Chương 2: xuyên qua
Dưới bóng cây trên con đường nhỏ Lâm Thanh Ngọc dũ dũ cổ áo của mình, nâng lên đôi mắt nhập nhèm lười biếng, chỉ thấy mái tóc đen dài mềm mại của cô buông ở trên vai, trên khuôn mặt trái xoan dịu dàng là một đôi mắt trong suốt như nước, hai hàng lông mi dày đậm buông thoảng xuống, trên cái trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi, khiến cho làn da càng thêm trắng mịn nõn nà mà nhiều người không so sánh được.
Chiếc váy trắng liền thân mặc ở trên người cô càng có thêm khí chất nhu hòa mà người thường không có được, cả người cô thoạt nhìn liền giống như U Lan tĩnh lặng nhưng đầy lực hấp dẫn.
Ra khỏi phòng học cô cũng không có dừng lại, mà là trực tiếp trở về nhà.
Lâm gia là thế gia có được y học truyền thừa hơn một ngàn năm, người Lâm gia đều học y, không có một người ngoại lệ, mà Lâm Thanh Ngọc từ lúc ba tuổi bắt đầu học y, đến bây giờ đã học suốt mười lăm năm trung y.
Lâm Thanh Ngọc là thiên tài kinh diễm tuyệt luân của Lâm gia, y thuật siêu quần, một tay ngân châm chữa không biết bao nhiêu bệnh tật trong thiên hạ, ở phương diện y học có thiên phú không người nào có thể sánh bằng, hết thảy mọi tri thức trên phương diện y học chỉ cần nói qua một lần cô đều có thể nhớ kỹ, hơn nữa có thể suy một ra ba.
Lúc cô mười hai tuổi thì đã bắt đầu xem bệnh, lúc trước vẫn là ông nội của cô cùng cô xem, sợ cô xem sai bệnh, nhưng mà cô lại chưa từng có chuẩn sai lần nào, cuối cùng ông nội cũng yên tâm để cho cô một mình xem bệnh.
Bất cứ người nào xuất thân từ Lâm gia đều cũng là lão làng trong giới trung y Trung Quốc, nhưng mà Lâm Thanh Ngọc lại thường thường khảo sát bọn họ, có đôi khi bọn họ gặp phải những chứng bệnh khó xử lý nhưng đến trong tay Lâm Thanh Ngọc lại có thể bị giải quyết dễ dàng, không thể không làm cho bọn họ thấy xấu hổ, đương nhiên kích động cùng với vui mừng càng còn nhiều hơn.
Trong mắt của bọn họ, hi vọng quật khởi của giới trung y đều đặt trên người Lâm Thanh Ngọc.
Cho nên mọi người không chút nào keo kiệt đem y học suốt đời của mình giao cho Lâm Thanh Ngọc, mà Lâm Thanh Ngọc cũng rất chân thành học tập, bằng thái độ chịu đựng khắc khổ học tập hoàn toàn không cần người đốc xúc, Lâm Thanh Ngọc là thật tâm yêu trung y từ trong xương cốt.
Tại đây ở trong một gia tộc theo ngành y mà lớn lên, từ lúc sinh ra cô đã bắt đầu ngửi mùi thuốc Đông y, đối với trung y có một tình yêu say đắm không hiểu được.
Nói Hàn Chính là tập hợp sở trường của trăm nhà, thì chẳng bằng nói Lâm Thanh Ngọc mới chân chính là sở trường của trăm nhà.
Cô Lâm Thanh Ngọc thích nhất chính là nghiên cứu những chứng bệnh mà người khác bó tay không làm gì được, khiêu chiến với độ khó cao là sở thích của cô. Nhưng cô cũng là người khiêm tốn, nếu không hiện tại có lẽ mỗi người đều biết Lâm Thanh Ngọc là một thiên tài trung y rồi.Lâm Thanh Ngọc vừa về nhà, đã nhìn thấy trong đại sảnh tụ tập đầy người, nhìn kỹ Lâm Thanh Ngọc nhận ra người đàn ông trung niên một tay cầm cờ thưởng kia là người đàn ông hôm qua mình đã cứu?
“Thần y, cô cuối cùng đã trở lại.” Trần Cường nhìn thấy Lâm Thanh Ngọc, kích động thiếu chút nữa nước mắt đều chảy ra.
Đi đến trước mặt Lâm Thanh Ngọc, ông trực tiếp quỳ xuống, đều nói nam nhi dưới trướng có hoàng kim, vậy mà hắn không thèm để ý chút nào: “Thần y, cám ơn cô đã cứu tôi, đã cứu một nhà chúng tôi.”
Lâm Thanh Ngọc nhìn hành động của Trần Cường, vội đỡ ông ta đứng dậy: “Tiện tay mà thôi, chú không cần quá khách khí.”
Ngày hôm qua lúc cứu người cô chỉ cảm thấy chứng bệnh này có vẻ kỳ lạ, ở trên một quyển sách cổ cô đã nhìn thấy một loại bệnh rất tương tự, cho nên mới thử cứu trị xem sao. Nếu là thành công, như vậy cô lại nắm giữ được thêm một loại chứng bệnh.
“Cô là ân cứu mạng của tôi, Trần Cường suốt đời khó quên, lúc trước vợ của tôi đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ đều nói cho chúng tôi biết không có cách nào, đều kêu vợ của tôi thay tôi chuẩn bị hậu sự, nếu không phải thần y cô xuất hiện đã cứu tôi, hiện tại có khả năng là tôi đã chết. Nhà chúng tôi, tôi là trụ cột, nếu như tôi chết, vợ cùng con nhỏ của tôi phải làm sao bây giờ? Cô đã cứu cả nhà chúng tôi.”
Giờ phút này, những người khác ở trong đại sảnh của Lâm gia mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cả đám đều nhìn Lâm Thanh Ngọc tán thưởng, trên mặt biểu hiện thần sắc kiêu ngạo. Lâm Thanh Ngọc là bảo bối của toàn bộ Lâm gia, chứng bệnh không trị được cô đều có thể trị, bọn họ tất nhiên cũng tự hào lây.
“Ha ha, Lâm gia chúng ta có nhiều thế hệ học y, chính là vì tạo phúc cho mọi người, đây cũng là việc một thầy thuốc như chúng ta phải làm, cứu chú, tôi cũng cảm nhận được thực vui vẻ, chú hãy đứng lên đi.”
Đối với loại cục diện này, Lâm Thanh Ngọc đã quen, vì cứ cách ba ngày năm hôm là sẽ phát sinh một lần, cũng có người mộ danh tiến đến tìm mình cầu y .
"Lâm thần y, một nhà chúng tôi cũng không có gì tốt đưa cho cô, chiếc nhẫn này là vật gia tổ của tôi truyền xuống, tặng cho cô để tỏ thành ý của chúng tôi, xin cô nhận lấy cho.” Trần Cường từ trong lòng lấy ra một chiếc nhẫn hoa văn phức tạp nhưng lại cực vì xinh đẹp đưa cho Lâm Thanh Ngọc.
“Chú quá khách khí, không cần đâu, tổ tông truyền xuống cho các người thì nên cố gắng bảo tồn đi.” Lâm Thanh Ngọc cười nhẹ nói,Nhưng mà nghe Lâm Thanh Ngọc nói như vậy, Trần Cường lại kích động hẳn lên “Lâm thần y, nếu như cô không thu lấy, tôi hôm nay liền quỳ ở trong này không quay về.” Sau đó Trần Cường làm ra bộ dáng chuẩn bị quỳ xuống.
Trần Cường hắn tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng mà có ân tất báo.
Thấy thế, Lâm Thanh Ngọc cũng là có chút khó xử, liếc mắt nhìn người Lâm gia chung quanh một cái, hơn nữa lúc nhìn thấy ông nội gật đầu xong, cô liền tiếp nhận nhẫn: “Vậy thì cám ơn chú.”
Trần Cường lúc này mới chịu bỏ qua, đem cờ thưởng tặng xong, sau đó mới rời đi.
Đợi sau khi Trần Cường rời đi rồi, Lâm Thanh Ngọc mới đánh giá chiếc nhẫn trên tay, đầu tiên lúc mắt vừa liếc nhìn đến cô liền thích chiếc nhẫn này, thợ làm nó thực khéo và tinh xảo, hoa văn điêu khắc nhìn qua có một loại khí chất cổ điển, tóm lại càng nhìn càng thích.
“Hiện tại loại nhẫn văn vật cổ điển này cũng ít gặp, người ta đeo nhẫn vàng, nhẫn bạc, ta đeo cái nhẫn cổ này cũng không tệ.”
Nhưng mà ngay tại lúc Lâm Thanh Ngọc đeo nhẫn vào một khắc, thoáng cái sấm sét nổi lên, thiên địa biến sắc, mặt trời vốn chói mắt hiện tại đã trốn vào tầng mây, tối, tối đến cực hạn, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại màu đen, ngay cả hô hấp đều trở nên nặng nề.
Lâm Thanh Ngọc kinh hãi, tại sao có thể như vậy? Cùng thời gian chiếc nhẫn nàng đeo tản ra ánh sáng chói mắt, phảng phất giống như đèn sáng trong đêm đen, sáng ngời đẹp mắt.
Xa xa, lốc xoáy gào thét thổi qua, quỷ dị bay về phía Lâm Thanh Ngọc, Lâm Thanh Ngọc vội vàng muốn tránh khỏi, nhưng mà chiếc nhẫn trên tay lại tản ra năng lượng vô cùng đem cô hướng vào trung tâm lốc xoáy.
Lâm Thanh Ngọc vội vàng cởi nhẫn ra, nhưng mà nhẫn lại giống như là một bộ phận trên thân thể của cô, như thế nào cũng không thể cởi ra, thẳng tắp mang theo Lâm Thanh Ngọc quấn vào trong lốc xoáy.
Trời đất quay cuồng, đau, toàn bộ trong đầu Lâm đều tràn ngập chữ này, đây là có chuyện gì, không cần xui xẻo như vậy chứ. Lâm Thanh Ngọc kêu rên, mà mọi người chỉ thấy một trận lốc xoáy thổi qua xông phá bầu trời, sau đó biến mất không thấy.
Đó là một lần cảnh quan tự nhiên kỳ lạ, bị người Trung Quốc ghi chép lại, mà thần y Lâm Thanh Ngọc cứ như vậy biến mất ở trên thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro