
Chương 26 - Ngọn lửa ngấm ngầm
Cánh cửa nhà trọ khép chặt sau lưng Lan và Mai. Thảo vẫn đứng ngoài ngõ, mưa quất vào mặt, nhưng cô không còn cảm nhận được lạnh. Trái tim đã đông cứng từ lúc tận mắt thấy cảnh tượng kia.
Lan – người vợ từng hết lòng tha thứ cho cô, giờ lại run rẩy dưới tay một kẻ khác.
Mai – kẻ thao túng với nụ cười nham hiểm, dám coi tình yêu của Lan như trò đùa.
Nỗi đau siết nghẹt lồng ngực, nhưng Thảo không xông vào. Cô quay đi, bước chân loạng choạng giữa màn mưa.
---
Trên đường về, ký ức cũ trỗi dậy như những vết thương chưa lành.
Hình ảnh bản thân từng lén lút ngoại tình… đôi mắt tổn thương của Lan ngày ấy… lời hứa tha thứ nghẹn ngào.
Giờ đây, Lan cũng mang ánh mắt ấy, nhưng hướng về một kẻ khác.
“Đây có phải là quả báo không? Nhưng không, lần này khác. Đây không phải tình cảm… mà là sự giam cầm.”
Nước mắt lẫn mưa chảy dài, nhưng trong ánh mắt Thảo đã bùng lên ngọn lửa.
---
Đêm đó, Thảo mở laptop. Những tệp tin ghi chú về Mai được cập nhật thêm, dày đặc thông tin.
Cô lần theo các bài đăng cũ của học trò.
Tìm địa chỉ Mai từng sống.
Lục tung mạng xã hội để nối từng mảnh ghép.
Mỗi phát hiện mới càng khiến cô rùng mình: Mai dường như không phải lần đầu trói buộc một người. Trong quá khứ, đã có kẻ từng biến mất sau khi dính đến cô ta.
Thảo khẽ lẩm bẩm:
“Cô ta không chỉ là mối đe doạ của Lan… mà còn của bất kỳ ai xung quanh.”
---
Khi Lan trở về nhà muộn, quần áo lộn xộn, mùi nước hoa lạ vương trên tóc, Thảo vẫn ngồi chờ. Cô không hỏi, không trách, chỉ mỉm cười dịu dàng.
“Em có mệt không? Vào ngủ sớm đi.”
Lan thoáng sững lại, ánh mắt chao đảo, nhưng không dám nói gì.
Đêm khuya, khi Lan đã ngủ say, Thảo ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt người vợ mà trái tim vừa yêu vừa đau. Bàn tay cô nắm chặt thành nắm đấm.
“Lan, lần này em sẽ không đơn độc. Nếu em không thể tự thoát… chị sẽ lật tung mặt nạ của cô ta. Dù có phải xuống địa ngục, chị cũng kéo Mai đi cùng.”
Ánh đèn khuya hắt lên gương mặt Thảo, nửa dịu dàng, nửa u tối. Một kế hoạch trả thù đã bắt đầu thành hình.
Thảo không ngủ. Cả đêm cô ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh rọi vào gương mặt đầy quầng thâm. Những trang mạng xã hội cũ, những bài viết từ năm trước, những mẩu tin rời rạc… tất cả được cô đào bới kiên nhẫn.
Mai như một cái bóng, xuất hiện lẻ tẻ rồi biến mất. Nhưng càng tìm, Thảo càng nhận ra: bóng tối nào cũng có vết nứt.
---
Một diễn đàn cũ, bỏ hoang từ lâu. Trong mục bình luận, có một cái tên nặc danh để lại dòng chữ:
“Đừng tin vào lời ngon ngọt của con bé Mai. Nó từng làm chị tôi bỏ nhà đi biệt tăm.”
Bên dưới, có vài phản hồi: “Con nhỏ đó quen một cô giáo lớn hơn, làm ầm ĩ đến mức nhà trường phải can thiệp. Nhưng hồ sơ vụ việc bị ém.”
Thảo thoáng sững người.
Một cô giáo lớn hơn… từng dính vào Mai, từng tan nát, thậm chí biến mất.
Cô lục tìm sâu hơn, và rồi, một bức ảnh cũ hiện lên: Mai lúc còn là sinh viên, khoác vai một phụ nữ lớn tuổi, nụ cười bí hiểm vẫn y như bây giờ.
Khi phóng to, Thảo nhận ra trong ánh mắt người phụ nữ ấy có cùng sự hoảng loạn như Lan.
“Thì ra… Mai đã từng làm vậy, không chỉ một lần.”
---
Thảo ngồi dựa ghế, hít một hơi dài. Trái tim nhói đau, vì hình ảnh ấy như phản chiếu chính mình ngày xưa – lúc lao vào một cuộc ngoại tình sai trái, làm Lan khóc cạn nước mắt.
Khác biệt duy nhất: khi ấy, Thảo còn có cơ hội quay lại, còn được Lan tha thứ. Còn những người đi qua tay Mai… hầu hết đều biến mất không dấu vết.
“Có lẽ đây là quả báo. Nhưng lần này, chị không thể để Lan gánh một mình.”
Ngày hôm sau, Thảo in bức ảnh cũ, nhét vào túi. Cô đứng ngoài cổng trường, nhìn thấy Mai đang trò chuyện thân mật với Lan. Nụ cười của Mai sắc như dao, còn Lan thì lúng túng né tránh.
Trong mắt Thảo, ngọn lửa hận và quyết tâm bùng cháy. Cô biết mình đã nắm được vết nứt đầu tiên – quá khứ đen tối của Mai. Chỉ cần moi thêm, chắc chắn sẽ có cách bóc trần con người thật ấy.
Và lần này, Thảo thề: cô sẽ không run sợ, cũng không phạm sai lầm như năm xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro