Chương 225: Tiếp tục mặt dày
Tiếp tục mặt dày
......
Phong Niên mua món cá nướng yêu thích của Túc Hải, chậm rãi đi đến "Một Kéo Hải Phái", từ xa xa đã nhìn thấy có ai đó thò đầu vào trong tiệm, cô bước nhanh đến gần, khẽ gọi: "Cô Mao?"
Mao Tín Hà sửng sốt, xấu hổ thì thầm: "Cô lo cho tiệm của Tiểu Hải, tiệm cô đóng rồi tới đây xem xem."
Túc Hải vẫn đang làm việc trong tiệm, vị khách cuối cùng đến vào lúc 9 rưỡi, hỏi dò xem còn làm tóc nữa không. Phó giám đốc làm động tác tay mời khách vào: "Có làm!" Tuy hôm nay cũng mệt, nhưng vẻ nhiệt tình trên khuôn mặt cô đã lây sang khách hàng, khách nói chị vừa hỏi hai tiệm cắt tóc, vừa nghe nói muốn cắt và uốn, người ta vội bảo ngày mai hẵng đến.
"Ngại quá, ảnh hưởng đến giờ tan làm buổi tối của em." Vị khách nói.
Túc Hải gội đầu cho khách xong, phát hiện mẹ và bạn gái đang đứng ngoài cửa, cô hét lên: "Ở ngoài không lạnh à? Vào đây nhanh đi."
Giám đốc vừa nhìn thấy Mao Tín Hà đã nói đùa: "Mẹ, mẹ lo lắng cho việc làm ăn của con sao?" Sau đó bất giác xấu hổ khi nhìn sang Phong Niên: "Ôi dào, Hoại Phong Niên, chị lại mang đồ ăn cho em, em béo lên rồi. "
Phong Niên nhìn hộp đóng gói trong tay, làm bộ quay người đi: "Vậy chị mang về ăn cùng Du Nhậm nhé?"
Chị quay lại! Cô gái lớn hốt hoảng dậm chân: "Em đói."
Người khách ngồi trên ghế cắt tóc nhẹ nhàng nói: "A, hay là, em ăn trước đã đi? Chị ngại quá, tối nay ở nhà có chuyện làm chậm trễ, sáng sớm mai có cuộc họp ở tỉnh lỵ, nhưng mái tóc này bị người trong nhà ghét bỏ, như ổ gà trên đầu."
Không vội không vội. Cô gái lớn chỉ vào ghế sofa, bảo mẹ và Phong Niên ngồi xuống: "Em cắt cho chị trước."
Mao Tín Hà nhìn con gái tập trung làm việc, cảm thấy tay nghề của con gái không hề thụt lùi, ngược lại còn thoải mái và ung dung hơn rất nhiều, mượt mà xử lý từ trên xuống dưới, cô thầm gật đầu - đứa trẻ này sau này không chết đói được đâu.
Mao Tín Hả nhìn sang phó giáo sư, đôi môi mỏng của Phong Niên cũng đang mỉm cười nhìn Túc Hải, đôi mắt sau tròng kính chăm chú nghiêm túc, đôi lông mày hình chữ bát ngược cũng thả lỏng.
Qua gương, nhận ra vị khách và Mao Tín Hà đều đang nhìn mình, Phong Niên cầm chiếc cốc lên: "Nhìn Tiểu Hải cắt tóc hay ghê." Phó giáo sư thầm đọc Tái Hạ Khúc của Lý Bạch: "Liềm trăng biên tái hình cung, kiếm hoa lấp lánh, ẩn trong sương Hồ". Giờ này phút này thật hợp cảnh tuyết nhẹ làm nền bên ngoài.
"Cô ơi, cô thấy Tiểu Hải thế này có giống kiếm khách không?" Phong Niên cười với Túc Hải trong gương, quay sang nhìn Mao Tín Hà hỏi, trong mắt của người mẹ giám đốc tràn đầy tự hào: "Tiểu Hải nhà cô chắc hẳn đã có một cây kéo từ trong số mệnh, không phải cô làm mẹ nên khoe đâu."
Cô cũng hỏi Phong Niên tại sao gần đây không thấy Du Nhậm đến tiệm của cô, và hỏi Phong Niên khi nào sẽ trở thành giáo sư, chắc hẳn gia đình đang giục tìm bạn trai đúng không, trường đại học đã cấp nhà ở cho chưa?... Phong Niên kiên nhẫn, nói Du Nhậm bận xong chắc chắn sẽ đến tiệm của cô cắt tóc trước năm mới, Tiểu Hải là kiếm khách, còn cô chính là tôn sư khai phái.
Làm giáo sư lại là một chuyện rất xa vời, phải đợi 5 năm sau khi bỏ chữ "giáo sư tuyển nội bộ", còn phải có những điều kiện như hướng dẫn các sinh viên thạc sĩ làm đồ án, v.v., "Về chuyện giảng dạy, cháu vẫn là một người học việc." Phong Niên khiêm tốn, Mao Tín Hà truy kích: "Thế còn bạn trai? Nhà ở thì sao?" Không để ý rằng cô con gái đang cắt tóc đang nhíu chặt đôi lông mày: "Mẹ~" Cô gái lớn kéo dài âm tiết với ý nhắc nhở, bảo Mao Tín Hà đừng buôn những chuyện này.
Mao Tín Hà kịp thời dừng lại, khuếch tán nỗi lo từ một mình Phong Niên sang cả tập thể thế hệ bọn họ, nói với giọng điệu trầm thấp và góc nhìn của người từng trải: "Nói ra cũng phải, tại sao chẳng thấy mấy đứa vội vàng nhỉ?"
Tiểu Ấn đã 30 tuổi có hơn, Tiểu Bạch và Du Nhậm hình như cũng đã 28, 29 đúng không?
Phong Niên sửa lại, Bạch Mão Sinh tuổi Thỏ, sau Tết Nguyên Đán sẽ cộng thêm 2 tuổi mụ, là 31 tuổi. Du Nhậm là 29.
"Đều... đều đã ở tuổi này, mà chưa thấy đứa nào hẹn hò bao giờ, cả ngày bận bịu cái gì không biết?" Mao Tín Hà khó hiểu.
Bận tập trung sự nghiệp đó. Mẹ đang mong các chị ấy ai cũng hẹn hò, hẹn hò một người là sinh ra một đứa à? Túc Hải lại nhìn mẹ: "Mẹ đừng lo chuyện nhà người ta nữa." Cô gái lớn khiến mẹ đỏ mặt: "Con bé này..."
Sau một hồi bàn luận về hôn nhân và tình yêu, vị khách im ắng suốt nãy giờ mở lời: "Yêu, kết hôn và sinh con không phải sự lựa chọn bắt buộc đối với mỗi người, chỉ khi họ thực sự muốn mới có thể cam tâm tình nguyện dài lâu. Quả dưa ép chín không những không ngọt, có thể còn bị thối."
"Cũng phải." Mao Tín Hà ngồi thêm một lúc, sau đó ra hiệu cho Phong Niên đi ra ngoài nói chuyện. Phong Niên ra cùng, nghe Mao Tín Hà hỏi: "Tiểu Hoài, cháu có biết chuyện tình cảm của Tiểu Hải không?"
Mặt Phong Niên đột ngột đỏ lên, do dự nói không biết, bị Mao Tín Hà nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nghi ngờ, cô quay mặt đi chỉnh lại kính: "Cô à, chuyện này Tiểu Hải phải nói cho cô biết."
"Con bé không nói, khăng khăng không thừa nhận." Mao Tín Hà nói, con bé lần nào có bạn trai cũng làm ầm ĩ lên cho cả thiên hạ đều biết cơ mà? Lần này tự dưng im ắng đến lạ, cô nghĩ không đơn giản. Cô lo con bé bị một người đàn ông lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm xã hội nào đó lừa dối. Cháu cũng biết con người thời nay đấy, chuyên ra tay với những cô bé tầm tuổi Tiểu Hải, đúng là thối tha, không biết xấu hổ.
Mặt Phong Niên lúc trắng lúc đỏ: "Tiểu Hải từng trải nhiều, dáng người cũng cao ráo khỏe mạnh, người thường không thể làm hại em ấy."
Cũng phải, "Thân hình con bé đúng là làm cô yên tâm, người ta không bị con bé đánh đến nỗi phải vào đồn cảnh sát hoặc ICU là còn may." Mao Tín Hà nói, phiền cháu để ý đến con bé này, kể từ khi Tiểu Liễu đi học đại học, cô không nói được đứa nhỏ này nữa, may mà có cháu về.
"Vâng ạ." Phong Niên chắc chắn và chân thành: "Chúng... chúng cháu đã chơi với nhau nhiều năm mà."
Đợi thêm một tiếng rưỡi, Phong Niên đang gật gù ngủ trên ghế sofa mới nghe thấy Túc Hải gọi mình: "Xong rồi." Cô gái lớn đã tiễn khách đi, không còn dũng mãnh như trước, toàn bộ cơ thể phủ lên người Phong Niên như một tấm chăn bông lớn, co chân, cuộn tròn, ngả vào trong hõm cổ Phong Niên: "Em mệt."
Phong Niên đau lòng: "Từ sau có thể không nhận khách muộn nữa được không?"
"Em muốn tích lũy khách quen. Vị khách ban nãy rất thoải mái về giá cả, cũng rất mãn nguyện về chất lượng, nói lần sau sẽ quay lại. À, chị ấy còn đưa em một tấm danh thiếp, nói em có thể đến chỗ chị ấy chăm sóc răng miệng với giá chỉ 50%." Túc Hải nói chị ấy là nha sĩ.
Cô vừa nói vừa nhéo cằm Phong Niên: "Hoại Phong Niên, mẹ em đã nói gì?"
Phong Niên kể ra sạch sành sanh, cô gái lớn gật đầu lia lịa: "Phải, đừng nói với mẹ em. Em thì không sao, nhưng từ miệng mẹ em nói thì... Em lo mẹ em không giữ mồm giữ miệng, nếu lỡ lời sẽ không tốt cho chị, dù sao Hoại Phong Niên nhà mình cũng là một giáo sư."
"Phó giáo sư tuyển nội bộ." Phong Niên nhìn vầng trán trắng sáng của Túc Hải, hôn vào giữa đôi lông mày của cô.
"Hoại Phong Niên, em mệt, không đi được nữa, chị bế em về nhà đi." Cô gái lớn lại nhiễu sự. Giống như khi họ ở nhà, người cao 1m78 muốn được Phong Niên cao 1m68 bế kiểu công chúa. Biết Phong Niên bế không nổi, chỉ là muốn nhìn thấy Phong Niên lúng túng phùng mang trợn mắt gắng sức.
Quả nhiên Phong Niên bất lực: "Tiểu Hải, chị... chị thực sự không bế được, hay là, chúng ta bắt taxi về nhà nhé?"
Về nhà làm gì nhỉ? Vẻ mặt Túc Hải ngây thơ, nụ cười trong mắt vô cùng tinh nghịch: "Có ai đó bảo, phải kiềm chế vì hôm sau có lớp, bắt buộc phải đi ngủ trước 12 giờ. Chị xem, bây giờ đã là 12 rưỡi, em còn chưa ăn tối."
Phong Niên chăm chú nhìn Túc Hải, cuối cùng gật đầu: "Tiểu Hải, chị nghĩ chị luôn đánh giá thấp em." Cô ghé đến tai Túc Hải thì thầm gì đó, cô gái lớn há miệng sửng sốt: "Sao... sao chị lại như thế? Hoại Phong Niên, chị thật không biết xấu hổ."
"Ban nãy ở bên ngoài, mẹ em cũng nói rồi." Phong Niên kéo Túc Hải đóng cửa, hai người ngực trước dán lưng sau trên chiếc xe điện trong đêm. Túc Hải buồn ngủ, lẩm bẩm nói phía sau Phong Niên: "Hoại Phong Niên, chị đừng quan tâm mẹ em nói gì."
Ừm. Phong Niên rút tay ra vuốt ve mu bàn tay cô gái lớn.
"Hoại Phong Niên, cũng đừng để cho mẹ chị biết." Cô gái lớn không yên tâm về Tống Hội Hương: "Mẹ chị ở với chị, chị không thoải mái, em rất phiền lòng chuyện này."
Không sao. Phong Niên ấm áp nói, quán hoành thánh không thể mở ở chỗ cũ nữa nên mẹ chị đến khu phố cổ tìm mặt bằng. Chị bù cho vài vạn tệ, vậy là bà ấy cũng nguôi ngoai một thời gian.
"Nhưng sau này không thể lúc nào cũng lấy tiền ra giải quyết, chị kiếm tiền không dễ dàng." Cô gái lớn bĩu môi: "Hoại Phong Niên, chị thật dễ tính."
Phong Niên bật cười: "Em không muốn chị dễ tính như vậy à?"
Hai đùi Túc Hải kẹp chặt người Phong Niên: "Em thích chị dễ tính." Hồi nhỏ, cô muốn gì Phong Niên cũng mua, chỉ cần trong túi Phong Niên có đủ tiền, lớn lên mới biết điều đó gọi là "ấm áp", nhưng Tiểu Liễu nói nên cẩn thận trước mối nguy đây có thể là "điều hoà tổng*". Cô gái lớn kéo mái tóc xoăn của Phong Niên hỏi: "Chị từng 'điều hoà' những ai?"
*Điều hoà tổng (tiếng Trung: 中央空调): Là thuật ngữ trên mạng dùng để chỉ một người toát ra sự ấm áp và yêu thương, như điều hòa thổi hơi ấm đến cho nhiều người cùng một lúc.
"Theo kiểu nghiêm túc hả?" Phong Niên nói chỉ nói có chị Tống.
"Còn không nghiêm túc thì sao?" Túc Hải không tha.
Phong Niên im lặng vài giây: "Đã là quá khứ. Nói ra sẽ khiến mọi thứ phức tạp, không giải quyết được vấn đề gì."
Vậy em biết rồi, hình như có chị Du Nhậm đúng không? Câu đầu tiên của Túc Hải khiến Phong Niên líu lưỡi, "Nếu không thì tại sao chị luôn đi cùng chị ấy đến làng thành?" Câu thứ hai cũng đoán ra đáp án: "Chị Ấn Tú?" Nếu không thì tại sao chị luôn khó chịu với Bạch Mão Sinh.
"Không phải chị muốn khó chịu." Phong Niên giải thích.
"Là vì chị không kiềm chế được." Sau khi đoán được đáp án, lòng cô gái lớn nặng trĩu: "Thôi quên đi, em không tức giận với chị, mắt nhìn người của chị rất tốt, toàn thích các chị lớn chị bé, chỉ có em là nhỏ hơn chị." Chỉ khi đó mới cho qua chuyện.
Đầu Túc Hải gà gật sau lưng Phong Niên vì buồn ngủ, cô mở mắt ra: "Chưa tới à?"
Sắp đây. Phong Niên lái xe vào gara của khu dân cư, một tay xách đồ ăn tối, tay kia nắm chặt tay Túc Hải dẫn lên tầng: "Chú ý bậc thang."
"Có phải em đang chửa đâu." Cô gái lớn cười, về đến phòng không vội ăn cá nướng, cả người lại như con bạch tuộc quấn lấy Phong Niên, ngã xuống ghế sofa: "Hoại Phong Niên, Tiểu Liễu nói bạn ấy và chị Du Nhậm luôn phải xa nhau, nhưng vẫn giữ được cảm giác mới mẻ. Ý của cậu ấy là chúng ta ngày nào cũng dính lấy nhau, sẽ mất đi sự tươi mới phải không?
Em không có trình độ văn hoá. Cô gái lớn luôn nghĩ nhiều về điều này.
Cặp kính của Phong Niên bị lệch, sau khi được Túc Hải sửa lại, cô lặng yên nhìn cô gái lớn qua tròng kính: "Trình độ văn hóa không chỉ thể hiện bằng chữ viết hay sách vở." Mà còn ở thái độ làm việc và cách em đối mặt với thế giới này.
"Chị nói rõ hơn đi." Túc Hải nói: "Em thích nghe chị nói." Khi còn là Turgenevva, chị có thể biến công việc bê gạch nở hoa chỉ bằng lời nói. Nếu có điều gì không vui, chỉ cần lải nhải với chị vài ba câu, chị luôn có thể nhanh chóng giúp em giải quyết ổn thoả.
Em trong sáng nhưng không đơn giản, em chuyên tâm quyết chí vào điều mà em thích, một lòng một dạ với người mà em thích. Chị thích em như thế này: "Tiểu Hải, trong sách có quá nhiều Dương Xuân Bạch Tuyết, chị đọc qua rất nhiều, nhưng thật vô nghĩa nếu lúc nào cũng khoe mẽ rằng chị nhiều chữ đến thế nào. Điều đó không nói lên 'trình độ văn hóa', mà là kiêu ngạo ngu dốt." Chúng ta hợp nhau về tính cách, chứ không phải văn hoá hay học vấn.
*Dương Xuân Bạch Tuyết: Là khúc tỳ bà nổi tiếng của nước Sở thời Chiến quốc, về sau được ví với những gì ưu tú, xuất sắc.
"Nếu một ngày nào đó ta không còn hợp nhau về tính cách thì sao? Nếu như chị gặp được người hợp hơn thì sao?" Túc Hải phà hơi thở ẩm ướt lên cổ Phong Niên: "Phải làm sao?"
Nói như vậy, chị như đứng núi này trông núi nọ? Phong Niên hôn lên má cô gái lớn: "Tiểu Hải, Du Nhậm có một quan điểm mà chị rất đồng tình."
Hứa hẹn chỉ mang ý nghĩa tạm thời, trong khi cuộc sống thì quá dài, quá nông mà cũng quá sâu. Lời hứa chỉ là sợi dây đỏ thắt nút trong cuộc đời, em có thể đốt nó, cắt nó, xé nó, hoặc thậm chí vì thời gian quá dài, nó sẽ mục ruỗng và tự khắc rơi xuống. Vì vậy lời hứa không cần quá được đặt nặng, nhưng lại có thể biểu đạt tâm tình của con người trong một khoảng khắc.
"Chị sẽ không đứng núi này trông núi nọ, đối với chị, Tiểu Hải là một cuốn sách đã qua tinh luyện, đáng để chị đọc đi đọc lại và nghiền ngẫm." Phong Niên nói, nếu như gặp được người phù hợp hơn thì sao? "Đến lúc đó chị đã già yếu, chỉ có thể dựa dẫm vào em."
Ánh mắt cô gái lớn chớp chớp: "Chị nói như không nói, có lẽ—"
Nhưng mà, em không muốn suy đoán về rủi ro tình yêu với chị, cũng không muốn nghĩ nhiều về mai sau: "Đến lúc đó thế nào cũng được." Túc Hải nói, có lẽ, nếu như, ngộ nhỡ... nghĩ lại, dăm ba thứ này có hại lắm, ta vẫn cần làm những việc cần phải làm.
Cô cố nén cơn ngáp: "Hoại Phong Niên, chị biết không? Em rất thích chị, thích hơn cả lúc em nằm nhỏ dãi trên đùi chị."
"Chị biết." Phong Niên thấy Túc Hải càng dính người hơn, cô cảm giác mình đang chảy từ một dòng suối hẹp ra cửa biển rộng lớn, mọi co rúm, chật chội, oán hận, bất cam, bế tắc và giằng xé mà cô đã quen từ nhỏ, giờ đây tất cả đều khoan khoái giãn ra và mềm mại hơn. Dịu dàng được cô gái bên cạnh tiếp nhận, được em hít vào và thở ra, được em ấm áp ôm nhẹ.
Khi Phong Niên cười, Túc Hải nhìn cô: "Chị không nói câu gì đó nghe hay à?"
Nếu thật sự phải nói, qua suốt hàng ngàn năm, từ sử thi Homer cho đến Kinh thi ca phú, Phong Niên có thể nói rất nhiều câu hay. Ngay cả khi không trích dẫn lời của người đi trước, Phong Niên vẫn có thể tạo ra nhiều nguyên tác. Bỗng đôi mắt cô rưng rưng: "Chị nói không ra."
Túc Hải thở dài: "Em thấy chị trong lớp luôn mồm luôn miệng, tại sao khi nói với em lại ngốc như vậy?"
Phong Niên cắn đầu lưỡi linh hoạt và lắm điều của cô gái lớn, vu hồi quanh quẩn trong giác quan của Túc Hải như muốn vắt kiệt sức lực trong cuộc đời này. Cô gái lớn rút lui: "Chị đúng là không biết xấu hổ."
"Tiểu Hải, nếu có một ngày, phải 'mặt dày' mới có thể ở bên em, vậy chị sẽ không cần bản mặt này nữa." Phong Niên cười, nhìn thấy trong mắt cô gái lớn như bốc lên màn sương mù, cô đang suy nghĩ không biết câu này là sao.
"Ấy, câu này nghe hay." Túc Hải phục hồi tinh thần: "Hoại Phong Niên, chị tiếp tục mặt dày đi."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro