
Chương 31 - Khoái lạc và tủi nhục
Sau màn tru tình ồn ào trong nhà vệ sinh, Mai kéo hai người ra một góc vắng sau dãy phòng thí nghiệm. Không khí hanh khô, tiếng ve ngoài sân còn rền rĩ, nhưng nơi này chỉ có ba người.
Lan thở hổn hển, mặt đỏ bừng, mắt long lanh khác thường. Cô ôm chặt lấy chân Mai, giọng rên như nghiện:
> “Chủ nhân… xin nữa đi… làm nhục em nữa… em muốn tru to hơn… muốn ai cũng nghe thấy em là con đĩ bẩn thỉu của Mai…”
Mai bật cười khoái trá, vuốt mái tóc ướt mồ hôi của Lan:
> “Giỏi… đúng là con chó cái dâm đãng. Càng bị chửi, càng phê. Tao thích cái mặt nhơ nhớp này.”
Roi chát! xuống mông Lan, cô rên to, ôm ghì bắp chân Mai như nài xin.
Thảo thì đứng nép bên, môi mím chặt, mắt ngấn lệ. Trong ngực, nhục nhã dâng lên như lửa. Cô cảm thấy bản thân như bị dẫm nát, mỗi tiếng rên tục tĩu của Lan lại như lưỡi dao xoáy thêm vào lòng.
> “Tại sao mình phải làm mấy chuyện này? Tại sao phải quỳ tru như con chó? Mình không giống nó… mình không thể nghiện cái nhục nhã này…”
Mai liếc sang, thấy Thảo im lặng, liền nhếch mép:
> “Còn mày thì sao, con đĩ lì lợm? Nhìn cái mặt mày kìa, vừa ghê tởm vừa thèm. Tao bảo thật nhé, càng chống, mày càng sa đọa. Nói đi: ‘Em là con chó cái thảm hại của Mai!’”
Thảo cắn môi, run rẩy. Không nói thì clip tung ra, cả trường biết. Nhưng nói ra… cô cảm giác cả danh dự mình sẽ vỡ vụn.
Lan chen ngang, như sợ bạn bị đòn thay:
“Để em nói thay nó, chủ nhân… xin hãy làm nhục cả hai chúng em…”
Mai bật cười lớn, roi vung loạn xạ:
> “Hay! Một đứa nghiện nhục, một đứa cố giữ sĩ diện. Tao sẽ biến cả hai thành trò tiêu khiển. Một con tru lên vì khoái, một con tru lên vì nhục. Tao quay hết, cho thiên hạ thấy hai mặt của đĩ!”
Thảo gục mặt xuống nền gạch lạnh, nước mắt ứa ra. Mỗi tiếng roi, mỗi tiếng rên tục tĩu của Lan càng khiến cô cảm thấy bị nghiền nát giữa hai cực đối nghịch: bị ép tru như đĩ, và tự căm ghét bản thân.
Trong khi đó, Lan lại càng lả đi, thân thể run lên không kiểm soát, miệng rên tục những lời tục tĩu mà trước đây cô không dám nghĩ đến.
Mai nhìn cảnh đối lập ấy, cười ngạo nghễ, trong mắt lóe lên ý định:
Mai ngồi phịch xuống bàn giáo viên, chân bắt chéo, cười nhếch mép. Hai con bé còn đang run rẩy quỳ dưới nền, mặt mày ướt nhèm.
Cô lôi từ trong cặp ra hai quả trứng rung bóng loáng, ánh đèn hắt lên khiến Lan và Thảo trợn tròn mắt.
> “Đồ chơi mới đó, hai con đĩ. Mỗi đứa một cái. Đút vào đi. Tao muốn tụi mày rung rẫy cả ngày, lúc nào cũng nhầy nhụa như chó cái chờ phối.”
Lan run cầm cập, nhưng mắt lóe sáng vì ham, bàn tay đã thò xuống váy, nhét quả trứng trơn tuột vào trong. Một tiếng “ư ư…” bật ra, ướt át lẫn khoái lạc.
Thảo thì đỏ mặt, toàn thân siết lại:
> “Đừng… đừng bắt em… chỗ đó… nhục lắm…”
Mai giật tóc cô, gằn giọng tục tĩu:
“Nhục cái lồn! Đút vào mau. Không thì tao quay clip cho cả trường coi con Thảo đĩ nứng thế nào.”
Bị dồn đến đường cùng, Thảo run run kéo quần lót lệch sang, nhét quả trứng vào. Âm đạo siết lại, nuốt trọn món đồ dơ dáng. Nước ứa ra ngay lập tức, làm cô rên khe khẽ.
Mai bật công tắc. Hai quả trứng rung brrrrrr vang lên cùng lúc. Lan lập tức ngã nhào, háng giật liên hồi. Thảo cố cắn môi, nhưng rồi tiếng rên nhục nhã cũng xì ra khỏi cổ họng.
> Lan: “Đm… rung mạnh quá… em chịu không nổi… lồn em tê rần…”
Thảo: “Aahh… nhục quá… nó đâm vô sâu quá… em như con đĩ thật rồi…”
Mai khoái trá, tay cầm điều khiển, xoay nấc max.
“Đúng, rên đi. Cứ tru như chó. Mỗi lần rung là mỗi lần tụi mày nhớ rằng tao mới là chủ.”
Tiếng rên rỉ vang vọng, vọng ra tận hành lang. Bên ngoài có mấy học sinh đi ngang, ngó nghiêng:
“Ê… nghe không? Như tiếng con gái… rên thảm quá…”
Nhưng không ai dám mở cửa.
Bên trong, Mai cười man dại, bắt cả hai phải bò quanh lớp như chó, mỗi bước trứng rung lại làm nước chảy tong tong.
> “Nghe chưa? Đó là tiếng nước lồn tụi mày nhỏ giọt trên sàn lớp học. Nhơ nhuốc vl.”
Lan vừa bò vừa rên, mặt tái mà phê, còn Thảo khóc nấc nhưng háng vẫn co giật, trứng rung làm cô nghẹt thở.
Mai ngồi rung đùi, điều khiển bấm liên tục, giọng chửi tục như roi quất:
“Đồ đĩ rẻ tiền! Cứ rên to lên, tao muốn ngoài hành lang nghe rõ hai con chó cái tru trong lớp tối thế nào.”
Mai chống hông, mắt lóe lửa, nhấn mạnh thêm nấc rung. Hai thân thể run bần bật, mồ hôi nhễu xuống nền gạch.
“Bò đi,” cô quát, “bò quanh bàn như chó cái, vừa bò vừa rên. Để coi ai tru to hơn.”
Lan bò trước, váy xộc xệch, mông ngoe nguẩy không kiểm soát được. Thảo theo sau, mặt vặn vẹo vừa nhục vừa khoái.
Mai cười khùng khục:
“Nhìn hai con đĩ khát nứng này kìa. Đúng là không cần roi, chỉ cần cái trứng bé tí mà đã hóa thành chó cái ngoan ngoãn. Nói đi, tụi bây là gì của tao?”
Lan bật khóc rên, giọng đứt quãng:
“Em… em là con đĩ của Mai… của chị… của chủ…”
Thảo cố chống cự nhưng trứng rung gầm lên, buộc cô bật rên:
“Địt… em… em cũng… đồ đĩ của Mai…”
“Đúng rồi đó, đồ hèn. Ráng mà tru to hơn. Cả trường mà nghe thấy thì càng nhục, nhưng càng phê. Đồ súc vật.”
Mai điều khiển tốc độ như hành hạ. Mỗi lần nấc rung mạnh, cả hai lại ngã sấp, rên tru như bị dồn đến đường cùng. Tiếng rên, tiếng thở, tiếng trứng gừ gừ trong bụng — hòa thành một thứ bản nhạc bẩn thỉu trong lớp học tối.
Mai đứng đó, thỏa mãn nhìn cảnh tượng. “Đẹp lắm. Không camera, không ai biết. Chỉ có tao, và hai con nô cái tru tréo dưới chân tao.”
Cô nhấn nút tắt. Hai thân thể nằm vật ra, thở hổn hển, mắt đỏ hoe. Mai cúi xuống thì thầm, giọng bẩn thỉu đến tận xương:
“Nhớ lấy, tụi bây sống cũng chỉ để rung trong tay tao thôi. Và không ai ngoài này được biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro