Chương 4 : Lời Khẩn Cầu
- Nếu ko muốn nói cũng ko sao !
( Nhật Băng )
- Ko...ko phải đâu ! Chỉ là...haizzz ( Thiên Cốt )
Thở 1 hơi thật dài , Thiên Cốt trải lòng mình với Nhật Băng , nàng cũng ko biết tại sao bản thân lại có thể tâm sự với 1 người lạ như thế , nhưng có lẽ do Nhật Băng mang đến cho Thiên Cốt 1 cảm giác rất ấm áp và dễ chịu nên nàng mới thoải mái mà trải lòng , còn về phần Nhật Băng thì cảm xúc chuyển đổi liên tục , từ bất ngờ sang vui vẻ rồi đến hạnh phúc
- A phải rồi ! Lúc đấy muội vào rừng làm gì vậy ? ( Nhật Băng )
Nghe câu hỏi của Nhật Băng làm Thiên Cốt bừng tỉnh , nàng hớt hải chạy đi hái thảo dược , sau đó thì phóng như bay về nhà mà quên mất Nhật Băng , nhưng Nhật Băng làm gì nhỏ mọn vậy , chỉ im lặng đi theo sau Thiên Cốt
- Cha...cha sao rồi ? ( Thiên Cốt )
- Cha...ko sao...đâu...Tiểu Cốt...đừng lo...khụ khụ
Nhìn Hoa Tú Tài ho ra huyết đen thì Nhật Băng cũng hiểu đc phần nào bệnh tình , chỉ đi lại và bảo :
- Đừng cố quá sức ( Nhật Băng )
- Cô nương là.....
- Tỷ ấy là ân nhân cứu mạng con
( Thiên Cốt )
Nghe con gái nói vậy , Hoa Tú Tài nở 1 nụ cười , ông ta nhìn Nhật Băng chân thành như 1 lời cảm ơn , Nhật Băng hiểu ý nên cũng cười cười rồi khẽ gật đầu , chỉ là ko biết sao Hoa Tú Tài cảm thấy Nhật Băng rất đặc biệt , cái sự ấm áp đó làm ông ta muốn gửi gắm con gái mình cho Nhật Băng , có lẽ khi con người lâm vào cuối đời thì cách nhìn nhận mọi thứ sẽ trở nên phi thường hơn , cho dù có chút kì quái khi gửi gắm con gái mình cho 1 nữ nhân , nhưng Hoa Tú Tài ko màn , ông ta chỉ biết , nếu đó là vì lệ ích của Thiên Cốt thì ông ta ko ngần ngại , mặc kệ việc đó hoang đường cỡ nào
- Cô nương...ta có thể...nhờ...cô nương...1 chuyện...đc ko ?
- Đc chứ ! ( Nhật Băng )
Hoa Tú Tài hướng mắt sủng nịnh về phía Thiên Cốt , ông ta nhẹ nhàng xoa đầu nàng
- Có thể...nào...chăm sóc....nó...giùm ta
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro