
Chương 26
Huyền Cẩm Tư khẽ cong môi, ánh mắt ánh lên tia cười ý vị, giọng nói lười biếng mà vẫn mang chút trêu chọc:
“Có phải sư tôn ngươi bảo ngươi về Thanh Nguyệt Cư không?”
Tô Dạ Huyên hơi khựng lại, vừa định gật đầu thì người đối diện đã nở nụ cười như có như không, “Vậy thì, ta đưa ngươi đi.”
“Khoan—”
Nàng còn chưa kịp nói hết câu, Huyền Cẩm Tư đã khẽ giơ tay lên. Linh quang trong suốt bao phủ lấy hai người, không khí khẽ lay động, một luồng lực xoáy mạnh mẽ như kéo nàng đi xuyên qua khoảng không.
Chớp mắt sau, gió ngừng thổi, đất dưới chân đã đổi khác.
Tô Dạ Huyên tròn mắt — nàng vẫn đang trong vòng tay của Huyền Cẩm Tư, nhưng cảnh vật xung quanh đã biến mất, thay vào đó là đại điện Thanh Nguyệt Cư uy nghi, mái ngói xanh phản chiếu ánh sáng mờ của trận pháp hộ sơn.
Nàng ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng mất vài giây.
Huyền Cẩm Tư vẫn chưa buông nàng ra ngay, chỉ cúi thấp người, hơi thở khẽ phả bên tai khiến Tô Dạ Huyên thoáng rùng mình. Giọng nói của nàng mang theo nét trầm nhẹ như gió đêm, khẽ ngân:
“Đi vào đi,” — khóe môi cong lên một nụ cười nửa như trêu ghẹo, nửa như ẩn giấu điều gì — “có một bất ngờ nhỏ dành cho ngươi đấy.”
Tô Dạ Huyên còn chưa kịp hỏi “bất ngờ gì”, đã cảm thấy một lực đẩy nhẹ nơi vai. Cơ thể nàng theo đó loạng choạng một bước, vừa ngẩng lên thì chỉ còn trông thấy tà áo phất nhẹ trong không khí.
Trong nháy mắt, Huyền Cẩm Tư đã biến mất — không để lại lấy một chút dao động linh lực, như thể chưa từng xuất hiện ở đó.
Gió lùa qua hành lang Thanh Nguyệt Cư, làm dải lụa trắng treo trước cửa khẽ lay.
Tô Dạ Huyên đứng ngây người một lát, tim còn đập thình thịch, khẽ thì thầm:
“Lại bày trò gì nữa đây… đúng là chẳng bao giờ chịu để ta yên mà.”
Nói rồi, nàng hít sâu một hơi, chỉnh lại y phục, rồi bước qua bậc thềm tiến vào đại điện.
Bên trong đại điện, hương trầm nhàn nhạt lan tỏa, từng làn khói mỏng như sương vờn quanh cột đá xanh. Không gian tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân của Tô Dạ Huyên vang vọng trên nền gạch lạnh.
Nàng vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh — chẳng thấy bóng dáng sư tôn đâu cả. Mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ có ánh sáng từ những chiếc đèn lưu ly chiếu xuống phản chiếu lên nền, lấp lánh như ánh nước.
Bỗng, một tiếng “cạch” khẽ vang lên.
Phía trước, tấm rèm mỏng bằng tơ ngân được kéo ra, để lộ Tạ Nguyệt Dao đang đứng giữa đại điện.
Khí thế của nàng vẫn lạnh như tuyết đầu mùa, dáng vẻ cao ngạo mà đoan nghiêm.
“Ngươi đến rồi.”
Giọng nói trầm thấp, thong thả mà không để lộ cảm xúc.
Tô Dạ Huyên hơi khựng lại, cúi đầu hành lễ:
“Sư tôn gọi đệ tử đến, không biết có việc gì dặn dò?”
Tạ Nguyệt Dao không đáp ngay, chỉ khẽ nâng tay, một luồng linh lực dịu nhẹ kéo lấy nàng. Nàng ngẩng đầu, thấy trên bàn bày sẵn một hộp gỗ khắc hoa văn cổ xưa, ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ khe nắp.
Tạ Nguyệt Dao nói chậm rãi:
“Thứ bên trong... là phần thưởng dành cho ngươi. Sau trận ủy thác kia, ngươi đã vượt qua ranh giới sinh tử, cũng xem như có chút tiến cảnh.”
Tô Dạ Huyên ngạc nhiên — phần thưởng? Nàng chưa kịp mở miệng, đã nghe sư tôn nói tiếp, giọng vẫn lạnh nhạt mà lại có gì đó khó đoán:
“Nhưng…”
Ánh mắt Tạ Nguyệt Dao khẽ dừng lại trên cổ tay nàng, nơi có sợi dây đỏ mà Huyền Cẩm Tư đã buộc.
“Thứ đó, là ai đưa cho ngươi?”
Câu hỏi rơi xuống, khiến không khí trong đại điện bỗng chốc lạnh đi vài phần.
Tô Dạ Huyên hơi giật mình, vô thức che cổ tay lại. Sợi dây đỏ ánh lên trong ánh đèn, viên đá nhỏ trên đó khẽ lay động, phản chiếu một tia sáng mỏng như máu.
“Là… Huyền tiên tử đưa cho đệ tử.”
Nàng đáp thật, giọng hơi nhỏ đi, mang theo chút lúng túng khó hiểu.
Một tiếng “hừ” lạnh lẽo vang khẽ.
Tạ Nguyệt Dao thu tay lại, ánh mắt như hồ băng sâu không thấy đáy.
“Huyền Cẩm Tư…” — nàng khẽ nhếch môi — “quả nhiên vẫn giữ cái tật thích xen vào chuyện người khác.”
Tô Dạ Huyên ngẩng đầu, vừa định hỏi thêm, nhưng vừa chạm đến ánh mắt ấy liền cảm thấy áp lực vô hình đè xuống, khiến nàng chỉ có thể im lặng.
Tạ Nguyệt Dao bước đến gần, từng bước nhẹ mà dồn dập, khí tức quanh thân nàng tựa sương đêm, lạnh lẽo mà uy nghiêm. Nàng dừng lại trước mặt Tô Dạ Huyên, khẽ cúi người xuống, ngón tay thon dài nâng cổ tay nàng lên.
“Thứ này là vật đặc biệt.”
Ngón tay lạnh như băng chạm vào làn da ấm, khiến Tô Dạ Huyên khẽ run.
“Ngươi có biết đeo nó đồng nghĩa với điều gì không?”
Tô Dạ Huyên lắc đầu, khẽ đáp:
“Đệ tử… không biết.”
Tạ Nguyệt Dao nhìn nàng hồi lâu, đôi con ngươi đen nhánh ánh lên tia sáng khó hiểu. Sau đó nàng buông tay, xoay người bước về phía bậc cao, nơi gió đêm khẽ thổi qua tấm rèm, khiến tà áo trắng của nàng phất nhẹ.
“Không biết cũng tốt.” — giọng nàng nhàn nhạt — “Miễn là ngươi nhớ, từ nay về sau, bất kể nàng ta nói gì, làm gì… đều không được tin hoàn toàn. Hiểu chưa?”
Giọng nói ấy không nặng, nhưng lại khiến lòng Tô Dạ Huyên thoáng chấn động.
Nàng cúi đầu, đáp khẽ:
“Đệ tử tuân mệnh.”
Khoảnh khắc ấy, ánh đèn trong điện khẽ lay động, phản chiếu lên gương mặt lạnh như băng của Tạ Nguyệt Dao — trong mắt nàng thoáng hiện một tia phức tạp, tựa như kiềm nén điều gì đó chưa nói ra.
Tạ Nguyệt Dao thong thả xoay người, bước lên bậc thang rồi ngồi xuống chủ tọa. Tấm rèm lụa phía sau lay động nhẹ, ánh trăng chiếu qua khiến bóng nàng phản chiếu dài trên nền đá lạnh.
Giọng nàng cất lên, vẫn là âm điệu thản nhiên mà uy nghiêm:
“Thật ra, lần này ta hạ sơn… có mang về một tiểu nữ hài.”
Tô Dạ Huyên khẽ ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Tạ Nguyệt Dao khẽ gật đầu, liếc nhìn nàng:
“Đứa trẻ đó… căn cốt không tệ, tư chất hiếm có, lại có duyên với bản tọa. Từ nay, nàng sẽ là sư muội của ngươi.”
Tô Dạ Huyên ngẩn người, trong lòng thoáng nảy lên nhiều cảm xúc lẫn lộn — kinh ngạc, tò mò, cùng một chút mơ hồ không rõ tên.
Một sư muội sao… nàng vẫn còn chưa quen được làm “sư tỷ” nữa.
Nàng cúi đầu đáp nhẹ,
“Đệ tử đã rõ, xin sư tôn yên tâm.”
Tạ Nguyệt Dao khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt hơi cong, như đang suy nghĩ điều gì sâu xa:
“Lát nữa ta sẽ bảo người đưa nàng ấy đến ra mắt. Ngươi… nhớ đối xử tốt với sư muội mới.”
Lời nói ấy nhẹ như gió, nhưng lại khiến Tô Dạ Huyên cảm giác có gì đó là lạ — một thứ dự cảm mơ hồ, tựa như từ đây, cuộc sống yên tĩnh của nàng sắp nổi lên gợn sóng…
Tạ Nguyệt Dao ngồi thẳng lưng trên ghế chủ tọa, dáng người cao gầy, mái tóc đen buông dọc hai vai, ánh mắt tĩnh lặng mà lạnh lùng. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, khẽ hắt lên nửa khuôn mặt nàng, khiến khí thế vốn đã nghiêm lạnh càng thêm khó dò.
Nàng dời ánh nhìn trên bàn, trước mặt là một chiếc hộp gỗ trầm nhỏ, vân gỗ tối màu, được đặt ngay ngắn như đã chờ ở đó từ lâu.
Tạ Nguyệt Dao liếc nhìn Tô Dạ Huyên, giọng nói lạnh như nước hồ mùa đông:
“Được rồi, lại đây. Mở ra xem đi.”
Chỉ mấy chữ, nhưng khiến tim Tô Dạ Huyên khẽ run.
Nàng khẽ “vâng” một tiếng, rồi từng bước tiến lại gần, cố gắng giữ cho hơi thở ổn định.
Không khí quanh Tạ Nguyệt Dao vốn tĩnh đến mức khiến người ta chẳng dám thở mạnh, còn nàng — mỗi lần đứng trước sư tôn, dẫu trong lòng không có tội lỗi gì, vẫn cứ như bị nhìn thấu cả tâm can.
Bước đến trước bàn, Tô Dạ Huyên hơi cúi đầu, ngón tay khẽ run khi đặt lên nắp hộp. Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Nắp hộp mở ra, bên trong lặng lẽ nằm một dải tơ lụa ngắn màu đen, mảnh như sương khói, nhưng ánh sáng phản chiếu khiến nó tựa hồ ẩn hiện một tầng linh khí nhè nhẹ.
Tô Dạ Huyên thoáng ngẩn ra — trông bề ngoài chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn có chút... tầm thường.
Tạ Nguyệt Dao thấy nàng im lặng, khẽ nghiêng đầu, giọng bình thản mà mang theo uy nghi vô hình:
“Cứ mở ra, xem kỹ đi. Đừng chỉ nhìn bề ngoài.”
Giọng nói ấy không cao, nhưng lại khiến Tô Dạ Huyên lập tức đáp “Dạ”, rồi cúi xuống cẩn thận nâng dải tơ lụa lên.
Lúc đầu chỉ cảm thấy mềm như nước, nhưng khi linh khí trong người nàng khẽ động, một luồng cảm giác lạnh lẽo như băng lan khắp cổ tay — rõ ràng vật này không đơn giản như vẻ ngoài.
Tô Dạ Huyên còn chưa kịp hỏi, Tạ Nguyệt Dao đã nhàn nhạt lên tiếng:
“Đó là tơ u nguyệt. Có thể ẩn khí, cũng có thể hộ thân. Giữ cho kỹ.”
Giọng nàng trầm thấp, không mang ý tán dương, cũng chẳng thân thiết — chỉ là mệnh lệnh nhẹ tênh, nhưng khiến Tô Dạ Huyên theo bản năng đứng thẳng người, đáp nhỏ:
“Đệ tử… tuân mệnh.”
Một thoáng gió thổi qua khe cửa, mùi hương nhẹ thoảng giữa hai người — lạnh lẽo, tĩnh mịch, nhưng cũng đầy uy nghi khiến Tô Dạ Huyên thầm nghĩ:
Vẫn là như cũ… chỉ cần ở cạnh sư tôn, ngay cả hít thở cũng phải dè dặt.
Tạ Nguyệt Dao nhìn nàng thêm một lát, ánh mắt sâu như hồ thu không gợn sóng. Dường như đã xác nhận điều gì đó, nàng khẽ gật đầu, giọng nói lại trở về vẻ lạnh nhạt vốn có:
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Giọng điệu thản nhiên đến mức như thể việc vừa trao cho nàng một vật trân quý chẳng có gì đáng nói.
Tô Dạ Huyên thoáng sững người, còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Tạ Nguyệt Dao khẽ xoay người, tay áo dài phất qua, bóng dáng mảnh khảnh khuất dần sau tấm bình phong ngọc.
Căn điện lại trở về yên tĩnh như chưa từng có ai nói chuyện.
Nàng đứng ngẩn ra vài giây, đôi mắt khẽ chớp, cảm giác trong ngực có chút kỳ lạ —
Hết rồi sao?
Không có chỉ thị, không có trách phạt, cũng chẳng có lời dặn dò thêm.
Tô Dạ Huyên cúi đầu, tay vẫn cầm dải tơ lụa đen kia, lòng thầm nghĩ:
Thì ra… sư tôn chỉ gọi ta tới để tặng quà thôi sao?
Một nụ cười nhạt thoáng lướt qua môi nàng, có chút bối rối, có chút ngỡ ngàng, và một phần không hiểu sao lại thấy… hơi ấm ấm trong lòng ngực.
Nàng khẽ lắc đầu, tự cười với chính mình —
Thật là, chỉ một món quà thôi mà cũng khiến ta suy nghĩ nhiều thế này…
Tô Dạ Huyên lặng lẽ bước ra khỏi đại điện, tiếng cửa khép lại sau lưng vang lên một âm thanh khô khốc, như cắt đứt nốt sợi dây mỏng manh giữa nàng và bầu không khí lạnh lẽo bên trong.
Gió chiều lướt qua hành lang dài, cuốn theo mùi hương nhàn nhạt của linh thảo và chút khí lạnh còn sót lại trong không gian tu luyện. Nàng dừng bước, cúi đầu nhìn dải tơ lụa đen trong tay — nó mềm mại như nước, nhưng khi ánh sáng chiếu vào lại ánh lên một tia sáng nhạt tựa như ẩn chứa linh khí kỳ dị.
Tô Dạ Huyên ngẩn người một thoáng, rồi khẽ thở ra.
Dù chẳng biết đây là vật gì, nhưng… được ban từ tay sư tôn, nàng cũng không dám sơ suất.
Nàng nhẹ nhàng cuộn dải tơ lụa lại, rồi cúi xuống, cẩn thận cài nó vào vạt áo trong, ngay bên cạnh tim mình. Lớp vải chạm khẽ vào da, để lại cảm giác mát lạnh như gió đêm vừa lướt qua.
“Thế này chắc sẽ không rơi đâu…” — nàng lẩm bẩm, môi khẽ cong lên một chút, nụ cười nhạt như sương.
Bóng dáng nhỏ nhắn của nàng dần khuất sau hàng cột ngọc trắng, tà áo lay động trong gió, mang theo ánh hoàng hôn cuối ngày trải dài xuống bậc thềm.
Nàng đi dọc theo hành lang uốn quanh của Thanh Nguyệt cư, từng bậc đá trắng dưới chân phản chiếu ánh chiều tà, khiến bóng nàng trải dài, mảnh khảnh mà tĩnh lặng. Không khí trong núi lúc này mát rượi, xen lẫn tiếng gió xào xạc qua những tán trúc bên ngoài.
Tô Dạ Huyên chợt dừng bước. Tay nàng khẽ chạm lên ngực áo — nơi dải tơ lụa đen được cài. Kì lạ thay, vật ấy dường như đang khẽ rung, phát ra một luồng khí rất nhẹ, không hẳn là linh lực, mà giống như nhịp thở mơ hồ của một sinh thể.
Nàng chau mày, thầm thì:
“Vật của sư tôn... quả nhiên không tầm thường.”
Nhưng rồi, ý nghĩ đó nhanh chóng tan đi. Sau cùng, nàng chỉ khẽ lắc đầu, tiếp tục bước. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện — từ lúc tỉnh dậy, gặp lại Du Tiểu Miên, đến chuyện Huyền tiên tử đưa nàng tới đây. Tất cả cứ như một cơn mộng dài chưa kịp tan.
Khi đi qua hồ Thanh Liên, mặt nước phản chiếu bóng trăng vừa nhô lên, ánh sáng bạc rải khắp nơi. Tô Dạ Huyên dừng lại, nhìn chính mình trong làn nước. Đôi mắt nàng phản chiếu ánh trăng, sâu và tĩnh đến mức khiến người khác chẳng thể đoán được trong đó đang ẩn chứa điều gì.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến dải tơ lụa nơi ngực áo cũng khẽ lay động.
Nàng khẽ nhíu mày, cảm giác như có ai đó đang dõi theo mình. Nhưng khi quay đầu lại — chỉ có hàng trúc im lìm cùng tiếng gió thoảng.
“Ảo giác thôi sao…” — nàng thì thầm, rồi chậm rãi quay người, bước sâu vào bóng tối, nơi con đường dẫn về tiểu viện của mình đang mờ dần dưới bóng râm.
Mà phía xa, giữa rừng trúc, có một đôi mắt anh đào đang lặng lẽ dõi theo, ánh nhìn bình thản nhưng lại khó đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro