chương 39
Không muốn phải trở lại trong căn phòng khiến mình lo lắng, Seung Wan chỉ phân phó vú Phương, sai vú vào chăm sóc Joo Hyun, còn mình lắc một cái đi tới phòng khách nằm nghỉ ngơi. Nhìn bộ dạng Seung Wan cô đơn, vú Phương lắc lắc đầu. Đứng ở trước phòng Seung Wan, tựa hồ là phải hạ quyết tâm rất lớn vú Phương mới dám bước vào.
Thật giống như từng đoán trước, đẩy cửa ra, đó là một đống đầy hỗn độn. Phòng hỗn tạp thản nhiên đầy mùi máu tươi, còn có một cỗ mùi đặc thù. Vú Phương tuy rằng chưa từng lập gia đình, nhưng cũng là người từng trải, sao lại không biết đây là mùi vị của hoan ái.
Đi đến phòng tắm lấy một chiếc khăn mặt, giúp Joo Hyun chà lau vết thương nối liền nhau chằng chịt trên thân thể. Miệng vết thương đau nhức làm cho Joo Hyun từ trong hôn mê chuyển tỉnh, hai tay liền vươn lên bắt lấy cánh tay vú Phương đang giúp mình lau sạch thân thể. "Tỷ tỷ... tỷ tỷ... chớ đi... chớ đi..." Ý niệm chân thật từ tận đáy lòng cứ vậy thốt ra, vú Phương đau lòng nhấc nhẹ tay Joo Hyun ra, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Sau khi lau sạch toàn thân, vú Phương nhẹ nhàng tách hai chân ra. Nhìn đến chỗ tư mật bị biến thành chật vật không chịu nổi, lòng vú Phương hoàn toàn bị đau đớn bao trùm. Nàng không thể lý giải loại cảm tình trớ trêu giữa Seung Wan và Joo Hyun. Càng không lý giải vì sao Seung Wan có thể đối với một đứa nhỏ ngoan ngoãn xuống tay nặng như vậy.
Giúp đỡ xong Joo Hyun, lại đổi một chiếc ga giường mới, vú Phương liền chuẩn bị cho Joo Hyun bôi thuốc. Mở ngăn kéo, nhìn bên trong các bình dược đủ màu sắc, vú Phương bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Số thuốc này hẳn là Seung Wan chuẩn bị đi? Một khi đã quan tâm nàng đến vậy, vì cái gì ngay từ đầu lại muốn thương tổn nàng?
Chất lỏng lạnh lẽo ở miệng vết thương vẽ loạn, Joo Hyun nhẹ giọng than, thân thể cũng không bất động mà vặn vẹo. "Tỷ tỷ... tỷ tỷ... đau.. đau..." Nghe được thanh âm Joo Hyun thống khổ, vú Phương cũng đem động tác trở nên thật mềm nhẹ. Thuốc chậm rãi phát huy tác dụng, trên miệng vết thương dâng lên một cỗ thanh mát. Joo Hyun lúc này lần nữa lâm vào trong hôn mê.
Vết thương đều bôi thuốc xong xuôi, lại đem chăn kéo lên đắp cho Joo Hyun. Làm xong hết thảy, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, vú Phương liền lẳng lặng rời khỏi. Đứng ở cửa nhìn lại một lần người nằm trên giường, lại một lần nữa thở dài. Thân thể người này, chỉ sợ rốt cục chịu không được ép buộc đi? Sớm biết vậy, còn không bằng đưa nàng ra nước ngoài sẽ tốt hơn.
Này một đêm, thân thể vốn bị thương nặng, Joo Hyun mệt muốn chết liền ngủ cảm thấy khoẻ hơn. Mà người không bị thương , Seung Wan , lại một đêm không ngủ.
Vô số hình ảnh trong đầu vỡ tung thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó lại chậm rãi tụ lại, đổi thành một bức hoạ khác. Seung Wan thấy được mẹ, thấy được Joo Hyun năm 7 tuổi, thấy được mẹ cùng Son Jin Young cùng một chỗ. Thấy được Joo Hyun sáng lạn cười, thấy được cảnh tượng Seulgi cùng Joo Hyun thân thiết.
"Tỷ tỷ, ta vĩnh viễn đều chỉ thuộc về ngươi." Lời nói Joo Hyun còn vang rõ bên cạnh, vào lúc này lại có vẻ thật nực cười. Nếu vĩnh viện thuộc về ta, lại vì cái gì cùng nữ nhân kia cùng một chỗ? Vì cái gì cho phép nàng hôn ngươi? Lại vì cái gì muốn gạt ta? Joo Hyun, có phải hay không ngươi đã bắt đầu chán ghét ta? Muốn rời đi khỏi ta? Nếu mà ngươi muốn rời đi, ta Seung Wan quyết không ngăn cản ngươi!
Ổ chăn lạnh lẽo khiến cho Joo Hyun từ trong giấc mơ tỉnh lại, nhìn căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, đáy mắt lộ vẻ mất mát. Tay gầy yếu vuốt ve vị trí trống rỗng bên giường, tỷ tỷ quả nhiên không ngủ ở trong này sao? Có phải hay không rất chán ghét mình, cho nên ngay cả cùng mình ngủ cũng không nguyện ý?
Cố sức ngồi dậy, nhìn miệng vết thương đã được sơ cứu, tâm lại lập tức quật khởi. Đêm qua tựa hồ không phải nằm mơ đâu? Là tỷ tỷ giúp mình bôi thuốc sao? Joo Hyun nghĩ như vậy liền lộ ra một tia thản nhiên cười. Cũng vì vậy nàng không hề phát hiện ra Seung Wan đã đứng ở cửa.
"Tỉnh? Tỉnh thì đi về phòng mình mà ngủ. Còn nữa, lúc ngươi ngủ, bạn học của ngươi gọi hơn 30 cú điện thoại." Seung Wan lạnh lùng nói xong, ánh mắt lại từ trên miệng vết thương trên thân thể Joo Hyun liếc qua. Xoay người đi vào phòng tắm, không ngừng dùng nước lạnh tẩy sạch hốc mắt đang dần phiếm hồng. Seung Wan kiêu ngạo luôn không muốn trước mặt Joo Hyun lộ ra một mặt nhu nhược. Cho dù là rơi lệ, cũng muốn yên lặng lưu, vụng trộm khóc. Thương tâm qua đi, Seung Wan vẫn là Seung Wan, hoàn mỹ, cường thế, lạnh lùng. Cũng không nhìn thấy tia đau lòng loé qua trong mắt Seung Wan, Joo Hyun nghe Seung Wan nói xong, liền cố hết sức đứng dậy.
Miệng vết thương trên người tuy rằng bôi thuốc, vẫn là đau đến tâm tê phế liệt. Phần dưới eo cũng giường như không phải của mình, không có tri giác, hai chân cũng bủn rủn bất thành bộ dạng. Cho dù là như thế này, Joo Hyun cũng không muốn làm Seung Wan mất hứng, nếu tỷ tỷ chán ghét mình ở chỗ này, mình lại không có quyền gì ở lì trong này không đi.
Váy ngủ mặc đêm quá vốn đã bị xé rách, Joo Hyun nghĩ hồi lâu, vẫn là dùng ga lót giường bao lấy người mình, ảm đạm đi khỏi phòng Seung Wan. Cho nên, đợi cho Seung Wan rửa xong mặt đi ra ngoài, nhìn đến cũng là một căn phòng trống rỗng cùng giường lớn bị bóc mất ga lót.
Đi rồi cũng tốt, đỡ phải tại chỗ này, càng thêm thương tâm.
Tâm tình phiền toái không thể hồi phục, ngồi ở bệnh viện Seung Wan lấy một điếu thuốc lá ra hút, lại bị Trần Hề đột nhiên đẩy cửa bước vào mà nghẹn ho khan không ngừng. Ngẩng đầu xem là ai dám ngang nhiên bước vào phòng của nữ nhi viện trưởng hút thuốc, lại vừa lúc chống lại mình là đôi mắt vô thần của Seung Wan.
"Tiểu Sương, làm sao vậy? Sao lại hút thuốc? Ta trước kia cũng không biết ngươi lại hút thuốc!" Trần Hề vô cùng thân thiết ngăn đón Seung Wan, nhẹ giọng hỏi. Hai người quan hệ bây giờ so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, Trần Hề buông tha, tiến tới trở thành khuê mật của nàng, thành bạn tốt không giấu diếm nhau chuyện gì.
"Không có gì, chỉ là thấy phiền thôi. Ngươi nói , có cách nào làm người ta quên đi phiền não không?" Seung Wan hình như là đang hỏi Trần Hề, lại hình như là thì thào tự nói. Thân thể rời khỏi ghế sô pha , Seung Wan nghi hoặc nhìn Trần Hề trên mặt ý cười. "Đi! Tỷ mang ngươi đi quên hết phiền não đi! Không phải là khó chịu sao? Uống rượu đi!" Trần Hề hào phóng làm cho tâm tình Seung Wan tốt lên không ít. Hai người tuỳ ý cởi áo trắng dài, biến hoá nhanh chóng thành hai nhị đại tiểu thư ham vui chơi, liền như vậy cùng Trần Hề dẫn ắt đi tới một quán bar dành cho les. Bởi vì thời gian mới hơn 5h chiều, quán bar còn rất ít người. Trần Hề kéo Seung Wan thuần thục đi qua đại sảnh, liền như vậy vào bên trong ghế lô, một đường thông suốt.
"Nhĩ hảo đối với nơi này như rất quen thuộc?" Seung Wan thản nhiên nói , trong giọng nói không hề có cảm sắc. "Ừ, chủ bar nơi này cũng là les, đối với mọi người tốt lắm, tên gọi là Thai Di, chờ có cơ hội ta giới thiệu cho ngươi." Trần Hề lôi kéo Seung Wan ngồi xuống, tuỳ ý mở rượu ở trên bàn, cũng không quản tên, liền hướng lên miệng đưa lên.
Mắt thấy trước mặt mình một chai rượu hạ xuống, mà bên kia Seung Wan lại dùng cái chén tao nhã uống. Tuỳ tay đoạt lấy chén, nâng cốc to hướng Seung Wan trong lòng nhất phóng. "Uống rượu phải uống như này mới thích, ngươi uống thế kia sao có thể quên hết phiền não? Nói cho ngươi, cứ nghe Hề tỷ! Đúng vậy!"
Nghe Trần Hề nói xong, Seung Wan cười, cũng học theo nàng hét lên... Một chai, Hai ly... uống vào bụng... tựa hồ lại càng thêm khó chịu!
Suốt một ngày, Joo Hyun nằm ở trên giường, trừ bỏ phải đi vệ sinh thì tựa như một khối xác chết cứ vậy nằm trên giường không nhúc nhích. Ngực mỗi lần nghĩ đến Seung Wan, đều hơi hơi đau nhức. Nghĩ đến thái độ Seung Wan đối đãi chính mình, nghĩ đến đêm qua hai người đã từng làm chuyện.
Cũng không phải giống mỗi lần trước đây, trong lòng sẽ có cảm xúc hạnh phúc. Xúc tua nhưng đụng, cũng là lạnh lẽo một mảnh. Tỷ tỷ hiểu lầm mình, hiểu lầm mình cùng Seulgi ở chung một chỗ, hiểu lầm mình phản bội nàng. Loại cảm giác vô lực này Joo Hyun đều chưa nếm trải. Lần đầu tiên, Joo Hyun thầm oán Seung Wan, nàng chán ghét Seung Wan không tin nàng, càng chán ghét chính mình lại một lần nữa khiến tỷ tỷ không vui. +
Cuộn tròn thân thể vào một chỗ, Joo Hyun có thể cảm nhận được , lần này thương so với trước nhẹ hơn rất nhiều. Tuy rằng số lượng vẫn như cũ không giảm, nhưng cường độ lại so với trước đây chỉ bằng phân nửa. Trong lòng mang theo chút an ủi, mang theo chút chờ mong. Quả nhiên, chính mình cùng tỷ tỷ từng vượt qua cuộc sống hạnh phúc không phải mộng, mà là chân chân thật thật tồn tại!
Chuông di động vang lên, nhìn hai chữ Seulgi xuất hiện trên màn hình điện thoại. Joo Hyun do dự, nhớ tới lời Seung Wan từng nói qua, lại ấn nút từ chối tiếp điện thoại. Tỷ tỷ, ta thật sự không muốn không nghe lời ngươi, ta chỉ là muốn biết ngươi cùng ta là quan hệ gì mà thôi. Đến tột cùng ta phải như thế nào ngươi mới tin lời ta?
Vốn tưởng rằng nước mắt đã khóc khô nay lại lần nữa chảy ra, Joo Hyun dùng chăn che đi bộ mặt của mình, không muốn cho ai khác có thể thấy được mình yếu ớt.
"Tỷ tỷ... tỷ tỷ... ngươi trở về được không? Ta thật sự rất nhớ ngươi, nhớ ngươi giống như trước đây ôm ta, muốn cùng ngươi ra ngoài dạo chơi, muốn cùng ngươi cùng nhau ăn cơm, muốn cùng ngươi đi bờ cát, muốn cùng ngươi cả đời đều ở chung một chỗ. Tỷ tỷ... ta thích ngươi, ta thực sự rất thích ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro