Chương 219: Điều luật gào thét
Điều luật gào thét
.....
Du Nhậm đang tập trung tinh thần trước máy tính trong phòng trà trên tầng hai, như đã quên mất bây giờ đã là 10 giờ tối. Ấn Tú hâm nóng một cốc sữa cho Du Nhậm, ngồi đối diện nhìn khuôn mặt nghiêm túc đó, "Ấn Tú, lượng bán online tháng này tăng 50%, nhưng tổng doanh số chỉ tăng có 15%, tết Trung thu vừa qua chúng ta bán ngoại tuyến rải rác quá, không hiệu quả."
Đưa máy tính cho Ấn Tú, Du Nhậm nhìn ánh mắt thấu hiểu của đối phương, Ấn Tú không nhìn máy tính: "Chị cũng quan sát thấy, chuyện này ngày mai chúng ta tính sau. Hôm nay là thứ Sáu, ngày mai em nên nghỉ ngơi thật tốt."
"Em quen rồi, mấy năm qua vẫn vậy." Du Nhậm suy nghĩ một lúc: "Được, vậy hôm nay không nói chuyện này nữa." Thấy Ấn Tú vẫn cười tủm tỉm, Du Nhậm hỏi ngày mai chị có kế hoạch gì à?
"Không, chỉ nhắc nhở em thôi, ngày mai là thứ Bảy, em có thể nghỉ hai ngày cuối tuần, dư dả thời gian đến các thành phố gần đây chơi." Ấn Tú quan sát Du Nhậm, chậm rãi nói ra bốn chữ: "Như là... Thượng Hải?"
Du Nhậm quấn sợi tóc rụng trên tay: "Em vẫn nên nghỉ ngơi ở nhà thì hơn, hoặc là đi thăm mẹ em, nói thật, tháng này em chỉ gặp mẹ đúng một lần." Du Hiểu Mẫn dù phản đối Du Nhậm và Viên Liễu thế nào cũng không thể thay đổi sự quan tâm của mình dành cho con gái, vài ngày trước Du Nhậm bị Du Hiểu Mẫn mắng một tràng qua điện thoại: "Du Nhậm, con có coi mẹ là mẹ của con không?"
Đương nhiên có chứ. Du Nhậm và Ấn Tú đi xuống tầng chọn lá trà: "Loại Võ Dương Xuân Vũ và Nga Mi Xuân Vũ này có thể đặt cùng nhau so sánh, khá thú vị." Du Nhậm nói hình như Du Hiểu Mẫn thích trà ô long sao hơn, lần trước khen hết lời trà An Hoá Tùng Châm được Du Nhậm đem đến tặng, nhưng cũng không từ chối trà xanh.
Ngay lúc cô đang cúi xuống cẩn thận chọn lá trà, không để ý Ấn Tú đã đứng thẳng lên. "Hả?" Du Nhậm bị ai đó vỗ nhẹ lên vai, cô quay đầu lại, thấy mẹ Du Hiểu Mẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm trang nhất có thể.
Du Nhậm ngạc nhiên: "Mẹ?" Cái uy của Phó Viện trưởng duy trì chưa được hai giây, có chút trách móc nhìn con gái: "Mẹ ra ngoài ăn tối tiện đường đi ngang qua đây, vào xem xem." Cô nhìn trà trong tay Du Nhậm, thế là cười: "Vẫn biết nghĩ đến mẹ à? Vài lạng trà của con không mua chuộc mẹ được đâu."
Ấn Tú nói đây không phải mua chuộc, cô hiểu trà, Du Nhậm biết chọn, hai mẹ con có chủ đề nói chuyện mới tốt. Không giống mẹ cháu, nói chuyện chưa được vài câu đã cãi nhau.
Cô nhanh chóng giúp Du Nhậm đóng gói, mỉm cười tiễn hai mẹ con ra ngoài: "Cô ơi, hôm nay muộn quá, hôm khác cháu mời cô đến quán uống trà, tối nay phiền Du Nhậm pha cho cô trước nhé."
Ấn Tú miệng ngọt, Du Hiểu Mẫn nghe mà thư thái cõi lòng, quay sang trừng mắt nhìn Du Nhậm: "Con học đi, nhìn bộ dạng lầm lì của con đi."
Con gái đang lái xe, Du Hiểu Mẫn ngồi cạnh cứ chốc chốc lại cằn nhằn: "Bây giờ địa vị của con đã thay đổi, là bên phục vụ chứ không phải người ta cầu xin con làm việc. Hơn nữa trước đây cũng không phải người ta cầu xin con, là cầu xin địa vị của con."
"Vâng, vâng mẹ nói đúng." Cách nói của Du Nhậm không hề chiếu lệ chút nào, khi lái lên đường lớn, cô hỏi: "Mẹ đến nhà con, hay chúng ta về nhà?"
Đó là nhà của mẹ. Du Hiểu Mẫn lườm con gái: "Ồ, vẫn nhớ đó là nhà con à?" Tiểu Hoài ở nhà con, hôm nay chúng ta về nhà, phải để mẹ hầu hạ con một bữa hả bà cố nội? Ngày mai muốn ăn gì?
"Cá quýt hấp." Du Nhậm gọi món: "Con cũng muốn ăn cua ngâm rượu."
Ăn là việc phụ, Du Hiểu Mẫn dò hỏi bí mật quân sự mới là việc chính. Cô ho khan: "Nghỉ tết Trung thu Viên Liễu không về à?"
"Dạ?" Du Nhậm có chút bất ngờ, mẹ không biết em ấy có về hay không ư? Không phải em ấy nhắn lời chúc tết Trung thu cho mẹ à?
Du Hiểu Mẫn sững sờ, nói có nhắn, tặng cả quà, con bảo cô bé đừng tiêu tiền bừa bãi, cô bé làm gì có tiền?
"Tặng gì thế?" Du Nhậm đã biết mà vẫn hỏi, khi đang chờ đèn đỏ, cánh tay cô bị mẹ đánh một cái: "Quả óc chó! Gửi một hộp to đùng toàn là các loại óc chó, nói là làm đen tóc và dưỡng ẩm cho da. Chết tiệt, mẹ sợ lãng phí nên đã suốt 4-5 ngày, vừa hết tiêu chảy xong."
"Mẹ, bản thân mẹ là bác sĩ, mẹ không biết không được ăn quá nhiều thứ đó sao?" Du Nhậm nói mẹ ăn từ từ thôi, tóc không thể đen mượt như thác nước chỉ trong một miếng được." Mẹ có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa mẹ con ta là gì không? Tính cách. Mẹ, mẹ xuất sắc từ ngoại hình, khí chất, IQ cho đến kỹ năng, mỗi tội, tính tình nóng vội.
"Ồ, Thái Thái, con không vội, con bình thản lững thững, người ta chưa thành niên đâu đấy." Lời Du Hiểu Mẫn nói khiến biểu cảm của Du Nhậm khó coi hẳn: "Mẹ, mẹ đừng nói khó nghe như vậy."
Du Hiểu Mẫn không ngờ lại chọc vào chỗ khó chịu của con gái, bèn không nói gì nữa, chỉnh tư thế ngồi quay ra ngoài cửa sổ: "Dù sao mẹ cũng không hiểu nổi con."
Không khí mát lạnh, tốc độ hơi nhanh, Du Nhậm nhanh chóng lái xe xuống dưới tầng nhà Du Hiểu Mẫn. Cô xách gói trà cho mẹ, hai người im lặng đi lên tầng. Nhìn cầu thang đã cũ, Du Nhậm chợt nghĩ đã đến lúc phải sửa lại nhà cho Du Hiểu Mẫn, khi mẹ lớn tuổi thêm, leo cầu thang sẽ là một gánh nặng.
Vào phòng, giọng điệu của Du Hiểu Mẫn đã thoải mái hơn rất nhiều: "Mẹ để dành canh gà đen cho con, đi uống đi."
"Ủa, không phải mẹ ra ngoài ăn sao?" Du Nhậm vạch trần ý định cố tình đến thăm của Du Hiểu Mẫn tối nay, cô cười rộ, ôm mẹ rồi vào bếp chan hai bát canh. Du Hiểu Mẫn thì chỉ vào đống hộp quà chất cao trong phòng khách: "Hôm nay còn có một chuyện nữa, mong con nói với Viên Liễu, đừng gửi thêm nữa, thật đấy."
Du Hiểu Mẫn nói, nhìn chiếc máy mát-xa này, từ cánh tay, sau lưng cho đến lòng bàn chân, cô bé mua cho mẹ bốn loại. Còn có quả óc chó, phải, không nói cái này nữa, nhìn sữa ong chúa này đi, cô bé mua ba hộp, mẹ là bác sĩ sản phụ khoa mà mẹ không hiểu sao? Uống thứ này có tác dụng cái rắm, mẹ còn bị dị ứng. Cả cái này nữa, Du Hiểu Mẫn mở cửa ban công, trước mặt Du Nhậm xuất hiện ba bộ sườn xám với ba màu khác nhau: "Mẹ chỉ đăng lên WeChat than thở rằng không có quần áo phù hợp để tham gia đội nhảy của bệnh viện, thế là cô bé mua cho mẹ ba bộ."
Tiền của cô bé được gió to thổi đến à? Mẹ thấy cô bé này từ nhỏ đến lớn không phải loại người tiêu tiền bừa bãi, bản thân cô bé thì ăn mặc giản dị biết mấy?
Ngay cả Du Nhậm cũng cảm thấy có hơi nhiều, cô chỉ biết có một loại quà là quả óc chó, không hề hay biết Viên Liễu mua nhiều loại quà đến vậy.
"Đồng nghiệp đến nhà mẹ, vừa nhìn thấy đã hỏi: 'Cô Du, cô đang bị mấy thanh niên đa cấp quấy rầy phải không?'" Du Hiểu Mẫn hai tay chống eo: "Mẹ có thể nói gì đây? Tôi bị một cô gái nhỏ quấy rầy, cô bé đó có tình cảm với con gái tôi à."
"Chi phí sinh hoạt một tháng của cô bé là bao nhiêu?" Du Hiểu Mẫn tiếp tục hỏi.
"1.500 tệ. Cô Viên nói cho 2.000, nhưng em ấy chỉ muốn 1.500." Du Nhậm biết có lẽ Viên Liễu đã dùng tiền tiết kiệm để mua những món quà này, cô bé để dành 5 tệ mỗi tuần cho đến tận bây giờ.
Du Hiểu Mẫn mãi không nói nên lời: "Thôi vậy, năm mới cô bé về đây, mẹ sẽ lì xì cho cô bé. Con nói với Tiểu Liễu, tuyệt đối đừng mua nữa."
Du Nhậm cũng cười: "Vâng."
"Mấy đứa..." Ngay khi Du Hiểu Mẫn định hỏi, cô nghe thấy âm thanh báo tin nhắn thoại đến từ điện thoại của Du Nhậm, đôi mắt con gái sáng lên, sau đó quay đi bước vào phòng lén la lén lút nghe. Du Hiểu Mẫn tặc lưỡi, uống hết canh gà chỉ trong một hơi.
Một lúc sau, Du Nhậm bước ra: "Mẹ." Giọng cô ngọt ngào mềm mại.
"Đừng gọi mẹ trìu mến như vậy, đầu mẹ nhức." Du Hiểu Mẫn từ chối sự thân mật giữa hai mẹ con, ghét bỏ nói.
"Tiểu Liễu em ấy..." Du Nhậm bị Du Hiểu Mẫn cắt ngang: "Mẹ vẫn giữ quan điểm, không đồng ý!" Đừng tưởng gửi cho mẹ ít đồ ăn đồ dùng là mẹ sẽ mở rộng cửa nhà hoan nghênh mấy đứa thành đôi thành cặp dùng chung một phòng, mẹ nói cho con biết, đừng hòng. Du Nhậm, đây là vấn đề về đạo đức.
"Vậy, đợi khi em ấy lớn lên thì sao?" Du Nhậm nghiêng đầu cười nhìn mẹ, bất chợt hôn lên má Du Hiểu Mẫn: "Bạn con gọi con đi ăn đêm, ăn xong con sẽ về, mẹ ngủ trước nhé."
Lại bạn gì nữa? Bạn bè cái đít khỉ, đứa nào cũng quái thai. Du Hiểu Mẫn bỗng nhiên tức giận: "Mới về được bao nhiêu phút mà đã đi?"
"Buổi tối con về nhà ngủ, để cửa cho con." Du Nhậm nhanh chóng chạy xuống tầng, lái xe ra khỏi tiểu khu gia đình, vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh Du Hiểu Mẫn bực bội trên ban công. Khi chiếc lái vào bãi đậu xe dưới hầm ga tàu, Du Nhậm nhìn thấy một cô gái cô đơn khoác ba lô phía trước.
Chuyến tàu điện cuối cùng tới Bách Châu đã đến ga được nửa tiếng, Viên Liễu vừa xuống tàu đã hỏi Du Nhậm có nhà không, bấy giờ Du Nhậm mới biết cô gái nhỏ vội vàng trở về, đúng là hôm nay Túc Hải và Phong Niên gọi cô đi ăn khuya, nhưng đó đã biến thành cái cớ của Du Nhậm.
Xe vừa dừng lại, Du Nhậm lập tức chạy thẳng ra ngoài, trong khi Viên Liễu đã đưa tay ra chuẩn bị mở cửa, bỗng được Du Nhậm ôm, sau đó cô mới cười: "Em xin lỗi." Cô xin lỗi vì hành động đường ngột của mình.
Hai tay Du Nhậm xoa mặt cô gái nhỏ: "Để chị xem? Ồ, gầy rồi." Cô giúp cô gái thu dọn cặp xách, Viên Liễu vừa ngồi xuống đã lại liến thoắng về những lời đã nói: "Có bữa tiệc đón tân sinh viên trong ngày tết Trung thu, em là người múa..."
Du Nhậm che miệng Viên Liễu lại: "Những lý do em nói đều hợp lý, chị hiểu." Cho nên Viên Liễu không cần vội vàng giải thích, cô ghé sát tới hôn lên má Viên Liễu, cô gái nhỏ cũng ngoan ngoãn hôn lại. Một lúc sau lại thương lượng thêm: "Vậy... em muốn thảo luận điều khoản giao kèo với chị."
"Nguyên tắc là nguyên tắc." Du Nhậm véo cằm Viên Liễu: "Về nhà?" Du Nhậm chợt phát hiện, ánh mắt thất vọng của Viên Liễu hiện ra không chỉ vì sự ràng buộc của thoả thuận, mà còn là vấn đề "về nhà" nan giải.
"Nếu tối nay về nhà, ngày mai chắc chắn em sẽ bị mẹ chăm sóc nguyên ngày." Viên Liễu nói, vậy nên, em có thể ở tạm nhà chị một đêm được không?
Du Nhậm thoạt nhìn như đang tập trung quan sát đường đi, một lúc sau, cô gọi điện cho Du Hiểu Mẫn: "Mẹ, không cần để cửa cho con nữa đâu, con về nhà con." Quả nhiên Du Hiểu Mẫn ở đầu dây bên kia rất tức giận, khịt mũi rồi cúp máy.
Cô lái xe sang một con đường khác, Viên Liễu phát hiện đây không phải là đường dẫn đến nhà Du Nhậm. Xe chạy vào gara của một khách sạn trong trung tâm thành phố, Du Nhậm bảo Viên Liễu lấy chứng minh nhân dân ra đặt phòng tiêu chuẩn. Trong khi cô gái nhỏ hết sức vui mừng thì Du Nhậm chỉ tỏ ra điềm nhiên như không. Cho đến khi bước vào phòng, Viên Liễu kéo Du Nhậm lại: "Ừm... tại sao không về nhà chị?"
"Vì tối nay Tiểu Hải và Phong Niên ăn tối ở nhà chị, không biết đến mấy giờ." Du Nhậm cười: "Đến nhà mẹ chị cũng không tiện, chúng ta chỉ có thể chọn hoặc là ở trên xe nói chuyện cả đêm, hoặc là tìm một chỗ ngủ ngon một giấc."
Thực ra em nghĩ ngồi trong xe cũng không tệ, thời tiết bây giờ không quá lạnh. Nghe vậy, Du Nhậm thở dài: "Nhưng chị đã già, không thể ngồi lâu như vậy."
"Vâng," cô gái nhỏ nói là tại em chưa suy nghĩ thấu đáo, ngoài ra, "ngủ ngon một giấc" có hàm nghĩa mở rộng hơn không?"
Du Nhậm nheo mắt lại: "Viên Liễu, em thực sự muốn biến vấn đề này thành phạm trù giải trí và nông cạn sao?"
Viên Liễu sợ hãi rụt cổ lại, lắp bắp nói: "Không, không phải, em nói sai rồi."
Cuộc trò chuyện với Tiểu Tề gần mười năm trước xen kẽ sự đứng đắn hoặc không đứng đắn, hàm nghĩa của vô liêm sỉ hay có liêm sỉ tuỳ tiện phát huy hoặc xoay chuyển, nhưng khi đến Viên Liễu, Du Nhậm lại biến thành một học giả già nua, nghiêm túc và vô vị. Song, giữa hai người yêu nhau cần tinh thần giải trí, và cũng nên có những khoảnh khắc "nông cạn".
Du Nhậm nhận ra thái độ của mình đã doạ sợ Viên Liễu. Cô vò đầu, dang rộng vòng tay: "Nào..."
Viên Liễu chậm rãi ôm cô, Du Nhậm nói chị xin lỗi, có lẽ tối nay chị bị mẹ mắng một tràng, bị căng thẳng.
Cô gái nhỏ không để bụng, nói em nhớ chị. Em hy vọng một ngày nào đó chị sẽ xuất hiện ngoài cổng trường và nói rằng chị đến gặp em. Nhưng chị không đến.
"Mới 20 ngày." Du Nhậm nói.
"Như 20 năm vậy." Giọng Viên Liễu nghẹn ngào: "Em không phải người nóng vội, nhưng em luôn đứng ngồi không yên mỗi khi nghĩ đến chị, trong khi phải giả vờ điềm nhiên trước mắt người khác."
Hai người im lặng ở bên nhau một lúc, Du Nhậm nói tối nay chúng ta có rất nhiều thời gian tâm sự về nhiều chủ đề khác nhau. Những điều dù em hiểu hay không hiểu, chị sẽ cùng em từ từ thảo luận, được không?
Không được. Đây chính là hai chữ Du Nhậm sợ nghe thấy nhất từ miệng Viên Liễu. Cô gái đã tiến đến đòi hỏi môi cô, nôn nóng say mê quấn lấy lưỡi cô như sợi dây mây leo, ý chí của Du Nhậm cũng bị nụ hôn bất ngờ này bó chặt, hiển nhiên, cô đã đánh giá quá cao tính cố định của Viên Liễu.
Sau hàng chục ngày không gặp, làm sao một cô gái ngoan bị kìm nén hàng chục năm có thể tiếp tục ngoan? Khi trái tim Du Nhậm đang đập thình thịch, Viên Liễu không hài lòng với phản ứng của cô, rời đôi môi ra và nói: "Du Nhậm, hào phóng với em đi."
Điều luật có thể sửa lại, có thể nhắm mắt cho qua vì em một lần được không? Giọng cô gái cầu khẩn.
Đây chính là điểm yếu trong lòng Du Nhậm, cô nhắm mắt lại nói: "Chỉ một lần."
"Hai lần." Viên Liễu thương lượng.
"Vậy thì thôi." Du Nhậm định rời đi.
"Được được, một phẩy năm lần." Viên Liễu cuối cùng cũng mãn nguyện, cô nói: "Em đã nói với mẹ chị, là em quấy rầy chị. Từ đó trở đi mẹ chị không trả lời tin nhắn của em nữa."
Du Nhậm nhất thời không biết nên nói gì, cô gái lại tham lam ghé sát tới: "Còn nửa lần nữa." Du Nhậm nghe thấy âm thanh gì đó như tiếng giấy cháy, không biết là do vải áo ma sát gây ra hay là những điều khoản trong lòng đang gào thét.
"Hay là, sếp Du khuyến mãi cho em, mua 1 tặng 1?" Cuối cùng cô gái cười.
"Viên Liễu, chị phát hiện em..."
"Mặt em rất dày, bây giờ chị mới biết ư?" Viên Liễu lại thế rồi.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro