã tắt.
Nàng nhìn xác con thú tan biến dần, khẽ thở ra một hơi,
“Đúng là chẳng yên ổn được một khắc nào…”
Đôi cánh sau lưng khẽ rung, rồi thu gọn lại, ánh sáng bạc tan dần, chỉ còn lại cô gái áo trắng, lưng đẫm mồ hôi, mắt vẫn cảnh giác nhìn quanh.
Tô Dạ Huyên thoáng khựng lại giữa rừng, tiếng gầm trầm đục vang vọng từ phía sau lưng, như thể có vật gì to lớn đang cào xé mặt đất mà đến.
Gió rít qua tai, lòng nàng chợt lạnh buốt, linh khí trong người cạn gần hết, cành cây trong tay cũng đã gãy vụn.
“Không ổn rồi…” nàng nghiến răng, mắt đảo quanh tìm đường thoát.
Trong làn sương mỏng mờ, phía trước thấp thoáng có một bức tường dây leo xanh rậm rạp, như che đi thứ gì đó bên trong.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng hít sâu một hơi, chạy lao tới, đôi cánh khẽ mở để giảm lực ma sát, thân ảnh trắng thoáng vụt qua giữa rừng như làn khói.
Tiếng gầm sau lưng càng lúc càng gần, mặt đất rung nhẹ. Tô Dạ Huyên chỉ thấy tim mình đập thình thịch, cổ họng khô rát.
Đến gần, nàng nhận ra sau lớp dây leo kia có một khe nứt tối om, gió lạnh thổi ra âm u.
Không do dự lấy nửa khắc, nàng cúi người, dùng tay gạt mạnh đám dây leo, chui thẳng vào trong.
Lá và bụi đất rơi xuống vai, bóng dáng nàng biến mất sau màn xanh.
Vừa vào trong, ánh sáng bên ngoài bị nuốt trọn, chỉ còn lại hơi thở dồn dập và tiếng tim đập vang vọng giữa không gian hẹp.
Nàng khẽ tựa lưng vào vách đá lạnh buốt, che miệng lại, cố nén tiếng thở.
Phía ngoài, tiếng gầm vẫn còn, rồi là tiếng móng vuốt cào xé mặt đất, nện từng nhịp nặng nề ngay trước cửa hang.
Một luồng khí tanh hôi tràn vào, làm nàng rùng mình.
Trong bóng tối, đôi mắt nàng mở lớn, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một lát sau, tiếng gầm dần xa, chỉ còn lại tiếng gió len qua kẽ đá.
Tô Dạ Huyên khẽ thả lỏng vai, ngồi phịch xuống đất, thở ra một hơi dài.
Ngồi tựa lưng vào vách đá một lúc, hơi thở dần ổn định lại, Tô Dạ Huyên mới nhận ra nơi mình đang ẩn nấp không chỉ là một cái hang nhỏ.
Phía sâu trong bóng tối, một con đường hẹp tối om kéo dài, như dẫn đến tận đáy lòng đất, gió từ trong đó thổi ra lạnh buốt sống lưng.
Nàng chau mày, khẽ nghiêng đầu, tai lắng nghe, không có tiếng gầm, cũng chẳng có tiếng bước chân nào ngoài kia nữa.
Chỉ còn tiếng tim mình đập đều đặn, xen lẫn nhịp gió rít khe khẽ.
“Nếu ở lại đây, lỡ đám quái vật kia quay lại thì… chết chắc.”
Nàng tự lẩm bẩm, ngón tay khẽ giơ lên.
Một tia lửa nhỏ bật sáng trong lòng bàn tay, nhảy múa như đom đóm giữa bóng đêm, hắt lên khuôn mặt tái nhợt nhưng cương nghị của nàng.
Ánh sáng ấy soi thấy vách đá hai bên phủ rêu ẩm, trần hang có từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống.
Tô Dạ Huyên nắm chặt bàn tay còn lại, bước từng bước thận trọng tiến về phía trước.
Ánh lửa trong tay run rẩy theo từng nhịp thở, chiếu ra những vệt bóng đổ dài ngoằng ngoẵng trên mặt đất gồ ghề.
Càng đi sâu, gió càng lạnh, không khí càng đặc sệt, như chứa đựng linh khí cổ xưa đã lắng đọng từ lâu.
Một cảm giác mơ hồ len lên trong lòng nàng, nơi này không phải hang động bình thường.
“Chẳng lẽ… đây là di tích mà sư tôn nhắc tới?”
Nàng siết chặt ngọn lửa, ánh mắt càng thêm kiên định, bước chân nhẹ nhàng nhưng không hề do dự, tiến sâu vào con đường tối như nuốt trọn ánh sáng.
Tô Dạ Huyên đi suốt một đoạn dài, bóng lưng nhỏ bé dần hòa vào sắc tối âm u của hành lang đá.
Ngọn lửa trong tay nàng lay lắt, mỗi khi gió lạnh từ sâu trong hang thổi qua, ngọn lửa lại nghiêng ngả, yếu ớt đến mức tưởng chừng có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Không khí nơi này đặc quánh, ẩm mốc đến khó thở, từng bước đi đều vọng lại tiếng vang trầm đục, “cộp… cộp…”, kéo dài trong bóng tối tĩnh lặng.
“Rốt cuộc con đường này… còn dài đến mức nào chứ…”
Giọng nàng khàn khàn, hơi thở thoát ra tạo thành từng làn sương mỏng.
Ngay khi nàng bắt đầu cảm thấy sức lực dần cạn kiệt, phía trước bỗng le lói một điểm sáng nhỏ xíu, như ánh đèn lồng xa xăm giữa biển đêm vô tận.
Trái tim nàng khẽ động, bước chân vội vã hơn, càng đến gần, ánh sáng càng rõ, cho đến khi căn phòng đá rộng lớn mở ra trước mắt.
Không khí nơi đây trầm tĩnh, lạnh lẽo, mang theo cảm giác tang thương khó tả.
Giữa trung tâm căn phòng, một khối hình vuông khổng lồ dựng thẳng, bề mặt bằng đá đen nhẵn bóng, quanh viền khắc những hoa văn cổ xưa như ẩn như hiện.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên, phản chiếu ra một quầng sáng lạnh lẽo, trông chẳng khác gì một chiếc quan tài cổ khổng lồ được bịt kín hoàn toàn.
Xung quanh, hàng kệ sách bằng gỗ mục nát xếp thành nửa vòng tròn,
trên đó phủ đầy bụi dày và mạng nhện, vài quyển cổ tịch đã mục rữa,
bìa sách gần như tan ra chỉ còn mấy nét chữ cổ mơ hồ chẳng thể đọc nổi.
Tô Dạ Huyên nín thở, bước từng bước chậm rãi vào giữa căn phòng,
ánh lửa trong tay run rẩy phản chiếu lên mặt nàng, vừa cảnh giác vừa tò mò.
“Nơi này... rốt cuộc là gì vậy?”
Tô Dạ Huyên tiến lại gần khối vuômg dựng đứng, từng bước chân vang nhẹ trên nền đá lạnh lẽo.
Ánh lửa run rẩy trong tay chiếu lên bề mặt đá, lộ rõ những miếng bùa vàng được dán quanh miệng nắp, từng tấm khắc chữ rồng bay phượng múa, ánh vàng le lói, rực rỡ nhưng lại toát ra cảm giác uy nghiêm và nguy hiểm, như đang ngăn chặn một thứ gì đó bên trong.
Nàng cúi người xuống, ánh mắt chăm chú quan sát từng nét chữ, từng đường viền bùa.
Trong lòng một luồng tò mò mạnh mẽ trỗi dậy, ngứa ngáy tay muốn thử tháo một tấm bùa xuống, bất chấp cảm giác rùng mình len lỏi khắp người.
“Cái gì bên trong đây mà lại được phong ấn kỹ lưỡng đến vậy…”
Tô Dạ Huyên nhẹ nhàng đưa tay, đầu ngón tay chạm vào cạnh bùa vàng, cảm giác giấy bùa lạnh buốt.
Nàng hít một hơi sâu, từ từ tách tấm bùa ra, ánh sáng vàng lập lòe trong nháy mắt, rơi xuống nền đá với tiếng xé khẽ, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề hơn, yên tĩnh đến rợn người.
Nàng lùi lại một bước, ngước mắt nhìn tảng đá đang tự động xê dịch một bên, trong lòng vừa háo hức vừa căng thẳng.
Trong quan tài, một nữ tử nằm yên, mặc y phục bào màu đen như mực, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ rực như giọt máu, và mái tóc đen tuyền rủ xuống, mềm mại và bóng mượt như dòng mực thẫm. Nàng trông vừa tĩnh lặng vừa mang một vẻ đẹp kỳ bí, khó đoán, khiến Tô Dạ Huyên không thể rời mắt khỏi hình dáng ấy.
Xung quanh yên lặng đến mức gần như tê liệt, bụi bặm vẫn lơ lửng trong ánh lửa yếu ớt. Đôi mắt đang nhắm của nữ tử bỗng mở to, ánh đỏ rực như máu chiếu rọi khắp căn phòng tối tăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro