
Chương 18
Bỗng nhiên, từ phía cuối con đường dẫn vào giếng, vang lên một tiếng la khẽ nhưng sắc bén:
"Các ngươi là ai?!"
Cả ba giật mình, ánh mắt đồng loạt hướng về phía tiếng động. Ngay lập tức, hai bóng người xuất hiện, bước nhanh về phía họ.
Tô Dạ Huyên vội thụt tay, nhét vòng tay thạch vào tay áo, xua đi lớp bùn dính trên tay.
Hai người lạ tiến đến gần hơn. Một người nhăn mặt, ánh mắt trừng lạnh đầy bất mãn, bước chân dứt khoát, như muốn hù dọa ba người.
Người còn lại, trong mắt hiện rõ sự bất an, hơi lùi lại một bước, khuôn mặt nhợt nhạt, trông như một kẻ nhút nhát, dễ bị hoảng sợ.
Điểm chung của cả hai là ánh mắt đượm mệt mỏi, cơ thể gầy guộc, như lâu nay đã chịu quá nhiều áp lực hay phiền não.
Du Tiểu Miên hốt hoảng lùi lại một bước.
Chu Duyệt đặt hờ tay lên chuôi kiếm, mắt vẫn quan sát cẩn thận từng chi tiết.
Chu Duyệt khẽ hít một hơi, bước lên dẫn đầu, ánh mắt vẫn tập trung vào hai người lạ nhưng giọng nói lại bình thản, trầm ổn.
"Chúng ta là đệ tử của Thanh Vân Tông, đến đây để hoàn thành nhiệm vụ được giao."
Hai người lạ vừa nghe vậy, lập tức giật mình, nét mặt biến sắc. Người nhăn mặt trước đó vội cúi đầu, giọng gấp gáp.
"Có lỗi rồi… ta chỉ tưởng là có kẻ trộm đột nhập lén lút vào đây, không ngờ lại là các vị tiên nhân."
Người nhút nhát phía sau cũng run run gật đầu, mắt lấm lét nhìn ba người:
"Mong các vị tiên nhân bỏ qua cho chúng ta…"
Du Tiểu Miên đứng bên cạnh, hai tay chống hông, nhíu mày nhìn họ, giọng lẩm bẩm:
"Hừm, sợ hãi thế này, chắc là dân làng thật rồi."
Tô Dạ Huyên thì cúi đầu, nhẹ nhàng xoa tay áo nơi giấu vòng thạch, mắt liếc về phía Chu Duyệt, mỉm cười khẽ trong lòng. Ánh mắt nàng vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã phần nào đoán ra tính cách hai người này.
Chu Duyệt nhíu mày, giọng trầm ổn nhưng vẫn rõ ràng:
"Vậy các ngươi là ai, sao lại xuất hiện ở gần giếng này?"
Người nhăn mặt cúi đầu, giọng vẫn lo lắng nhưng cố trấn tĩnh:
"Chúng tôi… là gia nhân của trưởng làng."
Người nhút nhát đứng bên cạnh, đôi tay khẽ nắm chặt nhau, ánh mắt đầy sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng xác nhận.
"Đúng vậy, chúng tôi là gia nhân. Hôm nay đi kiểm tra quanh thôn… không ngờ lại gặp các vị tiên nhân đến đây."
Tô Dạ Huyên khẽ nhíu mày, ánh mắt vàng kim liếc qua vòng tay thạch trong tay áo, rồi lại nhìn hai người kia:
"Gia nhân của trưởng làng… Vậy những dấu vết kỳ lạ xung quanh giếng này, các ngươi có thấy gì không?"
Người nhăn mặt lắc đầu nhanh, giọng run run:
"Không… không thấy gì cả. Chỉ thấy giếng phủ đầy rong rêu, lâu ngày không ai đụng tới…"
Người nhút nhát cũng lắc đầu, lộ rõ vẻ bối rối:
"Chúng tôi cũng chỉ đi kiểm tra như mọi ngày, không thấy điều gì bất thường."
Du Tiểu Miên bước lên, tay chống hông, giọng có phần châm chọc:
"Hừm, cả hai người đều trông mệt mỏi, mặt thì tiều tụy, mà đi tuần tra xung quanh giếng còn sợ hãi nữa… chắc là lâu nay sống trong thôn này cũng mệt mỏi lắm nhỉ?"
Chu Duyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát xung quanh.
Bỗng đôi mắt vàng kim của Tô Dạ Huyên lóe lên một cái, ánh nhìn sắc bén như xuyên thấu màn đêm:
"Chỗ giếng này… đã bị bỏ hoang lâu rồi phải không?"
Người nhăn mặt lắp bắp, giật mình, vội gật đầu:
"Đúng… đúng vậy ạ… Giếng này đã bị bỏ hoang từ khoảng… khoảng một tháng trước…"
Người nhăn mặt định nói thêm vài lời, nhưng bỗng nhiên im bặt, hơi thở gấp gáp, ánh mắt lấm lét quanh ba người.
Tô Dạ Huyên khẽ nhíu mày, không cho đối phương cơ hội thở dốc, lại hỏi tiếp, giọng vẫn bình thản nhưng mang theo chút áp lực vô hình.
"Giếng này… đã từng có người ngã xuống chưa?"
Ánh mắt nàng lóe sáng, sắc bén như muốn nhìn thấu cả tâm can đối phương, ánh vàng kim chớp lên một nhịp khiến không gian quanh giếng dường như lạnh đi vài phần.
Hai người kia lập tức giật mình, đôi tay chắp lại vội vàng, lưng khom xuống, giọng run run:
"Có… có việc bận… chúng tôi phải đi… xin cáo từ…"
Họ vội vã rút lui, bước chân lộn xộn, vừa đi vừa lộ rõ hoảng loạn trên khuôn mặt tiều tụy.
Du Tiểu Miên trố mắt theo, hai tay chống hông, thầm thốt:
— Hừm… nãy giờ trông Tô Dạ Huyên yên bình, ai ngờ lại sắc bén đến thế…
Chu Duyệt vẫn đứng yên, mắt quan sát bóng lưng hai gia nhân biến mất, ánh nhìn thận trọng như đang đoán trước những điều chưa lộ ra.
Con mèo xanh mắt biếc vẫy đuôi vút vút, như hài lòng với phản ứng vừa xảy ra, chỉ còn lại tiếng gió rì rào qua tán cây và cảm giác âm u bao trùm quanh giếng cũ.
Sau khi hai gia nhân kia rời đi, ba người lại chia nhau dò xét quanh miệng giếng một lượt nữa.
Tán cây vẫn rậm rạp, ánh sáng lác đác xuyên qua, chiếu lên lớp rêu xanh phủ quanh thành giếng. Chu Duyệt nghiêng người, dùng mũi kiếm khẽ gạt đi vài lớp rong, chỉ thấy nước đen đặc, tĩnh lặng đến rợn người. Du Tiểu Miên thì cầm theo một cành cây, chọc thử xuống nhưng chẳng chạm được đáy, chỉ nghe tiếng “lọp bộp” vọng lên lạnh buốt.
Sau một lúc kiểm tra vẫn không phát hiện được gì bất thường, Tô Dạ Huyên khẽ nhíu mày, ánh mắt vàng kim lướt qua bóng giếng âm u, rồi nói nhỏ:
“Xem ra tạm thời không thu được manh mối gì… về thôi.”
Cả ba đành quay lại nhà trưởng làng. Dọc đường, không ai nói gì, chỉ nghe tiếng gió xào xạc lẫn tiếng bước chân đều đặn.
Khi trở về, Liễu Thanh vẫn chưa ra ngoài, nên bọn họ tản đi từng hướng, tìm gặp các gia nhân trong nhà để hỏi thăm thêm tình hình.
Thế nhưng phần lớn người hầu đều lảng tránh ánh nhìn của họ. Có kẻ giả vờ bận rộn, có người chỉ đáp qua loa rồi nhanh chóng tìm cớ rời đi. Không khí trong nhà trưởng làng chẳng khác nào bị một lớp sương mù mỏng bao trùm — nặng nề, mờ ám, và khó nắm bắt.
Chỉ có vài người thật sự chịu hé môi nói đôi câu, nhưng lời họ đứt quãng, mơ hồ, chẳng rõ là thật hay dối.
Trong khi Tô Dạ Huyên và Du Tiểu Miên vẫn còn hỏi han vài người hầu, Chu Duyệt chỉ lặng lẽ đứng một bên.
Ánh mắt nàng trầm lặng, như soi thấu từng động tác nhỏ nhất của đám gia nhân kia.
Người thì tay run run khi nhắc đến “giếng sau nhà”, kẻ khác thì né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt họ, thậm chí có người đang nói bỗng ngậm miệng giữa chừng như có ai bịt lấy cổ họng.
Tô Dạ Huyên thoáng cau mày. “Bọn họ... hình như đang giấu gì đó.”
Chu Duyệt không đáp, chỉ gật nhẹ, ánh mắt dừng lại ở một nữ tỳ trẻ vừa vội vã rời khỏi sảnh, bóng dáng nàng ta run lên rõ rệt, như sợ bị ai nhìn thấy.
Du Tiểu Miên khẽ kéo tay Tô Dạ Huyên, thấp giọng nói:
“Cảm giác ngôi làng này... không chỉ quái dị, mà còn như có gì đó đang quan sát chúng ta.”
Câu nói ấy vừa dứt, một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua hành lang, tấm rèm vải lay động, va nhẹ vào khung cửa sổ phát ra tiếng “cạch cạch” mơ hồ.
Mặt trời dần khuất sau rặng núi xa, ánh chiều tà nhuộm đỏ mái ngói rêu phong của ngôi làng vắng. Tiếng ve cuối mùa khẽ râm ran, rồi tắt lịm trong bóng tối đang dần nuốt chửng mọi thứ.
Sau một buổi chiều bôn ba khắp nơi mà vẫn chưa thu được manh mối nào, Tô Dạ Huyên, Chu Duyệt và Du Tiểu Miên đành trở về căn phòng được sắp xếp cho họ nghỉ ngơi. Ngọn đèn dầu nơi góc phòng chập chờn, ánh sáng vàng yếu ớt hắt lên tường, kéo dài bóng dáng ba người.
Du Tiểu Miên nằm vật ra bàn, than thở:
“Cả ngày hỏi thăm cũng chẳng được gì ngoài mấy câu quanh co... thật là, dân làng này bí hiểm quá rồi.”
Chu Duyệt ngồi cạnh cửa sổ, tay khẽ gạt tấm rèm nhìn ra ngoài. Bóng đêm đã trùm xuống, sương mờ giăng kín lối, ngoài kia im ắng đến lạ — ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, chỉ có gió rít khe khẽ qua những dây lụa đỏ treo đầy đầu ngõ.
Tô Dạ Huyên dựa người vào tường, tay khẽ vuốt ve con mèo nhỏ đang nằm cuộn trong lòng mình. Đôi mắt vàng kim của nàng phản chiếu ánh đèn dầu, ánh nhìn trầm ngâm.
“Lạ thật... rõ ràng nơi này có gì đó không đúng. Cảm giác như tất cả đều đang cố tình giữ im lặng.”
Chu Duyệt khẽ gật, giọng nàng bình thản nhưng thấp và trầm:
“Đợi nhóm sư tỷ trở về rồi hãy bàn tiếp. Có lẽ họ tìm được điều gì đó.”
Ngọn đèn chập chờn vài cái rồi bỗng tắt phụt, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Ba người thoáng giật mình, chỉ nghe tiếng gió ngoài kia rít lên như ai đó đang cười khe khẽ — lạnh lẽo, kéo dài.
Du Tiểu Miên nuốt nước bọt, nhỏ giọng:
“...Chắc là gió thôi, đúng không?”
Không ai đáp. Trong bóng tối, chỉ còn lại ánh nhìn vàng kim của Tô Dạ Huyên, lặng lẽ mà sâu thẳm — như đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.
Tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng khẽ nhưng dồn dập, cắt ngang sự im lặng bao trùm căn phòng. Chu Duyệt lập tức đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm, mắt vẫn dõi ra cánh cửa.
Giọng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài:
“Là ta — Liễu Thanh.”
Chu Duyệt mới buông tay, mở cửa ra. Ánh sáng từ cây pháp đăng trên tay Liễu Thanh hắt vào phòng, soi rõ gương mặt ba người. Theo sau nàng còn có Kỳ Dao và Lâm Như Tuyết, ai nấy đều mang theo vẻ mệt mỏi nhưng cảnh giác.
Liễu Thanh vừa bước vào vừa nói:
“Khá lắm, các ngươi vẫn an toàn. Bên ngoài vừa rồi ma khí còn vương vất, ta sợ xảy ra chuyện nên quay về sớm.”
Tô Dạ Huyên ngồi thẳng người, hỏi ngay:
“Có manh mối gì không, sư tỷ?”
Liễu Thanh trầm ngâm giây lát, đặt cây pháp đăng lên bàn. Ngọn lửa lập tức cháy sáng, ánh sáng run rẩy phản chiếu trong đôi mắt sắc của nàng.
“Có. Ta đã đến ngôi miếu nhỏ ở đầu làng — nơi dân làng nói rằng sẽ tổ chức minh hôn vào đêm mai. Trong miếu có bài vị ghi tên của mười mấy người... tất cả đều là những kẻ mất tích trong làng.”
Du Tiểu Miên tròn mắt:
“Mười mấy người?!”
Kỳ Dao khoanh tay, tựa vào tường, giọng nàng khẽ cười nhạt:
“Nghe như chẳng phải minh hôn, mà là tế lễ oán linh thì đúng hơn.”
Lâm Như Tuyết khẽ gật, khuôn mặt nghiêm nghị:
“Không chỉ thế. Ta cảm nhận được quanh ngôi miếu có kết giới — loại dùng để giam linh hồn, không phải trấn an. Có kẻ cố tình làm việc này.”
Không khí trong phòng bỗng đặc lại. Ngọn đèn trên bàn rung lên một cái, ánh sáng chập chờn như sắp tắt.
Tô Dạ Huyên khẽ vuốt ve con mèo trong lòng, ánh mắt nàng hơi nheo lại, giọng trầm xuống:
“...Vậy người đó rốt cuộc muốn giữ lại linh hồn những kẻ đã chết để làm gì?”
Không ai trả lời. Gió ngoài cửa sổ thổi ù ù, tấm màn vải lay động, vải lụa đỏ bên ngoài cũng khẽ vang lên — soạt... soạt..., như có thứ gì đó đang cọ qua cọ lại.
Liễu Thanh nhìn quanh, rồi nói thấp giọng:
“Đêm nay không được ra ngoài. Minh hôn sẽ diễn ra vào tối mai. Chúng ta phải tìm cách ngăn lại — trước khi oán linh trong làng bị triệu hồi hoàn toàn.”
Ánh mắt nàng quét qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Tô Dạ Huyên — trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt vàng kim của Tô Dạ Huyên lóe sáng trong ánh đèn mờ.
Liễu Thanh ngồi ngay ngắn bên bàn, tay khẽ gõ nhịp nhẹ trên mặt gỗ, ánh sáng pháp đăng vàng nhạt chiếu lên gương mặt bình tĩnh mà nghiêm tĩnh.
Nàng quay sang nhìn Tô Dạ Huyên, giọng điềm đạm nhưng mang theo chút uy nghi của sư tỷ:
“Dạ Huyên, hôm nay các muội thu hoạch được gì rồi?”
Tô Dạ Huyên hơi ngẩng đầu, mái tóc đen mượt rũ sang một bên vai, đôi mắt vàng kim ánh nhẹ trong ánh đèn mờ. Nàng chậm rãi lấy từ tay áo ra một chiếc vòng tay bằng thạch, đặt lên bàn.
“Muội nhặt được thứ này bên cạnh giếng sau nhà trưởng làng.”
Giọng nàng bình thản, nhưng ánh mắt hơi nheo lại, lóe lên tia sắc bén.
“Chất liệu của nó rất quý, không phải vật tầm thường. Hơn nữa, kiểu dáng rõ ràng là của nữ tử.”
Nàng ngừng một chút, đầu ngón tay khẽ vuốt lớp bùn còn dính trên mặt vòng, giọng trở nên trầm hơn:
“Gia nhân trong nhà không thể nào sở hữu được vật này, mà nếu thật sự là của họ, e rằng cũng chẳng có khả năng làm mất. Thế nên muội đã hỏi mấy người trong nhà trưởng làng xem họ có biết gì không.”
Không khí trong phòng dần trầm xuống, chỉ còn tiếng gió ngoài song cửa khẽ rít qua khe gỗ.
“Lúc ấy,” Tô Dạ Huyên tiếp lời, “hai gia nhân trông thấy vật này thì mặt mày biến sắc, còn định nói gì đó lại thôi. Khi muội hỏi thêm, bọn họ vội vã lấy cớ rời đi. Thái độ như vậy… rõ ràng có điều giấu giếm.”
Du Tiểu Miên chống cằm, khẽ hừ một tiếng:
“Giấu giấu giếm giếm, trông chẳng bình thường chút nào. Làng này càng ngày càng có mùi âm khí.”
Chu Duyệt ngồi bên, ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm chiếc vòng rồi nói khẽ:
“Vật này… hẳn có liên quan đến người đã khuất trong làng.”
Liễu Thanh nhíu mày, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn:
“Nếu là vật của người đã chết, thì chuyện mất tích gần đây e rằng không đơn giản.”
Tô Dạ Huyên khẽ gật đầu, giọng nàng nhẹ nhưng rõ ràng:
“Lúc muội hỏi một gia nhân về việc trưởng làng có thê tử hay nhi tử không, người ấy đáp rằng trước kia có, còn bây giờ thì không. Nghe qua tưởng lỡ miệng, nhưng ánh mắt hắn khi nói... lại giống như đang sợ hãi điều gì đó.”
Căn phòng chìm trong ánh sáng pháp đăng mờ nhạt, gió đêm ngoài cửa sổ khẽ rít qua, lay động tấm rèm mỏng. Không khí vốn đã trầm lắng sau lời của Tô Dạ Huyên.
Bỗng Chu Duyệt – người vẫn im lặng từ nãy – khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên trong ánh lửa lập lòe, giọng nàng trầm thấp vang lên:
“Đúng rồi…” – nàng nhìn quanh một lượt, rồi dừng lại nơi Liễu Thanh – “Lúc sáng, trưởng làng từng nhắc đến chuyện gần đây có một người bát tự thuần âm bước vào làng.”
Nàng hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú:
“Không biết nhóm sư tỷ có nghe được tin tức gì về người đó chưa?”
Không khí trong phòng lại trở nên căng hơn một chút.
Du Tiểu Miên nghiêng đầu, nhíu mày:
“Người bát tự thuần âm ư? Thứ thể chất đó… vốn hiếm có, lại dễ dẫn tà. Nếu thật sự có người như thế, chỉ e oan hồn trong làng đã tìm tới trước rồi.”
Tô Dạ Huyên khẽ chau mày, ngón tay chạm nhẹ lên chiếc vòng đang đặt trên bàn. Ánh vàng trong mắt nàng lóe sáng:
“Muội cũng từng nghĩ đến khả năng này. Nhưng dọc đường điều tra, không ai chịu nói rõ ràng. Hỏi thăm nửa ngày, chỉ nhận được những ánh nhìn tránh né, như thể sợ nói sai một câu sẽ rước họa vào thân.”
Liễu Thanh nghe vậy, ánh mắt suy tư.
“Về chuyện người bát tự thuần âm mà Chu sư muội vừa nhắc,” – nàng nói – “ta và hai người còn lại cũng đã dò hỏi trong làng.”
Ánh sáng pháp đăng hắt lên gương mặt nàng, làm đôi mắt Liễu Thanh càng thêm sâu thẳm.
“Chỉ là… không có ai chịu nói rõ ràng. Mãi đến khi hỏi vài người lớn tuổi trong làng, ta mới loáng thoáng nghe được ít manh mối.”
Nàng dừng lại một chút, giọng hạ thấp hơn:
“Người đó là một nữ tử, nghe nói mấy hôm trước đi lạc trong rừng, sau đó được dân làng cứu về. Từ đó ở lại đây, không đi đâu xa.”
Tô Dạ Huyên nghe đến đây, đôi mắt vàng kim khẽ lóe lên, trực giác mách bảo nàng có gì đó không ổn.
Du Tiểu Miên nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:
“Vậy hiện giờ nàng ta ở đâu?”
Liễu Thanh khẽ thở dài, ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ:
“Lúc chúng ta hỏi đến đó, người dân chỉ đáp qua loa rằng nữ tử kia đã đi cùng trưởng làng vào ban ngày hôm nay… nhưng cụ thể đi đâu, không một ai biết.”
Trong phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Ánh nến chập chờn, chiếu lên gương mặt từng người — Chu Duyệt cau mày, Du Tiểu Miên hơi rùng mình, còn Tô Dạ Huyên chỉ lặng lẽ nhìn xuống chiếc vòng trên bàn, ánh vàng trong mắt nàng như ánh lên một tia sắc lạnh.
Không ai nói ra, nhưng cùng lúc đó, trong lòng tất cả đều xuất hiện một dự cảm chẳng lành —
rằng chuyện “minh hôn trấn oán” này, e không chỉ đơn giản như lời trưởng làng nói ban sáng.
Du Tiểu Miên chống cằm, giọng có chút do dự:
“Vậy… vụ minh hôn đó, chúng ta sẽ giúp họ tổ chức sao?”
Kỳ Dao, đang ngồi dựa hờ vào ghế, nghe vậy liền bật cười khẽ, khóe môi cong lên mang theo chút giễu cợt:
“Ngươi nghĩ đơn giản thật đấy. Chuyện tà môn như vậy, cớ sao phái ta lại phải giúp họ?”
Giọng nàng ta ẩn ẩn lạnh, mang theo chút xem thường.
Du Tiểu Miên nghe vậy, ánh mắt lập tức lóe lên tia lửa, trừng nàng ta một cái:
“Ngươi nói ai ngây thơ hả?!”
Không khí trong phòng thoáng chốc căng lên. Chu Duyệt ngồi bên khẽ cau mày, nhưng chưa kịp mở miệng, Lâm Như Tuyết đã nhẹ giọng xen vào, phá tan không khí ngột ngạt:
“Được rồi, đừng cãi nữa.” – Nàng nói, giọng trầm ổn, mang theo uy nghi tự nhiên –
“Ta đã dò hỏi qua, nghi lễ minh hôn sẽ được tổ chức vào tối mai, ở ngôi miếu cổ phía bắc thôn.”
Ánh nến phản chiếu lên đôi mắt Lâm Như Tuyết, trong đó có chút suy tư sâu xa.
“Trước hết, chúng ta án binh bất động, quan sát thêm tình hình. Nếu thật sự có điều bất thường, mai ta sẽ tìm trưởng làng để khuyên giải.”
Liễu Thanh khẽ gật đầu, còn Tô Dạ Huyên chỉ im lặng nhìn xuống chiếc vòng dính đất bùn, ngón tay vô thức vuốt nhẹ— trong đáy mắt nàng ánh lên tia sáng vàng kim, ẩn ẩn như có điều đang suy tính.
Liễu Thanh đứng dậy, giọng ôn hòa nhưng không cho phép cãi lại:
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Ai về phòng nấy nghỉ ngơi, sáng mai tập hợp ở đây, chúng ta sẽ đi đến miếu phía bắc.”
Mọi người đồng thanh đáp lời, rồi lần lượt đứng dậy tản đi. Trong căn phòng, chỉ còn lại Tô Dạ Huyên, Chu Duyệt và Du Tiểu Miên chưa rời đi.
Du Tiểu Miên quay sang nhìn Tô Dạ Huyên, thấy nàng vẫn ngồi đó, khuôn mặt bình thản, tay chống cằm như đang suy nghĩ chuyện gì xa xôi. Nàng nhướng mày, lên tiếng trước:
“Ê, sao ngươi còn chưa về? Muốn ngồi đây canh đêm hả?”
Tô Dạ Huyên khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt vàng kim phản chiếu ánh đèn lấp lánh như pha chút lười biếng:
“Phòng này là của ta.”
“...Hả?” Du Tiểu Miên tròn mắt, chưa hiểu gì.
Tô Dạ Huyên nhún vai, nhìn về hướng khác, giọng nhàn nhạt:
“Dù sao đây cũng là phòng dành cho khách, mà ta thì lại vừa ý căn này.”
“...” Du Tiểu Miên cạn lời, cảm giác mình sắp nghẹn.
Nàng chỉ tay về phía Chu Duyệt, người vẫn im lặng ngồi bên góc, ánh mắt tối lại như hồ nước tĩnh lặng, hỏi tiếp:
“Thế còn hai ngươi? Sao vẫn chưa chịu về phòng? Không lẽ là…”
Tô Dạ Huyên nghiêng đầu, khóe môi cong lên, ánh mắt mang ý trêu chọc lấp lánh như ánh sao:
“Không lẽ là muốn ngủ cùng ta sao?”
Giọng nàng nhẹ, mềm như gió, lại khiến cả phòng thoáng chốc yên lặng.
Du Tiểu Miên nghẹn họng, khuôn mặt đỏ ửng lên, lắp bắp chỉ tay:
“Ngươi—! Ai thèm ngủ với ngươi chứ!”
Chu Duyệt im lặng từ đầu đến cuối, như thể mọi lời nói trong phòng đều chỉ là gió thoảng bên tai.
Một lúc sau, nàng chậm rãi đứng dậy, động tác dứt khoát mà vẫn giữ được vẻ trầm ổn vốn có.
Không nhìn ai, Chu Duyệt quay lưng về phía hai người còn lại, giọng nói thấp mà trong trẻo vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng:
“Nhớ cẩn thận một chút.”
Nói xong, nàng xoay người đi thẳng về phía cửa.
Cánh cửa gỗ khẽ kẽo kẹt mở ra, gió đêm tràn vào mang theo hương ẩm của rừng xa.
Mái tóc đen của nàng tung bay theo làn gió, từng sợi quét nhẹ qua vai, phản chiếu ánh trăng mờ bạc. Trong khoảnh khắc đó, Tô Dạ Huyên thoáng thấy đôi tai của Chu Duyệt đỏ bừng một cách bất thường — màu đỏ ấy nổi bật đến mức dù ánh đèn mờ ảo cũng không thể che giấu.
Rồi cửa đóng lại, để lại phía sau chỉ còn tiếng cạch khẽ vang,
và một Du Tiểu Miên vẫn còn đang nhìn theo, mặt đầy nghi hoặc.
Tô Dạ Huyên khẽ vươn vai, bộ dáng lười nhác thường thấy lại hiện lên rõ rệt.
Nàng tùy tiện cởi ngoại bào, vắt hờ lên ghế bên cạnh rồi nhảy lên giường, tấm chăn mềm khẽ xô ra một góc.
Tiểu Miêu chẳng biết từ đâu nhảy phốc lên, đáp gọn trên bụng nàng, tròn vo cuộn lại, đôi mắt xanh biếc lóe lên trong bóng tối như hai đốm lửa nhỏ.
Tô Dạ Huyên nhướng mắt nhìn sang, thấy Du Tiểu Miên vẫn đứng bên giường, dáng vẻ do dự, hai tay nắm chặt vạt áo, liền nhàn nhạt mở miệng:
“Ta muốn ngủ rồi, ngươi còn đứng đó làm gì? Muốn canh chừng cho ta à?”
Du Tiểu Miên sững người, khuôn mặt vốn trắng nõn lập tức ửng đỏ, lắp bắp:
“Ai… ai thèm canh chừng ngươi chứ! Chỉ là…”
Chưa kịp nói hết câu, nàng đã nhanh chóng cởi ngoại bào, động tác có chút lúng túng, rồi vội vã bước lại thổi tắt đèn.
Ánh sáng vụt tắt, bóng tối dịu xuống, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng trong không gian nhỏ hẹp.
Du Tiểu Miên leo lên giường, nằm vào phía trong, kéo chăn lên tận cổ, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Được rồi, ngủ đi.”
Tô Dạ Huyên hơi sững người, ánh mắt nàng rơi vào thân ảnh nằm bên cạnh mình,rồi khẽ bật cười — một nụ cười vừa như trêu chọc, vừa có chút ấm áp.
Thì ra, Du Tiểu Miên… là sợ ngủ một mình.
Bên ngoài, gió đêm khẽ lùa qua khe cửa, mang theo tiếng lá xào xạc mơ hồ,
còn trong phòng, một người và một mèo, cùng một tiểu cô nương, đã an ổn giữa giấc đêm yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro