Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 - Sáng hôm sau

Ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa nhỏ hẹp, rọi vào căn phòng bảo vệ hôi hám.

Lan khẽ rên một tiếng, mí mắt nặng trĩu mở ra. Cơ thể chị rã rời, tê dại như vừa bị xe cán qua. Cả người dính nhớp, *** và *** đau nhói, chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến chị nhăn mặt.

Mùi tinh dịch, mùi mồ hôi, mùi nhục dục nồng nặc bám riết lấy da thịt. Chị đưa tay sờ má, còn nguyên từng vệt khô cứng bết lại.

“Trời… mình…” – Lan lắp bắp, nhưng cổ họng khô khốc, âm thanh chỉ còn như tiếng rít.

Chị ngồi dậy, cả tấm thân trần truồng run rẩy. Cảnh tượng hỗn loạn đêm qua hiện về: tiếng hét, *** đâm rách *** mình, khuôn mặt Mai nhe răng cười dâm đãng, gã bảo vệ gầm gừ như thú đói.

Lan ôm mặt bật khóc nức nở. Nhưng lạ thay, xen lẫn trong dòng nước mắt là một cảm giác rạo rực mơ hồ từ sâu trong bụng dưới. Cơn đau rát lại khơi lên thứ khoái cảm âm ỉ khiến chị rùng mình.

Cánh cửa kẽo kẹt mở. Gã bảo vệ bước vào, áo bảo hộ xộc xệch, thuốc lá lủng lẳng trên môi. Thấy Lan co ro trên sàn, hắn cười khẩy:
“Dậy rồi à, con đĩ? Tối qua ngon lắm đấy. Cả đời tao không quên được cái *** của mày đâu.”

Lan mặt đỏ bừng, vừa sợ vừa xấu hổ, vội kéo tấm áo khoác vứt dưới đất che người.
“Đừng… đừng nói nữa… làm ơn để tôi đi…”

Hắn lại gần, bóp cằm chị, ép ngước lên:
“Đi? Mày nghĩ còn dễ vậy hả? Đêm qua mới là khởi đầu thôi. Cái đồ nghiện *** như mày, rồi sẽ tự mò đến đây xin tao cho *** nữa.”

Lan run rẩy, mắt ngấn lệ. Lời hắn như dao cứa vào lòng, nhưng đồng thời… tim chị đập thình thịch, *** nhói lên một nhịp kỳ lạ.

Đằng sau, Mai cũng bước vào, mái tóc rối bời, vẫn mặc váy ngắn nhàu nhĩ từ tối qua. Cô mỉm cười hiểm độc:
“Chào buổi sáng, chị Lan. Thấy sao rồi? Vẫn còn đau, hay là đã thèm thêm?”

Lan lắc đầu lia lịa:
“Không… không… tôi không phải loại người như vậy…”

Mai bật cười, ghé sát tai thì thầm:
“Nhưng chị đã rên như chó suốt cả đêm. Ai tin chị nữa đây?”

Lan nấc nghẹn, nước mắt trào ra. Giữa nỗi nhục nhã ê chề, chị thấy mình không còn đường thoát. Bên trong, một phần bản thân đang khao khát được dày vò thêm, dù lý trí ra sức chối bỏ.

Chị khụy xuống, ôm ngực thở dốc. Trong lòng chỉ còn lại một mớ hỗn loạn: xấu hổ, sợ hãi, và một cơn nghiện khoái lạc đang bén rễ.

Mai nhìn chị bằng ánh mắt nửa thương hại nửa chế nhạo, rồi liếc gã bảo vệ:
“Cứ để chị ấy nghỉ đi. Nhưng nhớ nhé, từ nay chị Lan đã thuộc về chúng ta rồi.”

Gã bảo vệ nhếch mép, rít điếu thuốc, gật đầu.

Lan ôm đầu khóc nghẹn. Ngoài kia, tiếng trống trường vang lên báo hiệu một ngày mới, nhưng với chị, đêm tối vừa qua dường như vẫn còn kéo dài bất tận…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro