Chương 209: Muốn tiễn ai đi
Muốn tiễn ai đi
......
Có lẽ vì không mang áp lực nên Viên Liễu đã trải qua một kỳ thi rất suôn sẻ. Vừa hoàn thành môn thi cuối cùng đã chạy đi tìm Du Nhậm và Viên Huệ Phương đang đợi bên ngoài, giơ ngón tay cái lên. Viên Huệ Phương túm lấy cổ áo Viên Liễu: "Chắc suất Phúc Đán chưa?"
"Còn phải xem điểm sàn." Viên Liễu vẫn trả lời thận trọng. Nhưng thi xong đã trút được gáng nặng, quan trọng nhất là được ở bên Du Nhậm nhiều hơn, Viên Liễu nhìn Du Nhậm, người được nhìn rời tầm mắt, nói: "Lên xe thôi."
Sự rảnh rỗi vài ngày qua của Du Nhậm khiến Viên Liễu tò mò, hỏi có phải chị xin nghỉ phép không? Du Nhậm nói tình cờ có một kỳ nghỉ dài, đúng lúc em thi xong chị sẽ đi làm. Viên Liễu lập tức buồn rầu, tại sao sớm không nghỉ, muộn không nghỉ, nhất thiết phải đi làm đúng thời điểm mình thi xong đại học chứ, hỏi Du Nhậm: "Tết Đoan Ngọ ngày mai cũng không được nghỉ sao?"
Ánh mắt Du Nhậm cứng lại, nói chờ thông báo vậy.
Viên Huệ Phương cho rằng hôm nay dù thế nào cũng phải đi ăn trong nhà hàng, mẹ con Tiểu Hải sẽ đến, Tiểu Hoài đã về Bắc Kinh đúng không? Vậy sẽ gọi Tiểu Bạch và Tiểu Ấn, mọi người tưng bừng chúc mừng Tiểu Liễu nhé.
Thực ra Viên Liễu không muốn lập tức bước vào bầu không khí náo nhiệt, cô chỉ muốn yên tĩnh ở bên Du Nhậm một lát, trong không gian chỉ có hai người.
Du Nhậm nhận ra tâm tư của cô gái nhỏ, liếc nhìn Viên Liễu qua gương chiếu hậu, ánh mắt điềm tĩnh thường ngày bỗng ngập tràn ấm áp. Viên Liễu lập tức ngồi yên, đồng ý với Viên Huệ Phương.
Hiếm có dịp mọi người đến kín một bàn, trước bữa ăn, Túc Hải gọi điện cho Hoài Phong Niên: "Hoại Phong Niên, khi nào chị mới về?"
Phong Niên nói mùng 10 chị thi vấn đáp, phải đợi cuối tháng mới tốt nghiệp, tháng 7 chắc chắn sẽ về: "Chị đã nuôi đủ tóc chờ nhóc cắt."
Cô gái lớn cầm điện thoại, than thở thế sự thăng trầm: "Tại sao lúc nào chúng ta cũng không đông đủ?" Hoại Phong Niên sắp về thì Tiểu Liễu sắp phải đi học ở Thượng Hải. Mấy năm nay mọi người ai cũng đến rồi lại đi, chỉ một mình em giữ tấm lòng trung thành với Bách Châu, trấn giữ ở đây đã mười tám năm.
Cô gái lớn nói tiệm cắt tóc của em đã tìm được mặt bằng, chỉ cần thiết kế và trang trí nữa thôi, nếu lúc đó mọi người đều đến, tất cả sẽ được giảm giá 50%.
Mao Tín Hà cười: "Con bé cũng giỏi thật, tiền tiết kiệm đều vét hết ra."
"Tiểu Hải, quán của em ở đâu?" Mão Sinh hỏi.
"Ở trên phố ẩm thực cửa sau trường Đại học Bách Châu, em không thể cạnh tranh kinh doanh với mẹ em. Ước mơ từ nhỏ của em là Tiểu Liễu đi học, còn em mở tiệm cắt tóc trước cổng trường, nhưng thế sự khó lường. Em cũng không ngờ, hoá ra Hoại Phong Niên lại đến Đại học Bách Châu." Túc Hải nói.
Trong bữa ăn, họ nói về cửa hàng mới của Túc Hải, nói về vở kịch mới của Mão Sinh, Ấn Tú thỉnh thoảng trò chuyện với Du Nhậm ngồi cạnh về bài phân tích cô viết: "Chị đã đọc hết, chị... vẫn cần đọc thêm hai lần nữa, đọc xong chị có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng trước hết phải sắp xếp lại đã."
Du Nhậm nói không vội, đúng lúc đó điện thoại trên bàn của cô reo lên, liếc qua, sắc mặt chợt lạnh đi, nói ra ngoài nghe điện thoại.
Viên Liễu luôn cảm thấy Du Nhậm đang che giấu điều điều gì đó, sau một lúc ngồi lo lắng, Viên Liễu cũng đứng lên đuổi theo. Ra ngoài nhà hàng, cô nghe thấy giọng điệu bình tĩnh và lịch sự thường ngày của Du Nhậm, chỉ toàn là: "Hiểu, được, ừ, tôi hiểu."
Cảm ơn xong, Du Nhậm cúp điện thoại, quay đầu lại thấy Viên Liễu đang nhìn mình từ xa, lắc điện thoại nói: "Thông báo cho chị... về Tết Đoan Ngọ." Đây là cuộc điện thoại cô đã chờ đợi từ lâu và cũng là lời khẳng định suy đoán của cô, gần như chỉ sau một đêm, cô đã bị phòng nghiên cứu gạt ra ngoài lề. Họ gọi đến trên danh nghĩa thông báo về kỳ nghỉ, thực chất là khéo léo đề nghị cô nên xin thuyên chuyển công tác. Con đường công việc cô vất vả bước đi suốt 5 năm qua đã đâm vào ngõ cụt, một phó chủ nhiệm vốn dĩ tiền đồ tươi sáng có lẽ phải đến văn phòng địa phương chí tiếp tục ngồi trên chiếc ghế càng lạnh lẽo hơn.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nghỉ việc nhưng cảm xúc của Du Nhậm vẫn bị ảnh hưởng, thậm chí càng tồi tệ hơn khi nghe nói vấn đề của Nhậm Tụng Hồng khá nghiêm trọng. Vì không muốn ảnh hưởng đến Viên Liễu, cô chỉ có thể tự gồng mình lên.
"Em ra ngoài đi dạo cùng chị nhé?" Viên Liễu biết Du Nhậm không muốn quay lại ngay, nhưng Du Nhậm im lặng vài giây, sắc mặt trở lại bình thường: "Đừng để mọi người đợi, quay lại thôi."
Viên Liễu vẫn lặng lẽ quan sát Du Nhậm, quả nhiên, trong bữa tối chị vẫn là Du Nhậm kiệm lời ít nói, ai cũng thân thiết hoà hợp, không để lộ dấu vết nào. Nhận ra Viên Liễu có thể đang nhìn mình, Du Nhậm âm thầm vỗ lên đầu gối của Viên Liễu dưới bàn, ra hiệu cho cô gái nhỏ đừng lộ liễu như vậy.
"Tiểu Liễu muốn chọn chuyên ngành gì?" Mao Tín Hà hỏi.
"Dựa vào điểm số, nếu được vào Phúc Đán, cháu sẽ học ngôn ngữ Trung. Nếu điểm chưa đạt, cháu sẽ học luật trong Đại học Khoa học Chính trị và Luật." Viên Liễu vừa nói, vừa vô thức mỉm cười nhìn Du Nhậm, Du Nhậm cầm cốc lên uống nước, nghiêm túc gật đầu đồng ý.
"Vậy sau kỳ thi có dự định gì không? Không phải cậu định ở lại rửa bát trong quán của cô Viên đấy chứ?" Túc Hải nói Tiểu Liễu, mình chưa bao giờ thấy cậu thật sự ra ngoài chơi bao giờ, chỉ có vài lần hiếm hoi là được chị Du Nhậm đưa đi.
"Triệu Giai Kỳ muốn hẹn mình đi du lịch sau Tết Đoan Ngọ." Viên Liễu nói quê bạn ấy ở Phúc Kiến, muốn mình đến ở trong nhà ông bà bạn ấy khoảng một hoặc hai tuần. Nói xong, Viên Liễu lại nhìn Du Nhậm.
Du Nhậm không có ý kiến gì, nhưng Ấn Tú - người biết Du Nhậm có định ý dẫn Viên Liễu đi du lịch - cũng nhìn cô.
Viên Liễu phát hiện đôi mắt của những người chị này đều biết nói chuyện, ánh mắt Ấn Tú hiện lên một tia muốn nói rồi lại thôi, Bạch Mão Sinh thì hơi cau mày, liếc nhìn Viên Liễu với một chút trách móc, trong khi Du Nhậm như đang tỏ ra họ không có chuyện gì cả.
Đây chính là có chuyện.
Viên Liễu ngồi "lì" trong xe Du Nhậm đến tận dưới tầng nhà chị sau khi bữa liên hoan kết thúc, với lý do muốn đi mượn sách sau kỳ thi đại học. Trong lúc chờ thang máy, Du Nhậm nói, mấy ngày nay mẹ chị ở đây cùng chị.
Viên Liễu lập tức hiểu ý Du Nhậm, cố ý hỏi: "Vậy có phải chúng ta chọn công khai ngay hôm nay không?" Du Nhậm véo tai Viên Liễu: "Mơ đi." Không được nói, một chữ cũng không được nói: "Nếu làm vậy, chị biết giấu mặt vào đâu?"
Thang máy đến nơi, Viên Liễu đang định bước ra ngoài thì bị Du Nhậm kéo lại. Ấn nút thang máy xuống tầng dưới, Du Nhậm nói muộn hơn lát nữa có thể lấy sách, chị muốn ra ngoài đi dạo với em. Không lái xe, chúng ta hãy đến phố ăn vặt trong công viên.
Viên Liễu nắm tay Du Nhậm đi ra ngoài, giải thích với Du Nhậm: "Em muốn ở lại Bách Châu cùng chị, không đi du lịch."
"Ừ, không sao, em cứ đi chơi với bạn cùng lớp." Du Nhậm nói, bạn bè là mối liên kết xã hội quan trọng của em, hiếm khi được đi du lịch cùng một người bạn tốt như Triệu Giai Kỳ, chưa chắc sau này sẽ có cơ hội như thế: "Hai ta không cần vội."
Cô gái nhỏ cảm thấy ngọt ngào đến tận đáy lòng trước câu nói "hai ta", cô nắm tay Du Nhậm càng chặt hơn. Họ đi bộ dọc theo vỉa hè, Viên Liễu hỏi, trước đây chị cũng hẹn hò với Bạch Mão Sinh và chị tiến sĩ thế này à?
Du Nhậm cau mày: "Mới vậy đã muốn điều tra sao?" Hẹn hò thường là thế này, em thấy có cặp đôi nào yêu nhau mà không đi dạo vu vơ?
"Ồ, vậy chúng ta đang hẹn hò phải không?" Tiếng cười của Viên Liễu khiến Du Nhậm quay đầu lườm cô, nhưng vẫn tiến lại gần cô gái cao hơn mình nửa cái đầu hơn một chút. Đi được một lúc, ánh đèn đường chiếu xuống trán hai người lấm tấm mồ hôi, Viên Liễu hỏi, chị buồn à? Có thể cho em biết đã có chuyện gì xảy ra được không?
Du Nhậm trầm mặc một lúc, nói: "Chị tưởng chị che giấu rất tốt." Không phải chuyện gì nghiêm trọng, chị cũng đang chờ tin tức. Bố chị đang bị điều tra. Thông thường phải mấy tháng mới có tin chính xác.
Dẫn Viên Liễu bước vào công viên, đi dọc theo hàng liễu rủ ven hồ, Du Nhậm nhìn mặt hồ lốm đốm ánh đèn phản chiếu tòa nhà chính quyền thành phố, đôi mắt càng lúc càng cay cay: "Tiểu Liễu..." giọng của Du Nhậm dịu dàng mềm mại.
"Vâng!" Vừa đáp xong, Viên Liễu được Du Nhậm ôm chặt, Du Nhậm cọ cằm vào cổ cô gái nhỏ, giọng nghèn nghẹt: "Chị buồn, nhiều chuyện phức tạp, không nói rõ được." Cái ôm đáp lại của Viên Liễu khiến Du Nhậm vững vàng hơn phần nào, Du Nhậm nói thật may mắn khi em ở đây.
Đối với đứa trẻ vừa thi xong đại học, cô không cần phải nói những chủ đề nặng nề đó, không biết bản án nào đang chờ Nhậm Tụng Hồng sau màn tố cáo? Con đường công danh đứt gánh giữa đường và thế là cô lại trở về xã hội rừng rậm theo nghĩa đen, Viên Liễu sắp sửa nhập học vào tháng 9, một cuộc chia ly thực sự đang chờ đón họ.
Shakespeare nói: "Hành trình kết thúc khi đôi tình nhân gặp nhau." Du Nhậm thì cho rằng, chia ly bắt đầu từ cuộc gặp gỡ của đôi tình nhân. Vài năm trước, cô đến Thượng Hải, Viên Liễu nhỏ bé ở lại Bách Châu, sự chia ly lúc đó không xen lẫn cảm giác quyến luyến nặng trĩu của tình yêu.
Cô chỉ vừa quen với sự hiện diện của Viên Liễu, trong lòng vừa mới hình thành sự phụ thuộc vào Viên Liễu, chỉ mới vậy mà cô gái nhỏ sắp phải đi du lịch và lên đại học. Du Nhậm thẫn thờ gần như cả ngày, lúng túng kiềm chế tâm tình trong vòng tay của Viên Liễu.
Hơn mười năm trước bên bờ sông Bách Giang, cô và Mão Sinh dựa vào nhau giữ ấm trong làn gió lạnh, hai trái tim đập mạnh lạ thường bên nhau xuyên qua lớp áo. Lúc đó Du Nhậm không hề bình tĩnh, Mão Sinh cũng vậy, họ ôm nhau gấp gáp và không muốn buông tay, rực lửa và không thể kiên nhẫn, muốn đột phá gì đó nhưng ngu ngơ không biết là gì. Nhớ lại lúc đó, Du Nhậm cảm thấy hormone tuổi trẻ vừa vô lý vừa mông lung dễ thương.
Chín năm trước tại bãi biển Thạch Phố, cô và Tề Dịch Quả đón bình minh giữa gió biển, cho dù đã chia tay, thỉnh thoảng trong mơ Du Nhậm vẫn quay lại thời điểm đó, tâm trí vọng lại lời nói về "Hòm giao ước" của Tiểu Tề. Du Nhậm ngỡ như mình đã tìm được một tình yêu lãng mạn và lý trí, từng lặng lẽ nhìn khoảng thời gian đó trong niềm vui hân hoan, cuối cùng hoàn toàn buông bỏ Mão Sinh trong cái ôm của Tiểu Tề.
Hiện tại, mối quan hệ này bắt nguồn từ sự cô đơn, từ hơi ấm đột phá lớp đất kiên cố của đối phương, thậm chí được thiết lập trên hành động vượt quá ranh giới đạo đức của bản thân, Du Nhậm nghĩ mình có thể yêu theo cách hoàn toàn lý trí. Nhưng không, Viên Liễu đang ôm chặt người yêu như cách cô từng làm hơn mười năm trước, nhịp thở của Viên Liễu chỉ thoáng chốc loạn nhịp, sau đó hóa thành sức mạnh mềm mại từng chút rót vào tim Du Nhậm: "Du Nhậm, có thể em nhỏ tuổi hơn chị Ấn Tú và mọi người, nhưng em cũng hiểu, chị có thể nói với em bất cứ khi nào chị muốn được không?"
Du Nhậm ngẩng đầu, đầu ngón tay lướt dọc theo gò má của cô gái, một gương mặt trẻ trung đến thế, đôi mắt điềm tĩnh đến vậy, được hun đúc nhờ trải nhiệm gian nan của cuộc sống và cũng vì mình nóng vội giục nhanh, ép em ấy bắt buộc phải bình tĩnh và kiềm chế đến thế.
"Chị đã đỡ hơn nhiều." Du Nhậm rời khỏi vòng tay của Viên Liễu, cô gái bĩu môi, như bất mãn vì hành động thân mật đột ngột kết thúc.
Du Nhậm nói để chị ôm em lần nữa. Hai người ngồi bên hồ, ôm cô gái nhỏ dựa vào mình. Cô nói Tiểu Liễu, chị sẽ nghỉ việc, sau đó sẽ đi kinh doanh, tưởng như tự do về thời gian, nhưng vạn sự khởi đầu nan, chị không chắc có thể phân chia bao nhiêu thời gian và sức lực cho em.
Thì ra chị luôn âm thầm lên kế hoạch về chuyện này. Viên Liễu sững sờ: "Vì yêu em nên chị nghỉ việc à?"
Du Nhậm cười, em muốn như vậy à?
Lúc đó tâm trí Viên Liễu trống rỗng, sau khi suy nghĩ một lúc, mới nói: "Em không muốn." Tuy công việc đó phải tăng ca rất nhiều, rất mệt mỏi, nhưng nhất định phải có lý do khiến chị lựa chọn tiếp tục làm, hơn nữa chị cũng thích nó.
Cô gái nhỏ rời khỏi bờ vai của Du Nhậm, nghiêm túc khuyên nhủ: "Chị luôn khuyên em cân nhắc lựa chọn trường đại học từ góc độ sâu và xa hơn, không muốn em bị tình yêu làm cho mờ mắt, em cũng không muốn chị từ bỏ công việc yêu thích của chị chỉ để chiều theo em."
Đây chính là con cáo nhỏ khiến Du Nhậm động lòng, khóe miệng Du Nhậm cong lên: "Không phải, là vì chuyện của bố chị, khiến chị ở lại sẽ không thể tự do sải cánh." Nhưng chị rất vui vì em nói vậy: "Viên Liễu, sao em lại tốt đến thế?"
Sao em lại bình tĩnh và khôn ngoan hơn các bạn cùng trang lứa? Du Nhậm nheo mắt lại, cố gắng nhìn rõ Viên Liễu hơn.
"Vì em không lớn lên trong nhà kính." Viên Liễu chỉ vào bông sen sớm đằng trước: "Em cũng giống nó, là một đoá hoa dại."
Trong ba ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ, ngày nào Du Nhậm cũng ra ngoài hái hoa dại, đi mua quần áo và chọn máy tính cùng Viên Liễu và nhiều lần đắm mình trong rạp chiếu phim. Khác với tư thế ngồi ngay ngắn lúc trước, bàn tay hai người trong bóng tối nắm chặt lấy nhau không buông. Đã nhiều lần Du Nhậm muốn đưa tay Viên Liễu đặt lên môi mình hôn, nhưng cô gái nhỏ đứng đắn, cô không thể tùy tiện.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, buổi tối trở về nhà, Du Nhậm ngẩn ngơ ngồi xem TV trong phòng khách, Du Hiểu Mẫn đã ở cùng con gái được vài ngày, nói: "Chỉ là nghỉ việc thôi mà, mẹ hỗ trợ con, được chưa?"
"Cảm ơn mẹ." Du Nhậm nói con đã viết xong đơn nghỉ việc, ngày mai đi làm sẽ nộp lên, phải chuẩn bị tinh thần một thời gian chờ cấp trên phê duyệt.
Hay là con sợ sau này khó tìm việc? Dù sao con cũng đã thoát ly cuộc cạnh tranh ngoài xã hội nhiều năm. Đừng sợ, không tìm được việc thì mẹ nuôi. Du Hiểu Mẫn nói cứ coi như mẹ nợ con. Du Nhậm buồn cười, ôm cánh tay mẹ: "Cảm ơn mẹ, vậy con sẽ yên tâm ở nhà bám váy mẹ nhé."
Vui vẻ xong, Du Nhậm lại nhớ Viên Liễu, vì ngày mai cô gái nhỏ và Triệu Giai Kỳ sẽ lên đường đến Phúc Kiến, nghe nói họ sắp trải nghiệm cuộc sống đồng quê thơ mộng dưới chân núi Vũ Di. Vẫn chưa chắc sẽ ở lại một tuần hay hai tuần: "Còn tuỳ thuộc vào sắp xếp khác."
Cô không hề ghen, sau khi Viên Liễu vào đại học, những chuyện thế này sẽ chỉ tăng chứ không giảm, cô đã đoán trước từ lâu. Chỉ là cô không thể gạt đi chút nỗi nhớ phiền phức đó. Giống như mỗi cuối tuần chia tay với Mão Sinh trước đây, cũng giống cảnh đứng trước lối vào khu ký túc xá nhìn theo chiếc xe của Tiểu Tề rời đi. Du Nhậm đã làm ni cô nhiều năm, một lần nữa, cơ thể và não bộ lại được đánh thức bởi xúc cảm râm ran ngứa ngáy.
Du Nhậm như trồi lên mặt nước sau thời gian lặn sâu rất dài, nhưng vẫn không dám hít thở thật sâu hay thật lớn, vì, "thể diện", cũng vì, sợ trói buộc Viên Liễu.
Du Nhậm ngồi khoanh chân ôm đầu gối, cơ thể lắc lư theo điệu nhạc, nhìn hình ảnh trên TV, mỗi phân mỗi tấc trong trí não đè nén chỉ còn lại hai chữ "Viên Liễu". Hai mươi tám tuổi rồi, không được ấu trĩ vậy nữa. Du Nhậm nhắc nhở mình ngồi thẳng dậy, Du Hiểu Mẫn thì đưa hạt dẻ cười vào miệng: "Rốt cuộc là ai?"
Câu hỏi trên đã đưa Du Nhậm thoát khỏi tình yêu bình phàm vừa chua vừa ngọt để trở về thế giới thực tại, cô nhìn đi chỗ khác, hỏi, ai cái gì?
"Ngày nào con cũng ra ngoài rất lâu, không hôm nào mặc đồ giống hôm nào, lại dùng trộm son bóng của mẹ phải không?" Con chẳng hề tiến bộ, ngày xưa hẹn hò với Tiểu Tề cũng vậy hả? Đương nhiên, tiến bộ duy nhất là biết về nhà ngủ.
Du Nhậm cắn môi dưới, nhướng mày chuẩn bị lời nói: "Vẫn chưa có gì rõ ràng."
"Thái Thái, con nói cho mẹ, phụ nữ tốt ở chỗ nào?" Du Hiểu Mẫn thực sự tò mò: "Tất nhiên hồi đại học mẹ cũng chọn môn tâm lý học giới tính, không phải thấy ít thì lạ nhiều, chỉ là mẹ nghĩ mẹ là người phụ nữ thẳng đến mức không thể thẳng hơn, thêm cả Nhậm Tụng Hồng là tên đàn ông thẳng đến mức ra ngoài ăn vụng, sao lại kết hợp ra một giống loài kỳ lạ như con?"
"Sạch sẽ." Du Nhậm nói: "Không phải cô gái nào cũng đem lại cho con cảm giác đó, nhưng con có thể tìm thấy sự trong lành và sáng tỏ ở người nữ giới mà con thích, có thể phản chiếu chính con." Trái tim họ mềm mại, không mang cảm giác xâm chiếm hay ý đồ tính toán mạnh mẽ.
Du Hiểu Mẫn nửa hiểu nửa không: "Sạch sẽ thì đúng. Ông Lý ở Sở Y tế giới thiệu cho mẹ một ông già, trên cổ áo ố vàng đầy mồ hôi. Trái tim mềm mại, quả thực, mẹ đã làm trong bệnh viện nhiều năm, chứng kiến phần nhiều những người nhà bệnh nhân từ bỏ trị liệu là nam giới. Cảm xác xâm chiếm? Bây giờ mẹ không cảm nhận được, thằng nào thò đầu đến trước mặt mẹ làm cái trò trò đó, mẹ cho hắn cút luôn."
Ý đồ tính toán? Hình dung của con quá chuẩn, Nhậm Tụng Hồng tính toán tự rước mình vào tù, lại còn liên luỵ đến con.
"Có điều, con hình dung tốt thế này, chẳng phải vẫn chia tay mấy lần đấy thôi?" Du Hiểu Mẫn nói, vậy mà con vẫn ngu muội không đổi?
"Con muốn thay đổi mà, nhưng..." Du Nhậm cảnh giác liếc nhìn mẹ: "Đó là bẩm sinh."
"Mẹ tôn trọng tính bẩm sinh của con, nhưng con như vậy sẽ không thể kết hôn sinh con. Yêu ai thì cũng phải cho mẹ xem người ta có đáng tin hay không chứ? Nếu không được thì tranh thủ chia tay tìm người khác sớm, có đúng không?" Con tưởng mẹ có thể chăm sóc con cả đời à? Du Hiểu Mẫn chân thành nói: "Mẹ đã nghĩ từ lâu, con cứ giấu mẹ như thế có phải vì cảm thấy lòng người khó đoán không? Mẹ là mẹ của con, Thái Thái, con phải làm mẹ yên tâm."
Du Nhậm cúi đầu, mặt ngay tức khắc đỏ bừng: "Con... ít nhất cũng phải đợi thêm một năm nữa, mới công bố."
Lại còn công bố, thôi, được rồi, ông ngoại con bị cao huyết áp, bà ngoại con bị bệnh tim, con muốn công bố xong tiễn ai đi? Du Hiểu Mẫn nói chỉ cần vài người biết cũng được, đến ngày đó chúng ta làm một bữa riêng tư, ý mẹ là thế, rốt cuộc là ai? Đợi thêm một năm nữa để làm gì? Bí mật sinh em bé à?
Nghe mẹ nói một tràng, Du Nhậm đau hết cả đầu: "Nếu con nói ra, mẹ không được ngất xỉu, cũng không được tức giận."
Mẹ còn lạ gì nữa? Du Hiểu Mẫn rất giỏi đoán: "Hay là người này không bình thường? Lớn hơn con bao nhiêu tuổi? Nếu trong vòng mười tuổi thì mẹ chấp nhận. Nhưng con nhỏ hơn nhiều tuổi quá, sẽ phải dưỡng già cho người ta." Không có lợi.
"Là... Viên Liễu." Giọng Du Nhậm bé như muỗi.
"Hả?" Du Hiểu Mẫn tưởng mình nghe nhầm: "Hả? Ai cơ?"
Viên Liễu. Du Nhậm nói chính là Tiểu Liễu, nhìn khuôn mặt Du Hiểu Mẫn tê liệt cứng ngắc, ánh mắt tuôn ra đủ loại cảm xúc phức tạp, sau đó nhét nửa nắm hạt dẻ cười vào miệng, như muốn nhai để thức tỉnh cơ miệng, cuối cùng uống nửa tách trà hắng giọng: "Con muốn chết à Du Nhậm, đó là trẻ vị thành niên!"
Con muốn chết có đúng không? Thấy Nhậm Tụng Hồng sắp đi bóc lịch, con cũng muốn đi cùng phải không?
Du Nhậm biết ngay không nên bốc đồng, đầu cô càng cúi gằm hơn: "Vậy nên... con nói cần một năm."
"Cách 11 tuổi?" Du Hiểu Mẫn khinh bỉ liếc một cái, lồng nhực bị cái gì đó chặn lại.
"Hơn 10 tuổi một xíu..." Du Nhậm nói, mẹ, mẹ đã hứa sẽ không tức giận mà.
"Mẹ không tức giận, mẹ thực sự không tức giận." Du Hiểu Mẫn tức cười, Thái Thái, con đúng là một đứa con gái tuyệt vời, lần nào cũng làm mẹ bất ngờ ngã ngửa. Trẻ vị thành niên à, cách 11 tuổi à, sao con nỡ làm vậy? Con muốn tiễn mẹ đi phải không?
Đó mới chỉ là một cô bé, hiểu cái rắm gì, con không hiểu sao?
Du Nhậm nhắm mắt ngậm miệng, không nói thêm được lời nào.
"Thái Thái, mẹ luôn cho rằng, làm người hay làm bất cứ việc gì đều phải có lương tâm." Du Hiểu Mẫn đã bớt giận phần nào: "Tìm một cơ hội thích hợp, chấm dứt đi, con không nên làm thế với một đứa trẻ, con đã sai một cách thật vô lý."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro