
Chương 3
Sáng sớm, sương mỏng vấn vít trên ngọn trúc xanh ngoài cửa sổ. Ánh nắng đầu ngày len qua song gỗ, chiếu vào căn phòng thanh tịnh, vẽ ra từng vệt sáng nhạt nhòa trên nền đất.
Tô Dạ Huyên ngồi xếp bằng trên giường gỗ mềm mại như lụa, y phục trắng đơn giản, mái tóc mềm rủ xuống vai. Dáng vẻ nàng nhỏ nhắn, đôi mắt vàng kim trong trẻo như mặt hồ phản chiếu ánh nắng, lúc này khẽ cụp xuống. Bàn tay đặt trên đầu gối, ngón tay siết nhẹ vạt áo, cố giấu đi sự khẩn trương đang dâng lên trong lòng.
Đối diện nàng, Tạ Nguyệt Dao ngồi ngay ngắn, lưng thẳng như tùng trúc, đôi đồng tử xanh thẫm sâu không thấy đáy. Thần thái lạnh lùng, sắc mặt không chút dao động, như một pho tượng băng ngọc được đặt giữa gian phòng.
Tạ Nguyệt Dao đưa tay, giọng trầm thấp vang lên:
"Nhắm mắt. Thả lỏng thân thể. Tĩnh tâm."
Tô Dạ Huyên nuốt xuống một ngụm nước bọt, mi mắt run lên rồi chậm rãi khép lại. Tim đập nhanh bất thường. Nàng cảm nhận bàn tay lạnh như băng khẽ đặt trên huyệt Bách Hội, rồi một dòng khí tức thanh thuần chảy thẳng vào thân thể.
Ngay khoảnh khắc ấy, toàn thân run nhẹ. Từ trong kinh mạch vốn trống rỗng, một luồng linh lực ấm áp như suối nóng tuôn ra, từ đầu đến gót chân đều được lấp đầy. Cảm giác tê dại xen lẫn thoải mái tràn ngập, làm nàng không kìm được hơi thở khẽ run.
Không gian lặng im, chỉ còn tiếng hít thở của hai người vang lên đều đặn.
Trong bóng tối mờ ảo sau mi mắt nhắm, tâm trí Tô Dạ Huyên nổi lên từng đợt sóng ngầm. Nàng không hiểu sao cơ thể lại phản ứng dữ dội như vậy, vừa như được thức tỉnh, vừa như bị soi thấu. Một phần nhỏ trong nàng muốn tránh đi, nhưng lại không thể cựa quậy, toàn thân như bị cố định dưới bàn tay ấy.
Còn Tạ Nguyệt Dao, gương mặt vẫn lãnh đạm. Ánh mắt sâu thẳm, nhưng đáy mắt lại thoáng qua một tia trầm tư khó đoán. Bàn tay truyền lực khẽ tăng lên, dò xét từng tấc khai thông linh mạch. Trong nhịp thở chậm rãi, ánh mắt nàng khẽ lóe một tia khác lạ, rồi lại biến mất như chưa từng hiện hữu.
Một lúc lâu sau, khí tức thu lại. Bàn tay rời đi. Không gian lập tức nhẹ bẫng.
Tô Dạ Huyên mở mắt, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng. Trong đáy mắt nàng thoáng qua vẻ mơ hồ xen lẫn thấp thỏm, tựa như vừa trải qua một giấc mộng thực thực hư hư. Nàng khẽ cắn môi, định mở lời nhưng lại thôi, chỉ cúi đầu, vờ như ngoan ngoãn lắng nghe.
Tạ Nguyệt Dao nhìn nàng một thoáng, giọng vẫn lạnh nhạt:
"Linh mạch đã thông. Sau này, ngươi có thể tu luyện. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách vận công".
Nói xong, tiên tôn xoay người, bóng dáng cao ngạo khuất dần sau lớp ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ.
Trong căn phòng yên tĩnh, Tô Dạ Huyên nắm chặt tay áo, tim còn đánh trống liên hồi, ngón tay vẫn còn run nhẹ. Nàng hít sâu, ánh mắt vàng kim lóe lên một tia sáng lại vụt tắt tựa như ảo giác, nàng nhanh chóng che giấu bằng nụ cười nhạt.
Sau khi tiên tôn rời đi, căn phòng trở lại yên tĩnh.
Tô Dạ Huyên vẫn ngồi ngay ngắn trên giường, nhưng ngón tay đã vô thức gãi nhẹ vạt áo, ánh mắt vàng kim chớp chớp, lạc thần mà thất thần.
Trong đầu nàng lần lượt hiện lại từng mẩu ký ức:
Đây là một trò chơi nổi danh với mức độ “ngược tâm cực hạn”, nữ chủ thụ xuyên thư toàn năng, toàn bộ nữ nhân vật đều liếm cẩu chạy theo. Sư tôn Tạ Nguyệt Dao — boss cuối kiêm nữ chủ si mê mù quáng, bề ngoài thì lãnh ngọc vô tâm, bên trong thì máu lạnh, khát máu, hứng lên thì đào tim móc phổi cho nữ chủ. Chưa kể còn mấy người kia còn ghê gớm hơn. Còn nhân vật nàng nhập vào… cơ bản chỉ là một con cá mặn vô danh, xuất hiện được vài dòng rồi biến mất.
Tô Dạ Huyên nhăn mặt, ôm đầu nghĩ:
Cốt truyện hắc ám kiểu này, dính vào chắc chắn chỉ có đường chết. Thôi thì… giả ngu giả mờ, né thật xa nữ chủ. Dù gì mình vốn cũng thích làm cá mặn, ăn chực ngủ nướng sống qua ngày cũng được.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, nàng giật mình khi nghe một tiếng “cạch” — cửa gỗ mở ra.
Một bóng dáng nữ tử bước vào, dáng người thon thả, dung mạo thanh tú chất phác, khí chất dịu dàng như làn gió sớm. Trên người mặc y phục xanh nhạt, tóc đen buộc gọn, gương mặt không son phấn nhưng sạch sẽ thoát tục.
Khi thấy Tô Dạ Huyên, nàng khẽ mỉm cười:
“Ngươi là Tô sư muội? Ta là Liễu Thanh. Tiên tôn sai ta đến chỉ dạy ngươi nhập môn, sau này có điều gì không hiểu, cứ tìm ta là được.”
Tô Dạ Huyên vội thu lại vẻ mặt đang ngẩn người, chống cằm che đi nửa gương mặt, đôi mắt vàng kim khẽ nhếch. Trong lòng nàng thầm gào:
Hả? Vậy mà lại nói sẽ dạy nàng vận công? Vậy mà quay lưng lại đã kêu người khác…Mà Liễu Thanh sao? Tuy không thuộc loại nhóm nữ chủ công điên dại kia nhưng Liễu Thanh là một vị sư tỷ đáng tin cậy, nữ chủ thụ buồn, có nàng lo, nữ chủ thụ bị thương không ai quan tâm, có nàng lo, nữ chủ thụ bị đám người điên bón hành như người khùng, nàng an ủi. Có thể nói vị sư tỷ này là liếm cẩu chất nhất trong đám liếm cẩu.
Bên trong nàng phun tào bên ngoài nàng lại tỏ ra ngoan ngoãn, đôi môi nhếch lên tạo một nụ cười xán lạn:
“Thì ra là Liễu sư tỷ. Cảm ơn sư tỷ đã đến, ta tên Tô Dạ Huyên, sư muội mới tới, cái gì cũng không biết… sau này phiền sư tỷ nhiều.”
Liễu Thanh có cảm giác bản thân vừa bị mắng, nàng nhắm mắt gạt bỏ suy nghĩ hoang đường, nhớ đến lời dặn ban nãy, ánh mắt nàng dời đến thân ảnh màu trắng ngồi trên gường. Liễu Thanh tiến vào, đặt một quyển sách mỏng trên bàn, ánh mắt trong veo mà ôn tồn:
“Ngươi không cần khách khí. Có ta ở đây, ngươi sẽ không lạc lối. Tiên tôn bận việc, ta sẽ hướng dẫn ngươi từ căn bản.”
Nghe tới đây, Tô Dạ Huyên thở phào trong lòng, khóe môi nhếch lên đầy tinh quái:
Tốt tốt, vậy càng dễ. Học với sư tỷ này thoải mái hơn nhiều so với ngồi trước băng sơn tiên tôn kia. Chỉ cần giả bộ ngoan ngoãn là ổn.
Nàng cười, vừa lười nhác vừa dí dỏm:
“Vậy thì sư tỷ cứ dạy từ từ thôi nhé, ta học chậm lắm, đi nhanh quá e rằng ta bị bỏ rơi giữa đường.”
Liễu Thanh bật cười, ánh mắt nhu hòa:
“Không sao, tu hành vốn là con đường dài, chậm rãi cũng chẳng hề gì. Chỉ cần ngươi chịu cố gắng là được.”
Nghe vậy, Tô Dạ Huyên trong bụng nhún vai: Ha hả.
"Vậy thì sư muội, chung ta bắt đầu thôi".
Liễu Thanh kéo ghế ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Tô Dạ Huyên:
“Ngồi đả tọa cho ngay ngắn. Tu hành là việc cả đời, không thể tùy tiện.”
Âm giọng ôn nhu nhưng lại ẩn chứa vài phần nghiêm khắc, khiến Tô Dạ Huyên hơi giật mình. Nàng cắn nhẹ môi, rồi vội ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối ngoan ngoãn làm theo.
Ôi trời… nghiêm vậy luôn. Rồi rồi, ta làm theo là được rồi chứ gì. Chỉ là ngồi xếp bằng thôi mà, có gì khó đâu.
Liễu Thanh khẽ gật đầu, sau đó vươn tay, dùng một luồng linh lực cực nhẹ chạm vào lồng ngực nàng, dẫn đường khí tức.
“Thả lỏng tâm trí. Tưởng tượng một dòng suối trong veo chảy qua kinh mạch, dẫn linh khí từ thiên địa nhập vào đan điền.”
Giọng nàng trong trẻo, thong thả, giống như tiếng chuông gió trong rừng trúc.
Tô Dạ Huyên nhắm mắt lại, ban đầu còn hơi nhăn mặt, nhưng chẳng mấy chốc, một luồng khí thanh thuần từ đỉnh đầu len lỏi khắp tứ chi. Cơ thể như được ngâm trong suối nước nóng, từng chỗ căng cứng đều nới lỏng ra, mềm nhũn hẳn.
Thoải mái y như đi spa. Tu tiên mà cũng có phúc lợi thế này sao? Ừm… được đó…
Hơi thở nàng dần đều đặn, từng sợi linh khí tụ lại trong đan điền. Nhưng càng lúc, mí mắt càng nặng. Trong cơn mơ màng, nàng còn cố gắng nghĩ:
Chăm chỉ một tí thì cũng không chết đâu… tu thêm vài hơi nữa… ấm áp ghê… thôi để mai học tiếp cũng được…mà nhỉ...?
Cằm nhỏ khẽ gục xuống. Nhịp thở từ chậm rãi biến thành đều đều như tiếng mèo ngủ.
Liễu Thanh vừa quan sát, vừa giữ luồng linh khí hộ vệ xung quanh. Thấy nàng ngồi ngay ngắn mà đã… ngáy khẽ, ánh mắt nàng thoáng qua chút bất đắc dĩ, nhưng khóe môi lại cong nhẹ, giống như nhìn thấy một tiểu hài tử nghịch ngợm ngủ gục trong giờ học.
“Thật đúng là…” – Liễu Thanh lắc đầu, giọng thì thầm rất nhỏ, nhưng ánh mắt lại mềm đi, không còn nghiêm khắc như lúc nãy.
Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng đặt một chiếc áo choàng mỏng phủ lên vai Tô Dạ Huyên, rồi thu tay lại, để mặc nàng chìm vào giấc ngủ ấm áp dưới ánh nắng sớm len qua song cửa.
---
Trong tĩnh thất ngập mùi hương trầm, ánh nến lay động, bóng người phản chiếu trên vách gỗ mơ hồ như quỷ ảnh.
Tạ Nguyệt Dao ngồi ngay ngắn sau án thư, một tay chống cằm, tay kia lật giở từng trang cổ tịch thượng cổ. Chữ viết loằng ngoằng, có trang đã gần mờ, thế nhưng thần sắc nàng không hề dao động, chỉ chuyên chú đọc, như muốn moi ra chút dấu vết còn sót lại.
Ánh mắt nàng dừng lại ở đoạn miêu tả huyết mạch dị tộc, dòng chữ nhắc tới ma huyết cổ xưa và dấu ấn của ma giới. Một thoáng ánh sáng xanh thẫm lóe lên trong đồng tử, sâu như vực tối.
Khí tức… đúng là khác thường. Thanh thuần mà không thuần, hỗn tạp mà lại thống nhất. Hệt như mùi của huyết mạch thượng cổ đã biến mất từ lâu. Nhưng… nàng đã thả linh lực thăm dò, lại chẳng tra ra cái gì cả.
Ngón tay nàng khẽ gõ lên mặt bàn, từng nhịp nặng như chuông cổ: cốc, cốc, cốc.
…không giống bất kỳ ghi chép nào trong thư tịch. Vậy thì ngươi là thứ gì? Lẽ nào là...
Nàng khẽ nheo mắt, đáy mắt lạnh lùng thoáng hiện một tia sắc bén. Hình ảnh nữ hài đôi mắt vàng kim khẽ lóe lên trong tâm trí nàng, làm thần sắc trong chốc lát thêm một phần khó đoán.
Ma tôn… hiện tại vẫn bị trọng thương, không thể xuất hiện trên thiên địa. Nhưng kẻ đó xưa nay hiểm độc, thâm sâu khó lường, từng là một trong số ít đối thủ duy nhất có thể đấu ngang nàng. Nếu nàng ta dùng chút thủ đoạn, phái một tiểu gián điệp ẩn thân vào tiên môn… để cướp đi pháp khí trấn giữ, cũng chẳng phải không thể.
Tiếng lốc cốc cất lên trong không gian tĩnh mịch, nhưng mang theo hàn ý âm u khiến nến cũng chập chờn run rẩy.
Nếu là thế… Tô Dạ Huyên kia chẳng qua chỉ là một con cờ. Một khi nàng ta thành công hấp thu pháp khí, thương thế hồi phục… thì thiên giới lại một lần nữa ngập trong huyết kiếp.
Nụ cười nhạt chợt cong nơi khóe môi, lạnh lẽo, vô tình, lại nhuốm màu nguy hiểm khó dò:
Nhưng nếu chỉ là một con cờ nhỏ bé… thì có thể làm được gì? Một khi nàng muốn, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến nàng hồn phi phách tán.
Lời cuối khẽ rơi, Tạ Nguyệt Dao khép lại cổ thư, ngọn nến lóe sáng soi lên gương mặt băng ngọc không một gợn cảm xúc, hệt như một vị thần ngự trên cao, thờ ơ nhìn xuống tất cả. Nàng khẽ vung vạt áo, cổ thư như sống dậy, nhảy nhót bay về kệ sách.
Thân ảnh bạch y xen lẫn màu xanh thẫm, dáng người cao gầy lại thon thả, phác họa ra đường cong lãnh khốc của nàng. Như hoa trong gương, như trăng dưới nước, không thể chạm tới. Nàng cất bước về phía động phủ, bóng lưng uy nghiêm độc tôn thiên hạ, không thể nhúng chàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro