Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng ảo cảnh chợt dao động, Tô Dạ Huyên đứng giữa một con phố cổ, người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng xen lẫn tiếng vó ngựa xa xa.

Phía trước, một nữ tử đoan trang đang thong thả bước đi giữa dòng người. Nàng vận y phục màu khói nhạt, dáng người mảnh mai, khí chất thanh nhã khác thường. Trên cổ tay trắng ngần của nàng đeo một chiếc vòng ngọc thạch lục sắc, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu theo từng cử động, như gợn sóng.

Bên cạnh là một nha hoàn cầm ô, vừa đi vừa nhỏ giọng dặn dò:

“Tiểu thư, ngài nên nghỉ ngơi, gần đây bận rộn nhiều quá rồi.”

Nữ tử ấy chỉ khẽ cười:

“Không sao, ta còn muốn đến hiệu thuốc lấy ít thuốc bổ cho cha nữa.”

Giọng nói của nàng dịu dàng, êm ái, khiến người nghe cũng cảm thấy lòng lắng lại.

Nàng vừa nói vừa bước sang đầu phố, bỗng một bóng người từ ngã rẽ va mạnh vào nàng.

Nha hoàn lập tức quát:

“Ngươi mắt mù à! Dám đụng vào tiểu thư ta—”

Nhưng nữ tử đưa tay khẽ ngăn, nét mặt không hề tỏ ra tức giận, trái lại còn hơi cúi người xuống.

“Không sao, đừng trách nàng.”

Nói đoạn, nàng khẽ ngồi xuống, vươn tay đỡ người vừa ngã.

Khi bàn tay nàng chạm vào cổ tay kia, ánh ngọc trên vòng thạch khẽ lay động, rọi một tia sáng nhàn nhạt lên gương mặt đối phương.

Tô Dạ Huyên nhìn thấy rõ — nữ tử được đỡ dậy kia, dung mạo xinh đẹp nhưng tiều tụy, y phục đơn bạc, ánh mắt thoáng vẻ lạc lõng. Nàng giống hệt nữ tử mặc hỷ phục đỏ trong miếu khi nãy — giống đến mức khiến tim người ta khựng lại.

Ánh mắt hai người giao nhau.
Một bên là nụ cười ôn nhu, ấm áp như gió xuân, một bên là ánh nhìn run rẩy, mông lung như trong mộng.

Khoảnh khắc ấy, vòng ngọc thạch trên cổ tay nữ tử khẽ rung lên, như ghi nhớ lại cuộc gặp gỡ định mệnh này.

Tô Dạ Huyên lặng người — nàng cảm nhận rõ cảm xúc ẩn sâu trong ảo cảnh, vừa dịu dàng, vừa bi thương như một đoạn duyên chưa kịp nói đã hóa thành số kiếp.

Khung cảnh chuyển mờ, sắc trời trong ảo ảnh dần thay đổi — từ phố đông tấp nập ban đầu sang những buổi chiều vàng nhạt, nắng rọi qua tán cây rơi xuống vai áo ai đó.

Tô Dạ Huyên như đang đứng ngoài nhìn vào, mọi thứ đều mơ hồ nhưng đầy cảm xúc, tựa như những mảnh ký ức vụn vỡ ghép lại thành một đoạn nhân duyên bị lãng quên.

Lần đầu tiên, là trên phố, khi nữ tử sườn xám đánh rơi một túi thuốc, còn người kia vội vã nhặt lên, đôi tay khẽ chạm nhau, ánh nhìn thoáng giao nhau rồi lúng túng né tránh.

Lần thứ hai, là trên cầu gỗ nhỏ nơi bờ sông. Nữ tử dừng bước, gió thổi tung tà áo, nhìn xuống dòng nước mà thả vài cánh hoa trôi. Bên kia cầu, nữ tử kia vô tình đi ngang, dừng lại một chút như muốn nói gì, rồi chỉ khẽ gật đầu — một ánh cười nhẹ thoáng qua, mà trong đó đã ẩn chứa cảm tình khó giấu.

Lần thứ ba, là trong đêm mưa nhẹ, nữ tử  cầm ô che cho nàng kia, cả hai cùng trú dưới hiên nhỏ. Nước mưa rơi tí tách, ánh nến hắt ra từ căn nhà gần đó khiến khung cảnh trở nên mờ ảo.

“Nàng lại bị ướt rồi.”

“Không sao… chỉ là mưa thôi.”

Giọng nói của họ hòa vào tiếng mưa, mềm mại như tơ, mà cũng mong manh như sương sớm.

Sau đêm đó, họ vẫn thường gặp nhau — khi thì ngoài chợ, lúc lại trong ngõ nhỏ — dường như định mệnh đã khéo sắp đặt, để hai linh hồn vốn chẳng liên quan cứ thế đến gần nhau, nhẹ nhàng mà không cưỡng nổi.

Những ánh nhìn vụng trộm, những lời dặn dò nhỏ, những lần trao vật nhỏ bé — tất cả đều chậm rãi, dịu dàng, như dòng nước lặng trôi.

Tô Dạ Huyên nhìn khung cảnh đó, trong lòng dấy lên một nỗi bi thương khó tả.
Rõ ràng chỉ là ảo cảnh, vậy mà cảm xúc ấm áp và dịu dàng ấy lại thật đến mức tim nàng khẽ thắt lại.

Khung cảnh trong ảo ảnh bỗng chuyển nhanh như gió cuốn, mọi sắc màu ấm áp của những buổi gặp gỡ thuở đầu tan biến, thay vào đó là tiếng quát mắng, tiếng nặng nề của cơn giận đang bốc cháy trong căn nhà lớn.

Nữ tử mặc y phục xanh nhạt, ánh mắt từng dịu dàng nay rực lên vì phẫn nộ, khuôn mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập. Trước mặt nàng là trưởng làng — một nam nhân trung niên, dáng người cao lớn, sắc mặt u ám, tay nắm chặt gậy trúc, giọng run run vì tức giận.

“Con không đồng ý cuộc hôn nhân này!” — nàng gằn từng chữ, đôi mắt ánh lên tia kiên định hiếm thấy. — “Cuộc đời của con, con sẽ tự quyết định!”

Không khí như đông cứng. Tiếng nến cháy trong giá đồng nhỏ giọt xuống sàn gỗ.
Trưởng làng đập mạnh gậy xuống đất, gân xanh nổi lên nơi thái dương:

“Nữ tử rồi cũng phải lấy chồng! Huống hồ con lại dây dưa với một nữ tử thường dân?
Hoang đường! Thật là hoang đường!”

Giọng hắn vang vọng khắp gian nhà, mỗi chữ đều mang theo sự nhục nhã và giận dữ.
Nữ tử nghe vậy, bỗng bật cười — tiếng cười run rẩy nhưng chan chứa cay đắng. Nàng che nửa khuôn mặt, đôi vai khẽ run:

“Cha à… ngươi nói hay lắm.”

“Ngươi muốn gả con đi, là vì danh lợi, vì cái vị trí trưởng làng mà ngươi cố bám víu.”
“Ngươi đã ngu xuẩn đến mức nào, mà lại đem con gái ruột của mình đi bán đổi lấy quyền lực với tiền bạc?”

Nói đến đây, đôi mắt nàng đỏ hoe, giọng run nhưng cứng cỏi như dao bén:

“Ngươi có biết không… thứ ngươi đang tự tay giết chết không phải là thanh danh của ngươi, mà là trái tim của con gái ngươi đấy!”

Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tung cửa sổ, khiến bức màn đỏ bên trong bay phần phật.
Trưởng làng sững người, ánh mắt thoáng run nhưng rồi lại gằn giọng,

“Con không biết mình đang nói gì! Tình cảm đó… là tội lỗi!”

Nữ tử ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, giọt nước mắt rơi xuống mà vẫn mỉm cười chua chát:

“Tội lỗi ư? Không, cha… chỉ có sự ích kỷ của ngươi mới thật sự đáng sợ.”

Không khí trong phòng đặc quánh lại, dường như từng tiếng nấc của nàng đều khắc sâu vào tim Tô Dạ Huyên đang đứng trong ảo cảnh.

Nàng chỉ có thể lặng người nhìn, cảm giác trong lồng ngực dâng lên một nỗi đau nhói — vừa như chứng kiến, vừa như chính mình đang trải qua.

Cảnh tượng trong ảo ảnh như bị xoá nhoà bởi một cơn gió lạnh — sắc màu rực đỏ của tức giận dần tan biến, chỉ còn lại ánh đèn lờ mờ trong căn phòng tối, nơi nữ tử y phục xanh nhạt đang bị nhốt kín bên trong.

Cửa gỗ nặng nề, bên ngoài khóa bằng then sắt to, lỗ thông khí bé đến nỗi ánh trăng chỉ có thể rơi vào thành một vệt mảnh trên nền đất.
Nàng ngồi bên mép giường, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài, đôi tay vẫn giữ chặt chiếc vòng ngọc thạch — thứ duy nhất khiến lòng nàng còn chút bình yên giữa cơn tuyệt vọng.

Bên ngoài, tiếng gia nhân vọng lại:

“Trưởng làng dặn rồi, không ai được thả tiểu thư ra ngoài. Nếu trái lệnh, chặt tay!”

Nàng nghe mà môi khẽ cong lên — nụ cười lạnh lẽo đến đau lòng.
Một lát sau, nàng chậm rãi đứng dậy, kéo tấm rèm che cửa sổ, nhìn ra khoảng trời đêm đang nhuộm một lớp ánh trăng mỏng bạc như sương.

“Nếu chỉ có thể sống trong lồng son này…” — nàng khẽ thì thầm — “thì thà một lần điên cuồng mà thôi.”

Bên giường, tấm rèm được vén lên, lộ ra đống vải lụa đã bị xé vụn, cùng một sợi dây dài được bện tạm bằng thắt lưng và mảnh vải vụn.
Nàng buộc chặt đầu dây, trèo lên song cửa sổ, đôi bàn tay mảnh mai run rẩy, vẫn kiên quyết thả người xuống.

Cú rơi không nặng, nhưng đôi bàn tay nàng rướm máu, bị dây siết rách da.
Nàng vẫn không dừng lại — mái tóc dài rối tung trong gió, gương mặt ẩn hiện dưới ánh trăng, vừa yếu đuối vừa rực rỡ một cách tuyệt vọng.

Cảnh vật chuyển đổi nhanh chóng —
Một góc sân nhỏ sau ngôi miếu, một bóng người đang đứng chờ, ánh đèn lồng run rẩy trong tay. Khi thấy nàng xuất hiện, nàng ta vội chạy lại, ôm chặt lấy.

“Ngươi thật sự đến rồi… Ta sợ ngươi bị phát hiện…”

Nữ tử hơi thở gấp, nhưng trong mắt ánh lên tia sáng dịu dàng hiếm hoi:

“Ta đã hứa, dù là trăng khuyết hay gió nổi… ta vẫn sẽ tìm đến ngươi.”

Hai người ôm nhau giữa đêm, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng và gió thổi qua cành trúc.
Tất cả như tạm thời ngoài vòng nhân thế, chỉ còn hơi thở và ánh mắt của hai người lặng lẽ hòa vào nhau.

Gió đêm thổi qua, mùi nhang miếu còn vương trong không khí, ánh trăng như tràn xuống phủ lên hai thân ảnh đang ôm nhau. Nữ tử khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dịu lại, nhưng nụ cười trên môi chưa kịp nở thì —

“Ai ở đó!?”

Một tiếng quát vang lên, ánh đuốc sáng rực xé tan màn đêm.
Cả hai cùng sững người. Từ sau bức tường gạch cũ, trưởng làng và vài gia nhân bước ra, sắc mặt ai nấy đều lạnh lẽo, tay cầm gậy gộc và đuốc.

“Ngươi… thật khiến ta thất vọng.”

Giọng trưởng làng trầm đục, từng chữ như dao khía vào không khí.
Nữ tử đứng chắn trước nữ tử hỷ phục, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định:

“Con không hối hận. Nếu kiếp này đã phải sống trong ràng buộc, con thà chết tự do hơn là sống như một món hàng trong tay người khác.”

“Nói năng hồ đồ!” — Trưởng làng gầm lên, ra hiệu cho gia nhân xông tới.

Nữ tử hỷ phục hoảng sợ nắm lấy tay nàng, run rẩy:

“Đừng… ngươi không thể chống lại họ đâu…”

Nhưng nữ tử vẫn nắm chặt lấy tay người kia, như thể đó là sợi dây cuối cùng níu lấy thế giới này.
Nàng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười — nụ cười nhuốm ánh trăng mà bi thương đến tột cùng:

“Chỉ cần ta còn nắm tay ngươi, ta chẳng sợ điều gì cả.”

Tiếng đuốc rơi xuống đất, ngọn lửa bén vào mái hiên rơm khô, ánh sáng đỏ cam bừng lên.
Trưởng làng hét:

“Giữ lấy con bé đó!”

Gia nhân lao tới —
Một tiếng hét xé đêm:

“Đừng chạm vào nàng!”

Tiếng kim loại va chạm vang lên. Không ai biết nàng rút con dao nhỏ từ đâu, chỉ thấy ánh thép lóe lên trong đêm, máu văng trên nền đất.
Một gia nhân ngã xuống, trưởng làng trợn trừng mắt, vừa sợ vừa giận, gầm lên như thú dữ.

“Con đúng là nghiệt chướng!”

Trưởng làng nghe xong lời nàng, sắc mặt lập tức biến đổi, gân xanh nổi đầy trên thái dương, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú bị chọc giận.

“Vì một ả tiện dân mà dám sỉ nhục cả tổ tiên nhà này sao?!”

Giọng hắn gầm lên, khàn đặc và run rẩy vì tức giận. Cây gậy gỗ trong tay hắn đập mạnh xuống nền đất, âm thanh vang vọng khiến cả gian phòng như rung lên.

“Người đâu! Tách chúng nó ra! Ngay lập tức!!”

Hai người hầu hoảng hốt chạy tới, một kẻ kéo nữ tử hỷ phục ra sau, kẻ còn lại giữ chặt vai nữ tử.
Nàng giãy giụa, đôi mắt ngập nước, giọng nghẹn:

“Cha! Người đừng làm vậy! Xin đừng—!”

Nhưng lời chưa dứt, “vút!” — cây gậy gỗ nặng nề vung lên, giáng thẳng xuống vai nàng. Tiếng chát! khô khốc vang lên, khiến cả căn phòng như đông cứng lại.

“Cha!!” – tiếng kêu vang lên hoảng loạn, nhưng bị đè nén bởi tiếng thở gấp và tiếng gậy tiếp theo.

Cây gậy lại hạ xuống, rồi lại hạ xuống, mang theo tất cả sự điên cuồng và nhục nhã.
Trưởng làng vừa đánh vừa hét, giọng khàn đặc:

“Đồ nghịch tặc! Ta cho mày ăn học, dạy mày làm người, để giờ mày đem mặt mũi dòng họ dẫm nát dưới chân một ả tiện nhân sao?!”

Nữ tử quỳ rạp xuống, mái tóc rũ che nửa khuôn mặt, môi rướm máu nhưng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt nhìn về phía người mình yêu — nơi nữ tử hỷ phục đang bị giữ chặt, khóc đến khản giọng.

“Con… không hối hận…” – nàng thều thào, giọng nhỏ như gió thoảng.

Câu nói ấy như ngọn lửa cuối cùng đổ thêm dầu vào cơn giận mù quáng.
Trưởng làng gào lên, vung gậy thật mạnh, tiếng rắc! lạnh lẽo vang vọng, nàng ngã gục xuống nền, máu từ miệng chảy loang đỏ vạt áo.

Không gian lặng đi, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.
Trưởng làng đứng đó, tay run run cầm cây gậy dính máu, hơi thở gấp gáp, ánh mắt đờ đẫn… như thể chính hắn cũng không tin nổi chuyện mình vừa làm.

Mắt nàng mờ dần, hơi thở yếu ớt, tiếng huyên náo quanh mình nghe như vọng lại từ một nơi rất xa.
Cơn đau trên vai và ngực như bị ai đó xé nát, nhưng điều khiến tim nàng lạnh buốt không phải là vết thương — mà là ánh mắt của người cha, người từng bế nàng trên tay, nay lại đứng đó, mặt trắng bệch, tay run rẩy cầm cây gậy dính máu.

“Trưởng… trưởng làng, tiểu thư… nàng…” – giọng một gia nhân run rẩy.

Trưởng làng thở hổn hển, đôi mắt dại đi trong cơn hoảng loạn.

“Im miệng! Không ai được nói gì hết!” – hắn quát, giọng khản đặc như bị xé.
“Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng cả dòng họ này sẽ bị hủy hoại… Các ngươi, đem nó… đem con bé này đi, ném xuống giếng sau nhà!”

Nghe những lời đó, tim nàng như ngừng đập. Trong mơ hồ, nàng muốn mở miệng, muốn gọi một tiếng “cha”, nhưng cổ họng chỉ phát ra hơi thở rít khẽ.
Một cơn đau nhói kéo đến khi hai gia nhân nắm lấy tay chân nàng, kéo lê trên nền đất lạnh lẽo.

Trần nhà, ánh đèn mờ, gương mặt những người từng cúi chào nàng giờ đều cúi gằm, không ai dám nhìn thẳng.
Tiếng áo lụa quệt trên nền gạch, tiếng thở nặng nề, tiếng bước chân vội vã… tất cả hòa thành âm thanh tang thương.

Nàng mơ hồ thấy cánh cửa sau mở ra, gió đêm thổi tới mang theo hơi lạnh ẩm ướt. Trước mắt nàng là miệng giếng cổ, rêu phong phủ đầy, phản chiếu ánh trăng run rẩy.
Một gia nhân ngập ngừng:

“Lão gia… chuyện này… thật sự phải—?”

Trưởng làng nghiến răng, gằn từng chữ:

“Làm đi! Nếu không, tất cả chúng ta sẽ chết chung!”

Bàn tay nàng khẽ cử động, như muốn với lấy họ, như muốn nói “Con xin lỗi”, nhưng mọi lời đã nghẹn lại nơi cổ.
Hai kẻ kia run rẩy nâng nàng lên, trong khoảnh khắc bị nhấc khỏi mặt đất, một giọt nước mắt lăn dài qua thái dương, phản chiếu ánh trăng.

Khi thân thể rơi xuống, nước lạnh như kim châm xuyên qua da thịt, vây quanh nàng trong bóng tối mịt mù.
Nàng mở mắt, nhìn thấy trên miệng giếng, bóng cha mình vẫn còn đó, mờ dần, nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn lại một vệt sáng mong manh từ ánh trăng xuyên xuống.

Bàn tay nàng bất giác nắm chặt theo bản năng — chiếc vòng ngọc vẫn còn trên cổ tay, va vào thành giếng, phát ra “keng” khẽ khàng.
Một vết nứt nhỏ hiện ra, lan rộng như mạng nhện.
Rồi — rắc!

Chiếc vòng vỡ tan, những mảnh ngọc trôi lững lờ trong nước, phản chiếu khuôn mặt nàng nhợt nhạt, đôi mắt vẫn mở to, ánh lên sự kinh hãi, bi thương… và cả oán hận khôn nguôi.

Bên tai nàng, chỉ còn tiếng tim đập chậm lại từng nhịp —
Rồi tất cả chìm vào im lặng lạnh lẽo của lòng giếng.

Nàng như đang trôi lơ lửng giữa một cõi hư vô, thân thể nhẹ bẫng, mọi thứ xung quanh phủ mờ trong sương khói. Khi nhận ra mình không còn cảm giác của nhục thể, chỉ còn ý niệm lặng lẽ trôi giữa nhân gian, nàng mới hiểu — mình đã chết thật rồi.

Nước giếng lạnh đã ngừng thấm vào da thịt, thay vào đó là một nỗi trống rỗng khôn cùng. Nàng bước đi, hay đúng hơn là “lướt đi”, quanh căn nhà quen thuộc. Không ai nhìn thấy, chẳng ai cảm nhận được.
Cha nàng ngồi trong phòng chính, ánh nến lập lòe hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng cứng rắn.

“Tiểu thư nhà ta… không may trượt chân ngã xuống giếng, thần phận thật đáng thương...”

Giọng hắn vang ra, đều đều, lạnh lẽo như lưỡi dao cứa vào hư không.
Phía ngoài, dân làng tụ tập lại, từng lời than tiếc nhỏ dần vào tai nàng:

“Thật đáng tiếc… cô ấy đoan trang, hiền lành, lại giỏi giang như vậy mà ra đi sớm thế.”
“Phải đó, đúng là số mệnh trớ trêu, trời cao sao nỡ lấy đi một người như thế…”

Nàng đứng giữa đám đông, nghe tất cả, hiểu tất cả, nhưng không thể chạm vào ai. Mỗi lời thương xót như mũi kim đâm sâu vào linh hồn đang tan rữa của nàng.
Đôi mắt nàng dõi về phía người cha đang cúi đầu hành lễ, lòng dâng lên một nỗi oán hận mơ hồ, nhưng rồi — xen lẫn trong đó lại là nỗi đau như muốn nghẹt thở.

“Cha… vì sao…?”

Tiếng gọi đó chỉ còn vang lên trong khoảng không, chẳng ai đáp lại.

Bỗng nhiên, giữa làn sương mờ, một bóng hình thoáng hiện trong trí óc nàng — là nữ tử hỷ phục kia, người từng bị nàng đỡ dậy giữa phố, người đã cùng nàng ngồi dưới ánh đèn kể chuyện mộng mơ.
Ánh mắt dịu dàng, nụ cười khẽ, giọng nói mềm như nước — tất cả ùa về như một cơn sóng dữ.

Trái tim nàng khẽ run lên.

“Không… nàng ấy… nàng ấy ở đâu rồi?”

Nàng bắt đầu chạy điên cuồng qua từng con đường, qua bãi cỏ, qua sân miếu, qua cả những ngõ hẹp nơi hai người từng gặp nhau. Nhưng mỗi bước chân chỉ là sự trôi lướt trong không khí, không một dấu vết nào lưu lại.

Gió đêm rít đêm ấy, gió nổi lên từng đợt như than khóc, trăng treo lơ lửng bị mây đen nuốt dần, ánh sáng mờ mịt trải xuống như tấm lụa tang.

Linh hồn nàng đang lững lờ trôi giữa khoảng không bỗng giật mình mở to mắt. Một luồng cảm giác quái dị, lạnh lẽo đến rợn người xuyên qua tâm trí — như có ai đó đang tuyệt vọng gọi nàng.
Không kịp nghĩ, nàng lao đi như bay, vượt qua từng mái nhà, từng con đường ngập sương, chỉ thấy hướng bắc lập lòe ánh đèn leo lét.

Khi đến nơi, ngôi miếu cũ hiện ra giữa rừng âm u. Cửa miếu mở hé, gió thổi làm chuông đồng va vào nhau kêu leng keng, tiếng vang khàn đục tựa tiếng khóc.

Bước vào trong, nàng chết lặng.
Trước mắt nàng — nữ tử kia quỳ gục trên đất, miệng đầy máu, sắc môi nhợt nhạt, đôi mắt mở trừng trừng vô hồn. Hai tay nàng ta bị trói chặt hai bên bằng dây đỏ, vết roi hằn sâu trên vai, trên cổ còn vệt tím loang lổ.

Trước mặt nàng, trưởng làng — chính người cha mà nàng từng gọi bằng hai tiếng “phụ thân” — đang cầm một cây kéo dính đầy máu tươi, ánh đèn cầy phản chiếu lên lưỡi kéo, lóe lên sắc đỏ lạnh lẽo như máu đông.
Hắn cúi đầu, giọng trầm khàn, nhưng từng chữ như dao khía:

“Đồ yêu nghiệt… chính ngươi đã làm hư đứa con gái của ta, khiến nó trái đạo làm người.”

Tay hắn run lên, cây kéo phát ra tiếng “khanh” sắc bén.
Nàng đứng đó, mắt mở to, miệng run rẩy, muốn hét, muốn ngăn, nhưng không thể phát ra tiếng — không ai nghe thấy, không ai thấy nàng.

Máu nhỏ xuống nền đất, tách… tách… hòa cùng nước sáp nến tan chảy, tạo thành một vệt đỏ đen rợn người.
Nàng nhìn thấy nữ tử kia run rẩy, ánh mắt yếu ớt ngước lên như đang tìm kiếm một điều gì đó giữa bóng tối, như vẫn còn đang đợi… đợi ai đó tới cứu nàng.

Trái tim nàng như bị bóp nghẹt, từng giọt lệ vô hình rơi xuống, hòa tan vào hư không.

“Không… không được… dừng lại đi…”

Tiếng gió gào lên, như thay nàng cất tiếng khóc.
Nhưng trong miếu, chỉ còn tiếng kim loại va chạm và tiếng rên khẽ tàn lụi, cho đến khi sự sống kia vụt tắt.

Cả không gian bỗng chìm vào im lặng chết chóc, chỉ còn nàng đứng đó, hai bàn tay run rẩy vô lực, nhìn người mình yêu ngã xuống, ánh trăng phủ lên bóng dáng ấy ánh sáng trắng như sương, lạnh lẽo mà tàn nhẫn.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong nàng như vỡ vụn.
Tiếng gió rít qua khe cửa hòa cùng tiếng gào thét của một linh hồn tan nát.
Trái tim nàng bị khoét trống, chỉ còn lại hận thù và nỗi đau rỉ máu, từng mạch máu như sôi lên, tà khí cuộn trào quanh thân thể.

Đôi mắt nàng, vốn trong sáng, giờ hóa đỏ như máu, đồng tử giãn ra, ánh nhìn điên loạn và tràn ngập oán độc.
Mái tóc đen tung bay dữ dội trong luồng khí u ám, vạt áo lay động theo từng cơn gió lạnh.

Nàng đứng dậy, từng bước nặng nề, ánh mắt trống rỗng nhìn quanh.
Trưởng làng hoảng hốt lùi lại, nhưng hai tay hắn bỗng bị siết chặt bởi một lực vô hình.
Tiếng xương gãy khô khốc vang lên, hắn chưa kịp kêu đã bị ném mạnh vào vách, máu đỏ loang khắp nền.

Những gia nhân còn lại hét lên kinh hãi, cố gắng bỏ chạy —
nhưng luồng khí đen đặc đã trườn ra, quấn quanh chân họ, kéo lê trên đất.
Tiếng kêu la, tiếng cầu xin vang lên thảm thiết, rồi tất cả hóa thành âm thanh xé toạc đêm tối.

Nàng không còn nhận thức được gì nữa.
Mỗi tiếng thở, mỗi ánh mắt run rẩy đều khiến nàng điên cuồng hơn.
Những bàn tay run rẩy cầu xin, những gương mặt đầy máu — tất cả bị xé toạc, nghiền nát trong cơn oán niệm vô tận.

“Các ngươi… đều đáng chết cả…”

Giọng nàng khàn đi, kéo dài như tiếng vọng từ vực sâu.
Ngôi miếu đỏ rực ánh lửa, khói và máu hòa quyện thành mùi tanh hắc, từng đốm lửa cháy lan ra khắp nơi.

Đêm ấy, cả ngôi làng chìm trong bi kịch,
và giữa tro tàn, nàng đứng đó — thân thể đẫm máu, mắt đỏ rực, vòng ngọc vỡ vụn sáng lên yếu ớt.
Ánh sáng ấy lịm tắt, chỉ còn bóng hình oán linh lặng lẽ tan vào màn đêm —
một linh hồn vừa mất đi tất cả, và từ đó chẳng bao giờ tìm lại được bình yên.

Giữa đêm đen tĩnh mịch, nàng lang thang như kẻ mất hồn, thân ảnh phiêu diêu giữa làn sương lạnh đặc quánh.
Bước chân không có điểm đến, tâm trí mơ hồ, trống rỗng, chẳng còn nhớ vì sao mình tồn tại.
Gió đêm thổi qua mái tóc rối, vạt áo sờn rách lay động như mảnh hồn phất phơ giữa cõi u minh.

Trong đầu nàng vang vọng những âm thanh đứt quãng, như ai đó đang thì thầm bên tai —
ban đầu chỉ là những tiếng nức nở mơ hồ, sau dần dần rõ ràng hơn.
Là giọng của trưởng làng, run rẩy đầy sợ hãi:

“Xin… xin ngài, cứu lấy thôn làng của ta… con bé đó… nó đã hóa thành quỷ rồi…”

Theo sau đó là giọng một người khác, già nua, trầm thấp nhưng lạnh lẽo đến rợn người:

“Oán khí quá nặng… hận ý quá sâu… nàng ta đã hóa thành lệ quỷ. Không còn cách nào để siêu độ.”

Nàng dừng bước, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác lạ — như thể hắn đang nói về chính mình.
Nhưng đầu óc trống rỗng, ký ức chỉ là những mảnh vỡ vụn, rời rạc và mờ nhạt như khói sương.

Trưởng làng gào lên tuyệt vọng:

“Không còn cách nào khác sao? Làm ơn, mong ngài hãy nói cho ta biết, làm ơn!”

Người kia im lặng hồi lâu, rồi cất giọng nặng nề, từng chữ như rơi thẳng vào tâm trí nàng:

“Nếu thật sự muốn trấn được lệ quỷ ấy… chỉ còn một cách duy nhất.”
“Ngày âm tháng âm, tìm người mà nàng ta từng yêu nhất, buộc minh hôn cùng nàng.”
“Khi âm dương giao hòa, oán niệm sẽ tạm thời được xoa dịu, linh hồn nàng có thể thoát khỏi thống khổ.”

Giọng nói dứt, xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng gió rít qua những tán cây, hòa với tiếng bước chân trôi nổi của nàng, như tiếng than khóc của linh hồn bị lãng quên.

Nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn ánh lên tia đỏ lờ mờ, tựa như đang rơi nước mắt vì một tình yêu mà chính nàng cũng không còn nhớ nổi tên người đó là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro