Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 - Tiếng rên bị bắt gặp

Tiếng rù rù của đồ chơi, tiếng va chạm ướt át, và những tiếng rên nức nở của Lan vang vọng khắp bốn bức tường. Mỗi nhịp rung khiến chị cong người, bàn tay quơ loạn, miệng không thể kìm được:

“Ưhh… ahhh… aaahhhh~~!!!”

Mai bật cười man dại, ghì chặt cổ tay Lan, thì thầm:
“Rên to hơn nữa. Đúng rồi, chó cái thì phải sủa cho cả trường nghe.”

Đúng lúc ấy—cạch! Cánh cửa lớp bật mở.

Một bóng dáng xuất hiện. Là một cậu học sinh nam, mặt ngơ ngác:
“Ơ… cô… cô Lan…?!”

Lan chết lặng. Toàn thân chị cứng đờ, mắt mở to kinh hoàng. *** vẫn ôm chặt lấy đồ chơi rung, rỉ dịch ra ướt đẫm bàn.

Mai thì bình tĩnh đến rợn người. Cô vẫn giữ nguyên tư thế, quay sang nở nụ cười lạnh lùng với cậu học trò đang há hốc miệng.

“Em… cần gì vậy?” – Mai hỏi, giọng điềm nhiên như không.

“Em… em… để quên… tập…” – cậu run rẩy, mắt không dám rời cảnh tượng nhục dục bày ra trước mặt.

Lan bật khóc, vùng vẫy:
“Đừng nhìn… đừng… trời ơi…!!!”

Mai ép chặt hơn, tăng tốc độ rung, khiến Lan rú lên một tiếng thất thanh ngay trước mặt học trò.

“Ưaaaaaahhhhhh~~!!!”

Cậu nam sinh mặt đỏ bừng, hốt hoảng lùi ra, đóng sầm cửa, nhưng tiếng rên dâm đãng ấy đã in hằn vào óc.

Lan ngã vật xuống bàn, tay che mặt, nức nở:
“Xong rồi… hết rồi… tôi chết mất…”

Mai cúi xuống, ghé sát tai, cười độc ác:
“Không đâu. Đây mới chỉ bắt đầu thôi. Từ giờ, chị không chỉ là đồ chơi của tôi, mà còn là trò giải trí cho bất kỳ ai tôi muốn cho xem.”

Lan run bắn, trái tim vỡ vụn. Nhưng *** của chị vẫn co thắt run rẩy, tiết dịch nóng hổi, phản bội lại chính nỗi nhục của mình.

Lan ngồi gục trên bàn, váy xộc xệch, mặt đầm đìa nước mắt. Trong lòng chị chỉ còn một nỗi sợ: cảnh tượng vừa rồi đã bị học sinh bắt gặp. Danh dự, nghề nghiệp, cả cuộc đời… coi như chấm hết.

Mai thong thả cất món đồ chơi vào hộp, lau khô tay, rồi ngồi xuống cạnh Lan. Nụ cười của cô sắc lạnh như lưỡi dao.

“Chị thấy chưa? Chỉ một khoảnh khắc thôi, mọi thứ của chị đã có thể sụp đổ.”

Lan run rẩy ngẩng lên, đôi mắt cầu khẩn:
“Xin cô… đừng… đừng nói với ai… tôi… tôi lạy cô…”

Mai khẽ nghiêng đầu, đặt ngón tay lên môi Lan:
“Suỵt. Tôi chưa nói mà. Nhưng… chị nghĩ mình còn lựa chọn sao?”

Lan thở gấp, cổ họng nghẹn lại.

Mai thì thầm, giọng như rót độc dược:
“Từ giờ, chị là nô lệ của tôi. Tôi bảo gì, chị phải làm. Nếu chị dám trái lời… chỉ cần một từ thôi, cậu học sinh kia sẽ lan tin khắp trường. Cả đời chị tan nát.”

Lan ôm đầu, toàn thân run như lá, vừa nhục vừa sợ. Nhưng sâu trong bụng, một dòng nóng hổi lại cuộn trào, phản bội lý trí.

Mai nắm cằm Lan, ép ngẩng mặt lên, nụ cười quái ác:
“Chị không cần phải giả vờ khổ sở. Tôi biết *** chị đang rỉ xuống ghế. Thân thể chị đã chọn tôi từ lâu rồi.”

Lan bật khóc nức nở, nhưng không thể phản bác.

“Giỏi. Vậy bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ tập làm một con nô lệ ngoan ngoãn. Ở lớp, ở nhà, hay bất cứ đâu, chỉ cần tôi muốn, chị phải mở rộng đùi ra chờ lệnh.”

Lan siết chặt bàn tay, tuyệt vọng nhìn khoảng không. Xiềng xích vô hình đã khóa chặt đời chị, từng mắt xích là sự nhục nhã không cách nào phá vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro