
Chương 28 - Huấn luyện và bẫy tình dục
Căn phòng thuê của Mai tối om, chỉ còn ánh đèn đỏ rực rỡ hắt lên làn da và những đường cong của cả ba người. Không gian ngột ngạt, vừa gợi dục vừa đầy quyền lực. Mai đứng giữa, cười nham hiểm:
> "Hôm nay chúng ta sẽ huấn luyện thật nghiêm túc. Chị Thảo, chị Lan: các chị biết luật chơi. Ai không nghe, sẽ bị phạt... và hôm nay, tôi muốn mọi chuyện song song."
Thảo gật nhẹ, ánh mắt lóe lên quyết tâm. Trong lòng cô là mưu đồ âm thầm: ghi âm, ghi hình, và tìm cách lật mặt Mai. Lan nhìn Thảo, vừa run vừa tin tưởng: "Chị sẽ kéo em ra..."
Mai kéo Lan đến giữa phòng, ra lệnh từng bước một. "Quỳ xuống. Rên to. Tôi muốn nghe âm thanh của các người hạ mình hoàn toàn trước tôi."
Lan tuân theo, rên khẽ, từng tiếng nhịp nhàng theo nhịp tay Mai nhấn vào vai, kéo tóc, thúc cơ thể. Thảo đứng cạnh, mắt nhắm nghiền, giả vờ vụng về, vừa tuân lệnh vừa di chuyển máy ghi âm mini.
> "Thật ngoan. Nhưng chị Thảo, chị cũng phải chứng minh. Hãy làm theo, nếu muốn giữ mặt mũi của một người vợ ngoan."
Thảo cúi xuống, môi tiếp xúc nhẹ, tay khéo léo lướt trên cơ thể Lan, nhấn nhịp theo mệnh lệnh của Mai. Từng tiếng rên, từng cú đẩy, từng câu nói tục tĩu đều được ghi âm.
Mai hài lòng, bắt đầu huấn luyện "song song": một người làm chủ, một người phục tùng, luân phiên. Lời lẽ ngày càng tục tĩu, đầy dục vọng: "Rên to hơn. Hãy để tôi nghe cả cơ thể các người thừa nhận tôi là chủ."
Cả ba người hoà vào trò chơi, vừa bạo dâm vừa đầy nhục nhã. Thảo, mặc vẻ đồng thuận, âm thầm điều khiển mọi chi tiết: đặt micro ở các góc tối, bật camera mini, để từng hành vi, từng câu tục tĩu trở thành bằng chứng chống Mai.
Khi Lan rên lên, đỏ mặt, Thảo nắm tay cô khẽ thì thầm: "Tin chị. Đây chỉ là bước đầu. Chị sẽ cứu em." Lan gật, dù tim đập loạn, vừa chịu nhục vừa tin vào Thảo.
Mai mải mê huấn luyện, không hay mình đã bị bẫy. Cô tăng tốc trò chơi: bắt Thảo và Lan gọi tên mình bằng những danh xưng hạ thấp, thực hiện "bài tập đôi": một người phục vụ, một người hưởng thụ, luân phiên. Tiếng rên tục tĩu, tiếng thì thầm, tiếng cười bạo dâm vang lên khắp phòng.
Thảo lợi dụng lúc Mai mải mê, chỉnh camera, di chuyển micro, ghi trọn tất cả. Trong lòng cô lạnh lùng: ngọn lửa trả thù đã sẵn sàng bùng cháy, chỉ cần thời điểm thích hợp.
Cuối cùng, khi Mai ra lệnh dừng, cả ba thở hổn hển, mệt nhọc nhưng đầy khoái cảm giả vờ. Thảo cầm USB ghi âm/ghi hình, nhìn Lan, thì thầm:
> "Tối mai, em sẽ bình thường trở lại. Nhưng chị sẽ biến Mai thành kẻ thất bại, và em sẽ được tự do."
Lan nhìn Thảo, nước mắt chảy, nhưng trong mắt là niềm tin: họ sẽ cùng nhau lật ngược tình thế.
Căn phòng chìm trong ánh đỏ, mùi cơ thể, mùi nước hoa, mùi dục vọng giả tạo hòa lẫn với âm thanh ghi âm, tạo nên một tam giác vừa bạo vừa nguy hiểm, nơi Mai vẫn tưởng mình nắm quyền, nhưng thực tế... mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của Thảo.
Phòng trọ ngập ánh đèn đỏ, mùi da cháy, mồ hôi và nước hoa hắc. Mai ngồi chễm chệ trên ghế, khoác corset đen, chân bắt chéo, roi da quất chát xuống sàn.
> "Lại đây, hai con chó cái. Quỳ bằng bốn chân. Mồm há ra. Tao muốn nghe tiếng rên nhục nhã nhất."
Thảo và Lan quỳ rạp xuống sàn lạnh. Vòng cổ da tách khóa chặt, dây xích kéo giật khiến cả hai suýt ngã. Mai cười khẩy, nhấn gót giày lên gáy Lan:
> "Ngẩng mặt lên, con đ* rẻ tiền. Liếm gót giày cho tao. Mau!"
Lan run lẩy bẩy, đôi môi run chạm vào mũi giày bóng loáng. Tiếng chụt vang ra. Mai giật tóc Lan, tát một cái nảy lửa:
> "Rên to lên, đừng có ngậm như con đ* câm. Tao muốn cả cái nhà trọ này biết hai đứa chỉ là chó động dục của tao."
Chát! roi da quất ngang lưng Thảo. Vệt đỏ bầm hằn, Thảo nghiến răng, rên lên:
> "Aaa... chủ nhân... xin hãy làm nhục em nhiều hơn nữa..."
Mai bật cười khanh khách, bước vòng quanh:
> "Ngoan! Biết thân biết phận. Bây giờ, hai con đổi mặt cho nhau, bú liếm cho đến khi nghe tao ra lệnh dừng. Đứa nào dám ngừng, tao quất cho nát đít."
Tiếng da chạm sàn, tiếng rên tục tĩu vang rần rần. Lan đỏ bừng, thở hổn hển, trong khi Thảo cố gắng diễn tròn vai nhưng ánh mắt vẫn sáng lạnh, ghi nhớ từng hành động.
Mai chửi thẳng mặt, vừa quất vừa ra lệnh:
> "Nhanh lên, lũ đ* hạ cấp! Mồm há to ra! Rên lớn vào! Muốn làm chó cái thì phải biết tru như chó động dục chứ!"
Chát! roi liên tiếp. Lan gào khản cổ, Thảo nghiến răng rên thô bạo, tiếng gọi "chủ nhân" vang loạn cả phòng.
Mai lại bắt hai người đè nhau, hạ nhục lẫn nhau dưới nhịp roi. Tiếng leng keng của dây xích, tiếng thở dồn dập, tiếng rên tục tĩu làm căn phòng đặc quánh dục vọng dơ bẩn.
> "Nói to lên! Chúng mày là gì?"
"Là chó cái bẩn thỉu của chủ nhân!" - cả hai gào, giọng khản đặc.
Mai phì cười, quăng roi, kéo cả hai sát chân mình:
> "Từ giờ, dù ở lớp hay ngoài đường, chỉ cần tao ra lệnh, chúng mày phải diễn trò dơ dáy y như thế này. Hiểu chưa, lũ chó cái?"
"Dạ... hiểu... chủ nhân!"
Thảo ôm lấy Lan, mồ hôi nhỏ giọt, cơ thể run rẩy. Nhưng sâu trong mắt, tia lạnh lẽo loé sáng: "Cứ để cô ta tin mình thuần hoá được. Đêm nay tao nhục, nhưng mai tao sẽ biến mày thành trò cười."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro