
Chương 7 - Song hành nhục dục
Trong phòng họp, Lan bị Mai đè ngửa trên bàn, váy công sở bị xé toạc.
“Chị nhìn cái *** ướt nhẹp này kìa… đi làm mà rên như con điếm.” – Mai cười khẩy, nhét hai ngón tay *** vào, ngoáy loạn.
“Ư… ahhh… Mai… đừng… *** sâu quá… ahhh chết chị mất!” – Lan rên thất thanh, hai chân giật loạn.
Mai cúi xuống, liếm nuốt, tiếng mút chùn chụt vang khắp căn phòng. Cô vừa liếm vừa chửi:
“Con chó cái này nghiện *** của em rồi, rên to hơn đi, rên cho cả công ty nghe!”
Lan khóc rên dâm loạn:
“Ư… ahhh… đúng… chị là con đĩ của em… *** nữa đi… nhấp mạnh nữa đi… ahhh!”
Nước *** phun tràn, ướt sũng cả mặt bàn. Mai cười như điên:
“Giỏi! Con điếm ngoan, *** chị phê thật…”
Cùng lúc đó, ở nhà, Thảo nằm dạng chân trên sofa, mặt đỏ bừng, hai tay bấu chặt đệm. Hạnh đang ngồi giữa hai đùi, lưỡi cắm sâu, ngón tay nhấp liên hồi.
“Ahhh… Hạnh… em chịu không nổi nữa… *** em mạnh lên!” – Thảo rên dâm loạn, đầu gối run cầm cập.
Hạnh ngẩng lên, miệng bóng loáng:
“Con nhỏ này dâm thật… Lan bỏ bê em uổng quá. Nói to lên: em là con điếm của chị!”
“Ư… đúng… em là con điếm của chị… *** em đi… *** nát *** em đi… ahhh!”
Hạnh bật cười, trèo hẳn lên, dí *** xuống miệng Thảo:
“Liếm đi, con đĩ nhỏ. Nuốt hết nước *** của chị cho quen mùi!”
Thảo vùi mặt vào, liếm mút điên cuồng, rên nghẹt:
“Ưmmm… ahhh… *** ngon quá… em nghiện *** chị rồi… ahhh!”
Tiếng rên rỉ, tiếng mút chùn chụt vang khắp phòng khách, hòa cùng mùi rượu và mồ hôi.
Đan xen
Một bên, Lan bị Mai ép rên như con điếm công sở.
Một bên, Thảo bị Hạnh biến thành đồ chơi dâm loạn.
Tiếng rên “Ahhh… *** mạnh nữa… em chết mất… ahhh!” vang lên ở cả hai nơi, như một bản hợp xướng dâm dục.
Không ai trong bốn người biết rằng, chính lúc này, họ đã bước hẳn vào vòng xoáy dục vọng không đường thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro