Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 : Ko Thể Tự Chủ

- Điền...Hải...đừng mà...đừng làm thế ! ( Nhạc Chi )
- Nàng nói gì thế Nhạc Chi , ko phải nàng yêu ta sao , nàng đừng lo , qua đêm nay cha mẹ nàng sẽ ko thể ngăn cản chúng ta bên nhau nữa !

Nói xong hắn tham lam mút lấy cái cổ trắng ngần của Nhạc Chi , còn Nhạc Chi thì ra sức chống cự lại , nhưng vẫn là vô ích , vì thế nàng ko biết làm gì ngoài rơi nước mắt , rồi buộc miệng nói ra 1 câu nhưng chỉ đủ nàng nghe

- Thiếu Hàn...mau cứu ta ( Nhạc Chi )

Tên Điền Hải đó có thể là ko nghe thấy , nhưng lời nói ấy thì làm sao thoát khỏi tai của Thiếu Hàn

" Nàng ta đang kêu mình cứu , mình ko nghe lầm đấy chứ ! Thôi kệ , vì mấy giọt nước mắt kia , đành liều vậy ! " ( Thiếu Hàn )

Thế là Thiếu Hàn liền kiếm cửa sổ , sau đó cẩn thận mà leo vào tránh làm kinh động gã Điền Hải đấy , khi đã vào trong phòng rồi thì Thiếu Hàn vơ lấy cây gậy gần đó đánh mạnh vào đầu Điền Hải , và trong tích tắc hắn ta đã ngất xỉu , thấy vậy Thiếu Hàn nhanh tay trói hắn lại như xác ướp và quăn hắn ra ngoài , khi mọi thứ đã xong thì Thiếu Hàn đi về phía Nhạc Chi , chưa kịp nói gì thì đã bị Nhạc Chi kéo vào nụ hôn làm Thiếu Hàn chết đứng

- Giúp ta đi..ta ko thể...chịu thêm đc nữa...rồi ! ( Nhạc Chi )

Nghe vậy Thiếu Hàn cũng đồng ý ngay , vì nếu ko làm chuyện đó thì 1 khi xuân dược phát tác sẽ gây chết người , nên Thiếu Hàn ko thể ko làm , với lại cộng thêm ánh mắt câu dẫn của Nhạc Chi lúc này thì càng làm Thiếu Hàn muốn phạm tội

- Đc thôi ! Ta thành toàn cho nàng ( Thiếu Hàn )

Dứt lời Thiếu Hàn liền hôn lấy đôi môi Nhạc Chi , tay cũng ko rảnh rỗi mà cởi yếm và khố của nàng ra , sau đó thì xoa nắn đôi tiểu bạch thỏ làm Nhạc Chi cứ rên rĩ , tiếp theo đó thì luồn 1 tay xuống dưới vuốt ve đôi chân thon dài của nàng , lâu lâu lại chêu ghẹo khu rừng rậm

- Đừng...mà...chỗ đó...ưm... ( Nhạc Chi )

Nghe thế Thiếu Hàn đưa lưỡi liếm lấy vành tai Nhạc Chi rồi sẵn tiện cắn nhẹ 1 cái bảo :

- Nàng muốn dừng à ( Thiếu Hàn )

Thiếu Hàn nói tay cũng dừng động tác làm Nhạc Chi khó chịu

- Ko...ko ( Nhạc Chi )
- Thế nàng muốn sao , nói ta biết nào ! ( Thiếu Hàn )
- Thì...thì cứ tiếp tục ( Nhạc Chi )
- Tiếp tục gì ? ( Thiếu Hàn )
- Ko nói đâu...ngại lắm ! ( Nhạc Chi )

Nhạc Chi vừa nói vừa vơ lấy cái gối che mặt lại , Thiếu Hàn cũng theo đó mà bật cười trước hành động đáng yêu kia

- Hahaha ta hỏi thật đấy ! Nàng ko trả lời là đi đó ! ( Thiếu Hàn )

Nói rồi Thiếu Hàn giả vờ đứng dậy , quả nhiên Nhạc Chi bị trúng kế , nhanh tay nắm lấy vạt áo Thiếu Hàn ngượng ngùng nói :

- Nói...nói mà ! ( Nhạc Chi )
- Vậy nói đi ( Thiếu Hàn )
- Ư...Thiếu...Thiếu Hàn...xin...xin chàng...hãy yêu thiếp ( Nhạc Chi )

Thiếu Hàn ko đáp , chỉ nhết mép 1 cái rồi lao tới mút lấy đôi tiểu bạch thỏ của Nhạc Chi làm nàng giật bắn người , chưa dừng ở đó , Thiếu Hàn đưa tay xoa nắn hạt đậu nhỏ làm suối tình chảy ra , kế đó thì trườn xuống mút lấy nơi rừng rậm bí ẩn làm Nhạc Chi ko ngừng rên , sau đó thì đút 2 ngón tay vào trong rồi cứ thế từng nhịp từng nhịp , cho đến khi chạm đến 1 thứ thì ngẩng đầu nhìn Nhạc Chi

- Ta...ta..... ( Thiếu Hàn )
- Đc rồi ! Thiếp sẽ ko bắt chàng chịu trách nhiệm đâu ( Nhạc Chi )

Nghe đến đó thì Thiếu Hàn có chút bực bản thân , trầm tư 1 lúc rồi hôn lên trán Nhạc Chi bảo :

- Ta sẽ chịu trách nhiệm ( Thiếu Hàn )

Dứt lời Thiếu Hàn đâm xuyên qua tấm màng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro