
Chương 29 - Khuất phục giữa ánh sáng
Giờ nghỉ trưa. Cả dãy hành lang lác đác vài học sinh, nhưng phòng học này vắng, chỉ có ba người. Cửa khóa hờ, rèm kéo nửa. Ánh nắng xuyên qua khe sáng, soi lên bàn ghế.
Mai đứng tựa bảng, áo sơ mi trắng bó sát, tay cầm điện thoại, giọng rít qua kẽ răng:
> “Ngồi xuống. Hai con chó cái. Hôm nay tao muốn cả trường ngửi thấy mùi nhục của tụi mày.”
Thảo và Lan ngập ngừng, nhưng dưới cái nhìn sắc lẹm kia, họ quỳ xuống. Tiếng đầu gối chạm nền gạch cộp một cái lạnh lẽo.
Mai ném một chiếc khăn trải bàn cũ xuống đất, giọng mỉa:
> “Trải ra. Đây sẽ là ổ của lũ điếm. Trên này, chúng mày sẽ làm trò tao ra lệnh. Nếu rên nhỏ, tao tung clip. Nếu rên to, tao thưởng roi. Chọn đi.”
Lan run lên, mặt đỏ bừng. Thảo cắn răng, ánh mắt pha chút tức tối nhưng rồi vẫn cúi đầu:
> “Dạ… chủ nhân.”
Mai bật cười khanh khách. Cô tiến tới, túm tóc Lan, kéo ngẩng mặt lên:
> “Mày nghĩ còn giữ được danh dự à? Không. Ngay trong lớp học này, ngay trên bàn ghế thầy cô, mày sẽ giãy dụa như con đ* dâm đãng. Mày nghe rõ chưa?”
Chát! — cái tát nảy lửa. Lan nấc lên một tiếng, mắt ứa lệ nhưng vẫn gật.
Mai hất cằm sang phía Thảo:
> “Cởi áo nó ra. Nhanh. Tao muốn thấy nó run bần bật.”
Thảo run tay, từ từ tháo từng nút áo Lan. Chiếc áo sơ mi bung ra, lộ làn da trắng căng. Mai liếc nhìn, mắt long lanh:
> “Tốt. Bây giờ, liếm. Ngực nó phải đỏ ửng lên thì tao mới cho phép dừng.”
Lan ngã ngửa lên bàn, miệng rên khẽ. Thảo cúi xuống, mút mạnh, tiếng rên và tiếng môi bật ra tục tĩu. Mai đứng khoanh tay, miệng nhả từng chữ nhơ bẩn:
> “Đúng rồi… bú như chó bú má. To lên! Cho tao nghe, cho cả hành lang nghe.”
Chát! roi quất vào mông Thảo, khiến cô giật nảy người. Thảo rên to hơn, cố làm theo. Lan ôm lấy mép bàn, cắn môi, tiếng nấc nghẹn ngào.
Mai chống hông, cười khẩy:
> “Tao muốn phô dâm. Hai đứa dạng chân, liếm nhau ngay đây. Nếu có người đi ngang nghe thấy, càng tốt. Đó mới là hình phạt.”
Lan và Thảo nhìn nhau, mồ hôi nhỏ giọt. Rồi, run rẩy, họ làm theo. Váy bị kéo cao, quần lót tuột xuống, tiếng da chạm da vang trong phòng vắng. Tiếng rên hoang dại, tục tĩu vỡ òa, len ra khe cửa.
Mai cầm điện thoại quay lại, từng lời ra lệnh như lưỡi dao:
> “Rên nữa đi, lũ điếm. Gọi tên tao bằng giọng dơ bẩn nhất. Tao muốn chúng mày nhớ, cái lớp học này không còn là nơi tri thức, mà là nơi chó cái tru tình.”
Lan gào khản cổ: “Maiii… chủ nhân… đừng dừng… ahhh…”
Thảo cũng rên theo, nhục nhã nhưng không ngừng: “Xin chủ nhân… cho bọn em phô ra… làm đ* cho người ta xem…”
Mai cười điên dại, mắt sáng như lửa. Với cô, chiến thắng không chỉ là cảnh phô dâm này, mà là khoảnh khắc hai người kia tự xưng nhục mạ chính mình.
Mai đứng chễm chệ trước bàn giáo viên, tay cầm roi, mắt sáng rực như kẻ săn mồi.
> “Lại đây, hai con đĩ rẻ tiền. Quỳ xuống, dang chân ra, mặt cúi như chó chờ ăn c**. Nhanh!”
Thảo và Lan nhìn nhau, tim đập như trống, rồi lặng lẽ quỳ xuống. Tiếng đầu gối chạm nền gạch cộp lạnh toát.
Mai bước lại, giơ mũi giày hất cằm Lan:
> “Há mồm ra. Tao muốn nhìn thấy cái bản mặt thèm *** của mày. Nhanh!”
Lan run rẩy há miệng, hơi thở gấp gáp. Mai cười khẩy, quay sang Thảo:
> “Cởi áo nó. Xé nhanh vào, đừng có chậm như con điếm non. Tao muốn thấy vú nó rung bần bật.”
Rắc! mấy cái nút áo bung ra. Áo Lan tuột xuống, ngực trần lộ ra. Mai cười hả hê:
> “Đẹp đấy. Giờ bú đi. Ngậm cái ti nó như bú bình, bú đến khi đỏ lòm lên thì thôi. Nghe chưa, con chó?”
Thảo cúi xuống, mút mạnh, tiếng chụt chụt vang vọng. Lan bật rên, cố kìm, nhưng roi Mai chát! xuống lưng:
> “Rên to vào, con đĩ! Tao không muốn nghe mấy tiếng rên mèo hen. Tru lên như chó động dục cho tao nghe!”
Lan bật khóc rên lớn: “Ahhhh… chủ nhân… làm nhục em nữa đi…!”
Mai cười điên, vung roi liên tiếp: chát! chát! Lằn đỏ hiện khắp mông, đùi.
> “Đúng rồi… lũ đ* bẩn thỉu! Giờ thì dang chân ra, liếm c** nhau ngay trên bàn này. Nếu ai đi ngang nghe thấy, càng tốt. Tao muốn tiếng *** ướt át của tụi mày vang khắp hành lang.”
Hai người run rẩy làm theo. Váy bị kéo cao, quần lót vứt xuống sàn. Họ nằm kẹp nhau trên bàn, miệng ú ớ, tay cấu chặt da thịt. Tiếng chùn chụt của môi lưỡi và nơi ẩm ướt vang lên rõ mồn một.
Mai dí sát điện thoại quay lại, giọng nhơ bẩn như đổ axit:
> “Rên to hơn đi, lũ đĩ! Hét lên cho cả trường biết hai con chó cái này không còn mặt mũi nữa! Mau nói to: ‘Chúng em là đồ điếm dâm đãng của Mai!’”
Lan nấc gào, nước mắt nước dãi văng ra:
> “Chúng em… là đĩ dâm đãng của Maiii!”
Thảo cũng rên rỉ theo, giọng đứt đoạn:
> “Xin chủ nhân… cho chúng em phô cái lồn bẩn này… làm chó cho người ta coi… ahhhh…”
Mai ngửa mặt cười điên loạn. Tiếng rên tục tĩu tràn ra khỏi khe cửa, len ra hành lang. Bất cứ ai đi ngang đều có thể nghe thấy. Chính cái nguy cơ đó làm Mai khoái, làm hai con mồi run bắn nhưng càng lúc càng rên to hơn.
> “Đúng rồi! Liếm nữa, móc nữa, tru như chó cái động dục! Từ giờ, trường học này là ổ đ** của tụi mày!”
Căn phòng học vốn là nơi tri thức, giờ biến thành hang ổ của sự tru trụy, nơi Mai nắm quyền, còn Lan và Thảo quằn quại trong nhục dục và sự sỉ nhục phơi bày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro