Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 Hé cửa, tru như chó cái

Mai nhìn hai thân thể nằm bẹp dưới nền, thở hổn hển. Một ý nghĩ lóe lên, méo mó và tàn độc. Cô nhếch mép, tiến ra cửa lớp, cạch mở hé ra một khe nhỏ, vừa đủ để tiếng động vọng ra ngoài hành lang vắng.

“Giờ thì hay rồi. Tụi bây rên to đi, cho cả dãy biết trong này có hai con chó cái đang tru vì nứng.”

Lan tròn mắt, hoảng loạn:
“Mai… không… ai nghe được thì chết mất…”

“Câm mồm, đồ lồn nhão. Chết cái gì? Mày sinh ra là để rên, để tru, để ai đi ngang cũng khinh. Nói lại coi, mày là cái gì?”

Lan cắn môi đến bật máu, rồi bật ra:
“Em… em là con đĩ của Mai… con chó cái… chỉ biết tru vì trứng rung.”

“Giỏi!” Mai cười gằn, nhấn nút. Trứng trong bụng gầm rú, Lan co quắp, hét rên đến khản giọng.

Thảo nằm kế bên cũng cong lưng, rên rít, cố kìm nhưng càng nén thì càng bật to.

Mai giơ remote, chỉ thẳng vào mặt:
“Rên to đi, con đĩ rách. Để tao coi mày dám tru cỡ nào khi có người đi ngang. Nếu không, tao mở cửa toang luôn.”

Thảo bật khóc, nhưng vẫn tru:
“Đụ mẹ… em… em là con đĩ của Mai… chó cái nứng lồn… xin rung nữa…”

Tiếng vang vọng ra ngoài hành lang. Ở xa xa, tiếng giày lộc cộc của bảo vệ ca đêm đi tuần vọng lại. Lan hoảng hốt:
“Có… có người…”

Mai lại cười, mắt long lên:
“Càng hay! Tru to hơn, để coi lão có dám mở cửa nhìn không. Nếu bị bắt gặp thì cả trường biết hai tụi bây là đồ đĩ dơ dáy. Nhưng biết sao không? Tao lại thích vậy.”

Cô nhấn tốc độ tối đa. Hai thân thể quằn quại, mông ngóc lên, tru gào như bị xé họng:
“Á… đụ mẹ… chết mất… chó cái… nứng… xin tha…”

Tiếng vọng dội ra hành lang, lẫn với tiếng giày ngày càng gần. Mai khoanh tay, mặt đắc thắng, thì thầm:
“Đúng rồi, tru đi, tru như chó động dục. Dù có ai đi ngang nghe được, tụi bây cũng chỉ là hai con đĩ mất dạy của tao thôi.”

Cửa vẫn hé, hành lang im ắng. Giày lộc cộc rồi xa dần, không ai dám mở vào. Chỉ còn lại trong lớp là tiếng rung rần rật, tiếng tru tru nhục nhã, và tiếng cười dâm tà của Mai.

Mai khóa cửa lại sau khi lão bảo vệ đi xa. Cô quay lại, cầm thước gỗ dài trên bàn, vỗ chát chát vào lòng bàn tay.

“Rên nghe ngon đấy… nhưng tao muốn tụi bây tru lớn hơn nữa. Chó cái mà tru nhỏ thì chó dởm. Nằm sấp xuống!”

Lan còn chưa kịp phản ứng thì chát! — thước quất thẳng vào mông. Váy xộc xệch, tiếng thịt đập vang lên. Lan rú lên, nước mắt trào, nhưng trong tiếng khóc lại dính chặt một tiếng rên khoái trá.

“Đm, mày thích lắm phải không, đồ lồn nát? Rên nữa đi!” Chát! — thêm cú tát thước, mông đỏ rực.

Thảo run lẩy bẩy, chưa kịp bò thì bị Mai giật tóc ngẩng đầu lên.
“Nhìn con bạn mày đi. Nó bị tao quất mà tru như chó. Mày cũng sẽ vậy thôi.”

Mai đạp thẳng vào lưng Thảo, ép cô úp mặt xuống sàn. Một tay nhấn remote, trứng rung tối đa, một tay tát liên tục vào đít: chát! chát! chát!

Thảo rống lên:
“Áaaaa… đụ mẹ… em chịu không nổi… chó cái… chó cái của Mai… xin đánh nữa…”

Lan cũng tru, giọng đứt quãng:
“Địt… em là… con đĩ… đồ chó bị Mai quất…”

Mai cười khùng khục, thả thước, lôi trong hộc bàn ra cuộn dây thừng thể dục.
“Giờ tao trói tụi bây lại. Chó cái mà không bị xích thì chạy lung tung.”

Cô túm tay Lan, xoắn dây trói giật ra sau lưng, kéo mạnh khiến Lan rên thất thanh. Thảo cũng bị trói quặp, mặt dập sàn.

Trứng rung gầm rú trong bụng, dây thừng siết rát cổ tay, mông đỏ loang lổ dấu roi. Cả hai bò giãy như thú bị bắt, rên tru không còn thành tiếng người.

Mai đứng trên, hả hê:
“Đúng rồi… tru đi… tru cho cả trường nghe. Tụi bây chỉ là hai con nô cái bị trói, bị nhét trứng, bị đánh cho rên như lũ chó cái mất dạy.”

Cô giáng thêm cú thước thật mạnh, tiếng rên bật ra thành tru dài, vọng ra cả hành lang tối tăm.

Lan và Thảo bị trói quặp, mông đỏ bầm, thân thể run rẩy. Trứng rung vẫn gầm rít trong bụng, làm từng tiếng rên nấc lên như tru chó.

Mai kéo dây thừng, lôi cả hai lại gần cửa lớp, hé rộng thêm một khe, ánh đèn hành lang tràn vào.

“Bò ra đây, hai con đĩ khát nứng. Tao muốn tiếng tru của tụi bây vang ra ngoài, để ai đi ngang cũng nghe thấy. Nhanh, đồ súc vật!”

Cả hai run lẩy bẩy bò bằng đầu gối, tay bị trói sau lưng, mông hất cao, váy xộc xệch. Tiếng đầu gối đập xuống nền gạch nghe cộp cộp, hòa cùng tiếng rên tru rền rĩ.

Mai giật tóc Lan, dúi mặt cô xuống sát sàn:
“Nói to đi. Mày là cái gì của tao?”

Lan khóc nấc, gào lên:
“Em… em là chó cái của Mai… đồ đĩ rách chỉ biết tru!”

Chát! — cây thước quất thêm vào mông Thảo. Mai gằn giọng:
“Còn mày? Nói mau!”

Thảo tru như điên:
“Đụ mẹ… em cũng là chó cái của Mai… chó cái mất dạy… xin rung mạnh hơn…”

Tiếng vọng dội ra hành lang vắng. Ở xa xa, hình như có tiếng giày lại gần.

Mai cười, mắt đỏ ngầu:
“Nghe chưa? Có người đi tới. Tru to lên, con đĩ! Nếu không, tao mở cửa toang cho họ thấy hai con chó cái đang bò dưới chân tao.”

Lan và Thảo rống lên, tiếng tru vỡ họng, vừa nhục vừa phê đến mức toàn thân run bần bật. Trứng trong bụng như muốn nổ tung, tiếng rung hòa với tiếng tru vang vọng ra ngoài.

Mai chống hông, thước trên tay, giọng dâm tà:
“Tốt lắm. Tụi bây sống cũng chỉ để tru như chó cái bị tao đánh, bị tao nhét trứng, bị tao lôi ra cửa như súc vật thôi. Đó mới là số phận của tụi bây.”

Cô giáng thêm vài cú roi chí mạng, khiến cả hai tru gào rách cổ, âm thanh vang rền qua khe cửa, rơi vào bóng đêm của hành lang tĩnh lặng.

Mai nắm chặt dây thừng, kéo giật cả Lan lẫn Thảo quỳ sụp xuống nền gạch. Cô cười khẩy, giọng khinh khỉnh:
“Đ.mẹ hai con đĩ rẻ tiền. Bữa nay tao không cần mấy lời van vỉ ngọt ngào nữa. Tao muốn tụi bây tru như chó cái bị xích, tru to tới mức cả hành lang nghe thấy.”

Lan run rẩy, mặt nóng như lửa, nhưng miệng vẫn rên khàn:
“Em… em là chó cái của Mai… con đĩ này chỉ biết banh l. cho chị…”

Chát! — roi quất thẳng vào mông, hằn vệt đỏ. Mai gằn giọng:
“Bốp cái gì mà nửa vời thế hả con lồn thối? Mở mồm tru to lên! Cho thiên hạ biết mày chỉ đáng làm đồ chơi rung rinh trong lồn thôi.”

Thảo bị kéo sát tới cửa, hai đầu gối cạ sàn kêu rát rạt. Mai thò tay mở cửa hé một khoảng, ánh đèn hành lang chiếu thẳng vô, tiếng vọng nghe rõ mồn một. Cô ném remote xuống sàn, nhấn một phát — brrrrrr — trứng rung điên loạn trong bụng cả hai.

Lan bật tiếng tru xé cổ:
“Đm… em nứng quá… em chỉ là con chó cái nhét trứng của Mai…”

Thảo khóc cười méo mó, vẫn gào:
“Em là đĩ rách! Đ.m… chỉ cần Mai bấm là em rên như con chó động dục!”

Tiếng tru dội ra ngoài, vang khắp hành lang. Có bước chân đi ngang, dừng lại một thoáng. Mai cười khùng khục, giọng như roi quất:
“Nghe chưa? Có người ngoài kìa. Tru to lên, đĩ nứng! Nếu không, tao mở cửa toang cho họ thấy tụi mày đang bò như chó dưới chân tao.”

Lan gào to, từng chữ nhục nhã mà hưng phấn:
“Em là con chó cái mất dạy, chỉ biết há lồn tru rống cho chị Mai hành hạ!”

Thảo cắn răng, tru đứt hơi:
“Em là đồ đĩ hôi hám, xin chị quất em nữa, bắt em liếm sạch sàn như con chó bẩn thỉu!”

Mai bật cười man rợ, tát liên tục vào mông họ, tiếng bốp bốp vang lên cùng tiếng tru chó dại. Cô nắm tóc Lan dúi mặt xuống sàn, ép liếm từng vệt bụi bẩn:
“Liếm đi, con đĩ chó cái. Cái lưỡi mày sinh ra để liếm lồn bạn mày, liếm sàn, liếm bất cứ thứ gì tao bảo. Hiểu chưa?”

Lan liếm, nước miếng hòa nước mắt chảy ròng, vừa liếm vừa tru:
“Đm… em là đồ đĩ nhục nhã… nhưng em phê… phê chết đi…”

Cửa vẫn hé, tiếng tru vang ra, mùi mồ hôi, mùi nhục nhã ngập tràn. Mai đứng chống hông, cầm roi như kẻ chăn súc vật, mắt sáng rực, gằn từng chữ tục:
“Giỏi. Hai con chó đĩ này sống cũng chỉ để tao nhét, tao quất, tao cho tru vang hành lang như lũ súc sinh. Còn tự trọng? Còn danh dự? Đút hết vô lồn cho tao!”

Cả hai tru loạn, tiếng rên lẫn tiếng chửi, như dâng hiến toàn bộ cho khoái cảm nhục mạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro