
Chương 36 - Chuồng chó
Căn phòng không còn là phòng họp. Nó biến thành chuồng chó, nơi bốn thân thể run rẩy bị ép hóa thành trò tiêu khiển.
Mai cởi phăng áo khoác, mồ hôi chảy ròng, roi da vung loạn. Ông Thanh cười ngặt nghẽo, điện thoại giơ cao, quay từng cảnh.
---
Mai (gào tục, quất chát! chát!):
“Bốn con chó đĩ! Lũ bây xếp hàng ra đây, quỳ chổng đít, mặt dí xuống đất cho tao!”
Lan, Thảo, Hương, Linh bị lôi xềnh xệch, trói gập người, ép nằm tư thế chổng mông như súc vật.
Ông Thanh (hút thuốc, khạc nhổ):
“Đúng rồi! Nhìn giống chó động đực vl! Giờ cho chúng nó… phối giống đi. Chó cái mà, không *** thì phí!”
---
Mai cười khùng, túm tóc Lan dúi vào Thảo:
Mai:
“Cắn *** nó đi! Liếm cho nó tru lên, tru như chó cái bị phối! Mau!!!”
Lan (khóc nấc, miệng run):
“Em… em liếm… xin đừng quay…”
Mai (quất roi, hét tục):
“Quay hết! Đ.mẹ, để cả đời thiên hạ thấy mặt thật chó đĩ của bọn bây!”
---
Ông Thanh (chỉ vào Hương và Linh):
“Còn hai con kia, trèo lên nhau! Một con nằm dưới, một con cưỡi trên, lắc hông như chó bị địt, nghe chưa?!”
Mai đạp mạnh, bắt Linh nằm dưới, Hương phải trèo lên. Linh khóc gào, Hương bị ép cưỡi, mông chổng cao, vừa tru vừa run.
Mai (gào tục, vung roi lia lịa):
“Đúng! Cắn đi! Lắc mông mạnh vào! Chó cái phải biết phối giống, không thì chết mẹ!”
Ông Thanh (cười man rợ, hét):
“Tru lên! Tru khi đang cưỡi nhau! Nói to: ‘Tôi là chó đĩ, tôi đang bị địt như chó!’”
Hương – Linh (khóc tru, nghẹn ngào lặp lại):
“Tôi là chó đĩ… tôi đang bị địt như chó… aaa… xin tha…”
---
Lan và Thảo bị ép liếm nhau, tru rống. Hương cưỡi lên Linh, bị roi quất liên tục bắt lắc hông nhục nhã. Cả căn phòng vang vọng tiếng tru tru, tiếng khóc, tiếng roi, tiếng cười điên loạn.
Mai (gào khản giọng, mắt đỏ ngầu):
“Đúng! Đây mới là chuồng chó thật sự! Đ.mẹ, tru to lên! Tru cho cả thiên hạ nghe!”
Ông Thanh (ngửa cổ cười sằng sặc):
“Đêm nay, chúng mày chết cũng thành chó đĩ hết! Không ai cứu được đâu!”
Điện thoại của ông Thanh bật đèn flash, lia sát từng góc. Màn hình rung rung ghi lại hết: mồ hôi, máu, nước mắt, thân thể chổng cao trong tư thế súc vật.
Ông Thanh (cười khùng, hét tục):
“Hay vl! Giờ quay cận cảnh, zoom sát từng *** một. Con nào không há, tao nện chết mẹ! Mai, giữ đầu nó ra!”
Mai túm tóc Lan, tát lia lịa cho đến khi miệng cô há ngoác, rồi dúi sát vào máy quay.
Mai (gào tục, chửi):
“Há to! Liếm *** trước máy! Đ.mẹ, để cả thế giới coi cái lưỡi *** của mày đang bú liếm như chó đói!”
---
Ông Thanh (cười sằng sặc, lia máy sang Thảo và Hương):
“Con này cưỡi chưa đủ! Ngồi hẳn lên mặt nó! Đè mặt nó xuống, lấy *** bóp chặt cho nghẹt thở luôn! Tao muốn coi cảnh chết ngạt trong *** chó đĩ!”
*Hương bị ép ngồi đè lên mặt Linh, hai tay bị trói không cựa được. Linh giãy giụa, ngạt thở, tiếng ú ớ vang trong **. Mai vung roi, quất như mưa:
Mai:
“Ngồi chặt vô! Lắc *** xuống, làm cho nó sặc chết đi! Đ.mẹ, chó đĩ phải chết trong *** mới đúng số phận!”
---
Lan và Thảo bị ép “đổi vai”: một đứa nằm dưới, chổng mông; một đứa phải chui xuống cắn, liếm, mút như súc vật. Ông Thanh lia sát camera, bắt đọc lời nhục.
Ông Thanh (ra lệnh tục tĩu):
“Nói to vào máy quay: ‘Tôi là chó đĩ, *** tôi chỉ đáng để quay phim bẩn!’ Nhanh! Đồng thanh hết!”
Lan – Thảo – Hương – Linh (khóc tru, gào lên giữa tiếng roi):
“Tôi là chó đĩ… *** tôi chỉ đáng để quay phim bẩn… xin tha…”
Mai (cười man rợ, lột thắt lưng, gào tục):
“Chưa đủ! Cho chúng nó bắt chước chó cái bị nhốt trong chuồng! Nằm xếp chồng lên nhau, tru như bầy động đực!”
Bốn người bị ép thành đống, chổng mông, miệng dính sát nhau, tru rống trong tiếng roi quất liên hồi.
Ông Thanh (gào to, giơ máy quay lia hết lượt):
“Tuyệt vl! Cái clip này tung ra thì chúng mày hết đường sống! Từ giờ, cả đời tụi bây chỉ là chó đĩ trong phim bẩn của tao thôi!!!”
Tiếng bàn ghế sập nát, thủy tinh vỡ lách cách. Căn phòng nồng nặc mùi máu và mồ hôi.
Mai gào khản giọng, tay lăm lăm dây nịt:
“Mấy con chó! Ngẩng đầu lên! Nghe cho rõ! Từ giờ, chúng mày không còn là người, chỉ là *** rác rưởi *** dưới chân tao!”
Bốp! – dây nịt quất vào vai Thảo, để lại một vệt đỏ rực.
Ông Thanh tiến lại, mắt tóe lửa, hét tục như búa:
“Mẹ tụi bây! Quỳ xuống! Nói to lên: ‘Tôi là chó đẻ, tôi đáng bị đạp chết!’”
Máu rỉ ở môi, Lan vẫn cắn răng. Bốp! – một cú đấm như trời giáng từ gã đàn ông canh cửa. Cô gục, ngực nghẹn, rồi bị kéo xốc cổ áo.
Mai (gào):
“Hét đi! Đ.M tụi bây, hét to lên cho cả trường nghe!”
Cả bốn run rẩy, giọng vỡ vụn:
“... Tôi là chó đẻ... tôi đáng bị đạp chết...”
Máu rỉ ở môi, Lan vẫn cắn răng. Bốp! – một cú đấm như trời giáng từ gã đàn ông canh cửa. Cô gục, ngực nghẹn, rồi bị kéo xốc cổ áo.
Mai (gào):
“Hét đi! Đ.M tụi bây, hét to lên cho cả trường nghe!”
Cả bốn run rẩy, giọng vỡ vụn:
“... Tôi là chó đẻ... tôi đáng bị đạp chết...”
Mai cười khùng, quất thêm roi:
“Chưa đủ! Nói thêm: ‘*** tao chỉ là rác, tao sống để người ta khinh bỉ!’”
Hương bật khóc, hét đứt quãng, lời tục nghẹn trong máu:
“*** tao... chỉ là rác... tao sống để người ta khinh bỉ...”
Ông Thanh lia điện thoại, ghi từng chữ. Giọng ông nhấn nhá, đầy khoái trá:
“Đúng! Hay lắm! Mấy con súc vật! Sau hôm nay, cái clip này tung ra, tụi bây đi đâu cũng chỉ là chó cái tru giữa chợ!”
Lan run rẩy, nước mắt lã chã, gào ngược lại:
“Đ. mẹ... tao thà chết chứ không làm chó cho tụi bây!”
RẦM! – ghế quật xuống lưng, cô ngã sõng soài, tiếng thét chát chúa vang khắp phòng.
Mai dẫm gót giày lên đầu Lan, gào tục:
“Chết à? Mày còn không đủ tư cách chết! Mày chỉ đủ làm chó bị người ta nhổ vào mặt!”
Ông Thanh gằn giọng, lia máy sát, ép từng chữ:
“Đồng thanh lại lần nữa! ‘Chúng tôi là chó đẻ, sống để bị nhục!’ Mau!!!”
Cả bốn, máu hòa nước mắt, hét gào trong tiếng roi quất:
“Chúng tôi là chó đẻ... sống để bị nhục!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro