CHAP 33: TẬN CÙNG CỦA NỖI ĐAU
Sáng hôm sau, Khả Ngân vì quá mệt mỏi cùng dầm mưa cả buổi chiều thì giờ đã đổ bệnh, ngủ say sưa đến hết nửa ngày trời rồi vẫn chưa tỉnh, Công Chúa lo lắng ngồi bên cạnh chăm sóc từ giữa đêm qua cho đến giờ cũng đã thấm mệt mà ngủ thiếp đi, cứ như vậy đến khoảng hai canh giờ sau thì Khả Ngân khó chịu vì cái lạnh mà bất giác tỉnh dậy, chợt nhớ lại lời hứa sẽ đến dự sinh thần của Quận Chúa mà mình lại vô ý ngủ quên mất thì liền lo lắng chạy nhanh xuống giường chuẩn bị thay y phục.
Vừa chuẩn bị y phục cùng trang điểm xong thì liền không quan tâm đến ai kia đang mệt mỏi thức trắng cả đêm để chăm sóc mình, cứ như vậy bước đi ra ngoài cho đến khi có cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại từ phía sau.
-Khả Ngân Muội định đi đâu? Có biết hiện tại bản thân mình đang sốt cao đến mức nào không?
Công Chúa lo lắng nắm chặt cánh tay của Khả Ngân lại, dự định sờ lên trán để kiểm tra thì ngay lập tức bị bàn tay lạnh ngắt kia hất ra khiến cô giật mình.
-Muội không sao, giờ Muội phải đến dự sinh thần của Quận Chúa, cô ấy có lẽ đang đợi Muội, Muội đi đây... *Ngay lập tức quay lưng đi*
-Đứng lại!
Giọng nói bỗng lạnh băng cất lên một cách chua chát.
-Công Chúa à Tỷ sao vậy? Có việc gì để sau rồi nói, giờ Muội phải đi đến đấy, không thì cô ấy sẽ rất buồn đó.
-Vậy Muội có tự hỏi lòng mình... Muội đi rồi, thì ta có buồn không?
Ánh mắt đau lòng có chút mất mát sắp đẫm lệ nhìn vào đối phương khiến ai kia đang mệt mỏi đứng không vững phải khó chịu nói lớn tiếng.
-Yên Chi à Tỷ bị làm sao vậy? Tỷ đừng có hở tý là buồn, là khóc, là tỏ ra đáng thương có được không? So với Tỷ thì hiện tại Quận Chúa cô ấy còn đau khổ hơn Tỷ gấp ngàn lần nữa đó, hôm nay là sinh thần của cô ấy vậy mà lại phải dùng nó để đưa tang cho Nghĩa Mẫu (Mẹ nuôi), Tỷ đừng có ít kỷ như vậy, Muội đã hứa rồi, giờ có đi không nổi thì Muội vẫn sẽ đến đấy, Muội... Muội đi đây. *Một tay ôm chặt đầu, một tay cố gắng bám chặt vào vách tường mà đi*
Những lời cứ ngỡ là bình thường thốt ra do sự khó chịu, nhưng nó đã là nhát dao đâm thẳng vào tim của đối phương, cảm giác mất mát này, thật đã đến rồi.
Công Chúa với khuôn mặt đẫm nước mắt và ánh mắt u uất trở nên lạnh lẽo vô hồn nhẹ nhàng cất lên giọng nói lạnh tựa băng tuyết vô tình.
-Nếu Muội dám bước ra khỏi cửa này nửa bước, thì đừng quay về nữa...
Nước mắt rơi xuống và Khả Ngân lập tức quay lại, cứ ngỡ cô ấy sẽ nói với mình rằng "Muội không đi nữa, Tỷ đừng giận mà", thế nhưng câu nói thốt ra từ đôi môi ấy lại là những từ ngữ mà Công Chúa cảm thấy nó lạnh và đau đến mức dùng dao đâm thẳng vào tim cũng không thể đau bằng.
-Nếu Tỷ không muốn ta quay về, thì ta sẽ không quay về! tất cả đều nghe theo lời của Tỷ vậy.
"Rầm"...
Nói rồi lập tức quay lưng đi và đóng mạnh cánh cửa lại thể hiện sự giận dỗi, nhưng cô đâu biết được... người vừa nghe câu nói ấy, đã đau đến mức chết ngất cùng chiếc trâm cài được nắm chặt sau lưng rồi.
Tình yêu giống như thiên đường, nhưng nỗi đau nó gây ra thì như địa ngục vậy. Và Công Chúa hiện tại, là đang đứng ở ranh giới địa ngục. Cứ đứng như vậy, giọt lệ vì đau vẫn cứ rơi, nhưng trái tim bên trong, đã chết vì cái giá lạnh của sự tuyệt tình.
_______________________
Một thân ảnh đang cố gắng bước từng bước chân mệt mỏi đi vào Kim Long Cung thì mới bất ngờ rằng xung quanh tất cả chỉ bao trùm bởi một màu yên lặng, không hề có chút dấu hiệu gì gọi là tiệc hay tổ chức sinh thần cả, cô có chút hối lỗi nhanh chóng bước vào trong, nhìn thấy rõ mọi thứ đã được trang trí trưng bày đẹp mắt và rất nhiều thức ăn thịnh soạn được dọn ra sẵn trên bàn, nhưng người thì không có một ai?
Cứ thế bước vào tận phòng của Quận Chúa thì sự đau lòng quặn thắt từ tim nhói lên từng đợt, khi cô nhìn thấy thân ảnh ấy đang ngồi bó gối dưới nền đất lạnh lẽo, ánh mắt u buồn nhìn vào khoảng không trung vô định để chờ đợi ai đó, trong đó còn kèm theo cả nước mắt và sự tuyệt vọng, Khả Ngân cảm thấy khó chịu vô cùng vì đã hứa không giữ lời, ngay lập tức đi đến bên cạnh thân ảnh đang cảm thấy cô đơn ấy mà an ủi.
-Quận Chúa... Ta xin lỗi.
Ánh mắt tựa đang mơ hồ không muốn tỉnh bỗng nghe thấy giọng nói ngọt ngào quen thuộc ấy liền ngước mặt lên nhìn, ngay lập tức chạy đến ôm chặt lấy người đang đứng nhìn mình bằng ánh mắt tội lỗi.
-Khả Ngân... Ta cứ tưởng ngươi sẽ không đến? Ta cứ tưởng ngươi đã quên ta, bỏ rơi ta rồi chứ? Hức hức... *Nước mắt u buồn lập tức rơi lên vai của Khả Ngân*
-Quận Chúa! Người đừng khóc, ta xin lỗi, ta đã đến đây rồi, ta đang bên cạnh người... Người tuyệt đối không được khóc. *Càng nói càng ôm chặt*
-Khả Ngân à đa tạ ngươi, hôm nay là sinh thần của ta, nghe được ngươi nói ngươi sẽ đến dự, ta liền lập tức không cho ai khác đến dự cả, cả buổi tiệc này chỉ duy nhất dành cho ngươi thôi. Ta... ta đã đợi ngươi hơn ba canh giờ rồi, cứ nghĩ... rằng ngươi không đến. *Lạnh lùng buông tay ra khỏi*
-Quận Chúa người đừng giận ta mà, tại ta có việc bận nên đến trễ, nào... chúng ta cùng dùng tiệc có được không? Ta đói lắm rồi đó. *Cố gắng cười gượng rồi kéo tay đối phương đi*
-Được được, chúng ta mau dùng tiệc đi, ta cũng rất đói nữa.
Giọng nói dễ thương hết cỡ lần đầu tiên được phát ra từ người lạnh lùng ương ngạnh ấy khiến bao nhiêu tỳ nữ chứng kiến phải kinh ngạc không nói thành lời.
-Thật ra... ta định sẽ tự mình làm một món quà để tặng riêng cho người, nhưng do ta bận nên không có thời gian, thôi thì ta trực tiếp đánh một đoạn nhạc để tặng cho người, có được không?
-Thật sao? Được nghe ngươi đánh đàn còn dành tặng riêng cho ta, dù có dùng cả gia tài để đổi ta cũng bằng lòng.
-Người nói quá rồi, nào... mong người đừng chê cười.
Lập tức đặt bàn tay dịu dàng xinh đẹp lên những phím đàn, theo ngẫu hứng hát lên một bài hát, khiến không gian xung quanh như chìm vào cõi mộng, gợi lên sự u buồn trong lòng của Quận Chúa. Nước mắt của cô, đã rơi vì hạnh phúc, chú tâm nghe bài nhạc đến thất thần.
"Nhắm mắt lại, để cảm nhận hơi thở ấm áp của nàng
Trong không gian, thoang thoảng chỉ mùi hương của nàng
Nắm tay nàng, để ta cảm nhận được tình ý
Nắm thật chặt, để nàng mãi đừng rời xa.
Mong thời gian mãi dừng lại ở giây phút này
Nàng và ta, đã hẹn ước đến bạc đầu
Mong... thời gian mãi dừng lại, ở giây phút này
Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe nhịp đập của hai trái tim..."
Nhẹ lướt qua phím đàn kết thúc bài hát rồi dừng lại, bài hát này, cô đã tự sáng tác và dành tặng riêng cho Công Chúa, nhưng giờ đây, nó lại không còn là của người đáng được nhận nữa rồi.
Đối với Quận Chúa lúc này, không còn gì được cho là hạnh phúc, nhưng giờ đây, Lâm Khả Ngân, chính là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời mà cô đã chọn. Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.
Vì vậy, cô không được khóc, không được đau lòng, vì giờ cô ấy đang bên cạnh cô, có chết, cũng phải giữ được viên kim cương quý giá này. Cô nhất định, sẽ không để mất Khả Ngân một lần nào nữa.
Ngay lập tức nhẹ nhàng đi đến bên Khả Ngân rồi ôm chặt, đặt đôi môi mềm mại đỏ hồng ấy lên đôi vai nhỏ nhắn đầy sự ấm áp ấy, bàn tay ôm chặt lấy quyết không buông tay, đối phương hiện tại trong lòng chỉ duy nhất sự thương cảm và thấy tội lỗi do bản thân mình gây ra, nên dùng tình cảm như tri kỷ mà ôm chặt lấy, bàn tay ôn nhu khẽ vuốt ve mái tóc mượt mà ấy.
-Khả Ngân... Ngươi đàn rất hay, bài hát ấy, thật sự rất cảm động.
-Đa tạ người, người có phải rất mệt không? Vậy thì ta sẽ...
-Không! Ta không mệt, ta muốn bên cạnh ngươi, ôm chặt lấy ngươi, chỉ như vậy thôi là ta đã mãn nguyện lắm rồi.
-Nhưng mà... Ta thấy hơi mỏi rồi, hay là mình đổi tư thế đi có được không? Quận Chúa à người nằm trên đùi của ta đi, ta ngồi canh cho người ngủ.
-Không muốn, lỡ khi tỉnh dậy không còn nhìn thấy ngươi... thì ta tuyệt vọng chết mất...
-Tuyệt đối không đi, ta đã hứa sẽ ở bên cạnh người, dự hết tiệc sinh thần của người, người cứ yên tâm ngủ đi, đến hết ngày ta mới trở về. Ngoan đi...
-Vậy... vậy ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi không được bỏ rơi ta đó rõ chưa? Nếu ta tỉnh dậy, mà không nhìn thấy ngươi... thì ta... thì ta sẽ...
-Được rồi được rồi, ta hứa ta không đi là sẽ không đi, người yên tâm ngủ ngon đi.
-Ừm! *Ngoan ngoãn gật đầu* Nhưng ngươi sẽ rất mệt, hay chúng ta cùng lên giường ngủ có được không?
-Như vậy sẽ không hay cho lắm, người cứ nằm trên đùi ta mà ngủ thật ngon, khi ta mệt ta sẽ ngủ ngay, người ngoan ngoãn mà ngủ đi, còn nói nữa ta sẽ giận đó.
-Được được! Ta tuyệt đối ngủ ngay, không nói, không nói một lời nào nữa. *Hoảng sợ lập tức nhắm chặt mắt lại*
-Ngoan lắm, người ngủ ngon nhé! Quận Chúa, hãy chờ ta, khi ta thành công đạt được mục đích rồi, ta sẽ đến nộp mạng cho người, tùy người chém giết... *Ánh mắt đang vui bỗng rũ xuống tạo nên nét u buồn trầm uất*
Khả Ngân cứ như vậy không hề chợp mắt nghỉ ngơi mà ngồi yên suốt cả một ngày bên cạnh Quận Chúa, hiện tại cơn sốt và sự lạnh giá lại lên khiến cơ thể cô cứ run lên bần bật, đôi môi cũng đã vì lạnh mà tím tái.
Nhiệt độ cơ thể vì bệnh mà nóng ran lên khiến người đang nằm dưới chân cảm nhận được hơi nóng liền mở to mắt ra nhìn, thấy Khả Ngân như có gì đó không ổn thì lo lắng ngồi bật dậy, nhanh chóng bế cô lên giường nghỉ, trời đã chuyển tối từ lúc nào khiến Khả Ngân không thể ngủ mà cố gắng trở về Cung.
Mặc cho sự ngăn cản của Quận Chúa thì Khả Ngân vẫn cố chấp trở về, thật ngu ngốc, nếu cô không trở về Cung giờ này, thì đã không có bi kịch đau đến thấu tận tâm can như vậy.
________________________
Sau khi đã cố gắng trở về Phượng Loan Cung, Khả Ngân như muốn ngã quỵ, thật không thể ngờ cơ thể lại yếu ớt đến như vậy, đi về chưa được nửa đường đã té xuống đất khiến y phục bên ngoài bị rách, phải cố lấy tay giữ chặt mới không bị tuột áo xuống vì cúc áo đã đứt gần hết, té thế này thật sự rất nặng khiến toàn thân cô run lên vì đau nhức.
Khi bàn tay đã chạm đến cửa, khẽ mở cửa ra bước vào thì nhìn thấy y phục của mình tất cả đã bị xé rách nát hết, đồ trang sức thì bị vỡ vụn, tất cả mọi thứ trở nên hoang tàn khiến cô thật sự tức giận đến điên tiết lên, mình đã bệnh đến ra nông nỗi này rồi mà vẫn không thể sống yên được.
-Tiểu Kim, Tiểu Mai, A Ngưu? Tất cả các ngươi chết đâu hết rồi? Phòng của ta bề bộn ra nông nỗi này mà không chịu dọn dẹp? Các ngươi muốn ta mệt chết có phải không? *Bàn tay cố níu giữ chặt cánh cửa để không bị ngã*
Tất cả chỉ còn lại sự im lặng đến u ám...
-Ta nói các ngươi không nghe à? Chết đâu hết rồi? haizzz khốn kiếp thật mà.
-Ai cho ngươi quay về?
Thân ảnh đang ngồi trên bàn ung dung uống trà, ánh mắt sắc lạnh mang đậm nét u ám đầy sát khí lạnh lẽo cả căn phòng, bao nhiêu gia nhân cùng tỳ nữ lúc này đứng bên ngoài phòng chỉ có sợ hãi và lo lắng thay cho Khả Ngân, sợ cái nhân cách đáng sợ kia sẽ làm tổn thương cô mất.
-Công Chúa? Tỷ bị làm sao vậy? Muội đã đủ mệt mỏi rồi còn muốn làm phiền Muội? phòng của Muội ra nông nỗi này đều là do sự tức giận quá đáng của Tỷ, Tỷ mau ra ngoài cho Muội. *Vì sự khó chịu mà nổi giận lên vô ý thức nói ra những lời lớn tiếng*
-Lấy tư cách gì?
Giọng nói vẫn cứ băng lạnh vô hồn khiến Khả Ngân bàng hoàng.
-Cái gì? Tỷ dám hỏi Muội lấy tư cách gì? Vân Yên Chi Tỷ đừng có gây sự nữa được không?
-Ra ngoài.
Ánh mắt bình tĩnh không nhìn cô dù chỉ một lần.
-Tỷ đuổi Muội? Vân Yên Chi Tỷ nổi điên đến mất hết lý trí rồi, Muội đã đủ mệt rồi, Tỷ mau ra khỏi đây, mau ra khỏi đây... *Mất hết kiên nhẫn liền quát lớn*
Tay cố dùng sức mà kéo cái thân ảnh đang lạnh giá kia đi nhưng không ngờ lại nhận lại cái đau bóp nát tim mình.
"Chát"... *Không còn sức lực lập tức ngã xuống đất*
-Tỷ? Tỷ đánh Muội? *Nước mắt rơi xuống khóe miệng đang vươn đầy máu*
-Tại sao ta không được đánh ngươi?
Ánh mắt băng lạnh liếc nhìn.
-Vân... Yên... Chi... *Kích động thốt không ra lời*
-Câm miệng! Ngươi không đủ tư cách để gọi tên ta.
-Không đủ tư cách? Haha... *Cười đau điếng như người chết* Lâm Khả Ngân ta, làm tất cả mọi thứ, hy sinh tất cả mọi thứ, chịu đau đớn về mọi thứ, để rồi giờ nhận lấy bốn chữ, không... đủ... tư... cách...
Giọng nói lạnh băng liền ngước ánh mắt hờn dỗi đẫm nước mắt lên nhìn chờ đợi lời xin lỗi, nhưng không... Đau! Thứ nhận lại chỉ là nỗi đau ngày càng tê tái.
-Đừng có nói bằng giọng nói đáng thương đấy với ta? Rằng ngươi hy sinh tất cả cho ta? yêu thương ta? làm mọi thứ vì ta? Nghe thật tức cười muốn điên lên được. Lâm Khả Ngân, ngươi bảo ta nên đối xử với ngươi như thế nào đây? *Bàn tay nâng cằm của Khả Ngân lên cùng ánh mắt khinh bỉ* Với nhan sắc mê người này, làm kỷ nữ... cũng không tệ nhỉ?
"Chát"...
-Vân Yên Chi... Tỷ thật quá đáng! Tỷ vì giận ta mà sỉ nhục ta như vậy? Tỷ mau xin lỗi ta, mau xin lỗi ta Aaaa.
Bàn tay không thể chịu đựng được cố gắng đánh thật mạnh vào người của Công Chúa, dù sự tra tấn lên cơ thể của cô lúc này có đau như nào... Cũng không thể nào so với nỗi đau trong tâm của cô phải chịu khi ngồi chờ đợi Khả Ngân suốt cả một ngày tâm tối.
Khả Ngân hiện tại đứng còn đứng không nổi, đau đớn khó chịu lại thêm sự hành hạ với những lời nói cay độc ấy càng khiến cô kích động đến ngất xỉu.
-Mới như vậy đã chịu không nổi? Thứ rẻ tiền như ngươi có phải là đã chiều chuộng rất nhiều người nên mới mệt mỏi như vậy? Ngươi muốn mình dơ bẩn, ta cho ngươi dơ bẩn.
Ngay lập tức kéo tay Khả Ngân một cách mạnh bạo rồi đẩy cô xuống giường, hình ảnh đối phương y phục bên ngoài bị đứt cúc áo rồi lại nhăn nhún như vậy thì tâm tình càng điên dại dùng tay đánh thật mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp ấy đến mức bê bết máu.
Ý thức không thể kìm chế được sự ghen tuông mù quáng của bản thân mà trở nên điên cuồng với dục vọng nhanh chóng chiếm lấy cơ thể đang mềm yếu không còn chút sức lực nào của Khả Ngân.
Động tác giờ đây không còn dịu dàng ôn nhu nữa mà cứ liên tục giáng xuống những bạt tay vô tình cùng vết cắn trên cổ khiến cô phải rỉ máu, trong vô thức vọng lên sự đau đớn tủi nhục chỉ có thể rơi ra từng giọt nước mắt bi thương cho số phận của mình, tại sao lại đối xử với cô như vậy? Cái nhân cách ác quỷ ấy lại hiện lên cứ thế tra tấn cùng chiếm hữu Khả Ngân một cách đau đớn, trong tâm cả hai lúc này, ai cũng đau đến vô hồn vô cảm mất rồi.
-Buông... Buông ta ra... *Giọng nói lấp bấp thốt không ra tiếng vì sự đau đớn*
-Có giỏi thì kháng cự đi, ta đâu có ép ngươi không được kháng cự? Sao vậy? Hay là ngươi muốn lên giường với ta đến mức không muốn kháng cự? Thèm khát người ta nằm trên cơ thể của mình đến như vậy à?
Ánh mắt căm hận nhìn thẳng vào mắt của kẻ đang tuyệt tình sỉ nhục mình, khinh bỉ mình, tâm tư hiện tại đã đau đến mức nước mắt không thể rơi, máu không thể chảy nữa rồi. Với những lời nói vừa xuyên qua tai ấy, có muốn khóc, cũng không thể nào khóc được.
-Ta nói trúng tim đen rồi nên mới im lặng như vậy? Nhìn ta làm gì? Ta chán ghét cái ánh mắt ấy, ta căm hận cái ánh mắt ấy ngươi có nghe rõ chưa?
Điên tiết hét lớn lên cùng bàn tay cứ thế mạnh mẽ vô tình giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp đầy máu ấy, từ từ lấy tay nắm chặt mái tóc ấy kéo mạnh lên rồi thẳng tay đẩy Khả Ngân ngã xuống giường, giờ có muốn chiếm đoạt lấy cái thân thể ấy thì trong mắt của Công Chúa hiện tại chỉ có khinh bỉ và cảm thấy dơ bẩn.
-Đánh chết ta đi! Có giỏi thì Tỷ đánh chết ta đi. *Bỗng nhiên hét lớn lên cùng những giọt lệ cứ thế tuôn trào*
Tiếng hét ai oán căm giận ấy vang lên khiến bao nhiêu thị vệ cùng gia nhân sợ hãi liền chạy vào, thì hình ảnh khiến bọn họ đau lòng khi Lâm Khả Ngân trên người đầy máu và vết bầm tím do bị ngược đãi, y phục còn bị xé rách chứng tỏ Công Chúa đã ghen hận mà đối xử thậm tệ với cô, tất cả liền lo lắng chạy đến đỡ lấy cô thì ngay lập tức bị giọng nói lạnh đến chết người ấy làm cho kinh động.
-Cút hết ra ngoài cho ta.
-Công... Công Chúa?
-Ta bảo các ngươi cút hết ra ngoài. *Hét lớn làm tất cả hoảng sợ lùi lại phía sau*
-Haha, bao nhiêu người, nhìn thấy ta đau... liền tới đỡ ta, chỉ duy nhất người mà ta cố gắng nói dối rằng ta không đau, lại làm ta đau. Thật buồn cười, thật buồn cười đến rơi cả nước mắt của ta rồi. *Nước mắt rơi xuống đi theo khóe miệng liền cố gắng nuốt xuống* Nhưng ta thật thắc mắc, những giọt nước mắt vì buồn cười mà chảy ra này... tại sao lại đắng đến như vậy?
Khả Ngân đang ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo rơi nhẹ giọt nước mắt cuối cùng rồi cố gắng đứng lên, dùng tay mạnh mẽ lau đi vết máu nơi khóe miệng, buộc chặt y phục lại rồi nhìn kẻ đang mang trên mình biết bao u uất hận thù một ánh mắt ôn nhu đầy tình cảm yêu thương trong đó, nơi đáy mắt là cả một vực thẳm của tình yêu không bao giờ là tận cùng, dịu dàng nhìn Công Chúa rồi nuốt lệ mà nói ra những từ được coi là chân tình nhất, nén đau thương tủi nhục xuống tận cùng đáy tâm tư mà nói được năm từ trong đau đớn.
-Ta tha thứ cho Tỷ.
Nỗi buồn lớn nhất khi lúc nào cũng phải tỏ ra mình là người đang hạnh phúc. Nỗi đau lớn nhất là luôn phải cố gắng mỉm cười. Và Khả Ngân, đang cười thật tươi trên khuôn mặt ấy rồi lại lạnh lẽo quay lưng đi.
Cuộc sống thì ngắn mà nỗi đau thì dài. Quên để sống hay sống để quên? Có lẽ Khả Ngân cô nên lạnh lùng hơn một chút, để dễ dàng đứng dậy bước tiếp khi vấp ngã, dũng cảm gạt đi nước mắt và tìm lại nụ cười.
Để đạt được mục đích, bản thân cô không cho phép mình yếu đuối và rơi lệ.
Nhưng không... số phận lại bắt cô chịu thêm đau khổ nữa rồi.
-Không phải ngươi nói ta không muốn ngươi quay về thì ngươi sẽ không quay về hay sao?
Bước chân đang đau đớn cố bước đi ra khỏi phòng nhưng câu nói ấy đã níu giữ cô lại để lắng nghe rồi một lần nữa cảm nhận sự cay đắng.
-Vậy thì đi đi, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa, tốt nhất là không bao giờ gặp lại.
Kinh ngạc lập tức quay đầu lại, cố gắng ngăn nước mắt không rơi liền cười gượng một cái trông thật bi thương.
-Yên Chi Tỷ... À không Công Chúa, không phải ta nói ta tha thứ rồi sao? Ta nói là ta tha thứ hết, ta không giận hay buồn gì Tỷ hết, ta... *Lấy tay lau nhanh giọt lệ đang rơi* Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ làm theo lời Tỷ, ta sẽ không bao giờ làm Tỷ buồn hay giận nữa, đừng... đừng đối xử với ta như vậy có được không? ta... ta sai rồi, Công Chúa à ta sai rồi.
Lời cô vừa nói khiến bao nhiêu nô tỳ bên cạnh luôn yêu thương cô phải rơi nước mắt, thương cảm cho Khả Ngân tại sao phải chịu đau đớn như vậy? Hiện tại cô đang đau đến mức muốn khóc cũng không ra nước mắt, chỉ có thể đau rát ở cổ họng đến nói không nên lời và tâm can cứ quặn thắt.
-Mau cút ra ngoài, từ nay về sau, cái tên Lâm Khả Ngân sẽ không bao giờ còn tồn tại ở trong Cung này nữa.
Ánh mắt vẫn cứ trơ lạnh không nhìn lấy Khả Ngân đang đau đớn dù chỉ là một cái thoáng nhìn, từng lời nói ra tuyệt tình tựa như chưa từng yêu, chưa từng đau và chưa từng thương tiếc.
-Không... ta không muốn, ta không làm sai, ta sẽ không đi đâu hết. Công Chúa à, ta hứa... ta hứa sẽ ngoan và luôn nghe lời Tỷ, Tỷ muốn ta làm gì, ta đều làm hết.
Lập tức cố gượng cười dùng hết sức lực đi đến bên bàn ăn.
-Mấy... mấy món này, mấy món này có phải là do Tỷ đã tự tay nấu cho ta ăn phải không? ta ăn, ta sẽ ăn hết, ta ăn hết cho Tỷ vui, *Cố gắng nuốt xuống từng ngụm canh đã nguội lạnh* còn nữa, cái cây trâm cài này, cây trâm cài này chắc là Tỷ muốn tặng cho ta rồi? ta sẽ cài nó, cài nó lên cho Tỷ xem, *Dùng tay vuốt lấy mớ tóc rối nhanh chóng cài lên rồi mỉm cười trong khi hai hàng lệ vẫn cứ tuôn rơi* haha, Tỷ xem... Tỷ xem có đẹp không?
Bao nhiêu con người đang khóc vì xót thương cho Khả Ngân, đã đau đến như vậy, sau lại cứ phải chịu đựng? Cái đau mà Vân Yên Chi kiếp trước đã nói, rằng kiếp này sẽ khiến Khả Ngân đau khổ vì cô mãi mãi... nó giờ đã thành hiện thực rồi, không những đau, mà còn chết cả tâm can.
-Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì mau cút khỏi đây.
Công Chúa vẫn cứ lạnh lùng không quan tâm mặc kệ thân ảnh yếu ớt đang cố gượng cười vui vẻ một cách giả tạo.
-Không... Ta không đi. *Lập tức lắc đầu liền chóng mặt ngã quỵ xuống*
-Không đi? Được, ta cho ngươi ở lại. *Nhẹ nhàng đưa tay ra có ý muốn đỡ cô dậy*
-Đa... đa tạ Tỷ! Muội... Muội hứa sẽ ngoan mà, Muội hứa... Muội hứa sẽ nghe theo lời của Tỷ.
*Nhanh chóng lau nước mắt đi, vui mừng đặt tay mình lên tay Công Chúa*
-Có thật là ta bảo gì ngươi cũng đều làm theo không? *Dùng ánh mắt băng lạnh nhìn rồi đỡ cô dậy*
-Thật... Muội nói thật. *Khả Ngân theo đà đó cố gắng ôm chầm lấy Công Chúa*
-Ngay cả việc ta kêu ngươi đi giết chết Vân Như Tuyết ngươi cũng sẽ làm?
Lời nói lạnh lùng như ngàn vạn lưỡi dao đâm thẳng vào tim khiến cô ngay lập rời khỏi người của Công Chúa.
-Sao vậy? Ngươi muốn đổi ý?
Giọng cười khinh bỉ chợt nở trên đôi môi đỏ rực đầy ma mị ấy lại càng khiến ánh mắt bi thương ai oán của Khả Ngân liền đau đến thốt không nên lời.
-Không. Muội không đổi ý, chỉ cần Tỷ muốn, Muội nhất định sẽ làm vì Tỷ.
Sự cố chấp khiến con người Khả Ngân trở nên ti tiện cứ thế xem như không có chuyện gì xảy ra liền vội ngoan ngoãn ôm chặt níu lấy Công Chúa, dù hiện tại có bị coi khinh xem thường đi chăng nữa, nhưng chỉ cần được bên cạnh, được yêu và được sự quan tâm của Công Chúa thì cô cũng chấp nhận.
Đến lúc tưởng chừng mất đi mới biết trân trọng, rằng bản thân mình đã yêu Công Chúa hơn cả tình yêu cô ấy đối với mình, nhưng cứ ngỡ vì cắn rứt lương tâm nên chỉ dừng lại ở cảm xúc nhất thời hay sự hối lỗi muốn ở bên để bù đắp.
Thế nhưng thật không ngờ được rằng, cô đã yêu Công Chúa đến mức tê tâm liệt phế khi cảm nhận sự lạnh lùng vô tình của cô ấy đối với mình, thầm trách mình tại sao lại thờ ơ vô tình với cô ấy như vậy, không biết trân trọng thứ tình cảm vốn có, đến lúc mất đi thì mới đau khổ mà hy sinh tất cả chỉ để níu giữ sự thương hại.
Công Chúa không phải hết yêu Khả Ngân, chỉ là cái tính cách cuồng dã độc ác ấy, một khi đã bộc phát và hiện hữu trên người cô thì cái gọi là tình yêu thương ấy nó đã chết lạnh đi rồi, một khi đã thức tỉnh, cô sẽ cảm thấy đau đến hận mình vì ngày hôm nay đã không còn tính người đối xử với Khả Ngân như vậy.
Chỉ một giọt nước mắt của Khả Ngân thôi đã khiến Công Chúa đau đến chết tâm rồi, huống chi hiện tại vì cô mà Khả Ngân lại xơ xác đầy máu với sự tuyệt vọng như vậy. Vân Yên Chi cô, nhất định sẽ hối hận và đau đến sống không bằng chết.
Nhưng đó là Vân Yên Chi, người mà Khả Ngân yêu thương nhất. Còn hiện giờ, thứ hiện hữu trong tâm trí ấy chính là ác quỷ, một con ác quỷ sống đang khát máu cố gắng nhịn cười vì sự đắc ý, lợi dụng tình cảm ngu ngốc của Khả Ngân để giết chết hết tất cả, không ai được sống cả, không ai hết.
Bàn tay đang ôm chặt nhưng ánh mắt thì như một con quỷ dữ đáng ghê tởm cứ thế phát ra sát khí khắp căn phòng khiến bao nhiêu người chứng kiến phải hoảng sợ chạy hết ra ngoài, ngay lập tức cắt lên giọng cười đầy ma mị chứa biết bao ẩn ý cố gắng giả vờ ngọt ngào nhưng chất giọng vẫn cứ lạnh lẽo khiến Khả Ngân một phần kinh sợ.
-Hừ! Ngoan lắm, ta không làm Muội đau chứ?
Nhẹ nhàng nâng cằm của Khả Ngân lên vuốt ve, nhưng thứ ánh mắt nhìn cô lại là ánh mắt sắc lạnh mang chút khinh thường mang bao phần đắc ý, cái nhân cách này, chỉ có thể dùng hai từ ghê tởm để liên tưởng đến.
-Không đau, Muội không thấy đau.
Lời nói yếu ớt nhỏ dần cứ ngỡ như đã tắt nghẹn bởi sự uất ức vì sự chua chát, có chết cũng không thể ngờ rằng, người mình yêu lại có thể tàn nhẫn đến mức, bắt ép mình tự tay giết chết Quận Chúa.
Người mà cô cho rằng cô có dùng cả tính mạng của mình để đổi cũng không thể nào đủ bù đắp đủ lỗi lầm mà cô đã vô tình gây ra cho cô ấy, chỉ vì để trả hết nợ tình và yêu thương Công Chúa mà cô đã vô tình gây nên bao sự đau khổ cho Quận Chúa, chính là độc ác giết chết Nghĩa Mẫu của cô, mặc dù bà ta không đáng sống nhưng đối với cô ấy mà nói đó là một sự đau xót và mất mát quá lớn.
Ân tình cứu mạng lúc trước cùng món nợ này dù có trả thế nào cũng không đủ, huống chi giờ đây lại nhẫn tâm với cô như vậy ép cô đến bước đường cùng là ra tay giết chết người luôn vì cô, hy sinh vì cô và chịu đựng sự uất ức vì cô, có là loài cầm thú vẫn còn lý trí để đau xót, làm sao?
Cuối cùng cô phải làm sao? đứng giữa hai người cô chỉ có thể chọn một, cả hai người cô đều mang một món nợ lớn mà cả đời mãi không thể trả được. Thôi thì, đã gọi là cả đời không trả được, thì đành chấp nhận vậy.
Công Chúa, ta yêu người... Quận Chúa, ta nợ người... lý trí có quyết định vẫn mãi không thắng nổi con tim, Quận Chúa người hãy đợi ta, người sẽ không cô đơn. Ta giết chết người, ta cũng sẽ giết ta, đó là để trả thù cho người, tính mạng này sau khi mất đi, được xem như ân tình đời này ta đã trả hết cho người.
Công Chúa, yêu người ta dùng tính mạng này để chứng minh, hận người ta dùng con tim này để nuốt hận, người muốn ta giết chết cô ấy, ta sẽ làm tất cả mọi thứ vì ta yêu người. Nhưng mất cô ấy, thì xem như người đã vĩnh viễn mất ta rồi.
___________________________
À nhon a sê ô! Au đã trở lại rồi đây, truyện hiện tại đã gần end rồi nên sẽ ngược nát lòng luôn, Au sẽ đúng theo lời hứa đăng chap đúng theo lịch là chủ nhật hàng tuần.
Mong quý vị hãy dành ít thời gian thanh xuân để tiếp tục theo dõi và ủng hộ truyện của Au, xin đừng quên Au nhé! Nhớ vote cho Au để Au có thêm động lực mà viết thật hay cho cả nhà đọc nhé! Bái bai <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro