
Chương 20 - Bí mật bị phơi bày
Chiều muộn. Lan vội vã rời trường, ôm tập giáo án che ngang ngực, cố gắng giữ vẻ bình thản. Nhưng bước chân chị gấp gáp khác thường, bởi bên trong… *** lại ướt đẫm sau cả buổi bị thôi thúc.
Vừa bước ngang dãy hành lang vắng, bất chợt giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
“Chị Lan… bộ hôm nay có chuyện gì vui lắm sao? Đi nhanh thế.”
Lan giật bắn, quay lại. Là Mai – đôi mắt sáng ranh mãnh, môi khẽ cong thành nụ cười hiểm độc.
“Không… không có gì cả…” – Lan lắp bắp, né tránh ánh nhìn.
Mai khoanh tay, từ tốn tiến lại gần.
“Ừm… không gì sao mồ hôi chị vã đầy mặt, má đỏ như lửa vậy? Hay là… chị vừa làm trò bẩn thỉu gì trong nhà vệ sinh nữa?”
Lan chết sững, mặt tái đi.
“Cô… cô nói gì vậy…”
Mai nhướng mày, ghé sát thì thầm:
“Hôm nay giờ ra chơi, tôi thấy chị chạy vào đó, ở lì gần mười phút. Khi ra, váy nhăn hết, chân còn run… Chị tưởng tôi không biết chị đã làm gì sao?”
Lan đỏ bừng, tim đập loạn. Nước mắt dâng lên vì xấu hổ, chị vội quay mặt đi. Nhưng Mai nhanh như chớp, chộp lấy cằm chị, ép nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh.
“Chị Lan à…” – Mai mỉm cười, giọng ngọt ngào mà chua chát – “Đêm đó chị hét rên như con chó động dục, tôi nghe mà phê lắm. Giờ thì chị còn giả vờ thánh thiện sao? Hừm… càng chối càng lộ thôi.”
Lan run rẩy, khẽ lắc đầu:
“Đừng… đừng nói nữa… làm ơn…”
Mai ghé môi sát tai, thổi một hơi nóng:
“Từ nay, chị phải nghe tôi. Nếu không, tôi sẽ kể cho cả trường biết cái cảnh chị thủ dâm trong buồng vệ sinh. Còn muốn giữ thể diện… thì ngoan ngoãn làm con chó của tôi.”
Lan nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã. Trái tim chị quặn thắt, vừa căm hận vừa tê dại. Nhưng sâu bên trong, *** lại run lên nhói buốt.
Chị biết… từ giây phút này, bản thân đã hoàn toàn rơi vào tay Mai.
Tiếng trống cuối cùng vang lên. Sân trường dần vắng lặng, học sinh lũ lượt ra về. Trong lớp, Lan vẫn ngồi cố nắn lại chồng vở trên bàn, đôi tay run run, mắt thấp thỏm nhìn ra cửa.
Bất chợt, cánh cửa khép lại cạch một tiếng. Mai bước vào, đóng chốt, nụ cười nửa miệng thoáng trên môi.
“Chị Lan, còn ngồi đây làm gì? Hay đang chờ ai?”
Lan giật thót, ôm chặt giáo án, đứng bật dậy:
“Tôi… tôi sắp về rồi…”
Mai thong thả tiến lại, bàn tay gõ nhịp trên mép bàn, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh:
“Ngồi xuống.”
Lan cứng đờ, mắt nhìn quanh như tìm lối thoát. Nhưng ánh nhìn của Mai như dao, ép chị nặng trĩu xuống ghế.
Mai vòng ra phía sau, cúi sát, môi gần chạm tai:
“Nhớ thỏa thuận chưa? Chị mà không ngoan… chuyện thủ dâm trong nhà vệ sinh, cả trường sẽ biết.”
Lan siết chặt vạt áo, nước mắt lưng tròng. Nhưng chân chị lại run, *** nóng rát âm ỉ.
Mai bật cười khẽ, kéo mạnh giáo án khỏi tay chị, quẳng xuống đất. Rồi cô đẩy Lan nằm ngửa trên bàn học, váy xốc cao.
“Nhìn chị kìa, đỏ mặt run như lá. Chắc đang ướt nhẹp rồi, đúng không?”
Lan cắn môi bật máu, cố xoay người nhưng bị Mai giữ chặt hai cổ tay. Đầu ngón tay Mai lướt dọc khe ướt át, lập tức dính nhớp.
“Ha… đúng như tôi nghĩ. Đồ dâm ẩn. Giữa lớp học cũng rỉ nước.”
Lan thét khẽ, mặt đỏ bừng, nhưng tiếng thở dồn dập đã tố cáo tất cả.
Mai không cho chị kịp phản kháng, lập tức trèo lên bàn, ngồi đè ngang bụng Lan, cười ranh mãnh:
“Giờ thì… rên đi. Cho tôi nghe tiếng con chó cái trong lớp học vắng này.”
Lan giãy giụa yếu ớt, rồi bất giác bật tiếng rên nghẹn ngào, vang vọng giữa bốn bức tường trống rỗng.
Lan nằm xoãi trên bàn học, váy xốc cao, hơi thở gấp gáp. Ngón tay Mai vừa khẽ lướt qua khe ướt át, đã khiến chị rên bật thành tiếng. Toàn thân run rẩy, *** co thắt, chỉ chực bùng nổ.
Thế nhưng, ngay lúc cao trào sắp đến, Mai bất ngờ rút tay ra. Cô nhếch mép cười, liếm đầu ngón tay dính ướt, rồi thong thả ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Ơ kìa… chị tưởng dễ được sướng à? Đồ chó cái thì phải rên theo lệnh chủ. Tôi chưa cho, chị không được phép phun.”
Lan chết lặng. Toàn thân chị như căng dây đàn, *** nhói buốt, nhầy nhớp, khao khát một cú chạm cuối cùng. Nhưng Mai lại thản nhiên… lật sách học trò, giả bộ đọc.
“Xin… xin cô… đừng… dừng lại… tôi… tôi chịu không nổi nữa…” – Lan khóc nấc, hai đùi cọ sát vào nhau như con nghiện.
Mai bật cười khẽ:
“Nghe chưa? Chị tự thú rồi đó. Chị nghiện thật rồi.”
Đúng lúc ấy, cạch – cửa lớp bật mở.
Một nữ sinh ló đầu vào, thở hổn hển:
“Cô ơi… em… em để quên vở… cho em lấy nhanh…”
Lan tái mặt, vội kéo váy xuống, ngồi bật dậy, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. *** vẫn rỉ rả, ướt đẫm ghế gỗ.
Mai thì bình thản đến rợn người. Cô dựa ghế, mỉm cười:
“Ừ, em lấy đi.”
Nữ sinh chạy ào vào, hồn nhiên tìm quyển vở trong ngăn bàn. Lan ôm chặt tập sách che ngang đùi, toàn thân run lẩy bẩy. Chỉ một ánh nhìn lệch thôi, bí mật dơ bẩn kia sẽ lộ hết.
May mắn, học sinh vội vàng chào, rồi chạy biến ra ngoài. Cửa lớp đóng sập. Không khí im lặng lại phủ xuống.
Mai nghiêng người ghé sát, thì thầm vào tai Lan:
“Thấy chưa? Chỉ một tí nữa thôi là chị thành trò cười cho cả trường. Muốn giữ bí mật… thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Lan gục xuống bàn, nước mắt rơi lã chã. Nhưng sâu trong bụng, cơn thèm khát vẫn cuộn trào, khiến chị càng thêm nhục nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro